1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tản mạn về Tình yêu và Cuộc sống...

Chủ đề trong '1981 Gà -Hà Nội' bởi Ngoc_Ly_229, 29/01/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Ba lần cầu hôn
    Nàng dành cả một thời con gái của mình chờ lời tỏ tình của anh, nhưng Bill rốt cục vẫn im lặng. Nàng và Bill cùng học với nhau từ nhỏ. Tình bạn và tình yêu tự nó đến. Đối với nàng Bill là tất cả. Thỉnh thoảng nàng cũng có nghe ai đó xì xào rằng, cha nàng sẽ không chấp nhận Bill. Nhưng nàng không quan tâm, vì nàng chỉ biết tình yêu của nàng đối với anh mà thôi, ngoài ra mọi thứ khác đều không đáng kể.
    Thế rồi, nàng như điên như dại và tưởng mình sẽ không sống nổi, khi biết Bill đã bỏ đi biệt tăm. Nàng quay sang kết tội cha nàng, thề sẽ không nhìn mặt ông. Những giọt nước mắt và thái độ lạnh lùng của nàng khiến ông khổ sở vô cùng. Ít năm sau, cha nàng mất vì bệnh ung thư. Trước khi nhắm mắt, nguyện ước duy nhất của ông là được gặp lại con gái. Nhưng nàng đã không đến.
    Tiếp theo, nàng tưởng đất dưới chân nàng sụp xuống khi người luật sư của cha nàng đọc cho nàng bản di chúc của ông. Không phải nàng bàng hoàng vì đã trở thành bà chủ của hàng trăm triệu bạc, mà vì lời thề của cha nàng : "Trước khi bước sang thế giới vĩnh hằng, khi mà mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì ngoài tình yêu của cha đối với con, cha thề rằng cha chưa bao giờ phá hoại hạnh phúc của con".
    Đúng lúc ấy, người đàn ông sau này là chồng của nàng xuất hiện. Ông lịch lãm, khinh nghiệm. Nàng đã ngoài 30, đủ thông minh để hiểu ông ta đến với nàng vì lẽ gì. Dù sao, ông ta cũng không phải là người chồng xấu. Cả hai đều cố gắng để tạo nên cái gọi là gia đình, chí ít là trong mắt những người xung quanh. Bất ngờ, nàng trở thành quá phụ với đứa con lẫm chẫm biết đi. Đúng lúc nàng bơ vơ cùng cực, Bill xuất hiện từ nửa kia của trái đất. Không còn là chàng trai mảnh dẻ bẽn lẽn, anh là một chủ hãng tàu biển dày dạn, một nhân vật của giới thượng lưu quyền thế như cha nàng. Thật bất ngờ, nàng đã từ chối khi anh ngỏ lời lấy nàng. Vì lẽ gì, nàng cũng không biết rõ. Có thể vì đứa con, có thể vì nàng uất hận anh đã bỏ đi đẩy nàng vào con đường đau khổ triền miên, có thể vì Bill không còn là Bill của nàng ngày xưa.
    Hơn 30 năm nuôi con và cầm cương điều khiển tài sản khổng lồ của cha nàng để lại khiến nàng mệt mỏi. Đôi lúc nàng chỉ muốn được giải thoát, quăng tất cả để sống đơn giản nhưng yên ổn. Tuy tự nhủ trong lòng rằng nàng sẽ không lấy bất kỳ ai, nhưng đôi lúc nàng bất chợt bắt quả tang mình thường hay để mắt tới những tờ báo của giới chủ tàu. Vài người đàn bà xuất hiện trong đời Bill. Tên anh xuất hiện nơi pháp đình với những vụ kiện cáo ly hôn đòi chia tài sản.
    Rồi một ngày nọ, nàng nhận được một bưu phẩm. Không nhìn địa chỉ gửi tới, nhưng linh tính cho nàng biết nó là của Bill. Một chiếc hộp nhỏ bọc nhung và một bức thư. " Trong đời anh đã hai lần sắm nhẫn cầu hôn em. Lần thứ nhất, anh mất hai ngày để tự đánh chiếc nhẫn bằng thép. Nhưng rồi anh không dám trao cho em, vì anh sợ em sẽ từ chối món quà của anh thợ nghèo. Ra đi, anh thề khi nào tương xứng với em mới trở về xin cưới em. Lần thứ hai, anh đã không dám rút chiếc nhẫn nạm kim cương giá trị chỉ sau viên kim cương trên vương miện của Nữ hoàng Anh ra khỏi túi, sau khi nghe lời từ chối của em. Cả hai lần anh đều đã sai lầm, nhưng anh vẫn yêu em. Anh quyết định trở thành anh chàng thợ nghèo của em ngày nào, để xin cưới em một lần nữa". Nàng mở chiếc hộp nhỏ. Bất chấp thời gian, chiếc nhẫn bằng thép trổ một bông hồng vẫn bóng loáng.
    Bức thư của nàng vừa gủi đi, thì tin dữ về Bill đầy mặt báo. Nàng quên mất rằng cả nàng lẫn Bill đều đã ngoài 60 tuổi. Trở về từ đám tang của Bill, nàng bắt gặp bạn trai của cháu gái nàng. Đang rụt rè bấm chuông cửa, thấy nàng trong bộ đồ màu đen, cậu ta hoảng sợ vội giấu bó hoa ra sau lưng. "Cháu muốn gặp Laura", chàng trai lúng túng. Nàng mở toang cửa nháy mắt tinh nghịch với cậu bé : " Nào tiến lên, con trai. Chớ do dự, nếu không con sẽ hối cả đời đó".


    Tìm mãi mới thấy lại trang này.Lâu lâu ko post,tự nhiên lại thấy nhớ Topic này.Hy vọng bà con vui vẻ.
  2. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Yêu là gì?
    Phải chăng là khi tim bạn đập nhanh, lòng bạn tay bạn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói bạn phải chạy theo mới có thể bắt kịp với nhịp đập trái tim nơi ***g ngực?
    Đó chưa phải là yêu? Chỉ là THÍCH.
    Phải chăng là bạn không thể giữ cho mắt và tay bạn rời khỏi họ?
    Đó chưa phải là yêu? Chỉ là SỰ THÈM MUỐN.
    Phải chăng là bạn luôn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người vì họ rất tuyệt?
    Đó chưa phải là yêu? Chỉ là MAY MẮN.
    Phải chăng là bạn cần họ vì bạn biết họ đang có mặt bên cạnh bạn?
    Đó chưa phải là yêu? Bạn cảm thấy như thế, bởi vì bạn đang CÔ ĐƠN.
    Phải chăng là bạn ở bên cạnh họ vì đó là điều họ muốn?
    Đó chưa phải là tình yêu? Chỉ là LÒNG TRUNG THÀNH.
    Phải chăng là bạn ở bên họ vì vẻ bề ngòai của họ làm cho tim bạn đập nhanh hơn một nhịp?
    Đó chưa phải là yêu? Chỉ là SỰ MÊ MUỘI.
    Phải chăng là bạn tha thứ mọi lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm họ?
    Đó không phải là yêu? Đó là TÌNH BẠN.
    Phải chăng là khi bạn nói với họ rằng họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?
    Bạn không yêu họ rồi vì? bạn đã NÓI DỐI.
    Phải chăng là bạn cho họ những thứ bạn thích vì lợi ích của họ?
    Đó chưa phải là tình yêu? Chỉ là LÒNG THẢO.
    Thế nhưng?
    Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn...
    Đó mới là YÊU.
    Khi những người khác dù có thu hút bạn, nhưng bạn vẫn ở lại bên cạnh họ một cách không hối hận?
    Đó mới là YÊU.
    Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ?
    Đó mới là YÊU.
    Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn cả bạn nữa?
    Đó mới là YÊU.
    Khi bạn cảm thấy như ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng?
    Đó mới là YÊU.
    Phải chăng bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời, sự sống cho họ chứ?
    Nếu có thì đó là YÊU.
    TÌNH YÊU CÓ MUÔN VÀN ĐIỀU KÌ DIỆU và trong MUÔN VÀN ĐIỀU KÌ DIỆU CÓ TÌNH YÊU.
  3. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Yêu là gì?
    Phải chăng là khi tim bạn đập nhanh, lòng bạn tay bạn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói bạn phải chạy theo mới có thể bắt kịp với nhịp đập trái tim nơi ***g ngực?
    Đó chưa phải là yêu? Chỉ là THÍCH.
    Phải chăng là bạn không thể giữ cho mắt và tay bạn rời khỏi họ?
    Đó chưa phải là yêu? Chỉ là SỰ THÈM MUỐN.
    Phải chăng là bạn luôn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người vì họ rất tuyệt?
    Đó chưa phải là yêu? Chỉ là MAY MẮN.
    Phải chăng là bạn cần họ vì bạn biết họ đang có mặt bên cạnh bạn?
    Đó chưa phải là yêu? Bạn cảm thấy như thế, bởi vì bạn đang CÔ ĐƠN.
    Phải chăng là bạn ở bên cạnh họ vì đó là điều họ muốn?
    Đó chưa phải là tình yêu? Chỉ là LÒNG TRUNG THÀNH.
    Phải chăng là bạn ở bên họ vì vẻ bề ngòai của họ làm cho tim bạn đập nhanh hơn một nhịp?
    Đó chưa phải là yêu? Chỉ là SỰ MÊ MUỘI.
    Phải chăng là bạn tha thứ mọi lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm họ?
    Đó không phải là yêu? Đó là TÌNH BẠN.
    Phải chăng là khi bạn nói với họ rằng họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?
    Bạn không yêu họ rồi vì? bạn đã NÓI DỐI.
    Phải chăng là bạn cho họ những thứ bạn thích vì lợi ích của họ?
    Đó chưa phải là tình yêu? Chỉ là LÒNG THẢO.
    Thế nhưng?
    Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn...
    Đó mới là YÊU.
    Khi những người khác dù có thu hút bạn, nhưng bạn vẫn ở lại bên cạnh họ một cách không hối hận?
    Đó mới là YÊU.
    Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ?
    Đó mới là YÊU.
    Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn cả bạn nữa?
    Đó mới là YÊU.
    Khi bạn cảm thấy như ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng?
    Đó mới là YÊU.
    Phải chăng bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời, sự sống cho họ chứ?
    Nếu có thì đó là YÊU.
    TÌNH YÊU CÓ MUÔN VÀN ĐIỀU KÌ DIỆU và trong MUÔN VÀN ĐIỀU KÌ DIỆU CÓ TÌNH YÊU.
  4. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Quà tặng của một thiên thần
    Có một dạo tôi cảm thấy mọi người đều lợi dụng mình, tôi chẳng mảy may hài lòng về chuyện đó. Hình như những người mà tôi đối xử tử tế bao giờ cũng đi quá trớn. Tôi băn khoăn nghĩ những điều tốt mình làm đều là vì Chúa nhưng nếu tôi chẳng thích thú khi làm, thế thí có phải tôi đang giúp Chúa hay không? Liệu thái độ ích kỷ của tôi có xóa tan những điều tốt tôi đã làm?
    Tôi đã tiêu tốn nhiều thời gian và tiền bạc cho những đứa trẻ hàng xóm có hòan cảnh khó khăn, nhiều đến độ, chuyện gì ba` ngọai của những đứa trẻ này người nuôi nấng chúng, cũng trông chờ vào tôi. Tôi đâm ra ghét bà ta và cho rằng những đứa trẻ đó chẳng là gì với bà ta cả. Một ngày nọ, bà gọi điện thọai cho tôi, kể lể về việc Giáng Sinh sắp đến và một bé gái nào đó chẳng đuợc ai cho cái gì, rồi bà hỏi tôi có sẵn lòng mua cho con bé một món quà gì không.
    Tôi mặc kệ yêu cầu của bà ta. Tôi không thể chịu đựng nổi việc bà ta gọi cho tôi và nhờ tôi làm việc này việc kia cho những ngừời mà tôi thậm chí chẳng biết là ai. Tôi đã lo cho mấy đứa cháu của bà ta chưa đủ hay sao mà bà ta còn muốn tôi quan tâm đến người khác nữa, tôi có dư dả gì đâu!
    Vài hôm sau khi đi chợ, tôi trông thấy một cái hộp đựng hai con búp bê, một con tóc nâu và một con tóc vàng. Tôi chợt nghĩ đến bé gái nọ. Hai con búp bê mười lăm đô la, tôi mua vì thấy rẻ nhưng trong lòng vẫn thấy không vui. Ngay truớc lễ Giáng sinh, tôi đưa món quà cho bà ấy và sau đó chẳng nghe bà ta nói gì về nó nữa. Tôi nghĩ đứa bé kia chẳng bao giờ nhận đuợc quà này hoặc không chừng bà ta đã nói đó là quà của bà ta cũng nên.
    Khi tôi còn nhỏ, người ta không bao giờ cho tôi gặp bà nội, nguời không bao giờ quên mua quà Giáng Sinh cho bon trẻ chúng tôi nhưng lại giao chúng cho bà ngọai tôi. Bà ngọai tôi sửa tên trên phiếu nói là quà của bà tặng. Đến khi lớn lên, tôi phát hiện ra rằng con búp bê yêu thích của mình hồi xưa thật sự là của nguời bà kia tặng thì tôi nghĩ truờng hợp này chắc cũng vậy.
    Tôi nhủ thầm mặc kệ và thôi không nghĩ đến chuyện này nữa.
    Khỏang hơn một năm sau, khi đang dắt chú chó của mình đi dạo, tôi trông thấy một bé gái khỏang bảy tuổi đang chơi trong một khỏang sân.
    Khi tôi đi ngang qua, nó kêu lên ?o Cháu thấy con chó của cô một lần rồi!?. Tôi nói với cô bé rằng tôi sống ở gần đây, thỉnh thỏang tôi cũng hay dẫn nó ngang qua đây. Cô bé cúi xuống vuốt ve con vật. Tôi nghĩ chắc cô bé quen với mấy đứa trẻ láng giềng mà tôi biết. Tụi trẻ thường kể với tôi về một người bạn tên Joan (Không phải tên thật) sống cùng khu nhà này. Tôi hỏi có phải tên cô bé là Joan không. "Dạ không, đấy là tên của bà cháu?
    Tôi hiểu rồi.
    Tôi hỏi cô bé có biết Aaron, Nick và Melanie không. Cô bé biết hết.Tự nhiên tôi cảm thấy tò mò không biết đây có phải là cô bé không quen mà tôi đã tặng búp bê hay không. ?oGiáng sinh trứơc nữa, con có nhận đuợc một món quà là hai con búp bê không?? Tôi hỏi.
    ?oỒ có đấy, Lucy tóc vàng, Debbie tóc nâu. Tụi nó đang ngủ trong nhà, thưa cô. " Cô bé trả lời tôi.
    ?oNăm đó con chỉ nhận được một món quà này thôi à?? tôi hỏi.
    ?oCó vài món nữa nhưng cháu quên rồi?
    ?oAi tặng cho con con búp bê??
    ?oBà của Aaron??
    Ra thế, chỉ có bà lão nhận đựơc tiếng thơm. Để chắc rằng mình nghĩ đúng, tôi hỏi ?oBà ấy có nói với cháu những con búp bê do đâu mà có không??, và Chúa ơi, Chúa đã cho tôi thấy tôi nhỏ nhen biết bao- Ngay cả khi cho ai nhiều đến bao nhiêu với tấm lòng đen tối thì những điều ấy cũng là nhỏ nhoi mà thôi. Tôi nghẹn ngào khi nghe câu trả lời từ miệng cô bé, ?oBà ấy bảo món quà này là của một thiên thần gủi cho cháu?.
    Mickey Bambrick.

  5. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Quà tặng của một thiên thần
    Có một dạo tôi cảm thấy mọi người đều lợi dụng mình, tôi chẳng mảy may hài lòng về chuyện đó. Hình như những người mà tôi đối xử tử tế bao giờ cũng đi quá trớn. Tôi băn khoăn nghĩ những điều tốt mình làm đều là vì Chúa nhưng nếu tôi chẳng thích thú khi làm, thế thí có phải tôi đang giúp Chúa hay không? Liệu thái độ ích kỷ của tôi có xóa tan những điều tốt tôi đã làm?
    Tôi đã tiêu tốn nhiều thời gian và tiền bạc cho những đứa trẻ hàng xóm có hòan cảnh khó khăn, nhiều đến độ, chuyện gì ba` ngọai của những đứa trẻ này người nuôi nấng chúng, cũng trông chờ vào tôi. Tôi đâm ra ghét bà ta và cho rằng những đứa trẻ đó chẳng là gì với bà ta cả. Một ngày nọ, bà gọi điện thọai cho tôi, kể lể về việc Giáng Sinh sắp đến và một bé gái nào đó chẳng đuợc ai cho cái gì, rồi bà hỏi tôi có sẵn lòng mua cho con bé một món quà gì không.
    Tôi mặc kệ yêu cầu của bà ta. Tôi không thể chịu đựng nổi việc bà ta gọi cho tôi và nhờ tôi làm việc này việc kia cho những ngừời mà tôi thậm chí chẳng biết là ai. Tôi đã lo cho mấy đứa cháu của bà ta chưa đủ hay sao mà bà ta còn muốn tôi quan tâm đến người khác nữa, tôi có dư dả gì đâu!
    Vài hôm sau khi đi chợ, tôi trông thấy một cái hộp đựng hai con búp bê, một con tóc nâu và một con tóc vàng. Tôi chợt nghĩ đến bé gái nọ. Hai con búp bê mười lăm đô la, tôi mua vì thấy rẻ nhưng trong lòng vẫn thấy không vui. Ngay truớc lễ Giáng sinh, tôi đưa món quà cho bà ấy và sau đó chẳng nghe bà ta nói gì về nó nữa. Tôi nghĩ đứa bé kia chẳng bao giờ nhận đuợc quà này hoặc không chừng bà ta đã nói đó là quà của bà ta cũng nên.
    Khi tôi còn nhỏ, người ta không bao giờ cho tôi gặp bà nội, nguời không bao giờ quên mua quà Giáng Sinh cho bon trẻ chúng tôi nhưng lại giao chúng cho bà ngọai tôi. Bà ngọai tôi sửa tên trên phiếu nói là quà của bà tặng. Đến khi lớn lên, tôi phát hiện ra rằng con búp bê yêu thích của mình hồi xưa thật sự là của nguời bà kia tặng thì tôi nghĩ truờng hợp này chắc cũng vậy.
    Tôi nhủ thầm mặc kệ và thôi không nghĩ đến chuyện này nữa.
    Khỏang hơn một năm sau, khi đang dắt chú chó của mình đi dạo, tôi trông thấy một bé gái khỏang bảy tuổi đang chơi trong một khỏang sân.
    Khi tôi đi ngang qua, nó kêu lên ?o Cháu thấy con chó của cô một lần rồi!?. Tôi nói với cô bé rằng tôi sống ở gần đây, thỉnh thỏang tôi cũng hay dẫn nó ngang qua đây. Cô bé cúi xuống vuốt ve con vật. Tôi nghĩ chắc cô bé quen với mấy đứa trẻ láng giềng mà tôi biết. Tụi trẻ thường kể với tôi về một người bạn tên Joan (Không phải tên thật) sống cùng khu nhà này. Tôi hỏi có phải tên cô bé là Joan không. "Dạ không, đấy là tên của bà cháu?
    Tôi hiểu rồi.
    Tôi hỏi cô bé có biết Aaron, Nick và Melanie không. Cô bé biết hết.Tự nhiên tôi cảm thấy tò mò không biết đây có phải là cô bé không quen mà tôi đã tặng búp bê hay không. ?oGiáng sinh trứơc nữa, con có nhận đuợc một món quà là hai con búp bê không?? Tôi hỏi.
    ?oỒ có đấy, Lucy tóc vàng, Debbie tóc nâu. Tụi nó đang ngủ trong nhà, thưa cô. " Cô bé trả lời tôi.
    ?oNăm đó con chỉ nhận được một món quà này thôi à?? tôi hỏi.
    ?oCó vài món nữa nhưng cháu quên rồi?
    ?oAi tặng cho con con búp bê??
    ?oBà của Aaron??
    Ra thế, chỉ có bà lão nhận đựơc tiếng thơm. Để chắc rằng mình nghĩ đúng, tôi hỏi ?oBà ấy có nói với cháu những con búp bê do đâu mà có không??, và Chúa ơi, Chúa đã cho tôi thấy tôi nhỏ nhen biết bao- Ngay cả khi cho ai nhiều đến bao nhiêu với tấm lòng đen tối thì những điều ấy cũng là nhỏ nhoi mà thôi. Tôi nghẹn ngào khi nghe câu trả lời từ miệng cô bé, ?oBà ấy bảo món quà này là của một thiên thần gủi cho cháu?.
    Mickey Bambrick.

  6. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Hoa hồng giáng sinh
    Ðó là một buổi chiều ngày 24 tháng 12, hôm trước lễ Giáng sinh. Lúc đó tôi là nhân viên đánh bóng răng mới nhất ở phòng nha nên không thể về nhà nghỉ lễ. Chỉ có một thứ làm tôi cảm nhận được niềm vui của ngày lễ là cây Giáng sinh tuyệt đẹp đặt trong phòng đợi và món quà của gã bạn trai gởi cho tôi - một bó hồng nhung cuống dài.
    Khi tôi đang dọn dẹp trong phòng làm việc của mình, người nhân viên tiếp tân đến báo cho biết có một phụ nữ ngoài tiền sảnh cần nói chuyện với tôi gấp. Tôi bước ra, và gặp một phụ nữ trẻ, trông có vẻ mệt mỏi với đứa trẻ đang bế trên đôi tay. Giọng lo lắng, cô nói rằng chồng cô - một tù nhân trong một trại cải tạo gần đây - sẽ là bệnh nhân kế tiếp của tôi. Các lính canh dự định sẽ đem ông ta đến văn phòng vào buổi chiều. Cô ta nói cô không được phép thăm chồng trong tù, và chồng cô chưa từng gặp mặt con trai. Cô ta van xin tôi hãy để cha thằng bé ngồi ở phòng đợi với cô ta bao lâu có thể cho tới khi tôi gọi ông ta vào. Vì lịch làm việc của tôi không đông, nên tôi đã đồng ý. Ðó là buổi chiều trước Giáng sinh.
    Một lát sau, chồng cô ta đến - với cùm dưới chân, còng trên tay, và lính canh áp tải hai bên. Gương mặt mệt nhọc của người phụ nữ bỗng rạng rỡ lên khi chồng cô đến ngồi bên cạnh. Trộm nhìn ra ngoài, tôi thấy họ cười, khóc, và trao nhau thằng bé.
    Sau gần một giờ đồng hồ, tôi gọi người tù vào phòng làm việc. Trong khi tôi chữa cho ông ta, các lính canh vẫn đứng ngoài cửa phòng tôi. Người tù dường như rất hiền hoà và khiêm tốn. Tôi tự hỏi không biết ông ta đã làm gì đến nỗi bị giam cầm trong những điều kiện như thế. Tôi cố gắng bằng mọi cách để ông ta cảm thấy an tâm và thoải mái.
    Sau khi chữa xong, tôi chúc ông ta một Giáng Sinh Vui Vẻ - thật khó khăn để nói như thế với một người sắp trở về nhà giam. Ông ta mỉm cười và cảm ơn tôi. Ðồng thời, ông bày tỏ nỗi buồn vì trong hoàn cảnh như thế ông không thể kiếm được cái gì làm quà Giáng sinh tặng vợ. Khi nghe thế, tôi đã nảy ra một ý nghĩ tuyệt vời.
    Tôi sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt của cả hai, khi người tù trao cho vợ ông ta những đóa hồng nhung cuống dài tuyệt đẹp. Tôi không biết chắc ai là người vui sướng nhất - người chồng khi cho đi, người vợ khi nhận, hay bản thân tôi khi có cơ hội chia sẻ khoảnh khắc đặt biệt này.
  7. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Hoa hồng giáng sinh
    Ðó là một buổi chiều ngày 24 tháng 12, hôm trước lễ Giáng sinh. Lúc đó tôi là nhân viên đánh bóng răng mới nhất ở phòng nha nên không thể về nhà nghỉ lễ. Chỉ có một thứ làm tôi cảm nhận được niềm vui của ngày lễ là cây Giáng sinh tuyệt đẹp đặt trong phòng đợi và món quà của gã bạn trai gởi cho tôi - một bó hồng nhung cuống dài.
    Khi tôi đang dọn dẹp trong phòng làm việc của mình, người nhân viên tiếp tân đến báo cho biết có một phụ nữ ngoài tiền sảnh cần nói chuyện với tôi gấp. Tôi bước ra, và gặp một phụ nữ trẻ, trông có vẻ mệt mỏi với đứa trẻ đang bế trên đôi tay. Giọng lo lắng, cô nói rằng chồng cô - một tù nhân trong một trại cải tạo gần đây - sẽ là bệnh nhân kế tiếp của tôi. Các lính canh dự định sẽ đem ông ta đến văn phòng vào buổi chiều. Cô ta nói cô không được phép thăm chồng trong tù, và chồng cô chưa từng gặp mặt con trai. Cô ta van xin tôi hãy để cha thằng bé ngồi ở phòng đợi với cô ta bao lâu có thể cho tới khi tôi gọi ông ta vào. Vì lịch làm việc của tôi không đông, nên tôi đã đồng ý. Ðó là buổi chiều trước Giáng sinh.
    Một lát sau, chồng cô ta đến - với cùm dưới chân, còng trên tay, và lính canh áp tải hai bên. Gương mặt mệt nhọc của người phụ nữ bỗng rạng rỡ lên khi chồng cô đến ngồi bên cạnh. Trộm nhìn ra ngoài, tôi thấy họ cười, khóc, và trao nhau thằng bé.
    Sau gần một giờ đồng hồ, tôi gọi người tù vào phòng làm việc. Trong khi tôi chữa cho ông ta, các lính canh vẫn đứng ngoài cửa phòng tôi. Người tù dường như rất hiền hoà và khiêm tốn. Tôi tự hỏi không biết ông ta đã làm gì đến nỗi bị giam cầm trong những điều kiện như thế. Tôi cố gắng bằng mọi cách để ông ta cảm thấy an tâm và thoải mái.
    Sau khi chữa xong, tôi chúc ông ta một Giáng Sinh Vui Vẻ - thật khó khăn để nói như thế với một người sắp trở về nhà giam. Ông ta mỉm cười và cảm ơn tôi. Ðồng thời, ông bày tỏ nỗi buồn vì trong hoàn cảnh như thế ông không thể kiếm được cái gì làm quà Giáng sinh tặng vợ. Khi nghe thế, tôi đã nảy ra một ý nghĩ tuyệt vời.
    Tôi sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt của cả hai, khi người tù trao cho vợ ông ta những đóa hồng nhung cuống dài tuyệt đẹp. Tôi không biết chắc ai là người vui sướng nhất - người chồng khi cho đi, người vợ khi nhận, hay bản thân tôi khi có cơ hội chia sẻ khoảnh khắc đặt biệt này.
  8. Fame

    Fame Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Lúc có tình yêu thì rất vui, lúc mất rồi thì hận. Lúc không có thì muốn, lúc có thì tinh vi chỉ muốn vứt bỏ..
    Lúc tìm được người cùng chung lý tưởng thì người đó quay đầu, lúc mặt tắt mặt tối ghét cay ghét đắng một kẻ nào đó thì nó cứ lù lù trước mặt
    Lúc thế này lúc thê skhác. Tình yêu thế. Cuộc sông cũng thế !
  9. Fame

    Fame Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Lúc có tình yêu thì rất vui, lúc mất rồi thì hận. Lúc không có thì muốn, lúc có thì tinh vi chỉ muốn vứt bỏ..
    Lúc tìm được người cùng chung lý tưởng thì người đó quay đầu, lúc mặt tắt mặt tối ghét cay ghét đắng một kẻ nào đó thì nó cứ lù lù trước mặt
    Lúc thế này lúc thê skhác. Tình yêu thế. Cuộc sông cũng thế !
  10. 209

    209 Moderator 1981 Gà HN

    Tham gia ngày:
    04/03/2003
    Bài viết:
    1.163
    Đã được thích:
    2
    Lâu lâu không đọc , đọc lại thì vẫn thấy hay hay. Ông thạch thùng dạo này chốn đâu không biết .

Chia sẻ trang này