1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tản mạn

Chủ đề trong 'Thái Bình' bởi yeuxautinh, 30/10/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. NovemberRain_2511

    NovemberRain_2511 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/12/2004
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0

    Em đã đọc ở đâu đó rằng : ?oĐàn ông hãy yêu họ ít thôi và hiểu họ nhiều vào, còn phụ nữ hãy yêu họ nhiều vào và hiểu họ ít thôi?, đúng thế phải không anh? Nhưng dễ ai thực hiện được điều đó. Và em đã không làm như vậy. Khi yêu anh, em yêu hết mình, và cũng chịu đựng hết mình, anh có nhận ra không?
    Anh biết với một người con gái mà khi yêu không thường xuyên được gặp người yêu sẽ khó khăn đến mức nào không? Bao nhiêu lần em muốn gặp anh là bấy nhiêu lần em phải kìm mình lại. Anh quá bận rộn. Anh quay cuồng với việc thi cử, việc làm thêm và đủ thứ linh tinh khác, với bạn bè của anh, trong khi anh lại không có thời gian dành cho em. Buồn cười thật. Em cũng không hiểu sao em lại chịu đựng được điều đó, hoặc có thể anh đã không nhận ra như vậy. Anh vô tình quá?.
    Được NovemberRain_2511 sửa chữa / chuyển vào 10:09 ngày 03/01/2005
  2. NovemberRain_2511

    NovemberRain_2511 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/12/2004
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0
    """ Quán không lớn, cũng không quá nhỏ, không quá gần đường chính nhiều bụi, nhiều tiếng ồn mà cũng không quá ngóc ngách để tìm về...
    Bước vào, đi về phía chỗ ngồi quen thuộc, gọi tách đen đá, tôi tự buông mình vào một khoảng vô định, không suy nghĩ, không tư duy...
    Tiếng người rủ rỉ ở bàn bên, ở xung quanh đã lại bứt tôi khỏi trong khoảng Không riêng biệt, trở về thực tại. Lại phải nhìn, phải ngắm, phải tư duy ...
    Lại phải nghĩ ư? Không muốn làm mệt mỏi thêm nốt phần tinh thần trong cái thân xác đang mỏi mệt, tôi cố tìm một ý niệm thật giản đơn, thật nhẹ để giảm thiểu sự căng thẳng của não, và thì ...
    Ở nơi này, tôi luôn ngồi ở bức vách bên phải, vô thức... Tôi chợt muốn lý giải thói quen đó... Tôi bắt đầu bằng hành động đưa mắt lên bức vách đối diện, và nhìn ...
    Bức tường được trang trí bằng một hình vẽ toà lâu đài cổ, đổ bóng xuống mặt hồ, tất cả đều bằng một màu sơn duy nhất, màu đen. (thực ra Đen vốn không phải là mầu, đen là sắc ...). Phía trên cao một chút treo chiếc đồng hồ, và hướng nhìn dừng lại ở đó ...
    Tôi nhìn chiếc kim giây đang chuyển động đều đều từng nhịp, theo chiều kim đồng hồ, và mỗi nhịp lâu bằng đúng một giây. Mỗi chuyển động đi qua, lại thấy cảm giác thêm một điều gì mất mát ... Phải, có những cái chỉ tồn tại theo từng thời điểm, và trọn vẹn riêng trong một chặng thời gian, tuỳ bản chất, tuỳ hoàn cảnh mà lâu hay mau. Nhớ ra hồi xưa rất thích chiếc đồng hồ không có kim giây, và không có số ... Ra là thế, mãi bây giờ mới hiểu một điều rất nhỏ, nhỏ như vô nghĩa của ngày xưa...
    Chiếc kim giây vẫn nhảy từng nấc, và nó lại trở về vị trí ban đầu, vị trí trước đây một phút nó ở đấy... Và lại bắt đầu vòng chuyển động mới. Ừ nhỉ, qua đi rồi trở lại, đi rồi lại đến, và đến để mà đi ... Tuần hoàn như thế, về chỗ cũ, nhưng là để nhảy tiếp một vòng của một phút khác, phút của hiện tại, và rồi sẽ nhảy trọn vòng để bắt đầu nhảy tiếp, vòng chuyển động của tương lai...
    Cái đồng hồ hình bát giác. Tôi vốn không thích hình tròn nhẵn nhụi, khó định vị, và cũng không thích hình vuông hay chữ nhật, bất định mà khô. Bát giác không quá cứng, cũng không quá mềm ...
    Nhắm mắt lại, tôi ngắm cái khuôn hình tám cạnh của đồng hồ bằng tâm trí, nhìn nó bằng tâm nhãn ... rồi tưởng tượng, liên tưởng xă xăm. Bóp hình ấy lại từ hai bên, được hình lục lăng ... hình mà tôi thích nhất. Bền vững, sắc nhọn!
    Mấy năm về trước, các nhà khảo cổ Trung Hoa khai quật được 1 thanh kiếm, thanh kiếm đã tồn tại trong truyền thuyết Trung Hoa cổ đại, đời Tần: Định Tần Kiếm. Tiết diện của Định Tần Kiếm hình lục lăng, được mạ Crôm nên không rỉ sét theo cả bao năm lịch sử, để vẫn lung linh kiêu hãnh với hậu thế nghìn năm sau. Lại tự hỏi tại sao thanh cổ kiếm tượng trưng cho quyền lực một thời lại có không có tiết diện khác... Và lại tự lý giải: Lục lăng vốn gây cho người ta cảm giác vĩnh cửu, khuôn khổ, và sắc lạnh. Nó không phải thanh kiếm mà các kiếm khách vẫn thường dùng làm binh khí, có sống kiếm tù và lưỡi mỏng sắc để đâm chém, để sát thương. Định Tần Kiếm, hai chiều đã là lưỡi, đứng yên vị kiêu hãnh trong không gian ... chuyển động sẽ rạch sâu, và chạm vào cũng tổn thương. Bá quyền vương đạo, duy ngã độc tôn ...!!
    "Tần vương cưỡi hổ chơi vũ trụ
    Định Tần Kiếm tuốt ra, lạnh buốt không gian ... "
    ... 9h, kim phút trùng với kim giây, tạo với kim giờ một góc vuông hoàn hảo. Tôi vốn thích những điều hoàn thiện, góc cạnh, và vững. Là thích thế ...
    9h, anh chủ quán lãng tử lại ngồi vào chiếc Piano quen thuộc, và hát những ca khúc bất hủ bằng chất giọng căng, dầy và vang. Anh giới thiệu sẽ bắt đầu chương trình hát All of Me. Và rất tự nhiên, tôi bật ra trong đầu cụm từ: Tất cả con người Tôi... giữa khi người hát dịch: Tất cả con người Anh.
    Phải, Tôi vẫn là Tôi, duy ngã... Tôi vẫn như mọi người thôi, sống vì yêu và sống để yêu. Tình yêu đôi lứa, cái thứ tình cảm thiêng liêng và tuyệt diệu nhất, vốn tồn tại giữa hai đối tượng cần và đủ: Anh và Em, hai cực bình đẳng, hai bản thể song hành. Tôi vẫn yêu, đã yêu như mọi người nhưng lại không thoát ra được ... ?!!
    Tiếng hát vẫn dịu dàng trong từng nốt nhạc, và tôi vẳng nghe từ nơi nào đấy, thẳm sâu trong lòng tôi tiếng hát, tiếng hát âu yếm, êm ái của lòng: Tất cả con người Anh.
    Đúng vậy, phải vậy...
    ...Tôi với Cuộc đời, Anh với Em. """
  3. NovemberRain_2511

    NovemberRain_2511 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/12/2004
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0
    """ Quán không lớn, cũng không quá nhỏ, không quá gần đường chính nhiều bụi, nhiều tiếng ồn mà cũng không quá ngóc ngách để tìm về...
    Bước vào, đi về phía chỗ ngồi quen thuộc, gọi tách đen đá, tôi tự buông mình vào một khoảng vô định, không suy nghĩ, không tư duy...
    Tiếng người rủ rỉ ở bàn bên, ở xung quanh đã lại bứt tôi khỏi trong khoảng Không riêng biệt, trở về thực tại. Lại phải nhìn, phải ngắm, phải tư duy ...
    Lại phải nghĩ ư? Không muốn làm mệt mỏi thêm nốt phần tinh thần trong cái thân xác đang mỏi mệt, tôi cố tìm một ý niệm thật giản đơn, thật nhẹ để giảm thiểu sự căng thẳng của não, và thì ...
    Ở nơi này, tôi luôn ngồi ở bức vách bên phải, vô thức... Tôi chợt muốn lý giải thói quen đó... Tôi bắt đầu bằng hành động đưa mắt lên bức vách đối diện, và nhìn ...
    Bức tường được trang trí bằng một hình vẽ toà lâu đài cổ, đổ bóng xuống mặt hồ, tất cả đều bằng một màu sơn duy nhất, màu đen. (thực ra Đen vốn không phải là mầu, đen là sắc ...). Phía trên cao một chút treo chiếc đồng hồ, và hướng nhìn dừng lại ở đó ...
    Tôi nhìn chiếc kim giây đang chuyển động đều đều từng nhịp, theo chiều kim đồng hồ, và mỗi nhịp lâu bằng đúng một giây. Mỗi chuyển động đi qua, lại thấy cảm giác thêm một điều gì mất mát ... Phải, có những cái chỉ tồn tại theo từng thời điểm, và trọn vẹn riêng trong một chặng thời gian, tuỳ bản chất, tuỳ hoàn cảnh mà lâu hay mau. Nhớ ra hồi xưa rất thích chiếc đồng hồ không có kim giây, và không có số ... Ra là thế, mãi bây giờ mới hiểu một điều rất nhỏ, nhỏ như vô nghĩa của ngày xưa...
    Chiếc kim giây vẫn nhảy từng nấc, và nó lại trở về vị trí ban đầu, vị trí trước đây một phút nó ở đấy... Và lại bắt đầu vòng chuyển động mới. Ừ nhỉ, qua đi rồi trở lại, đi rồi lại đến, và đến để mà đi ... Tuần hoàn như thế, về chỗ cũ, nhưng là để nhảy tiếp một vòng của một phút khác, phút của hiện tại, và rồi sẽ nhảy trọn vòng để bắt đầu nhảy tiếp, vòng chuyển động của tương lai...
    Cái đồng hồ hình bát giác. Tôi vốn không thích hình tròn nhẵn nhụi, khó định vị, và cũng không thích hình vuông hay chữ nhật, bất định mà khô. Bát giác không quá cứng, cũng không quá mềm ...
    Nhắm mắt lại, tôi ngắm cái khuôn hình tám cạnh của đồng hồ bằng tâm trí, nhìn nó bằng tâm nhãn ... rồi tưởng tượng, liên tưởng xă xăm. Bóp hình ấy lại từ hai bên, được hình lục lăng ... hình mà tôi thích nhất. Bền vững, sắc nhọn!
    Mấy năm về trước, các nhà khảo cổ Trung Hoa khai quật được 1 thanh kiếm, thanh kiếm đã tồn tại trong truyền thuyết Trung Hoa cổ đại, đời Tần: Định Tần Kiếm. Tiết diện của Định Tần Kiếm hình lục lăng, được mạ Crôm nên không rỉ sét theo cả bao năm lịch sử, để vẫn lung linh kiêu hãnh với hậu thế nghìn năm sau. Lại tự hỏi tại sao thanh cổ kiếm tượng trưng cho quyền lực một thời lại có không có tiết diện khác... Và lại tự lý giải: Lục lăng vốn gây cho người ta cảm giác vĩnh cửu, khuôn khổ, và sắc lạnh. Nó không phải thanh kiếm mà các kiếm khách vẫn thường dùng làm binh khí, có sống kiếm tù và lưỡi mỏng sắc để đâm chém, để sát thương. Định Tần Kiếm, hai chiều đã là lưỡi, đứng yên vị kiêu hãnh trong không gian ... chuyển động sẽ rạch sâu, và chạm vào cũng tổn thương. Bá quyền vương đạo, duy ngã độc tôn ...!!
    "Tần vương cưỡi hổ chơi vũ trụ
    Định Tần Kiếm tuốt ra, lạnh buốt không gian ... "
    ... 9h, kim phút trùng với kim giây, tạo với kim giờ một góc vuông hoàn hảo. Tôi vốn thích những điều hoàn thiện, góc cạnh, và vững. Là thích thế ...
    9h, anh chủ quán lãng tử lại ngồi vào chiếc Piano quen thuộc, và hát những ca khúc bất hủ bằng chất giọng căng, dầy và vang. Anh giới thiệu sẽ bắt đầu chương trình hát All of Me. Và rất tự nhiên, tôi bật ra trong đầu cụm từ: Tất cả con người Tôi... giữa khi người hát dịch: Tất cả con người Anh.
    Phải, Tôi vẫn là Tôi, duy ngã... Tôi vẫn như mọi người thôi, sống vì yêu và sống để yêu. Tình yêu đôi lứa, cái thứ tình cảm thiêng liêng và tuyệt diệu nhất, vốn tồn tại giữa hai đối tượng cần và đủ: Anh và Em, hai cực bình đẳng, hai bản thể song hành. Tôi vẫn yêu, đã yêu như mọi người nhưng lại không thoát ra được ... ?!!
    Tiếng hát vẫn dịu dàng trong từng nốt nhạc, và tôi vẳng nghe từ nơi nào đấy, thẳm sâu trong lòng tôi tiếng hát, tiếng hát âu yếm, êm ái của lòng: Tất cả con người Anh.
    Đúng vậy, phải vậy...
    ...Tôi với Cuộc đời, Anh với Em. """
  4. Cafe_chieu_thu_bay

    Cafe_chieu_thu_bay Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    1
    Mùa đông...
    Một sớm tỉnh dậy, những cơn gió rùng mình trở mùa, mang hơi lạnh bất ngờ vào từng căn phòng nhỏ, người ta hiểu rằng mùa đông đã đến.
    Mùa đông... Cái lạnh làm run rẩy từng sợi tóc. Cái lạnh làm đôi má hanh hao ửng hồng, đôi mắt như long lanh hơn, và đôi môi...ai đấy đã hát lên rằng "đôi môi em là đốm lửa hồng" Những bản tình ca trong mùa đông khi cất lên cũng khiến lòng người xao động hơn, khơi dậy những suy tư sâu lắng, những nỗi nhớ và tiếc nuối...
    Người ta thường yêu thích mùa thu lá bay lãng mạn chất thơ, yêu mùa xuân đâm chồi nẩy lộc và thoảng mùi hương Tết. Nhưng mùa đông...trong cái rét mướt và tưởng như u ám ấy lại ấm áp tình, lại khiến cho người ta muốn gần nhau hơn, chân thành với nhau hơn. Trong mùa đông, người ta cũng hoài niệm nhiều hơn, nhớ một câu hát ru trong đêm, nhớ một bàn tay, một hơi thở ấm. Nhớ một ánh mắt, một bóng hình xưa...Để rồi thấy lòng mình chất chứa những kỉ niệm ngọt ngào.
    Được đi bên người mình thương yêu là một niềm hạnh phúc mà người ta sẽ cảm nhận được trọn vẹn nhất trong mùa đông. Áp tay lên bầu má lành lạnh của người con gái, nao nao khi hơi thở của em nhè nhẹ bên cổ, nhìn những sợi tóc em rối trong gió, tất cả bỗng trở nên vô cùng đáng yêu.
    Nhưng cũng trong mùa đông, người ta lại dễ cảm thấy cô đơn nhất. Thèm một bờ vai, một vòng tay ấm...Thèm một nụ hôn ngọt ngào xua tan đi giá rét. Một mình trên phố bỗng chạnh lòng khi nhìn những đôi tình nhân được đi bên nhau, thấy đôi mắt ánh lên niềm vui của người con gái, thấy nụ cười tự tin mãn nguyện của người con trai, thấy những đứa trẻ ngây ngô với bàn tay bé xíu lên má mẹ...bỗng ao ước cho mình niềm hạnh phúc giản dị ấy, và nỗi chạnh lòng đôi khi ép thành giọt nước mắt nóng hổi bối rối rơi vào lòng mùa đông.
    Mùa đông......

  5. Cafe_chieu_thu_bay

    Cafe_chieu_thu_bay Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    1
    Mùa đông...
    Một sớm tỉnh dậy, những cơn gió rùng mình trở mùa, mang hơi lạnh bất ngờ vào từng căn phòng nhỏ, người ta hiểu rằng mùa đông đã đến.
    Mùa đông... Cái lạnh làm run rẩy từng sợi tóc. Cái lạnh làm đôi má hanh hao ửng hồng, đôi mắt như long lanh hơn, và đôi môi...ai đấy đã hát lên rằng "đôi môi em là đốm lửa hồng" Những bản tình ca trong mùa đông khi cất lên cũng khiến lòng người xao động hơn, khơi dậy những suy tư sâu lắng, những nỗi nhớ và tiếc nuối...
    Người ta thường yêu thích mùa thu lá bay lãng mạn chất thơ, yêu mùa xuân đâm chồi nẩy lộc và thoảng mùi hương Tết. Nhưng mùa đông...trong cái rét mướt và tưởng như u ám ấy lại ấm áp tình, lại khiến cho người ta muốn gần nhau hơn, chân thành với nhau hơn. Trong mùa đông, người ta cũng hoài niệm nhiều hơn, nhớ một câu hát ru trong đêm, nhớ một bàn tay, một hơi thở ấm. Nhớ một ánh mắt, một bóng hình xưa...Để rồi thấy lòng mình chất chứa những kỉ niệm ngọt ngào.
    Được đi bên người mình thương yêu là một niềm hạnh phúc mà người ta sẽ cảm nhận được trọn vẹn nhất trong mùa đông. Áp tay lên bầu má lành lạnh của người con gái, nao nao khi hơi thở của em nhè nhẹ bên cổ, nhìn những sợi tóc em rối trong gió, tất cả bỗng trở nên vô cùng đáng yêu.
    Nhưng cũng trong mùa đông, người ta lại dễ cảm thấy cô đơn nhất. Thèm một bờ vai, một vòng tay ấm...Thèm một nụ hôn ngọt ngào xua tan đi giá rét. Một mình trên phố bỗng chạnh lòng khi nhìn những đôi tình nhân được đi bên nhau, thấy đôi mắt ánh lên niềm vui của người con gái, thấy nụ cười tự tin mãn nguyện của người con trai, thấy những đứa trẻ ngây ngô với bàn tay bé xíu lên má mẹ...bỗng ao ước cho mình niềm hạnh phúc giản dị ấy, và nỗi chạnh lòng đôi khi ép thành giọt nước mắt nóng hổi bối rối rơi vào lòng mùa đông.
    Mùa đông......

  6. tungteng

    tungteng Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/01/2003
    Bài viết:
    682
    Đã được thích:
    0
    "Vương quốc nọ có cô công chúa nhỏ sống trong một toà lâu đài nguy nga đầy hoa và nắng. Cô bé yêu hoa và luôn ước ánh nắng sẽ ngập tràn để những khóm hoa của cô mãi tràn đầy sức sống. Công chúa thật ngốc nghếch vì nếu cứ nắng nhiều như thế, những khóm hoa kia rồi sẽ héo khô vì thiếu nguồn nước mát. Và điều đó đã xảy ra. Công chúa buồn lắm, cô bắt đầu thầm ước trời sẽ mưa thật nhiều để cứu sống những khóm hoa thân yêu của cô. Trời đổ mưa. Mưa thật nhiều như công chúa hằng ao ước. Đến khi những khóm hoa kia đổ vật xuống vì ngập úng thì công chúa cũng oà khóc. Lúc này cô bé mới chợt hiểu: không phải điều gì tuyệt đối cũng tốt, không phải cứ yêu là áp đặt mọi thứ theo ý muốn ngốc nghếch của mình. Có thể có những thứ sẽ không thuộc về mình, nhưng ông trời không cho ai tất cả, mà cũng chẳng lấy đi của ai tất. Bằng lòng với những gì mình có và sống hết mình. Được chứ?"
  7. tungteng

    tungteng Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/01/2003
    Bài viết:
    682
    Đã được thích:
    0
    "Vương quốc nọ có cô công chúa nhỏ sống trong một toà lâu đài nguy nga đầy hoa và nắng. Cô bé yêu hoa và luôn ước ánh nắng sẽ ngập tràn để những khóm hoa của cô mãi tràn đầy sức sống. Công chúa thật ngốc nghếch vì nếu cứ nắng nhiều như thế, những khóm hoa kia rồi sẽ héo khô vì thiếu nguồn nước mát. Và điều đó đã xảy ra. Công chúa buồn lắm, cô bắt đầu thầm ước trời sẽ mưa thật nhiều để cứu sống những khóm hoa thân yêu của cô. Trời đổ mưa. Mưa thật nhiều như công chúa hằng ao ước. Đến khi những khóm hoa kia đổ vật xuống vì ngập úng thì công chúa cũng oà khóc. Lúc này cô bé mới chợt hiểu: không phải điều gì tuyệt đối cũng tốt, không phải cứ yêu là áp đặt mọi thứ theo ý muốn ngốc nghếch của mình. Có thể có những thứ sẽ không thuộc về mình, nhưng ông trời không cho ai tất cả, mà cũng chẳng lấy đi của ai tất. Bằng lòng với những gì mình có và sống hết mình. Được chứ?"
  8. chanmatdep

    chanmatdep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2004
    Bài viết:
    546
    Đã được thích:
    0
    Ngỡ đã xa xăm võ vàng trong quên lãng từ lâu bỗng hiện về trong trí nhớ mù khơi, như một thoáng sương giăng choáng ngợp tình yêu đầu.
    Với nụ cười dịu dàng, với ánh mắt mông lung đượm nồng tha thiết và khuôn mặt trầm ngâm bất chợt. Người đó! Vâng ... làm sao em có thể quên được dù nhớ trong những tủi hờn vô cớ, không tan, không biến trong lòng, để rồi mơ đến một mùa đông dịu dàng mang đến cho trời những làn mây trắng phiêu bồng. Cái gì đẹp cũng buồn, kỉ niệm của mình đẹp quá nên cũng quá buồn!...
    Em nhắm mắt và mơ ước gửi tâm hồn bay đi xa, một nơi nào đó không biết nơi nào, nhưng cách biệt mọi điều xung quanh, không buồn lo, thắc mắc, một nơi chỉ có màu tím của hoa dại mọc bâng khuâng, màu tím của nỗi thất vọng dịu dàng và heo may trong một chiều nào tình yêu em trao gởi về người, thật lặng lẽ, em vừa cảm thấy có nhau và mất nhau cùng lúc! Bỗng nhiên em muốn khóc!....
    Vì khi ấy em chợt nhìn thấy em, đã qua đi hun hút mù khơi những tháng năm tuổi trẻ hồn nhiên yêu dấu, cơn bão nào đã đến cuốn bay đi mịt mờ... Bây giờ là của nuối tiếc quắt quay, của chuỗi dài mộng ảo, tâm hồn rộng thênh thang, nỗi buồn tủi nào thật cao và thật sâu, em chợt hiểu rằng em đã yêu người lạ lùng và cay đắng....
    Chao ôi! Mùa đông nào, đã đến chưa?....
    Xin mang em ra khỏi vùng tối lặng thinh này. Xin hãy mang em đi thật xa, nhẹ nhàng, ung dung và vĩnh viễn. Em muốn hỏi người có buồn không? Im lặng của không gian không một tiếng trả lời. Buồn đến vô cùng khiến em bật khóc...
    Nhung nhớ gọi em về với những ngày qua tình cờ nào anh đến? Mắt nào ta nhìn nhau nồng thắm vừa xót xa ngăn trở đó, hỡi người!...
    Có con đường nào có thể đưa em về với kỷ niệm có những chiều buồn không tên... Có những đêm ngẩng nhìn sao trời lấp lánh cảm thông. Nghe gió đông về kể chuyện hắt hiu nỗi nhớ và lặng im đến bước chân ai khe khẽ ngoài hiên. Hồn mềm đi trong nhung nhớ, nào dám mơ về người.
    Phiến lá đã bay đi rồi một chiều cuối thu có ai đâu tìm về nên suốt đời nằm trăn trở đơn côi. Vâng, có còn ai biết? Có còn ai nhớ ngoài cơn gió lạnh đầu mùa đông?
    Trong tận cùng của một xót xa em lại nghe thực bình yên để rồi cay đắng, ngày nào có còn chăng là một kỉ niệm dễ thương mời rủ em tìm đếm một góc thiên đường riêng em thật bé nhỏ. Ở đó, chỉ có những nỗi muộn phiền và những giọt nước mắt vỡ trong bàn tay em - một mình thôi, rằng nghe hồn mình lên tiếng.....

    Được chanmatdep sửa chữa / chuyển vào 08:24 ngày 07/01/2005
  9. chanmatdep

    chanmatdep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2004
    Bài viết:
    546
    Đã được thích:
    0
    Ngỡ đã xa xăm võ vàng trong quên lãng từ lâu bỗng hiện về trong trí nhớ mù khơi, như một thoáng sương giăng choáng ngợp tình yêu đầu.
    Với nụ cười dịu dàng, với ánh mắt mông lung đượm nồng tha thiết và khuôn mặt trầm ngâm bất chợt. Người đó! Vâng ... làm sao em có thể quên được dù nhớ trong những tủi hờn vô cớ, không tan, không biến trong lòng, để rồi mơ đến một mùa đông dịu dàng mang đến cho trời những làn mây trắng phiêu bồng. Cái gì đẹp cũng buồn, kỉ niệm của mình đẹp quá nên cũng quá buồn!...
    Em nhắm mắt và mơ ước gửi tâm hồn bay đi xa, một nơi nào đó không biết nơi nào, nhưng cách biệt mọi điều xung quanh, không buồn lo, thắc mắc, một nơi chỉ có màu tím của hoa dại mọc bâng khuâng, màu tím của nỗi thất vọng dịu dàng và heo may trong một chiều nào tình yêu em trao gởi về người, thật lặng lẽ, em vừa cảm thấy có nhau và mất nhau cùng lúc! Bỗng nhiên em muốn khóc!....
    Vì khi ấy em chợt nhìn thấy em, đã qua đi hun hút mù khơi những tháng năm tuổi trẻ hồn nhiên yêu dấu, cơn bão nào đã đến cuốn bay đi mịt mờ... Bây giờ là của nuối tiếc quắt quay, của chuỗi dài mộng ảo, tâm hồn rộng thênh thang, nỗi buồn tủi nào thật cao và thật sâu, em chợt hiểu rằng em đã yêu người lạ lùng và cay đắng....
    Chao ôi! Mùa đông nào, đã đến chưa?....
    Xin mang em ra khỏi vùng tối lặng thinh này. Xin hãy mang em đi thật xa, nhẹ nhàng, ung dung và vĩnh viễn. Em muốn hỏi người có buồn không? Im lặng của không gian không một tiếng trả lời. Buồn đến vô cùng khiến em bật khóc...
    Nhung nhớ gọi em về với những ngày qua tình cờ nào anh đến? Mắt nào ta nhìn nhau nồng thắm vừa xót xa ngăn trở đó, hỡi người!...
    Có con đường nào có thể đưa em về với kỷ niệm có những chiều buồn không tên... Có những đêm ngẩng nhìn sao trời lấp lánh cảm thông. Nghe gió đông về kể chuyện hắt hiu nỗi nhớ và lặng im đến bước chân ai khe khẽ ngoài hiên. Hồn mềm đi trong nhung nhớ, nào dám mơ về người.
    Phiến lá đã bay đi rồi một chiều cuối thu có ai đâu tìm về nên suốt đời nằm trăn trở đơn côi. Vâng, có còn ai biết? Có còn ai nhớ ngoài cơn gió lạnh đầu mùa đông?
    Trong tận cùng của một xót xa em lại nghe thực bình yên để rồi cay đắng, ngày nào có còn chăng là một kỉ niệm dễ thương mời rủ em tìm đếm một góc thiên đường riêng em thật bé nhỏ. Ở đó, chỉ có những nỗi muộn phiền và những giọt nước mắt vỡ trong bàn tay em - một mình thôi, rằng nghe hồn mình lên tiếng.....

    Được chanmatdep sửa chữa / chuyển vào 08:24 ngày 07/01/2005
  10. t9g68

    t9g68 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/09/2003
    Bài viết:
    1.254
    Đã được thích:
    0
    Yahoo! Messenger: autumn16saiki has joined the conference.
    tvthang78: Thanks, but no thanks.
    Yahoo! Messenger: thuhuyen98 has joined the conference.
    tvthang78: xoi
    thuhuyen98: hello ca nha
    thuhuyen98: it the
    Yahoo! Messenger: cusuhaovn has joined the conference.
    tvthang78: co viec can nho ba con ma moi nguoi lai tu choi
    cusuhaovn: Sao the?
    Yahoo! Messenger: ha_consult has joined the conference.
    ha_consult: iem chao ca nha
    thuhuyen98: ah ah
    thuhuyen98: cai status cua anh Thang ah
    tvthang78: co viec can nho ba con
    ha_consult: hum nay ai dua em ve day
    ha_consult: em cung ko co xe
    tvthang78: now, ra tay cuu giup di
    Yahoo! Messenger: autumn16saiki has left the conference.
    thuhuyen98: me 2
    thuhuyen98:
    ha_consult: me 3
    ha_consult:
    thuhuyen98:
    tvthang78: nho em Huyen
    thuhuyen98: giai quyet the la`o
    tvthang78: em cho anh ve
    tvthang78: ah ko
    tvthang78: em di xe den don
    tvthang78: anh cho em ve
    ha_consult: the nay a
    tvthang78:
    ha_consult: de em dieu mot cai xe bus den don anh to go
    ha_consult: okie?
    tvthang78: no
    tvthang78: loai em Ha ra khoi vong chien
    tvthang78: em Hao dau, y kien di
    cusuhaovn: ha ha
    ha_consult: iem us loai iem dau
    ha_consult: ke anh
    cusuhaovn: Em Huyen den dua anh Thang ve
    tvthang78: o*`
    tvthang78: du''ng du''ng
    thuhuyen98: the xong roi anh Thang lai dua em Huyen ve ah
    thuhuyen98: nhung ma em den bang cai gi
    cusuhaovn: Em Huyen dau roi, den dua anh Thang ve.
    cusuhaovn: Uh, xong roi anh Thang dua Huyen ve
    tvthang78:
    thuhuyen98:
    cusuhaovn:
    Yahoo! Messenger: ha_consult has left the conference.
    thuhuyen98: em Ha` nao day doi roi
    thuhuyen98: tai anh Thang day
    tvthang78: haha
    tvthang78: tai em Huyen day
    cusuhaovn: Bay gio chi co`n 3 mo^''ng trong conference
    thuhuyen98:
    tvthang78: 1 mong chu
    cusuhaovn: ha ha
    cusuhaovn:
    tvthang78: con 2 nguoi kia ko co mo^''ng
    tvthang78:
    cusuhaovn: co''
    thuhuyen98: hehe
    thuhuyen98: em out ra khoi conference day
    cusuhaovn: Moi nguoi co'' 2 mo^''ng
    thuhuyen98: cho no can bang sinh thai
    thuhuyen98: bb ca nha
    tvthang78: haha
    Yahoo! Messenger: thuhuyen98 has left the conference.
    tvthang78:
    tvthang78: ac ac
    tvthang78: em Hao lam the nao mat khach qua''
    cusuhaovn: Chu''ng no'' do^~i het rui
    tvthang78: di het tron roi kia
    tvthang78: haha
    cusuhaovn: co la`m gi dau ma`h mat kha''ch
    tvthang78: con 1 ba` .... ko doi, nen o lai
    cusuhaovn: ro~ ra`ng la nhu vay mah
    tvthang78: nhung cung ko dua anh ve
    tvthang78:
    cusuhaovn:
    cusuhaovn: Kieu na`y phai o*? gia` thoi. Thoi buoi am thinh, dưuong suy mah dong dua mai, chang co ai den cho ve
    cusuhaovn:
    tvthang78: de di ga cai bon Mau Ngo

Chia sẻ trang này