1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tản mạn về những nơi bạn đã từng đến

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ kỹ sư' bởi Thornbird, 07/05/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. levant57

    levant57 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/10/2003
    Bài viết:
    1.520
    Đã được thích:
    1
    Xin giới thiệu hai bức ảnh về Cát Bà của HP quê cháu:
    Vầng hào quanq của núi đảo Cát bà
    [​IMG]
    Những tia nắng sớm trên vịnh Lan Hạ Cát Bà.
    [​IMG]
  2. loncon18

    loncon18 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Thấy mọi người được đi đây đó thấy mà ham quá trời đi. Lc đây chỉ mới đi SG, Đà Lạt và Nha Trang thôi. Đó là một cố gắng lớn nhất rồi đó.
    Lc nhớ đến lớp 12 me vẫn chưa cho đi chơi với bạn trong Huế, huống chi đi xa. Qua 12, lên đại học, cứ cuối tuần người ta đi chơi thì lc lại về với gia đình chú (bé thích cái không khí gia đình khi mình ở xa nhà hơn), chỉ lên năm 3 mới được đi xa một chút là ra Hội An, huhu. Qua năm tư, có dịp ra Quảng Nam do quen một người bạn và tình cờ biết đây là bà con dòng tộc gần gũi (cái này không trách được, dòng họ lc quá rộng và có quá nhiều nhánh). Lc mà đi xa thì chú ý mỗi tới phong cách ăn uống (chắc là do tuổi Hợi, chỉ biết ăn uống) từ đó nhìn qua cách sống.
    Hè định đi một mình ngao du lên Bạch Mã cũng không được vì đi chơi với mấy đứa nhóm Good Morning Việt Nam. Giờ muốn đi một mình hai con bạn thân la oái oái : mi là con gái làm răng đi một mình, không sợ à? (không hiểu hai đứa nó sợ cái gì? Chắc sợ anh nào bắt mất lc )
    Lc vẫn nhớ cảm giác 2 năm chưa quay lại SG, hè năm nay tiễn nội đi M lại có dịp quay về đó. Cảm giác nhớ khôn xiết, tự dưng thấy chút gì đó thật không diễn tả nỗi. Lc nhớ lần đầu đến SG, được me dặn là cẩn thận cái ví làm lc đi đâu cũng nhìn xem cái ví bị thó chưa, vào trong đó sưóng nhất là đọc sách trong những quầy sách lớn. Sáng sách, chiều sách, tối sách. khớ đến nỗi Sg là gì cũng không biết trừ sách.
    Lần thứ 2, ngơ dễ sợ, thích được chạy xe lang thang trên quận một nên nhờ cô em họ chở đi chơi, (lc nhớ mấy cái cây cao như ông lính đứng ở đó lắm thấy hay hay), bình thường đi chỉ ham ngắm cây và ngắm con người ta chạy hối hả (cái này là một cái thú của lc không biết có ai thích như ri không?).Có khi nào nhìn vô công viên tối thui thui mô. Nhỏ em bảo chị Q ơi, xem cái này hay lắm, trời ơi, đúng là nó đầu độc đầu óc của lc (dị quá trời) (cái này thì ai cũng biết là cái chi rồi đó)
    Lần 3, được hai ngày, ba điện thoại hỏi: con mua vé ra chưa, khi mô về? Về cho rồi, ở trong có chi vui mô, tiễn nội xong về nghe? Ngày thứ ba mẹ hỏi: rứa mua vé chưa? Hic
    Về ĐL: Lc còn rất nhớ Đà Lạt. Lc không hiểu sao người bán trong chợ DL dễ thương một cách kỳ lạ, không bằng chợ Đông Ba (lc ghét đi chợ ĐB lắm), sao mà người ta nói nhỏ nhẹ quá trời luôn, mình trả giá rồi đi không mua mà không bị chửi (chẳng bù ĐB chửi mà nghe là đã tai luôn). Lc thích không khí ĐL khiến người ta dễ siêu lòng dễ sợ, khó quên chi lạ.
    Lc đã đi ngang qua 2 ngôi mộ nổi tiếng được nghe người ta kể về chuyện tình của họ, bỗng nhiên thấy thương chi lạ, đã đi ngang qua biệt thự tương truyền có ma và liên tưởng tới truyện "Tình nhỏ làm sao quên" với câu thơ nổi tiếng "Tại sao bất tử xanh màu lá cây?" để kết thúc một câu chuyện thật lãng mạn nhưng cũng buồn mang mác như chính không gian của Đà Lạt.
    Lc cũng không quên hai chú xe ôm, chở lc và thím đi khắp ĐL mà chỉ có 7000đvn, răng mà rẻ rứa không biết, và tự hỏi rứa mần răng mà người ta sống được hè? Lc đưa tờ 50k mà hai chú không có tiền thối đành phải chạy đi đổi, đứng hỏi một ít về cuộc sống của mấy chú và tự hỏi làm sao họ có thể nuôi nổi một gia đình với thu nhập ít ỏi thế.
    Lên ĐL, mới thấy được một không gian mang hương vị thiền phảng phất tại Trúc Lâm khiến ta quên đi một cuộc sống bon chen đầy bụi trần và từ đó trở về với bản thể của mình để từ đó "Tâm Phật của ta là cái gì?".
    Lên ĐL, lần đầu lc mới thấy được loài hoa quý phái thưở xưa (trùng với tên lc mà bây chừ cũng nhiều, chắc họ ghép). Tiếc là chỉ lên vào đúng mùa hè chớm thu, hoa mimosa chỉ lớm chớm chưa vàng rựa trên những sườn đồi và không thấy loài hoa dã quỳ mộc mạc mà năm nay được tôn là biểu tượng của festival hoa Đà Lạt.
    Lên ĐL lần đó được đứng ngắm trăng lúc 12h đêm để nghe tiếng thông reo vi vút và ánh trăng huyền diệu trở nên huyền ảo. Hồ Xuân Hương với chút mù sương trở nên hư ảo. Hư và thật quyện lẫn vào nhau khiến lc cảm thấy mình đang lạc vào thiên đường với một chút gió lạnh lướt nhẹ qua má, len qua từng sợi tóc, thấy thích chi lạ.
    Hu hu, muốn ở thật lâu mà không được, chỉ ở một ngày, lại vác ba lô quay lại SG dự đám cưới, xui xẻo chưa đám cưới đã bị lôi đầu về Huế vì ba me nhớ quá không chịu nổi. Với một vài ngày quá ngắn ngủi, lc dường như không biết gì cả về ĐL, về SG,... cảm thấy chẳng đủ thời gian để nhận xét cái gì cả, hình như chính vì đi ít ngày như rứa nên cảm giác đọng lại thật nhiều.
  3. familypearl

    familypearl Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    958
    Đã được thích:
    0
    Lc viết dễ thương quá ! , làm mình cũng muốn lên Đà Lạt ngắm hoa phượng tím, xem quán cafe Phượng tím có chi mô mà khách du lịch muốn ghé !
    Festival hoa Đà Lạt năm nay bắt đầu từ ngày 09 tháng 12, kéo dài trong 10 ngày. Thấy nhiều người xung quanh hăm hở lên kế hoạch lên chơi trên đó. Mình cũng thích ngắm Đà Lạt, thích ngắm mấy cô bé Đà Lạt má đỏ hây hây. Nhớ năm 1997, trong phòng thi ĐH có một cô bé ở Đà Lạt xuống thi ở SG. Ban đầu thấy cô, mình nghĩ chắc cô này ở ĐL rồi vì đôi má còn đỏ ửng . Sau nghe đọc tên điểm danh thì đúng là cô ở ĐL thật .
    Ghé Đà Lạt, có ai ghé thăm phố núi mờ sương Pleiku, để gặp cô em gái trong "Phố núi cao - phố núi mờ sương. Phố núi mênh mông trời thấp thật buồn. Anh khách lạ đi lên đi xuống. May mà có em - đời còn dễ thương. Em Pleiku má đỏ môi hồng. Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông. Nên tóc em ướt và mắt em ướt, môi em mềm như mây chiều trong ....." (Còn chút gì để nhớ-Sĩ Phú hát - quên tên tác giả )
    Giờ thì em gái Pleiku "Em đẹp thế Pleiku ơi. Trái tim tôi muốn vỡ tan rồi. Không dám nhìn vào đôi mắt ấy. Đôi mắt Pleiku Biển Hồ đầy ....."
    Ôi, ghé Đà Lạt, Pleiku rồi tới đâu nữa nhỉ ?!
  4. loncon18

    loncon18 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Hì có núi thì phải có biển chứ hỉ? Đi Nha Trang đi, để nghe tiếng sóng vỗ rì rào để nhận ra à, tiếng sóng vẫn như thuở nào đó, vẫn mời gọi bằng giọng nói đầy quyến rũ. Lc đi học xa nhà, mỗi lần buồn lại ra biển rồi để nghe tiếng sóng và cảm tưởng như đó là tiếng vỗ về của mẹ. Nhưng lc cũng bận nhiều nên có khi một năm mà ra biển có một lần, mặc dù biển chỉ đi bộ có 10 phút.
    Ah, cám ơn Familypearl nhiều, lần đầu có người khen viết dễ thương. Merci bcp! Tu es tres gentille!
  5. familypearl

    familypearl Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    958
    Đã được thích:
    0
    À, cho N hỏi bên lề ..... một tí nghe . Lc đi học xa nhà ?! Nếu mà Lc đang học xa nhà nhưng vẫn là ở VN thì .....Lc đang học ở Đà Nẵng ?!
    Ơ mà hình như Lc đi học oversea ?! (tại thấy hôm trước Lc viết gì mà ..... giờ là 4h sáng giờ VN .... nên N suy ra thế )
    Ôi, N hỏi gì mà buồn cười quá đi, hihi
  6. loncon18

    loncon18 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    FP rất thông minh, FP làm thám tử được đó chắc là không kém Sherlock Homes đâu. Lc đã từng học Đà Nẵng và bây chừ đang ở Huế để làm việc.
    Hì không có gì buồn cười khi hỏi một cái gì đó đâu.Đôi khi lc còn hỏi nhiều câu ngốc lắm (hỏi xong và tự trả lời luôn). Thật ra lc thức hơi bị khuya, khoảng 3,4h sáng mới đi ngủ, có hôm tới 5h sáng (cái này được xem như là một biện pháp làm tàn phai nhan sắc). Lc không nghĩ là mình viết thế là FP nghĩ lc đang ở oversea. Nói trước bước không qua nhưng biết đâu được.
  7. khoisong

    khoisong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2005
    Bài viết:
    44
    Đã được thích:
    0
    Đã ai lên Sapa chưa nhỉ. Tôi thì tôi rất ấn tượng với Sapa. Lần đầu tiên khi đặt chân đến đó tôi gần như bị sốc. Cảm giác đi trong mây thật lạ. Sương tan dần và hiện ra xa xa dưới núi là những người dân tộc vác gùi đi chợ.
    Từ phố phường ồn ã bước chân tới phố núi bao nhiêu buồn phiền tan biến hết nhường chỗ cho sự thanh thản.
    Còn nhớ ngằy đó đã rất buồn vì mối tình đơn phương với người ấy. Tôi lên Sapa mà không ngờ được rằng phố núi đã mang lại cho tôi sự yên bình đến vậy và trả tôi lại với phố phường vẹn nguyên niềm tin "yêu chân thành và không hối tiếc".
    Bao nhiêu năm qua rồi, dù mối chân tình ấy đã được đền đáp và đã tan vỡ nhưng tình yêu với phố núi trong tôi vẫn còn nguyên như lần đầu đặt chân lên phố núi _ một sáng tinh sương.
  8. familypearl

    familypearl Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    958
    Đã được thích:
    0
    Lễ hội hoa Đà Lạt đã chính thức khai mạc vào hôm qua (10.12.2005).
    Một chút thông tin về lễ hội hoa này (Mình không có đi Đà Lạt, chỉ đọc thông tin, và trích thông tin tại nguồn: http://www.dalatfestival.com/ , http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=113035&ChannelID=100 )
    Mặc cho thiên hạ lăng xăng chuẩn bị lễ hội, chú ngựa vẫn bình thản gặm cỏ bên hồ...
    [​IMG]
    Xe đạp ..... hoa​
    [​IMG]
    Vespa được trang trí bằng hoa tươi ​
    [​IMG]
    Xe hoa
    [​IMG]
    Xe hoa nhỏ xíu của một tay golf​
    [​IMG]
    ...trời đã xẩm tối mà nắng hắt vẫn vàng rực cả một dãy phố...Đường Phan Bội Châu...​
    [​IMG]
    Được familypearl sửa chữa / chuyển vào 20:23 ngày 11/12/2005
  9. familypearl

    familypearl Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    958
    Đã được thích:
    0
    Một góc Sài Gòn


    Đi săn cổ vật


    Rừng đồ cổ ngày càng hiếm "thú", chợ Lê Công Kiều thưa bóng lái, cổ vật đổ về lèo tèo trông phát chán. Giới cổ ngoạn phải mở rộng tầm phủ sóng, lặn lội về miệt quê săn lùng cổ vật.
     Tính từ Huế trở vào thì Sài Gòn là trung tâm giao lưu, mua bán cổ vật lớn nhất, đặc biệt ở khu chợ đồ cổ Lê Công Kiều. Gần đây, nguồn đồ cổ vơi dần, lái buôn có đồ đẹp bắt đầu? chảnh, không mang đồ lên Sài Gòn bán mà thường gọi điện đến những nhà sưu tập dò giá cả, hoặc làm cò ăn hai đầu giữa người mua và bán, ép dân cổ ngoạn phải lặn lội xuống tỉnh, ngã giá thỉnh cổ vật về thành.
     Phường săn
    ?oPhường săn? gồm cả lái cổ lẫn cổ ngoạn. Thế giới này luôn cạnh tranh ác liệt, chậm vài giây là bị kẻ khác hớt tay trên ngay món đồ ưng ý. Bởi vậy, hễ nghe dưới quê có đồ cổ cần bán, ?ophường săn? tranh thủ cử ngay "giặc lái" (những tay buôn nhỏ) hoặc đích thân phi ngay xuống hiện trường xác định ?" nếu món đồ đó đáng giá ?" bất kể ngày đêm. ?oPhường săn? đa phần đều có một vài mối lái quen thuộc cắm chốt ở các tỉnh và vùng quê để tiện bề nắm bắt thông tin, hễ có đồ là alô liền.

    [​IMG]


    Phường săn chịu khó lặn lội về quê, bất chấp những gian nan
    Đâu phải lần nào đi săn cũng thành, nhiều khi đến nơi, tận mặt nhìn, món đồ không đúng như mong đợi. Đành lỗ tiền tàu xe quay về. Hoặc gia chủ đột nhiên đổi ý. Nhớ một hôm, đã hơn 7 giờ tối, ?ogiặc lái? Vĩnh Long thông báo xuống gấp vì có cặp bình 6 tấc men xanh trắng, đồ án Mẫu Đơn ?" Trĩ lành tít (nguyên vẹn), đẹp long lanh, nằm trong nhà dân, đang kẹt tiền cần bán. Theo lái buôn đua xuống Vĩnh Long, gửi xe ở bến phà, qua một lần đò, lên xe ôm gần 10 cây số, đường tối như mực, khúc khuỷu, gập ghềnh, tài xế thuộc hàng tay lái lụa khi đã có trong bụng vài xị đế khiến tôi luôn chực văng khỏi yên xe. Tôi nhiều lần thót tim vì phải vượt qua 8 cái cống, 21 cây cầu bê tông chênh vênh nhỏ xíu, cong vòng bắc qua rạch không một thanh chắn, mới đến nhà lá lụp xụp nơi có cặp lục bình cần bán. Lúc ấy gần 12 giờ đêm, gia chủ đã tắt đèn đi ngủ, ?ogiặc lái? dựng đầu chủ dậy bắt ra tiếp khách. Chủ mừng rơn, chẳng đề cập mua bán, kêu vợ con làm thịt gà, lấy vài xị đế ép khách say luý tuý rồi dọn chỗ đi ngủ. Sáng dậy, chủ nhà đổi ý không bán cặp bình nữa, với lý do đơn giản là? chưa muốn bán. Tức cành hông nhưng vẫn phải nín khe ra về.
    Lần khác, qua tấm hình ?ogiặc lái? Mỹ Tho gửi lên, một chiếc đĩa xanh trắng đồ án lá chuối, ****, đẹp tuyệt vời, đường kính gần 40 phân, ?ogiặc lái? kêu ra giá. Nhìn màu men trong hình, tưởng đồ Tàu, ra giá cho ?ogiặc lái? 10 triệu đồng, hỏi lại gia chủ, đồng ý sáng hôm sau xuống lấy. Khi hay tin gia chủ đồng ý, lái buôn sướng tê người, vì chiếc đĩa này, nếu đúng đồ, giá trị của nó ở Sài Gòn sẽ tăng lên gấp 3 ?" 4 lần. Đến nơi, khi nhìn chiếc đĩa, lái thất vọng ê chề vì đó không phải đồ Tàu, mà là đồ Nhật, giá trị chiếc đĩa chỉ khoảng 1 triệu đồng. Coi như chuyến săn ấy toi công.
    Gian nan

    [​IMG]


    Tưởng đĩa Tàu, ai ngờ đĩa Nhật!
    Lái tỉnh càn quét đồ gần hết, một số tay chơi tiểu xảo, lên Sài Gòn mua đồ giả cổ ở chợ Lê Công Kiều, đem gài vào nhà dân dưới quê. Dân sưu tập non tay, nghe cò dụ, tưởng về quê mua đồ rẻ, ai ngờ trúng kế cò. Chuyện lường gạt trong mua bán đồ cổ như cơm bữa. Dân chơi riêng lẻ thường có máu tự ái, không giao du với anh em nhiều, hoặc nghĩ mình giỏi, tự quyết định. Đánh vào tâm lý đó nên ?ogiặc lái? tha hồ làm thịt. Biết bị lừa đành ngậm bồ hòn làm ngọt, coi là bài học kinh nghiệm xương máu. Dân chơi đồ cổ gọi cái phí mua đồ đểu là ?ongu phí?. Hơn nữa, những người xui mua nhằm đồ giả thường sĩ diện, đâu dám nói ra vì sợ mang tiếng. Hoặc nói ra e khó mà bán ?ocái ngu? của mình được cho người khác.
    Tâm lý đi săn, luôn nghĩ đã đi phải có đồ mang về, nên dễ nóng vội, xui gặp đồ gài, ham rẻ, ham của lạ, vơ vào là ốm đòn. Dân sưu tập vẫn nhắc lại câu chuyện của một nhà sưu tập khá cứng về nghề ở Sài Gòn, nghe ?ogiặc lái? báo có mớ đồ đúng hệ nhà sưu tập đó đang cần. Anh vội phi về vùng Trà Vinh, được đám ?ogiặc lái? chăn ra tận ruộng, thuê thợ đào mớ cổ vật lên ngay trước mắt nhà sưu tập. Việc mua bán diễn ra khá nhanh, nhà sưu tập mừng còn hơn bắt được vàng nghĩ vừa cất trọn một mẻ lưới lớn giá khá rẻ so với thị trường, hí hửng ôm đồ về Sài Gòn. Không ngờ, tất cả đều do đám ?ogiặc lái? cao tay ấn sắp đặt, gài độ, đánh đúng vào điểm yếu của người sưu tập là sự đam mê cùng một chút lòng tham. Cả lô đồ đó đều là giả, đã được vùi ngoài ruộng gần chục năm trời mới được khai quật lên.
    Về tỉnh săn đồ, nếu đồ thiệt, nhiều khi bị hét giá quá cao, người đi săn luôn ở chiếu dưới, vì đang trong vai trò là người cần mua, người bán thì nhùng nhằng, ỡm a ỡm ờ ra vẻ chưa cần thiết để bán. Nóng vội, đua theo giá người bán ra thì quá tội. Theo lái đi săn đồ ở Tiền Giang, ghé nhà gần phà Mỹ Thuận cũ, có chiếc bình xanh trắng, dáng Bá Huê Tôn, cao 30 phân, vẽ sơn thuỷ, dưới đáy triện Đại Thanh Khang Hy Niên Chế được hê giá 25 triệu đồng, lạnh cả sống lưng, vì đó là đồ non tuổi, không đúng niên đại. Lái buôn đi cùng cho biết, bình này ở Sài Gòn, cao lắm 5 triệu đồng, giá này chắc do tay ?ogiặc lái? nào đó vào mua không được rẻ, chơi khăm ra giá thật cao cho chủ nhà tưởng món đồ giá trị. Như vậy sẽ làm món đồ cao giá lên, không ai mua được nữa. Vậy mà chỉ 2 tuần sau, một thợ săn amatơ nào đó từ Sài Gòn xuống bốc đi với giá ngất ngưởng là 17 triệu đồng chưa kể trà nước cho ?ogiặc lái?.
    Chuyện đi săn cổ vật, với lái buôn nếu mua được đồ, mua tận gốc, bán tận ngọn ắt sẽ thu lợi nhiều. Riêng với người sưu tầm, nếu biết tỉnh táo trước từng món đồ, có kinh nghiệm và kiến thức về cổ vật, thì mỗi lần lặn lội về tỉnh đều có cái hay bởi vừa là dịp săn lùng những món đồ đáp ứng sở thích của mình, vừa có cơ hội giao lưu bạn bè trong giới sưu tầm cổ ngoạn. Bên cạnh đó, săn cổ vật cũng xem như một lần đi thưởng thức phong cảnh, một lần học hỏi hoặc tìm hiểu thêm lối sống, cách cư xử của người miền quê, âu cũng là thú vui nho nhỏ của những kẻ phong lưu.
    Thực hiện: Lam Phong - Ảnh: Trần Việt Đức Được familypearl sửa chữa / chuyển vào 01:20 ngày 07/01/2006
    Được familypearl sửa chữa / chuyển vào 01:24 ngày 07/01/2006
  10. loncon18

    loncon18 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2002
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Đà Lạt đẹp chi mô. Nhưng mà Huế của Lc vẫn có chi đó đẹp rất riêng. Huế ơi, Huế đẹp chi lạ

Chia sẻ trang này