1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tầng 5 Tháp Kim Ngưu ( Con Trâu là Đầu cơ nghiệp) To đẹp hoành tráng nào.Vì sự nghiệp tiến lên

Chủ đề trong 'Sở thích' bởi benjamin1982, 12/04/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cowboy_hanoi

    cowboy_hanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2002
    Bài viết:
    6.171
    Đã được thích:
    0
    Cho dù xa nhau, cho dù tôi còn rất trẻ và lẽ ra cần tìm kiếm cơ hội khác để xây dựng hạnh phúc. Nhưng trong lòng tôi, tôi nghiễm nhiên chung thuỷ với anh và tận tuỵ với trách nhiệm của tôi. Về phía anh, hàng ngày anh gọi điện cho tôi, gửi tin nhắn động viên tôi học hành. Chúng tôi đã không rời nhau nửa bước ngay cả khi cách xa nhau đến 4h bay. Có đêm, 3h sáng, anh gọi cho tôi nức nở: "Anh đã đánh con em ạ, nó ăn cắp!". Tôi không cầm lòng được. Tôi thương thằng bé con và thương anh. Người đàn ông chưa bao giờ dám bạt tai con thì nay đã đánh nó và rồi sau đó ôm đầu khóc một mình.
    Kỳ thi tới, tôi bắt đầu bận rộn và không chú ý lắm tới một vài sự thay đổi nho nhỏ. Tôi phải cố gắng để không bị rớt để còn có thời gian về bên anh và các con lâu hơn một chút. Tôi đặt vé máy bay và gọi về nhắn anh ngày giờ ra sân bay đón tôi. Thấy giọng anh tha thiết mong đợi, tôi càng sốt ruột và muốn tập trung vào học. Rồi cũng đến cái đêm mà tôi thao thức mong trời sáng để lao ra sân bay. Anh gọi, anh nói với tôi rằng anh phải đi công tác đột xuất và vì thế không đón tôi được. Không vấn đề gì.
    (còn típ)
  2. cowboy_hanoi

    cowboy_hanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2002
    Bài viết:
    6.171
    Đã được thích:
    0
    Tôi quá hiểu anh và khi anh bận rộn, tôi luôn để cho anh được thoải mái đầu óc. Để rồi đến khi anh kiệt sức trở về sau công việc, tôi bắt đầu dùng đủ mọi kiến thức khoa học nhất tôi tích luỹ được để chăm sóc hồi phục sức khoẻ cho anh. Và bản thân anh cũng là người khoẻ mạnh nên mặc dù nhiều tuổi rồi, nhưng cơ thể vẫn dẻo dai, form đẹp.
    2 ngày sau khi tôi trở về Việt Nam thì chúng tôi gặp nhau. Không thể nói hết được niềm hạnh phúc khi lại được nằm trong vòng tay anh mà nghe anh kể tội bọn trẻ con và những stress trong công việc. Ngày hôm sau, tôi quyết định để anh ở nhà chơi với các con vì lâu rồi mấy cha con cũng ít ngồi với nhau. Tôi hẹn mấy người bạn gái thân đi uống cà phê. Lâu rồi không gặp, các bạn tôi ai nấy đều rất thành đạt và hạnh phúc.
    (còn típ)
  3. cowboy_hanoi

    cowboy_hanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2002
    Bài viết:
    6.171
    Đã được thích:
    0
    Mọi người hỏi tôi về chuyện chồng con, tôi vẫn chỉ cười và bịa đặt ra một chuyện tình thật buồn cho đỡ quê với bạn bè. Cuối buổi, cô bạn thân nhất của tôi nhất định muốn tôi ở lại tâm sự thêm chút nữa vì lâu rồi bạn bè không có điều kiện buôn dưa lê với nhau. Nhìn ánh mắt bạn lấp lánh niềm vui, tôi biết nó đang vô cùng hạnh phúc. Tôi hỏi: "Thôi, có anh nào rồi thì kể ra đi, cứ úp úp mở mở mãi, sốt ruột quá...".
    Và bạn tôi kể, giọng chan chứa xúc cảm, cứ nói được một đoạn lại dừng lại và gào lên rằng: "Ôi mày ơi, tao xi mê anh ấy mất rồi...". Cô ấy không nói tên, mà tôi cũng chẳng quan tâm, tôi lắng nghe những gì cô ây miêu tả về "anh ấy!". "Anh ấy là người đàn ông mộc mạc, nhắn tin cho tao còn sai lỗi chính tả cơ mày ạ. Nhưng là người đàn ông vô cùng tài giỏi, đẹp trai, thành đạt... Anh ấy thường nói với tao thế này".
    (còn típ)
  4. cowboy_hanoi

    cowboy_hanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2002
    Bài viết:
    6.171
    Đã được thích:
    0
    Tôi bắt đầu chú ý. Lẽ nào trên đời này lại có những người giống nhau đến thế. Tôi yêu cầu cô ấy cho xem số điện thoại. Và không ngần ngại, cô ấy đã cho tôi xem. Từng con số nhảy múa trước mắt tôi đến mức phải mất đến cả phút tôi mới nhận ra rằng đó là số điện thoại của anh. Tôi hỏi: "Mày có chắc là mày tìm đúng số không?". Cô ấy đã khẳng định cho tôi bằng cách cho đọc tin nhắn. 1 tin nhắn mời đi ăn tối chỉ đến sau lúc tôi chia tay anh để anh về ăn tối với các con.
    Tôi lao xuống ghế. Cơn co thắt trong ruột bắt đầu cồn lên. Tôi bấu vào vai bạn để không bị nôn thốc tháo ra. Bạn tôi ngơ ngác. Tôi lấy lý do là tôi bị cảm do về Việt Nam mấy hôm nay trời lạnh quá và bắt taxi về nhà. Cả đêm hôm ấy, tôi tưởng như mình chỉ có chết đi mới nhắm được mắt, cả căn phòng trống rỗng, tối tăm nuốt chửng tôi. Tôi gọi cho anh. Anh đã tắt máy. Chẳng bao giờ tôi quên nổi cái đêm kinh hoàng ấy. Tôi biết rằng tình yêu chắc còn lâu mới chết đi được, nhưng niềm tin của tôi, hình mẫu của tôi đêm hôm đó, tan nát.
    (còn típ)
  5. cowboy_hanoi

    cowboy_hanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2002
    Bài viết:
    6.171
    Đã được thích:
    0
    7h sáng, tôi mới liên lạc được với anh. Chúng tôi gặp nhau sau đó. Sau một lúc bối rối, dày vò, anh tìm ngay ra được một lý do thật nực cười để biện hộ. Đó là do sự trêu trọc của anh và cô gái kia đã ngộ nhận. Ngay sau đó, anh gọi cho bạn tôi để trách việc cô ấy ngộ nhận quá đáng tình cảm của anh và lại đi nói với người khác về chuyện đó. Anh biểu diễn những động tác thật lố bịch và hèn hạ trước mắt tôi. Tôi lặng im. Tôi muốn nhìn vào thật sâu trong đôi mắt anh, muốn nghe từng lời anh giải thích và cách anh giải quyết vấn đề.
    Sau ngày hôm đó, vì quá tức giận và ngỡ ngàng, bạn tôi đã giúp tôi điều tra bí mật điện thoại của một vài nhân vật đáng nghi ngờ khác. Trong máy nhắn tin của các cô đó, dù là có chồng, hay chưa chồng, dù trong số họ, anh đã tỏ thái độ với tôi là anh rất ghét, đầy các tin nhắn mời mọc, tán tỉnh của anh. Toàn bộ tấm gương về anh vỡ vụn dưới chân tôi. Tôi bước chân lên máy bay để trở về trường, trong đầu nghĩ rằng tôi còn lâu mới trở lại đây nữa, tôi phải quên tất cả những đau khổ từ mảnh đất nơi tôi sinh ra, trước khi tôi trở về với nó.
    (còn típ)
  6. cowboy_hanoi

    cowboy_hanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2002
    Bài viết:
    6.171
    Đã được thích:
    0
    Bây giờ thì tôi ngồi đây, trong một khách sạn ở Việt Nam. Sau một tháng, tôi trở về mà không thông báo cho gia đình biết. Tôi về với anh. Trong suốt một tháng qua, anh cho tôi thấy là anh đã đau khổ thế nào và thuyết phục tôi trở về để hàn gắn lại mọi chuyện. Tôi quá yêu anh và một lần nữa, tôi dại dột. Đêm nay, theo lịch trình, là đêm cuối cùng tôi ở lại Sài Gòn. Chúng tôi đã phần nào hàn gắn được với nhau. Tôi thương anh và thương bọn trẻ con. Tôi nghĩ rằng chỉ có tôi mới có thể chăm sóc được cha con anh tốt nhất, chẳng có ai khác có thể.
    Buổi tối cuối cùng, anh rủ một vài người bạn nữa đi ăn cùng chúng tôi. Trong lúc đợi bạn bè tới, anh nói với tôi rằng bây giờ phải giới thiệu em thế nào đây. Thôi cứ bảo là em tên là..., anh mới quen em và chúng ta rủ nhau đi ăn cơm tối. Một lần nữa, anh dội gáo nước lạnh vào đầu tôi. Cái tên mà anh định đặt cho tôi chính là cái tên của một trong những cô gái từng gần gũi anh, và cách đặt vấn đề của anh cho tôi thấy, anh hoàn toàn chỉ muốn tôi như thế thôi. Là người tình của anh và bí mật. Tôi thoái bệnh về sớm.
    Tôi nằm vật ra một lúc cho tỉnh người và rồi bây giờ ngồi đây viết những dòng này tâm sự với các bạn. Ngày mai tôi lại trở về trường rồi. Tôi nhớ gia đình mình hơn bao giờ hết. Tôi chỉ muốn được trở về ngay với bố mẹ. Lúc này thì tôi không còn buồn bã gì hết. Tất cả có lẽ đã trở nên quá mức đối với tôi, đến mức tôi không biết buồn nữa. Nhưng cho dù vậy, tôi vẫn phải đi, phải đi thật lâu để lấy lại cân bằng.
    Ngày mai, khi lên máy bay, liệu tôi có lại quay đầu trở lại và dại dột thêm một lần nữa không? Tôi cầu Chúa là không. Tôi đã vô trách nhiệm với chính bản thân mình quá nhiều rồi.
    Hết.
  7. cowboy_hanoi

    cowboy_hanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2002
    Bài viết:
    6.171
    Đã được thích:
    0
    đúng là thừa hơi
  8. cowboy_hanoi

    cowboy_hanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2002
    Bài viết:
    6.171
    Đã được thích:
    0
    Một chuyện tình buồn
    Một năm trôi qua, đến bây giờ tôi nhận thấy chuyện của tôi thật buồn, nhưng thật đơn giản với người xung quanh, và thật sự tôi không thể quên anh. Mỗi câu nói mà ai đó vô tình làm tôi nhớ anh, mỗi con đường cũng làm tôi nhớ anh. Và đến giờ tôi không thể quen người nào khác vì tim tôi chứa đầy bóng hình anh.
    From: Dua Hau
    To: vne-tamsu
    Sent: Monday, April 03, 2006 3:41 PM
    Subject: Chuyen cua toi
    Phải chăng một câu chuyện buồn.
    Chuyện của tôi có thể cũng không khác gì chuyện của mọi người và cũng có thể chẳng giống ai, nó đơn giản chỉ là một mối tình buồn mà đến giờ này tôi cũng chưa biết mình đúng hay sai...
    (còn típ)
  9. cowboy_hanoi

    cowboy_hanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2002
    Bài viết:
    6.171
    Đã được thích:
    0
    Tôi quen anh từ thuở tôi còn là cô sinh viên năm 3, tôi tin tưởng anh và anh luôn xứng đáng là chỗ dựa của tôi mặc dù tất cả bạn bè tôi đều nhận xét là anh quá ích kỷ trong tình yêu và hay ghen tuông vô lý. Tôi ra trường, anh muốn chúng tôi làm đám cưới, nhưng tôi không đồng ý. Tôi muốn mình có việc làm và ổn định về cuộc sống rồi mới lập gia đình, tôi xin anh chờ tôi 2 năm nữa.
    Rất khó khăn để thuyết phục được anh, tôi bắt đầu công việc của mình ở một công ty nước ngoài với tất cả sự cố gắng. Mỗi tuần tôi đều dành riêng ngày thứ 7 chỉ để gặp anh. Nhưng tôi thực sự không biết là tôi thay đổi hay chính anh thay đổi, kể từ khi tôi đi làm, anh trở nên xét nét tôi. Tôi ở lại làm việc và về trễ thì anh cho là tôi thích ở gần sếp hơn là anh (phòng tôi có 8 người và chỉ có 1 sếp là nam, anh ta cũng trạc tuổi anh và chưa có vợ).
    (còn típ)
  10. cowboy_hanoi

    cowboy_hanoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2002
    Bài viết:
    6.171
    Đã được thích:
    0
    Khi về nhà, nếu sếp tôi có điện thoại hỏi tôi về công việc mà anh bắt gặp thì y như rằng cả tuần đó tôi không thể tránh khỏi tâm trạng mệt mỏi, chán chường. Thậm chí sau giờ làm việc tôi cùng các chị đồng nghiệp đi ăn hoặc uống cà phê cũng gây sự khó chịu nơi anh. Tôi luôn công khai mọi mối quan hệ cũng như tự hào giới thiệu về anh với những người tôi quen. Nhưng anh thì cứ trách móc tôi dành thời gian cho đồng nghiệp nhiều hơn cho anh...
    Tôi hoàn toàn không thấy mình có lỗi. Mối quan hệ của tôi và anh thì ngày càng tệ hại, anh ?okhủng bố? tôi bằng những hờn giận, trách móc. Anh làm tôi cảm thấy mệt mỏi và dường như chẳng làm được gì nữa. Tôi chưa bao giờ phải khóc trước mọi người, nhưng đã có lần nhận được điện thoại của anh trách móc tôi ngay trong giờ làm việc và tôi đã bật khóc. Tôi khóc vì ức chế, khóc vì tức và mệt mỏi. Mọi thứ thật nặng nề.
    (còn típ)
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này