1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tản Mạn

Chủ đề trong 'Trường PTTH Phan Châu Trinh' bởi xacuop_trolai, 04/02/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. XacUopVietNam

    XacUopVietNam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2003
    Bài viết:
    3.501
    Đã được thích:
    0

    Vào một buổi chiều đẹp trời chan hòa gió và nắng,vô tình hay duyên trời sắp đặt, 2 người đã gặp nhau khi đang cùng đi dạo trên hành lang ở một bệnh viện. Giây phút đầu tiên đó là thời điểm cho ánh mắt họ chạm nhau, hai trái tim non trẻ bỗng chốc thấy nhau trong cùng nhịp đập, tiếng sét ái tình đến với họ trong một hoàn cảnh thật trớ trêu.

    Cả hai cùng mang trong mình một căn bệnh nan y. Họ đọc trong mắt nhau cả một sự tuyệt vọng vô bờ bến. Có lẽ vì cùng trong một hoàn cảnh nên dù chỉ mới nói chuyện nhưng dường như đã có cảm giác quen thuộc như hai người bạn đã quen từ lâu và chính họ đồng cảm từ đó
    ....Và cũng từ đó, những ngày tháng ở trong bệnh viện họ như hai chiếc bóng không xa rời nhau, ngày ngày cùng nắm tay ngắm mặt trời mọc rồi chiều xuống ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ. Hai trái tim đang yêu như được tiếp thêm sức mạnh tràn ngập hạnh phúc và hy vọng, họ không còn cảm thấy bi quan và tuyệt vọng về cuộc sống nữa...
    Cuối cùng cũng đến một ngày cả 2 cùng được tin rằng bệnh tình của họ đã trở nên rất nguy kịch, không còn khả năng cứu chữa nữa, cuộc sống của họ được đếm bằng những ngày tháng ngắn ngủi
    Đêm cuối cùng trong bệnh viện, họ cùng nắm chặt tay nhau không nỡ xa rời, cùng hẹn ước sẽ không bao giờ quên những ngày tháng khó quên ở đây và hẹn sẽ luôn viết thư cho nhau để duy trì liên lạc.
    Đó là cách duy nhất để hai trái tim luôn được xích lại gần nhau và cả hai sẽ tiếp cho nhau thêm nghị lực để cùng chiến đấu với sự sống và cái chết đang gần kề. Họ nhìn vào mắt nhau tràn đầy niềm tin và hy vọng...
    Cứ thế, ngày tháng chậm chạp trôi đi, những lá thư họ gửi cho nhau vẫn không hề vơi cạn. Từng dòng từng chữ đối với họ đáng quý biết chừng nào, họ động viên nhau, gửi đến nhau những lời yêu thương, hy vọng, những dự định của tương lai, những niềm mơ ước. Cả cô gái và chàng trai đều như quên đi nỗi đau đớn bệnh tật đem lại, họ sống trong hạnh phúc, lạc quan và niềm tin vô bờ...
    Nhưng rồi ba tháng sau đó, bệnh tình của cô gái trong phút chốc trở nên nguy kịch, và cô đã lặng lẽ ra đi, trên tay cô nắm chặt lá thư của chàng trai, miệng cô vẫn đọng lại một nụ cười mãn nguyện:
    "... Nếu phải đối diện với vận mệnh, đối diện cái chết, em hãy đừng sợ nhé! Hãy đừng lo lắng, đừng sợ hãi! Bởi vì vẫn còn có anh luôn ở bên em, vẫn còn rất nhiều người thương yêu em ở bên em, sẽ che chở cho em, và cùng em vượt qua những chặng đường khó khăn này. Hãy vững vàng lên! Đừng khóc, dù là địa ngục hay thiên đường, chúng mình sẽ không bao giờ xa rời...".
    Mẹ của cô gái run rẩy cầm lá thư của chàng trai trên tay cô òa khóc. Bà biết cô đã ra đi rất thanh thản. Ngày thứ hai sau hôm cô gái mất, mẹ cô phát hiện thấy trong ngăn kéo bàn học của cô có một tập thư đã dán tem nhưng chưa gửi. Bức thư trên cùng viết: "Gửi cho mẹ".
    Bà run run mở thư, đúng là nét chữ quen thuộc của con gái: "Mẹ thân yêu của con. Có lẽ đến lúc mẹ nhận được lá thư này thì con đã đi rất xa rồi. Nhưng con vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành được. Con đã có một lời hẹn ước với một người con trai là con sẽ cùng anh ấy chiến đấu với bệnh tật và cùng nhau vượt qua những ngày tháng cuối cùng này. Nhưng con biết con không thể thực hiện được lời hứa đó. Cho nên sau khi con đi rồi, mẹ hãy thay con tiếp tục gửi những lá thư này cho anh ấy, để anh ấy có thêm nghị lực mà tiếp tục sống, những lá thư này đối với anh ấy rất quan trọng, nó sẽ mang lại niềm tin cho anh ấy. Chỉ cần anh ấy biết con còn khỏe, anh ấy sẽ không từ bỏ con mà ra đi, sẽ còn tiếp tục chiến đấu, tiếp tục sống...".
    Nhìn những dòng di thư cuối cùng của con gái, bà mẹ cô gái đã theo địa chỉ trên lá thư tìm đến nhà chàng trai. Vừa vào đến nhà, đập vào mắt bà là tấm di ảnh của chàng trai đặt trên bàn thờ. Trong phút chốc, bà cứ nhìn tấm ảnh đó đứng bất động tê dại.
    Một lúc sau, một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt tiều tụy khắc khổ, vẻ đau đớn vẫn chưa xóa hẳn trong ánh mắt vô hồn của bà, đó là mẹ của chàng trai. Bà cầm ra một tập thư dày đưa cho mẹ của cô gái: "Đây là những bức thư con trai tôi để lại, nó đã mất cách đây một tháng. Nhưng nó vẫn nói với tôi nó còn có một người con gái cùng cảnh ngộ đang đợi thư nó từng ngày, vẫn đang cần nó tiếp thêm nghị lực để tiếp tục sống. Cho nên những ngày tháng qua, mỗi tuần tôi vẫn thay nó gửi một bức thư đi cho cô gái đó...".
    Nói đến đây, mẹ của chàng trai lại nức nở òa khóc. Mẹ cô gái hai mắt cũng ướt sũng từ độ nào, bà nhẹ nhàng tiến lại choàng tay ôm mẹ chàng trai vào lòng, nghẹn ngào nói: "Bà yên tâm, rồi chúng nó sẽ được gặp nhau trên thiên đường như đúng lời hẹn ước...".
    .....Cầu nguyện cho họ nơi chín suối gặp lại và cùng nhau đi đến thiên đàng tình yêu.....

  2. emilydang

    emilydang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/01/2006
    Bài viết:
    423
    Đã được thích:
    0

    Được Emilydang sửa chữa / chuyển vào 13:31 ngày 20/03/2007
  3. emilydang

    emilydang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/01/2006
    Bài viết:
    423
    Đã được thích:
    0

    Tháng 4 về, gió mát ngày hè, có những chân trời xanh thế. Mây xa vời, nắng xa vời, con sông xa lững lờ trôi. Nắng dịu dàng, mây trắng dịu dàng? Em mong chờ, cứ mong chờ, bao năm vẫn cứ đợi anh.
    Mơ, em mơ mơ về con đường nhở, quanh co lối về hoa gạo nở. Chỉ mình em bên anh, bên anh?(Trích bài hát Tháng 4 về )

    [​IMG] (ảnh st)
    Bây giờ đã giữa tháng ba rồi đấy. Chỉ còn 2 tuần nữa là đến tháng 4-mùa hoa loa kèn. Mình chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy những bông hoa loa kèn trắng. Mình chỉ xem hình và cảm thấy thích vô cùng. Nhưng tự nhiên mình cũng có cái cảm giác gì đó hơi chạnh lòng khi ngắm nhìn chúng. Hoa đẹp và kiêu sa quá. Hoa biểu tượng cho sự trong sáng, quý phái của tâm hồn con người. Hình như loa kèn trắng chỉ nở ở xứ Bắc. Ở cái xứ miền Trung nắng gió này, hình như chỉ có hoa loa kèn đỏ. Chỉ cần dăm vào bụi đất hay chậu cây 1 tháng trước mùng 5 tháng 5 thì cây sẽ nở hoa vào đúng ngày Tết Đoan Ngọ. Hoa đẹp và giản dị như con người miền Trung vậy.
    [​IMG] (ảnh st)
    Mình thích hoa loa kèn, vì nó là biểu tượng của tháng 4. Nhớ hồi nhỏ mình cũng đã rất thích bài hát: Hoa loa kèn: Hoa loa kèn, thổi kèn chiến tháng, những ngày tháng tư rực trong ánh nắng. Hoa loa kèn nở rực muôn phương, nghe trong tiếng nhạc có cả mùi hương? Tháng tư, sắp nghỉ hè. Học trò vui mừng biết bao. Bâng khuâng tìm ngắm phuợng đầu mùa. Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp, tươi tắn trên những tàng lá xanh mướt. Hoa e ấp, ngượng ngùng của cái lứa đầu tiên. Cái đầu tiên bao giờ mà chả thế. Rồi khi đi làm, cứ mỗi độ tháng tư về, bao giờ mình chả vừa đi vừa ngỏng đầu lên những cành phượng cao vút. Để a lên một tiếng: Ta đã nhìn thấy hoa đầu mùa.
    Năm nay, chẳng biết loa kèn nhà mình có nở được không. Cái củ nó ngâm nước mưa hôm CN không biết có làm thối rễ chưa? Chắc phải dăm lại nó. Tháng 4, xôn xao? lòng mình cũng xôn xao?
    Được Emilydang sửa chữa / chuyển vào 13:31 ngày 20/03/2007
  4. emilydang

    emilydang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/01/2006
    Bài viết:
    423
    Đã được thích:
    0
    sorry...
  5. XacUopVietNam

    XacUopVietNam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2003
    Bài viết:
    3.501
    Đã được thích:
    0
    thôi Oanh ơi,ảnh này mà sưu tầm chết liền luôn,ảnh của Oanh thì có,nhận ra liền
  6. emilydang

    emilydang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/01/2006
    Bài viết:
    423
    Đã được thích:
    0
    Đúng là ngốc ơi là ngốc. Mắt với chả mũi. Cận hí như thế làm việc không nhầm lẫn thì thôi.
    Bao năm rồi không gặp tui mà tưởng tui được như thế thì đúng là chẳng biết khóc hay cười. Đành cười vậy.
  7. chieclatinhyeu

    chieclatinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    2.885
    Đã được thích:
    0
    Chị Oanh vẫn xinh đẹp như ngày xưa ( mặc dù em hông biết chị ngày xưa như thế nào) nhưng mà gặp chị í bây giờ thấy trẻ trung , xinh xắn , dịu dàng....hichic....chả bù cho em :((
  8. liemdng

    liemdng Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/07/2002
    Bài viết:
    1.081
    Đã được thích:
    0
    Trời mưa tự nhiên cảm thấy buốn, chẳng biết sao nữa. Nhớ tất cả, nhớ kỷ niệm thời còn đi học.
  9. emilydang

    emilydang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/01/2006
    Bài viết:
    423
    Đã được thích:
    0
    Thì ít ra phải kể một cái gì chứ. Share một chút kỷ niệm đẹp của bạn đi.
  10. xacuop_trolai

    xacuop_trolai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/02/2007
    Bài viết:
    348
    Đã được thích:
    0
    õ?Ưõ?Ư Đêm SG
    õ?Ưõ?Ưõ?Ư..24/3/07
    Emõ?Ư iuõ?Ư nhỏằ> !!!
    Em chỏng bao giỏằ biỏt 'ặỏằÊc ẵ nghâ quan trỏằng viỏằ?c anh buỏằTc phỏÊi thỏằ. lỏằT vỏằ>i em rỏng em và tơnh yêu cỏằĐa em 'ỏằ'i vỏằ>i anh thỏưt ẵ nghâa 'ỏn dặỏằng nào. Anh ao ặỏằ>c có thỏằf tỏằ mơnh nói vỏằ>i em 'iỏằu 'ó trong trong vòng tay siỏt chỏãt cỏằĐa anh,bỏằYi vơ khoỏÊng cĂch hiỏằ?n nay giỏằa chúng ta quĂ xa nhau
    GiÂy phút thiỏu vỏng em trong buỏằ.i tỏằ'i cô quỏĂnh làm anh luôn nghâ vỏằ nhỏằng thĂng ngày chúng ta bên nhau,rỏằ"i tỏằô 'Âu giai 'iỏằ?u õ?oBỏằâc thặ tơnh thỏằâ hai õ? dỏĂo vỏằ bên tai mà anh cỏằâ ngỏằĂ em 'ang nỏm kỏằ bên õ?Ư và anh lỏĂi nhơn kim 'ỏằ"ng hỏằ" quay rỏằ"i lỏĂi trỏ** ngÂm suy nghâ ẵ nghâa cỏằĐa nhỏằng phút giÂy,nhỏằng phút giÂy sỏẵ làm nên nhỏằng ngày thĂng kỏằ diỏằ?u 'ặa anh vỏằ vỏằ>i em.
    Em nhỏằ>! cỏÊ anh và em không mỏằTt ai muỏằ'n chúng mơnh buỏằTc phỏÊi sỏằ'ng xa nhau trong mỏằTt thỏằi gian dài nhặ vỏưy. Anh biỏt thỏưt khó cho anh câng nhặ 'ỏằ'i vỏằ>i em khi phỏÊi sỏằ'ng trong hoàn cỏÊnh nhặ thỏ. CuỏằTc 'ỏằi dặỏằng nhặ 'Ê tỏĂo nên mỏằi thỏằư thĂch 'ỏằ'i vỏằ>i mỏằTt con ngặỏằi 'ỏằf rỏằ"i chưnh chúng ta sỏẵ thỏƠy giĂ trỏằi, vô hơnh và có thỏằf vặỏằÊt qua mỏằi nghỏằc trên mỏằTt sỏằÊi dÂy,mỏằƠc 'ưch là quĂ rà ràng ., 'ỏằông 'Ănh mỏƠt mơnh trong nỏằ- sỏằÊ hÊi õ?Ư em nhâ!
    Em yêu, tơnh yêu cỏằĐa chúng ta 'Ê trỏÊi qua không ưt thỏằư thĂch, và anh luôn tin rỏng nhỏằng gơ anh suy luỏưn hoàn toàn hỏằÊp lẵ bỏằYi mỏằTt lỏằ khi phỏÊi sỏằ'ng xa em trong mỏằTt thỏằi gian càng lÂu nhặ vỏưy, anh lỏĂi rỏƠt muỏằ'n 'ặỏằÊc ỏằY gỏĐn gâi em hặĂn. Anh nghâ vỏằ em, và nhỏằng kẵ ỏằâc vỏằ em luôn hiỏằ?n vỏằ trong sÂu thỏm tÂm trư anh, và anh mong mỏằTt ngày 'ỏạp trỏằi nào 'ó chúng ta sỏẵ 'ặỏằÊc gỏãp nhau trong thỏằi gian không xa,và chưnh chúng ta chỏằâ không mỏằTt ai khĂc là nhỏằng ngặỏằi chinh phỏằƠc sỏằ ngfn cĂch và chia rỏẵ to lỏằ>n này
    Tỏằô 'Ây cho 'ỏn ngày xa xôi 'ó, anh gỏằYi 'ỏn em qua hàng dỏãm 'ặỏằng, tơnh yêu thỏằĐy chung, vòng tay nỏằ"ng ỏƠm và nỏằƠ hôn nỏằ"ng nàn say 'ỏm nhỏƠt cỏằĐa anh.
    MÊi vỏôn yêu em.

Chia sẻ trang này