1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TẬP 43 : Dưa lê quán - Những người muôn năm cũ - Hồn ở đâu bây giờ !

Chủ đề trong 'Album' bởi yo_hatsukoi, 17/11/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    Bản em lưng chừng núi lưng chừng đèo Từng bậc thang lên xuống như cung đàn ngân dài Một lần đi tuần tra anh tới Gặp em bên suối hát gì Mà rừng ban nở trắng si Cùng lặng nghe em hát Những yêu thương cuộc đời Để lại bao thương nhớ trong lòng mình Một cô gái miền núi đã thắp ngọn lửa tình
    Rồi một hôm anh ghé qua thăm bản Tìm gặp em cô gái nhen ngọn lửa tim mình Bản làng vui điệu xòe hoa náo nức Nhịp trầm thanh ru con lấp đất rung
    Từ xa em đã thấy tôi Rời cuộc vui em tới Em cho tôi vòng nhỏ Và từ ấy người lính có thơ tình Tìm người thương thì hãy qua thác ghềnh sẽ gặp Một rừng ban nở trắng si Một tình yêu tôi có nơi núi rừng mờ xa
  2. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    Cao cao bên cửa sổ có hai người hôn nhau Đường phố ơi hãy yên lặng để hai người hôn nhau Chim ơi đừng bay nhé hoa ơi hãy tỏa hương và cây ơi lay thật khẽ cho đôi bạn trẻ đón xuân về Khi mặt trận bình yên anh lính về thăm phố cô gái vừa tan ca Hò hẹn nhau và chờ nhau cùng khát khao hạnh phúc Họ đón nhau và mùa xuân cũng theo về Ôi hạnh phúc đâu chỉ có cơn mgon và áo đẹp mùa xuân đâu chỉ có hoa thơm và nắng hồng cuộc đời còn có cả những nụ hôn Khi tạm biệt mùa xuân anh lính về thăm biên giới cô gái vào ca ba Họ tạm xa từng ngày qua càng thiết tha thầm nhớ Họ vững tin rồi mùa xuân sẽ quay về Ôi hạnh phúc cô thợ ấy đơn sơ mà thắm nồng tình yêu của người lính lắng sâu nhưng cháy bóng tạm biệt rồi vẫn đọng những nụ hôn
     
    [​IMG]
  3. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Mưa. Mưa. Mưa. Mưa thếCho người ta tìm về với nhau.1. Bà cụ ngồi bên bậc thềm. Đếm những chiếc lá rơi. Một. Hai. Ba. Bốn. Năm. Sáu. Bảy. Nhạt nhòa. Thằng Út ít của bà đi đâu mất chưa thấy về. Ai lo cho nó ăn. Ai lo cho nó ngủ. Nó ngây ngô thế, gặp ai người ta cũng đánh cũng chửi cho thì sao? Chẳng ai hiểu được lòng bà. Những đứa con của bà - là anh chị của thằng Út - bọn nó đều đã yên ấm đâu đó trong cái thành phố ồn ã này. Những bà mẹ khác cũng chẳng thể hiểu được lòng người mẹ như bà. Vậy là bà đã kiên trì ngồi đây mà đếm lá. Phải chi đếm đến chiếc thứ một trăm thì thằng con trai bé nhỏ tội nghiệp của bà sẽ biết đường mà về được tới nhà.Bà giận lắm. Hôm ấy bà mệt quá, bà thấy người nhọc nhừ như vừa ốm dậy, thế là bà nghĩ, mình phải đi khám bệnh xem sao. Nhưng bà không thể để nó ở nhà một mình, lại càng không thể dẫn nó theo. Nhờ hàng xóm cũng không ổn vì phần nhiều họ trông vì nể bà, nhưng họ ghê, họ sợ, nên chẳng chóng thì chầy họ cũng mặc kệ nó ra sân vọc đất cát. Tính mãi, bà gọi điện cho thằng con cả, bảo nó sang trông em. Nó đã hứa như đinh đóng cột rằng nó sẽ sang ngay. Yên tâm, bà quày quả ra đầu ngõ gọi chiếc xe ôm, trong lúc thằng Út còn đang ngủ mê.Khi về đến nhà thì đã ra như thế này.Nhà cửa trống tênh, vắng lạnh. Bà gọi điện ngay cho thằng cả.- Sao con không trông em? Nó đi đâu mất rồi?- Thế nó không đi với mẹ à? Con sang không thấy ai nên nghĩ mẹ dắt nó theo rồi. Bận quá nên con quay về công ty luôn. Sao thế ạ?- Sao trăng gì? Mẹ về chẳng thấy nó đâu. Khốn khổ thật.- Chắc nó đi đâu chốc chốc lại mò về thôi. Mẹ đi khám thế nào? Con đã điện trước sang cho thằng bạn con bên bệnh viện rồi đấy, nó ra đón mẹ chứ?- Có. Có. Thôi. Mẹ đi tìm thằng Út đây.- Dạ. Có gì mẹ nhắn con nhé.Bà cúp máy mà nghe lòng buồn. Sinh ba đứa con. Hai trai một gái. Thằng cả đã lập gia đình yên ổn vợ con chục năm nay. Con gái thứ hai cũng đang mang thai đứa sau. Chỉ duy thằng Út dở ngây dở dại cứ vào vào ra ra làm khổ bà. Hai đứa đầu lúc nào cũng dạ dạ vâng vâng rồi mất biệt không thấy tăm hơi. Bà gọi mãi, đợi mãi, rồi thành quen, tự mình làm lấy mọi thứ, mà theo cách gọi thân mật pha lẫn trách cứ của mấy ông bà hội viên hội người cao tuổi của phường gọi, là bà-già-độc-lập-nhất-xóm!Bây giờ biết tìm nó ở đâu?Bà đứng dậy. Ngó ra sân. Lại ngó lên trời. Không chừng sắp mưa tới nơi, mà thằng con bà... Bà dợm dợm một lúc rồi dứt khoát đi ra cổng, thẳng tiến đầu ngõ. Bà gặp cô hàng cơm bình dân.- Cô có thấy thằng Út đâu không, cô ơi!- Bà. Con đứng bán từ sáng đến giờ có thấy đâu. Nó lại đi đâu rồi hả bà?- Ừ. Thế cô bán hàng. Tôi đi đây.- Vâng. Bà đi.Cô hàng cơm vừa xới tơi cơm trong cái nồi to đùng, vừa đánh hông, chép miệng nhìn theo.- Trời mưa bây giờ. Bà lão khổ quá!Định nói gì nữa nhưng cô lại thôi, vì khách trong hàng chẳng ai hưởng ứng gì. Xì xụp xì xụp ăn uống, xỉa răng.Bà cụ đi lơ ngơ. Anh ơi. Chị ơi. Cô gì ấy ơi. Ông ơi. Bà ơi. Có thấy thằng con tôi đâu không? Nó khờ dại lắm. Nó chẳng biết đâu là đường về. Có ai biết nó ở đâu không? Con của mẹ. Con ơi.Bà đi một thôi một hồi. Trời vần vũ chuyển mưa. Gió bụi thốc lên từ mặt đường. Người ta đi như bay. Nội nhìn xuống lòng đường bà đã thấy chóng mặt. Lòng bà cồn cào. Nếu mưa giông có sấm có chớp, thằng Út sẽ ra sao. Nó sợ sấm chớp từ bé. Bà vừa đi, vừa neo vịn vào tường các nhà ven đường. Bà muốn khóc. Nước mắt người già kiệm quá lăn răn nơi khóe mắt. Bà vốn không tin thần Phật. Bà chỉ tin vào cái lẽ ở đời, ai càng sống lâu càng biết nhiều. Mẹ của bà cũng đã từng nói thế: sống cho biết, sống cho biết. Biết từng ấy năm tháng đằng đẵng, niềm vui duy nhất của bà là những đứa con: thằng cả, con hai, bây giờ là thằng Út. Cái niềm vui cuối cũng là cái lo toan theo mãi cho đến khi bà nhắm mắt họa ra mới rời. Vậy mà bây giờ bà đang lầm rầm khấn viện. Chỉ cần được nó về, còn gì thì bà cũng chịu.Tự dưng bà thấy khó thở. Bà tự xoa xoa ngực. Trái tim mỏi đang kêu gào. Bà cũng muốn kêu gào. Để yên cho bà đi tìm con. Ngoài bà ra nó còn có ai nữa đâu. Ngoài nó ra bà còn trông chờ gì nữa đâu. Gió dữ. Lất phất mưa. Rồi hạt nhỏ hạt to kéo nhau xuống rào rào rào rạo. Bà nép vào một mái hiên cửa khóa then cài, mưa tạt từng cơn. Từng vụng nước miệng cống sôi lên long bong. Bà co mình vào, nhỏ nữa, nhỏ nữa, người già dẻo xương, nhỏ nữa, nhỏ nữa, hai tay ôm lấy gối. Con ơi. Con đang ở đâu. Mưa gió thế này. Lạnh lẽo thế này. Con đừng mà vào nhà ai rồi người ta chửi mắng, người ta đuổi ra. Con có đói cũng đừng có vào hàng tiệm người ta mà bốc ăn. Mẹ khổ quá. Con cố tìm về đến nhà. Mẹ con mình sống đừng phiền đến ai nữa. Mẹ khổ quá.Mưa réo rắt xỉa xói. Bà già. Mẹ thằng điên. Mẹ thằng điên.2. Bà cũng chẳng nhớ nổi làm thế nào mình về được đến nhà. Giờ đây, nằm trên giường. Thấy quần áo đã thay thớm, ngay ngắn dưới chăn. Lại còn thoang thoáng mùi dầu gió. Có lẽ bao nhiêu năm sống đơn lẻ với thằng con khù khờ, bà đã có cho mình một bản năng hoàn hảo. Bản năng ấy khiến bà mò được về nhà, khiến bà biết tự lau người lau tóc, thay áo quần, tự đánh gió, tự chui vào giường nằm, trong lúc đầu bà vẫn đang mơ mơ màng màng.Con của bà. Bà định nhổm người dậy ngay. Nhưng thân thể kêu gào. Nằm xuống. Nằm xuống đi bà già. Bà cũng muốn kêu gào. Kệ tao. Mặc kệ tao. Cho tao dậy tao đi tìm con. Rồi chúng nó chiến thắng. Bà nằm mọp xuống lưng dán vào giường. Có tiếng chuông điện thoại. Bà khó nhọc với tay lên kéo ống nghe luồn qua thành màn vào giường.- Mẹ đây.- Con gọi điện thoại mấy lần. Mẹ đi đâu thế? Thằng Út về chưa?- Mẹ đi tìm nó. Em nó vẫn chưa về.- Gay thật. Mai con chở bọn nhỏ đi học, rồi sang sớm. Vợ con cũng đang cảm cúm nằm rên hừ hừ sốt cả ruột.- Phải tội nó. Con cứ ở nhà lo cho vợ con. Nhà neo người. Mẹ không sao. Mai mẹ nhờ hàng xóm đi tìm. Không được nữa thì con đăng báo đăng đài giúp mẹ.- Vâng. Thế thôi, mẹ nghỉ.Bà gác máy. Nhìn ra ngoài trời thấy tối sầm. Bà dụi mắt mấy lần, kèm nhèm nhìn ra lần nữa. Thôi đúng là tối mất rồi. Bà thiếp đi bao lâu cũng không biết nữa. Thật khốn khổ. Nó đói từ sáng đến giờ. Thật khốn khổ. Bà nhọc người quá cũng chẳng thiết ăn uống gì. Bây giờ làm sao.Mưa đã tạnh. Hơi đất lạnh ẩm bốc lên ngây ngây. Mấy con gián tranh thủ nhà lạnh lạo xạo mò mẫm dò đường. Thi thoảng phía ngoài có tiếng lóc cóc lóc cóc mì gõ.Bà nằm gác tay lên trán. Cái dáng nằm này là của bà ngoại, của mẹ truyền lại đến nay. Ai cũng bảo sửa đi, đừng thế, cả đời khổ tâm. Bà cũng biết thế nhưng chẳng sao sửa được. Cứ nằm xuống thì thấy tay thừa thãi làm sao. Bà nằm thiêm thiếp, thấy mọi chuyện nửa gần nửa xa ùa về xôn xao. Bà nhớ tới bố bọn trẻ, một ngày mưa, ướt lướt thướt mang theo về nhà không phải mớ cá, mớ tôm, mà là hẳn hoi một người đàn bà cũng tím tái vì lạnh. Hàng xóm nói ra nói vào. Hội nhỏ hội to kéo xuống họp tới họp lui. Cả nhà nhất trí im lặng cam chịu miễn bình luận. Người đàn bà ấy hiền lành nhút nhát độ chừng nửa năm, sinh ra một thằng cu con sài đẹn, cùng lúc với bà sinh thằng Út béo mũm như con lợn con.Hai đứa trẻ sinh cách nhau độ tuần lễ mà khác nhau như nước với lửa. Thằng kia, thằng cu Tài, vừa đen, vừa gầy, khóc ngằn ngặt suốt ngày, nghiến đầu vú mẹ như nghiến dây chão. Thằng Út thì hiền lành, rất nhộn, ăn dễ ngủ khỏe, thun thút thun thút. Qua kỳ ở cữ , bà trở ra đồng làm. Tuần đầu bình thường. Đến những ngày tiếp theo, mỗi khi về bà lại thấy lòng quặn đau, khi thì thằng Út khóc ngặt nghẽo vì đói, khi thì bị kiến cắn sưng chân. Chồng bà - ừ, cứ gọi là chồng bà, bảo rằng phụ nữ vớ vẩn điêu toa. Người đàn bà kia thì ngoắt mồm lên khóc mếu: Chị cứ vu vạ cho em. Thằng cả lầm lầm lì lì. Còn con hai, có lần khóc mà kể cho bà nghe, những chuyện như trong cổ tích dì ghẻ con chồng. Bà đành nhẫn nhịn. Cho đến hôm đương giữa buổi, bà quày quả bỏ về xem con bú mớm thế nào, thì thấy mụ đàn bà ấy đang ngắt nhéo thằng bé bầm tím, khóc đến chết ngất.Sau một trận long lở nhà cửa, bà gói ghém dắt díu ba đứa con về ngoại. Năm sau, điều tiếng nhục nhằn quá, bà gom vốn góp hàng lên thành phố. Từ đó đến nay kiếm sống qua ngày nuôi con. May mà có ông cậu ruột ở nước ngoài gửi tiền về giúp, lại để cho căn nhà nhỏ mà bà đang sống đây. Ông cậu, cả bố mẹ đẻ, cả bố mẹ chồng, cả chồng đều mất lâu rồi. Bà không thiết về quê, về còn gì đâu? Còn người đàn bà ác đức đó, chắc cũng già yếu lắm rồi, với thằng con đầu đường xó chợ, bán hết cả ruộng vườn để đánh đu cùng bọn con trai làng rỗi nghề.Hai đứa đầu lớn lên, học hành tinh thông đĩnh ngộ. Chỉ có thằng Út, mãi không thấy nói cười. Bà lo lắm. Cho đến giờ gần ba mươi tuổi đầu, nó vẫn ngây ngô như đứa trẻ. Bà giận. Bà giận tất cả. Bà có thể chịu đựng được mọi khổ nhọc, nhưng đây là con bà, một đứa trẻ. Tội lỗi này cứ thế mà theo bám bà, u uất cuộc đời con bà.Bây giờ con đang ở đâu? Trời lạnh và tối như thế này. Chị con đang có mang đi lại còn mệt, huống đâu lo toan cho con. Anh con còn vợ con nó kìa, cháu con còn nhỏ, chị dâu con đang ốm kìa. Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rằng giữa cái thành phố đông đúc ồn ào này, hai mẹ con mình nương vào nhau mà sống đừng phiền hà ai kia mà. Con hư quá. Mẹ giận con quá.Một tiếng sấm khô nổ lên ròn rã. Ôi. Thằng Út ít của mẹ. Mẹ mắng thế chứ mẹ không giận con đâu. Mẹ đang giận chính mẹ. Giận cái thân thể kêu gào của mẹ. Im hết đi lũ chúng mày để tao đi tìm con tao. Im hết đi. Con ơi.
  4. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    Tớ rất thích bài này . Fan ạ [​IMG]
    Rất dài và rất xa, Là những ngày thương nhớ. Nơi cháy lên ngọn lửa, Là trái tim thương yêu, Là trai tim yêu thương... Anh đang mùa hành quân pháo lăn dài chiến dịch Bồi hồi đêm xuất kích chờ nghe tiếng pháo ran. Ngôi sao như mắt anh trong những đêm không ngủ. Giáo án em vẫn mở cho ánh sao bay vào. Ngày và đêm xa nhau đâu chỉ dài và nhớ, Thời gian trong cách trở đốt cháy lửa tình yêu. Pháo anh lên đồi cao nã vào đầu giặc Mỹ, Bục giảng dưới hầm sâu em cũng là chiến sĩ. Cái chết cúi gục đầu, Cuộc đời xanh tươi trẻ ngày đêm ta bên nhau, Những năm dài chiến đấu, Ngày đêm ta bên nhau những năm dài chiến đấu. Đêm ngày trong chiến đấu, anh với em sống vẫn gần nhau
  5. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    Quán buồn hơn vào những đêm mưa. Thi thoảng một khối đen chuyển động lướt thướt băng qua vùng sáng èo uột hắt ra từ cửa quán. Lâu hơn nữa, một khối đen dừng lại. Tấm áo mưa vén ra một gương mặt:- Cho hai điếu thuốc.Thế là đủ mừng. Đủ cho đêm giãn ra tí chút. Gió chạm qua cây mận, cành rùng nhẹ, đổ xuống dật dìu một vạt mưa trên mái.Cặp tình nhân ngồi trong tận cùng đáy quán. Không thấy tay, không thấy mặt. Lâu lâu một đốm thuốc sáng lên. Tiếng rì rầm. Thi thoảng đét một cái...- Đá tan hết mất rồi con ạ. Giá hồi chiều đừng lấy.- Hay ủ bao tải vào. Trời lạnh. Biết đâu mai vẫn còn.- Thôi con ngủ đi.- Để con thức. Cặp kia về rồi ngủ. Khéo chúng ngồi đến sáng.- Nỡm. Mấy bữa nay chúng ghé đều. Hình như mới quen vài hôm. Con bé này làm đâu nhà hàng dưới phố.- Cô ấy xinh, hồi nãy con có thoáng thấy.- Còn thằng ấy ma cô.Đây là mùa hè đầu tiên của anh kể từ ngày vào đại học. Đất cũ. Thấy cái gì cũng hắt hiu hơn xưa tí chút. Chín tháng thị thành. Đủ để tất cả lùi xa. Mờ nhòe. Anh về ngồi lại trong đáy quán này của mẹ. Nghe lại băng nhạc cũ. Sống lại những cơn mưa cũ. Ấm áp đến rưng buồn.- Thằng ấy ở đâu hả mẹ?- Nó sửa xe cách đây một quãng. Dân đâu chẳng biết. Nghe nói trước cũng đi học. Ăn cắp. Bị đuổi. Nó sống với một con gà. Chiều chiều vẫn chở con nhỏ ra đứng ngoài bến. Mấy bữa nay chẳng biết con kia đâu, đổi sang con này. Chắc cũng ngữ ấy.- Cô ấy đẹp.- Con này á hả. Ừ. Còn con kia, con cũ của nó, kinh lắm!Lại có khách vào quán. Mẹ anh bật dậy. Mừng lộ ra đuôi mắt.- Có mì không?- Dạ có! Nấu luôn hay mang về hả anh?- Nấu luôn chứ. Mưa thế này.Anh cũng bật dậy. Mồi lửa bếp dầu. Hai mẹ con đột nhiên tất bật. Quán sống hẳn.- Nhớ đập vào quả trứng.- Thôi chết. Quán hết trứng rồi anh ạ. Chiều nay mưa quá. Người ta không ghé bỏ.- Giời ạ. Mì không có trứng. Ngán lắm! Thôi đừng nấu nữa. Để tôi qua bên kia.- Mưa thế này, lội đi nữa cũng cực anh ạ. Thôi anh ăn giúp!- Thế ngoài trứng còn gì nữa không?Mẹ ngẩn mặt:- Dạ, thiệt tình chỉ còn mỗi mì...Khách lắc đầu. Nhặt cái áo mưa. Lửa bỏ lại trên bếp dầu. Nền quán đầy dấu bùn và vũng nước mưa từ cái áo nhỏ xuống. Anh tắt bếp. Thấy mắt mẹ buồn hẳn:- Lão ấy qua bên kia đường. Thế là mất khách. Ăn quen chỗ nào một lần. Thường mai mốt họ ăn luôn.- Cái hốc này mà cũng cạnh tranh mẹ nhỉ.- Chứ sao không. Đấy là chưa kể bên ấy còn con Thủy.Thủy là con bà chủ quán bên ấy. Tuổi mười sáu mười bảy. Không đẹp, nhưng tươi tắn, mồm miệng ẻo lả. Hồi anh đi, nó còn mặc quần đùi. Ống xoăn lên tới mông. Nhảy tưng tưng mỗi chiều trước quán. Mới chín tháng, anh về gặp nó cười chào. Nó nguýt một cái lẳng ra thấy rõ. Cuộc đời thêm một thiếu nữ. Quán mẹ anh mất nhiều mối khách đàn ông.Thằng ma cô kêu ba điếu thuốc. Cứ nhát gừng từ tối đến giờ. Mẹ anh đã mang vào mấy bận. Lần này anh mang. Bỏ ba điếu thuốc vào cái đĩa, anh nhủ bụng, tranh thủ liếc cô gái một cái. Cô gái buông hai cánh tay khỏi vai thằng ma cô, nhìn anh vào. Ngực anh ngợp đi mất một thoáng. Trong ánh sáng nhợt nhờ nơi đáy quán, mặt cô trắng xanh, hai hàng lông mày cong và bén ngót như hai nhát kiếm. Cô đẹp đến nao lòng.Anh đặt đĩa thuốc xuống bàn, thấy tay mình run lên lập cập. Mùi gì thơm loang loang. Hai kẻ rời ra vài giây, anh quay gót, đã lại xoắn chặt vào nhau. Anh ghen với thằng ma cô. Học hành cỡ mình, dễ gì cả đời được ngồi cạnh một cô gái đẹp như thế. Con người ta có cái duyên.Lần này trở ra, anh không nói với mẹ về cô gái nữa. Dường như sợ mẹ phát hiện ra một điều gì đó.- Này con...- Gì hả mẹ?- Quen cô nào cùng lớp chưa?- Hơn ngày nay mẹ hỏi con câu này mấy lần rồi?- Thì tao hỏi nữa. Mà mày cũng kỳ. Vẫn câu hỏi ấy mà trả lời mỗi lúc một khác.- Khó lắm mẹ ơi. Gái thành phố bây giờ thực dụng. Con ăn còn chưa đủ. Lấy gì mà quen ai!- Chứ trong lớp không có gái tỉnh như mình à?Tự nhiên anh lại nghĩ đến cô gái ngồi trong kia. Ngầm lướt qua những gương mặt nữ trong lớp. Chẳng ai đẹp được chừng ấy. Một sự so sánh quái đản. Anh quên mất việc trả lời câu hỏi của mẹ. Mà dường như mẹ cũng chỉ hỏi đến vậy. Chưa nghĩ đến việc anh trả lời. Quán vắng thì nói vài câu cho đỡ buồn. Anh vẫn còn rất trẻ con trong mắt mẹ. Vừa trẻ con, vừa vĩ đại.Mưa chẳng ngừng. Hồi chiều lớn. Giờ kéo ra lê thê. Cánh mối chết ngập đầy nền quán. Mẹ vớ cây chổi quét loanh quanh. Sập vài cái ghế. Cố ý tạo tiếng lách cách để cặp tình nhân nghe thấy quán đã đến giờ đóng cửa. Mặc. Hình như hai kẻ đã rời nhau ra. Mà hình như cô gái đang thút thít. Thằng ma cô đốt thuốc bập bùng. Chẳng có ý gì đứng dậy.- Lại còn giận hờn thế này nữa!- Kệ họ mà mẹ...Tự nhiên anh thấy mình muốn bênh vực cả hai. Muốn họ ngồi lâu hơn nữa. Để thi thoảng liếc mắt vào thấy bóng cô gái. Bao giờ cuộc đời anh mới có được một đêm mưa. Quán vắng. Với một cô gái thế kia dụi đầu vào ngực.Anh rướn người lên mở nhạc. Với một điếu thuốc.- Mày hút thuốc từ bao giờ thế?- Con chẳng hút. Tự nhiên lâu lâu ngồi cà phê với bạn bè, bập một điếu cho vui.Anh biết mẹ không cấm anh hút thuốc. Với anh, mẹ chẳng cấm cái gì bao giờ. Mẹ thương anh bằng tình thương yêu ngây thơ nhất. Xưa giờ vẫn thế, thuở còn học cấp ba, anh đi đâu, làm gì, quen ai, mẹ biết vậy, chẳng một lần nhắc nhở. Việc học hành của anh lại càng như thế. Những con chữ đã rời xa khỏi mẹ. Xa lắc lơ. Như thể mẹ chưa từng biết chúng. Anh đi học, kệ sách bỏ lại. Khi về tất cả vẫn y nguyên. Lâu lâu cũng bắt gặp mẹ cầm một cuốn lên, nhìn chăm chú hình bìa, rồi lại trang nghiêm đặt xuống. Mẹ ngại cả lật trang đầu. Hình như với mẹ, bìa cuốn sách nào cũng như thể một cánh cửa đền.Mẹ kỳ hơn mấy bà mẹ khác. Mấy bà mẹ khác thường thích tâm sự chuyện nhà cửa, bán buôn. Mẹ thì không. Việc ấy của đàn bà, con biết làm gì cho mệt, để đầu mà học. Anh hỏi mẹ gói thuốc lời bao nhiêu. Mẹ la, đừng vặt vãnh. Anh bảo, con ăn học bằng những đồng tiền ấy, con phải biết. Mẹ lắc đầu. Đấy, với mẹ, anh là người vĩ đại. Giá mà mẹ biết anh đang xao lòng bởi sắc đẹp của cô gái trong kia. Và còn nhiều chuyện nữa. Mẹ sẽ buồn biết chừng nào.- Mẹ cũng nên nghĩ đến việc thuê một cô gái bán phụ đi mẹ ạ!- Xời, quán bằng cái lỗ mũi. Đến mình ****** còn ngồi ngáp vặt ra đây. Thuê nữa, tháng mất toi mấy trăm bạc.- Nhưng có một cô nào đó xinh xinh, quán cũng sẽ có thêm khách.- Tao không nghĩ đến việc câu người ta bằng cách ấy.- Thì cũng có người đêm ngủ cùng. Thiệt tình con đi mà lo lắm. Mẹ cũng lớn tuổi rồi. Đêm hôm gió máy.- Trời vẫn thương ****** con ạ. Trời còn cho thì còn sống. Tất cả do trời.Và trời thì vẫn mưa. Mưa, quán bao giờ cũng ế. Gặp nhiều hôm mưa có khách vào đòi nhậu, mẹ ngại, chối từ. Cho chúng nhậu vài lần, quen rồi, mai mốt ghé đòi nhậu nữa. Quán mình thành quán nhậu sẽ phức tạp lắm. Quán sá là môi trường phải phức tạp. Mẹ lại sợ phức tạp. Nên quán chẳng bao giờ ngóc đầu lên nổi. Bao năm rồi vẫn thế. Có khi còn tệ hơn. Bàn ghế, tiện nghi xập xệ đi nhiều. Gặp mùa mưa, tất cả nhũn ra. Ủ dột. Mưa còn dài đến bao lâu?Có ánh đèn xe máy.- Đổ xăng bà chủ ơi!Mẹ giật choàng người. Lại bật dậy. Anh cũng nhướn lên theo. Mẹ đã vớ cái nón lá:- Ngồi đấy đi. Mưa ra làm gì.Mẹ đổ xăng. Trên xe là hai thằng choai choai, mình mẩy ướt đầm. Xăng đổ xong. Thằng cầm lái lắc lắc xe:- Một lít chắc không đủ. Lấy thêm lít nữa đi bà.Mẹ lật đật quay vào. Tiếng máy xe rú mạnh. Mẹ chỉ kịp ớ ớ:- Nó nó nó...- Sao hả mẹ?- Nó lừa! Chưa trả tiền lít kia!Anh bật dậy lao ra. Cuối đường chỉ còn một chấm đèn, đỏ nhòa trong mưa. Mặt mẹ tái nhợt. Không hẳn do giận mà là hoảng hốt. Mẹ ngồi sụp xuống ghế. Phải lâu lắm mới thốt được một câu:- Cha nó. Vậy là công cốc từ tối đến giờ!Anh chưa hiểu:- Là sao mẹ?- Thì lời lãi, từ tối đến giờ, hai mẹ con vò võ. Chưa đủ tiền lít xăng.Anh muốn khóc. Căm hận mà không biết trút vào đâu.Còn một việc quan trọng nữa, hai ngày nay anh chưa dám ngỏ lời cùng mẹ. Chẳng hiểu sao, anh muốn bỏ học. Ít ra là cũng đổi trường. Ước mơ, phấn đấu cả một thời, giờ đây thấy mệt mỏi. Như trang sách đối với mẹ, cổng trường của anh cũng giống cổng một ngôi đền. Huyền hoặc bao lâu, bước chân vào rồi, chỉ thấy toàn rêu. Hai tháng đầu nao nức. Hai tháng nữa anh lên lớp cầm chừng. Tháng sau nữa toàn ngồi quán. Quán nhiều sinh viên hơn trên giảng đường. Một ly cà phê đen, rồi nối thêm trà đá. Cứ thế kéo hết buổi. Trưa lết đi ghi sổ cơm bụi. Rồi lại chiều. Ngày nối ngày. Thoáng thế mà đã chín tháng. Anh vẫn qua năm đầu. Nhưng những nao nức, khát khao thì ở lại. Mẹ không biết điều ấy. Anh vẫn là niềm tự hào của mẹ. Là huyền thoại của lũ học trò cấp ba cả vùng này. Người lớn ai cũng bảo con, hãy nhìn thằng ấy...- Mẹ nghĩ sao nếu con trở về đây, lấy vợ. Để cô ấy bán buôn và sống chung với mẹ?- Rồi anh đi mút mùa cho hai mụ đàn bà mòn mỏi hả?- Con cũng ở đây luôn chứ! - anh lỡ miệng. Nhưng chẳng ngờ mẹ đáp ngay:- Vậy thì sẽ có ba người, chứ không phải hai, chôn thân ở chỗ này!- Sao mẹ nghĩ thế?Mẹ gạt phắt ngay:- Anh đừng có vớ vẩn nữa! Tôi không chịu được việc anh đùa đâu!Tự nhiên mẹ nghiêm khắc hẳn. Mẹ mới thực vĩ đại, thực lạc quan. Mà chẳng phải. Có thể mẹ chưa hiểu hết. Với những con người ở đây, thành phố luôn là thiên đường để hướng tới. Còn bằng lứa anh, ở thành phố, chúng lại kiếm đường du học. Quẩn cả. Cứ về ngồi đây. Dưới mái mưa này. Có một cô người yêu như thế. Mòn mỏi? Ở đâu chẳng mòn mỏi! Vậy tại sao không chọn sự mòn mỏi trong thanh bình?Hai gã thanh niên xuất hiện trước cửa quán. Bước thẳng vào trong. Mẹ lại nhỏm dậy. Chúng chỉ anh:- Ngồi yên đó!Anh nhũn người. Vụ gì đây? Chúng lầm chăng? Tiếp ngay sau hai gã thanh niên là một cô gái còn rất trẻ. Thoáng thấy bóng cô gái, mặt mẹ biến sắc:- Thôi chết rồi!Anh chưa hiểu chuyện gì. Hai gã thanh niên cùng cô gái đã sấn thẳng vào trong quán. Bóng gã ma cô bật dậy. Một cú đấm thẳng vào giữa mặt. Gã ma cô lảo đảo. Dưới cổ gã ma cô, một lưỡi dao sáng loáng. Người anh mềm nhũn như bị rút hết xương. Mẹ ghì tay cô gái đi cùng hai gã thanh niên:- Con ơi, dì xin con! Làm gì đi nữa cũng đừng làm ở đây! Khổ dì con ơi!Một trong hai gã thanh niên quát:- Bà vào trong kia, ngồi với thằng đó. Nhúc nhích hay kêu một tiếng, quán này nát ngay!Chợt có tiếng rú kinh hoàng. Rồi tiếng rú bị bóp nghẹt. Anh thoáng thấy cô gái đi cùng hai gã thanh niên vung tay lên tới tấp. Người rú là cô ngồi cùng gã ma cô lúc nãy. Và máu. Máu đổ dài trên hai cánh tay trắng nõn đang oằn lên che mặt.Mẹ anh òa lên khóc.- Tất cả im ngay. Đứa nào kêu to tao giết hết!Mảnh áo trên người cô gái đã bị xé toang. Máu, máu, nhìn đâu cũng thấy máu. Trên trán cô. Trên gương mặt xinh đẹp vừa đây của cô. Trên hai bờ vai xanh ngắt của cô...Anh cố sức lao vào:- Các người không được làm vậy trong quán của tôi! Tôi sẽ báo...Một cái tát giữa mặt. Anh rụng bẹp xuống nền quán. Mẹ lao vào ôm chặt lấy anh:- Thôi kệ chúng con ơi!Mưa vẫn đan ràn rạt. Mưa còn lớn hơn. Át mọi tiếng gào khóc, tiếng van xin, tiếng rú não nùng vì đau đớn...- Thôi đủ rồi! Đủ rồi...Một trong hai gã thanh niên hét lên. Mặc, cô gái vẫn điên cuồng lao vào đối thủ. Giờ thì anh đã hiểu. Đó chính là tình nhân trước của gã ma cô.Khi lũ người rút ra khỏi quán, ả nọ băng ngang mặt anh. Anh vẫn kịp nhìn thấy gương mặt ấy cũng nhuốm đầy những máu. Một con dao lam sắc lẻm, đỏ đẫm, dính bệt lại trên nền quán.Gã ma cô hồng hộc cõng cô gái trên lưng. Gương mặt xinh đẹp vừa đây, giờ lật ra từng dải thịt. Những bước chân hoảng loạn lao ra màn mưa. Anh còn kịp nhìn thấy tấm lưng trắng ngời lên bên cạnh những vệt máu loang dài.Mưa. Những cơn mưa dài mãi. Dài qua cả đêm ấy. Qua những ngày sau. Bao giờ mới hết một mùa hè?
  6. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    Nhớ, nhớ cái hôn đầu tiên, anh chưa dành cho em. Nhớ, bản tình ca đầu tiên, anh chưa dành cho em. Ôi nhớ...! Tuổi trẻ đầu của chúng ta đã đi qua chiến tranh, Nhớ... nhớ cái hôn đầu tiên là hôn lên ... đôi mắt của người bạn đã hi sinh. Nhớ, bản tình ca đầu tiên ... là hành khúc lên đường, Nhưng ... hôm nay anh sẽ hát ... anh sẽ hát ... bài hát của chúng ta. Hãy hát lời lửa cháy bằng trái tim tình yêu Hãy hát lời tình yêu bằng trái tim lửa cháy Hãy hát lời lửa cháy bằng trái tim yêu thương Hãy hát lời yêu thương bằng lửa cháy trong ta
  7. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    tớ thì bài bày
    Về đi em với dòng sôngVề đi với ngọn gió nồng phù saVề đi với một mái nhàVề đi với những thật thà quê hương...Biết em còn nhớ con đườngBiết em còn nhớ mái trường ngày xưaMái chèo khua chuyến đò đưaNhặt thưa như chuyện nắng mưa cuộc đời...Về đi em một khoảng trờiBình yên mây trắng trôi nơi an lànhBình yên những lối tre xanhLời ru của mẹ đã thành ca dao...Biết em còn nhớ trăng saoCủa triền đê, của ngày nào không emCỏ may quấn quýt bên thềmNgóng ai, ai ngóng nỗi niềm ngóng ai...Về đi em đón ngày mai..
  8. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    Khi chiếc lá xa cành, lá không còn màu xanh Mà sao em xa anh Đời vẫn xanh rời rợi Có gì đâu em ơi Tình yêu là sự sống Nên nắng hửng trong lòng Mạch đời căng máu nóng Anh anh đi bao núi Tình yêu như khe suối Lưu luyến và nhớ thương chảy theo anh khắp rừng Anh anh đi xa càng xa Tình em như cỏ hoa Âu yếm và thiết tha theo anh dài nương rẫy Anh anh đi xa bao nuí Tình em như khe suối Anh đi bao tháng ngày Tình em như sông dài Khi chiếc lá xa cành Lá không còn màu xanh mà sao em xa anh Đời vẫn xanh rời rợi Có gì đâu em ơi ! Tình yêu là sự sống Nên nắng hửng trong lòng mạch đời căng máu nóng Nên nắng hửng trong lòng mạch đời căng máu nóng
  9. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    Nhóm chat room Amazon bắt đầu sôi nổi từ khi có mặt hai tay đầu hói Diễn, Đức. Ra mắt buổi chat đầu tiên Diễn viết: - Tụi tui chỉ mong được làm người tình không chân dung của tất cả quý vị thôi. Hắn lòng vòng chối quanh khi Quỳnh bắt bí phải trình diện nhan sắc mới cho tham gia chat room của cái nhóm Amazon toàn đàn bà. - Không có ngoại lệ ở đây, ai muốn vô nhóm chơi phải lên hình, có khi phải lăn dấu tay, lấy mẫu DNA cho chắc, biết đâu có tên terrorist nào dở hơi định vào Chat room này khủng bố trái tim cô đơn của bọn tôi thì sao!!? Đức than thở: - Sao khó khăn quá vậy mấy bà... ngoại, thân em trôi nổi từ trong nước ra đến nước ngoài, đến nay gần nửa thế kỷ vẫn mồ côi vợ thì biết nhan sắc của em thê thảm cỡ nào. Phượng ra tay cứu vớt: - Muốn biết người biết ta thì cứ để bên địch lên tiếng chát chét vài hôm đi, rồi có gì bác đơn người ta chưa muộn, mà mình được tiếng ăn ở có đức. - Bọn tui đâu có ngán, nếu cần cứ dùng Webcam thì biết mặt nhau liền, chỉ sợ mấy bà thấy mặt hai đứa tôi lại phải khóc thầm ân hận là: ?oSao ngày xưa anh không đến sớm với em?. - Kiêu ngạo vừa vừa thôi ông... ngoại, hôm qua Dung nằm mơ thấy anh Diễn, mặt lưỡi cày, mũi cà chua, mắt ốc nhồi, lỗ tai lửa, chân đi vòng kiềng. - Kim thì mơ thấy anh Đức cống thở ra toàn mùi thơm khí amoniac. - Nằm mơ mà ngửi được mùi thì xin bái phục các bà. Sau cùng hai ông cũng vô được vòng bán kết, với 7 phiếu thuận, 7 phiếu chống. Từ ngày có hai đầu hói, không khí sôi nổi với những chuyện đùa, thời sự. Người trong nhóm ở rải rác mấy nước: Việt Nam, Mỹ, Úc, chỉ có Phượng một mình bơ vơ bên trời Âu, nước Đức. Hôm nào chat room vắng bóng hai đầu hói thì buổi chat xoay ra hỏi thăm mấy người vắng mặt. - Cả tuần nay sao không nghe Thanh lên tiếng, nó lặn đâu? - Nó bận tổ chức sinh nhật 10 tuổi cho con gái. - Nghe nói đó là con nuôi? - Không, con ruột, nhưng nó thuê người ta mang bầu giùm, đẻ giùm. - Nó thuê người ta đẻ hộ bằng cách cấy tinh trùng, nghe đâu phải tra đến 100.000 đô. Nó không muốn đẻ, giữ dáng người cho đẹp, để chồng khỏi chê. - Vậy mà đức ông chồng nó cứ ca bài ?oxa quê hương nhớ mẹ hiền? kiếm cớ lặn về Việt Nam thăm ?oem gái? hoài. - Thế đứa con gái của Thanh giống ai? Sao tao nghi nó giống cái bà mang bầu đẻ thuê giùm quá? - Lại Tào Tháo nữa, tao có đến chơi nhà nó, thấy đứa bé giống cha nó lắm. - Dung lại nghi nó giống ông Phi mới vô nhóm. - Phi nào vô đây? - Phượng ngạc nhiên hỏi. - Phượng tuần trước không vô chat room chưa biết, thêm một đầu hói mới xin gia nhập, họ Tôn tên Phi, khai báo ở vùng Los Angeles. Là bác sĩ ở bệnh viện, vẫn còn xuân, mới hơn bốn bó một tí, quan trọng nhất là anh còn đơn côi chưa dzợ. Ai đang sống mình ên thử nhào dzô đi. - Lý lịch lấy đâu ra, độ chính xác bao nhiêu phần trăm? - Nghe Thanh nói hình như hắn ta là bạn của bạn chồng nó, hồi xưa ở bên xóm Gà, Gia Định, rất có thể là cháu năm trăm đời của Tôn Ngộ Không. - Hắn là bác sĩ mà không có phòng mạch riêng, vẫn kéo cày ở bệnh viện thì chắc đời còn đìu hiu.
    ° ° ° ​
    Nhân vật đầu hói thứ ba cũng trốn không đưa hình. Mấy ông được lợi thế là vào Homepage của nhóm xem hình, biết mặt, biết lý lịch cả 14 người nhưng không tay nào đủ khí phách chịu trình diện. Anh Phi xé lẻ chat riêng với Phượng: - Phượng có vẻ âm thầm nhất trong nhóm, sao ít lên tiếng vậy. - Thì mọi người nói hết phần rồi, mình làm cột đèn đứng nghe. - Anh thích sự im lặng của Phượng. - Biết Phượng bao nhiêu tuổi mà xưng anh ngon ơ vậy, coi chừng nhỏ tuổi hơn chị đấy. Thử trả lần Phượng câu này rồi hãy tự phong chức cho mình: đố anh, cái tượng Nữ thần Tự Do ở New York đi giày hay chân đất vậy, trả lời ngay. 10 giây thôi. - Mùa đông lạnh thì nữ thần mang giày, mùa hè nóng thì bà đi chân không, hóng gió cho mát, trả lời vậy được không? - Láu cá, trả lời nước đôi. - Đố lại Phượng, nhà văn nào từng viết câu này: Trên quyển sổ đời số mệnh tên chúng ta cùng ở một hàng. - Tưởng gì, dễ ợt, đó là Shakespeare, viết ở vở kịch Romeo and Juliet, nhưng liên quan gì số mệnh ở đây. Thế Phượng không thấy tên anh với Phượng cùng có một vần hay sao? Phượng lặng thinh, thở ra. Từ lâu cô đã quen chấp nhận số phận mình: ?oTôi sinh ra đời dưới vì sao cô độc? - thờ ơ trước những lời ngụ ý trêu ghẹo của cánh đàn ông ở mấy đám tiệc, đám cưới. Sau lần chia tay ly dị với Hưng, cô cay đắng thấy mình mất hết niềm tin ở cuộc đời, con người. - Phượng, sao im lặng vậy. Cho anh xin lỗi. Nếu có dịp mời Phượng sang Mỹ chơi, sẽ trải thảm đỏ đón tiếp đó... Phượng lặng im offline, tắt computer.
    ° ° ° ​
    Không hôm nào Phượng không nhận ít nhất một cái mail của Phi. Cô ít vào chat room của nhóm bạn, sợ có lúc không kềm được lòng mình, tỉ tê bật mí tâm sự thì trở thành trò cười cho cả nhóm. Em có về ăn cưới những vì sao, để chân bước trên dòng sông loáng bạc, ở một chỗ tưởng chừng như đi lạc, yêu một người mà cảm thấy mênh mông... Phượng có biết tác giả mấy câu thơ đó không? Anh đang đi lạc đây, Phượng ơi...?. Những cái mail của Phi chỉ đôi dòng vớ vẩn, trôi nhẹ nhàng vào trái tim đóng băng của Phượng. Có lúc cô ao ước muốn biết Phi như thế nào, lập tức viết mail nhờ Thủy Cúc ở San José điều tra, chưa kịp gửi mail đã vội delete, xóa đi. Cô sợ. Cô không dám đối mặt với sự thật. Phượng đã đủ ê chề thất vọng với đời. Bao năm nay cô đã đứng vững một mình, chống chọi qua nhiều sóng gió gian khổ của cuộc đời. Cô không muốn bị vấp ngã một lần nữa. Cái gì mơ hồ xa xôi mới đẹp. Phượng tự an ủi mình mà cảm thấy thương thân.
    ° ° ° ​
    ?oPhượng là hoa đỏ hay hoa tím? Có hôm ngồi ở thư viện của bệnh viện gõ computer trong đêm, anh nhớ Phượng quá sức. Nơi anh ngồi, dọc theo cửa sổ là những bụi hoa hồng trắng lóng lánh sương đêm, giữa sân có cây phượng tím, không biết ai trồng từ lúc nào. Buổi chiều, sau mấy giờ căng thẳng ở phòng mạch, anh hay ra ngồi ở ghế đá bên cây phượng đó, chờ một cánh hoa nào vô tình rơi xuống vai anh, tưởng đó như là Phượng. Bao giờ thì Phượng rơi xuống đây, bên anh?".
    ° ° ° ​
    Nhìn trên bản đồ thấy gần chạy xe ra khỏi trung tâm thành phố Los Angeles hơn một giờ mới tới bệnh viện. Thật ra đó là khu dưỡng bệnh dành cho người giàu, hơn là bệnh viện chữa trị cấp thời, ở trên một khu đồi thấp, khung cảnh đẹp êm đềm. Đến California mới hai hôm, Phượng chưa dám cho ai biết tin, kể cả nhóm chat room Amazon. Cả đám biết Phượng qua Mỹ mà không thông báo trước dám đăng báo từ Phượng. Chính cô cũng bất ngờ với quyết định của mình. Ông gác cổng da đen lật đi lật lại cuốn sổ danh sách nhân viên, rồi mở computer. - Cô thông cảm, không ai ở đây mang họ Tôn tên Phi hết, cô có nhầm lẫn không? Cô có tấm hình nào của người bạn đó không, tôi biết mặt hết mọi người ở đây, từ giám đốc đến nhân viên, bệnh nhân. Phượng cám ơn ông, cười như mếu, chính cô cũng có biết mặt người đó đâu. Ông gác cổng nhìn cô thương hại. - Tôi có ý kiến này, cô vào căng-tin ngồi nghỉ, vừa quan sát mọi người, chừng nào tìm ra người quen thì cho tôi biết. O.k? Phượng ngồi chán chê ở căng-tin, đi loanh quanh các dãy hành lang, gặp nhiều nhân viên da vàng tóc đen nhưng khi cất tiếng hỏi mới biết đa số là dân Tàu hay Mễ. Trời tối dần, đa số bệnh nhân trở về phòng, cô đi vô định lên lầu năm, lầu sáu. Một bác lao công người Á châu, tóc bạc, trán hói, độ hơn 60 tuổi, mặc bộ áo xanh đậm, đang đẩy xe điện lau hành lang sạch bóng. Nỗi hy vọng hồi hộp từ lúc trưa mới đến đây rơi rụng hết. Cô xách cái túi có gói quà từ nước Đức dành cho Phi thất thểu quay lại căng-tin. Tim cô bất ngờ đập mạnh, cái bảng hướng dẫn vào thư viện treo cạnh căng-tin, lúc mới vào cô chẳng để ý. Phượng bước nhanh đến đó. Đúng như Phi mô tả. Ở góc thư viện là một dãy computer... Vài người đang lóc cóc gõ phím, Phượng chọn cái bàn computer cạnh cửa sổ. Cô muốn ứa nước mắt. Bên ngoài cửa sổ là dãy hoa hồng trắng, giữa sân cỏ là cây phượng tím và cái ghế đá. Thế còn anh, anh đang ở đâu??. Cô kín đáo quan sát từng người đang dán mắt vào khung hình, thất vọng: Tất cả đều tóc nâu hay vàng. Cô gõ phím, chat: - Chào anh, hôm nay Phượng rảnh rỗi, có nhiều chuyện để chat, anh có bận gì không? Phượng có điều muốn hỏi anh đây! Im lặng. Cái tên Phi không thấy bật xanh, chưa thấy dấu hiệu báo online. Phượng nhìn đồng hồ, quá sớm. Phải sau 9 giờ tối anh mới vào chat room. ?oThường giờ này anh còn đi một vòng thăm bệnh nhân?. Phi từng kể như vậy. Cô đốt thời gian vào Internet tìm đọc tin tức, chưa dám gửi mail báo tin cho đám bạn. Nhất quyết hôm nay ở đây cho đến tối. Cho đến khi nào tìm ra được Phi, cái ông bác sĩ đó, người mọi ngày gửi đến cô những lời dịu dàng tha thiết.
    ° ° ° ​
    Phượng đó à, hôm nay vào chat sớm thế, anh mới vừa rời phòng mạch xong, rất mệt, nhưng chat với em là vui, hết mệt ngay, có chuyện gì, kể anh nghe đi. Phượng xúc động, anh có mặt thật trên cõi đời này, chứ đâu phải là ma. Niềm tin của cô chưa chết. - Tự dưng em chợt nhớ nhà văn Remarque của nước Đức, từng viết: ?oKhông cần cứu vớt những giấc mộng bởi vì giấc mộng sẽ tự hồi sinh. Hãy cứu lấy niềm tin vì nếu không có niềm tin thì người ta biết sống bằng cái gì?". Đố anh câu đó trong tác phẩm nào. - Chịu thua, đầu hàng, em đọc nhiều thật đó, dám biến thành cái tủ sách biết đi. - Chịu thua sớm vậy, dở tệ. Trong tác phẩm Một thời để yêu và một thời để chết. - Thế chúng mình đang ở thời nào đây, theo em? - Em không biết, có lẽ chính anh mới là người cho em biết. - Nói nghe kỳ bí quá. Hôm nay nhớ em, lẩn thẩn anh làm ra mấy câu thơ này, gửi tặng em, đừng chê thơ con cóc nhé: Cũng chỉ là gian dối Ôi nhỏ của lòng ta đợi chờ gần mãn kiếp nhớ thương muốn bạc đầu mà em chừng xa lạ như chưa từng quen nhau còn gì trông ngóng nữa đời ta... đời ta đâu...Phượng biết không anh chờ em chín đỏ trái sầu, chờ em muốn bạc đầu rồi đây...
    ° ° ° ​
    Phượng đứng bật dậy, mặt cô tái xanh, trái tim như bị thắt lại đưa mắt quan sát những người đang gõ phím. Chỉ còn lại ba người, một người mới vào ở góc phòng, quay lưng về phía cô đang dán mắt vào màn hình, say mê gõ. Cô từ từ đi đến sau lưng người đó. Màn hình trắng, những dòng chữ đen nhảy múa... Hình như ở đó là mái tóc bạc, bộ áo xanh lao công, người đàn ông Á châu cô gặp ở hành lang một gương mặt già nua, mệt mỏi. - Phượng có thấy câu thơ: ?oôi nhỏ của lòng ta...? da diết quá không... Phượng lặng lẽ lùi dần, lùi dần ra khỏi cửa thư viện. Cô đi ngơ ngác như kẻ mất hồn, qua dãy hành lang, qua khu sân cỏ, qua cổng bệnh viện, thẳng ra đường chính. Ông gác cổng buông tờ báo, nhìn theo Phượng lắc đầu. Người đàn ông vẫn tiếp tục gõ: ?oPhượng đâu rồi, sao đang chat mà bỏ đi, hello, Phượng ơi...?.
  10. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    Khi chia tay anh dạo trên bến cảng Biển một bên và em một bên Biển ồn ào, em lại dịu êm Anh như con tàu lắng sóng từ hai phía Biển một bên và em một bên Cho dẫu mai đây xa ánh đèn thành phố, anh đến buông neo nơi thăm thẳm ánh sao trời Anh vẫn thấy đời không lẻ loi biển một bên và em một bên Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên, cơn bão chưa ngưng trong tâm hồn biết bao người Anh đứng gác trời khuya đảo vắng biển một bên và em một bên Cho dẫu nơi kia thôi không còn biển nữa không có em yêu anh chỉ còn với cỏ Cho dẫu thế thì anh vẫn nhớ biển một bên và em một bên Biển một bên và em một bên ....
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này