1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TẦNG 51:Chợ dưa lê .Chúc giáng sinh an lành và năm mới vui vẻ

Chủ đề trong 'Album' bởi yo_hatsukoi, 08/06/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Chelsea - Liverpool : Nhà ĐKVĐ Ôm hận ?
  2. 2choi5

    2choi5 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/08/2006
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    Tập trung các hình đẹp tại đây--ai thích thì down load ra xem....http://www.filegone.com/od4g
  3. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Vào Spam đi bác FanX ơi ?
  4. nhohp

    nhohp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2006
    Bài viết:
    268
    Đã được thích:
    0
    Sắp khai mạc giải Anh rồi làm bài báo cho hoành tráng !

    Điểm mặt ?otứ đại thiên vương? Premiership​
    Cuộc đua tranh thương hiệu Premiership danh giá mùa giải 2006/07 có là cuộc đua tứ mã giữa Chelsea, Arsenal, Liverpool và Manchester United? Các bạn hãy cùng YO điểm qua đôi chút về tứ đại gia này.

    Arsenal
    Sân vận động: Emirates (60,000)
    Biệt danh: The Gunners
    HLV: Arsene Wenger (Giữ chức vụ từ tháng 9 - 1996)
    Danh hiệu: 12 chức vô địch Anh (lần gần đây nhất là năm 2004), 9 cúp FA, 2 League Cup (lần gần đây nhất là năm 1993), một siêu cúp quốc gia (1994), một European Fairs Cup (1970).
    Mùa giải 2005/06: Xếp vị trí thứ 4 ở đấu trường ngoại hạng
    Các cầu thủ ngôi sao: Thierry Henry, Cesc Fabregas, Tomasz Rosicky, Jens Lehmann
    Cầu thủ mới: Tomasz Rosicky (đến từ Borussia Dortmund)
    Các cầu thủ đã ra đi: Dennis Bergkamp (treo giày), Sol Campbell (hết hợp đồng), Robert Pires (đầu quân cho Villarreal).
    Triển vọng: Với nhiều cầu thủ trẻ tài năng đang ngày càng trưởng thành, họ sẽ là một đối thủ đáng gờm trong cuộc đua tranh ngôi á quân cùng với Man U.
    Chelsea

    Sân vận động: Stamford Bridge (42,500)
    Biệt danh: The Blues
    HLV: Jose Mourinho (Giữ chức vụ từ tháng 6 năm 2004)
    Danh hiệu: 3 chức vô địch quốc gia (1955, 2005, 2006), 3 cúp FA (lần gần đây nhất là năm 2000), League Cup (2005), hai siêu cúp quốc gia (lần gần đây nhất là năm 1998), siêu cúp Châu Âu (1999).
    Mùa giải 2005/06: Vô địch giải ngoại hạng
    Các cầu thủ ngôi sao: Frank Lampard, Michael Ballack, Andriy Shevchenko, John Terry, Claude Makelele.
    Các cầu thủ mới: Ballack, Shevchenko, Salomon Kalou (Feyenoord)
    Các cầu thủ đã ra đi: Eidur Gudjohnsen ( đến FC Barcelona), Carlton Cole (đến West Ham), Glen Johnson ( đến Portsmouth theo hình thức cho mượn), Lenny Pidgeley ( đến Millwall), Jiri Jarosik (đến Celtic), Damien Duff (đến Newcastle), Asier del Horno (đến Valencia)
    Triển vọng: Với những ngôi sao mới, danh hiệu Premiership thứ 3 liên tiếp khó thoát khỏi tay đội bóng này.
    Liverpool
    Sân vận động: Anfield (45,500)
    Biệt danh: The Reds
    HLV: Rafa Benitez (Giữ chức vụ từ tháng 6 năm 2004)
    Danh hiệu: 18 chức vô địch quốc gia (lần gần đây nhất là năm 1990), 7 cúp FA (lần gần đây nhất là năm 2006), 7 League Cup (lần gần đây nhất là năm 2003), 5 cúp C1/Champions League (lần gần đây nhất là năm 2005), 3 cúp UEFA (lần gần đây nhất là năm 2001), 2 siêu cúp Châu Âu (lần gần đây nhất là năm 2005), 1 siêu cúp quốc gia (2006).
    Mùa bóng 2005/06: Vị trí thứ 3
    Các cầu thủ ngôi sao: Steven Gerrard, Xabi Alonso, Jamie Carragher, Harry Kewell.
    Các cầu thủ mới: Craig Bellamy (Blackburn), Gabriel Paletta (Atletico Banfield), Fabio Aurelio (Valencia), Mark Gonzalez (Albacete), Jermaine Pennant (Birmingham)
    Các cầu thủ đã ra đi: Fernando Morientes (Valencia), Dietmar Hamann (Manchester City), Chris Kirkland (Wigan, cho mượn)
    Triển vọng: một cái tên đáng nể nhưng khó có thể trở thành ông vua của giải ngoại hạng, nhiều khả năng sẽ chiếm vị trí thứ 4 khi mùa giải kết thúc.
    Manchester United
    Sân vận động: Old Trafford (76,000)
    Biệt danh: Red Devils
    HLV: Alex Ferguson (Giữ chức vụ từ tháng 11 năm 1986)
    Danh hiệu: 14 chức vô địch quốc gia (lần gần đây nhất là năm 2001), kỉ lục gia FA cúp với 11 chiếc (lần gần đây nhất là năm 2004), 2 League Cup (lần gần đây nhất là năm 2006), 2 cúp C1/Champions League (lần gần đây nhất là năm 1999), 1 siêu cúp quốc gia (1991), 1 siêu cúp Châu Âu (1991).
    Mùa giải 2005/06: Á quân
    Các cầu thủ ngôi sao: Wayne Rooney, Ryan Giggs, Edwin van der Sar, Cristiano Ronaldo
    Cầu thủ mới: Michael Carrick (Tottenham)
    Các cầu thủ đã ra đi: Jonathan Spector (West Ham), Tim Howard (Everton, cho mượn), Quinton Fortune (Bolton), Ben Foster (Watford, cho mượn)
    Triển vọng: có nguy cơ giã biệt ngôi vị á quân
  5. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Ước một lần được chạy dưới cơn mưa
    Giọt trĩu nặng như lệ buồn không ngớt
    Một khung trời , một hư không trắng nhợt
    Để quên ai, quên cả những ưu phiền
    Ước một lần bao nỗi nhớ triền miên
    Sẽ tan biến thành sương giăng khắp lối
    Chẳng riêng tôi mà ai kia mỗi lối,
    Cũng biết rằng tôi đang nhớ đến ai
    Ước một lần khi thức giấc sớm mai
    Được nhìn thấy đôi mắt người trong vắt
    KHÔNG! KHÔNG ĐÂU !Hình ảnh kia vụt tắt
    Tôi hiểu ra điều ước chỉ là mơ....​
  6. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Bị người cùng công ty cưỡng ép quan hệ
    Tôi mới vào làm ở công ty được 2 ngày thì hắn ta nói là quý tôi. Hắn nói là mình bị ung thư và chỉ sống được 6 tháng nữa. Tôi đã xúc động và thương thay cho số phận của hắn. Thế nhưng, tôi đâu có biết rằng chính cái nhẹ dạ đó mà bây giờ tôi đã phải trả giá quá đắt?
    Tôi đã thật sự đau khổ và nhiều lần đã nghĩ đến cái chết. Tôi mới vào làm ở công ty được 2 ngày thì hắn ta nói là quý tôi và muốn tâm sự với tôi. Tôi rất sẵn sàng nhưng cũng rất giữ giới hạn, chỉ nói chuyện với hắn trong giờ giải lao ở ngay công ty. Hắn nói là mình bị ung thư và chỉ sống được 6 tháng nữa, hắn mất bố từ nhỏ, quyết tâm bỏ quê để lên thành phố kiếm sống. Hắn đau khổ vì vẫn còn muốn cống hiến nhiều cho cuộc đời, còn bao nhiêu việc hắn chưa hoàn thành?
    Tôi đã xúc động và thương thay cho số phận của hắn. Thế nhưng tôi đâu có biết rằng chính cái nhẹ dạ đó của tôi mà bây giờ tôi đã phải trả giá quá đắt? Được 1 tuần thì hắn nói yêu tôi, nhưng tôi từ chối thẳng thắn vì mình đã có người yêu và cuối năm sau sẽ cưới. Một buổi tối tôi đang ở nhà đọc tài liệu thì có một người con ******* điện thoại đến cho tôi và nói hắn uống rượu say và nằm ngất không dậy được. Cô ta nói thấy số của tôi trong điện thoại của hắn nên gọi thử.
    Lúc đó tôi đã quá hoảng hốt vì cứ nghĩ rằng hắn chán đời vì bệnh tật và làm liều mọi chuyện nên đã vội vàng đến đó. Hắn nằm vật vã không dậy, tôi gọi mãi nhưng vẫn không thấy hắn trả lời. Tôi lo lắng nhưng cuối cùng hắn đã tỉnh và nói nhờ tôi đưa hắn về nhà vì hiện giờ hắn không để đi xe. Tôi không suy nghĩ gì hết và đồng ý luôn. Nhưng khi vừa vào đến nhà hắn thì hắn đã đẩy tôi lên giường. Tôi hoảng hốt kêu ầm lên, nhưng dường như vô vọng, tôi đã bị cưỡng hiếp.
    Tôi hoang mang lo sợ, tôi sợ mọi người biết chuyện sẽ coi thường tôi, sợ bạn trai biết sẽ đòi chia tay, tôi sợ tất cả và tôi sợ cho bản thân mình. Tôi đã ốm liền 1 tuần sau đó, bạn trai tôi đến chăm sóc, nhưng tôi chỉ biết đau khổ khóc. Anh hỏi, nhưng tôi không có đủ can đảm để kể mọi chuyện, tôi sợ sẽ mất anh? Tôi lấy hết can đảm để đi làm trở lại và coi đó là chuyện mà trong xã hội vẫn xảy ra, thế nhưng hắn không để cho tôi yên.
    Tôi vẫn bình thường với hắn vì tôi không muốn mọi người trong công ty biết chuyện, khi ấy hắn mất danh dự mà tôi cũng chẳng được gì ngoài sự gièm pha và nói sau lưng. Vậy mà hắn coi như không có chuyện gì xảy ra, trước mặt mọi người hắn làm như giữa tôi và hắn rất bình thường. Nhưng khi không có ai thì hắn có những lời nói thiếu lịch sự với tôi và còn gạ gẫm đủ chuyện. Tôi đi về buổi tối thì hắn chặn đường và bắt tôi phải đi theo hắn. Hắn gọi điện thoại đe dọa sẽ kể cho mọi người công ty, gia đình và bạn trai tôi biết chuyện giữa tôi và hắn.
    Tôi hoang mang tột độ, tôi như con người đang lạc vào giữa mê cung không biết thoát ra đường nào, không biết bấu víu vào ai, không một ai cứu giúp. Bạn trai tôi biết chuyện tôi bị hắn làm phiền nên gọi điện thoại nói chuyện với hắn thì hắn như một con rùa rụt cổ, hắn sợ sệt nói rằng chỉ là do quý tôi như em gái nên mới quan tâm như thế và từ bây giờ sẽ không làm phiền tôi nữa. Tôi tưởng rằng mọi chuyện thế là xong, vậy mà hắn vẫn tiếp tục gọi điện quấy rối tôi và xỉ nhục bạn trai tôi. Hắn nói ?othằng đấy phải 10 năm nữa mới đủ tư cách nói chuyện với anh, anh chỉ giả vờ nhường cho nó sướng?.
    Tôi nghe xong mà như người mất hồn, tôi sợ sệt, lo lắng, không ngủ và bị hoang tưởng.Tôi phải làm sao bây giờ? Tại sao tôi lại bị rơi vào tình cảnh này? Tôi muốn sống bình thường như mọi người, muốn có hạnh phúc, muốn được tự do suy nghĩ? vậy mà cuộc đời của tôi từ bây giờ đã chấm dứt hết ở đây chỉ vì một tên đốn mạt. Tôi giữ mọi chuyện trong lòng mà thấy nặng nề quá. Tôi không dám nói với người yêu vì sợ mất anh ấy. Tôi không dám kể cho bất cứ người nào nghe.

  7. longnv10

    longnv10 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    6.526
    Đã được thích:
    0
    chẹp chẹp, lâu lắm mới vào
  8. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19
    Oh la la !!! Ai cưa cô chị khuyến mại cô em !
    [​IMG]
  9. yo_hatsukoi

    yo_hatsukoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    11.227
    Đã được thích:
    19

    Còn Chút Gì Ðể Nhớ​
    Dường như khi trở thành một chàng trai mười tám tuổi, không chú bé nào là không phấn khởi. Ðối với tôi cũng vậy, đó là một ngày kỳ diệu vô cùng.
    Tôi còn nhớ trước đó hai năm, khi một đứa bạn cùng lớp hí hửng khoe : "Thế là năm nay tao mười tám tuổi", tôi đã ghen tị một cách khổ sở với hạnh phúc của nó. Mặc dù lớn xác như nó, đi học trễ hơn bạn bè hai, ba năm, chẳng được cái vinh dự gì ngoài mỗi "ưu điểm" to con nên được cô chủ nhiệm phân làm lớp trưởng. Tuy nhiên mười tám tuổi vẫn cứ là mười tám tuổi, vẫn cứ là cái tuổi oai vệ, đáng ao ước và đầy bí mật đối với bọn nhóc tì như tôi. Lúc đó, tôi đã cay đắng vô cùng khi nhận ra rằng mình phải phấn đấu đến hai năm đằng đẵng nữa mới được như nó.
    Thế rồi mải học hành, mải vui chơi, tôi quên béng mất sự mong ngóng nôn nao của mình. Ðùng một cái, nó tới lúc nào chẳng hay, cái tuổi mười tám ấy. Nó tới và nhe răng cười với tôi, vào một buổi sáng rực rỡ đầy ắp nắng hồng và hương thơm.
    Mười tám tuổi, tôi có hai niềm vui rộng lớn, hai bước đi quan trọng trong cuộc đời : một chân bước vào ngưỡng cửa người lớn, và một chân chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa đại học.
    Cửa người lớn thì rộng, trẻ em tới tuổi cứ xộc vào tự do, chẳng ai cấm cản hay soát vé. Nhưng cửa vào đại học thì không phải dành cho tất cả mọi người. Muốn vào phải thi mà phải thi đậu kia !
    Quê tôi không có trường đại học. Hồi nhỏ tôi học cấp một ở trường xã, những ngày lười đi học bị mẹ vác roi rượt chạy tới tận cổng trường. Lên cấp hai, phải ra trường huyện. Lên cấp ba, lại ra tỉnh lỵ. Trường tỉnh chỉ mới mở lớp mười. Tôi tính học xong lớp mười sẽ xin ra thành phố học tiếp. Nhưng tôi vừa học xong lớp mười, trường mở thêm lớp mười một. Tôi học hết lớp mười một, trường lại mở lớp mười hai. Tôi đã học lê lết hết trường này đến trường khác nhưng thật tôi chưa thấy trường nào dễ thương như trường tôi đang học. Làm như ban giám hiệu sợ tôi buồn nên cứ mở hết lớp này đến lớp khác cho tôi học.
    Nhưng đến khi học hết lớp mười hai thì tôi đành phải giã từ tỉnh lỵ. Lúc đó, tôi đã thi đỗ tú tài hai với hạng bình thứ, một thứ hạng thường thường bậc trung nhưng cũng đủ cho tôi dọn đường vào đại học.
    Những học sinh tỉnh lẻ miền Trung như tôi, muốn vào đại học phải chọn hai nơi : hoặc ra Huế, hoặc vào Sài Gòn. Tôi phân vân hoài không biết nên đi ra ngõ ngoài hay đi vào ngõ trong. Ba tôi lúc này ở xa, không góp ý gì cho tôi được. Là sĩ quan quân đội, ông bị điều động đi hết nơi này đến nơi khác, năm thì mười họa mới tạt về thăm gia đình. Ở nhà chỉ có mấy mẹ con tôi. Mẹ tôi thì suốt đời lo chuyện nội trợ trong nhà, đâu có rành ba cái chuyện "tiến thân" của tôi.
    Tôi hỏi thì mẹ tôi hỏi lại :
    - Vậy chớ thằng Hoa đi đâu ?
    Hoa là thằng bạn thân cùng lớp tôi hay dẫn về nhà chơi.
    - Nó đi Huế ! - Tôi đáp.
    - Vậy thì mày đi Huế học cho có anh có em!
    Cái kiểu mẹ tôi trả lời, muốn nghe cũng được, không nghe cũng không sao. Cái câu đó có nghĩa là : "Tùy mày !".
    Tôi bỏ ra đường quốc lộ đứng trông Nam trông Bắc một hồi. Cuối cùng, tôi quyết định xuất hành về hướng Nam. Kệ, đi Sài Gòn cho biết, tôi nhủ bụng, còn Huế thì mình đã đến một lần rồi !
    Chuyến đi Huế của tôi xảy ra cách đây năm năm. Lúc đó tôi mới mười ba tuổi. Ðó là một chuyến đi chẳng thú vị gì và bắt đầu bởi một tai họa không đâu. Một bữa trưa, đang ngồi ăn cơm, thấy hai con chó giành nhau khúc xương, cắn lộn ầm ĩ dưới gầm bàn, tôi liền đưa chân... can thiệp. Con Bi lễ phép, thấy chân chủ thò ra, cúi đầu chào một cái rồi cụp đuôi lảng mất. Còn con Mi-nô đang say máu, tưởng chân tôi là cục xương, bèn nhe răng đớp một phát, máu chảy ròng ròng.
    Bị chó nhà cắn tưởng chuyện bình thường, không dè hai ngày sau con Mi-nô tự nhiên lăn đùng ra chết, mõm sùi bọt. Mẹ tôi hoảng lên, nghi con Mi-nô bị dại, bắt tôi đi chích thuốc.
    Thuốc trị bệnh chó dại của viện Pasteur lúc đó chỉ có ở Qui Nhơn hoặc ở Huế. Nhưng ở Qui Nhơn, tôi không có bà con thân thích. Chú Năm, em ruột ba tôi, là trung sĩ quân y, đang đóng ở Huế. Thế là tôi theo cô tôi lên đường ra đất thần kinh, bụng thon thót cứ sợ chết dọc đường.
    Vừa ra đến nơi, tôi chưa kịp thở đã vội vã theo chú Năm đến bệnh viện. Cái bệnh viện đó lớn nhỏ như thế nào, bây giờ tôi không nhớ. Ngược lại, tôi nhớ mãi, nhớ đến già cái mũi kim to sụ lầm mũi chích vào da bụng tôi cái thứ thuốc đùng đục, đau muốn thấu xương. Mỗi khi chích thuốc xong, bụng tôi nổi lên một cục to bằng quả trứng gà, dọc đường từ bệnh viện về nhà tôi phải lấy tay xoa mãi.
    Ngày này qua ngày nọ, liên tiếp hơn nửa tháng trời, cứ khoảng chín giờ sáng tôi lại đến bệnh viện chích thuốc, thoạt đầu chú Năm dẫn tôi đi, về sau tôi đi một mình. Những lúc rảnh rỗi trong ngày, tôi cũng theo chú Năm đi đây đi đó nhưng trong trí nhớ của tôi những thắng cảnh của Huế nhạt nhòa hơn mũi kim tiêm kia nhiều. Nhưng dù sao tôi cũng đã đặt chân đến Huế.
    Còn Sài Gòn thì trước nay tôi mới chỉ nghe nói đến, mới chỉ đọc trong sách báo, xem trong phim ảnh. Trong trí tưởng tượng của tôi, Sài Gòn như là một nước nào đó, kỳ diệu và lạ lẫm. Hiếm hoi lắm mới có một người ở quê đi Sài Gòn. Khi về, họ kể trăm chuyện lạ lùng, người lớn con nít ngồi bu quanh nghe như nghe chuyện cổ. Có người đi khoảng nửa tháng về, tiếng nói nghe cũng đã khác. Thay vì nói "trời đất ơi", họ lại kêu "chèng đéc ơi", nghe lạ hoắc. Họ không nói "khát nước quá xá" như trước đây mà nói "khát nước quá à ơi". Như thằng Bảo con ông Năm Khang, đi Sài Gòn về ghé nhà tôi chơi, lúc chào về, nó không nói "về" như mọi khi mà lại nói "chào thím Sáu con dìa" khiến mẹ tôi phải ngớ người ra một hồi mới hiểu.
    Nhưng thường thường những người này chỉ giả giọng Sài Gòn lấy oai với bà con chòm xóm chừng một tuần, lại trở về với cái giọng quê kiểng thường ngày của xứ tôi như cũ.
    Tất nhiên tôi muốn vào học ở Sài Gòn không phải để Tết về thưa mẹ "con mới dìa" như kiểu thằng Bảo. Ở lứa tuổi mười tám, đôi mươi, con người ta ai cũng muốn đến những thành phố lớn, những chốn văn minh đô hội để mở mang hiểu biết và thử sức với đời. Nhất là một chàng trai tỉnh lẻ như tôi.
    Ngày tôi lên đường, ngoài mẹ tôi và mấy đứa em tôi còn có rất nhiều bà con họ hàng tiễn tôi ra tận bến xe. Nếu ba tôi có nhà, có lẽ ông sẽ đi cùng với tôi vào Sài Gòn. Nhưng ba tôi không về được, tôi đành phải đi một mình.
    Ngoài va-li đựng quần áo, sách vở, tôi còn mang theo một túi sách to tướng trong đó mẹ tôi nhét đủ thứ đồ ăn, thuốc men và bánh trái. Mấy ngày trước đó, các cô chú cậu mợ dì dượng của tôi đem biếu tôi không thiếu một thứ gì, làm như tôi là Robinson chuẩn bị ra hoang đảo vậy. Bánh trái các loại tôi đã ăn lấy ăn để hai ba ngày nay, vậy mà khi đi tôi chỉ có thể mang theo chừng một phần ba.
    Cả tuần lễ nay, mẹ tôi đã dặn dò tôi đủ điều, vậy mà đến bây giờ, khi tôi đã ngồi trên xe rồi, mẹ tôi vẫn cảm thấy còn nhiều điều chưa kịp nói. Bà đứng bên cạnh thùng xe, thò tay qua ô cửa nắm chặt tay tôi, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại những câu tôi đã thuộc lòng.
    Không hiểu sao tôi chẳng thấy buồn chút nào. Có lẽ tâm trí tôi mải nghĩ tới cuộc sống mới lạ và hấp dẫn đang chờ đợi tôi phía trước. Chỉ đến khi xe lăn bánh, ngoảnh đầu lại thấy mẹ và các em tôi cùng các cô dì chú bác khuất dần sau lớp bụi mờ, tôi mới hay mình đã khóc.
  10. nhohp

    nhohp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2006
    Bài viết:
    268
    Đã được thích:
    0
    Lời tỏ tình ?orúng động? ĐH Bách khoa Hà Nội ​

    [​IMG]
    Lời tỏ tình "kinh điển", "đáng ngưỡng mộ", "siêu lãng mạn", "đáng phải ghi vào lịch sử" và...
    - Đêm qua và sáng nay 13/9, cư dân mạng xôn xao chuyền tay nhau đường link blog của Heo Con''''s và một số blog của dân Bách khoa Hà Nội để xem ?otường thuật? một vụ tỏ tình được đánh giá là ?ođỉnh nhất Việt Nam, ?ocực nóng?, ?ocực sốc?.
    Câu chuyện hấp dẫn đến độ nhiều blogger thi nhau đăng lại bài viết của Heo Con''''s và gửi link tán loạn. Có người ?ohâm mộ? quá còn gửi đi gửi lại nhiều lần cho bạn bè để? bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình với lời ?otỏ tình quá đỉnh?. Dân trí xin trích đăng lại bài tường thuật của Heo Con''''s!

    ?oThưa quý vị và các bạn... con dân Bách khoa mà không biết đến câu chuyện tỏ tình này thì thật đáng tiếc lắm thay. Không để đâu cho hết cái sự đáng tiếc. Không phải con dân Bách khoa thì cũng xin hãy xem để hiểu thêm rằng các chàng trai Bách khoa không chỉ có sách vở, máy tính mà còn có hoa hồng chứng minh cho tình yêu cháy bùng bùng trong trái tim chàng...

    Câu chuyện tỏ tình diễn ra vào hồi hết tiết 5 buổi chiều thứ 3 ngày 12/9/2006... Không biết chàng chuẩn bị từ khi nào, làm sao để không gây xôn xao trong suốt 45'''' nặng nề của tiết 5 mà khi tiếng chuông báo hết giờ vừa réo rắt vang lên, những tiếng hú, tiếng hét, tiếng gào ầm ầm khắp nơi cảm tưởng đủ sức làm đổ luôn thư viện điện tử cao to hoành tráng vừa mới khánh thành...

    Khắp các tầng của nhà D7, D9 dày đặc những cái đầu thò ra, cái chân thụt vào. Thậm chí thầy dạy chế tạo phải vứt cả laptop trong lớp lật đật chạy ra. Sinh viên các khu nhà khác (có lẽ nhận được tin nhắn báo) cũng từ đâu tóe ra vây kín nhân vật chính cùng với vòng hoa trái tim mà nghe giang hồ đồn thổi được xếp từ 1.000 bông hoa hồng đỏ...!!!

    Theo đánh giá, nhân vật nam chính không đẹp trai nhưng mà cute, lúc này chàng vẫn còn đang mê mải chuốt lại kịch bản lần cuối với quân sư quạt mát...




    Nhân vật nữ chính rẽ đám đông từ tầng 3 xuống với tiếng vỗ tay rào rào, tiếng tán thưởng nhức óc... lại theo đánh giá chủ quan, nàng quá dũng cảm! Với hàng nghìn cặp mắt hau háu nhìn theo nàng vẫn bước hiên ngang... Con gái Bách khoa là phải thế!

    Chuyện gì đến ắt phải đến. Chàng mở tung trái tim mình trước bàn dân thiên hạ. Một trái tim anh hùng. Hẳn phải là như thế rồi. Trong số quý vị có ai dám đứng một mình giữa vòng vây những kẻ tò mò hiếu kỳ để phơi bày tình cảm của mình không...??? Nếu có, hãy gọi tớ để tớ tường thuật lại...

    Thật tiếc tớ ở quá xa 2 nhân vật chính và những tiếng hét và hò reo thì không chịu ngừng lại khi chàng say sưa giãi bày tình cảm. Dù không nghe nhưng có lẽ ai cũng hiểu những gì chàng nói, dù theo cách này hay cách khác, nội dung chắc giống nhau...!!!

    Cơn sóng âm thanh ?oHÔN ĐI... HÔN ĐI...? mạnh mẽ, cuồng nhiệt trào lên khắp nơi và cuối cùng đôi uyên ương cũng quấn lấy nhau, nhưng? tay trong tay. Rồi chàng đưa nàng về dinh. Cái dinh ấy ở tầng 3, lại may mắn tiếp cho tớ? không phải lặn lội xuống tận sân trường vẫn có được chân dung 2 nhân vật chính:


    Và đây là phỏng vấn nhanh:

    * Một nữ sinh viên vỗ tay đến đỏ rực cả ngón: Ôi... sốc quá... thật tuyệt vời...!!!

    * Bạn đứng cạnh: Phải lưu vào lịch sử...

    * Nam sinh viên đeo kính cận: Có chí khí...!!!

    * Tú Anh UHG: Cái gì đấy, người ta đang quay phim à...???

    * Bách UHG: Tuyệt nhất nếu như kết thúc bằng một nụ hôn!

    * Hiếu UHG: Tớ có biết gì đâu, lúc đấy đang ngủ...!!!

    * Tùng Móm UHG: Chuyện này sẽ kịch tính hơn nếu có chú nào mải ngó ngã từ trên tầng xuống...!!!?

    Được NhoHp sửa chữa / chuyển vào 18:54 ngày 13/09/2006
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này