1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tặng những người yêu thơ Nguyễn Bính , thơ tình thời cỏ dại...

Chủ đề trong '1981 Gà -Hà Nội' bởi soleildeautomne, 02/04/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Cũng thích và thuộc thơ Nguyễn Bính, nhiều lắm, vì đã từng có bà ngoại bên cạnh . Có một bài mà cả bà và mình đều thích, nó như những hồi ức ngày ấu thơ, trong sáng và đẹp đẽ quá...

    Hoa Với Rượu
    Thấy rét u tôi bọc lại mền,
    Cô hàng cất rượu ủ thêm men,
    Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ,
    Say cả tư mùa cho khách quen .
    Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi,
    Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi .
    Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ,
    Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi .
    Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà,
    Người ta bắt chước chị người ta!
    Ra vườn nhặt những hoa cam rụng,
    Về bỏ đầy nồi cất nước hoa .
    Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy,
    Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau .
    Hí hửng bảo nhau: "Thơm đấy chứ,
    Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!"
    Một tối nhà Nhi có giỗ thầy,
    Chị Nhi cho uống rượu cay cay,
    Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa
    Mặt đỏ lên rồi chếnh choáng say .
    Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài,
    Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai .
    Chị Nhi cứ chế làm sao ấy,
    Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười .
    Chị Nhi thường nói với u tôi:
    "--Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi!"
    U tôi cười đáp ngay như thật:
    --"Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!"
    Thưở ấy non sông thật thái bình,
    Trai hiền bạn với gái đồng trinh .
    Đời say men rượu thơm hoa rụng,
    Tràn những thơ ngây, ngập cảm tình .
    Ấy thế mà rồi cách biệt nhau,
    Nhà Nhi không biết dọn đi đâu .
    Mình tôi trời bắt làm thi sĩ,
    Mẹ mất khi chưa kịp bạc đầu .
    Bỏ lại vườn cam, bỏ mái tranh,
    Tôi đi dan díu với kinh thành .
    Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới,
    Chuốc mãi men say rượu ái tình .
    Rượu ái tình kia thành thuốc độc,
    Vườn trần theo **** phấn hương bay .
    Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc,
    Hoa hết thơm rồi rượu hết say .
    Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu,
    Ba bốn năm rồi năm sáu năm .
    Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại,
    Men nồng gạo nếp nước hoa cam .
    Xa lắm rồi Nhi! Muộn lắm rồi,
    Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi!
    Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ,
    Mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi .
    Chắc ở nơi nào dưới mái tranh,
    Chị em Nhi vẫn sốn yên lành .
    Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán,
    Hồn vẫn trong và mộng vẫn trinh .
    Ngày xưa con bé Nhi còn đẹp ,
    Huống nữa giờ Nhi đã đến thì .
    Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ,
    Cho người thiên hạ phải say Nhi .
    Xóm chị em Nhi ở mấy nhà ?
    Bến đò dông vắng ? Chợ gần xa ?
    Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ ?
    Vườn có trồng cam có nở hoa ?
    Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng,
    Thực ra có phải thế này không .
    Chị Nhi đã lấy chồng năm trước,
    Nhi đến năm sau lại lấy chồng ?
    Ước gì trên bước đường lưu lạc,
    Một buổi chiều nào lộng gió mưa,
    Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ ,
    Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa .
    Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó,
    Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu .
    Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại ,
    Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau .
    Tôi kể: "U tôi đã mất rồi,
    Cửa nhà còn có một mình tôi ..."
    Nhi rằng: "Ngày trước u thường nói
    Hai đứa mình trông đến đẹp đôi ..."
    "Chị em mới lấy chồng năm trước,
    Chồng chị trồng cam ở mé sông .
    Em ở mình đây nhà trống trải,
    Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông ..."
    Như truyện Tương Như và Trác Thị
    Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng **
    Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng .
    Ta với em Nhi kết vợ chồng .
    Rượu cất kỳ ngon men ủ khéo,
    Say người thiên hạ lại say nhau .
    Chiều chiều hai đứa sang thăm chị ,
    Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu .
    Chao ôi! Là mộng hay là thực ?
    Là thực hay là mộng bấy lâu ?
    Hai đứa sống bằng hoa với rượu,
    Sống vào trời đất, sống cho nhau .

    Nhưng mộng mà thôi, mộng mất thôi,
    Hoa thừa rượu ế, ấy tình tôi .
    Xa rồi vườn cũ hoa cam rụng ,
    Gặp lại nhau chi muộn lắm rồi .

    Huế 1941
    **Chuyện đời Hán, Trung Hoa, kể lại rằng: Trác Thị (tức Trác Văn Quân) đẹp người, giỏi văn, vì goá chồng về ở với cha ở đất Lâm Cùng . Tương Như (tức Tư Mã Tương Như) có lần qua chơi đã gãy khúc "Phượng Cầu Hoàng" để quyến rũ, Văn Quân cảm tiếng đàn, bỏ nhà trống, theo Tương Như về thành đô . Sau hai người lại đưa nhau về mở quán ở Lâm Cùng .

  2. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Một bài nữa, có dài, cũng mong đừng khó chịu
    Lỡ Bước Sang Ngang
    "Em ơi em ở lại nhà
    Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
    Mẹ già một nắng hai sương
    Chị đi một bước trăm đường xót xa .
    Cậy em, em ở lại nhà
    Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
    Hôm nay xác pháo đầy đường
    Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng
    Chuyến này chị bước sang ngang
    Là tan vỡ giấc mộng vàng từ nay .
    Rượu hồng em uống cho say,
    Vui cùng chị một vài giây cuối cùng.
    (Rồi đây sóng gió ngang sông,
    Đầy thuyền hận, chị lo không tới bờ)
    Miếu thiêng vụng kén người thờ,
    Nhà hương khói lạnh, chị nhờ cậy em.
    Đêm nay là trắng ba đêm,
    Chị thương chị, kiếp con chim lìa đàn.
    Một vai gánh vác giang san...
    Một vai nữa gánh muôn vàng nhớ thương.
    Mắt quầng, tóc rối tơ vương
    Em còn cho chị lược gương làm gì !
    Một lần này bước ra đi
    Là không hẹn một lần về nữa đâu,
    Cách mấy mươi con sông sâu,
    Và trăm nghìn vạn nhịp cầu chênh vênh
    Cũng là thôi... cũng là đành...
    Sang ngang lỡ buớc riêng mình chị sao ?
    Tuổi son nhạt thắm phai đào,
    Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người !
    Em đừng khóc nữa, em ơi !
    Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em !
    Một đi bảy nổi ba chìm,
    Trăm cay nghìn đắng, con tim héo dần
    Dù em thương chị mười phần,
    Cũng không ngăn nỗi một lần chị đi ."
    Chị tôi nước mắt đầm đìa,
    Chào hai họ để đi về nhà ai...
    Mẹ trông theo, mẹ thở dài,
    Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran.
    Tôi ra đứng ở đầu làng
    Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa.
    II
    Giời mưa ướt áo làm gì ?
    Năm mười bẩy tuổi chị đi lấy chồng.
    Người ta: pháo đỏ rượu hồng
    Mà trên hồn chị: một vòng hoa tang .
    Lần đầu chị bước sang ngang,
    Tuổi son sông nước đò giang chưa tường.
    Ở nhà em nhớ mẹ thương
    Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ .
    Mẹ ngồi bên cửi se tơ
    Thời thường nhắc: "Chị mầy giờ ra sao ?"
    "-- Chị bây giờ"... nói thế nào ?
    **** tiên khi đã lạc vào vườn hoang.
    Chị từ lỡ bước sang ngang
    Trời dông bão, giữa tràng giang, lật thuyền.
    Xuôi dòng nước chảy liên miên,
    Đưa thân thế chị tới miền đau thương,
    Mười năm gối hận bên giường,
    Mười năm nước mắt bữa thường thay canh.
    Mười năm đưa đám một mình,
    Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên .
    Mười năm lòng lạnh như tiền,
    Tim đi hết máu, cái duyên không về.
    "Nhưng em ơi một đêm hè,
    Hoa soan nở, xác con ve hoàn hồn.
    Dừng chân bên bến sông buồn,
    Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang .
    Đoái thương, duyên chị lỡ làng.
    Đoái thương phận chị dở dang những ngàỵ
    Rồi ... rồi ... chị nói sao đây !
    Em ơi, nói nhỏ câu này với em...
    ...Thế rồi máu trở về tim
    Duyên làm lành chị duyên tìm về môi .
    Chị nay lòng ấm lại rồi,
    Mối tình chết, đã có người hồi sinh.
    Chị từ dan díu với tình,
    Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng."
    Tim ai khắc một chữ "nàng"
    Mà tim chị một chữ "chàng" khắc theo .
    Nhưng yêu chỉ để mà yêu,
    Chị còn dám ước một điều gì hơn .
    Một lần hai lỡ keo sơn,
    Mong gì gắn lại phím đàn ngang cung .
    Rồi đêm kia, lệ ròng ròng
    Tiễn đưa người ấy sang sông chị về.
    Tháng ngày qua cửa buồn the,
    Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa .
    III
    Úp mặt vào hai bàn tay,
    Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm .
    "Đã đành máu trở về tim,
    Nhưng không ngăn nỗi cánh chim giang hồ.
    Người đi xây dựng cơ đồ...
    Chị vềtrồng cỏ nấm mồ thanh xuân .
    Người đi khoác áo phong trần,
    Chị về may áo liệm dần nhớ thương .
    Hồn trinh ôm chặt chân giường,
    Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây .
    Năm xưa đêm ấy giường này,
    Nghiến răng... nhắm mắt... chau mày ... cực chưa !
    Thế là tàn một giấc mơ,
    Thế là cả một bài thơ não nùng !
    Tuổi son má đỏ môi hồng,
    Bước chân về đến nhà chồng là thôi !
    Đêm qua mưa gió đầy giời,
    Trong hồn chị, có một người đi qua ...
    Em về thương lấy mẹ già,
    Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công.
    Chị giờ sống cũng như không
    Coi như chị đã sang sông đắm đò."

Chia sẻ trang này