1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tản mạn về HẠNH PHÚC

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi CO, 21/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bob43

    bob43 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/06/2001
    Bài viết:
    1.980
    Đã được thích:
    0
    Hay thật bác votrungh, vote cho bác 5* lun. Nhân mời bác đi hôm họp mặt tháng 5 của HCMCC tại SaiGonWater Park nha.

    NHẤT CẦN THẾ THƯỢNG VÔ NAN SỰ
    BÁCH NHẪN ĐƯỜNG TRUNG HỮU THÁI HÒA
  2. TenGiDayTa

    TenGiDayTa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    103
    Đã được thích:
    0
    Mọi người bỏ quên chủ đề này lâu quá rồi. Mình gõ mấy dòng cho nó "tươi tỉnh" lại chút xíu nhé...
    .....Tôi không thể nói được hạnh phúc là gì cho đúng với tất cả cảm nhận của mình, nhưng khi tôi bệnh liệt giường mà vẫn cố gắng dầm mưa mấy chục cây số, lái xe đưa mẹ tôi lên bệnh viện thăm em, khi tôi cầm bàn tay con trai của em mềm nhũn trong yếu ớt, khi nhìn giọt nước mắt ba tôi lặng lẽ chảy nơi hành lang bệnh viện, khi tôi run run đút cho em muỗng cháo, khi tôi len lỏi trong đầu ý nghĩ giá mà tôi có thể đổi tất cả những gì tôi đang có để lấy lại sự bình yên khoẻ mạnh cho em, và khi em mỉm cười nói với tôi "đừng lo nữa, giấy xuất viện em cầm rồi nè chị, em hết bệnh rồi", tôi biết rằng hạnh phúc là sự sống...
  3. TenGiDayTa

    TenGiDayTa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    103
    Đã được thích:
    0
    Mọi người bỏ quên chủ đề này lâu quá rồi. Mình gõ mấy dòng cho nó "tươi tỉnh" lại chút xíu nhé...
    .....Tôi không thể nói được hạnh phúc là gì cho đúng với tất cả cảm nhận của mình, nhưng khi tôi bệnh liệt giường mà vẫn cố gắng dầm mưa mấy chục cây số, lái xe đưa mẹ tôi lên bệnh viện thăm em, khi tôi cầm bàn tay con trai của em mềm nhũn trong yếu ớt, khi nhìn giọt nước mắt ba tôi lặng lẽ chảy nơi hành lang bệnh viện, khi tôi run run đút cho em muỗng cháo, khi tôi len lỏi trong đầu ý nghĩ giá mà tôi có thể đổi tất cả những gì tôi đang có để lấy lại sự bình yên khoẻ mạnh cho em, và khi em mỉm cười nói với tôi "đừng lo nữa, giấy xuất viện em cầm rồi nè chị, em hết bệnh rồi", tôi biết rằng hạnh phúc là sự sống...
  4. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Hạnh phúc đong đưa trên cao
    Mọng như trái chín ngọt ngào vườn xuân
    Trần gian cũng lắm kẻ đần
    Với tay chẳng đụng , tần ngần bỏ đi
    Votrungh@
  5. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Hạnh phúc đong đưa trên cao
    Mọng như trái chín ngọt ngào vườn xuân
    Trần gian cũng lắm kẻ đần
    Với tay chẳng đụng , tần ngần bỏ đi
    Votrungh@
  6. xanxan

    xanxan Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc là làm hết sức mình cho những điều mình mong muốn, là tin hết mình vào những cái mình tin tưởng, là yêu hết mình một ai đó mình yêu.
    ...
    Hạnh phúc là gần, là xa, là nhớ, là quên, là hôm nay, là quá khứ... Hạnh phúc là được SỐNG với tất cả những hương vị của cõi trần tục đa đoan này.
     
    Bưng bát trăng sứt mẻ
    Lang thang qua chùa Trần...
  7. xanxan

    xanxan Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    623
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc là làm hết sức mình cho những điều mình mong muốn, là tin hết mình vào những cái mình tin tưởng, là yêu hết mình một ai đó mình yêu.
    ...
    Hạnh phúc là gần, là xa, là nhớ, là quên, là hôm nay, là quá khứ... Hạnh phúc là được SỐNG với tất cả những hương vị của cõi trần tục đa đoan này.
     
    Bưng bát trăng sứt mẻ
    Lang thang qua chùa Trần...
  8. TenGiDayTa

    TenGiDayTa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    103
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc là khi còn hi vọng vào một điều gì đó lung linh ở phía ước mơ,và là khi còn làm tất cả mọi thứ, kể cả những điều vô nghĩa,những điều ngốc nghếch nhất, để được đến gần điều mình mong đợi.
  9. TenGiDayTa

    TenGiDayTa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    103
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc là khi còn hi vọng vào một điều gì đó lung linh ở phía ước mơ,và là khi còn làm tất cả mọi thứ, kể cả những điều vô nghĩa,những điều ngốc nghếch nhất, để được đến gần điều mình mong đợi.
  10. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    MỘT LÀ HẠNH PHÚC
    HAI LÀ TRIẾT GIA--------------------------------------------------------------------------------
    Ngày tôi còn trẻ, có một ông bạn thấy tôi chỉ biết đứng cạnh gốc cây si bến đò nhìn mấy nụ hồng xách gói sang sông rồi ngẩn tò te, liền bảo tôi: "Bạn cứ việc yên chí mà cưới vợ đi, vì lỡ nếu bạn không hạnh phúc thì bạn cũng sẽ trở thành một triết gia". Ông bạn còn bảo đây là lời khuyên của một triết gia chính hiệu nên tôi đã tin theo. Sau đó thì tôi bắt đầu thấy là tôi rất muốn tìm cho ra cái ông triết gia đã đưa ra cái ý tưởng này để học hỏi thêm, nhưng tìm mãi mà không gặp, đành chỉ biết ngồi tự mình suy gẫm lẩm cẩm về chuyện mấy ông triết gia và vấn đề hạnh phúc vậy.
    Theo Sáng Thế ký trong Sấm Truyền cũ của người Do Thái thì vũ trụ này là do Thượng đế sáng tạo nên và sau khi Thượng đế tạo dựng ra quả đất này với đầy đủ núi sông cây cỏ cầm thú cho tới giun dế, Thượng đế bỗng thấy công trình của mình chưa trọn vẹn nên mới lấy bùn nặn ra một hình tượng giống mình và hà hơi vào để ban cho cái hình tượng ấy sự sống, rồi gọi đó là con người và đặt tên cho là A-dong để thay mình cai quản quả đất này.
    Thấy A-dong trơ vơ có một mình thì không biết là mình đang hạnh phúc nên Thượng đế mới làm cho A-dong ngủ say rồi rút bớt của A-dong một mẩu xương sườn và dùng nó để nắn thành một người nữ mà Thượng đế đặt tên cho là E-và. Khi A-dong thức dậy thì cảm thấy mình bỗng như thiếu thốn đi một cái gì đó. Bấy giờ Thượng đế mới hiện ra dẫn theo E-và và bảo với A-dong rằng Thượng đế đã tạm mượn của A-dong một mẩu xương sườn để nặn thành cái hình hài này, bây giờ Thượng đế đem trả lại cho A-dong để cho ông ta được trở lại toàn vẹn như trước hầu thấy được hạnh phúc. Thế là A-dong ôm lấy E-và như là một phần bản thân của chính mình, nhưng vì không được Thượng đế chỉ cách làm cho E-và trở thành mẩu xương sườn trong người như cũ nên chỉ biết để cho E-và đeo theo bên cạnh mình từ đó.
    Vì muốn cho A-dong và E-và lúc nào cũng hạnh phúc, Thượng đế đã cho hai người được sống tại một nơi đầy đủ mọi thứ cho nhu cầu của con người mà Thượng đế gọi là vườn Ðịa đàng. A-dong và E-và suốt ngày chỉ việc rong chơi và ăn uống tùy thích, duy có một cái cây ngay giữa vườn sum sê đầy trái đẹp đẽ mà Thượng đế gọi là cây "hiểu biết" thì Thượng đế lại cấm A-dong và E-và không được ăn. Chính vì bị cấm ăn trái cây ấy nên mặc dù A-dong và E-và sống trong hạnh phúc nhưng lại chẳng hiểu biết là mình đang hạnh phúc.
    Bấy giờ Lu-xi-phe là tên cầm đầu đám thiên thần phản bội Thượng đế trước đây nên bị Thượng đế phạt sa xuống Hỏa ngục, nay thấy Thượng đế dựng nên quả đất này cho loài người, lại còn ban hồng ân riêng cho con người được hưởng thì ganh tức bèn một hôm hiện hình thành con rắn quấn trên cây "hiểu biết" chờ E-và đi qua thì đưa lời cám dỗ.
    Nghe rắn nói ăn quả cấm này thì con người cũng sẽ hiểu biết và trở thành ngang hàng với Thượng đế nên E-và không ngần ngại hái một quả ăn thử, lại còn đưa cho A-dong cắn một miếng. A-dong vừa nuốt chưa trôi khỏi cổ thì sực nhớ lời Thượng đế dặn nên ngưng lại. Phiền một nỗi là miếng trái cấm ấy bây giờ cứ nằm nghẹn trong cổ, khạc chẳng ra cho mà nuốt cũng chẳng vào, tuy nhiên cái chất của trái cây ấy thì cứ từ từ mà ngấm vào bao tử ruột gan để biến A-dong cũng dần dần hiểu biết lờ mờ rằng nếu mình không dại dột nghe lời E-và ăn trái cấm thì đâu có mắc nghẹn như thế này, nhưng chuyện đã lỡ rồi không làm sao cứu vãn được nữa.
    Thượng đế thấy A-dong và E-và không tuân lời dạy của mình nên hiện ra và giận dữ phán rằng từ nay A-dong phải lao động "đổ mồ hôi sôi nước mắt" thì mới có cái mà ăn, còn E-và thì phải sinh con đẻ cái để cho giòng giống người được sinh sôi nẩy nở ra cho đầy mặt đất này như ý Thượng đế muốn, nhưng E-và phải chịu cảnh "mang nặng đẻ đau" để trả giá cho cái hạnh phúc mà con người muốn có. Sau đó Thượng đế đuổi cả hai ra khỏi vườn Ðịa đàng. Thế là kể từ khi con người nhờ ăn trái "hiểu biết" nên có được một bộ óc biết suy nghĩ thì cái điều đầu tiên mà con người nhận thức ra được chính là con người cần hạnh phúc.
    Sau khi A-dong và E-và dắt díu nhau đi ra khỏi vườn Ðịa đàng để làm lại cuộc đời với hai bàn tay trắng và một bộ óc có sự hiểu biết nhưng hạnh phúc thì đã bị Thượng đế giữ lại, rồi con cái cháu chắt của A-dong và E-và thi đua nối đuôi nhau mà ra đời theo đúng lời nguyền của Thượng đế cho đông "như sao trên trời như cát dưới biển", nhưng quả đất thì lại không nở thêm ra mà chỉ cằn cỗi đi, cho nên cuộc sống càng ngày càng vất vả hơn khiến cho ngôn ngữ của con người cũng càng ngày càng trở nên phong phú để diễn đạt cái nỗi khốn khó đó. Rồi cũng do những suy nghĩ về những cái vụn vặt đó mà triết gia bắt đầu xuất hiện. Nhưng triết gia là người như thế nào? Thật ra tôi cũng không biết triết gia là người như thế nào nhưng theo như sự suy nghĩ nông cạn của tôi thì để cho tiện, chúng ta cứ coi triết gia như là người ao ước sự hạnh phúc và chỉ cho người khác con đường đi tìm hạnh phúc.
    Thông thường thì con người tìm kiếm hạnh phúc trong sự làm sao thoả mãn được các nhu cầu của mình. Mà nhu cầu của con người thì chẳng qua cũng chỉ xoay quanh cái khoản ăn để sống và tòm tem để bảo tồn chủng loại. Nhưng nếu chỉ biết có ăn no rồi tòm tem khi cần theo bản năng thì cũng chẳng khác gì loài vật. Do đó mà con người vì biết suy nghĩ nên mới chế ra không biết bao nhiêu cái rắc rối xoay quanh mấy việc rất đơn giản này để cho rằng mình cao cả hơn các loài sinh vật khác.
    Về cái mục ăn thì thay vì kiếm được cái ăn là ăn ngay, ăn thẳng, ăn sạch, ăn không cần suy nghĩ, con người lại bày đặt tìm cách chế biến cái ăn, cũng như ấn định ra những cung cách ăn thế nào để cho mình có được cái cảm giác là ăn ngon hơn và thấy đó là hạnh phúc. Riêng về cái mục tòm tem để bảo tồn chủng loại thì con người vì biết suy nghĩ nên cũng đã tạo ra cho mình không biết bao nhiêu là chuyện gò bó nhiêu khê phiền toái đối với một cái công việc cũng rất bình thường này để tỏ ra loài người có khác hơn loài vật, vì loài người có văn hóa.
    Vào cái thời mà Tây, Tàu, Nhật lố nhố còn đua nhau làm mưa làm gió ở giải đất hình chữ S thì có mấy ông triết gia nghiệp dư của dân ta bỗng nảy ra cái sáng kiến đề ra một cái tiêu chuẩn hạnh phúc hợp lưu hổ lốn như sau: "Ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật, đưa đám Việt Nam". Chả là các vị ấy cho rằng ăn cơm Tàu thì vừa béo vừa bổ, ở nhà Tây thì vừa rộng vừa mát, lấy vợ Nhật thì khỏi sợ bị vợ ăn hiếp, và đưa đám Việt Nam thì vừa rình rang vừa được thiên hạ khóc thương nhỏ nước mắt cá sấu ngập lai láng cả biển Ðông.
    Ở đây tôi xin tạm gác bỏ cái hạnh phúc trong các mục ăn, ở và chết vì nó cao siêu quá, và nó lại là những vấn đề lớn của những triết gia tên tuổi có bộ óc vĩ đại và tư tưởng kinh bang tế thế nên tôi không dám đụng đến mà chỉ nói tới cái mục hạnh phúc trong phạm vi làng nhàng thôi, vì cái này ai cũng bàn được và nhất là ai cũng có thể là triết gia loại này được.
    Mặc dù vào thời xa xưa các cụ nhà ta chưa được ánh sáng Phúc Âm rọi đến nhưng cứ theo Sáng Thế ký thì tất cả các dân tộc trên quả đất này cho dù có là da trắng, da vàng, da đỏ, da đen, người nước này hay là người nước khác thì họ cũng có chung một nguồn gốc tổ tiên là ông A-dong và bà E-và. Chính vì thế mà ngay trước khi mấy ông cố đạo đem tin mừng đến rao giảng cho dân da vàng thì các cụ nhà ta cũng đã được Thượng Ðế mặc khải cho biết là chỉ có người nam mới thực là người có nhân vị, còn người nữ chỉ là khúc xương sườn của người nam thôi. Ðiều này đã được các cụ nhà Nho nói ra thành câu: "nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô". Trong ca dao, tục ngữ, thành ngữ của ta cũng có những câu đại loại nói lên cái nhận định đó:
    Con gái là con người ta
    Con dâu mới thực mẹ cha rước về
    Dâu là con, rể là khách, v. v... và v. v..."
    Riêng về cái mục tìm hạnh phúc trong sự kết hợp cái mẩu xương sườn thất lạc của mình thì vào đời A-dong là do Thượng đế ban cho E-và được nắn ra từ chính mẩu xương sườn của mình cho nên dù có bị E-và dụ cho ăn trái cấm mà bị Chúa phạt, A-dong cũng chỉ đành đấm ngực mà than "lỗi tại tôi mọi đàng", bởi vì dù sao thì E-và vẫn đích thực là phân nửa bản thân mình. Tuy nhiên kể từ đời con cháu A-dong trở đi thì vấn đề không còn đơn giản nữa, vì sau khi hoàn thành hai tác phẩm A-dong và E-và thì Thượng đế không còn hứng thú nắn hình tượng nữa mà ủy thác công việc này cho đám Mụ bà đảm nhận với chỉ thị mỗi khi nắn ra một hình tượng con trai nào đó trong bụng một bà mẹ thì phải rút bớt ra một mẩu xương sườn để sau đó sẽ nắn thành một đứa con gái trong bụng một bà mẹ khác.
    Chính vì thế mà con cháu của A-dong về sau một khi qua khỏi giấc ngủ ngu muội của tuổi thơ ngây để thức dậy thành người lớn thì đều thấy mình như có một cái gì trống vắng trong tâm hồn. Ðối với con trai thì đây chính là sự biểu hiện của trạng thái ý thức về sự thiếu mất cái đốt xương sườn nên cần phải đi tìm lại cho mình cái mẩu xương sườn thất lạc ấy để cho mình thấy hạnh phúc. Còn con gái thì một khi môi bắt đầu hồng và má thắm lên là cũng bắt đầu rạo rực mong ngóng sao cho cố chủ sớm biết đường tìm đến rước về để không đến nỗi thấy mình có ngày trở thành một mẩu xương sườn mốc thếch bị bỏ quên trên thế gian này.
    Vì đám Mụ bà vốn phải làm cái công việc này từ thời chưa có phương pháp khoa học nên khi nắn xong một hình tượng nam thì chỉ biết rút ra một mẩu xương sườn rồi bỏ bừa ra đó chứ không hề đánh dấu mẩu xương sườn nào là của đứa con trai nào, nên sau này khi thành người, đám con trai không biết đứa con gái nào là từ mẩu xương sườn của mình, cũng như bọn con gái cũng không biết mình là mẩu xương sườn của ai. Chính vì thế mà khi bắt đầu biết đi tìm đến với nhau thì con trai hay con gái cũng chỉ còn có mỗi một cách là lựa xem ả nào vừa mắt hay anh chàng nào vừa ý là cho rằng của mình thế thôi, như trong ca dao:
    Trai khôn tìm vợ chợ đông
    Gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân
    Vào thời xa xưa, khi mà trình độ văn minh còn thấp kém thì ở xứ nào người ta cũng chỉ đi tìm cái mẩu xương sườn thất lạc này tại chỗ mình sinh ra và lớn lên. Bên ta cũng thế. Khi mà dân ta chỉ biết quanh quẩn với cái lũy tre xanh, cây đa đầu làng, thì mấy mẩu xương sườn thất lạc thường cũng được coi như nằm bên nhà hàng xóm hoặc loanh quanh đâu đó đầu làng cuối ngõ, cùng lắm là lạc qua làng bên cạnh, cách một con sông phải qua một chuyến đò ngang là cùng. Dần dần nhờ phương tiện giao thông tiến bộ mà những mẩu xương sườn thất lạc này được coi như có thể vương vãi ra xa hơn, có thể là khác miền, khác xứ, có khi xa cách cả đại dương. Ngoài ra do phong thổ của nơi mảnh xương sườn này lạc vào mà khiến cho màu sắc của mẩu xương sườn cũng có khi biến đổi như trắng thêm ra hoặc đen hơn lên chẳng hạn, đôi khi trông chẳng còn chút gì là đồng nhất với kẻ được coi như là cố chủ của nó nữa.
    VÍ THỬ ĐƯỜNG ĐỜI BẰNG PHẲNG CẢ
    ANH HÙNG HÀO KIỆT CÓ HƠN AI

Chia sẻ trang này