1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TẬP 43 : Dưa lê quán - Những người muôn năm cũ - Hồn ở đâu bây giờ !

Chủ đề trong 'Album' bởi yo_hatsukoi, 17/11/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    [​IMG] Biển buông tay cho cuộc đời bay đi - Biển buông tay cho không còn gì nữa... Một tiếng ?ochoang? - bể tan tành. Biển giật mình. Thì ra không phải cuộc đời, mà tôi đã buông cái ly - rơi xuống đất - Mảnh chai vỡ vụn tung tóe trên nền nhà.- Trời ơi! Con gái, có chồng được rồi đó mà chưa nên thân! - mẹ la.- Con không lấy chồng!Biển ngồi xuống hốt những mảnh vỡ, mặc cho chúng đâm vào tay rướm máu.- Con nói sao? - mẹ sững người.- Con sẽ không lấy chồng, không bao giờ lấy chồng!- Nè con, sao vậy? Con nói chuyện với ba mẹ hay hét lên cho cả xóm nghe hả?- Con không lấy chồng, không lấy chồng - Biển lí nhí trong miệng.Mẹ kéo Biển đến ngồi bên mẹ. Biển vùng vằng: Con không thèm lấy chồng đâu!Mẹ vuốt tóc Biển. Ðôi mắt mẹ màu tro nhìn Biển thật lâu:- Sao bỗng dưng con lại nói thế?Biển gục đầu vào tai mẹ nghe dịu êm. Những khắc khoải trong lòng Biển đã chui rúc trong xó kẹt nào để Biển trở về nguyên hình là đứa con gái hồn nhiên hay làm nũng của mẹ.Mẹ vỗ về để Biển nín đi những tiếng sụt sùi:- Sao con? Nói đi nào? Nó làm con buồn phải không? Hay nó đã làm xúc phạm đến con?- Không! Anh ấy không làm gì con hết!- Vậy chứ sao?- Tự con, tự con mà. Con không biết nói làm sao mẹ à!Biển nhăn mày khổ sở. Mẹ mỉm cười gật đầu và ôm đôi vai tròn của Biển xoa dịu...Hai đứa đi trên bãi biển - hoàng hôn. Biển chạy trước rồi thích thú ngoái nhìn những dấu chân hằn sâu trên cát. Từ khi còn nhỏ xíu, Biển đã thích trò chơi này. Mỗi bước đi nhìn thấy những dấu chân của mình phía sau - Biển lại cười phá lên. Có khi Biển vốc cả nước biển đổ vào cái dấu chân ấy. Anh cũng theo Biển lớn dần lên với những dấu chân. Anh ấy là con một gia đình bạn chài với cha mẹ Biển. Và tình yêu đến - trong sự chấp thuận âm thầm giữa hai gia đình. Âu cũng là một cái lẽ hết sức tự nhiên!- Biển, nghĩ gì vậy hả?- Nhớ!- Hồi đó, em với anh...Biển cười hì hì với cái mặt bị quẹt lọ của anh hồi còn nhỏ.- Em chỉ nhớ quá khứ thôi sao?- Tới chết con người cũng không quên được quá khứ.- Thế còn tương lai thì sao?Anh chăm chú nhìn Biển.- Em không biết!Biển cúi đầu vùi hai bàn tay xuống cát. Tay anh tìm tay Biển. Anh lôi nó ra khỏi cát và giữ lại trong tay mình. Anh thì thầm và nhìn Biển bằng đôi mắt đầy sóng gió.- Anh yêu em lắm - Biển của anh, em biết không? Em mãi là biển của anh...Biển khẽ gật đầu và nhìn anh - con thuyền đang ***g lộn trên biển, mà Biển đâu hiểu rằng chính bản thân mình là bão táp.- Anh hôn em nha!... Và trời đất nồng nàn. Anh siết chặt Biển trong đôi tay ngư phủ - vòng tay tình yêu - và có lẽ đôi tay của mấy năm trời yêu nhau và chịu đựng.... Sóng biển hát ru và gào thét...... Biển nghe hơi gió mặn miên man trên bờ môi...Vẫn ôm Biển trong vòng tay - anh áp đầu Biển lên đôi vai sạm nắng.- Anh luôn ở bên em! Anh muốn em lúc nào cũng hồn nhiên - trong trẻo. Sóng gió nào hãy cứ để phần anh. Còn em phải là Biển dịu êm và du dương câu hát. Có hiểu không hả, Biển của anh!Hai đứa đi lang thang trên bãi cát. Mặt trời đang từ từ trầm mình xuống biển. Không hiểu sao Biển cảm thấy Biển không phải là Biển nữa. Biển xấu xí và đáng ghét. Có cái gì dồn ép trong ngực, Biển bật khóc tức tưởi và vuột khỏi tay anh. Biển cắm đầu chạy...- Biển! Biển ơi...- Không! Anh đừng có đụng vào em, mặc kệ em. Anh đi đi!Biển hét vang mặc cho anh đuổi theo và không ngớt gọi tên mình. Biển chạy thật nhanh đến cái hốc đá rồi chui tọt vào trong đó. Cứ thế, Biển khóc...Có một lần, năm Biển đang lớn, anh cho Biển một con vịt con bằng nắm tay - lông vàng tơ. Biển cưng nó lắm. Mỗi lần đi cào về, anh thường để dành tép riu cho con Cạp Cạp của Biển. Anh nói rằng: ăn tép nó sẽ mau lớn và mập tròn quay giống như... Biển vậy đó (!?). Nhưng rồi một hôm, con Cạp Cạp của Biển bị người ta đạp lòi ruột nằm chết cứng tự hồi nào. Thương con vịt nhỏ quá chừng, Biển trốn mẹ đến cái hốc đá này ngồi khóc, để không ai nhìn thấy, để tự Biển tìm cách giải quyết cho mình mà không cần ai dỗ dành.Và bây giờ Biển đã nín khóc rồi nhưng Biển thấy mình xấu xí. Sao anh không yêu Biển như ngày trước? Anh đừng ôm Biển vào lòng, đừng hôn lên mắt lên môi... Sao anh không yêu Biển như ngày trước? Chiều chiều, hai đứa thả hồn trên bãi cát. Biển - hay thử xem đứa nào đứng chờ đến khi đoàn tàu cá về mà không mỏi chân. Có khi Biển chạy như con lăng quăng bên anh để lượm cá tạp... Ôi! Biển thấy mình là một con bé trần thế và xấu xí. Con Cạp Cạp còn đáng yêu hơn Biển nhiều!Tối mịt, Biển mới quẹt nước mắt, vừa chui ra khỏi hốc đá đã thấy anh ngồi thù lù ở ngoài đó. Anh chạy đến chực ôm Biển vỗ về.- Hong, hong - anh đừng có đụng em!Biển la lên.- Anh đợi em!...- Biển!...- Anh đưa em về!Chỉ gật đầu một cái và Biển câm miệng hến cho đến khi anh đưa Biển đến cái xóm chài thân quen...* * *- Mẹ ơi, con cứ nghe lòng mình ray rứt. Con cảm thấy con có tội với mẹ. Con xấu xí - đáng ghét, con,...- Ðừng nói dại - mẹ cắt lời, xoa tay lên hai má Biển - nóng bừng - Nè, nghe mẹ nói! Nếu con nghĩ ly nước trong suốt này có thuốc độc, thì khi uống vào con cảm thấy sao?- Ôi! Con sẽ đau bụng, ruột gan con nóng bừng, tim con bị lửa đốt...Mẹ cười hiền từ vỗ vào má Biển:- Thật ra, đó là một ly nước trong suốt, con gái à! Thành công - thất bại, thiện - ác, đẹp đẽ - xấu xa... đều từ suy nghĩ - ý chí của mình mà ra, con à.* * *Biển lại chui vào cái hốc đá. Ngoài kia sóng vỗ ầm ì. Mẹ đã nói gì với Biển nhỉ: Sự thanh cao của bình yên sẽ chữa bệnh cho con. Bất giác Biển mỉm cười. Cũng ngày hôm ấy, anh theo cha ra biển. Các anh và cha của Biển cũng đi. Hai con tàu cùng ra khơi lưới cá dài ngày. Cũng trong cái hốc đá này, Biển khóc thút thít thương con vịt nhỏ. Biển, Biển ơi... Biển đâu rồi... có tiếng anh gọi vang ngoài bãi. Em ở đây nè. Biển chụm tay làm loa trả lời. Trong màu sáng lấp lánh như dạ quang của sóng, Biển thấy anh đang chạy về phía mình...- Biển, sao mặt mày tèm lem vậy?- Con Cạp Cạp chết rồi!Thế là Biển lại khóc như mưa bão.- Nín đi! Mai mốt anh dắt em ra đảo san hô bắt cua dừa. Em thấy con cua dừa chưa?Biển thôi khóc, tròn mắt nghe anh nói:- Con cua dừa, càng bự vầy nè, bén lắm - bén tới nỗi nó bửa được trái dừa để cạy cơm dừa ăn. Ðứa nào khóc là nó kẹp... kẹp...Anh phồng mang - trợn mắt - khuỳnh tay như hai cái càng cua làm Biển ôm bụng, cười lăn...- Ủa, anh đi lưới mà, sao giờ anh về?- Ừ, hồi nãy anh gặp một bầy cá heo bơi thật nhanh về phía bờ. Em biết sao không?- Sao?- Ngốc quá! - anh cú lên đầu Biển - tức là sắp có giông nên cha quay tàu về. Thôi, mình về nha - sắp có giông đó!Và lúc đó sóng vỗ ầm ầm dữ dội. Gió thổi hù hù cuốn cát quất vào da Biển rát buốt. Hai đứa chạy về nhà. Gió muốn đẩy người ngã chúi về phía trước. Anh chạy sau vươn tấm lưng trần che cát cho Biển. Cơn giông vồ vập hai đứa đang chạy xiêu xiêu trên bãi biển đêm...Biển cuộn mình nằm trong hốc đá - ước được trở về thuở ấu thơ. Nhớ những ngày Biển ngồi trên cái thúng chai để anh chỉ câu mực. Phải biết giấu lưỡi câu trong chùm kim tuyến và anh rọi đèn cho mực tới ăn. Rồi anh dắt Biển đi câu cá luồng... Nhưng bây giờ Biển đã lớn rồi và sẽ lớn thêm nữa chứ chẳng bao giờ nhỏ lại. Anh yêu Biển vô cùng và Biển cũng thế... Nhưng tại sao? Nụ hôn tình yêu đầu tiên - ngọt ngào Biển thấy mình không trong veo như trước, không trắng xóa như sóng, không đáng yêu như biển, mình xấu xí - xấu xí... Và Biển rấm rứt khóc...Biển chui ra khỏi hốc đá. Anh đã đứng đợi tự bao giờ.- Biển!- Anh...- Sao em bỏ chạy? Sao em trốn anh? Biển! Anh yêu em mà! Em biết không...- Tại sao hôn em!Biển hét lên và òa khóc.Anh bật cười - kéo Biển đến bên mình.- Nín đi, Biển ngoan, nghe anh nói nè!- Mà anh không được hôn em à nha! - Biển nói trong tiếng khóc.- Em khờ quá! Sao phải ray rứt - khổ sở như vậy chứ. Mình yêu nhau mà, đúng không? Em không đồng ý thì anh sẽ không như thế nữa.Anh vuốt lên tóc Biển.- Tình yêu như biển mênh mông. Và nụ hôn là con sóng làm em ray rứt. Bởi vì tâm hồn em thánh thiện vô ngần, thiên thần nhỏ của anh! Anh muốn em mãi thanh cao và trong veo như biển. Anh đã có lỗi với em.- Anh không có lỗi. Em yêu anh kia mà.Biển nhìn thấy anh đang kiềm lại trong lòng mình - bão giông. Biển ngả vào đôi vai bánh mật và đặt lên môi chàng ngư phủ sự thanh khiết mỏng mảnh như khói sương.
  2. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    Ngàn năm trước, mùa đông cũLúc Chúa chưa giáng sinh làm ngườiTrời hiu hắt, đời xa cáchNhững trái tim khép cửa then cài
    Mùa đông cũ, người chưa hátTiếng hát chung bài ca đêm ThánhĐời vắng tênh, tình im lìmMặc băng giá bao vây địa cầu
    bạn đừng tiếc nuối mùa đông cũ lạnh lùngCuộc đời buồn lắm vì con tim hóa đáBạn về mà vui một mùa đông rất mớiChúa giáng sinh cho yêu thương ấm nồng
    Mùa đông mới Cả thế giới hát khúc ca thiết tha của trờiTinh yêu đếnMọi khí giới sẽ hóa nên lưỡi cuốc lưỡi càyTình dìu nhau vào ngày mớiThế giới vui hòa bình thân áiĐời sẽ xanh, tình sẽ hồngNgười từ giã đêm đông lạnh lùng
  3. Washabee

    Washabee Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    20/02/2005
    Bài viết:
    4.295
    Đã được thích:
    0
    Nhờ có bài viết này, bạn Fan sắp được lên cây hóng gió và nghe trym hót véo von Xem lại nội quy Dưa lê quán những trang trước[8D
  4. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  5. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    [​IMG] Ankara 3.2.1964Acmét thân mến,Rất cảm ơn bạn về bức thư ngày 30-1 của bạn. Tôi đã nhận được lá thư đó đúng ngày đầu kỳ nghỉ tháng Hai (1). Đọc nó tôi đã cười nhiều đến nỗi nước mắt chảy ràn rụa.Trước đấy, ở nhà tôi, bà chị gái đã từng được coi là một " thần đồng" . Tuy nhiên, ít lâu sau ba mẹ tôi đã nhận ra rằng hiện tượng " thần đồng"chẳng liên quan gì tới chị tôi. Lòng khao khát có một thiên tài trong gia đình đã tàn lụi theo năm tháng. Vì thế tôi và Mentin được ba mẹ để cho yên thân không bị coi là các " kỳ quan thế giới" .Đọc thư bạn, tôi lại nhớ lúc chị tôi đang được ba mẹ coi như là một " thần đồng" . Hồi đó, tôi chưa đi học và Mentin thì chưa sinh. Mỗi buổi tối, đi làm về tuy mệt, ba tôi vẫn bù đầu dạy tiếng Pháp cho chị tôi. Mặc dù đã cố gắng hết mức, ba tôi vẫn không thu được chút xíu kết quả nào. Cả một tuần chị tôi cũng không học thuộc được một đoạn thơ ngắn. Tôi tuy không phải học nhưng vì cứ chơi quanh quẩn gần đó mà lại thuộc làu làu đoạn thơ ấy lúc nào không hay. Từ đó tới nay đã bao nhiêu năm mà tôi vẫn còn nhớ như in những câu thơ đó:Le berger et son chien J'''' aime mon chien, un bon gardien Qui mange peu et travaille bien (Người chăn cừu và con chóTôi yêu chú chó, trợ thủ đắc lực của tôiChú ăn ít mà lại làm nhiều) Thực ra tôi chẳng biết đoạn thơ này nói gì nhưng nghe mãi thành ra thuộc, thế thôi. Thế mà chị tôi thì không thể nào thuộc được. Ba tôi đọc đi đọc lại rất to và nhiều lần đến nỗi không những mẹ tôi mà cả bà hàng xóm cũng đã thuộc đoạn thơ tiếng Pháp ấy. Thế mà chị tôi thì lại chẳng nhớ, chị ấy đọc lên nghe cứ như người nói tiếng Tàu :" Sien min, biyen mon tiyen"Một hôm, có nhà sư phạm là bạn ba tôi đã từng đi nghiên cứu ở Châu Mỹ về, thấy ba tôi cố gắng dạy chị tôi không thành công bèn khuyên :- Học ngoại ngữ là môn rất đặc biệt, đòi hỏi khả năng. Anh không nên ép buộc cháu cứ phải học tiếng Pháp. Khi còn ở Paris, tôi đã thấy có những kẻ ở nước Pháp cả năm trời mà chẳng thèm học chút xíu tiếng Pháp nào. Ngược lại, có những người Pháp tìm đến các quán cà phê để học tiếng Thổ Nhĩ Kỳ của những người hầu bàn. Một số người có khiếu học tiếng nước ngoài, còn số khác lại có biệt tài dạy người ngoại quốc học tiếng mẹ đẻ của mình. Có khi cháu gái của anh thuộc loại người thứ hai thì sao ? ... Mỗi đứa trẻ có một khả năng nào đó tiềm tàng trong người nó như một cái mầm cây chưa nhú. Trước tiên ta phải phát hiện mầm cây ấy đã, sau đó mới đến công việc chăm bón cho nó lớn lên ...Theo lời khuyên đó, ba tôi chuyển sang cho chị tôi học đàn violon để tìm cái mầm tài năng còn giấu kín. Tiếc thay cái mầm vẫn không chịu ló ra qua các giờ học nhạc. Bà giáo dạy đàn violon chán nản nói :- Con bé có cái giọng mới khiếp chứ ... đến làm điếc tai người nghe chứ không vừa. Hoc nhạc mà nó chẳng phân biệt được cái nốt nhạc " đô"hay " si"gì cả ... Cô bé lẫn lộn cả tiếng kẹt cửa và tiếng đàn violon thì thật là quá thể ...Chị tôi đúng là như thế đấy ! Có khi vô tình người nhà làm bể cái ly trong bếp thì chị ấy lại chạy ra mở cửa vì tưởng lầm khách đến gõ cửa.Với đôi tai âm nhạc như thế thì học đàn hát làm sao được ? Hồi chị còn học cùng trường tôi, có lần tôi nghe cô giáo dạy nhạc kêu lên :- Thôi, cô bé ơi, có lẽ em đừng hát trong dàn đồng ca nữa, nếu không các bạn em sẽ hát sai hết cả ...Chị tôi đã hát sai lại quá to làm mọi người hát theo.Ba mẹ tôi cho chị chuyển sang hội họa. Nhưng vô ích, ba mẹ tôi cũng không tìm thấy tài năng vẽ trong con người chị. Chị ấy được chuyển sang học múa ba-lê. Lần này những bài học múa ba-lê có lẽ có tác dụng thực tế rõ nhất. Trước khi đi học múa, chị tôi rất hay đụng chạm đồ vật trong nhà khi chị đi lại trong nhà. Sau lớp múa ba-lê, cái bàn, cái ghế và các đồ vật khác không bị chị tôi động đến nữa.Đúng là ba mẹ tôi đã cố gắng hết mình để tìm cái mầm tài năng ẩn giấu quá kỹ trong chị tôi. Vì không có chút kết quả nào nên cả hai đều chán nản. Khốn khổ vì chạy vạy mệt nhọc, ba tôi thở dài nói với mẹ tôi :- Thôi, hãy để xem sao đã. Bây giờ cứ để con nó học cho hết phổ thông ...Đến trường, chị tôi cứ tàng tàng học hai năm một lớp. Đến năm thứ hai ở trường trung học, có nguy cơ chị tôi phải học đúp hai lần, nghĩa là phải học tới ba năm một lớp. Không muốn phá vỡ truyền thống đã giữ từ bé nên chị tôi bỏ trường luôn không chịu đi học nữa. Mẹ tôi tự an ủi :- Như vậy nghĩa là con gái tôi có khiếu nội trợ ...Đó là cơ hội cuối cùng để chị tôi bộc lộ năng khiếu ... Tuy nhiên ngay cả lần thử thách này, chị tôi cũng không qua khỏi. Mà chính mẹ tôi không cho chị qua kỳ thi chứ ai. Nhưng đúng là chị tôi không có khiếu bếp núc thật. Thức ăn nấu dở đã đành, chị tôi còn làm lộn xộn hết cả đồ ăn trong bếp. Chị tôi chỉ cần hí hoáy trong bếp độ 5 - 10 phút là chẳng một đồ vật nào ở nguyên chỗ cũ. Đến nỗi cuối cùng mẹ tôi cấm không cho chị bén mảng vào chỗ nấu nướng của mẹ nữa.Sau cùng, mẹ tôi dẫn chị đến cho một chuyên gia tâm lý xem xét. Ông ta kêu lên :- Trời ơi, các người làm gì cô bé thế này. Hết thử thách này tới thử thách khác, khiến nó bị thui hết cả mọi khả năng. Thật đáng tiếc ! Tốt nhất, các người nên để cho nó yên thân.Từ đó trở đi, chị tôi được yên thật. Ba mẹ tôi không còn thúc ép gì chị nữa. Và cũng nhờ thế mà chị tôi có tiến bộ rất nhiều.Tôi và Mentin được ba mẹ phó mặc " cho trời" . Ba mẹ tôi quả là đã quá mệt mỏi khi đi tìm tài năng của chị tôi, lại thêm chán nản vì liên tiếp thất bại nên chẳng còn thiết tìm tòi gì ở tôi và Mentin nữa. Nếu ba mẹ tôi chịu khó để tâm đến Mentin, tôi tin rằng sẽ tìm được gì đó ở nó cũng nên. Bởi vì tôi thấy Mentin bị máy móc lôi cuốn một cách đặc biệt. Nói chung nó thích tất cả các loại máy móc trong nhà tôi. Nó đã làm hỏng dần dần từ máy thu thanh, máy giặt đến máy cạo râu, máy ảnh của ba tôi ... Có lần Mentin đã tháo một bánh xe nhỏ trong đồng hồ treo tường để vào cái máy quay dĩa hay một cái ốc ở máy may để ráp vào cái máy ghi âm ... và còn nhiều chuyện tháo ráp lạ lùng khác. Ba tôi gọi những tìm tòi đó là những " trò ngớ ngẩn" , những nghịch phá tai hại ... Nhưng tôi thì tôi hiểu Mentin làm tất cả những trò đó với hi vọng sẽ phát minh ra một loại máy hoàn toàn mới. Tiếc thay chẳng có ai giảng giải và hướng dẫn cho nó ...Về mặt " kỳ quan"thì ở khu nhà tôi cũng không thiếu. Ngay bên hàng xóm, một người bạn của ba tôi cũng có một " thần đồng"tên gọi là Nurten. " Thần đồng"này nổi tiếng trong lãnh vực ăn uống. Nếu có cuộc thi ăn uống nào tổ chức cho trẻ con, chắc nó phải chiếm giải nhất. Chỉ một bữa, mình nó ăn đã nhiều hơn cả nhà tôi năm người cộng lại, ấy thế mà mẹ nó vẫn luôn than vãn :- Chẳng biết làm sao, mấy ngày này cháu Nurten nhà tôi biếng ăn quá!Rồi mẹ nó ra sức tẩm bổ, cho nó uống thuốc kích thích tiêu hóa, ngon miệng và đủ các loại vitamin, dầu cá để " cho cháu ăn được nhiều" . Con bé Nurten ngày càng béo tròn ra, trông nó giống hệt một cây cải bắp. Trời! Đôi chân nó mới ghê chứ! Thế mà ba nó thì trái ngược hẳn lại, ông ấy mỏng như một cái bánh tráng ấy ...Đôi khi ba mẹ Nurten cần đi đâu đó, nó liền bị gởi sang nhà tôi. Trái lại ba mẹ tôi nếu muốn đi xem phim hoặc giải trí gì đó thì Mentin lại phải sang chơi bên nhà Nurten. Ba tôi không muốn để nó ở nhà vì nó hay hí hoáy nghịch radio hoặc tủ lạnh, mà tôi thì nào có cấm được nó ... Nó cứ khẩn khoản, nài nỉ hoài :- Chị cứ để em ráp thử xem. Em lắp một cái đồng hồ trên nồi áp suất để coi lúc nào thức ăn sẽ chín.Mãi tôi cũng mềm lòng và đồng ý. Và thế nào Mentin cũng sẽ làm hư hỏng một đồ vật gì đó.Tối hôm nay, ba mẹ và chị tôi đi xem phim nên tôi và Mentin phải sang chơi bên nhà Nurten. Ba đứa chúng tôi cùng nhau chơi trong phòng Nurten. Tôi đọc chuyện cổ tích cho Mentin và Nurten nghe rồi chúng tôi lại chơi xúc xắc. Cứ như thế, rất vui suốt buổi tối. Chợt Nurten kêu khát nước và chạy đi tìm nước uống. Lúc trở lại, nó gọi chúng tôi một cách vội vã :- Chị với Mentin lại mà xem, ba mẹ em đang cãi nhau, lại mà xem nhanh lên chị!- Em gặp ba mẹ đang cãi lộn à ?- Thế này chị ạ! Em sang phòng khách tìm nước uống, khi trông thấy em, mẹ nói với ba " Anh thân yêu" , " Anh yêu quý"hay những câu thân mật khác. Nghe thế là em biết liền. Mỗi lần ba mẹ cãi nhau, thấy mặt em là lập tức hai người đổi cách xưng hô với nhau thành " thân yêu" , " quý mến"để khỏi ảnh hưởng xấu đến em. Em biết chắc chắn lúc này ba mẹ em đang cãi nhau đấy. Nào, chị lại mà xem ...- Thôi, chị về đây. Ba mẹ chị chắc cũng xem phim về rồi. - Không muốn hưởng ứng lời mời mọc của Nurten nên tôi mới nói vậy.Trước khi về, tôi phải vào chào ba mẹ của Nurten. Vào phòng khách, tôi đã chứng kiến một cảnh rất tức cười. Nếu biết trước như vậy, chắc tôi sẽ không vào đó. Nhưng đã lỡ bước chân qua cửa rồi không thể quay ra được. Ba của Nurten đã nhìn thấy tôi. Dưới chân là mảnh vụn của một cái bình vỡ. Mẹ của Nurten đang cau có, còn ba nó có một vết xước như bị ai cào trên má.Trông thấy tôi, bỗng nhiên ông ấy nói với vợ : - Em thân mến, nhặt giùm anh cái bình vỡ đó lên. Anh lỡ tay đánh rơi ...Mẹ Nurten giật mình :- Sao, con nó vào à ? - Bà ấy hơi quay đầu lại. Không thấy Nurten mà lại nhìn thấy tôi, bà ấy mắng cho tôi một trận - Tại sao cháu vào không gõ cửa? Bác đã nói bao nhiêu lần là vào phòng phải gõ cửa kia mà.Rồi bà ấy âu yếm nói với chồng đang nhăn nhó vì đau :- Anh yêu quý, em pha cho anh một tách cà phê nhé!- Ừ, em thân yêu ... Cho vừa vừa đường thôi nhé, tình yêu của anh ... em đáng yêu quá!Một chiếc dép của mẹ Nurten chẳng hiểu sao lại nằm trên ghế bành, gần ngay chỗ ông chồng. Nurten đứng ngoài cửa nói vào :- Mẹ ơi, chị Zeynep và Mentin chào ba mẹ để đi về đấy, mẹ ạ ...Ba Nurten đưa tay lên ôm má, mặt còn hơi nhăn nhó vì đau đớn, vờ ngạc nhiên nói :- Không biết tại sao tôi lại trượt chân, bị ngã ...Chúng tôi đi vội về nhà. Bây giờ thì Mentin đã ngủ rồi. Còn tôi ngồi viết thư trả lời cho bạn. Tôi đã nghe tiếng ba tôi ho, cả nhà đi xem phim về rồi.Tôi hi vọng mùa hè này chúng ta sẽ gặp nhau. Chúc bạn mọi sự tốt lành.Thân mếnZeynep(1) Kỳ nghỉ tháng Hai là kỳ nghỉ Đông của học sinh Thổ Nhĩ Kỳ, cũng là lúc kết thúc học kỳ I của năm học.
  6. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    Fan nghe bài này chưa . Hay lắm đó [​IMG]
     
     
    Yesterday has been and goneTommorow will I find the sunOr will it rainEverybody''s having funExcept me, I''m the lonely oneI live in shame
    I say goodbye to romance, yeahGoodbye to friends, I tell youGoodbye to all the pastI guess that we''ll meetWe''ll meet in the end
    I''ve been the king, I''ve been the clownNow broken wings can''t hold me downI''m free againThe jester with the broken crownIt won''t be me this time aroundTo love in vain
    I say goodbye to romance, yeahGoodbye to friends, I tell youGoodbye to all the pastI guess that we''ll meetWe''ll meet in the end
    And I feel the time is rightAlthough I know that you just might say to meWhat''cha gonna doWhat''cha gonna doBut I have to take this chance goodbyeTo friends and to romanceAnd to all of youAnd to all of youCome on now
    I say goodbye to romance, yeahGoodbye to friends, I tell youGoodbye to all the pastI guess that we''ll meetWe''ll meet in the end
    And the weather''s looking fineAnd I think the sun will shine againAnd I feel I''ve cleared my mindAll the past is left behind again
    I say goodbye to romance, yeahGoodbye to friends, I tell youGoodbye to all the pastI guess that we''ll meetWe''ll meet in the end
  7. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    [​IMG] 18 tuổi, em hăm hỡ bước chân vào ngưỡng cửa của giảng đường đại học với biết bao hoài bảo về một tương lai tươi sáng. Năm thứ nhất vèo qua, đẹp đẽ như một bài thơ. Mỗi sáng em chăm chỉ đạp xe đến trường, ngoan ngoãn ngồi vào dãy bàn đầu tiên chăm chú nghe lời thầy giáo giảng như một tín đồ vâng lời Chúa răn dạy. Cho đến một buổi chiều nắng lung linh trong suốt như pha lê, hắn cúi nhìn em bằng ánh mắt đầy tự tin của một chàng trai kiêu hãnh:- Tôi yêu Hạ!Em bối rối, con tim run rẩy và bất giác ngã đầu vào bờ vai rắn chắc của hắn. Em dịu dàng trao tặng cho hắn tình yêu, niềm tin và ngờ nghệch cho rằng linh hồn của mình đã tìm được nơi trú ngụ.Tan học Anh văn, em lơ ngơ dắt xe ra khỏi cổng trường. Lũ con gái eo éo ?oHạ ơi! Mưa đấy về làm gì?? Bọn con ******** với theo ?oLấy mũ của tớ mà đội này?. Em lắc đầu, thích thú nghĩ đến ánh mắt ân cần của hắn đang đợi em. Hắn sẽ vuốt vội những giọt nước mưa trên tóc em xuýt xoa ?oKhông khéo Hạ ốm mất thôi?. Em đưa mắt lướt tìm bóng dáng quen thuộc. Lòng bỗng chùn xuống. Vậy là Thanh không đến? Sự thất vọng vô cớ xâm chiếm, em thở dài ?oChắc là Thanh bận? rồi lại tự an ủi ?oCũng tốt, lâu lắm rồi mình không đi về một mình trong mưa?.- Hạ!Em giật mình quay lại. Anh đứng trước mặt em, nước mưa ướt đẩm khuôn mặt rắn rỏi.- Mặc áo mưa vào đi!Em đờ người ra sững sờ. Anh cuống cuồng chụp vội chiếc mũ lên đầu em, giũ tung chiếc áo mưa giọng thúc giục.- Kìa Hạ, mặc áo mưa vào đi!Em đứng trên vỉa hè, lặng lẽ. Mí mắt nặng trĩu, bỗng nhiên em thèm được khóc ?oGiá như bây giờ Thanh đang đứng ở đây chứ không phải bất kỳ ai khác?.Hắn đèo em đi chơi loanh quanh trong thành phố, luôn miệng kể về cô bạn cũ vô tình mới gặp lại. Em ngồi sau hắt hơi liên tục. Hắn nắm tay em ?oHạ ốm à?? Em mềm lòng vì câu hỏi giản đơn ấy, ngoan ngoãn gục đầu vào lưng hắn ?oVâng!?. ?oMấy năm không gặp bây giờ nó xinh thế. Hạ biết không ngày xưa nó gầy và đen lắm...?. Giận hờn đặc quánh, em vùng vằng rút tay lại. Hắn vô tình tiếp tục những câu văn dài lê thê về một ?onó? nào đấy thật vô nghĩa. Em đề nghị ?oÐưa Hạ về đi!? Hắn ngạc nhiên ?oSao hôm nay Hạ lạ thế??. ?oHạ mệt? và chỉ muốn nhìn thẳng mắt hắn hét lên ?oThanh không hiểu gì cả. Thanh vô tâm đến thế sao??. Nhưng rồi em lại im lặng giấu kín những chất chứa trong lòng. Lúc nào cũng thế, trước hắn không bao giờ em có đủ can đảm. ?oHạ nhớ uống thuốc nhé?. Em gật đầu, nhìn hút theo cái dáng cao cao thân thuộc, mơ hồ cảm nhận những vết rạn đang loang dần. ?oVớ vẩn nào, tại mình cả nghĩ quá đấy thôi?.Mẹ ốm. Em chuyển động như con thoi trong quỹ đạo đến bệnh viện - về nhà và ngược lại. Ðêm, nhìn mẹ chìm sâu trong giấc ngủ mệt nhọc em xót xa. ?oKhông lẽ mẹ đã già đến thế rồi ư??. Em ngồi xuống thành giường, khổ sở tự dằn vặt mình về những khoảng thời gian đã qua rồi buồn rầu kết luận ?oMình chưa làm được gì để mẹ thực sự vui lòng?. Nhẹ nhàng, em se sẽ vuốt những ngón tay gầy guộc của mẹ, sao đến giờ em mới thấm thía ?oTình mẹ bao la như biển thái bình dạt dào...?? Nước mắt mặn môi tràn qua bờ mi.Em khoanh tay đứng bên khung cửa sổ sáng ánh đèn dỏi mắt đếm những vì sao lấp lánh trên trời xa, chạnh lòng nhớ đến câu chuyện cổ tích ngày xưa... Chuyện kể rằng ở một làng chài ven biển nọ có một thiếu nữ tên là Alixơ. Trong giấc mơ nàng đã gặp một hoàng tử tuấn tú đến cầu hôn với nàng trên chiếc thuyền buồm có vẽ cánh hồng nhung đỏ thẫm. Nàng chờ hoàng tử và cánh buồm đỏ thẫm xuất hiện. Dân làng chế giễu về sự hoang tưởng của nàng. Cha mẹ buồn rầu vì niềm tin của nàng thật xa vời. Vượt lên trên tất cả, Alixơ vẫn kiên trì chờ đợi người nàng hằng mơ tưởng hết tháng này qua tháng khác, hết năm này qua năm khác. Và cuối cùng vào một buổi sáng mùa xuân, cánh buồm đỏ thẫm đã cặp bến. Hoàng tử quỳ dưới chân Alixơ, trân trọng cầm bàn tay nàng ?oEm có đồng ý làm vợ ta không?? Em mỉm cuời, đứng giữa căn phòng nồng nặc mùi cồn, mùi ête của bệnh viện, mơ màng nghĩ đến một ngày hắn dịu dàng nhìn vào mắt em ?oHạ có đồng ý...?? Em lặng lẽ thở dài. Chỉ cần có hắn ở đây thôi, sự mệt mỏi sau những đêm trắng sẽ trở thành vô nghĩa. Chỉ cần có hắn ở bên, em sẽ có đủ nghị lực để vượt qua mọi sự trở ngại. Em cần hắn biết bao!Ngày mẹ ra viện em xách một mớ những thứ đồ lỉnh kỉnh, bối rối nhìn anh dìu mẹ đi từng bước. Phải cố gắng lắm em mới có được khuôn mặt thản nhiên và nụ cười tươi tắn trên môi. Vậy là đã năm ngày trôi qua, năm ngày em sống trong sự mỏi mòn và sự hy vọng để rồi sáng nay ngỡ ngàng, đau đớn hiểu rằng: ?oThanh không đến?.- Trông em mệt mỏi quá!Em mỉm cười ?oKhông sao đâu? và dành cho anh cái nhìn của sự biết ơn. Rồi cắn môi, chiều nay em sẽ nói với anh lời từ chối dứt khoát. Em không thể vô tình lừa dối anh, cũng như không thể kéo dài tình trạng của hiện tại.Sự mất mát và nỗi đau hoặc là làm cho con người ta ngã quỵ, hoặc là giúp cho người ta ngẩng cao đầu hơn để bước tiếp. Em không thể chọn cách thứ nhất nên đành cất tình yêu vào ngăn kỷ niệm của trái tim. Và bây giờ em là tôi: nghị lực, cứng cỏi. Ngày nhận bằng tốt nghiệp hắn đặt vào tay tôi nụ hồng nhung đỏ thắm thì thầm ?oChúc mừng Hạ?. Tôi kiêu hãnh cầm tấm bằng loại ưu trong tay khẽ gật đầu ?oCảm ơn? và tránh nhìn thẳng vào mắt hắn. Tôi sợ tôi sẽ lại là em khi soi mình vào đấy. Tôi vuốt tóc thầm nhủ. Vậy là mình đã trở thành cử nhân luật học. Hai năm nữa mình sẽ là vị thẩm phán nghiêm minh. Lúc ấy mình sẽ nhìn về khoảng thời gian đã qua với sự hào phóng ?oÔi, cái thời trẻ con?. Duy chỉ có những giấc mơ và kỷ niệm vẫn len lén trở về con đường nho nhỏ tràn ngập ánh trăng. Hai bên hàng cây bạch đàn xào xạc trong gió. Thoang thoảng đâu đây mùi hương dạ lý. Tôi dịu dàng tựa đầu vào bờ vai của hắn. Xung quanh bao phủ đến tĩnh lặng sự tuyệt vời của đêm...- Sao Hạ thay đổi nhanh thế?- ...- Ðây là quyết định nghiêm chỉnh của Hạ?Tôi gật đầu thay cho câu trả lời. Hắn im lặng bỏ đi. Chỉ một khoảnh khắc nào đó trái tim con người mở ra để đón nhận tình cảm. Cái khoảnh khắc mà tôi dành cho Thanh thì đã là quá khứ. Hắn đến muộn mất rồi và cánh cửa ấy sẽ chẳng bao giờ mở ra một lần nữa. Ngày trước với tình yêu của mình tôi luôn nghĩ rằng hắn là người bạn đồng hành cùng tôi đi nốt chặng đường còn lại nhưng bây giờ thì tôi hiểu, hắn chưa bao giờ là một nửa của tôi. Hắn là người đến từ thế gới khác. Thế giới của sự may mắn và hào nhoáng. Hắn không thể hiểu những năm tháng tôi đã đi qua, không thể cảm thông với những ước mơ và sự cô độc trong trái tim 20 tuổi của tôi.Tôi tần ngần đưa tay di di lên hai cánh cửa gỗ. Nơi này là những tháng năm sinh viên ồn ã, hối hả những kỳ thi, nghịch ngợm những phá phách. Từ khung cửa sổ, bục giảng đường đến góc giảng đường mờ mờ tối... đã từng gắn bó, đã quá đỗi thân thương. Và cũng chính nơi này, đại học đã đem tặng cho tôi mối tình đầu ngọt ngào. Tôi khẽ khàng khép lại hai cánh cửa, tự nhắc nhở ?oThôi hãy ngủ ngoan đi nào những trang quá khứ. Tình yêu giờ đã xa xôi thật rồi. Tất cả hãy xem như một giấc mơ?. Và nhói lòng nghĩ đến một ngày sẽ có một người con gái khác, thay thế mình sánh vai cùng hắn...Tôi đứng trước cổng trường, đưa mắt nhìn lần cuối những sôi động của tuổi trẻ, nước mắt rưng rưng. ?oVĩnh biệt nhé, tình đầu!?Sáng mai tôi sẽ bắt đầu đi tìm việc làm và ghi danh đăng ký cho khóa cao học sắp tới.
  8. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    [​IMG] Tôi là một thằng con trai lơ ngơ và nhút nhát. Bọn bạn cùng lớp nhiều lần gán ghép tôi với cô này, cô nọ. Nhưng nói ra xấu hổ, mấy chục bạn nữ học chung lớp, có khi nào tôi dám nhìn rõ mặt ai đâu . Ấy vậy mà cuối cùng rồi tôi cũng quen được một cô bạn gái .Hôm ấy, tan học rồi mà tôi còn thơ thẩn trong một tiệm sách cạnh trường. Lúc tôi đưa tay ra chộp lấy một quyển truyện mà mình ưa thích thì chạm phải một bàn tay nhỏ nhắn cũng đang nhẹ nhàng đặt lên quyển truyện. Cả hai bàn tay cùng rụt nhanh về, cả hai khuôn mặt cùng đỏ bừng và... bốn con mắt cùng nhìn nhau bối rối . Khổ nỗi, nhà sách chỉ còn độc nhất một quyển sách loại ấy . Nàng bèn đề nghị tôi nhường cho nàng mua, vì nàng rất thích đọc và tìm đã lâu . Xem xong, nàng sẽ cho tôi mượn. Trước ánh mắt khẩn khoản của nàng, tôi đành đồng ý. Rồi nàng bảo tôi ghi tên họ, lớp... vào bìa sau quyển sách.Vài hôm sau, nàng đón tôi ở cổng trường và trao cho tôi quyển sách nọ. Hóa ra, nàng học cùng trường nhưng dưới tôi một lớp mà nào tôi có hay . Từ đó, chúng tôi thường xuyên trao đổi sách cho nhau . Thế thôi . Cho đến một hôm, do bọn bạn thúc giục quyết liệt, tôi đánh bạo ... mời nàng xuống căntin trường uống nước. Ngồi đực mặt ra hồi lâu, rồi uống cạn cả ly nước mà tôi chưa mở đầu được câu chuyện. Còn nàng thì cứ cầm cái muỗng nhỏ khuấy mãi ly đá chanh, dù đá trong ly đã tan gần hết. Nghĩ đến bọn bạn, tôi thật sự lo lắng: bọn chúng đã vét những đồng tiền cuối cùng để tạo cơ hội cho chúng tôi ngồi vào bàn "đàm phán". Nếu tôi mà không "khai thác" được điều gì chắc... chết với chúng quá ! Thu hết can đảm, tôi hỏi ... học của nàng. Khi nghe nàng bảo họ Phan, tôi vui mừng nói rằng nàng có họ với ... cụ Phan Bội Châu . Tiếp theo, tôi hỏi tuổi rồi hỏi quê quán rằng ba má nàng còn đủ hay không và nhà có mấy anh em ? Nàng ngoan ngoãn và dịu dàng trả lời đầy đủ những điều tôi hỏi . Còn tôi thì thật sự vui mừng khi biết rằng quê nàng và quê tôi là hai huyện giáp ranh, chỉ cánh nhau có con sông nhỏ. Tuy lù khù vậy, nhưng cuối cùng tôi cũng "phán" được một câu đáng giá ngàn vàng là bảo nàng chờ tôi cùng về vào chiều thứ bảy tới .Suốt năm học đó, tình cảm chúng tôi ngày càng tiến triển tốt đẹp. Phải nói, công đầu thuộc về đám bạn quỉ quái của tôi . Dịp hè năm đó, để mừng tôi tốt nghiệp và cũng muốn giới thiệu tôi với gia đình, nàng mời cả nhóm chúng tôi đến nhà nàng ăn giỗ.Bữa tiệc khởi đầu thật vui vẻ. Ba má nàng có vẻ hài lòng và hãnh diện trước sự có mặt của mấy ông "thầy giáo tương lai" chúng tôi . Mặc dù ngượng ngùng trước sự trêu chọc của mọi người, nhưng tôi và nàng thật vô cùng sung sướng và hạnh phúc.Đến cuối bửa tiệc, ba nàng mới hỏi về "xuất xứ" của tôi . Ông hỏi tôi ở làng ấy, xã ấy mà có biết thầy giáo T. hay không ? Tôi ớ người, nhưng cũng lễ phép thưa với ông đó là ba tôi . Ông bèn vỗ đùi đánh bét một cái rồi kêu lên: "Hỏng bét! Hư bột hư đường hết rồi!". Bọn tôi còn sững sờ chưa hiểu gì thì ông chỉ tôi nói tiếp: "Không được rồi con. Mày với con Dung có duyên mà không nợ rồi!". Ông giải thích thêm: "Bà ngoại của mày là cô ruột của "qua". Mày phải kêu con Dung bằng chị!".Tôi choáng váng. Hình như có đất lở dưới chân tôi thì phải .Sau cú choáng đó, tôi đã gượng dậy, biến "đau thương thành hành động" và bắt đầu tập gọi Dung bằng chị. Ít lâu sau, đợi cho nàng nguôi ngoai, tôi giới thiệu cho nàng thằng bạn thân nhất của tôi . Đến nay, vợ chồng Dung đã có hai chú nhóc kháu khỉnh, còn tôi vẫn "đơn thương độc mã", mặc dù lũ bạn cũng đã nhiều phen làm mai làm mối . Chúng bảo tôi "già kén chọn hom" nhưng thực tình tôi có kén chọn gì đâu! Chỉ hiềm một nỗi là trái tim ngu ngơ của tôi chẳng chịu rung động lần thứ hai . Đành chịu vậy chứ biết làm sao bây giờ!
  9. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    A Sweet PoemRoses are red.Violets are blue.Angels in heavenRemind me of you!
  10. Washabee

    Washabee Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    20/02/2005
    Bài viết:
    4.295
    Đã được thích:
    0
    AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaâ
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này