1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tản văn TrienNguyen

Chủ đề trong 'Văn học' bởi TrienNguyen, 01/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Về.
    Hắn để status trên yahoo: "Rằng xưa có gã từ quan..."
    Từ quan thật, hắn về quê sau khi thảnh thơi bỏ vào ngăn kéo bàn đơn thôi việc.
    Hôm sau hắn có mặt ở nhà.
    4h sáng. Lò mò vào nhà bằng cái cách xưa kia hắn vẫn làm mỗi khi đi về khuya. Và chợt giật mình nghĩ, ra nhà mình mười mấy năm vẫn thế, chẳng thay đổi gì.
    Hắn thay đổi nhiều quá rồi. Nằm đưa mắt trâng tráo lên trần nhà đang nhá nhem sáng tối, chợt nghe mắt lành lạnh. Và miệng cười ha hả... Bật dậy, ra sân sau, đi một bài quyền Hổ phục, giống lúc xưa, và tắm bằng cách múc nước bằng chiếc gàu làm từ mũ cối lính Mỹ. Rón rén nấu nước, pha ly nước chè mà hắn biết dì vẫn hay bỏ trong cái giỏ treo bên giàn bếp. Chè thơm chan chát đắng lạ bỗng quen...
    Tiếng lục đục từ bên kia cho hắn biết đã 5h30 sáng. Cha vẫn đúng giờ. Hơi ngớ người khi thấy hắn đang ngồi bên chiếc bàn con trong góc nhỏ dưới cây vú sữa, ông vẫn hỏi như hắn chưa bao giờ đi khỏi nhà một ngày:
    - Mi về rồi ah con? Dậy chi sớm, tàu xe mệt mà!
    Hắn lạnh sống lưng. Không hiểu sao ông vẫn xem như hắn chưa đi khỏi đây, chưa bao giờ lớn, chưa bao giờ là một thằng được nhiều người chửi lén sau lưng cũng như ghen tỵ?
    Hắn ậm ừ, hỏi cha:
    - Dì chưa dậy sao ba?
    - Dì mi mấy bữa ni mệt, ta không gọi sớm như mọi khi. Mà chợ quán tháng ni không ra chi đâu. Mi về được mấy bữa?
    Nhe răng cười hệch hệch, hắn gọn lỏn:
    - Về luôn ở nhà chơi, ba.
    - Mi vẫn nói thế mỗi bận về...
    ......
    Lững thững lên đồi. Lấp lửng cỏ mây ngang ống quần, ran rát ngứa ngáy. Nấm mộ trắng nằm lưng chừng đồi. Hắn ngồi phệt xuống bật quẹt đốt hương. Chậm rãi cắm quanh mộ, xong, hắn buông mắt nhìn xuống. Những con bò bước từ tốn trong ráng vàng của chiều đang lang thang lướt bóng xuống cánh đồng nhỏ chạy ven chân đồi. Xa hơn, hàng bạch đàn rãi vào gió chút hương ngây ngây ngai ngái của mùi hoa mà phải là người của ruộng đồng mới nghe ra. Hình như lần này hắn về, bạch đàn mới ra hoa...
    Chiều chậm rơi.
    Con đường dốc lên đồi có một bóng nhỏ đang bước. Hắn nheo nheo mắt, hình như bé Nguyện. Không, có lẽ phải gọi là cô Nguyện. Vì từ "bé" là của 12 năm trước và chỉ có hắn là vẫn gọi Nguyện bằng bé như hồi nào. Thuở xưa, Nguyện nghỉ học giữa chừng, theo mẹ hắn học nghề may. Hình như hồi đó hắn 17, 18 chi đó. Hắn không nhớ thật rõ, không biết vì sao.
    Chỉ có một chút ngỡ ngàng, khi Nguyện cũng lên chỗ mẹ nằm. Nguyện nhìn hắn gật đầu như chào, rồi lặng lẽ thắp hương. Không có gì khác nhiều ở khuôn mặt cô thiếu nữ đẹp nhất làng khi xưa. Đôi nếp nhăn thấp thoáng mờ hai bên đuôi mắt với búi tóc bới cao, làm cô hơi xa cách. Nhìn cô quỳ trước mộ, lẩm bẩm gì thật nhỏ, hắn không biết nói gì. Hình như hai vai cô có rung nhẹ. Nhưng hắn cũng không dám chắc.
    Tiếng chim tác ổ sau lùm cây dẻ nhỏ, làm không gian đặc im bỗng bị vỡ như chiếc bong bóng rơi vào chùm gai xương rồng. Nguyện giật mình, ngẩng đầu, nhưng tránh mắt hắn:
    - Anh về mấy ngày rồi?
    -... Hình như gần tuần.
    - Sao không ghé nhà em thăm mấy cháu?
    - Anh cũng đang định thế. À, em vẫn hay lên đây?
    - Mỗi tháng 2 lần anh ạ. Ngày xưa bác tịnh khẩu mỗi tháng mỗi mùng một, mười lăm.
    ...
    Hắn ngồi dựa lưng vào mộ, nhìn Nguyện ra về. Dáng cô nghiêng nghiêng gầy. Chợt hắn khép mắt, lắng nghe tiếng hồng chung của Linh Sơn, ngôi chùa nhỏ bên kia đồi đang thỉnh vọng vang vang. Cảm giác như có một làn hơi nóng từ ngực xuôi về tỏa khắp người, hắn mở mắt. Bóng Nguyện chỉ còn là một chấm nhỏ dưới triền đồi loạng choạng ánh sáng.
    Hắn quay lại nhìn mộ mẹ, rồi bất chợt ngóng mặt lên trời. Mây lững thững lùa nhau về sau lưng bên kia núi bâng khuâng...
  2. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Hai Loài Hoa.
    Một buổi chiều như hầu hết buổi chiều, ngồi bên chiếc bàn nhỏ kê dưới giàn hoa huynh đệ vàng tươi xen lẫn những cành tigôn bé dại ngan ngát u buồn, tôi nhìn ra phía nắng ngoài kia. Những nóng nực một ngày đã chìm dần theo màu vàng im lặng tắt lửa nhạt dịu. Thật ra tôi không thích cái nhạt nhoà của bất cứ thứ gì, mọi vẻ nhạt nhoà đều làm cho tình cảm của con người bất yên trong hoài mong về tươi đẹp êm xuôi. Nhàn nhạt nắng, nhàn nhạt tình, nhàn nhạt yêu thương, nhàn nhạt qua ngày, nhàn nhạt buồn vui ?
    Tôi thích ngồi dưới giàn hoa vì cái màu vàng đến độ tràn trề sung mãn của hoa huynh đệ, cái tím buồn tigôn lặng lẽ tái tê, hai đối nghịch của đời sống chung nhau trên một giàn hoa dưới bàn tay sắp đặt cố tình của tôi. Tôi cũng hay nghĩ về sự hoà giải cho những bất đồng tử biệt. Tử biệt là vì không thể có gì chung cho những tương đồng. Như tigôn và huynh đệ. Một loại lá dày, khoẻ, xanh mượt; một loại lá mỏng, những lồi lõm trên cánh lá và những đường gân lá nhỏ khiến người ta mơ hồ nghĩ về sự yếu ớt mong manh. Cứ nhìn là đã thấy bất đồng. Sự nghịch ngợm tếu táo khi chợt nghĩ rằng, cho hai loại cây kia bò trên một giàn, để mỗi ngày được nhìn ngắm chúng tìm cách tồn tại với những khác biệt trong chung một không gian, đã khiến tôi thích ngồi dưới giàn hoa. Cũng giống như tôi thích thú nhìn những thăng trầm của cuộc sống riêng mình. Có xuống và lên như thuỷ triều, có mưa và nắng như có em, tôi mới lê đôi bàn chân mỏi qua nổi tháng ngày.
    Như ánh sáng và bóng đêm. Dù chán ánh sáng, tôi vẫn hàng ngày đối diện với ánh sáng. Ánh sáng từ chân lý, từ chủ nghĩa, từ suy nghĩ thích rõ ràng của xung quanh. Người lớn thích rõ ràng và những con số. Tỷ như anh nói, anh giúp tôi tôi sẽ cảm ơn và hậu tạ; không bao giờ hiệu quả bằng câu nói anh giúp tôi, tôi sẽ gửi anh 1.000.000 gọi là cafe thuốc lá cho vui. Hoặc bất kì sự gì trên đời, anh mà có chứng cớ rõ ràng, có con số anh sẽ thuyết phục được người ta. Nhớ khi xưa, tôi còn thích học sử, tôi nhớ rành rẽ ngày tháng các trận đánh, các thứ hệ triều đại, tôi nói ra người ta tin tôi lắm. Bây giờ tôi mê văn chương, hay nói lòng vòng, hay viết nhì nhằng, đôi câu không thấy chấm phết dù tìm mỏi ca mắt. Lại toàn ví von ba lơn, chẳng ai nghe và tin tôi cả. Chết không?
    Ngó lại, hình như tôi cũng đi xa vấn đề hai loài hoa mà tôi cố đặt một cái tựa cho bài viết này. Thật đúng là tôi ba lơn. Và nếu ai đó tin vào điều này, thì thưa thật rằng tôi cũng chẳng lấy làm thành thật gì lắm khi đặt ra những câu văn bát quái thế này.
    Chân lý có hình thù như thế nào nhỉ?
    (Hết./.)...
  3. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Ngõ Diêu Bông
    _Từ cảm hứng của một bài thơ ai_
    Ta đi về, mắt vẫn hướng phía nhà em khói len lén như chiều bươm **** hoang vu nồng nàn. Người xưa hát khúc diêu bông, riêng tôi vẫn cứ phiêu bồng rêu rong như loài mắt muộn đã chỉ lối hoang đàng...
    Em ạ, tôi chỉ là... Tôi chỉ là gã điên du ca trên nước mắt và vết thương phai tàn (đã lâu không buồn nhắc nhớ, vì một lẽ gì?), cố quên đi những mộng ảo lâu đài, như con dã tràng ngàn năm cuộn cát vào lòng khơi mê, để một hôm vô thức nảy đề huề... giọt châu, mặn như muối biển...
    Có những tà áo lụa vẫn trinh nguyên như bất tử miên miên, để cuồng si ta gọi mình mau về gỡ những máu cho hoa xưa trong trắng, để cố ru em ngủ những giấc mộng tràn gian dối, để cố đưa mình lênh đênh theo viễn tượng ân cần thăm ghé hỏi han theo ngày tháng buông dài...
    Tơ lòng ta vẫn rối khi về ngang qua ngõ ấy, phía nhà em. Ta cố thêm lần lữa vuốt lại mối tơ vò, từng sợi mỏng manh dai dẳng, và bật cười, chợt nói cùng đêm: "Sáp nến tàn hay máu tim ta nhỏ giọt đòng đòng mà gọi tên em cho đến mãi không ngờ? 0 giờ? Giao điểm? Vô cực u thênh? Ở đó ta còn có thể nuôi cho mình một giấc mông khác? Giấc mộng vân đài thơm thoảng hương sen chiếu rọi u u?"
    ...
    Hắn ngồi trong net để đắm mình vào cái lang thang, cho dù không còn được đưa chân lang thang trên khắp những ngõ phố Hà Nội. Và bất chợt phổ thơ một người trên diễn đàn kia, thành ra cái cảm giác của mình trong một buổi sáng mênh mông...buồn...lạc lõng...
  4. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Ngẫu Hứng Buổi Sáng
    Thức suốt đêm. Viết những dòng chữ loằng ngoằng vào trong cuốn thơ mới mua được, bất kì chỗ nào có cảm hứng. Hắn hồn nhiên cười, thỏa mái như chưa từng được cười.
    Buổi sáng thức sớm, ra ngồi trước hiên nhà, cành vú sữa sà thấp, đong đưa như làm duyên. Mây sáng nay trắng bông, có vẻ rất nhẹ. Nhìn về phía mây trắng ấy, hắn lưng lững hồn. Gửi cho thơ một chiều vùn vụt của linh xác đang bay lên từ những cung trầm vô âm.
    Những người bạn xa lạ bỗng thành quen. Những người quen bỗng trở thành xa lạ. Níu giữ hết được tất cả những người thân trong một vòng tay ôm là chẳng thể được. Không hiểu sao linh cảm mất mát theo ám ảnh hắn mãi, dù đang làm gì, dù đang ở đâu và làm gì.
    Viết. Viết mãi. Cuồng.
    Con đường đến với thơ của hắn là một cơn khủng hoảng tinh thần, là tiếng sấm dội vào óc làm con chữ bung ra, trôi phăng. Nhiều người bảo khó hiểu. Hà, nếu mà hiểu được dễ thế thì trên đời thiên hạ làm thơ ráo cả. Mà cũng chẳng có gì để gọi được tên là "Thơ". Cái quan niệm cho rằng Thơ phải dễ hiểu cái kiểu làm thơ tuyên truyền, tả thực, là quan niệm dành cho những năm đất nước nằm trong cơn quằn quại của chiến tranh. 30 năm đã qua đi, có thể là một đời người. Mà bước đi của những con người vẫn cứ rón rén như thế, tư thế vẫn cứ âm thầm và khép nép như thế, trí tuệ vẫn u mê như thế... trong cái thời mị dân xuẩn động? Một thế hệ đã nối tiếp những dòng chảy tự do, tình yêu, và khổ đau hạnh phúc của toàn nhân loại. Mà mọi thứ vẫn còn nguyên nếp. Một số vì không đủ can đảm, một số vì tự kỉ, một số vì quyền lợi, một số vì lòng kiêu hãnh nhếch nhác còn sót lại của những hào quang cũ...
    Khi sống giữa một đám người xuẩn động, bạn có thể làm gì? Hoặc là, bạn bị xua đuổi vì, bạn không giống họ. Hoặc là, bạn phải làm những điều họ làm, nghĩ những gì họ nghĩ, cho nó "hợp thời".
    Bất chợt hắn nhớ một bộ phim Hollywood, một người phải làm thẩm mỹ vì ai cũng bảo cô quá xấu xí, không thể có người yêu được. Tất cả tình tiết đều diễn ra trong bóng tối, cho tới khi cô trốn chạy vì bị xua đuổi, thì ánh sáng mới cho thấy rằng, cô thật sự đẹp, đẹp ngoài sức tưởng tượng.
    Bất chợt hắn mỉm cười.
    Ly cafe thơm thơm, và hắn quay vào nhà trong bóng nắng ban mai đã qua khỏi hàng tre bên kia đường, dịu dàng lùa vào cửa sổ nhà, nhảy múa trên trang thơ đang viết dở...
  5. TrienNguyen

    TrienNguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/06/2006
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Chết
    Hắn mong mình chết biết bao. Ở đó hắn gặp lại cô, cô trong những giấc mơ. Thật ra ngủ mới chiêm bao. Mà chiêm bao thì khác gì chết giả, chết trong chốc lát?
    Nhưng một lần hắn chết thật. Hắn rơi xuống tời cửu trùng u giới. Hắn gặp một mỹ nhân. Nàng đứng chênh vênh trên đầu núi, giữa một khe đá cheo leo, mắt nhìn xa xôi. Hắn ngắm nàng. Nàng đứng rất gần hắn. Hắn có thể nghe mùi hương dịu dàng từ cơ thể của người đàn bà kia. Không, không phải đàn bà. Chắc chắn nàng vẫn còn là xử nử. Nếu không làm gì có cái mùi trinh hương bối rối và ngất ngây dường ấy? Nhưng hắn vói tay đến, không thấy tới. Chắc mình vẫn đứng xa quá. Hắn mon men lại gần. Nàng vẫn ở xa, tay hắn lại hụt. Ngẩn ngơ.
    Dường như nàng biết hắn có mặt ở đấy. Chầm chậm quay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn. Khuôn mặt như đóa hoa sen trong hồ Tịnh Tâm ở Đại Nội Huế. Hơi mỉm cười, nụ sen hơi hé, mong manh lạ. Hắn thấy mình bủn rủn như lúc nào tặng hoa cho cô - mối tình đầu tiên. Nàng nói, tiếng nói như gió thoảng bên hè vào những đêm trăng sáng:
    - Anh muốn chết sao?
    - À, vâng. Sao cô biết?
    - Mắt anh.
    - Ồ!
    - Anh về đi, chỗ này anh chưa nên đến. Không phải muốn là được đâu.
    Rồi nàng dịu dàng bay lên, mây trắng xấp xõa dưới xiêm y cùng một màu trắng lốp phiêu linh.
    Và hắn từ đó thôi không muốn chết. Nhưng nhìn vào đâu hắn cũng thấy khuôn mặt nàng, viên mãn như cô của hắn.

Chia sẻ trang này