1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TẬP 43 : Dưa lê quán - Những người muôn năm cũ - Hồn ở đâu bây giờ !

Chủ đề trong 'Album' bởi yo_hatsukoi, 17/11/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    [​IMG] Với anh, nó là một đứa con gái nhỏ bé, yếu đuối và rất đáng yêu. Giống như một bé gái, thường vòi vĩnh và nũng nịu. Chỉ có vậy!Nó quen anh ngày nó chen lấn vào đám đông để xem kết quả thi đại học. Vòng tròn người dày đặc, nó chen chen lấn lấn mãi mới vào trong được. Một gã gầy gầy cao cao đang đứng trước mặt nó. Nó kéo anh ta: ?oXem giùm tôi với! Số ký danh là... tên là...?. Anh ta cười và thông báo kết quả đậu. Nó nhảy cẩng lên và nắm lấy tay anh ta. Lúc giật mình nó hoảng hồn nhìn anh. May quá! Anh không để ý đến điều đó. Với số điểm khá cao, nó trở thành lớp trưởng của một lớp học gồm chín mươi cái miệng luôn mở hết công suất trong đó chỉ có mười người là nam. Nó gặp lại anh trong ngày hội thao của khoa. Thì ra, anh học cùng ngành với nó và trên nó những ba lớp. Anh cũng là lớp trưởng. Nó nhìn anh như muốn cùng chia xẻ.Qua một học kỳ làm lớp trưởng, nó hiểu, hiểu nhiều lắm thế nào là sự vất vả cũng như sự nhẫn nại và chịu búa rìu dư luận phủ vây. Anh là trọng tài của giải bóng chuyền. Nó gọi anh là ?oba? sau lời thách đố của lớp Văn K19.Gọi bằng ?oba? và xưng bằng ?ocon? giống như là một đứa con gái thật sự!Anh rất chững chạc và bao dung. Nó thường nhõng nhẽo và vòi vĩnh anh. Trước lớp, nó là một lớp trưởng đầy bản lĩnh. Không bao giờ rơi nước mắt dù không ít lần nó đã phải uất nghẹn, cố nén cho nước mắt chảy vào trong. Anh thường khuyên bảo nó, anh thường nói cho nó nghe về những người bạn của anh và hát cho nó nghe bài hát nó rất thích ?oMột đời người, một rừng cây?. Mỗi khi anh hát đến câu: ?oAi cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?, nó thường hát theo. Lúc đó, ưu phiền dường như tan biến.Nó yêu anh từ lúc nào không biết chỉ biết rằng, từ lâu, lâu lắm, hình ảnh anh đã trở thành một dấu nhắc, luôn nhắc nhở nó. Phải sống tốt và sống đẹp cho đời dù cuộc sống thì hay bạc bẽo và người đời thì thường vội vong ân.Một ngày nọ, nó buồn xo khi người bạn thân nhất của anh nói với nó: ?oAnh có người yêu rồi?. Nó vẫn vui đùa trước anh nhưng tim nó dường như hụt hẫng mạnh. Nó gọi ?ongười ta? bằng ?omá? và xưng ?ocon? cũng giống như gọi anh bằng ?oba? vậy. Nó vẫn nũng nịu nhưng trong mắt nó bây giờ, trong đôi mắt to, đen, tròn ấy không có tia nắng hạnh phúc mà có nỗi buồn vời vợi trong đó. Anh vẫn đối xử tốt với nó, vẫn dịu dàng khuyên bảo và vẫn rất vui tươi khi hát cho nó nghe bài hát mà nó thích. Tại sao anh vô tình quá! Ðôi khi nó thầm trách, nhưng rồi nó lại tự mình an ủi mình. Có khi như vậy lại hay hơn. Nó muốn giữ mãi trong lòng mình một hình ảnh tột đẹp về anh, điểm tựa vững chắc trước sóng to gió lớn của dòng đời.Mai này, anh sẽ ra trường, sẽ xa xôi. Tất cả sẽ trở thành kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đẹp và cũng đáng trân trọng. Tình yêu nào cũng đẹp và cũng đáng nhớkhi nó bắt nguồn từ sự rung động chân thành, chứ không từ tác động của tiền tài vật chất... Ngày tháng sẽ làm cho tất cả thành xa xăm. Nó sẽ vẫn giữ trong lòng mình hình bóng của anh cùng những lời khuyên chân thành, trìu mến.Vâng! ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai? Xin hát về bạn bè tôi những người sống vì mọi người. Trong số đó, những người sống vì mọi người ấy có anh - người nó luôn yêu mến, kính trọng. Chúc anh luôn thành công và hạnh phúc. Ðó là lời chúc chân thành nhất của nó. Mối tình đầu sẽ phai phôi nhưng vẫn còn trong nó ?omột chút gì để nhớ?, dù một chút ấy mong manh như gió thoảng mây bay.
  2. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    [​IMG] Theo kế hoạch, đoàn văn nghệ sĩ hội văn nghệ của tỉnh đi thực tế sáng tác lần này sẽ dừng chân tại thành phố biển Nha Trang trước tiên. Tiếp theo là những di tích lịch sử cách mạng, lịch sử, văn hóa trên dọc đường đến cố đô Huế. Thành phố sương mù Đà Lạt sẽ là nơi tham quan sau chót trước khi trở về điểm xuất phát. Gần mười chỗ trong vòng mười ngày. Nhà văn Mã Tiến Châu đùa: ?oBình quân mỗi chỗ một ngày. Mấy cha họa sĩ, nhiếp ảnh còn hi vọng kiếm được chút cháo chứ cánh văn Minhhọc thì trớt huớt, coi như cưỡi ngựa xem hoa?. Quốc Nam cãi: ?oBố làm như chụp ảnh dễ lắm vậy. Nhà văn nhà thơ của bố hễ có cảnh là có tình, còn bọn tui đâu phải cảnh nào chụp cũng được, vẽ cũng được?. Nhà văn nữ Lệ Quân đốp chát: ?oTức cảnh sinh tình là mấy nhà thơ kìa ông ơi?. Chị trưởng đoàn trấn an: ?oĐể cho không ai bị thiệt thòi, kế hoạch có thể thay đổi tùy theo tình hình. Đại khái nơi cần thiết thì ở lâu, nơi không cần thì ở vài tiếng đồng hồ là được?.Đoàn có hai mươi người. Sáu nữ, bốn bà, hai cô. Già nhất là hai cụ Bình Sơn và Quang Lê đã thất thập cổ lai hi. Vui vẻ, dễ tính nhất là nhà văn Mã Tiến Châu vừa tròn sáu chục cái xuân xanh. Ông vui vẻ, dễ tính đến đỗi bạn bè gọi là Mã giám sinh vẫn không giận. Dù mang cái biệt danh đó nhưng ông không thuộc loại ?omày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao? mà có dáng dấp và cốt cách phong trần của người nghệ sĩ ?olăn lóc gió sương?. Trong cuộc sống cũng như trong sự nghiệp văn chương ông không bao giờ hấp tấp, ồn ào mà âm thầm, rỉ rịt như con dơi quạ đêm đêm bay đi khắp nơi kiếm tìm trái chín.Trẻ nhất là nhà thơ nữ Huyền Trân. Mười chín tuổi, mười một tháng, hăm bốn ngày. Nếu chuyến đi chậm sinh nhật lần thứ hai mươi của cô sẽ ở Huế, còn đi nhanh thì ở thành phố ngàn hoa. Huyền Trân xuất hiện khá sớm và nổi lên như một hiện tượng. Mười bốn mười lăm tuổi đã có thơ đăng rải rác trên các tờ báo của tuổi mới lớn, tuổi học trò rồi dần dần tiến đến các tạp chí văn nghệ địa phương và trung ương. Mười bảy tuổi đoạt giải A cuộc thi thơ dành cho những cây bút trẻ do một tờ báo lớn ở TP.HCM tổ chức. Cùng năm ấy lại đoạt giải nhì (không có giải nhất) cuộc thi thơ vùng đồng bằng sông Cửu Long. Sang năm mười tám tuổi xuất bản tập thơ đầu tay. Do dư âm của hai cuộc thi thơ năm trước còn vang vọng như một lời khẳng định nên tập thơ được độc giả đón nhận nhiệt tình, nhất là độc giả cùng lứa tuổi với tác giả, khiến nhà xuất bản phải in thêm mấy lần. Còn trẻ mà thành công vang dội, Huyền Trân sinh ra kiêu ngạo, ?omục hạ vô nhân?. Khá nhiều người bất bình, thẳng thắn đóng góp, phê phán nhưng cô coi như pha. Ông Châu thì nhỏ to tâm sự rồi nhẹ nhàng nhắc nhở bằng lời Phật dạy: ?oSai lầm lớn nhất đời người là tự đánh mất mình và thất bại lớn nhất đời người là tự cao tự đại đấy cháu?.Thật bất ngờ, Huyền Trân khải ngộ như ngài Huệ Năng sau khi nghe câu ?oưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm? trong kinh Kim Cang. Từ đấy cô xem ông như ?onhà tư vấn? về những vấn đề thuộc các lĩnh vực tâm lý, tình cảm, xã hội. Mỗi lần gặp chuyện rắc rối, khó xử cô đều tìm đến ông nhờ ?ogỡ rối?. Tình cảm giữa cô gái trẻ đẹp và ông già từng trải nảy sinh, phát triển tốt đẹp từ những chuyện ấy.Do làm bìa tập thơ của Huyền Trân nên họa sĩ Hoài Phương trở thành bạn thân của nhà thơ trẻ. Hai người thường vào các di tích văn hóa tìm dấu vết lịch sử một thời vàng son của vùng đất học Long Hồ Dinh. Hoặc sóng đôi dạo mát trên công viên sông Tiền vào những chiều đẹp trời hay lên cầu Mỹ Thuận ngắm cảnh sóng nước về đêm. Trong những lần dự trại sáng tác ở miền quê, cô cậu luôn tách khỏi đoàn tìm nguồn cảm hứng trong những mảnh ruộng miếng vườn vắng vẻ. Nhìn họ quấn quít bên nhau như **** với hoa, anh chị em hội viên tin tưởng sẽ nhận được thiệp hồng của họ nay mai.Một lần, trong phòng triển lãm tranh tập thể tại hội, Hoài Phương đề nghị với Huyền Trân: ?oHay em làm người mẫu cho anh đi, Huyền Trân??. Nàng nhìn lên bức tranh của chàng vẽ một thiếu nữ trẻ đẹp mặc áo dài trắng, ngồi tréo ngoảy, hai bàn tay úp trên đầu gối, nói: ?oChẳng phải anh đã có người mẫu rồi đó sao? Cô ta cũng khá xinh và ngây thơ quá đi chứ??. Chàng cười: ?oCô ta xinh thật nhưng đâu bằng em. Nếu em chịu làm người mẫu anh sẽ vẽ em đẹp hơn cô ta gấp trăm lần. Tuy nhiên, nói chơi với em cho vui chứ cô ấy do anh thai nghén đẻ ra, hay nói cách khác thì đấy chỉ là sản phẩm của óc tưởng tượng thôi?. Nàng nheo mắt lém lỉnh: ?oTưởng tượng sáng tạo hay tái tạo??. Chàng ngơ ngác: ?oEm nói gì anh không hiểu, Huyền Trân??. Đến phiên nàng ngạc nhiên: ?oAnh không hiểu thật hay đùa, Hoài Phương??. Trông anh ta cũng có vẻ trí thức, những bức họa cũng có hồn mà tệ thế sao? Phải rồi, có lẽ do anh ta quá chú trọng vào lĩnh vực hội họa thành ra bỏ quên lĩnh vực tâm lý chớ gì. Kể ra cũng đáng thương. Nghĩ thế nên nàng vui vẻ giải thích thuộc tính tâm lý trên cho chàng nghe. Chàng khẳng định: ?oBạn gái không có thì lấy đâu ra để tái tạo!?. Nàng trề môi xí dài: ?oXạo! Một họa sĩ tài năng và thành đạt mà không có bạn gái thì ai tin cho??. ?oNhiều người cũng nghĩ như em nhưng sự thật vẫn là sự thật, Huyền Trân ạ?. ?oNè, dối trá là tội vọng ngữ, là sự dốt nát lớn nhất đời người đó nha?. ?oEm học được những lời đó ở đâu vậy??. Nàng hãnh diện: ?oChú Châu, nhà tư vấn tuyệt vời của em. À, em biết rồi. Không phải anh không có bạn gái mà vì các người đẹp không dám làm bạn với anh do họ sợ anh ?olần khân hóa ra sàm sỡ?, đúng không??.Nói xong Huyền Trân cười ré lên thích thú. Hoài Phương nhăn mặt lắc đầu nhưng trong bụng rất vui. Yêu nhau lắm cắn nhau đau mà! Cái suy nghĩ chủ quan đó lại được Huyền Trân củng cố khiến Hoài Phương càng lạc quan. Nàng nhận lời làm người mẫu với điều kiện không chịu vẽ khỏa thân. Dĩ nhiên Hoài Phương ?ocung kính không bằng tuân lệnh?.Có người mẫu, tài năng chàng họa sĩ như hổ mọc thêm cánh. Chàng sử dụng và diễn tả màu sắc, ánh sáng càng lúc càng tinh tế, đầy sáng tạo. Rực rỡ, vui tươi, trong veo như thủy tinh. Hoàn tất bức chân dung Huyền Trân có gương mặt rộng mở, thân thiện và sinh động, Hoài Phương treo bức tranh vào nơi trang trọng nhất trong phòng rồi mời người đẹp đến chiêm ngưỡng, trắc nghiệm. Sẵn dịp, chàng họa sĩ si tình bèn trút hết bầu tâm sự với nàng. Nàng cười hích hích: ?oGì gấp vậy? Có cần sớm thế không??. Chàng bối rối: ?oAnh xin lỗi. Coi như anh chưa nói gì với em. Anh hiểu rồi. Thời gian càng dài thì tình cảm sẽ càng tốt hơn?. Nàng lắc đầu khá lạnh lùng: ?oKhông hẳn vậy đâu, Hoài Phương!?. Bị hụt hẫng, chàng tìm đến ?onhà tư vấn Mã giám sinh?. Ông hứa giúp đỡ anh ta. Huyền Trân cười hô hố: ?oCó phải chú không vậy, chú Châu? Chú đổi nghề hồi nào mà Trân không hay ta ơi, ngộ ghê?.***Đoàn đến Nha Trang lúc chạng vạng tối. Sáng ngày sau, bảy tám nghệ sĩ nhiếp ảnh rời khách sạn kéo nhau ra bãi biển khá sớm để săn tìm ảnh đẹp lúc bình minh. Lát sau, ông Châu cùng mấy người bạn già cũng xách máy ảnh du lịch lót tót đi theo. Đang vào mùa hè, ngày dài đêm vắn, sáng trắng rồi mà mặt trời vẫn chưa lên. Mấy hòn đảo ngoài khơi còn mờ mờ trong màn sương xám đục. Vài chiếc thuyền nhẹ như lá khô trôi chầm chậm trên mặt nước lặng trang. Để giết thời giờ đợi mặt trời lên, đám nghệ sĩ ngồi chùm nhum trên cát uống rượu đế với khô mực. Không có ly, họ rót rượu vào cái ống nhựa đựng cuộn phim. Mỗi người một ống. Nhậu đã rồi tắm. Tắm đã rồi nhậu.Cánh đàn bà con gái kéo nhau ra biển khi mặt trời lên khoảng một tầm trên đỉnh đảo ngoài khơi. Năm người mặc đồ gọn nhẹ, Huyền Trân khoác chiếc áo choàng. Họ ngồi cách đám đàn ông mươi thước. Một chị sồn sồn bước xuống nước đi tới đi lui rồi trở lên nói với những người trên bãi:- Không lạnh lắm, tắm được.Huyền Trân đứng dậy, trút bỏ chiếc áo choàng, phô bày thân hình lồ lộ trong bộ đồ tắm bikini màu sắc sặc sỡ, yểu điệu đi xuống biển bơi lặn tự nhiên trong làn nước xanh trong leo lẻo như nàng tiên cá. Tất cả ánh mắt của đàn ông lẫn phụ nữ đều dán vào ngoại hình đáy thắt lưng ong vòng mông đầy đặn của cô. Nó vừa đẹp, vừa khỏe mạnh và ngon lành, hấp dẫn như trái lê chín. Ông Châu chép miệng:- ?oRõ ràng trong ngọc trắng ngà; rành rành sẵn đúc một tòa thiên nhiên?.Quốc Nam chắp tay xá xá trước mặt ông Châu:- Con lạy bố. Của thằng Hoài Phương chớ đâu phải của trời mà bố thèm hả bố?Ông Châu cười hì hì:- Yểu điệu thục nữ quân tử hiếu cầu. Vả lại chừng nào cô Trân chưa đăng ký kết hôn thì chừng đó cậu cũng có quyền tán tỉnh chinh phục, nếu cậu muốn và có cơ hội.Quốc Nam ngó dáo dác tìm kiếm:- Con Trân ở đây còn thằng Phương đi đâu rồi ta?- Nó đi vẽ trên tháp bà Ponagar - Trọng Phúc đáp - Mà mày kiếm nó chi vậy? Bố Châu nói không phải sao mày cứ thắc mắc hoài vậy mậy? Phạt mày một ống về tội ngoan cố.Trọng Phúc rót một ống rượu phạt Quốc Nam, bố Châu cũng được thưởng một ống. Những người còn lại đều hưởng ứng rất vui. Mấy cậu nhiếp ảnh trẻ lấy máy chỉnh khẩu độ, ánh sáng, gắn têlê chờ cơ hội chụp lén Huyền Trân. Mấy cậu nhát quá. Cứ đến đề nghị thẳng với người đẹp chắc chắn sẽ được chụp công khai chớ tội gì chụp lén.Chiều. Hoài Phương mời Huyền Trân ăn cơm (đi chuyến này tất cả hội viên được ứng tiền ăn uống tự túc). Họ vào trong cái quán thuộc loại thường thường bậc trung nhưng có đầy đủ các món đặc sản biển. Hoài Phương cầm tờ thực đơn xem tới xem lui, miệng lẩm bẩm:- Các món hải sản giờ này chắc chắn không còn tươi. Người ta lại hay trộn phân urê vào nước đá ướp lạnh rất có hại cho sức khỏe. Cơm gà vịt thì sợ nhiễm cúm H5N1, bò thì sợ lở mồm long móng. Chỉ có heo là an toàn.Hoài Phương kêu hai đĩa cơm sườn, hai ly trà đá. Rõ chán! Vượt đoạn đường năm sáu trăm cây số ra đây để... ăn cơm sườn, uống trà đá! Huyền Trân ráng nuốt cũng chỉ được hai phần đĩa. Ăn xong, Hoài Phương rủ đi dạo chợ Đầm, cô từ chối:- Cảm ơn anh. Do không quen tắm biển, lại tắm sớm nữa nên cơ thể em bị dị ứng muốn sốt nãy giờ. Anh đi đi, em phải về khách sạn mới được. Nhìn đĩa cơm còn bỏ mứa, Hoài Phương lo lắng:- Để anh đưa em đi mua thuốc rồi đưa em về?- Thôi khỏi, em có đem thuốc theo. Em về một mình được, anh cứ tự nhiên. Chúc vui.Huyền Trân đứng lên một cách dứt khoát, bước ra đi không ngoái lại một lần. Không có người đẹp bên cạnh, Hoài Phương cảm thấy cô độc như Robinson trên hoang đảo. Đi một hồi thấy chán, chàng ta lững thững quay về khách sạn. Thấy cửa phòng của phụ nữ còn mở toang hoác, Hoài Phương bước vào. Trong ấy còn có ông Châu, Quốc Nam và Trọng Phúc đang xem mấy chị khoe đồ lưu niệm mới mua. Huyền Trân lấy chiếc vòng cẩm thạch màu xanh có điểm vân trắng bóng mượt của chị trưởng đoàn mân mê, trầm trồ:- Chiếc vòng đẹp quá! Bao nhiêu vậy cô?- Đâu Trân đoán thử coi? Chị trưởng đoàn bảo.- Con chịu. Chắc mắc lắm hả cô?- Cũng không mắc lắm. Hai trăm ba chục ngàn. Rẻ hơn trong mình chút đỉnh.Thấy Hoài Phương đi vào, Quốc Nam vọt miệng galăng giùm bạn:- Tay Huyền Trân đeo chiếc vòng này đẹp hết sẩy. Đâu đeo thử coi Trân? Nếu vừa sẽ có người mua tặng cô ngay, hén Hoài Phương?Nhiều ánh mắt đổ dồn về chàng họa sĩ. Bị chiếu tướng bất ngờ, chàng hơi lúng túng, mặt mày chai ngắt như cái bánh phồng nếp nướng thiếu lửa. Chàng cố tạo nụ cười che giấu nhưng càng cố càng lộ rõ nét gượng gạo. Huyền Trân nhíu mày khó chịu. Cô rất thích chiếc vòng và định đeo thử nhưng vừa chúm năm ngón tay lại thì nghe lời nói của Quốc Nam lập tức tự ái nổi lên bèn trả chiếc vòng về chỗ cũ. Vấn đề không chỉ là tình cảm mà còn liên quan đến danh dự. Nếu làm như lời anh ấy chẳng khác nào hạ mình xin xỏ người ta cho người ta coi thường, khi dễ! Ông Châu mỉm cười ý nhị rồi lặng lẽ rút lui.***
    =======================================================================
    Góp vui cho Fan [​IMG]
  3. Washabee

    Washabee Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    20/02/2005
    Bài viết:
    4.295
    Đã được thích:
    0
    Lượn thôi
  4. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    [​IMG] Ðôi khi, anh tự nhủ mình tất cả rồi sẽ qua, cũng sẽ nhạt nhòa theo năm tháng. Nhưng những buổi chiều thật buồn, anh một mình đạp xe qua những con phố quen, bỗng nhớ quay quắt đến em. Nhớ cuộc tình mà mình đã đi qua quá vội vàng. Rồi hối tiếc, ngậm ngùi, đắng cay... Giá như có một điều ước cho những cuộc tình đã chia xa...Một ngày, anh đứng giữa bảng lảng sương trên cầu, nhìn phía xa xa mặt sông. Lòng trống rỗng mà tự hỏi mình nhớ gì ? Buổi chiều đất trời mọng ước sau bão, sau mưa và gió. Không biết bây giờ em đang làm gì ? Cuống quít với những cua ngoại ngữ, vi tính hay đang bận rộn với một đứa học trò ngu ngơ nào đó ? Không biết rồi em có rảnh rang phút giây nào để rồi chợt nhớ đến anh không? Nhớ đến cuộc tình ngày cũ mà lần cuối cùng trong lá thư cho anh, em đã viết một bài ?oHaiku? thật buồn:Thôi! Chiều ngập nắng say mềm hồn ướt mem nỗi nhớGiọt nắngÐắng từ thu xưaBài ?ohaiku? cuối cùng em còn nhớ đến. Bài ?ohaiku? thay lời chia tay mà anh chưa kịp hiểu điều gì xảy ra. Ðến khi anh vỡ lẽ thì đã quá muộn màng. Sẽ chẳng bao giờ anh tìm lại được những ngày tháng cũ. Thôi, thì cứ giữ lại những ký ức xưa. Anh rồi trọn đời cũng chẳng quên được những điều đã ghi vào tiềm thức. Nhớ em quá!Nhưng cuộc tình mình bây giờ chỉ còn là những câu ?ohaiku? thật buồn thôi, phải không em?Có nhiều đêm, khi trằn trọc với một nỗi nhớ tràn qua mắt, môi, anh tự hỏi mình đã chia tay vì lẽ gì ?Không một lầm lỗi.Những lá thư vẫn đều đặn theo tháng ngày dẫu những lời yêu thương đã bớt nồng nàn hơn xưa. Trách làm sao được khi những con chữ không phải bao giờ cũng tải hết được những điều mình muốn nói. Chúng mình lại quá xa nhau...Chia tay...Những câu ?ohaiku? em viết cho anh buồn thổn thức. Anh chẳng thể nào trách em được mà càng thấy thương em hơn. Thương thật nhiều!Anh thương em những buổi tối thứ bảy cô đơn, chỉ biết vui với những niềm vui vô hồn từ những lá thư anh gửi. Anh hiểu em buồn đến chừng nào. Người ta yêu nhau, thong dong cùng phố xá. Hẹn hò, chờ đợi và vui vẻ với nhau. Còn chúng mình chỉ yêu nhau bằng tâm cảm. Anh hiểu em, những lúc gục ngã cần một lời an ủi, một cái nắm tay ân cần cũng chẳng có anh bên em. Hay chỉ giản dị như bao người khác, có anh bên em để em được vòi vĩnh được nũng nịu ngả đầu vào vai anh; được anh vuốt mái tóc mềm đang lả lơi cùng gió.Tất cả đối với em chỉ là điều tưởng tượng và dường như chẳng bao giờ có thật trên đời này. Ðể rồi, cuối cùng thì cũng chia xa....Rồi cuộc tình thì cũng tan như những đám sương mù một ngày hửng nắng. Một cuộc tình quá vội. Cuộc tình mà ai cũng ghi dấu trong mình những điều suốt cuộc đời chẳng bao giờ quên. Ðể rồi chiều nay, anh - lòng ráo hoảnh, đứng trên cầu nhìn mặt sông phía xa xa, bảng lảng sương mà vẫn chẳng hiểu mình chia tay vì lẽ gì ?Chỉ có những câu ?ohaiku? buồn, thổn thức cho một cuộc tình đã lên đênh...
  5. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  6. Washabee

    Washabee Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    20/02/2005
    Bài viết:
    4.295
    Đã được thích:
    0
    Lâu lâu ko chạy, lụt nghề rồi
  7. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    [​IMG] Cũng như mọi đức ông chồng khốn khổ khác trên thế giới, nhiều khi ta cảm thấy cuộc sống gia đình sao mà phiền muộn. Vợ ta không biết xuất hiện từ đâu, một hôm bỗng nhảy tót vào đời ta và chễm chệ ngồi lì ở đó, không chịu rời đi lấy một bước, đã thế còn gây ra cho ta biết bao nhiêu là bực dọc.Cứ sau mỗi lần cãi nhau với vợ, ta thường hồi tưởng một cách nuối tiếc về quãng đời thanh xuân tươi tắn của ta, cái thời mà người có cái biệt hiệu là vợ còn ở tít đâu đâu trong cõi hỗn mang mờ mịt, cái thời mà ta tha hồ bay lượn nhởn nhơ trong một thế giới tự do lung linh màu sắc. Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu! Những lúc ấy ta thường thầm nhủ: Phải chi ta được là ta thưở nào!Cầu được ước thấy, một buổi sáng tỉnh dậy, ta cảm thấy cái hơi ấm quen thuộc bên cạnh mình không còn nữa. Ta ngạc nhiên nhảy ra khỏi giường. Phòng vệ sinh không có tiếng nước chảy. Nhà bếp cũng vắng tăm hơi. Những đôi giày cao gót, những thỏi son, hộp phấn, thậm chí đồ kẹp tóc cũng thi nhau mất tích. Sau một hồi kiểm tra, ta đứng chống tay giữa nhà và sung sướng nhìn quanh. Thật không thể nào tin được có một người phụ nữ đã từng ở đây. Ừ, khó mà tin được trước đây ta đã từng có vợ.Công việc đầu tiên của chàng trai độc thân vào lúc sáng sớm là gì? Ðó là ngủ cho ra ngủ. Không nên thức giấc lúc còn buồn ngủ nếu không muốn làm hại sức khỏe của chính mình. Trước đây, vợ ta làm hại ta quá mức rồi, lúc nào cũng bắt ta dậy sớm, hôm nay ta phải làm chủ sức khỏe của ta, phải kiên quyết từ bỏ thói quen độc hại đó. Thế là ta ngả lưng xuống giường, đánh một giấc thẳng cánh, không mộng mị lôi thôi. Thôi nhé, từ giờ phút này xin vĩnh biệt những lời quấy rầy nhấm nhẳng bên tai: ?oAnh dậy chẻ củi hộ em một tí...?Ta chính thức mở mắt lúc mười giờ sáng hay hơn một chút gì đó. Sau khi vươn vai và ngáp một cái rõ dài ta chậm rãi đi đánh răng rửa mặt. Và theo thói quen, ta không tài nào nhớ ra ta đã vứt khăn mặt ở xó xỉnh nào.- Em ơi, tìm hộ anh cái khăn chết tiệt...Nhưng sực nhớ ra mình vẫn còn độc thân, ta tốp ngay câu nói ủy mị đó lại và tự mình chui đầu vào các ngóc ngách, lục lọi. Loay hoay mất cả tiếng đồng hồ ta mới tìm thấy cái vật đáng nguyền rủa kia. Lúc ấy, mặc mày ta đã khô ráo tự đời nào. Hừ! Nhưng cũng không sao! Bởi vì bây giờ thì cái bụng quan trọng hơn cái mặt nhiều. Từ sáng đến giờ ta đã ăn gì đâu.- Em ơi...Chết thật! Ta khẽ nhăn mặt và bắt đầu nhóm bết. Hà hà, ta phải làm chủ cuộc đời ta thôi! Những que củi phản chủ nhất định không chịu cháy. Ta chúm miệng thổi phù phù để rồi rút ra một kết luận về qui luật vận động: trong một tình huống nhất định, tro có thể bay tới tấp vào mắt con người ta. Khi bếp đã đỏ thì ta đi vo gạo. Và dĩ nhiên, khi gạo đã vo thì ta lại... đi nhóm bếp. Quỉ tha ma bắt cả lũ đi, củi với chả củi!Rồi cuối cùng cơm chũng chín. Trưa đó, ta ăn cơm với trứng tráng. Thật chả có món ăn nào vừa bổ vừa rẻ lại vừa ngon như trứng. Ăn xong, ta đẩy tất cả chén bát vào một góc: chiều hẵng rửa. Bây giờ gìờ thì công việc của một người tự do là gì? Ai chẳng biết: đọc báo và nghỉ trưa! Cuộc sống như thế này thật là tuyệt!Ðang đọc báo, ta bỗng cảm thấy khát nước và sực nhớ ra là ta chưa uống nước. Bây giờ mà lại đi nhóm bếp đun nước thì thật ngán ngẩm. Cuối cùng ta quyết định không thèm nghĩ đến nước nôi, cứ nằm lì trên giường chịu đựng cơn khát, coi như đó là một phương pháp rèn luyện nghị lực. Hà, kể cũng hay! Ta thầm phục sự thông minh sáng tạo của mình quá xá!Ta chợt reo lên khi bắt gặp mẩu tin trên báo:- Ðoàn ca nhạc nhẹ nước ngoài đang diễn ở rạp Thăng Long, em ơi! Tối nay, mình sẽ...Ta hớn hở quay sang bên cạnh và lập tức nín bặt. Tuy nhiên ta cũng nháy mắt và cười với lọ hoa trên bàn một cái cho đỡ hẫng. Sau đó ta vội vàng nhảy phóc ra khỏi giường. Rõ ràng trong không khí ngột ngạt như thế này, hành động đúng đắn nhất của một chàng độc thân là đi chơi. Bây giờ thì ta đi chơi thả sức, chẳng ai vặn vẹo: ?oAnh đi đâu? Bao giờ về??. Thích thật!Cuộc đời bên ngoài đủ chuyện vui buồn. Gặp gỡ bạn bè, ngồi tán láo với nhau thật dễ chịu. Một anh bạn cũ hiện đang công tác tại Công ty thương nghiệp định kéo ta về đó. Ta đắn đo: ?oÐể tớ về bàn bạc với...?. Quỉ thật! Bàn bạc với ai bây giờ? Trước đây, cũng nhiều lần, bạn bè rủ ta chuyển nghành về bên thương nghiệp ?ocho cuộc sống đỡ vất vả hơn? nhưng vợ ta một mực ngăn cản. Cô ta bảo: ?oAnh chỉ làm công tác văn hóa được thôi, lãnh vực thương nghiệp không phù hợp với con người anh đâu?. Ta ngẫm nghĩ, thấy có lý và nghe theo. Nhưng lần này thì anh bạn cũ của ta tỏ ra ân cần quá, biết tính sao bây giờ!Khuya lơ khuya lắc ta mới mò về nhà, chân nam đá chân xiêu sau một chầu nhậu thả dàn. Hì hục leo lên bảy tầng lầu, ta lần bước về phòng mình và đập cửa thình thình. Lâu thật lâu, vẫn chẳng thấy có ai ra mở cửa. Ta càng điên tiết dộng ầm ầm vào cánh cửa tội nghiệp, vừa dộng vừa kêu:- Em ơi, em!Ðến khi đập rã cả tay, ta chợt nhìn thấy cái ổ khóa to tổ bố nằm vắt ngang cánh cửa và buồn bã nhớ ra mình... chưa có vợ.Bước vào nhà, công việc đầu tiên của một chàng trai độc thân trong tình huống này là gì? Ai cũng biết: ngủ. Ta ngã vật xuống giường và trước khi chìm vào giấc ngủ nặng nhọc, ta còn tỉnh táo để biết rằng sẽ không có ai cạo gió, thay đồ, nói chung là chăm sóc ta cả. Thế mới tuyệt!Tỉnh dậy trong khi đầu còn nhức nhối và vẫn không quên lời đề nghị hấp dẫn của người bạn, ta quay sang bên cạnh:- Em ạ, có người rủ anh chuyển về...Chỉ có lọ hoa trên bàn chia sẻ tâm sự với ta bằng sự bất động đầy nhẫn nại. Ta chán nản nằm im không thèm nhúc nhích, miệng bỗng dưng cảm thấy khát nước dễ sợ.Bây giờ thì cũng như mọi chàng trai độc thân khác trên thế giới, ta cảm thấy cuộc sống lẻ loi sao mà phiền muộn. Vợ ta ơi, lúc này em xuất hiện từ đâu cũng được, cứ nhảy tót vào đời ta và chễm chệ ngồi lì ở đó, ngồi bao lâu tùy thích và gây cho ta bao nhiêu bực dọc cũng được. Công việc cuối cùng của chàng trai độc thân như ta trong ngày hôm nay là mong sao cầu được ước thấy.
  8. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    Fan chạy từ từ thôi . Để tối mai còn có chỗ [​IMG]
  9. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
  10. Gian_Than

    Gian_Than Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Mỹ NhânĐại mỹ nhân lạc nhạn là Tây Thi. Nàng là một thôn nữ dệt vải ở Trữ La Sơn thời Chiến Quốc. Việt Vương Câu Tiễn thua vua Ngô là Phù Sai nên bị bắt làm tù nhân nhục nhã. Khi được tha về, Câu Tiễn ngày đêm nghĩ kế phục thù. Đại phu Văn Chủng hiến kế dùng mỹ nhân để mê hoặc vua Ngô. Phạm Lãi được lệnh tuyển mỹ nữ, chọn Tây Thi rồi huấn luyện nàng và dâng lên Phù Sai. Vua Ngô say đắm Tây Thi, để ở Cô Tô Đài và phung phí châu báu, vàng ngọc, lập Quán Khuê Cung, Ngoạn Hoa Trì, Ngô Vương Tỉnh? để chiều ý nàng. Vì chỉ rượu chè, đàn địch với giai nhân nên nước suy yếu, Câu Tiễn thừa cơ đánh bại, Phù Sai phải tự tử. Theo chính sử, sau khi làm tròn phận sự, Tây Thi trở về Trữ La Thôn nhưng vợ Câu Tiễn sợ chồng sẽ say đắm sắc đẹp của nàng nên mật sai người đeo đá vào người nàng và ném xuống sông Tam Giang. Có lẽ cái chết này quá bi thảm nên theo ?oTình sử? thì sau khi đốt phá Cô Tô Đài, Phạm Lãi vì yêu Tây Thi nên rước nàng xuống thuyền và cả hai chu du Ngũ Hồ cho vẹn tình chung thủy. ***Đại mỹ nhân trầm ngư là Chiêu Quân. Nàng tên là Vương Tường, quê ở Tuy Quỹ, đời nhà Hán. Vua Nguyên Đế muốn có hình nàng sai thị vệ Mao Diên Thọ thuê người vẽ. Chiêu Quân có tài tữ vẽ lấy chân dung khiến tên này thù nên trước khi dâng hình lên vua, chấm thêm chấm đen dưới mắt nàng rồi tâu vua là nàng có nốt ruồi ?othương phu trích lệ? là tướng sát chồng. Vua tránh nàng vì sợ chết nhưng sau đó một sự tình cờ lại gặp nàng và không thấy nốt ruồi sát phu. Mao Diên Thọ biết lộ chuyện bèn trốn qua chúa Hung Nô đem theo cả ảnh Chiêu Quân. Vua rợ Hồ được ảnh, mê sác đẹp của nàng nên đòi Hán Nguyên Đế phải nộp nàng, nếu không sẽ cất quân đánh. Biết mình yếu thế, vua Hán đành dứt tình để Chiêu Quân cống Hồ. Vì việc nước Chiêu Quân phải ra đi. Khi đến Lạc Nhạn Quan bên sông Hắc Thủy, nàng không đi nữa và đòi vua Hung Nô phải xây phù kiều cho nàng đi qua. Khi cầu xây xong nàng làm thơ gửi nhạn mang về Hán rồi từ trên cầu lao mình xuống sông Hắc Thủy tự tử. Chúa Hung Nô cảm thương xây mộ nàng ngay biên giới Mông Cổ. Tương truyền cò vùng này đều màu trắng riêng trên mộ Chiêu Quân thì màu đỏ, phải chăng hồn nàng kỳ nữ đã tạo thành một cảnh lạ lùng để tiếng muôn đời. ***Đại mỹ nhân bế nguyệt là Điêu Thuyền. Nàng sống vào đời Tam Quốc, gia cảnh tan tành vì loạn Đổng Trác. Nàng được quan Tư Đồ Vương Doãn nuôi làm con nuôi. Đổng Trác làm Tướng Quốc hoang dâm tàn bạo, tác yêu tác quái trong triều nhờ có đứa con nuôi là Lã Bố, sức đánh trăm người. Vương Doãn dùng kế mỹ nhân lấy Điêu Thuyền làm mồi. Doãn hứa với Lã Bố gả Điêu Thuyền cho hắn rồi đưa nàng dâng cho Đổng Trác. Lã Bố mất mồi ngon nên làm phản, đồng mưu với Vương Doãn giết Đổng Trác để cướp lại Điêu Thuyền, nhờ thế mà cứu được nhà Hán thêm một thời gian. Thánh Thán viết về Điêu Thuyền như sau: ?oMười tám lộ quân chư hầu không giết nổi Đổng Trác mà một thiếu nữ đào tơ liễu yếu như Điêu Thuyền lại giết nổi Trác. Ba anh em Lưu, Quan, Trương hùng liệt không thắng nổi Lã Bố mà chỉ một nàng Điêu Thuyền lại thằng nổi. Oâi! Lấy chăn chiếu làm chiến trường, lấy son phấn làm khôi giáp, lấy sóng mắt nụ cười làm gươm sắc dáo nhọn, lấy mày ngài làm cung nỏ, lấy nước mắt nũng nịu làm tên đạn, lấy lời ngọt ngào tình tứ làm chiến lược mưu cơ. Xem như thế thì cái bản lãnh của ?oNữ Tướng Quân? quả là tuyệt cao cường, đáng sợ lắm thay!? Sau khi Hạ Bì thất thủ, Lã Bố chết, không ai biết Điêu Thuyền ra sao nên Thánh Thán kết luận: ?oCon rồng thiêng chỉ ló cái đầu và cái mình mà ẩn được cái đuôi. Có thế danh tiếng mới khỏi bị tổn thương?. ***Đại mỹ nhân tu hoa là Ngọc Hoàn. Nàng họ Dương, sinh ở tỉnh Tứ Xuyên, sống vào đời nhà Đường. Nàng lấy Hoàng Thọ Vương Lý Dục, con thứ 18 của Đường Huyền Tôn tức Đường Minh Hoàng. Sau khi Vũ Huệ Phi là người được nhà vua sùng ái mất, Đường Minh Hoàng buồn rầu thương nhớ cho đến khi được Thái Giám Cao Lực Sĩ giới thiệu Ngọc Hoàn. Nhà vua hạ chỉ cho Ngọc Hoàn đến Tập Linh Đài làm sãi, lấy đạo hiệu là Thái Chân. Sau đó Minh Hoàng triệu vào cung và phong làm quý phi (tức là lấy tranh vợ của con). Vua say đắm Dương Quý Phi suốt ngày đêm, yến tiệc đàn ca, bỏ cả việc triều chính, lại phong cho anh họ nàng là Dương Quốc Trung làm tể tướng. Nhà vua lại tin dùng An Lộc Sơn là một võ tướng Phiên. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn là con nuôi nhưng kỳ thực là người tình được tự do ra vào cung cấm. Đó là cái gai trước mắt Dương Quốc Trung muốn nhổ đi. An Lộc Sơn biết được trốn rồi cử binh đánh thẳng vào kinh đô Trường An. Quân triều đại bại, vua và Dương Quý Phi cùng triều đình phải bỏ chạy. Đến Mã Ngôi thì tướng sĩ không chịu đi nữa, nổi lên chống lại và giết chết Dương Quốc Trung. Lòng căm phẫn chưa tan, quan quân bức Đường Minh Hoàng thắt cổ Dương Quí Phi cho là vì nàng mà sinh đại loạn. Nhà vua đành cắn răng hy sinh người đẹp để vừa lòng tướng sĩ khi giai nhân mới vừa tròn 38 xuân xanh.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này