1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tàng Long Đỉnh( Truyện dài kì TQ) - Trần Thanh Vân

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi X_ray, 11/03/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. X_ray

    X_ray Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0
    Hồi 11
    Chúc Thọ Quần Hào Ôm Hoài Bảo
    Thây Phơi Máu Đổ Khiến Tâm Hàn​
    Sau những tiếng là kinh ngạc trong sảnh đường mọi người đều đổ mồ hôi lo lắng. Men rượu cũng theo những giọt mồ hôi mà mất đi tự bao giờ. Trên những khuôn mặt của đa số đều chuyển sang màu trắng xanh ! Nhân sinh vốn vậy, ai mà chẳng tham sanh ủy tử ! Ba lão hòa thượng nhìn nhau trao đổi rồi lão ở giữa từ từ đứng dậy, trầm giọng :
    - Chấn Thiên Lệnh đã mất tích gần sáu mươi năm nay bây giờ lại xuất hiện trên võ lâm, ta chỉ hy vọng rằng Huyết Kiếp lần này tái xuất giang hồ s từ bi hơn trước kia !
    Giọng nói của nhà sư nghe rất thánh thiện. Lão hòa thượng ngồi ở giữa, tức người lên giọng trước đó nặng nề lắc đầu nói :
    - Điều này chắc khó có thể có, Huyết Kiếp Thu đời trước đối với thế nhân không oán không thù còn đời nay thì mang cả một mối huyết hải thâm cừu ? A di Đà phật !
    Ngã Phật từ bi xin hãy cải hóa người !.
    Lão hòa thượng còn lại bỗng nhiên quét lên một tia mát kỳ quái rồi đứng vụt dậy trầm giọng :
    - Hiện tại cứu vãn tình thế này có lẽ cũng chưa quá muộn !.
    Hai lào hòa thượng nét mặt chợt biến đổi, bốn đạo nhãn quang chợt lóe lên những tia hàn lãnh, hiển nhiên hai lão đồng ý với lão tăng kia ! Cả ba lão nhìn nhau một lần nữa rồi từ từ bước ra phía đại sảnh. Lão đạo sĩ ngồi đối diện đưa tay quẹt mồ hôi rồi cười lạnh, lão lẩm bẩm như tự nói một, mình :
    - Chấn Thiên Lệnh lại xuất hiện, Huyết Kiếp thủ tái xuất không hiểu thế gian còn bao nhiêu đứa ngốc như vậy nữa, biết đời trước giết bao nhiêu người mà hôm nay không biết tự lượng sức mình dám mang Chấn Thiên Lệnh trước khi mọc đủ lông cánh thì e rằng đã không còn. Thằng nhỏ này không phải điên thì chắc cũng rồ Lão nâng cốc rượu lên trước mặt rồi ngửa cổ tu cạn. Toàn sảnh đường bây giờ chỉ còn một mình lão là còn ngồi bình chân nhắp rượu. Ba lão hòa thượng nghe lão lầm bầm vậy, chợt dừng chân, song ba lão là bậc tiền bối võ lâm đã từng trải trong đánh giá con người nên không chấp nhận lời nói của lão đạo sĩ, thật vậy theo các lão nhận xét Đồng Thiên Kỳ không những anh hoa phát tiết ra ngoài mà khí độ lại oai phong tư chất lại mẫn tuệ, so với Huyết Kiếp năm xưa thì thấy có chỗ hơn chứ chưa thấy kém.
    Lão đại hòa thượng ở giữa đưa mắt nhìn sang vị đạo sĩ đang lim dim, nhẹ nhàng nói :
    - Đa tạ đạo huynh đã có lời chỉ giáo, song chúng ta là người tu hành chẳng lẽ khoanh tay nhìn bao nhiêu sinh mạng sắp bị hủy diệt sao ?
    Lão đạo sĩ mở to mắt nhìn ba vị hòa thượng rồi lắc nhẹ đầu nói :
    - Bần đạo sức hèn chí kém không dám ôm giừ lòng tư bi, cũng không dám khuyên một ai nếu như Phật gia không giảng chung qui lại là thuyết nhân quả !
    Nói xong lão tiếp tục uống rượu không nói gì thêm. Lão hòa thượng bên trái nét mặt tỏ vẻ bất bình, định mở lời tranh biện song lão ở giữa dùng ánh mắt ngăn lại rồi quay qua lão đạo sĩ cất giọng khoan hòa :
    - Đa tạ lão huynh đã có lời chỉ giáo !
    Nói xong cả ha lão bước ra sảnh đường ngoài hướng về Thiên Kỳ lớn tiếng:.
    - Bọn bần đạo là Thiếu Lâm Giám Viện Trí Hải và nhị vị sư đệ Trí Nhân và Trí Giác xin cúi đầu cầu xin tiểu thí chủ.
    Thiên Kỳ không hề quay lại chỉ lạnh lùng :
    - Phật môn lấy từ bi làm trọng, tại hạ lại lấy hung sát làm đầu, chí hướng chúng ta không giống nhau thật khó tương hợp. Buổi sơ kiến lấy lễ như vậy e rằng hơi sớm !.
    Trí Hải hòa thượng nghe xong giật mình kinh ngạc thầm nhủ :
    - Tiểu tử nay tuổi tác chưa là bao sao có thể đọc thấu suy nghĩ của mình !
    Thoáng một phút suy nghĩ Trí Hải tiếp lời :
    - Thí chủ thông mẫn hơn người, lão nạp vô cùng kính phục nhưng Phật môn lấy tế bần độ thế làm gốc, lão nạp đã là thân cửa chùa tuy biết rõ nội tình song không thể ngồi nhìn bao sinh linh loạn diệt, vì vậy ba huynh đệ lão nạp mạo muội nói một lời Lời của lão hòa thượng thật khoan hòa song Thiên Kỳ chỉ lạnh nhạt :
    - Nếu có lời xin đại sư cứ nói :
    Trí Hải đại sư hít một hơi thật dài - Tiểu thí chủ có biết uy tín của Chấn Thiên Lệnh trên giang hồ như thế nào không ?
    Thiên Kỳ cúi nhìn chiếc lệnh trong tay trông nó thật sắc sảo, không phải là vàng ngọc song giá trị thì vô song. Chàng nhìn ba vị hòa thượng nhạt nhẽo, nói :
    - Uy tín của nó tại hạ nói ra không tiện xin đại sư nói giùm cho !
    Trí Hải gật nhẹ đầu nói :
    - Những nơi nhận được lệnh bài phải xem như lệnh chủ quan lâm, vì vậy trong đại sảnh này mệnh vận của bao nhiêu con người đều phụ thuộc vào một lời của thí chủ !
    Thiên Kỳ bước ngang một bước rồi quay phắt người lại, ánh mắt quắc lên nói:
    - Đại sư nói vậy, chiếc lệnh bài này có thể hủy diệt bao nhiêu con người ở đây sao ?
    - Đúng ! Chấn Thiên Lệnh quả có uy lệnh như vậy Thiên Kỳ cười lạnh một tiếng, từ từ bỏ chiếc lệnh bài vào trong ngực áo, bình thản nói :
    - Chấn Thiên Lệnh đã kiến lập nên uy tín từ tay của Huyết Kiếp Thủ đời trước, từ nay trong tay tại hạ sẽ làm tăng thêm uy lực đó chính là kỳ vọng của lệnh chủ đời trước và cũng là nguyên vọng của tại hạ. Vì vậy các vị đừng quên dưới Chấn Thiên Lệnh sẽ...
    Lão hòa thượng Trí Hải phóng tia mắt nhìn quanh quần hùng rồi chợt cắt ngang câu nói của Thiên Kỳ :
    - Không thể dựa vào dũng lược của thí chủ được !
    Thiên Kỳ hơi giật mình song lập tức lạnh lùng như cũ, cười nhạt :
    - Ý đại sư như thế nào xin cứ việc nói ra, Đồng mỗ tuy trẻ tuổi song làm gì cùng phải hợp với đạo lý. Trước khi uy tín của Huyết Kiếp chưa được gầy dựng lại thì tại hạ quyết không dùng đến chiếc lệnh này !
    Trí Hải hòa thượng hơi chấn động vội trầm giọng nót :
    - Hùng tâm của thí chủ lão tăng vô cũng bội phục, thế nhưng vì cục diện của võ lâm trong mai hậu, lão nạp không thể không nói với thí chủ mấy lời !
    Thanh âm của giọng nói của lão hòa thượng bây giờ so với trước có vẻ mạnh mẽ hơn.
    Thiên Kỳ đưa mắt nhìn Thiên La Kiếm một cái rồi lạnh lùng :
    - Đại sư không cần nói cũng được ?
    Tri Hải thở dài nặng nề nói :
    - Tiểu thí chủ ! biển khổ mênh mông bao giờ mới chịu quay đầu, các đồng đạo võ lâm ở đây với thí chủ không một chút...
    Thiên La Kiếm lúc này sợ Trí Phải phá vỡ mất lòng đố ky của quần hùng đối với Thiên Kỳ, lão vội lớn tiếng cắt ngang?
    - Các vị huynh đệ, Đồng Thiên Kỳ bấy lâu tác oai tác quái ở vũ lâm Trung Nguyên, chúng ta không thể nào thỏa hiệp với một loại không có nhân tính như vậy được, theo lão phu đề xuất, cũng vì sinh tồn chúng ta hôm nay chỉ có con đường duy nhất là liên thủ tiêu diệt đại cường địch này, ý của Trí Hải đại sư và của quí vị hẳn đều tương đồng !
    Giả Thiên Bằng nghe xong khuôn mặt trầm hẳn lại gằn giọng :
    - Ý của Trí Hải đại sư là muốn họ giải phân tranh mà ý đồ của Qúa huynh lại là xúi giục quần đấu, Qúa huynh ! xin hãy lý giải tận tường !
    Thiên La kiếm lộ vẻ thâm hiểm :
    - Ý của ta và Trí Hải đại sư giống nhau và cũng là mong muốn của toàn bộ đồng đạo ở đây...
    Giả Thiên Bằng cười nhạt :
    - Qúa huynh và người này có một hận tận diệt toàn gia cho nên duy chỉ mình Qúa huynh là không giống với mọi người ở đây thôi !
    Tâm sự của Qúa Nam Bình bị Giả Thiên Bằng phơi bày, gã vô cùng phẫn nộsong cố gắng trấn tĩnh, cười nói.
    - Đơn huynh phải chăng vì quá sợ chết mà mong tìm một con đường thoát thân ?
    Giả Thiên Bằng biểu hiện nét phẫn nộ, cười gằn nói :
    - Đơn Hành Tín này sợ chết hay không bây giờ nói ra hãy còn quá sớm, song chỉ biết một điều, Đơn mỗ hành sự cả đời không bao giờ để cho người khác lợi dụng ! Đơn mỗ xin tiếp lời Trí Hải đại sư nhất định không để cho Qúa huynh biến quần hào thành công cụ !
    Đơn Hành Tín vừa nói xong, trong quần hào vang lên những tiếng phụ họa đồng tình. Qúa Nam Bình đại nộ cười lên cuồng ngạo nói :
    - Đơn Hành Tín ! trên hải đảo này ta e rằng không có đất cho huynh kích động như vậy đâu ! Hạ.. hạ..
    Đơn Hành Tín cười khinh bạc nói :
    - Qúa Nam Bình ! võ công của huynh thuộc về các đại cao thủ thời nay song đối với Đơn mỗ thì Mai Đảo này không phải là đầm rồng hang cọp, ta đã dám nói thì có nghĩa là không xem Mai Đảo vào đâu Qúa Nam Bình ngửa mặt cười cuồng vọng :
    - Hạ.. ha..... Hôm nay nếu như Đồng Thiên Kỳ không đến, kết cục thế nào thì lão phu cũng đã liệu trước rối. Hay nói một cách thật lòng, trong các người có mấy người chân thành đến đây vì chúc thọ ?
    Quần hào nghe xong đều thoáng giật mình, khuôn mặt của Đơn Hành Tín chợt trầm xuống chau mày nói :
    - Huynh hãy nói thẳng ra !
    Qúa Nam Bình quét mắt một vòng trong đại sảnh, giọng thâm hiểm :
    - Các ngươi đều vì chiếc Cổ Đỉnh mà đến ! Những người ta mời thực sự thì không ai đến cả hạ.. hạ.. tin tức trên giang hồ truyền quá nhanh không tưởng, lão phu mới được chiếc đỉnh không đầy một năm thì mọi người đều đã biết.. ha hạ.. ai cũng biết trên cổ đỉnh có chứa Tiềm Long thần công, thử hỏi ý đồ đến đây của các người có cần lão phu nói ra không ?


    Đêm nghe tiếng mưa rơi , Đếm mấy triệu hạt rồi ...mà chưa vơi nỗi nhớ....
     


  2. X_ray

    X_ray Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0

    Mọi người đều không thể ngờ lão già nhạy bén như vậy nên đều thoáng biến sắc Trí Hải đại sư lại lên tiếng :
    - Qúa thí chủ liệu việc như thần, ắt hẳn đã có chuẩn bị đối phó ?
    Qúa Nam Bình đắc ý cười lớn lên :
    - Ha hạ.. chuẩn bị để hại người thì thưa không, song chuẩn bị đề phòng người hại mình thì quả thật là có. Các vị uống rượu mừng thọ không thấy mùi vị khác sao ?
    Lão vừa dứt lời toàn đại sảnh hoảng kinh biến sắc, lập tức từng loạt xôn xao cả lên :
    - Phải bắt ngay lấy lão !
    - Bắt lão lấy ngay thuốc giải !
    Thiên La Kiếm vẫn cười ngạo mạn:
    - Tất nhiên lão phu không thể nào chống cự nổi với bao anh hùng ở đây song Mai Hoa đảo còn nhiều lối thoát mà thời gian của các vị thì... ha..... hạ.. vì vậy các vị chỉ còn con đường hợp tác với lão phu là tối ưu.
    Lòng tham sanh úy tử đã khiến cho dũng khí của quần hào giảm nhanh xuống.
    Bao nhiêu con mắt lại tập trung vào Đồng Thiên Kỳ, tất nhiên họ hiểu rõ hợp tác với lão có nghĩa là thế nào !
    Trí Hải đại sư mặt thay sắc đến mấy lần, trầm giọng :
    - Qúa thí chủ biết rõ ba huynh đệ của lão nạp không hề uống rượu chứ ?
    Thiên La Kiếm cười nói :
    - Đúng vậy ! tại hạ biết rõ đại sư lấy từ bi làm đầu, nếu chúng ta hợp tác thì có thể trừ được một đại nạn cho võ lâm, cũng có thể giúp cho bao người ở đây lấy được thuốc giải. Điều này có tì lể gọi là "nhất cử lưỡng tiện" đó vậy !
    Trí Hải đại sư quét ánh mắt như điện một vòng quanh đại sảnh, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng khinh miệt của Đồng Thiên Kỳ, lão trầm giọng nói :
    - Tiểu thí chủ ! theo đại ý của thí chủ thì cục diện hôm nay có thể có mấy giải pháp tương đối vẹn toàn ?
    Thiên Kỳ vẫn bình thản cười lạnh.
    - Đồng mỗ có thể có hai con đường để đi, theo đại sư thì nên đi con đường nào ?
    Khuôn mặt của Trí Hải sầm lại, trầm giọng :
    - Tiểu thí chủ ! Trời cao có đức hiếu sinh !
    Thiên Kỳ giọng lạnh rợn người :
    - Bắt Qúa Nam Bình tại hạ có thể làm được song e là phải so tài với nhiều người !
    Mai Phụng Linh hơi hoảng vội lên giọng :
    - Đồng công tử. Người...
    Thiên kỳ trình tĩnh nói :
    - Mai cô nương ! hơn ai hết cô hẳn biết rõ tại hạ không phải là người hiệp nghĩa, cũng không phải là kẻ sĩ mang lòng nhân ái. Đồng mỗ vì thù mà sinh ra, vì hận mà đến !
    Trí Hải tại sư bỗng trầm mặt lại nói:
    - Tiểu thí chủ không cảm thấy là quá lời sao ?
    Thiên Kỳ vẫn không thay đổi nét mặt nói :
    - Đồng mỗ hẳn tự biết mình quá lời hay không, đại sư, nhớ năm xưa tổ phụ còn tại thế đã từng có bao nhiêu là bằng hữu, thế nhưng sau Khi Đồng mỗ thoát nạn, tìm lại ở giang hồ những người vì Đào Hoa đảo mà sống chết. Đại sư biết còn lại bao nhiêu người không ?
    - Lão nạp không đoán ra.
    - Không phải đại sư không nhớ ra mà vì ngay một người cũng không có !
    Chợt nghệ tiếng nói thô lỗ của Lỗ Dũng vang lên :
    - Mẹ nó, thật là quân "cẩu tạp chủng" (chó lộn giống) chẳng biết gì đạo nghĩa !
    Thiên Kỳ tiếp lời :
    - Vì như vậy nên tại không thấy mình có lỗi với thế nhân !.
    Đột nhiên tiếng phụng Linh lại vang lên :
    - Đồng công tử không nên nghĩ như vậy, ai cũng là người - Đúng ! tại hạ không phủ nhận họ cũng là người và quyền lợi của mỗi con người !
    Tri Hải đại sư sa sầm nét mặt nói :
    - Xem ra tiểu thí chủ muốn bức bách người khác phải chọn con đường tỉ thí ?
    Thiên Kỳ lại vẫn binh thản :
    - Nếu các vị muốn thử bàn tay của Huyết Kiếp Thủ vươn đến Mai Hoa Đảo như thế nào thì cứ việc!
    Nghe vậy Thiên La Kiếm vô cùng đắc ý, lão lớn tiếng :
    - Lão phu nguyện cùng các vị anh hùng hợp tác và sẽ cùng nhau nghiên cứu võ công trên chiếc cổ đỉnh !
    Trong sảnh vang lên một tiếng thô bạo :
    - Qúa Nam Bình ! Lão lấy gì để bảo chứng lời nói ?
    Qúa Nam Bình lạnh sắc mặt nói :
    - Toàn gia của ta từ già đến trẻ ở đây cả thì thứ hỏi ta mọc cánh mà bay lên trời chắc.
    Một thoáng im lặng rồi lại một người cao giọng nói :
    - Lão phu sẽ cùng người hợp tác.
    Vừa dứt một lão già mặt quắt tai rươi đã nhảy vụt đến ngay giữa sảnh đường. Tiếp theo đó là năm sáu đại hán cũng hưởng ứng.
    Trí Hải đại sư thở dài nói :
    - Tiểu thí chủ, lão nạp nghĩ rằng thí chủ nên suy nghĩ lại Qúa Nam Bình đột nhiên bước lên nói :
    - Đại sư đừng thuyết phục nó vô ích !
    Thiên Kỳ lạnh lẽo nói :
    - Qúa Nam Bình đã nói đúng !
    Trí Hải đại sư trầm nét mặt lại, lúc này lão mặt quắt tai rươi đã bước về phía Thiên Kỳ, lão ta vừa động thân thì có liền người nữa bước lên, một vòng vây dần dần hình thành quanh chàng trai. Thiên La Kiếm bước lên phía đại sảnh, nhìn thẳng vào mặt Thiên Kỳ nói :
    - Thiên Kỳ ! Mai Đảo vả Đào Hoa Đảo đều tại Đông Hải này, ngươi có táng thân tại nơi này thì cũng có thể xem là nơi chôn rau cắt rốn !
    Thiên Kỳ thản nhiên nói:.
    - Qúa Nam Bình ! Ngươi có biết rằng tại sao ngươi còn sống đến hôm nay không ?
    Qúa Nam Bình cười thâm trầm :
    - Bởi vì lão phu phải đợi xem ngươi chết như thế nào ! vả lại xem thử Huyết Kiếp Thủ tái xuất giang hồ có bản lãnh gì Đến đó bỗng mặt lão lộ hung quang, quát lên :
    - Chúng ta lên !
    Thanh âm của lão vừa dứt thì trong tay lão đã nắm chặt thanh kiếm sáng choang như kim ngân vung tít lên như gió táp mưa sa hướng phía Thiên Kỳ chụp lại, mọi động tác của lão nhanh đến kỳ lạ, thật không hổ danh là một trong Vũ Nội Tam Kiếm Thiên La Kiếm vừa động thủ thì lão mặt quắc tai rươi cũng vung song chưởng quát lên :
    - Độc Viên Mạnh Tâm Kỳ xin lãnh giáo mấy chiêu !
    Vừa nói lão vừa vung lên song chưởng đẩy tới, kình phong áp mạnh đến ngạt thở.
    Chỉ nhìn vào lòng bàn tay xanh xám của lão ai cũng có thể đoán ra lão chuyên dùng độc chưởng !
    Cùng với lão ta, các cao thủ khác cũng xuất chiêu thu cùng một lúc đao, kiếm, chưởng, chỉ đều nhằm những đại huyệt trên người Thiên Kỳ ập đến !
    Thiên Kỳ với nét mặt vô cảm, tay cầm nhuyễn tiên đột nhiên vút lên; như ánh chớp chi nghe những tiếng đinh tai điếc óc của binh khí chạm nhau choang choang, vòng vây vừa thu hẹp lại bỗng nhiên trướng phình lên như cũ. Thiên Kỳ vẫn bình thản bất động giữa vòng vây như không có gì xảy ra cả.. Trí Hải đại sư tỏ vẻ bất an, lão hiểu rõ công lực vã địa vị của bọn người này trên võ lâm nên lão không tin tưởng họ lắm. Vòng chiến lại thu hẹp lại, các cao thủ lại xuất những chiêu vô cùng lợi hại. vòng chu vi chừng một trượng, kiếm, đao, chưởng, chỉ cứ vung lên vun vút làm lóe mắt người xem, lại những bóng người cứ thay đổi vị trí liên tục, tất cả tạo thành một vòng vây ngoạn mục trùm lên Thiên Kỳ. Chưa hết, chưởng phong của các cao thủ quét khắp đại sảnh làm cho bao nhiêu chén bát giữa các bàn tiệc rơi loảng xoảng trên mặt đất tạo lên những hỗn hợp âm thanh lạ tai. Tất cả ánh mắt ở đó đêu tập trung vào vòng chiến không đầy một trượng kia:


    Đêm nghe tiếng mưa rơi , Đếm mấy triệu hạt rồi ...mà chưa vơi nỗi nhớ....
     


  3. X_ray

    X_ray Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0
    Có ánh mắt thì hy vọng khẩn thiết, có ánh mắt thì háo hức muốn thử xem sức người, chỉ một số ít là có vẻ bàng quan.
    Lão đạo si ớ trên vẫn ngồi yên vị độc ẩm, tất cả hình như lão không nghĩ không thấy. Khuôn mặt Phụng Linh dần dần mất vẻ bình tĩnh thường có, nàng như không tự chủ được bất giác bước về phía vòng chiến.
    Hình như chi có Tà Bốc là bình tĩnh nhất, lão nói nhỏ :
    - Mai cô nương, mau quay lại ?
    Phụng Linh không quay lại nói - Chàng chỉ có một người !
    - Cô nương tham chiến không những không giúp gì được chàng mà còn làm cho chàng ta phân tâm, thật là lợi bất cẩn hại !
    Chính vào lúc đó, từ trong trận chiến vọng ra giọng của Thiên La Kiếm - Bằng vào một chút võ công như vậy mà cũng dám xưng là Huyết Kiếp Thủ sao ?
    Giọng Thiên Kỳ vang lại :
    - Các ngươi ắt sẽ hiểu ta xứng đáng hay không !
    Vừa dứt thanh âm, vòng chiến chợt trướng dạt ra rồi chớp mắt lại co vào như cũ Đột nhiên gã Mạnh Tâm Kỳ nhảy vụt ra khỏi vùng vẫy, đưa tay vào trong người rút ra mọt ống trúc màu đen rồi xoay mình nhảy vào trong vòng chiến.
    Phụng Linh nhìn thấy sự lén lút của gã, nàng định truy cản bỗng nhiên bên tai nàng vọng đến một thanh âm :
    - Nha đầu ? ngươi cản hắn thì chiến cục cũng không thay đổi kết quả.
    Khi Phụng Linh thoáng giật mình thì Độc Viên đã nhảy vào vòng chiến.
    Phụng Linh mặt phấn ửng hồng, mày liễu dương lên, nàng tung nhảy về phía cuộc chiến, đột nhiên tiếng của Độc Viên vọng ra ngoài :
    - Tiểu tử nằm xuống này !
    Trong màn kiếm đao như hoa tuy dày đặc bỗng lóe lên những chùm sáng như những sợi lông nhỏ dày dặc như màn lưới. Tà Bốc nhìn thấy hoảng kinh buột miệng :
    - Ngưng Huyết trâm!
    Cùng với tiếng nói của Tà Bốc, trong trận chiến bỗng xuất hiện như một bức tường bằng các bàn tay mang hình huyết long tạo nên. Ngươi ta không thể hiểu với một tốc độ như thế nào mà có thể tạo nên một ảo cảnh như vậy !
    - Tiềm Long ấn - Trời ! Tiềm Long ấn !
    Những tiếng thét kinh hãi vang lên từ bên ngoài cộng với những tiếng thét thê thảm từ vòng trong tạo nên những âm thanh hỗn loạn. Cùng với những tiếng la hét, những phần của thân thể con người bắn lên trong dòng máu rơi vãi khắp nơi và những mẫu binh khí gãy rơi loảng xoảng trên mặt đất... Thật là một sự hỗn loạn, khi tất cả đã trở về yên tĩnh, mọi người ở đó sững sờ như ngây như dại. Lão đạo sĩ trên bàn không tự chủ được, đánh rơi cả chén rượu đang cầm tay, lão lẩm bẩm như tự nói :.
    - Ta biết trước sẽ kết thúc như vậy, song không ngờ thằng nhỏ ra tay khủng khiếp đến thế !
    Khi mọi người hoàn hồn thì chỉ con một bóng người đang thoái lui dần về phía cửa lớn. Đó chính là người duy nhất còn sống sót :
    Qúa Nam Bình. Thiên Kỳ vẫn đứng bất động giữa vòng vây, đầu ngọt roi trên tay chàng còn tiếp tục nhỏ máu. Bên cạnh chàng là Mai Phụng Linh với khuôn mặt tái xanh vì cơn khủng hoảng. Thiên Kỳ ánh mắt lạnh lùng quét trên mặt Thiên La Kiếm một lúc rồi nói - Qúa Nam Bình ! Trước khi mặt trời mọc, tôn giá sẽ vẫn là người duy nhất còn sống trong đám người giao đấu cùng với Đồng mỗ. Đồng mỗ muốn rằng tôn giá phải sống đến ngày mai để hồi tưởng những gì đã xảy ra ngày ấy Lúc này, Thiên La Kiếm đã đi đến cửa của sảnh đường lão dương thanh kiếm gãy lên, ánh mắt kinh hoàng của lão nhìn lại quanh đại sảnh nhưng không nói gì thêm.
    Chính trong lúc này, trên bức tường của viện không biết từ bao giờ đã xuất hiện bốn bóng người không không phát hiện ra cả.
    Mai Phụng Linh như không chịu nổi trước cảnh tàn khốc này, nàng hít một hơi dài trầm giọng :
    - Đồng công tử ! đối với những tử thi này công tử nghĩ thế nào ?
    - Mai cô nương ! tại hạ không có gì nghĩ cả !
    Phụng Linh sững sờ bước lui một bước, nói :
    - Giữa họ và chúng ta có cừu hận gì ?
    Thiên Kỳ bình tĩnh nói :
    - Cô nương cho rằng chúng ta đã sai rồi ư ?
    Phụng Linh vẻ cay đắng nói :
    - Trước đây ta đã hiểu không đúng về công tử. Cho đến hôm nay ta mới hiểu bản tính thực của công tử, thật quá tàn nhẫn ác độc !- Mặt Thiên Kỳ thoáng vẻ cô độc kỳ quái, chàng nói :
    - Cô nương sẽ hiểu thêm một điều là Đồng mỗ không giết nhầm người ! Cô chưa hiểu rõ Đồng mỗ!
    Phụng Linh lắc nhẹ đầu :
    - Đúng ! quả là ta chưa hiểu rõ công tử, nhưng đợi đến khi ta hiểu rõ công tử thì e rằng bàn tay ta cũng đã vấy đầy máu, lòng ta cũng đã nhiễm tính hiếu sát như công tử.
    Cũng may mà ta đã sớm hiểu ra một con người, một người mà trước đây ta nghĩ rằng quá quang minh lỗi lạc.
    Cùng với giọng nói phẫn uất, hai dòng lệ châu của nàng lăn dài trên má...
    Nhìn thấy đôi dòng lệ châu, Thiên Kỳ hơi biến sắc mặt, chàng cười nhẹ nói - Mai cô nương ! Cô là một người quá sức trong sáng và thiện lương. Một ngày nào đó cô sẽ hiểu Đồng mỗ là người như thế nào, nhưng điều đó cũng không quan trọng, vì cho dù máu có chảy như thế nào thì bàn tay của Đổng mỗ cũng không tanh mùi máu !
    Phụng Linh chẳng nghĩ gì đến tình hình trước mắt, nàng nói :
    - Một ngày nào đó công tử cho rằng ta sẽ đợi đến cái ngày đó để hiểu công tử sao ?
    Thiên Kỳ thoáng đổi sác song cũng rất bình tĩnh :
    - Mai cô nương ! Cô nên rời khỏi chỗ này !
    Phụng Linh nhìn uất ức nghẹn giọng:
    - Đúng ! ta nên đi, và sau này ta cũng không mong gì...
    Phụng Linh chưa dứt câu thì một giọng nói cắt ngang :
    - Nha đầu ! đừng quá yếu đuối, những người mà y giết đều là những kẻ thấy lợi quên nghĩa, tham sanh úy tử, khi lão sư thái về sẽ giảng cho ngươi về điều đó. Bây giờ thì ngươi nói cho hết câu, sau này ngươi làm sao gặp lại Đồng công tử ?
    Phụng Linh cô vẻ chấn động, nàng nhìn sững lên mặt Thiên Kỳ, ánh mắt tỏ vẻ thất an, nàng cảm thấy mình đã nói những lời quá ác độc với chàng trai đã mấy bận cứu nàng thoát khỏi cánh tay tử thần.
    Bỗng tiếng của Trí Hải đại sư vang lên. :
    - Tiểu thí chủ xin mở lòng tử bi !
    Thiên Kỳ nhìn vào hiện trường, lúc này bao người lăm le như chực ăn tươi nuốt sống chàng bây giờ đâu mất cả. Qúa Nam Bình hình như đã phát hiện những nhân vật lạ mặt xuất hiện, lão đang tuyệt vọng chợt như hồi sinh, trầm giọng nói :
    - Lão phu trước đây đã nói qua rằng...
    Giả Thiên Bằng không lợi lão dứt câu cắt ngang :
    - Dưới chưởng của Huyết Kiếp Thủ không ai còn sống lâu, ngươi không cần phải nói nữa ! Lão phu thừa nhận Đồng công tử đầy đủ tư cách để kế thừa Huyết Kiếp !
    Nói đoạn lão bước về phía Thiếu Lâm tam vị Giám viện. Thiên Kỳ nhìn quanh một lượt trong đại sảnh rồi hướng ra phía hành lang nói :
    - Ba vị huynh đệ, hiện tại là lúc ba vị đưa Mai cô nương ra khỏi đây !
    Lỗ Dũng nghe vậy tròn mắt lên. nói như quát :
    - Tiểu tử, ngươi chơi không tốt với bằng hữu, ngươi cho rằng chúng ta tham sanh úy tử sao ?
    Thiên Kỳ nhìn Tam Tà với ánh mất thành khẩn :
    - Đồng mỗ suốt đời không cầu xin ai, lần này... ba vi...... Tư Không Linh bỗng cười lớn cắt lời:
    - Đồng huynh đệ không cần phải nói thêm, bọn chúng ta nghe lời ngươi phó thác.
    Đoạn lão nhẹ nhàng hỏi tiếp :
    - Chúng ta ngày sau sẽ hội ngộ nơi nào ?
    Thiên Kỳ bình tĩnh nói :
    - Nếu còn có thể tương phùng thì chọn Xuyên Sơn Trấn.
    Đoạn chàng hưởng về Phụng Linh :
    - Mai cô nương ! có có thể đi rồi !
    Tà Bốc sắc mặt có đổi, cung tay nói - Đồng huynh, đừng quên trọng trách trên ngươi đang mang, phải giữ lập trường của mình và khi chưa rõ ràng minh bạch chớ vội ra tay mà ân hận sau này !
    Lão đạo sĩ trên kia bỗng dưng đứng dậy nói lẩm bẩm :
    - Thời gian sắp đến rồi, con nha đầu cũng nên đi rồi !
    Lão như muốn ám chỉ điều gì nhưng không ai đoán ra.
    Trí Hải đại sư lúc này bỗng lớn tiếng :
    - Đồng thí chủ, hãy chuẩn bị đi !


    hết: Hồi 11


    Đêm nghe tiếng mưa rơi , Đếm mấy triệu hạt rồi ...mà chưa vơi nỗi nhớ....
     


  4. X_ray

    X_ray Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0
    Hồi 12
    Cửu U Quỷ Tiểm Hoành Mai Đảo
    Kim Lệnh Tam Tăng Khốn Sát Thần​
    Thiên Kỳ nhìn quanh vòng người một vòng, lạnh nhạt :
    - Các vị không nghĩ đến hậu quả ?
    Trí Hải lạnh lùng :
    - Tiểu thí chủ thân mang Chấn Thiên Lệnh nhưng không có lòng từ bi Trong khi Trí Hải nói thì vòng người đã vây Thiên Kỳ vào giữa.
    Thiên Kỳ nhìn Phụng Linh bằng ánh mất ôn hòa, nói :
    - Đồng mỗ tin rằng người các vị đã đối phó là Đồng Thiên Kỳ này, Phụng cô nương vô can, hy vọng các vị hãy mở vòng vây cho Phụng cô nương ra đi !
    Giả Thiên Bằng bước sang một bên - Phụng cô nương, xin mời Thiên Kỳ cười lên lột tiếng lạnh - Các vị quả thật ân oán phân mình, Mai cô nương, cô đi nhanh đi.
    Phụng Linh giọt châu lả chả.
    - Tôi không đi, vừa rồi... Công tử nói với tôi là không giết nhầm người ?
    Thiên Kỳ cười lãnh đạm :
    - Bây giờ chắc là phải giết nhầm người, Lúc ấy lão đạo sĩ đã nhẹ nhàng bước xuống đằng sau mọi người mà không ai Phụng Linh vẫn lắc đầu bướng bỉnh:
    - Bây giờ thì tôi đã hiểu rõ công tử không giết nhầm người. Họ không phải là người quang minh lỗi lạc, nếu không thì đã không ỷ chúng hiếp cô. Tôi ở lại đây để chiến đấu cùng công tử !
    Lỗ Dũng tròn mắt lên nói :
    - Đa tạ trời đất, cuối cùng thì cô nương cũng hiểu ra. Mẹ nó ? có giết nhầm vài đứa cũng chẳng sao !
    Lỗ Dũng dứt lời bỗng tiếng lão đạo sĩ vang lên :
    - Bé ngoan ! Con cần phải rời khỏi chỗ này nếu không khi loài yêu ma quỷ quái đến thì thật là phiền phức cho con, đi ! Ta mang con đi.
    Phụng Linh hơi giật mình, buộc miệng :
    - Người vừa nói... tôn giá là...
    Tiếng nói của nàng vừa dứt thì bỗng nhiên thấy bóng người hoa lên một cái, thân hình nàng đã bị người ta kẹp chặt và bay vút về phía cửa sảnh. Tai nàng còn nghe tiếng của Thiên Kỳ :
    "Tôn giá là ai?" Thân pháp của lão đạo sĩ quả là đáng sợ, khi mấy tiếng la của mọi người chưa dứt thì lão đã phi thân ra ngoài hơn năm trượng. Đột nhiên nghe "ầm" một tiếng, lão đạo sĩ dừng chân quay người Lão đưa mắt nhìn thắp nơi, thấy Thiên Kỳ ngã khụy gối ở bậc cấp tiền sảnh và Thần Châu Tam Tà đứng bên cạnh chàng hốt hoảng. Lão đạo sĩ tỏ vẻ giận dữ quát về phía Trí Hải :
    - Trí Hải ! Như người mà cũng được tính là người xuất gia ư ?
    Đột nhiên ngay lúc ấy trên không cũng vọng lại tiếng khản đặc của một lão bà bà - Linh Ẩn ! Ngươi phải đi rồi sao ?
    Lão đạo sĩ cười một tràng dài nói :
    - Hồng Oa Nhi ! Bần đạo đưa cô nương này đến một nơi an toàn đã. Thần Châu Tam Tà có muốn đến thì tốt nhất đi cùng bần đạo.
    Nói xong lão tung người qua bức tường phía dông mà đi. Bốn người lạ vẫn đứng bên bức tường song không có vẻ gì là muốn cản trở cả. Lúc này mọi người có mặt tại hiện trường đều giật mình tự hỏi - Linh Ẩn chân nhân còn sống trên đời này ư ?
    Thiên Kỳ từ từ quỳ gối đứng dậy, toát ra khuôn mặt tái xanh, chàng không biết hiện thương tích gì cả. Quay về phía Trung Châu Tam Tà chàng hỏi :
    - Linh Ẩn là ai ?
    Tư Không Linh trầm nét mặt nói :
    - Người này nguyên là chưởng môn phái Côn Luân, công lực cực kỳ cao thâm cơ hồ vô địch ở đất trung nguyên, xưa có quy phục Vân Không, sau khi Vân Không biến mất trên giang hồ thì người này cũng không thấy đâu nữa.
    Thiên Kỳ cảm thấy vô cùng yên tâm nói.
    - Lão đã gọi các vị đi ắt hẳn có điều gì phó thác, Ba vị mau đi di !.
    - Chúng ta đi hết rồi, ngươi giải quyết làm sao ?
    - Yên tâm, Đồng mỗ ứng phó được Tà Bốc nhìn Thiên Kỳ cảm động - Đồng huynh bảo trọng, mọi chuyện hãy tùy cơ ứng biến, chúng tôi lên đường trước, gặp nhau ở Xuyên Sơn trấn.
    Thiên Kỳ quay lại phía Trí Hải giọng âm trầm :
    - Trí Hải ngươi đã vấy bẩn tấm thân làm hòa thượng.
    Trí Hải giật mình tự hỏi :
    ?oTa đã đánh một chưởng nhưng mà hắn chưa tỏ vẻ gì là trọng thương e rằng công lực của Vân Không năm xưa cũng khó sánh với hắn ?? Nghĩ vậy song khuôn mặt vẫn ôn hòa nói :
    - Tiểu thí chủ, ngươi đã bức bách, lão nạp không xử sự như vậy không được.
    Nói xong lão lại cùng mấy huynh đệ phi đến bao vây Thiên Kỳ lại. Thiên La Kiếm nhìn thấy Thiên Kỳ không có trọng thương, lão rất hoang mang, lén lút nhìn vào chiến trận rồi lặng hướng ra ngoài vọt đi. Đúng lúc ấy từ bên ngoài vang đến một thanh âm chấn động cả tai người...
    - Qúa Tuần Sát, ngươi định đi đâu bây giờ ?
    Qúa Nam Bình nghe thanh âm này mặt biến sắc, lão hốt hoảng kêu lên :
    - Kim Lệnh Công tử ??
    Tất cả người có mặt nghe tiếng kêu của Qúa Nam Bình đều giật mình quay lại nhìn ra ngoài tiền sảnh.
    Thiên Kỳ cũng quay lại những tia mắt của chàng càng lộ vẻ tàn khốc, tất cả chỉ thấy lóa lên một cái, năm người đã xuất hiện ngay chính bức tường chừng năm trượng.
    Người đứng giữa thân vận kim y, mày thanh mắt sáng, mũi thẳng, môi son, trông rất anh tuấn, niên kỷ ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn. Hai bên vị công tử này là bốn lão già tóc đã điểm bạc, thái độ đối với vị công tử kia một mực kính cẩn, trong tay hai lão già đứng phía sau hình như còn cầm một vật gì.
    Thiếu niên vận kim y lạnh lùng hỏi :
    - Nhìn vẻ lo lắng của Qúa Tuần Sát hẳn là có việc đại sự ?
    Ngôn từ của hắn ta có vẻ nhẹ nhàng song hình như bao hàm một mệnh lệnh gì ghê gớm lắm. Qúa Nam Bình cũng một tay thâm trầm đa mưu túc kế, lẽ nào nhìn hiện trạng mà không đoán được điều xấu, gã hỏi như vậy hẳn là có điều chẳng lành. Vậy nên lão làm bộ khủng hoảng bất an nói ?.
    - May là.công tử giá lâm, nếu không thuộc hạ không biết phải xử sự thế nào !
    Kim Lệnh công tử nhìn vào mặt Thiên Kỳ một thoáng rồi lạnh nhạt :
    - Không biết họ đến quấy nhiễu Qúa Tuần Sát dưới danh nghĩa gì vậy !
    Thiên La Kiếm chấn động trong lòng, mắt lão đảo liên tục, nói :
    - Họ vì Cửu đỉnh mà đến đây !
    Kim Lệnh công tử cười thâm trầm :
    - Nói vậy Qúa Tuần Sát đã tìm ra chiếc đỉnh năm xưa Vũ Vương lưu lại cho thế nhân rồi ư ?
    Thiên La Kiếm vội vàng nói :
    - Tám chiếc đỉnh đã tìm thấy, trước đây thuộc hạ đã sớm bẩm báo với Bang chủ nhị vị lão nhân gia, chiếc đỉnh thứ chín vừa tìm ra tháng trước, thuộc hạ định chuẩn bị thuyền để đưa về tổng đàn thì bọn họ đã tìm đến đảo.
    Kim Lệnh công tử như cười thầm trong bụng, mỉa mai :
    - Qúa Tuần Sát vì việc công mà quên chuyện riêng tư hoàn thành đại công thật là khiến cho người khác kính lục, bây giờ dây bổn công tử đã đến có lẽ thay ngươi đem về tổng đàn, ý của Qúa Tuần Sát thế nào ?
    Qúa Nam Bình bối rối ngập ngừng :
    - Điều này... điều này...
    Mắt Kim Lệnh công tử chợt lóe lên nhếch mép :
    - Nếu như Qúa Tuần Sát cảm thấy. không yên lòng, thì có thẻ cùng bổn công tử đồng hành ?
    Thiên La Kiếm nhìn quanh thăm dò bốn phía rồi ưỡn ngực nói :
    - Thuộc hạ không yên lòng !


    Đêm nghe tiếng mưa rơi , Đếm mấy triệu hạt rồi ...mà chưa vơi nỗi nhớ....
     


  5. X_ray

    X_ray Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0
    Mặt Kim Lệnh công sa sầm:
    - Không biết Qúa Tuần Sát có điều gì nghi ngờ ?
    Vừa nghe hai chữ "nghi ngờ", Thiên La Kiếm như nghĩ ra điều gì, vội vàng nói:
    - Trong đời những người vì lợi lại quên nghĩa lại quá nhiều, tại hạ e rằng sẽ sinh sự cố khó lường.
    Lão vừa nói vừa nhìn sang phía Thiên Kỳ, song Kim Lệnh công tử hình như không biết ý của lão chỉ cười nói :
    - Có bổn công tử ở đây lão còn sợ điều gì mà không đem ra cho ta xem !
    Thiên La Kiếm nghe lời nghĩ bụng :
    "May mà ta đã đề phòng từ trước nếu không cục diện hôm nay e khó toàn mạng".
    Nghĩ đoạn lão vội nói :
    - Lão phu xin mang ra !
    Nói xong lão xoay người như muốn cất bước đi thật nhưng ngay đó Thiên Kỳ bước lên một bước trầm giọng :
    - Qúa quần Sát ! Lão cho rằng có thể đi được sao ?
    Qúa Nam Bình quay lại đắc ý nói :
    - Đồng Thiên kỳ ! Có Kim Lệnh công tử ở đây thì không còn đất cho ngươi lộng hành nữa đâu !
    Lão là một người thâm hiểm nên khi Kim Lệnh công tử vừa xuất hiện lão đã tính ra những kế độc có thể gài thế cho hai bên đối địch. Thiên Kỳ nghe lão nói chàng cười trầm tĩnh :
    - Qúa Nam Bình ! Nếu ngươi nghĩ rằng có người nào đó có thể cứu ngươi thoát khỏi bàn tay của Đồng mỗ thì ngươi cứ việc đi !
    Giọng nói của chàng thật chẳng xem Kim Lệnh công tử vào đâu cả. Những lão già đứng hai bên Kim Lệnh công tử mắt lộ hung quang, bước lên như muốn trừng trị ngay tội bất kính với Kim Lệnh công tử của chàng trai. Nhưng thật ngoài ý tưởng của mọi người Kim Lệnh công tử vẫn không thay đổi nét mặt, lại đưa hai tay cản các lão già, điềm nhiên cười nói :
    - Vị huynh đài này đã không cho phép ngươi đi thì ngươi cứ ở lại nơi này, ngươi chỉ việc nói chỗ cất giấu chiếc đỉnh cho hai lão già này đi lấy cũng được rồi !
    Vừa nói Kim Lệnh công tử chỉ vào hai lão già hai bên. Qúa Nam Bình sửng sốt, lão không thể ngờ Kim Lệnh công tử xử sự như vậy, mặt lão biến sắc lắp bắp :
    - Nơi cất giữ chiếc đỉnh rất là bí mật, chỉ sơ.....
    Kim Lệnh công tử cười nói :
    - Ngươi nói ra chỗ cất giấu cũng không được sao ?
    Thần sắc của Qúa Nam Bình trở nên khủng hoảng, ngập ngừng :
    - Điều này... điều này...
    Khuôn mặt anh tuấn của Kim Lệnh công tử đột nhiên trầm hẳn xuống, trở nên lạnh như băng, giọng nói trở nên âm trầm :
    - Qúa Tuần Sát ! Ngươi kéo dài thời gian đã nhiều rồi đó.
    Thiên La Kiếm chấn động toàn thân buột miệng nói :
    - Công tử nói vậy là có ý gì ?.
    Kim Lệnh công tử trầm giọng :.
    - Qúa Nam Bình ! Ngươi thân làm thuộc hạ của Nhật Nguyệt Bang mà dám âm mưu khinh chủ phản Bang. Chín chiếc đỉnh ở Đông Hải ngươi đã tìm thấy hơn một năm trước, mà dám giấu Bang chủ cho đến nay ! Từ lúc bổn bang dương danh thiên hạ cho đến nay, ngươi là người đầu tiên dám phản bội. Hôm nay bổncông tử đến đây là để mang ngươi về Hình Đường của Tổng đàn xử lý !
    Qúa Nam Bình kinh hãi, lão đưa đôi mắt hoảng loạn nhìn chung quanh, run rẩy tháo lui mấy bước lắp bắp ; - Công tử...
    - Qúa Nam Đình, ngươi còn đợi đến bao giờ...
    Đúng lúc đó, từ thinh không của màn đêm dày đặc bỗng vang lên những tiếng kêu hú ma quái nghe thê lương như quỷ khóc vượn gào kéo dài u mặc khiến mọi người có cảm giác như đang ở trong đất quỷ thành ma, ai nấy đều rợn người Thế nhưng Qúa Nam Bình thì ngược lại khuôn mặt lão rạng rỡ hẳn lên, giọng trở nên cương ngạnh :
    - Công tử muốn nói gì ?
    Kim Lệnh công tử cũng thoáng giật mình, trầm giọng nói :
    - Qúa Nam Bình ! Vậy là người ngươi chờ đợi đã đến, nếu ta đoán không lầm thì bọn người đến kia là từ Cửu U Đảo ở Đông Hải đến !
    Quần hùng nghe Ba tiếng Cửu U Đảo mới vỡ lẽ, song họ chỉ tìm ra đáp án thôi chứ ai cũng tỏ ra hoảng hốt, đây đó vang lên những tiếng người rời rạc :
    - Là cửu u Ma Đảo ?
    - Quả đúng là Cửu U Ma Đảo !
    Trong thanh âm hôn hển kia của quần hùng đều mang âm sắc kinh sợ vì tuyệt vọng.
    Qúa Nam Bình nhìn thấy hiện trạng như vậy, lão ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo :
    - Ha hạ.. Đại công tử ! Ngươi đoán chẳng hề sai, Người đến chính là từ Cửu U Đảo. hạ.. hạ.. Lão phu không những đã sớm biết trước có ngày Nhật Nguyệt Bang sẽ đến đây tìm lão phu, mà còn biết trước là hôm nay nữa kiạ.. hạ.. hạ.. Trong bang vì nhân lực chưa đủ nên muốn có lão như một miếng đệm để lôi kéo thêm một số người, đó là điểm có giá trị để lợi dụng cuối cùng của lão phu đúng vậy không ?
    Kim Lệnh công tử mắt rực hung quang, gằn giọng :
    - Qúa Nam Bình ! tất cả đều đúng, nhưng ngươi nói ra hãy còn quá sớm :
    Qúa Nam Bình cười vẻ tự tin :
    - Không sớm đâu, hạ.. hạ.. Lão phu lại nói xem công tử có đúng không...
    Lão dừng lại một thoáng rồi lại nói tiếp :
    - Sau khi đợi lão phu bỏ độc dược vào rượu hạ thủ mọi người, lúc bấy giờ lão phu không còn một giá trị gì để lợi dụng nữa, lúc ấy công sẽ xuất hiện thu nạp lão phu rồi mang chiếc đỉnh tàng long về cho tổng đàn cùng với chiến lợi phẩm hạ. hạ. thiết tưởng trong thế gian không có kế hoạch nào hoàn mỹ hơn nữa. chỉ đáng tiếc là những mưu sĩ của Bang chủ với lão phu hãy còn non nớt quá, vì lẽ đó mà không những không lấy được chiếc đỉnh mà chiến lợi phẩm cũng không có !
    Lúc này trên không lại vang đến những tiếng hú ma quái như trước, tự nhiên trong quần hùng có tiếng người cao giọng :
    - Qúa Nam Bình ! có phải là ngươi không hề bỏ độc dược vào rượu không ?.
    Thiên La Kiếm cười đắc ý :
    - Đúng ! Lão phu không hề hạ thủ, nếu không thì kim Lệnh công tử đâu có căm hận lão phu như thế kia !
    Lão vừa nói xong, quần hùng như được lệnh đại xá, mọi người vội vàng triển thân pháp phi vụt người đi như những bóng ma. Chỉ phút chốc đám quan khách chỉ còn lại ba vị hòa thượng và Giả Thiên Bằng Đơn Hành Tín.. Thiên La Kiếm lại cười đắc ý :
    - Hạ.. hạ.. lại chui đầu vào lưới Kim Lệnh công tử lúc này phẫn hận đến cùng cực song không thể hiện ra ngoài chỉ cười lên hào sảng nói :
    - Qúa Nam Bình ! Mọi việc ngươi nghĩ đến thật chu đáo, điều sơ suất duy nhất của ngươi là không đợi người của Cửu U Đảo đến hẳn rồi hãy hiện nguyên hình !


    Đêm nghe tiếng mưa rơi , Đếm mấy triệu hạt rồi ...mà chưa vơi nỗi nhớ....
     


  6. X_ray

    X_ray Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0
    Thiên La kiếm lén nhìn Thiên Kỳ một cái rồi nói:
    - Công tử tự tin thế ư ?
    - Ngươi cần phải về tổng đàn !
    Vừa nói Kim Lệnh công tử vừa khoát tay ra hiệu, hai lão đứng đằng sau lại vụt người đến nhanh như chớp vây lấy Qúa Nam Bình. Song Thiên La Kiếm vẫn cứ ung dung.
    - Lão phu đã có người bảo vệ !
    Kim Lệnh công tử từ từ chuyển hướng sang Đồng thiên Kỳ cười hỏi :
    - Huynh đài có phải là nhân vật đang được được võ lâm trung nguyên đồn đãi không ?
    - Nếu người được đồn đại là Đồng Thiên Kỳ thì chính là tại hạ !
    Kim Lệnh công tử thoáng biến sắc song lại cười lạnh :
    - Không sai, người được truyền tụng chính là Đồng huynh và trên cái tên Đồng Thiên Kỳ kia người ta còn gắn thêm ba chữ Huyết Kiếp Thủ.
    Thiên Kỳ cười âm trầm :
    - Đó chính là chuyện của tối hôm nay !
    Kim Lệnh công tử lại cười lạnh:
    - Tối hôm nay hay trước đây cũng chẳng khác gì nhau, vấn đề là huynh đài có cảm thấy mình xứng với ba chữ đó ?
    - Đồng mỗ chính là Huyệt Kiếp Thủ ! Nếu muốn, công tử có thể biết rõ ?
    - Quả là tại hạ có ý thử xem, tại hạ xin tự xưng :
    Kim Lệnh công tử Hắc Ngọc Thông Thiên Kỳ lại cười lạnh :
    - Trước khi hai ta có một người phơi xác, tốt nhất công tử không nên để cho hai lão già kia động thủ, nếu không e rằng tôn giá lại mất đi hai tên thuộc hạ tâm đắc !
    Kim Lệnh công tử cười mỉm:
    - Hai lão có dộng thủ hay không cũng chỉ là sự vụ của bổn bang, vấn đề nên quan tâm ở đây là ai sẽ phơi xác chốn này ?
    Mắt Thiên Kỳ lóe lên như điện chớp nói :
    - Đồng mỗ đã nói trước rồi, khi tôn giá chưa quên thì có quyền tự quyết định!
    Kim Lệnh công từ cười ngạo nghễ :
    - Đồng huynh quả là người khí phách !
    Nói đoạn vẫy tay về phía sau, hai lão già còn lại vội vàng bước lên cung kính ống lên mụt cây ngọc trúc màu vàng dài chừng ba thước được chế tạo vô cùng tinh xảo.
    Hắc y lão nhân hai tay cầm ngọc trúc, chợt rút ra từ một đầu trong ống trúc xuất hiện một chiếc cán nạm hình rồng rất đẹp. Kim Lệnh công tử nắm tay rút mạnh ra một cây cờ ngắn, cờ cuộn lại nên nhất thời chưa hiện chỗ ảo diệu của nó.
    Lão hắc y vội vã bước lui sau, trễ tay vẫn cầm nguyên ống trúc. Kim Lệnh công tử từ từ chuyển ánh mắt trên người của Thiên Kỳ lạnh lùng:
    - Trên Thiên Đài Sơn hôm ấy Đồng huynh đã phá vỡ mọi kế hoạnh của ta mọi chuyện ta vẫn ngày đêm không quên, bất luận là tư hay công ta và Đồng huynh thật khó cùng đội trời, huynh cần nhớ đến điều này.
    Thiên Kỳ cười trầm :
    - Bởi vì ở Thiên Đài Sơn chúng ta không hội ngộ nên tôn giá mới còn đến hôm nay !
    Kim Lệnh công tử vẫn cười bình thản :
    - Chắc là ta phải cảm tạ công tử về chuyện đó ư ?
    Đột nhiên Kim Lệnh công tử lớn tiếng cho hai lão già:
    - Bắt Qúa Nam Bình trước đã.
    Hai lão hắc y nghe lệnh quát lên:
    - Còn chưa thúc thủ chịu trói.??
    Dứt tiếng cả hai lão nhanh như chim cắt phối hợp từ hai bên tả hữu lao vút tới phía Qúa Nam Bình. Nốt son trên mặt chàng trai Huyết Kiếp đã hồng lên như máu Chàng cất tiếng lãnh đạm :
    - Tôn giá cho rằng có thể thâu thập được Đồng mỗ sao ?
    - Nếu Đồng huynh có chỗ hoài nghi thì có thể chứng minh điều ngược lại !.
    Qúa Nam Bình chẳng phòng bị, lão hít một hơi chân khí, xoay người qua bên phải, mặt khép lại như không muốn né tránh mà cũng chẳng muốn chống.
    Thiên Kỳ thấy vậy hơi giật mình song Kim Lệnh công tử đã vận đầy đủ công lực lên hai tay. Nhanh như những tia chớp phá thạch, chưởng phong của hai lão già mạnh như bài sơn đã ập đến phía Thiên La Kiếm. Thiên La Kiếm biểu hiện bên ngoài như vậy song kỳ thực lão đang vận công để chờ đợi, thấy đã cấp bách mà Thiên Kỳ không động thủ lão mới vội rút kiếm...
    Một tiếng quát vang lên :
    - Hai vị muốn chết ?
    Thanh âm của Thiên Kỳ vừa dứt, tiếng của Kim Lệnh công tử tiếp theo :
    - Thiên Kỳ có bổn công tử ở đây ngươi không thể tác oai tác quái được !
    Trí Hải và mấy người còn lại chỉ thấy loáng lên một cái, những hình bóng chuyển động, nháy mắt đã hình thành vòng vây theo lối chia ba chân vạc. Chợt nghe "ầm, ầm" hai tiếng kinh thiên động địa rồi hai bóng người bị bắn dạt về hai bên trái phải chừng ba bốn bộ. Thật ngẫu. nhiên, hai bóng của hai lão già áo đen lại hợp với Thiên La Kiếm tạo thành. thế chân vạc mà Thiên Kỳ là trung tâm. Bên ngoài của vòng vây này là Kim Lệnh công tử đứng thản nhiên như không có gì xảy ra. Thiên Kỳ từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào mặt của Kim Lệnh công tử lạnh lùng:
    - Tôn giá là người đầu tiên dùng binh khí để thăm dò Đồng mỗ.
    Giả Thiên Bằng lúc này thầm nghĩ :
    - Một chưởng của lão hòa thượng lúc nãy hình như giờ mới hiện rõ kết quả. Nếu muốn trừ khử Huyết Kiếp Thủ thì có lẽ đây là cơ hội ngàn năm có một thưở.
    Lão đưa mắt nhìn ba lão hòa thượng. Không ngờ ba lão hòa thượng như cũng đã có ý định như vậy vì lúc này bọn họ đã phát hiện ra Thiên Kỳ đã trọng thương. Trí Hải nhìn qua phía Giả Thiên Bằng nói :
    - Đơn thí chủ đã có suy nghĩ gì phải không ?
    - Tại hạ có một giải pháp rất quang minh !
    Trí Hải gật gù nói :
    - Vì tất cá sinh linh của võ lâm trung nguyên nên không thể có giải pháp nào là không quang minh!
    Giả Thiên Bầng cười nói :
    - Không phải là chỉ vì người khác đại sư ! công lực thằng nhỏ này quá cao siêu khiến người khác phải kinh hoảng đố kỵ, chúng ta cần phải có hành động.
    Dứt lời lão đi về phía vòng chiến. Ba lão hòa thượng sắc mặt thoáng hồng, Giả Thiên Bằng nói không sai, hành động của y không phải chỉ vì người khác, song ba lão lại là người xuất gia. Ba lão đưa mắt nhìn nhau một lúc rồi gật đầu đoạn lặng đi về phía vòng chiến. Thiên Kỳ có một tốc độ ra tay vô cùng nhanh, trong thoáng chớp, chàng đã tiếp liền ba chiêu của ba tay cao thủ. Điều này đã làm Kim Lệnh công tử bắt đầu có những dao động. Vừa nhìn thấy bốn người đi vào vòng chiến vị công tử này hơi giật mình buột miệng hỏi :
    - Các vị muốn thế nào ?
    Giả Thiên Bằng nói :
    - Muốn trừ khử một người làm cho toàn vô lâm trung nguyên phải bất an Kim Lệnh công tử thần sắc hơi đổi nói:
    - Người đó cũng khiến cho chư vị bất an đúng không ? tại hạ cũng có ý như chư vị.
    Nói xong, Kim lệnh công tử quay qua hai lão già trầm giọng.
    - Hai người hãy khống chế Qúa Nam Bình !
    Lúc này, bọn Trí Hải đã vây Thiên kỳ vào giữa. Một nụ cười mai mỉa phảng phất trên khuôn mặt của Thiên Kỳ. nốt son trên trán chàng trai như chuẩn bị nhỏ ra máu tươi.
    Chàng nhìn mọi người với ánh mắt tàn khốc nói :
    - Đại sư, cuối cung thì cánh tay của Huyết Kiếp Thủ cũng đã vươn đến chư vị Kim lệnh công tử Hắc Ngọc Thông bỗng cười lên rùng rợn :
    - Cánh tay huyết Kiếp của ngươi vươn ra đã quá chậm.
    Vừa nói xong, Hắc Ngọc Thông đã phất chiếc cờ ngọc phát động thế công. cũng chính lúc này bên ngoài tường viện đồng vang lên những tiếng kêu kinh bãi và trên không vang lên những tiếng như phụng kêu vậy. song tại cuộc chiến thì không ai nghe thấy cả, vì đồng thời với thanh âm kia nổi lên thì ba lão hòa thượng cũng phát động thế công...

    hết: Hồi 12


    Đêm nghe tiếng mưa rơi , Đếm mấy triệu hạt rồi ...mà chưa vơi nỗi nhớ....
     


  7. X_ray

    X_ray Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0
    Hồi 13
    Chấn Động Quần Hào Nét Diễm Sắt
    Mai Đảo Tung Hoành Gót Cửu U

    Đột nhiên từ bên ngoài viện vang lên những tiếng kêu kinh hoàng những tiếng rú hãi hùng. Vừa nghe thì tất cả người tại sảnh đều đoán ra, những hào kiệt vừa trốn chạy trước đây đã bị người của Cửu U Đảo bức trở lại. Đủ thấy rằng toàn tòa viện lớn này đã bị người của Cửu U Đảo bao vây. Từ những tiếng kêu thảm thiết của quần hùng, cho thấy rằng, không một ai đủ năng lực đề kháng với người của Cửu U Đảo.
    Năm người đang bao vây Thiên Kỳ sắc mặt cũng đồng thời biến đổi, lòng họ đã dao động song trong thế trận này không cho phép họ phân tâm, vì họ hiểu rằng đối với vị sát tinh khét tiếng trong giới võ lâm này, chỉ cần một phút phân tâm cũng có thể trả giá rất đắt.
    Thiên Kỳ từ trước đến sau vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng trầm tĩnh như những âm thanh khủng khiếp kia chàng ta không hề nghe thấy. Cả bốn phương tám hướng một áp lực nặng như núi luôn đè nặng về phía Thiên Kỳ, song không có cách gì lọt qua bức tường chưởng phong như sấm sét mà chàng đã tạo dựng. Cứ một lần chàng xuất chiêu, vòng vay vừa:thu hẹp lại tiếp tục dạt rộng ra, hình thành một cục diện như đang đánh bắt cá, trông rất ngoạn mục.
    Những tiếng hô hoán bên ngoài viện vừa dứt không lâu, đã có năm sáu hán tử nhảy xuống với sắc mặt kinh hoàng khủng bố, và tiếp theo sau đó lại xuất hiện thêm mười mấy người già lẫn trẻ. Những người này do quá sợ hãi mà không thể suy nghĩ tìm đường chạy nào, lại phải nhảy vào trong viện. Tất cả họ đều tranh nhau chạy trước, cứ chạy thẳng về phía đối diện, không có người của Cửu U đảo bao vây.
    Cùng với sự xuất hiện trên, trong màn đêm lại vang lên những âm thanh ma quái ghê rợn và trên bức tường đối diện với quần hùng đã hiện ra ba bóng người mặt xanh như tàu lá, ai nhìn thấy cũng thấy lạnh cả người. Như một rắn không đầu, vừa nhìn thấy những kẻ đó quần hùng lại vội vàng quay lưng chạy về phía ngược lại. Đột nhiên một tiếng kêu lên như tuyệt vọng :
    - Chúng ta đã bị bao vây cả rồi !
    Quần hùng đứng khựng lại, đưa mắt nhìn lên những bức tường trước mặt, tất cả sợ hãi đến đờ cả người. Tất cả, trên ba bức tường đông tây và nam đã xuất hiện chín quái nhân của Cửu U Đảo. Thực ra cự ly của họ cũng khá xa, đến mười mấy trượng, song không một ai nghĩ đến chuyện phá vòng vây, có lẽ vì thanh danh của Cửu U đảo đã hình thành dấu ấn quá sâu trong lòng họ.
    Phía bắc của bức tường hãy còn đóng, nhưng đó lại là hướng quần hùng vừa mới đến, vì vậy họ hiểu rõ rằng từ đằng đó không thể có đường thoát thân.
    Khi nghe rằng tất cả đã bị bao vây, năm người đang vây đánh Thiên Kỳ giật mình chột dạ gần như là bản năng, họ phải nghĩ đến kết quả cuối cùng cho bản thân mình.
    Tất nhiên trong chuyện này, cũng chẳng ai nghĩ đến cần phải thật chí công vô tư !.
    Tất cả đều chợt nghĩ đến sự an nguy của bản thân mình, sắc mặt của họ đã thay đổi trầm trọng, ba vị cao tăng của Thiếu Lâm cũng không loại trừ. Cao thủ giao tranh, cốt yếu phải giữ tâm thần hợp nhất, khi năm người thoáng lo làm phân tán thâm tâm.
    Chợt nghe Thiên Kỳ quát lên một tiếng, lập tức bóng chưởng bay trùm lên tất cả. Và, như cùng một lúc bóng chưởng đã quét đến trước ngực năm người. Cũng trong những tiếng quát lên hốt hoảng, cả năm đôi chưởng lực rút nhanh về trước ngực phòng thủ.
    Tuy thời gian quá gấp rút, họ rút về chưa đủ công lực song với tốc đọ nhanh như vậy cũng đáng cho người khác khâm phục. Chỉ nghe :"bình, bình, bình..." mấy tiếng liên tục vang lên, như những cánh diều đứt dây, năm cao thủ bắn ngược lui ra sau, ngã lên trên mặt đất cách chỗ cũ chừng một trượng.
    Mỗi người đều vội vận dụng công lực thử xem thương thế. Mười hồng nhãn quang vừa kinh ngạc vừa sợ hãi hướng về khuôn mặt lạnh như băng đang hừng lên sát khí của Đồng Thiên Kỳ, họ đều hiểu rằng chàng thanh niên tuấn tú kia, trước khi động thủ với họ đã mang nội thương mà luồng chưởng lực vừa rồi như bài sơn đã chấn động cả toàn thân họ. Dù gì họ chưa tụ đủ công lực, song chưởng của cả năm đại cao thủ hội tụ thì kình mạnh đến dường nào !
    Đồng Thiên Kỳ vẫn với thái độ lạnh cố hữu, song làn da hơi đổi, chứng tỏ nội thương của chàng cũng đã nặng thêm mấy phần. Kim Lệnh công tử đưa mắt thăm dò quanh một vòng rồi lo lắng thầm nghĩ :
    ?oĐêm nay người của ta phái đến quá ít ỏi, càng kéo dài lâu e có hại chứ không có lợi. Nhân lúc đối phương chưa tập hợp đủ lực lượng rút đi là thượng sách. Nếu không, hậu quả thật khó lường? Trong lòng tuy có ý lo nhưng Kim Lệnh công tử chẳng hề thể hiện ra sắc mặt.
    Nhìn sang Thiên Kỳ gã nói :
    - Công lực của Đồng huynh quả khiến cho tại hạ bái phục, chỉ là hạ..ha cục diện hôm nay Đồng huynh nghĩ thế nào ?
    Thiên Kỳ nhìn lên ba vị quái nhân mình phát lân tinh trên bức tường đối diện, rồi vẫn lạnh nhạt :
    - Giữa chúng ta thắng bại còn chưa phân, cục diện đêm nay ắt phải có một bên vĩnh viễn nằm lại trên đảo này, tôn giá hà tất phải hỏi vậy.
    Kim Lệnh công tử cố làm ra vẻ trấn tĩnh nhìn về phía bốn người còn lại, chỉ thấy bốn đại cao thủ cũng đang thăm dò nhìn về phía những nhân vật mới đến. Tuy họ đã trấn tĩnh song không thể qua mắt Kim Lệnh công tử, gã thầm nghĩ :
    ?oLúc này, bốn vị kia cũng đang nghĩ kế thoát thân, ta không thể một mình đương đầu với nhiều kẻ địch như vậy. Thôi để ngày khác sẽ hay? Nghĩ vậy gã giả tảng cười nói :
    - Võ lâm đồn đại Đồng huynh tuy tuổi trẻ song tài mạo song toàn, liệu việc như thần chuyện sắp tới chắc huynh cũng đã hiệu rõ.
    Thiên Kỳ giọng vô cảm:
    - Các vị đêm nay đã bị vây rồi, chết trong tay ai thì cùng là chết. Vậy nên, đối với các vị cục diện đêm nay nay đổi thế nào có quan hệ gì ?
    Kim Lệnh công tử giật mình :
    - Chẳng lẽ Đồng huynh đã nắm chắc phần thắng ?
    - Nói ra bây giờ e hãy còn sớm quá ?
    - Đồng huynh ỷ vào một thế lực khác chăng.
    Vừa nghe Kim Lệnh công tử hỏi vậy bọn người kia đều nhìn về phía Thiên Kỳ, biểu lộ lo lắng bất an. Thiên Kỳ nhìn phớt qua năm người rồi cười mỉa :
    - Huyết Kiếp Thủ từ xưa đến nay bao giờ cũng đơn thân độc mã hành. Các vị hà tất phải đoán già đoán non.
    Cả năm người trên gương mặt đã biểu hiện giận dữ vì câu nói của Thiên Kỳ, song bằng vào đó, họ cũng trở nên yên tâm hơn, Kim Lệnh công tử bỗng nhiên thay đổi câu chuyện :
    - Đồng huynh có hiểu gì lai lịch của Cửu U Đảo ?
    - Cửu U Đảo có lai lịch như thế nào đối với Đồng mỗ hoàn toàn vô can, vì vậy Đồng mỗ không phí thời gian để nghiên cứu lai lịch của họ. Thế nhưng bằng vào thái độ của các vị, tại hạ cũng hiểu được phần nào. Ít nhất là họ cũng có khả năng làm cho các vị không còn tự tin phá vòng vây nữa.
    Cả năm người đều giật mình tự nhủ:
    - Người này trẻ như vậy song lại có thể nhìn thấu ruột gan của chúng ta thật là một bản lãnh đáng sợ.
    Kim Lệnh công tư không phủ nhận, song chỉ nhìn qua bốn cao thủ, cười lớn :
    - Chỉ e rằng khi Đồng huynh biết được lai lịch của Cửu Ư Đảo thì cũng không còn tự tin có thể phá vòng vây.
    Không đợi Thiên Kỳ nói, gã ta vội tiếp lời:
    - Cũng vì lẽ đó chúng ta không nên tranh chấp tiếp tục, để cho người của Cửu U Đảo "ngư ông thủ lợi", mà khiến chúng ta không còn cơ hội để một trận thư hùng.
    Thiên Kỳ cười khểnh:
    - Không phải là mất cơ hội để một trận thư hùng mà là giảm đi một phần hy vọng có thể phá được vòng vây.
    Kim Lệnh công tử lại giật mình đổi giọng :
    - Nếu huynh đài và chúng ta cùng hợp lực, tất nhiên hy vọng thoát vây tất phải tăng mấy phần. Thoát khỏi cục diện hôm nay, sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội thư hùng. Đến lúc đó cũng không phải là quá muộn !
    Thiên Kỳ giọng băng giá :
    - Lúc bấy giờ, hẳn tôn giá chuẩn bị một hậu thuẫn ghê gớm và có thể nắm chắc phần thắng. Bởi vì cả hai ta đều tin rằng, chúng ta bao giờ cũng là kẻ địch của nhau.
    Kim Lệnh công tử hình như không nhẫn được nữa cười lớn nói :
    - Đồng huynh đã nói trúng tâm sự của tại hạ. Không nên nói nhiều làm gì, Đồng huynh có thể cho tại hạ biết chúng ta có thể liên minh hay không ?
    - Tôn giá thích một câu trả lời như nào ?
    Kim Lệnh công tử lại cười nói - Đồng huynh tuổi tác nhỏ hơn tại mấy tuổi song cơ trí còn trên tại hạ mấy phần, lòng tại hạ chắc huynh đã rõ như lòng bàn tay. Nhật Nguyệt Bang thế mạnh như bài sơn, song hiện tại cũng chẳng có gì. Tại hạ nghĩ rằng huynh sẽ không đồng ý liên minh.


    Đêm nghe tiếng mưa rơi , Đếm mấy triệu hạt rồi ...mà chưa vơi nỗi nhớ....
     


  8. X_ray

    X_ray Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0
    Mọi người có mặt tại đương trường đều cảm thấy ngạc thiên, vì không hiểu sao gã lại nói trước sau chẳng giống nhau cả.
    Thiên Kỳ cười lạnh :
    - Tôn giá đoán không sai. Đến như Đồng mỗ và Nhật Nguyệt Bang ai sẽ còn ai sẽ mất, nói ra bây giờ hãy còn quá sớm. Sở dĩ tại hạ muốn cùng chư vị thư hùng, chẳng qua để các vị nhớ lại Huyết Kiếp Thủ năm xưa hành sự như thế nào.
    Tất cả mọi người nghe nói đều tỏ vẻ thất vọng, lòng mong muốn thoát hiểm khiến tất cả mọi người đều khởi lên ý niệm phải hợp lực giết ngay Đồng Thiên Kỳ. Đơn Hành Tín cười khẩy :
    - Hóa ra chúng ta lãng phí thời gian vô ích !
    Thiên Kỳ vừa định nói lại điều gì bỗng từ sau lưng chừng ba trượng vang đến một giọng oanh :
    - Điều đó không phải lãng phí. Ít nhất nhờ vậy mà các vị cũng đã bảo toàn được lực lượng. Hơn nữa sự hợp tác chưa phải là hoàn toàn không có khả năng.
    Thanh âm quá đột ngột khiến tất cả mọi người đều không khỏi giật mình. Mọi tinh mắt rời khỏi Thiên Kỳ tập trung về phía phát ra thanh âm. Thiên Kỳ vẫn đứng quay lưng về phía phát ra tiếng nói, song chàng vẫn quan sát trên gương mặt của những người đối diện và nhận thấy từ nét kinh hoảng đã chuyển sang sắc thái ngạc nhiên.
    Trong giây phút sinh tử này, ai có thể khiến cho quần hùng trấn định lại được ?
    Nếu là cứu tinh của quần hùng thì đối với Thiên Kỳ ắt không phải lã bằng hữu ?
    Thiên Kỳ nhìn sang Kim Lệnh công tử bằng vào khuôn mặt ngạc nhiên của hắn chàng hiểu rõ người mới đến không phải là Nhật Nguyệt Bang. Ngoài Nhật Nguyệt bang ra, ai là người có thể đặt niềm tin cho quần hùng ?
    Kim Lệnh công tử chuyển nhanh đôi mắt, nhún nhẹ vai nói :
    - Lời của cô nương tại hạ có thể tin, nhộn nhờ vào cô nương.. Giọng oanh lại vang lên lanh lảnh:
    - Lời của công tử quá khiêm, bốn chữ Kim Lệnh công tử đã vang danh khắp giang hồ tứ hải, bổn cô nương đâu dám qua mặt ?
    Trên khuôn mặt Kim Lệnh công tử thoáng qua nét tự mãn, gã cười nói :
    - Cô nương quá khen ! tại hạ trên đường giang hồ quả là nhận được chút hữu danh, nhưng chẳng đủ để cho người khác khâm phục, ví như cục diện hôm nay muốn cùng vị Đồng thiếu hiệp này liên thủ để phá vòng vày song không được nhận lời. Nếu cô nương đích thân đề nghị, tại hạ nghĩ rằng kết quả sẽ khác.
    Kim Lệnh công tử biết Thiên Kỳ là người vô cùng kiêu hãnh, bằng vào lời nói đó gã có thể ly gián được hai bên dễ dàng. Song lời nói lại rất khéo, dụng tâm đả kích Thiên Kỳ cũng thật kín đáo. Mọi người tại trường đều ngầm sợ mưu mô của gã.
    Giọng oanh kia lại vang lên :
    - Tiểu nữ mà có được bản lãnh đó sao?
    Kim Lệnh lại khích :
    - Trong vòm trời này, nếu có người dám không tuân lệnh của cô nương thì bản lãnh phải ghê hồn, và mệnh lệnh của hắn cũng phải tung hoành trong thiên hạ không ai dám trái, song cô nương đâu cần phải động thủ, chỉ cần phát lệnh đi thì mọi người không thể không tuân.
    Thiên kỳ thầm nghĩ :
    "Bằng vào lời của Kim Lệnh công tử, cô gái này hình như chưa từng đến võ lâm trung nguyên. Lực lượng nào mà khiến cho bấy nhiêu nhân vật giang hồ đều khuất phục như vậy? Cô gái lại cười tiếp :
    - Cả ngươi cũng không loại trừ chứ ?
    Kim Lệnh công tử hơi giật mình :
    - Giả như cô nương dùng bổn công Cô gái lại dồn tiếp :
    - Nói vậy là bổn cô nương phải thỉnh cầu, công tử mới chịu xuất thủ phải không ?
    Kim Lệnh công tử giảo hoạt như cáo, song trong tình thế này nhất thời không biết phải nói thế nào, ấp úng :
    - Điều này... điều này...
    Cô gái cười nhẹ :
    - Công tử có nhiều do dự ?
    Câu nói vừa dứt thì tất cả các ánh mắt đều tập trung vào khuôn mặt của Kim Lệnh công tử và lóe lên ánh sát khí.
    Kim Lệnh công tử chuyển nhanh óc cáo già buột miệng :
    - Giả như có kẻ nào không tuân mệnh lệnh của cô nương thì tại hạ nhất quyết xuất thủ trừng trị - Hạ.. hạ.. đa tạ công tử. Hiện tại thời gian có hạn, các vị cần nắm lấy cơ hội để phá vòng vây.
    Kim Lệnh mừng rỡ :
    - Cô nương cũng tham gia sao?
    Cô gái cười nhẹ :
    - Bổn cô nương cũng không muốn lưu lại một mình trên đảo này.
    Kim Lệnh công từ tốn quay sang phía Thiên Kỳ :
    - Đồng huynh, đến bây giờ huynh đã có ý thay đổi lập trường không ?
    Thiên kỳ vẫn lạnh lẽo :
    - Tôn giá cho rằng có thể có khả năng đó sao ?
    - Đúng vậy ! ta còn cho rằng khả năng ấy rất ất lớn nữa kia, vì nàng bây giờ không phải chỉ có ta muốn hợp tác mà cả họ nữa.
    Vừa nói ga vừa chỉ tay về phía quần hùng vừa mới quay lại. Thiên Kỳ vẫn không thay đổi nét mặt, giọng vô cảm :
    - Danh hiệu Huyết Kiếp Thủ được tạo nên bằng máu. Tôn giá cần biết rằng tại hạ không vụ lợi ở chỗ đông người nên không màng đến chuyện liên thủ.
    Kim Lệnh công tử cười thâm độc :
    - Vậy là Đồng huynh vẫn không màng đến cả lời của vị cô nương kia sao?
    Thiên Kỳ vẫn giữ lập trường :
    - Ý của tại hạ không thể có một ai có quyền chi phối cả.
    Câu nói của Thiên kỳ khiến tất cả mọi người có mặt đều quay phắt lại nhìn vào mặt chàng với vẻ công phẫn. Thấy vậy Kim Lệnh công tử mừng thầm, song không để lộ ra ngoài, tiếp tục khích :
    - Đồng huynh ! huynh đã làm cho mọi người phẫn nộ, theo tại hạ thấy thì...
    Thiên Kỳ cười lạnh cắt ngang:
    - Kim Lệnh công tử ngươi bất tất phải dụng tâm ly gián. Lời ta nói nặng tợ núi Thái sơn, không bao giờ có thể thay đổi. Các vị ngay cả khả năng làm cho chủ ý của mình cùng không có.Sống như vậy không có ý nghĩa gì. Nào cứ lên hết đi, tại hạ sẽ bồi tiếp tất cả !
    Kim lệnh công tử quay nhìn cô gái một cái, rồi nói :
    - Đồng huynh đã chuẩn bị rồi phải không ?
    Vừa nói, gã từ từ bước lên. Lúc này quần hùng đã bao vây Thiên Kỳ vào giữa còn lại ba vị cao tăng của Thiếu Lâm thì lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán cho lòng dạ thế nhân thế, đứng ngoài không tham dư....
    Phía bên kia, Thiên La Kiếm, đang mưu đồ thoát thân, không hiểu sao bây giờ cũng từ từ bước đến hiện trường. Hình như lão quên mất sự tồn tại của bản thân mình vậy. Thiên Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lạnh lùng :
    - Các vị xông vào đi ?
    Lúc này bỗng nhiên một giọng nói chấn động hiện trường :
    - Tất cả hãy đứng lại !
    Quần hùng bất giác giật mình dừng bước, và giọng nói lại tiếp :
    - Mệnh lệnh của sư muội ta không cần đến các vị chấp hành ! Còn tên tiểu bối họ Đồng kia, hãy quay lại đây ngay !
    Quần hào nghe lời nói này đều thoáng vẻ bất phục họ quay lại nhìn vào người vừa nói, ánh mắt thoáng vẻ hận thù. Thiếu nữ kia bỗng cất tiếng:
    - Các vị xin hãy tạm thời lùi bước !
    Mọi người đồng thời bước lui. Tiếng nói kia lại vang lên :
    - Họ Đồng kia ! Ngươi có nghe thiếu gia nói gì không ?
    Bấy giờ Thiên kỳ mới quay lại, nhìn vào khuôn mặt của người vừa nói. Đó là một chàng trai mặt đẹp như ngọc, mắt sáng như sao, mũi thẳng, miệng vuông, môi hồng tươi nhuận, so với vẽ đẹp của Kim Lệnh công tử thì khó phân cao thấp.
    Thiên Kỳ bình thản :
    - Tôn giá muốn thể hiện uy phong của mình ?
    Thiếu niên kia tỏ vẻ giận dữ cùng cực, quát lên :
    - Ngươi hãy tiếp một chưởng của ta, để xem ngươi có đủ tư cách để nói những lời như vậy không?
    Dứt lời, thiếu niên lao mình tới như một tia chớp xuất chưởng. Chưởng tới vô thanh, song áp lực thì khủng khiếp, khiến mọi người đều ngạt thở. Thiên Kỳ chỉ cười lạnh, bàn tay chàng đã vung lên tiếp chưởng tự bao giờ không một ai trông thấy, "ầm" một tiếng chấn động đất trời, cát đá mù mịt bay, tối tăm cả một vùng rộng. Giữa chỗ đứng của họ, chưởng lực đào thành một hố sâu chừng ba thước.
    Trong đám cát bụi mịt mù kia, chàng thiếu niên mới đến không có cách gì tự chủ, phải thoái lui mấy bộ. Trong đôi mắt chàng trai, ngoài vẻ kinh ngạc còn có sự hận thù căm ghét, bởi lẽ ngoài võ công trùm thiên hạ Thiên kỳ còn có một diện mạo mà hắn ta không thể sánh.


    Đêm nghe tiếng mưa rơi , Đếm mấy triệu hạt rồi ...mà chưa vơi nỗi nhớ....
     


  9. X_ray

    X_ray Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2004
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0
    Đồng Thiên Kỳ tuy rằng đã mang trọng thương, song sau một chưởng, chàng vẫn đứng bình chân không hề nao núng. Quần hùng đều kinh ngạc về bản lãnh của chàng trai mới đến, vì tuy kém thế, song hắn cũng không tỏ ra bị thương. Sau khi làn gió biển trong lành bay đi tất cả bụi cát đất đá vừa mới tung lên, thiếu miên kia quét đôi mắt như điện nhìn về phía Thiên Kỳ, vẻ ghen ghét của chàng trai càng lộ rõ, gã cười lạnh nói :
    - Ngươi phải đỡ thêm một chưởng nữa của thiếu gia.
    Vừa nói, gã định xuất chiêu. Bỗng một giọng oanh cất lên ; - Lăng sư huynh ! không nên đánh nữa Gã họ Lăng kia vội vàng quay lại nói:
    - Sư muội ? Vừa rồi huynh không dùng toàn lực, đâu ngờ tên tiễu tử này cũng có bản lĩnh. Thêm một chưởng nữa xem gã ta còn chống đỡ nổi hay không Khi thiếu niên họ Lăng di chuyển thân pháp, ánh mắt của Thiên kỳ bất giác nhìn vào cô gái đứng sau lưng chàng trai, khuôn mặt anh tuấn của chàng thoáng thay đổi, chàng thẫm nhủ:
    ?oSao trên đời này lại có người đẹp như vậy ?? Vốn sau lưng chàng trai có hai nữ nhân. Cô gái vừa mới đến vận y phục màu trắng bạc, dáng thướt tha uyển chuyển, người cân đối nhẹ nhàng thanh thoát. Khuôn mặt của nàng có thể nói không có ngôn từ nào của thế tục thế lột tả được. Có thể nói nàng là một bức tranh hoàn mỹ của tạo hóa. Tóm lại tất cả tinh hoa của cái đẹp hình như đã tập trung trên người con gái này ! Ấy vậy mà, bên cạnh nàng lại là một phụ nữ trung niên hoàn toàn tương phản. Bà ta mày râm mắt lớn, mũi gãy miệng rộng trông thô kệch và kỳ quái vô cùng, hình như là thị tỳ của trang tuyệt sắc giai nhân kia.
    Trung niên thiếu phụ kia bỗng lên tiếng :
    - Lăng công tử nếu sử dụng hết toàn lực thì không biết sẽ có uy lực vũ bão đến chừng nào !
    Nghe lời nói khích kia, công tử họ Lăng sa sầm nét mặt song vội vàng trấn tĩnh, cười xởi lởi :
    - Ngũ đại tỷ lại cười tại hạ ư ?
    Phu nhân nét mặt vẫn không đổi :
    - Không dám ! không dám ! Ngũ Xảo Vân này thân phận tôi đòi, đâu dám thất lễ cùng công từ.
    Thiếu niên họ Lăng kia tỏ vệ khó chịu, nhìn về phía giai nhân như trông chờ nàng ngăn cản bớt phụ nhân họ Ngũ, song khuôn mặt thiếu nữ vẫn không thể hiện nét gì khác, không biết phải làm thế nào, công tử họ Lăng lại đối đáp :
    - Ngũ đại tỷ ! Tại hạ tính tình nóng nảy, lời nói có chỗ nào không phải, mong đại tỷ lượng thứ Ngũ Xảo Vân lạnh lùng ; - Lăng đại công tử là người văn võ toàn tài, lời nói sao lại có chỗ không phải được.
    Công tử không phải là còn một chưởng toàn lực chưa đánh đó sao ? Với chưởng lực này tôi nghĩ rằng gã họ Đồng kia chắc khó toàn mạng.
    Chàng họ Lăng thầm kêu khổ và nguyền rủa phụ nhân ; ?oCon rùa đen đáng chết ! Những hoa mỹ của ta đâu phải để hạng người như ngươi hiểu, sao lúc nào ngươi cũng tính cách làm cho ta mất mặt ! Hãy đợi đến lúc ta đoạt được mỹ nhân rồi thì chớ trách ta độc ác.?
    Gã nghĩ như vậy, song bề ngoài vẫn vẻ ôn hòa liếc nhìn mỹ nhân một cái, gã quay lại phía Thiên Kỳ, chợt giọng nói thánh thót của cô gái vang lên :
    - Các người không nên đánh nhau nữa ! Đồng công tử ! tiện nữ có lời này không biết công tứ có thể tiếp thu không ?
    Thiên Kỳ cũng phải nén xao động trong lòng lạnh nhạt hỏi :
    - Cô nương cần tại ha tiếp thu điều gì?
    Kim Lệnh công tử thoáng giật mình thầm nghĩ :
    ?oMẹ nó ! Không lẽ hắn thay đổi chủ ý ?? Giai nhân thoáng chút trầm tư rồi dịu dàng nói :
    - Cùng liên thủ để phá vòng vây !
    Thiên Kỳ cười nhẹ :
    - Tại sao cô nương nhất định muốn Đồng mỗ chấp nhận điều này ?
    - Tôi cũng không biết ! Song tôi nghe trên võ lâm vẫn đồn đại công tử không bao giờ nghe lời khuyên cáo của ai cả và cũng không hề có một người bằng hữu, nên động tánh hiếu kỳ, muốn thử xem. Hơn nữa rất nhiều người không bao giờ nghe lời khuyên của người khác, song họ lại nghe lời khuyên của tôi.
    Lời nói của nàng nghe rất tự nhiên, thần thái lại rất chân thật, chẳng mang chút khoa trương nào cả. Thiên Kỳ nghe vậy, chàng nhẹ nhàng :
    - Những gì cô nương nghe được về tại hạ e rằng không đầy đủ. Tại hạ không những không có bằng hữu, mà trên bước đường giang hồ chỉ có toàn cừu địch. Đến như một lời khuyên của cô nương, cũng thật đáng tiếc, hôm nay cô gặp một ngoại lệ Cô gái vẫn cười nhẹ :
    - Vậy là công tử không nghe lời ta ?
    - Cũng như cô nương vậy, chắc cô nương không thích nghe lời khuyên của ai.
    Công tử họ Lăng lúc này nét mặt đã trầm nặng, gằn giọng :
    - Ngươi là thứ gì mà dám cùng sư muội ta tranh luận ?
    Thiếu nữ vờ như chẳng nghe thấy gì, lại nói với Thiên Kỳ :
    - Làm sao công tử biết rằng ta không thích nghe lời khuyên của người Câu hỏi của thiếu nữ không nằm trong dự đoán của Thiên Kỳ, chàng trầm tư một lúc rồi nòi :
    - Giả như cô nương thích nghe một lời của tại hạ, thì tại hạ khuyên rằng, đối với chuyện hôm nay giữa tại hạ và các bằng hữu đất trung nguyên này, cô nương đừng nhúng tay vào.
    Cô gái thoáng giật mình, nói :
    - Như vậy là trái với tôn chỉ của ta khi đến nơi này !
    - Nói vậy thì giữa chúng ta, không ai nên nghe ai cả !
    Cô gái nói rành rọt từng tiếng :
    - Bổn cô nương vì hảo ý đối với các người mà đến. Nếu không trong cuộc tranh chấp giữa các người chỉ khiến cho kẻ khác "ngư ông thủ lợi. Điều này đối với công tử cũng không phải là không có hại gì Lời thiếu nữ vừa dứt, bỗng nhiên trên không trung tĩnh mịch nổi lên chín tiếng kêu thê thảm như vượn hú quỷ rên, tiếp theo là một tràng cười rợn người như vọng về từ địa phủ. Ở ngay phía sau bức tường đối diện vang lên một giọng nói lạnh lùng :
    - Dù cho các ngươi không quyết dấu, Cửu U Đảo muốn thu lợi, thì cũng không dùng hết một lực lượng lớn như thế này ! ha hạ..
    Quần hùng ngẩng đầu lên nhìn về phía bức tường, bỗng có người kêu lên sợ hãi:
    - Cửu U Đảo Chủ !


    hết: Hồi 13


    Đêm nghe tiếng mưa rơi , Đếm mấy triệu hạt rồi ...mà chưa vơi nỗi nhớ....
     


  10. sleepingdragon

    sleepingdragon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2003
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    bạn cho in tiếp đi x_ray. kha kha, tớ thấy bây giờ nó lại giống truyện chưởng wá, nhưng đọc vẫn thấy hồi hộp, muốn đọc tiếp nữa. lúc đầu đọc thấy văn phong sắc nét vô cùng.

    Tito andrescu

Chia sẻ trang này