1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tầng 18 - Những chú Trâu tốt bụng

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi meocon1234, 19/09/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. _Qyn_

    _Qyn_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2006
    Bài viết:
    7.967
    Đã được thích:
    0
    Tráng cho chị cái link hay send truyện cho chị chị đọc Giờ ngồi hóng hớt thôi, ko tập trung đọc được
  2. _Qyn_

    _Qyn_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/04/2006
    Bài viết:
    7.967
    Đã được thích:
    0
    Ôi zời ơi, bùn ngủ quá hóng xong rồi, đi từ sáng mệt rồi, chiều lại đi đón anh nữa chứ Ngủ lấy sức chiều đi
    Mà hôm nay cũng đã hóng thêm 1 cơ số thứ, lại hy vọng thêm
  3. dungsidietcasau

    dungsidietcasau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    4.210
    Đã được thích:
    0
    Post truyện cho ai thick đọc nhé
    Mẫu tự "ST"

    Tại một vùng nông thôn nước Mỹ, có hai anh em nhà kia vì quá đói kém, bần cùng đã rủ nhau đi ăn cắp cừu của nông dân trong vùng. Không may hai anh em bị bắt. Dân trong làng đưa ra một hình phạt là khắc lên trán tội nhân hai mẫu tự "ST" , có nghĩa là quân trộm cắp ( viết tắt từ chữ stealer ).
    Không chịu nổi sự nhục nhã này, người anh đã trốn sang một vùng khác sinh sống hòng chôn chặt dĩ vãng. Thế nhưng anh chẳng bao giờ quên được nỗi nhục nhã mỗi khi ai đó hỏi anh về ý nghĩa hai chữ "ST" đáng nguyền rủa này.
    Còn người em, anh tự nói với bản thân mình : " Tôi không thể từ bỏ sự tin cẩn của những người xung quanh và của chính tôi". Thế là anh tiếp tục ở lại xứ sở của mình. Chẳng mấy chốc anh đã xây dựng cho mình một sự nghiệp cũng như tiếng thơm là một người nhân hậu. Anh sẵn sàng giúp đỡ người khác với tất cả những gì mình có thể. Tuy nhiên, cho dẫu thời gian có qua đi, hai mẫu tự "ST" vẫn còn in dấu trên vầng trán anh.
    Ngày kia, có một người lạ mặt hỏi một cụ già trong làng về ý nghĩa hai mẫu tự này. Cụ già suy nghĩ rồi trả lời " Tôi không biết rõ lai lịch của hai chữ viết tắt ấy, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống của anh ta, tôi đoán hai chữ đó có nghĩa là người thánh thiện ( saint )
  4. secret_is_me188

    secret_is_me188 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/01/2006
    Bài viết:
    2.231
    Đã được thích:
    0
    Thích truyện này....cuộc sống là vậy...We both know that hearts can change...and nothing last forever.........
    Tại sao chúng nó hok nói cho nhau bít trước khi làm một việc gì đó nhỉ...
  5. secret_is_me188

    secret_is_me188 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/01/2006
    Bài viết:
    2.231
    Đã được thích:
    0
    Đi sạc pin nào...
  6. dungsidietcasau

    dungsidietcasau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    4.210
    Đã được thích:
    0
    TRÊN TUYẾT.
    Một bà cụ nặng nhọc lê bước trên phố. Bà cụ đi chân đất. Trên tuyết. Một đôi trẻ, tay xách lỉnh kỉnh những túi to- vừa nói chuyện vừa cười đến nỗi không để ý thấy bà cụ.
    Một người mẹ dẫn hai đứa con nhỏ tới nhà bà ngoại. Họ quá vội nên cũng không để ý.
    Một viên chức ôm một chồng sách đi qua. Mải suy nghĩ nên cũng không để ý.
    Bà cụ dùng cả hai tay để khép vạt áo đứt hết khuy. Dừng lại, nép vào một góc ở bến xe buýt. Một quý ông ăn mặc lịch lãm cũng đứng đợi xe buýt. Ông cố đứng tránh xa bà cụ một chút. Tất nhiên là bà già rồi, chẳng làm hại được ai, nhưng nhỡ bà ấy bị bệnh lây nhiễm thì sao?
    Một cô gái cũng đứng đợi xe buýt. Cô liên tục liếc xuống chân bà cụ, nhưng cũng không nói gì.
    Xe buýt tới và bà cụ nặng nhọc bước lên xe. Bà ngồi trên chiếc ghế ngay sau người lái xe. Quý ông và cô gái vội vã chạy xuống cuối xe ngồi. Người lái xe liếc nhìn bà cụ và nghĩ: ?oMình không thích phải nhìn thấy cảnh nghèo khổ này chút nào!?. Một cậu bé chỉ vào bà cụ và kêu lên với mẹ:
    - Mẹ ơi, bà ấy đi chân đất! Mẹ bảo những ai hư mới đi chân đất, đúng không mẹ?
    Người mẹ hơi ngượng ngập kéo tay con xuống:
    - Andrew, không được chỉ vào người khác!- Rồi bà mẹ nhìn ra cửa sổ.
    - Bà cụ này chắc phải có con cái trưởng thành rồi chứ!- Một phụ nữ mặc áo choàng lông thì thầm- Con cái của bà ấy nên cảm thấy xấu hổ mới phải! Người phụ nữ này bỗng cảm thấy mình quả là người tốt, vì mình luôn quan tâm đầy đủ đến mẹ mình.
    - Đấy, ai cũng phải học cách tiết kiệm tiền- Một chàng trai ăn mặc bảnh bao thêm vào- Nếu bà ấy biết tiết kiệm từ khi còn trẻ thì bà ấy chẳng nghèo như bây giờ! Một doanh nhân hào phóng bỗng cảm thấy ái ngại. Ông lấy trong ví ra một tờ 10 đôla, ấn vào bàn tay nhăn nheo của bà cụ, nói giọng hãnh diện:
    - Đây, biếu bà! Bà nhớ mua đôi giày mà đi! Rồi ông ta quay về chỗ ngồi, cảm thấy hài lòng và tự hào về mình.
    Xe buýt dừng lại khi tới bến và một vài người khách bước lên. Trong số đó có một cậu bé khoảng 16-17 tuổi. Cậu ta mặc chiếc áo khoác to màu xanh và đeo balô cũng to, đang nghe headphone. Cậu trả tiền xe buýt và ngồi ngay vào ghế ngang hàng với bà cụ. Rồi cậu nhìn thấy bà cụ đi chân đất.
    Cậu tắt nhạc. Cảm thấy lạnh người. Cậu nhìn từ chân bà cụ sang chân mình. Cậu đang đi một đôi giày cổ lông dành cho trời tuyết. Đôi giày mới tinh và ấm sực. Cậu phải tiết kiệm tiền tiêu vặt khá lâu mới mua được. Bạn bè đứa nào cũng khen!
    Nhưng cậu cúi xuống và bắt đầu cởi giày, cởi tất, rồi ngồi xuống sàn xe, bên cạnh bà cụ.
    - Bà, cháu có giày đây này!- Cậu nói.
    Một cách cẩn thận, cậu ta nhấc bàn chân lạnh cóng, co quắp của bà cụ lên, đi tất và đi giày vào chân bà. Bà cụ sững người, chỉ khe khẽ gật đầu và nói lời cảm ơn rất nhỏ. Lúc đó, xe buýt dừng. Cậu thanh niên chào bà cụ và xuống xe. Đi chân đất trên tuyết. Những người khách trên xe thò đầu ra cửa sổ, nhìn đôi chân cậu thanh niên, xôn xao bình phẩm.
    - Cậu ta làm sao thế nhỉ?- Một người hỏi.
    - Một thiên thần chăng?
    - Hay là con trai của Chúa!
    Nhưng cậu bé, người ban nãy chỉ vào bà cụ, quay sang nói với mẹ:
    - Không phải đâu mẹ ạ! Con đã nhìn rõ rồi mà! Anh ấy là người bình thường thôi!
    Và việc làm đó, thật sự, cũng chỉ cần một người bình thường
  7. dungsidietcasau

    dungsidietcasau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    4.210
    Đã được thích:
    0
    Một hoàn cảnh hai cuộc đời

    Hai đứa trẻ nọ có một người cha tối ngày say xỉn. Tuổi thơ của chúng trôi qua với hình ảnh 1 người cha rất đáng sợ mỗi khi nhậu say về. Năm tháng qua đi, hai cậu đã lớn và mỗi người có 1 cuộc sống của riêng mình.
    Một nhà tâm lý học đi tìm thực tế cho bài nghiên cứu " Tác động của sự say xỉn" đã tìm đến 2 người. 1 người giờ đây đã trở thành phiên bản mới của cha cậu ngày xưa: 1 tay bợm nhậu suốt ngày chìm trong bia rượu. Còn người kia lại là 1 trong những người đi đầu trong việc phòng chống bia rượu.
    Nhà tâm lý học hỏi người đầu tiên:
    - Tại sao anh trở thành bợm nhậu?
    Và hỏi người thứ hai:
    - Tại sao anh lại tham gia phong trào bài trừ rượu bia?
    Các bạn biết không, thật là bất ngờ, cả 2 cùng đưa ra 1 câu trả lời:
    - Có 1 người cha như vậy đương nhiên là tôi phải trở thành người như thế này rồi.
    Có 1 câu danh ngôn:
    Cảnh khổ là 1 nấc ********* bậc anh tài, 1 kho tàng cho kẻ khôn khéo, 1 vực thẳm cho kẻ yếu đuối.
    Hoàn cảnh không bao giờ là nguyên nhân cho những hành động ko đúng mực, tiêu cực hoặc sai trái. Nó chỉ là lí do để những kẻ lười biếng, ko có ý chí và tâm hồn hẹp hòi vin vào đó để tự bào chữa cho mình mà thôi
    Trong cuộc sống, ko có trở ngại nào lớn bằng việc mình cho bản thân mình cái quyền được vấp ngã.
  8. dungsidietcasau

    dungsidietcasau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    4.210
    Đã được thích:
    0
    Ngư Phủ Hả Dạ

    Một doanh nhân kinh ngạc khi thấy một ngư phủ nằm sóng soải bên cạnh chiếc tàu đánh cá, phì phà ống píp.
    Doanh nhân hỏi:" Tại sao ông không ra khơi đánh cá ?"
    - Bởi vì tôi đã đánh đủ cá cho ngày hôm nay rồi !
    - Tại sao ông không đánh thêm nửa đi ?
    - Đánh thêm để làm gì ?
    - "Ông được nhiều tiền hơn. Rồi thì ông có thể trang bị một động cơ cho chiếc tàu của ông để có thể đi ra xa hơn ngoài khơi và đánh được nhiều cá hơn. Nhờ đó ông có thể kiếm thêm tiền mua nhiều lưới ni lông. Vì vậy ông sẽ có nhiều cá và nhiều tiền. Chẳng mấy chốc ông có thể dư tiền để mua hai chiếc tàu... và có thể cả một đoàn tàu đánh cá cũng nên. Rồi ra ông sẽ trở thành một người giàu có như tôi đây."
    - khi đó tôi sẽ làm gì nào ?
    - Ông có thể thực sự vui hưởng cuộc đời !
    - Vậy ông tưởng bây giờ tôi đang làm gì đây?
  9. dungsidietcasau

    dungsidietcasau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    4.210
    Đã được thích:
    0
    Thôi e đi ngủ đây
    Ai thick đọc thì vào đây nhé
    http://thumucviet.com/giatricuocsong/
    Đọc đau cả mắt
  10. dungsidietcamap

    dungsidietcamap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2006
    Bài viết:
    797
    Đã được thích:
    0
    Truyện cười
    Trong 1 cuộc thi quốc tế về khả năng nhịn đói, các thí sinh dc sắp xếp ở chung trong 1 căn phòng trống trải chẳng có thứ gì ngoài 1 cái chuông dc treo bên trên, nếu những ai đã tới giới hạn và không nhịn nổi nữa thì hãy giựt sợi dây cho cái chuông kêu BTC sẽ hiểu và mở khoá cửa giải thoát cho thí sinh. Cuộc thi bắt đầu, sau 3 ngày thí sinh giựt chuông đầu tiên là Mỹ, vì đã quen ăn uống giàu sang phè phỡn nên không chịu dc cái đói. Sang ngày thứ 5, 1 thằng Pháp với khẩu vị hợp với bơ và pho mát cũng đầu hàng. 2 tuần sau, 1 cô gái người Hà Lan cũng xin thua vì không chịu dc cảm giác thiếu sữa. Thêm 1 tuần trôi qua và kể cả thằng sống ở Châu Phi thường xuyên nhịn đói như cơm bữa cũng muốn dc giải thoát. Chỉ còn lại VN, 1 tuần nữa, rồi 2 tuần, 3 tuần...BTC chờ đợi mỏi mòn tiếng chuông của thằng VN, đã 3 tháng rồi, nhưng vẫn ko thấy động tĩnh gì. Vì sợ thằng VN có chuyện gì nên BTC đành mở cửa ra xem ở trong thía nèo. Cánh cửa mở ra và thằng VN đang nằm khô quắt queo ở dưới sàn vì thiếu dinh dưỡng, mọi người hỏi nó sao lì quá vậy không chịu rung chuông, thèng VN dồn hết sức để thì thào vài câu: "Mấy ông...để...cái chuông...cao wá chi...tui với hông tới !"
    Khác biệt dân tộc
    :Khi phát hiện trong cốc bia hơi có con ruồi:
    - Người Mỹ hỏi lại chủ quán xem con ruồi thật hay ảo.
    - Người Đức sẽ đổ cốc bia xuống sàn, trả tiền và ra khỏi quán.
    - Người Anh sẽ mắng nhiếc chủ quán, đòi cốc khác.
    - Người châu Phi ăn con ruồi, sau đó uống bia.
    - Người Trung Quốc vứt con ruồi đi và uống bia.
    - Người Việt Nam uống ngon lành, sau đó gọi chủ quán lại giới thiệu con ruồi và đòi cốc khác. Trước khi về còn cho người khách khác trong quán thuê lại con ruồi
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này