1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tản mạn về Tình bạn ...

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi votrungh, 12/05/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. giotnuocvothuong

    giotnuocvothuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    Phố Đợi
    Tôi qua phố đếm mùa thu trên lá
    Bạn ở xa chẳng mấy dịp trở về
    Chén chè chát chẳng còn ai san nửa
    Tôi một mình thấy nhẹ bẫng sau xe
    Phố mùa thu lá rụng đầy thềm gạch
    Gió ngổn ngang trên những mái nhà
    Trời xanh lắm nhưng mà thiếu bạn
    Nên xanh buồn xanh thăm thẳm xa
    Phố ngày xưa giờ chẳng hề đổi khác
    Cây sấu bao năm vẫn đứng ở góc đường
    Quán cóc cũ vẫn ghế bàn sứt mẻ
    và Hoàng Lan vẫn ngút ngát đưa hương
    Bạn ở xa lâu chưa về thăm phố
    Có hay chăng thu đã sang rồi
    Vị chè chát có còn trên đầu lưỡi
    Có biết rằng phố vẫn đợi và tôi.....
  2. thienansongtra

    thienansongtra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    1.023
    Đã được thích:
    2
  3. thienansongtra

    thienansongtra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    1.023
    Đã được thích:
    2
  4. hungarian_dance

    hungarian_dance Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2003
    Bài viết:
    222
    Đã được thích:
    0
    THƯỚC ĐO TÌNH BẠN
    Thưa tiến sĩ Adler,
    Rất nhiều bút mực đã viết về sự quí giá của tình bạn và niềm
    vui mà nó mang tới cho cuộc sống chúng ta. Nhưng tôi muốn biết đã từng có có sự suy nghĩ nghiêm túc nào xem tình bạn là gì, ngoài sự quen biết đơn thuần không. Tại sao một số người chúng ta biết là bạn bè chúng ta và những người khác chỉ là những người chúng ta quen biết? Tại sao một người bạn đích thực lại quá quan trọng đối với sự tồn tại của chúng ta?
    L.K.

    L.K. thân mến,
    Như bạn chỉ ra, niềm khao khát tình bạn luôn luôn ở trong
    chúng ta nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng có bạn. Trong thực tế, điều đầu tiên mà những kinh nghiệm riêng của chúng ta, cũng như nhiều triết gia vĩ đại, cho chúng ta biết về tình bạn đích thực là nó rất hiếm hoi. Rất nhiều sự kết giao thoạt tiên có vẻ như tình bạn, chỉ để phai nhạt và biến mất theo thời gian. Những sự kết giao này thiếu cái có thể được gọi là ?onhững điều tiên quyết?. Trong khi cố gắng thiết định chúng là gì, chúng ta phải bắt đầu bằng cách phân biệt giữa những quan hệ ngẫu nhiên và tạm thời và những quan hệ thiết yếu và lâu dài.
    Ở đây Aristotle dành cho chúng ta sự trợ giúp rất quan trọng
    khi ông chỉ ra rằng có ba loại tình bạn: tình bạn dựa trên:
    (1) Vị lợi,
    (2) Niềm vui,
    (3) Đức hạnh.
    Tình bạn vị lợi và tình bạn niềm vui cùng đi với nhau, và hiển
    nhiên là loại phổ biến nhất. Mọi người đều có kinh nghiệm về
    chúng. Người ta ?othân thiện? với những người cộng tác làm ăn,
    những người hàng xóm, thành viên của quỹ xe dùng chung, và
    thậm chí những người quen tình cờ trên xe lửa, tàu thuyền, máy
    bay. Kiểu lịch sự này, ở chừng mực nào đó, là một dạng tình bạn, tình bạn vị lợi, thuận tiện cho nhau. Tương tự, người ta ?othân thiện? với những người cùng chơi gôn, những người xa lạ ở buổi tiệc cốctay, và những người mới quen đãi đằng họ. Đây cũng là một dạng tình bạn, tình bạn vì niềm vui, hai bên cùng hưởng thụ.
    Những dạng tình bạn bậc thấp này không nhất thiết là xấu,
    nhưng chúng không đầy đủ. Một trong những nhược điểm của
    chúng bắt nguồn từ việc chúng lệ thuộc vào hoàn cảnh và biến
    đổi theo hoàn cảnh. Đó là lý do tại sao chúngỉ có thể nhanh chóng nảy sinh cũng như nhanh chóng biến mất. Trái lại, khi Sách châm ngôn của Cựu Ước nói, ?oBạn bè thương nhau mọi thời mọi lúc,? nó muốn ám chỉ đến một dạng tình bạn cao thượng không lệ thuộc vào hoàn cảnh. Để vượt qua những tác động của thời gian và tình huống ngẫu nhiên, nó phải dựa trên những phẩm chất cố hữu của những cá nhân liên quan. Một tình bạn được neo giữ như vậy không thể là tình bạn thoáng qua được.
    Tình bạn đích thực, do vậy, vượt qua (mặc dù nó thường cũng
    có) cả sự vị lợi lẫn niềm vui thích. Đối với Aristotle, một tình bạn
    như thế phải dựa trên đức hạnh, trên tính cách đạo đức tốt. Chỉ
    như vậy nó mới có thể kéo dài. Hơn nữa, nó phải phát triển từ từ,
    bởi vì nó đòi hỏi sự quen thân, sự hiểu biết, và ?" cuối cùng ?" sự
    tin cậy lẫn nhau.
    Aristotle tiếp tục nhận xét:
    ?oLoại tình bạn này, vì vậy, hoàn hảo về mặt thời gian và mọi mặt
    khác, và trong tình bạn đó mỗi người nhận được từ người kia, về tất cả mọi mặt, chính những gì anh ta đã cho đi, hay một cái gì gần giống như thế; đó là điều phải xảy ra giữa những người bạn?.

    Tình bạn hoàn hảo, vì vậy, cũng đòi hỏi một sự bình đẳng
    phần nào về địa vị. Montaigne, phát biểu về những loại quan hệ
    con người, đã khẳng định điều này khi nói:
    ?oQuan hệ của con cái đối với cha mẹ đúng hơn là sự tôn trọng: tình bạn được nuôi dưỡng bằng sự cộng thông mà nó không thể tồn tại giữa họ, vì sự bất bình đẳng quá lớn?.
    Cha mẹ không thể là bạn của con cái mình cũng như thầy giáo
    không thể là bạn của học trò mình. Vì yếu tính của tình bạn là sự
    thỏa thuận tương giao: cho và nhận cái gì như cái mà anh cho.
    Cha mẹ chăm lo sự phát triển đúng đắn của con cái họ và thầy
    giáo hướng dẫn sự hình thành tâm trí học trò họ. Con cái và học
    trò không thể đáp lại như vậy.
    Đến đây sẽ rõ vì sao tình bạn thực sự đòi hỏi nhiều hơn là chỉ
    đơn thuần có ?ocái gì đó chung?. Chính cái mà mọi người có chung sẽ quyết định loại tình bạn mà họ sẽ có. Tình bạn đích thực đòi hỏi ít nhất một tính cách đạo đức lành mạnh từ sự phong phú mà từ sự phong phú đó các cá nhân có thể cho và nhận được tình cảm quí báu này. Và những cá nhân càng cho nhiều, càng thực hiện một kiểu vị tha thực sự, họ càng trở nên những người bạn tốt. Một người tử tế sẽ không chỉ làm cho bạn anh ta điều gì bạn anh ta sẽ làm cho anh ta, nhưng sẽ làm nhiều hơn, nếu cần.
    Những điều tiên quyết này khó được thực hiện, cho nên tình
    bạn đích thực chắc chắn là hiếm hoi. Do vậy, có được một người
    bạn đích thực là một trong những thành công đáng ca ngợi nhất
    trong đời. Montaigne kể câu chuyện về Cyrus, vua xứ Ba Tư. Khi
    được hỏi ông có chịu đổi con ngựa quí, mà trên lưng nó ông vừa
    thắng một cuộc đua, lấy một vương quốc không, Cyrus trả lời,
    ?oKhông, xin nói thật lòng, nhưng tôi sẽ trao tặng nó với tất cả
    trái tim tôi để bằng cách đó tôi có được một người bạn đích
    thực, nếu tôi có thể tìm ra bất kỳ người nào xứng đáng với sự
    kết giao đó.?
    (trích "Những tư tưởng lớn từ những tác phẩm vĩ đại", Dr.Mortimer J. Alder, NXB Văn hóa thông tin)
    Được hungarian_dance sửa chữa / chuyển vào 23:03 ngày 25/12/2004
  5. hungarian_dance

    hungarian_dance Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2003
    Bài viết:
    222
    Đã được thích:
    0
    THƯỚC ĐO TÌNH BẠN
    Thưa tiến sĩ Adler,
    Rất nhiều bút mực đã viết về sự quí giá của tình bạn và niềm
    vui mà nó mang tới cho cuộc sống chúng ta. Nhưng tôi muốn biết đã từng có có sự suy nghĩ nghiêm túc nào xem tình bạn là gì, ngoài sự quen biết đơn thuần không. Tại sao một số người chúng ta biết là bạn bè chúng ta và những người khác chỉ là những người chúng ta quen biết? Tại sao một người bạn đích thực lại quá quan trọng đối với sự tồn tại của chúng ta?
    L.K.

    L.K. thân mến,
    Như bạn chỉ ra, niềm khao khát tình bạn luôn luôn ở trong
    chúng ta nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng có bạn. Trong thực tế, điều đầu tiên mà những kinh nghiệm riêng của chúng ta, cũng như nhiều triết gia vĩ đại, cho chúng ta biết về tình bạn đích thực là nó rất hiếm hoi. Rất nhiều sự kết giao thoạt tiên có vẻ như tình bạn, chỉ để phai nhạt và biến mất theo thời gian. Những sự kết giao này thiếu cái có thể được gọi là ?onhững điều tiên quyết?. Trong khi cố gắng thiết định chúng là gì, chúng ta phải bắt đầu bằng cách phân biệt giữa những quan hệ ngẫu nhiên và tạm thời và những quan hệ thiết yếu và lâu dài.
    Ở đây Aristotle dành cho chúng ta sự trợ giúp rất quan trọng
    khi ông chỉ ra rằng có ba loại tình bạn: tình bạn dựa trên:
    (1) Vị lợi,
    (2) Niềm vui,
    (3) Đức hạnh.
    Tình bạn vị lợi và tình bạn niềm vui cùng đi với nhau, và hiển
    nhiên là loại phổ biến nhất. Mọi người đều có kinh nghiệm về
    chúng. Người ta ?othân thiện? với những người cộng tác làm ăn,
    những người hàng xóm, thành viên của quỹ xe dùng chung, và
    thậm chí những người quen tình cờ trên xe lửa, tàu thuyền, máy
    bay. Kiểu lịch sự này, ở chừng mực nào đó, là một dạng tình bạn, tình bạn vị lợi, thuận tiện cho nhau. Tương tự, người ta ?othân thiện? với những người cùng chơi gôn, những người xa lạ ở buổi tiệc cốctay, và những người mới quen đãi đằng họ. Đây cũng là một dạng tình bạn, tình bạn vì niềm vui, hai bên cùng hưởng thụ.
    Những dạng tình bạn bậc thấp này không nhất thiết là xấu,
    nhưng chúng không đầy đủ. Một trong những nhược điểm của
    chúng bắt nguồn từ việc chúng lệ thuộc vào hoàn cảnh và biến
    đổi theo hoàn cảnh. Đó là lý do tại sao chúngỉ có thể nhanh chóng nảy sinh cũng như nhanh chóng biến mất. Trái lại, khi Sách châm ngôn của Cựu Ước nói, ?oBạn bè thương nhau mọi thời mọi lúc,? nó muốn ám chỉ đến một dạng tình bạn cao thượng không lệ thuộc vào hoàn cảnh. Để vượt qua những tác động của thời gian và tình huống ngẫu nhiên, nó phải dựa trên những phẩm chất cố hữu của những cá nhân liên quan. Một tình bạn được neo giữ như vậy không thể là tình bạn thoáng qua được.
    Tình bạn đích thực, do vậy, vượt qua (mặc dù nó thường cũng
    có) cả sự vị lợi lẫn niềm vui thích. Đối với Aristotle, một tình bạn
    như thế phải dựa trên đức hạnh, trên tính cách đạo đức tốt. Chỉ
    như vậy nó mới có thể kéo dài. Hơn nữa, nó phải phát triển từ từ,
    bởi vì nó đòi hỏi sự quen thân, sự hiểu biết, và ?" cuối cùng ?" sự
    tin cậy lẫn nhau.
    Aristotle tiếp tục nhận xét:
    ?oLoại tình bạn này, vì vậy, hoàn hảo về mặt thời gian và mọi mặt
    khác, và trong tình bạn đó mỗi người nhận được từ người kia, về tất cả mọi mặt, chính những gì anh ta đã cho đi, hay một cái gì gần giống như thế; đó là điều phải xảy ra giữa những người bạn?.

    Tình bạn hoàn hảo, vì vậy, cũng đòi hỏi một sự bình đẳng
    phần nào về địa vị. Montaigne, phát biểu về những loại quan hệ
    con người, đã khẳng định điều này khi nói:
    ?oQuan hệ của con cái đối với cha mẹ đúng hơn là sự tôn trọng: tình bạn được nuôi dưỡng bằng sự cộng thông mà nó không thể tồn tại giữa họ, vì sự bất bình đẳng quá lớn?.
    Cha mẹ không thể là bạn của con cái mình cũng như thầy giáo
    không thể là bạn của học trò mình. Vì yếu tính của tình bạn là sự
    thỏa thuận tương giao: cho và nhận cái gì như cái mà anh cho.
    Cha mẹ chăm lo sự phát triển đúng đắn của con cái họ và thầy
    giáo hướng dẫn sự hình thành tâm trí học trò họ. Con cái và học
    trò không thể đáp lại như vậy.
    Đến đây sẽ rõ vì sao tình bạn thực sự đòi hỏi nhiều hơn là chỉ
    đơn thuần có ?ocái gì đó chung?. Chính cái mà mọi người có chung sẽ quyết định loại tình bạn mà họ sẽ có. Tình bạn đích thực đòi hỏi ít nhất một tính cách đạo đức lành mạnh từ sự phong phú mà từ sự phong phú đó các cá nhân có thể cho và nhận được tình cảm quí báu này. Và những cá nhân càng cho nhiều, càng thực hiện một kiểu vị tha thực sự, họ càng trở nên những người bạn tốt. Một người tử tế sẽ không chỉ làm cho bạn anh ta điều gì bạn anh ta sẽ làm cho anh ta, nhưng sẽ làm nhiều hơn, nếu cần.
    Những điều tiên quyết này khó được thực hiện, cho nên tình
    bạn đích thực chắc chắn là hiếm hoi. Do vậy, có được một người
    bạn đích thực là một trong những thành công đáng ca ngợi nhất
    trong đời. Montaigne kể câu chuyện về Cyrus, vua xứ Ba Tư. Khi
    được hỏi ông có chịu đổi con ngựa quí, mà trên lưng nó ông vừa
    thắng một cuộc đua, lấy một vương quốc không, Cyrus trả lời,
    ?oKhông, xin nói thật lòng, nhưng tôi sẽ trao tặng nó với tất cả
    trái tim tôi để bằng cách đó tôi có được một người bạn đích
    thực, nếu tôi có thể tìm ra bất kỳ người nào xứng đáng với sự
    kết giao đó.?
    (trích "Những tư tưởng lớn từ những tác phẩm vĩ đại", Dr.Mortimer J. Alder, NXB Văn hóa thông tin)
    Được hungarian_dance sửa chữa / chuyển vào 23:03 ngày 25/12/2004
  6. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    Lang thang không tìm thấy nơi nào để post, nên post bừa trong soạt rác bên box Trịnh. Thậy may có topic này của anh @votrungh, xin cho Quản gửi bài này các bác nhà 7X nhé!
    *****************************************
    TỪ NGHE BẠN NÓI...
    Bữa trà hôm nay hình như bị rộn bởi đất trời, bị rộn bởi cả một thành phố với những người và người xoắn nhau. Họ đang vui hay cái gì đó đại loại thế. Bạn vẫn thinh lặng soi mình trong đáy li quánh đặc. Tôi nghe lòng ngã nghiêng theo những hậu vị nồng chát của trà, của bạn và của cả trời đất ngoài kia, phía thập thò một vành trăng hư hao bởi trời đất quá nhiều mây. Bạn nói một ngày của đời người cũng như một đời vậy. Có xuất phát của Tử Vi và kết thúc của Tử Vi. Nếu hiểu được tận cùng nghĩa của một ngày, ta có thể hiểu tận nghĩa cả một cuộc đời của bất kì ai đó. Tôi thì chẳng đủ minh triết như bạn để có thể hiểu hay làm theo, chỉ cúi đầu nghe và thẩm thấu dần dần để tập thói quen chiêm nghiệm. Rồi bạn hát:
    Chiều đã chiều hôm
    Người vẫn âm thầm gõ buồn gót chân
    Người đi hành hương buồn đời viễn vông
    Còn ai nhớ mong, còn ai nhớ mong
    Cứ như là câu hát thốt ra từ thẳm sâu lòng bạn vậy. Đêm Giáng Sinh của cả một hành tinh, của gần 2/3 con số 6 tỷ người hân hoan, cười nói. Chỉ bạn và tôi ngồi đối diện nhau trong căn phòng chật chội, để nghe bao la hát những khúc con người.
    Bạn đòi nghe Phúc Âm Buồn của Trịnh. Chiếc loa rè không phát đủ lượng bao dung. Bạn nhìn tôi và như để lắng nghe tiếng thở dài chuẩn bị buột ra từ hố sâu kiếp phận. Khắp các nẻo xa, ngõ cùng thế nhân, hàng ngàn vạn lời Thánh Ca đang rền dưới những cây Thập Giá. Không biết chúng tôi đang vác trên lưng mình cây Thập Giá của những giá trị nhân quả nào, chỉ biêt rằng, nó quá nặng so với vũ trụ hỗn mang kia, và cồng kềnh trên vai chúng tôi hơn những gì chúng tôi đã nghĩ.
    Những thói quen kì lạ của bạn, tôi cũng dần hiểu ra ý nghĩa và tôi yêu những thói quen ấy như yêu những thói tật của tôi, tức là khó mà thiếu được. Bạn theo đạo Ki-Tô, nhưng am hiểu Phật Pháp như một nhà sư khổ hạnh. Cái thói quen bao dung của bạn hơn một lần làm tôi nghi hoặc và bị cuốn theo đại lộ tư tưởng của bạn. Nhưng cũng từ đó, tôi hiểu được dần dà các ca từ mà Trịnh Công Sơn đã viết, bởi chính bạn cho tôi niềm đam mê đi đến tận cùng thắc mắc, tận cùng nghi ngờ để tồn tại; để thích nghi.
    Và cái đám khói u minh đời bạn phà vào trời đêm loang lỗ của cuộc đời tôi chưa một giây ngừng lại. Cái đám khói có khi từ thuốc lá, có khi từ lời của bạn. Bạn lại hát:
    Xin đứng yên trong chiều trên môi thở khói quạnh hiu
    Xin đứng yên trong chiều phơi tình cho nắng khô mau
    Về đây thân xác hư hao
    Đêm đêm nằm nghe lá than van chút niềm đau
    Ngọt ngào
    Chẳng biết niềm đau có ngọt ngào hay cay đắng, câu trả lời không cần có với bạn và tôi. Cứ như những chén trà đêm, vơi rồi đầy, đầy rồi vơi, để thao thức với nhân gian mà nghe những xôn xao thế tục. Và dù rằng, trong bạn niềm buồn và nỗi vui có đầy hay cạn, tôi cũng chỉ có thể uống nó đi bằng sự uống vô-tri-vô-thức. Bạn như ngọn núi quá kềnh càng trước tôi hòn đá lạnh, tuy nhiên may mắn thay như từ bạn nói: Mặt trời cháy, vì đơn giản, đó là định mệnh của riêng nó, và vật nào hưởng được gì từ ánh sáng của nó, đó là định mệnh của riêng chúng, cũng vì lẽ đo mà ánh sáng mặt trời chiếu cả trái núi bạn lẫn hòn đá tôi. Cho nên, chúng tôi vẫn ngậm lấy những gì mà trời đất đã nhồi nhét vào trong những cơn vật lộn. Trong đó, không cần biết nó là vàng, kim cương hay những nguyên tố vi lượng có tính chất tốt hay xấu. Tất cả những thư đó không cần chịu trách nhiệm trong những lần trái-núi-bạn và hòn-đá-tôi trằn trọc. Ô hay, hoá ra đi tìm cội rễ của niềm đau khó hơn nhiều với việc ta chuốc lấy niềm đau! Có lẽ phải mỉm cười một cái cho những gì khiến thân xác hư hao, khiến li trà bớt đặc.
    Rồi sẽ được nghe đoạn kết một ngày tử vi của bạn, sẽ lại run lên khi đọc những gì bạn viết. Tôi vờ khép lại những suy tư cho nhẹ nhàng hơi thở nặng trong đêm, mà vẫn còn nghe từ tiếng bạn những lời xa...
    ***********************************************
    Giơ tay anh chấm đời tôi
    Vẽ vòng bát quái lên trời mà đau!
  7. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    Lang thang không tìm thấy nơi nào để post, nên post bừa trong soạt rác bên box Trịnh. Thậy may có topic này của anh @votrungh, xin cho Quản gửi bài này các bác nhà 7X nhé!
    *****************************************
    TỪ NGHE BẠN NÓI...
    Bữa trà hôm nay hình như bị rộn bởi đất trời, bị rộn bởi cả một thành phố với những người và người xoắn nhau. Họ đang vui hay cái gì đó đại loại thế. Bạn vẫn thinh lặng soi mình trong đáy li quánh đặc. Tôi nghe lòng ngã nghiêng theo những hậu vị nồng chát của trà, của bạn và của cả trời đất ngoài kia, phía thập thò một vành trăng hư hao bởi trời đất quá nhiều mây. Bạn nói một ngày của đời người cũng như một đời vậy. Có xuất phát của Tử Vi và kết thúc của Tử Vi. Nếu hiểu được tận cùng nghĩa của một ngày, ta có thể hiểu tận nghĩa cả một cuộc đời của bất kì ai đó. Tôi thì chẳng đủ minh triết như bạn để có thể hiểu hay làm theo, chỉ cúi đầu nghe và thẩm thấu dần dần để tập thói quen chiêm nghiệm. Rồi bạn hát:
    Chiều đã chiều hôm
    Người vẫn âm thầm gõ buồn gót chân
    Người đi hành hương buồn đời viễn vông
    Còn ai nhớ mong, còn ai nhớ mong
    Cứ như là câu hát thốt ra từ thẳm sâu lòng bạn vậy. Đêm Giáng Sinh của cả một hành tinh, của gần 2/3 con số 6 tỷ người hân hoan, cười nói. Chỉ bạn và tôi ngồi đối diện nhau trong căn phòng chật chội, để nghe bao la hát những khúc con người.
    Bạn đòi nghe Phúc Âm Buồn của Trịnh. Chiếc loa rè không phát đủ lượng bao dung. Bạn nhìn tôi và như để lắng nghe tiếng thở dài chuẩn bị buột ra từ hố sâu kiếp phận. Khắp các nẻo xa, ngõ cùng thế nhân, hàng ngàn vạn lời Thánh Ca đang rền dưới những cây Thập Giá. Không biết chúng tôi đang vác trên lưng mình cây Thập Giá của những giá trị nhân quả nào, chỉ biêt rằng, nó quá nặng so với vũ trụ hỗn mang kia, và cồng kềnh trên vai chúng tôi hơn những gì chúng tôi đã nghĩ.
    Những thói quen kì lạ của bạn, tôi cũng dần hiểu ra ý nghĩa và tôi yêu những thói quen ấy như yêu những thói tật của tôi, tức là khó mà thiếu được. Bạn theo đạo Ki-Tô, nhưng am hiểu Phật Pháp như một nhà sư khổ hạnh. Cái thói quen bao dung của bạn hơn một lần làm tôi nghi hoặc và bị cuốn theo đại lộ tư tưởng của bạn. Nhưng cũng từ đó, tôi hiểu được dần dà các ca từ mà Trịnh Công Sơn đã viết, bởi chính bạn cho tôi niềm đam mê đi đến tận cùng thắc mắc, tận cùng nghi ngờ để tồn tại; để thích nghi.
    Và cái đám khói u minh đời bạn phà vào trời đêm loang lỗ của cuộc đời tôi chưa một giây ngừng lại. Cái đám khói có khi từ thuốc lá, có khi từ lời của bạn. Bạn lại hát:
    Xin đứng yên trong chiều trên môi thở khói quạnh hiu
    Xin đứng yên trong chiều phơi tình cho nắng khô mau
    Về đây thân xác hư hao
    Đêm đêm nằm nghe lá than van chút niềm đau
    Ngọt ngào
    Chẳng biết niềm đau có ngọt ngào hay cay đắng, câu trả lời không cần có với bạn và tôi. Cứ như những chén trà đêm, vơi rồi đầy, đầy rồi vơi, để thao thức với nhân gian mà nghe những xôn xao thế tục. Và dù rằng, trong bạn niềm buồn và nỗi vui có đầy hay cạn, tôi cũng chỉ có thể uống nó đi bằng sự uống vô-tri-vô-thức. Bạn như ngọn núi quá kềnh càng trước tôi hòn đá lạnh, tuy nhiên may mắn thay như từ bạn nói: Mặt trời cháy, vì đơn giản, đó là định mệnh của riêng nó, và vật nào hưởng được gì từ ánh sáng của nó, đó là định mệnh của riêng chúng, cũng vì lẽ đo mà ánh sáng mặt trời chiếu cả trái núi bạn lẫn hòn đá tôi. Cho nên, chúng tôi vẫn ngậm lấy những gì mà trời đất đã nhồi nhét vào trong những cơn vật lộn. Trong đó, không cần biết nó là vàng, kim cương hay những nguyên tố vi lượng có tính chất tốt hay xấu. Tất cả những thư đó không cần chịu trách nhiệm trong những lần trái-núi-bạn và hòn-đá-tôi trằn trọc. Ô hay, hoá ra đi tìm cội rễ của niềm đau khó hơn nhiều với việc ta chuốc lấy niềm đau! Có lẽ phải mỉm cười một cái cho những gì khiến thân xác hư hao, khiến li trà bớt đặc.
    Rồi sẽ được nghe đoạn kết một ngày tử vi của bạn, sẽ lại run lên khi đọc những gì bạn viết. Tôi vờ khép lại những suy tư cho nhẹ nhàng hơi thở nặng trong đêm, mà vẫn còn nghe từ tiếng bạn những lời xa...
    ***********************************************
    Giơ tay anh chấm đời tôi
    Vẽ vòng bát quái lên trời mà đau!
  8. mua_la_vang

    mua_la_vang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2004
    Bài viết:
    982
    Đã được thích:
    0
    Có những chiều không lang thang mà nghĩ ngợi về tình yêu, về cơm áo gạo tiền về những nỗi đau của nhân loại. Những buổi chiều mà người ta gọi là hoàng hôn của tình bạn, hình ảnh những con đường là một thời để nhớ, để nhung, rồi chờ, rồi đợi. Kí ức đã vụt qua, cười vỡ vụn, bỏ mặt ánh mắt ngẩn ngơ của một thời tuổi trẻ. Thèm ly trà đá thay XO, thèm bánh bèo chén thay cơm văn phòng, thèm đạp xe hơn đề máy, thèm áo dài hơn áo hai dây.... Một ngày nào, bước lên trên đỉnh, biết đâu ta lại như Trần Tử Ngang. Càng lên cao càng thấy cô đơn.
    Tiền bất kiến cổ nhân
    Hậu bất kiến lai giả
    Niệm thiên địa chi du du
    Ðộc sảng nhiên nhi thế hạ.
    .............
    Phía trước không thấy người xưa
    Phía sau không thấy ai đến
    Ta nghĩ rằng trời đất rộng lớn mênh mông
    Riêng ta đau lòng rơi lệ
  9. mua_la_vang

    mua_la_vang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2004
    Bài viết:
    982
    Đã được thích:
    0
    Có những chiều không lang thang mà nghĩ ngợi về tình yêu, về cơm áo gạo tiền về những nỗi đau của nhân loại. Những buổi chiều mà người ta gọi là hoàng hôn của tình bạn, hình ảnh những con đường là một thời để nhớ, để nhung, rồi chờ, rồi đợi. Kí ức đã vụt qua, cười vỡ vụn, bỏ mặt ánh mắt ngẩn ngơ của một thời tuổi trẻ. Thèm ly trà đá thay XO, thèm bánh bèo chén thay cơm văn phòng, thèm đạp xe hơn đề máy, thèm áo dài hơn áo hai dây.... Một ngày nào, bước lên trên đỉnh, biết đâu ta lại như Trần Tử Ngang. Càng lên cao càng thấy cô đơn.
    Tiền bất kiến cổ nhân
    Hậu bất kiến lai giả
    Niệm thiên địa chi du du
    Ðộc sảng nhiên nhi thế hạ.
    .............
    Phía trước không thấy người xưa
    Phía sau không thấy ai đến
    Ta nghĩ rằng trời đất rộng lớn mênh mông
    Riêng ta đau lòng rơi lệ
  10. phuongpretty79

    phuongpretty79 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2004
    Bài viết:
    310
    Đã được thích:
    0
    Người ta thường nói không có tình bạn thật sự giữa nam và nữ. Tôi đã từng tìm được một tình bạn như thế, dù rằng chẳng ai tin giữa 2 chúng tôi là thuần khiết bạn thân. Vào cái khoảng thời gian còn lông bông sân trường Đại Học, chúng tôi mặc kệ những lời nói dị nghị từ bên ngoài, vẫn vô tư, và vẫn thật tự hào với tình cảm đó. Tôi có thể hiểu bạn đang cần gì qua ánh mắt của bạn, còn bạn có thể đoán biết và chia sẽ với tôi những suy nghĩ tâm tư ngay cả khi tôi không hề thổ lộ. Chúng tôi quá hiểu nhau để có thể yêu nhau. Trưởng thành hơn một chút, mỗi đứa chúng tôi lại có những nữa riêng của mình, bản thân tôi cho rằng không có lý gì vì một người khác mà chúng tôi phải chấm dứt hoặc dè dặt hơn trong quan hệ bạn bè giữa 2 đứa...người yêu của bạn phân bì rằng tại sao bạn đi làm về ko muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng khi nghe ĐT của tôi thì mắt bạn sáng lên, bạn say sưa nói, say sưa cười...người yêu của tôi thì giận dữ khi tôi có thể chia sẽ với bạn một số chuyện mà tôi cho rằng tôi không tiện nói với anh ấy...nhưng tôi vẫn ko nghĩ rằng đó là điều ko tốt, tôi và bạn cứ cho rằng người yêu của chúng tôi phải hiểu và trân trọng tình bạn giữa tôi và bạn...vì chút tôi hoàn toàn trong sáng. Rồi thì cái ngày vì tôi mà bạn và người yêu gây gỗ dẫn đến chia tay đã làm tôi tỉnh ngộ...thì ra giữa 2 người nam và nữ, nếu muốn có 1 tình bạn thân như tri kỹ, thì tình bạn đó chỉ nên duy trì trong tâm linh của mỗi con người...cho đến bây giờ, tôi vẫn nuối tiếc và ân hận vì tôi đã ko thể giữ cho tình bạn của tôi là vĩnh cữu, tuy trong lòng chúng tôi vẫn hiểu dù có ra sao thì chúng tôi vẫn luôn nghĩ đến nhau nhưng tôi biết, vì hạnh phúc của bạn và của tôi, chúng tôi không thể đạp trên dư luận.
    Không lâu nữa là đám cưới của bạn, viết lên những dòng chữ này, tôi phần nào cũng muốn xin lỗi bạn và muốn nhắn với bạn rằng, trong suốt cuộc đời này của tôi, bạn vĩnh viễn là tri âm tri kỹ, tôi vẫn sẽ dõi theo những bước đường của bạn, và tin chắc bạn cũng đang dõi theo bước tôi...chúc bạn tôi hạnh phúc!!!

Chia sẻ trang này