1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tản văn TrienNguyen

Chủ đề trong 'Văn học' bởi TrienNguyen, 01/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Luân Vũ...
    Mưa thì thầm trên hành lang dài hun hút. Mưa gọi về những miền nhớ đã xưa xa. Hiên mưa se se lạnh, những hạt mưa nghịch ngợm đùa trên tóc, trên vai anh. Em đang ở đâu, ngày nào?...
    Triệu triệu hạt mưa tuôn dài như kí ức, triền miên chẳng dứt một dòng. Trong những giọt nước trời kia, có hạt nào hoá kiếp từ biển, còn hạt nào thân vốn là sông? Sau một vòng đời, mưa lặng lẽ về hoá thân trong Đất Mẹ. Mưa tìm về quê, anh tìm về đâu khi là kẻ phiêu hương?
    Ưø, ta chỉ là kẻ tha hương tìm sống. Mỏi mê duổi rong qua những miền đất lạ, những đêm không nhà, linh đinh một phần đời trẻ dại, anh hầu như quên mất mình đã có một nơi để trở về. Hôm nay cơn mưa tình cờ giúp anh lặng nghĩ về một thời đã qua, những cuộc tình, những điêu linh? và hằng hà thứ anh ngỡ đã quên đi?
    Là thế, dừng chân một chiều trên bậc thềm mưa, lòng lại thanh thản và trong hơn, gỡ đi từng lớp phong trần, hoặc vì thời gian, hoặc vì trầm luân đã trải, trên khuôn mặt của lữ khách là anh?
    Hàng cây dài xanh xao im lặng, nhắc nhở anh về một người con gái yêu thương xa mút mù. Tóc em dài như hàng dương liễu mảnh mai ngoài kia đang uốn mình theo chiều gió loạn. Môi em cười như cánh phượng rỡ ràng, cháy bỏng khát vọng. Mắt em cười như màu hoàng điệp tươi màu trẻ trung, sâu lắng. Dáng em đủ đầy khi anh đưa mắt nhìn quanh. Cuộc sống vẫn hằng ngày đưa đẩy anh đi về những chân trời mới, cuộc sống vẫn hàng ngày nhắc bóng em thơ. Ừ, cuộc sống thay đổi như nước trôi ra bể lớn, anh thì chẳng thay đổi gì từ khi mình nắm tay nhau lần cuối. Mấy năm qua nhanh đến không ngờ. Anh chẳng tính thời gian, sống ồn ào, bất chấp mọi thứ dư luận để hằng mong quên hết. Đề rồi chiều nay, nhận ra mình vô lý biết bao! Làm sao mà quên em? Quên em nghĩa là không yêu em. Mà điều ấy xảy ra thì còn gì cho trái tim con người? Trái tim vốn chảy những dòng máu đỏ, hình như cũng không là ngẫu nhiên. Màu đỏ nóng hổi nhiệt thành, và nguyên thuỷ không phai?
    Em, em hỡi, người tình quân lỡ hẹn, chiều nay mưa và anh nhớ em!!
  2. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Lệ Tàn Phai...
    Nghễnh ngãng đôi tai nghe hương đời vọng lại từ cõi thâm u ?
    Một ngày?Thời gian dường như luôn có những cách biệt ?
    Chiều qua phố, bỗng có những giọt lành tuôn vội vã giữa cơn nắng vàng đang độ viên mãn. Nắng và mưa bỗng hoà chung vũ khúc rộn ràng của hai miền đối nghịch?
    Có những buổi chiều tàn, ta ngồi trong bóng hoàng hôn đang dần xuống chầm chậm trên vai, không dưng ứa lệ. Lệ của tàn phai? Không ai biết?
    Và có những khuya, hoà mình vào dòng suối đen thẳm của đêm nhẹ như nhung, ta bỗng cười oà. Cái cười hả hê? Cũng không ai biết được?
    Có những bão giông đã đến trên cuộc tình vừa đượm hương u uẩn?Cái u uẩn của thơ mộng, và tuyệt bích. Tuyệt bích mãi mãi là khát khao, mà đạt đến tuyệt bích phải chăng cũng sắp sửa những mùa vỡ tan, bởi vòng tay trầm luân mang nặng gánh đời của gã tôi nào phải là bàn tay Đức Như Lai? Mà giữ đặng những trong trẻo pha lê yên lành mãi cùng tuế nguyệt tinh vân?
    Bão giông gào thét trên đầu, cuồn cuộn phong ba âm u sầm sập?.Em, em ơi, đường tình đã dâng lệ ly tan, khi hai đôi lứa theo mỗi lối riêng mình như câu của cụ Bùi:
    Xin chào nhau giữa con đường
    Mùa xuân phía trước miên trường phía sau

    Gặp nhau ở giữa con đường, và ly tan cũng giữa những ngã đời mê loạn, ta về với những mùa xuân như thiên nhiên hiền hoà ngàn năm đẫm sương mai, để lại miên trường thời gian u uất phía sau của những Vĩnh Hằng Trường Cửu. Dâng lệ chia phôi, ươm lời tiễn biệt trên môi người, mượn miên man ru giấc thênh thang, lấy gió nội mây ngàn làm chốn dung thân tâm vương bụi phong trần hồ hải, cùng cỏ cây hoà vũ khúc nghê thương hợp bích Tấn Tần?
    Em về ẩn cõi Sa Mù
    Quên mây lữ thứ phù du cuối trời

    Khách phiêu bồng đã quên vầng mây lữ thứ? Quyện hoà trong phong vân biến sắc, lòng kẻ tình quân bội bạc lá hẹn thề. Em về che cõi đê mê, để muôn năm lấp lánh ánh trăng ngà, để vạn thuở lệ ngàn sau nhỏ xuống, khóc Vô Thường nới rộng bước chân đi?
    Vì vậy mà có người ngửa mặt mím môi:
    Ừ thôi em hãy về mau!
    Mau đi kẻo trễ chuyến tàu Phù Hoa?

    Em vội lên cho kịp chuyến tàu hư ảo nào hối hả chạy xuyên nhân gian lạc lối, bước chân nhau không giữ đặng nữa rồi! Còn trên môi triệu lời chưa nói, để màu đêm ôm siết lối mênh mông, bỏ sau lưng những dở dang muôn nguyệt khôn hàn?Tiếng còi tàu âm u là rất thật, hay tiếng lòng vỡ rạn buốt thấm không gian ngày rẽ đôi không mong đợi ?...
    Chỉ có im lặng ngân lên phách âm nào vô thanh vô ảnh, vô khứ vô lai, vô trầm vô bổng, vô trụ vô lưu, vô ố vô thanh, vô trực vô luân, vô vô vô hữu?xiết nỗi thâm uyên, viễn hoặc từ đáy Càn Khôn luân hoán nhân trần?
  3. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Hai Mươi Năm...
    Độ chừng hai mươi năm. Có khi là hai mươi lăm.
    Khoảng thời gian mênh mông, chẳng biết nên nghĩ thế là dài hay ngắn?
    Ngắn với dài, là những so sánh. So sánh là lấy một cái này cò kè với cái kia? Để thấy sự khác biệt? Có khi không tìm ra được sự khác biệt.
    Làm sao để hiển hiện những cách biệt? Không gian? Thời gian? Và... dối gian? Cũng là gian cả đấy, thế mà khác.
    Hai mươi năm trước nuôi mộng.
    Hai mươi năm sau vỡ mộng.
    Cũng tại bởi chữ nghĩa.
    Lắm khi thấy bước đi của mùa trên trí nghĩ.
    Thật nhanh, thật chậm. Nhanh và chậm. Cứ song hành. Ôm chặt lấy vai nhau mà song hành. Như tối và sáng, như thẳng và cong, như đêm với ngày, như ta với ta...
    Hai mươi năm ôm giấc phôi pha. Đã qua.
    Những vầng mặt trời đã tắt. ngồi đếm lá rơi.
    Bỗng thấy.
    Lá rơi.
    Hình ziczac.
    khẽ chạm mặt hồ. yên lặng nổi sóng.
    hoa mắt chăng?
    Mặt hồ gợn những lăn tăn. Gió ùa qua cơi rộng vòng nhấp nhô, như bất tận. như bất tận...
    Hai mươi năm...
    Có khi là hai mươi năm...
  4. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Ngẫu Tác Số 1.
    Buổi tối. Một mình. Ngồi. Khói thuốc bay u uẩn quanh quanh. Và cũng nghĩ loanh quanh...
    Từ những ngày bước đi trên con đường dài không thấy lối đi, đến những ngày không nghĩ đến lối đi. Là một quãng thời gian khôn cùng...
    Rồi một hôm
    Một hôm mây trắng không bay lãng đãng, gió ngừng thổi, chim ngừng bay, lả lay cành mộng ta về. Ngắm hoa rơi như cành hoa kia đang rơi từ cuống, ngắm lá vàng như lá đã từng xanh, mong manh thoáng rũ bóng bên chiều trước hiên.
    Hiên là cửa ngõ vào tổ ấm, mà chiều đã dừng lại không qua.
    Nhịp cầu là gạch nối giữa hai phía chênh vênh, mà khách đã ngập ngừng đôi bước chân trôi dạt.
    Mái hiên, và nhịp cầu xa tít mù khơi, lại đến gần nhau trong một sát-na huyền diệu giữa Rỡ Ràng Thị Hiện Uyên Nguyên. Cái gì khả dĩ nối được hai Tại Thể quá xa xôi về cạnh nhau?
    (còn nữa)
  5. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Cái gì khả dĩ nối được hai Tại Thể vốn dĩ quá xa xôi về cạnh nhau?
    Phải chăng là Phù Mộng tháng ngày? Là Bà Mẹ Sa Mù Uyên Nguyên Phong Tình Cổ Lục:
    Dưới trăng quyên đã
    gọi hè
    Đầu tường
    lửa lựu
    lập loè
    đâm
    bông?

    Sao lại là đầu tường? Mà không là giữa, là cuối tường?
    Nguyễn Du muốn nói cái gì đây? Mấy nhà nghiên cứu văn học của ta cứ hay bảo rằng đây là một mùa hè vừa chớm đến, tiếng chim quyên kêu đau thương nghe ai oán! Ai oán thật, nhưng tiếng chim quyên ai oán bởi vì không ai nói đúng cái ý tiếng kêu của Đoạn Trường. Đoạn trường là đứt ruột đấy chăng? Đứa ruột quá rồi còn gì nữa khi tiếng chim kêu trên đầu tường lập loè lửa lựu như son?
    Than ôi! Nghiên với cứu! Chả làm sao cả nên có người chửi đổng:
    Kiếp sau xin chớ làm người
    Làm cây thông đứng giữa trời mà reo?

    đấy hử?
    Cái hột Tinh Thể nảy ra từ một đầu tường là cái hột vô ngần vô lượng nắm bắt. Kẻ nào có tham vọng nắm bắt thì tự hủy diệt mình, bởi hột Tinh Thể ấy nóng như lửa xanh có thể đốt cháy cả đá, thiêu cả sắt ra tro hoang bụi...
    Ấy thế, mà vẫn dư thừa những kẻ lắm lắm ngoan cố, cứ thích băm vằm cái nguyên vẹn Tinh Thể ấy làm trăm vạn mảnh mà khen chê, chửi bới, phán xét. Ôi thôi, Đoạn Trường! Vỗ ngực huênh hoang mà cho rằng ta đây mài mòn đũng quần trên ghế nhà trường, ta thấy từ xưa đến nay toàn một lũ copy nhau về ý tưởng, về trường phái. Ôi thôi bọn ranh con hoc đòi sách vở! Tôi bỗng thấy yêu những người điên cởi quần áo đi lông nhông ngoài đường, miệng lảm nhảm những câu gì nghe khong rõ nghĩa, bởi hình như trong lũ người chúng ta còn có những kẻ điên cuồng hơn thái thậm, miệng cũng lảm nhảm những câu thối tha mà cứ tưởng đến một cốt cách phớt đời, sành chữ, "ghế trên ngồi tót sỗ sàng"...
    Than ôi, sở dĩ đảo điên là tại vì điên đảo! Trong phim " Kiếm sĩ mù", chàng kiếm sĩ chẳng mù chút nào nhưng đành giả mù vì chẳng thà mù còn hơn sáng mắt mà cứ mãi thấy những cảnh đảo điên lốc xoáy cứ thổi cát sa mạc về cõi thế tàn phai.
    Than ôi, sở dĩ mái hiên và nhịp cầu về được gần bên nhau, là tại vì cái hột Tinh Thể của chúng có khác gì nhau đâu? Một gốc, thì mọi cành, dù có rẽ bao nhiêu nhánh, nói với nhau bao lời ly phôi vẫn chẳng thể chối nhận cội nguồn...
    (còn nữa)
  6. dungwind

    dungwind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    2.502
    Đã được thích:
    0
    Ý trời ý trời, đó là chử Nhân.
  7. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Chẳng thể chối nhận cội nguồn? Ấy thế đấy nhưng biết đâu là nguồn cội?
    Một mạch chảy dài từ xa xôi về đến gần gụi, hiển hiện từng ngày qua mỗi bước chân đi, mỗi nhịp thở gấp, mỗi chiều tắt nắng sau rừng, mỗi giây giành giật hơi thở cuồng điên trong vòng mê lầm gió cát...
    Cát mê mải,
    chuyển mình
    thành những gò đống không tên...
    Anh cứ ngỡ
    tuổi nào
    xa dạt mãi...

    Tuổi nào? Thật không biết cây tuyết tùng mọc trên đầu Thái Sơn hùng vĩ, cội rễ nằm sâu trong băng tuyết ngàn năm, giấu ngày tháng trên lá cành khô khốc, xương xẩu, mà đôi mắt thịt chỉ có thể làm cho lũ chúng ta thấy được cành trơ trụi, chứ có bao giờ nghĩ, đâu là rễ thâm căn cố đế? Cố đế, là cố quận? Ai mà biết được là gì. Mặt trăng nào nằm ở phương Bắc, mặt Trời nào nằm đất phương Nam??
    Thấy là thấy, bởi vì thấy. Cái đang nghe, có phải là nghe? Hạnh phúc là hạnh phúc thật sự chăng hay bất hạnh nằm lơ lửng gieo ngang?
    Con chim kia đã lìa cành Sơ Mộng. Cánh nhạn này đã khuất Bồng Lai?
    "Nhật mộ hương quan hà xứ thị
    Yên ba giang thượng sử nhân sầu!"...

    Sử nhân sầu? Hà xứ thị? Xứ thị đã khiến nhân sầu?
    Cố hương nào nằm yên trong cõi nhớ mạch sâu, bỗng cái khói chiều vẽ lên bầu trời lầm lạc tại hiện gợi khơi? Trời đất ngổn ngang...
    Trời Đất ngổn ngang...
  8. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Trời Đất ngổn ngang...
    Khi sa mạc thổi khô khan về làng xóm tươi xanh?
    Và đàn em còn nguyên giấc mộng lành sơ thủy?
    Trời Đất ngổn ngang...?
    Vì có một đàn quạ đậu rỉa xác người, kêu vang đắc chí trên mái nhà tranh? Có cánh cò nào đã xiêu xiêu lả lả trong âm u giông bão? Và lìa xa cánh đồng lúa ăm ắp nước sông mơ?
    Trời Đất ngổn ngang...?
    Vì mạch nguồn đứt tuyệt bởi lấp đá ngăn mương? Vì có một lũ khỉ đột cứ chạy tràn lan ra khỏi rừng chí choé những tiếng thích thú vì được thấy phố xá đông vui? Rừng rậm và đầu rú khe truông, đại ngàn gió lộng với trăng vàng gieo ngang đã khuất...
    Mất thật, bởi lắm loài chim, bao nhiêu loài thú, cơ man loài loài... đã hè nhau chạy ra khỏi đường rừng chằng chịt, thâm u. Mỗi ngày, lại có vô tận cơn gió cát tràn lan siêu hình làm hoang lâm trở thành một quá khứ xa xăm...
    Tố Như cầm lòng chẳng đặng, đành xót xa:
    "Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh
    Giật mình mình lại thương mình xót xa..."
    Đêm cô tịch là lúc tỉnh rượu? Nỗi trơ trọi là ngày tàn canh? Cớ vì đâu mà lại thương mình ngay trong cô tịch chơi vơi hùn hạp? Giật mình? Nghĩa là... nghĩa là... chẳng mấy khi để ý đến, thế mới khốn khổ! Tuyệt trầm khốn khổ!... Thương mình ví như cái chi lại nên nông nỗi đọa đày?
    Nhớ cái quái đản nào trong đêm tỉnh rượu, trong bữa dạ tàn? Để cuồng điên thắt ruột mà xa xót ùn ùn dồn dập? Phải chăng là ngoái nhìn? Ngoái nhìn:
    "Ngoái trông những mấy ngàn dâu
    Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?"

    Chàng và thiếp đã xa nhau, từ dạo " trống Tràng Tiền lung lay bóng nguyệt, khói Cam Tuyền mờ mịt thức mây..."? Và để rồi, muốn đến thăm chàng, thiếp đành ngậm ngùi thở êm: " bộ khôn bằng ngựa, thủy khôn bằng thuyền"...? Chẳng thể thăm chàng, tuyệt cùng trở lại ân ái ban đầu mà khuây khỏa chăng? Ngàn dâu đã xanh, xanh lắm lắm, mà bóng chàng vẫn mù mịt như mù khơi ngắt tạnh tít tắp mênh mang? Đã khôn cùng khả kế, thiếp biết làm sao khi chàng vẫn mải mê trong trận tiền, với máu tuấn kiệt và tráng khí hùng tâm, cát bụi phủ bạc chiến bào lấp mặt?
    (còn nữa)
  9. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Chiến bào của chàng đã vương gió bụi trận mạc, phủ lấp dáng hình của chàng, chẳng như chàng bên cạnh thiếp trước lúc ra đi. Chàng vì "hùng tâm vạn trượng" mà ra đi, nào thiếp dám cản ngăn, nhưng chàng ơi, gió cát! Gió cát giăng giăng khắp chốn rồi.
    Giăng giăng khắp chốn chốn nơi nơi...
    Thế đấy, khắp Trời Đát ngổn ngang mịt mù gió cát, mà lũ khỉ cứ chạy tràn lan vấy vá thêm mãi, càng khiến cho rừng xanh thụt lùi lại tận đẩu tận đâu, cuồng điên thái thậm...
    Thái thậm cuồng điên, là bởi hồng hoang mộng ước ban đầu đã xa... Và bởi cũng bất tuyệt thêm một lần nữa cho vui đất vui trời, vui mây vui gió...
    "Hoang lâm kết nụ lòa xòa
    Bàn chân giẫm vượt quá bờ sơ nguyên... "

    Giữa mênh mông cát bụi, chỉ bà mẹ mù sa là mỏi dáng trông chờ, rũ nước cam lồ lên nếp gấp lô xô, cho lũ con thơ ỏn oẻn tiếng bi bô... cho sương mơ còn giấu mình đâu đó hiện thị miên du... cho hư phù chạy nép bên bờ mương kỉ niệm, cho mặt Trăng nào về gần lại ngón tay trơ...
    Mặt Trăng về gần lại ngón tay trơ, chim hạc về Bồng Lai thư thái, cho phong vận tơ vương liễu yếu gió ngàn... Là một ngày cuốn trôi...
    Cuốn trôi...
    Như lời nói thoảng qua câu chữ, như nước chảy chẳng bao giờ ngưng nghỉ, như ảo tưởng về ngủ sâu trong bình yên thênh thang...
    Cho đến mai hậu...
    Cho đến... như là... như là... như như... Hết./.
  10. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Nước Mắt
    Ngọn gió thổi những lời gay gắt tan âm thầm trong khoé tim sâu ứa máu tràn xô ba lãng hải thương. Mắt ráo hoảnh nghe dòng mặn chảy thầm ngược ngạo bến môi răng những âm thanh huyễn ảo của trái tim yêu khờ dại ơi thế gian gieo đau đớn muộn phiền. Ngày tàn đêm vang và hôm nào dáng ngọc, thiết tha đi về giữa đôi giấc chiêm bao. Mộng thấy mình cầm tay em e thẹn giữa cánh đồng dạ lý ngát thơm hương rừng hoa lan hoa nội cỏ?
    Khung cửa sổ một ngày nắng tắt, áo trắng chợt hiện về, áo trắng hư hao, có chút buồn rơi xuống lòng chiều tĩnh lặng, chiều của một ngày thắm sắc chia tan hoa tình yêu âm thầm vỡ vụn ngàn vạn mảnh tình trong, dưới chân em theo lối mới riêng mình. Em có thấy đoá quỳnh hương trắng nuốt, nở thành lời tiễn đưa xao xác một lời thề, lời thề rơi trên đồi xanh chiều vắng, lời thề rơi xuống nước mắt phân ly, vỡ tan trên đôi tay non tơ yêu dấu. Thê thiết hồn, khóc thương tâm u mê và mãi mãi để tang mối tình đầu non trẻ nguyên trinh còn thơm giấy học trò phảng phất mơ hồ mà sâu sắc không tan. Em đi - ừ, u hồn anh tiễn rồi tương tư anh chết úa theo ngày, rồi tương tư anh tiễn mình rời khỏi mộng yêu thương, nhập cửa nẻo Vô Thường.
    Chao ôi nước mắt, nước mắt sạch trong vô ngần vô giá vô định lượng vô hạn xót xa dòng nước mắt. Tự thuở nào nước mắt khóc cho nhau, nay nước mắt riêng mình ai đổ giọt ngắn giọt dài, đong sầu chất ngất tựa núi tựa non tựa sông tựa biển trường thiên giang quảng địa cửu hải hà?
    Chao ơi là nước mắt, đổ rồi ly biệt, tình héo mòn tình chết lúc tráng niên nảy chồi mơn mởn he hé nụ cành hứa hẹn những màu bông?ơi chao là nước mắt, dòng sạch trong thơm vô thuỷ vô chung, nay nhỏ xuống để khóc tình thiên thu vạn kiếp, há không phải là khóc cho tất cả lạc trầm u uẩn mà thế gian đang gánh lên vai chạy trốn đó ư??

Chia sẻ trang này