1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tập CBN 2 - Bản Rock mùa mưa - APACHẢI cực tây tổ quốc (trang 20) & những hành trình sau đó

Chủ đề trong 'Du lịch' bởi kattyko172, 08/08/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Tout_nouveau_Tout_beau

    Tout_nouveau_Tout_beau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/07/2004
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0

    Hình như không phải chỉ có cảnh giặt quần dài, t ... ụt quần ném xuống nước nước càng chẩy mạnh đâu, đại nhân nhờ? Làm gì có thời gian và có đủ nắng để đại nhân chờ quần dài khô để vò quần ngắn chứ ...
    Post thêm ảnh đi các đại ca ơi
    ( Lúc đó em ở trên thượng nguồn, thấy trung nguồn một vùng ... sáng loá cả mắt không thể nhìn kĩ, cả nhà ta ạ. Kekekekeke ...)
  2. DuGia

    DuGia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/05/2005
    Bài viết:
    5.696
    Đã được thích:
    3
    Sau khi cơm rượu xong , gặp gỡ các đồng chí cán bộ của cả xã Sín Thầu cũng trong bữa cơm đó . Lúc này đã 5h30 đoàn chúng tôi lên đường vào A - pa - chải
    Hoàng hôn trên A-PA-CHẢI
    [​IMG]
    Một thung lũng lúa gần bản A - PA - CHẢI
    [​IMG]
    To TIT : Đó là 1 vầng sáng choá loá . . . Lộ CBN nó hàng họ rồi . . . Cô chả chịu vào mà viết cảm xúc cho to pic nó xôm .
    Chỉ rình anh em hở cái gì ra là nhìn lấy , nhìn để ?!
    . . . Khà . . . Khà . . .
  3. luunguyengl

    luunguyengl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/08/2004
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    đôi khi
    muốn dừng chân bên vách đá
    thả mình theo gió thổi mây bay
    [​IMG]
    Được luunguyengl sửa chữa / chuyển vào 08:22 ngày 22/09/2005
  4. Tout_nouveau_Tout_beau

    Tout_nouveau_Tout_beau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/07/2004
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0
    Đôi khi
    Dừng chân bên vách ... đất ...
    [​IMG]
  5. shrek_8x

    shrek_8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2004
    Bài viết:
    1.004
    Đã được thích:
    0
    Hôm ở Tả Kho Khừ - chúng tôi may mắn được gặp một nhân vật khá đặc biệt, ông là một cây đại thụ ở ngã ba biên giới này. Tên ông là Pờ Xí Tài.
    [​IMG]
    Sau đây là bài viết về ông của nhà báo Doãn Hoàng đăng trên báo Điện Biên Phủ:

    Có một Pờ Xí Tài ở Tả Kho Khừ...
    15:12'' 17/8/2005

    Bức tượng thờ liệt sỹ Trần Văn Thọ ở xã Sín Thầu (Mường Nhé).
    Cả đời ta không ăn đường thì làm sao mà bị đái tháo đường được, hả con ?
    Còn nhớ, cách đây hơn 30 năm, nhà báo Nguyễn Như Phong (nay là Phó Tổng biên tập Báo Công an nhân dân) có vào Sín Thầu gặp anh công an xã Pờ Xí Tài. Trở về, ông viết (và kể riêng với tôi nữa): Pờ Xí Tài to con đến mức, anh có thể dùng một tay xách anh nhà báo trẻ lên và hoan hô có người dũng cảm dám vào ngã ba biên giới sau gần một tháng trời đi bộ vượt dốc Tắc Tè, dốc Tà Tổng kinh hãi. Bấy giờ phỉ còn lẩn quất trong rừng hoang, Pờ Xí Tài cao lớn lênh khênh khoác hai khẩu súng, mà ông nhà báo đa cảm Như Phong viết: ?otrông như anh thanh niên khoác khẩu súng nhựa của trẻ con?.
    Ba mươi năm sau, tôi trở lại với ban công an xã Sín Thầu (huyện Mường Nhé-tỉnh Điện Biên ?" TG) anh hùng, cái sự vạm vỡ của rừng thẳm núi hoang ấy đã già yếu. Ông ám ảnh tôi bằng những câu nói vừa buồn vừa yêu đời như tiếng gió ru một tàng cây bên bờ suối lớn Mo Phí: ?oTôi vẫn to cao, vẫn nặng 95 ký lô, thiếu 5 cân là đầy một tạ. Vừa rồi tôi bị ốm quá, phải đi Hà Nội khám. Con cháu phải đặt tôi lên lưng con ngựa, đi đúng 2 ngày trời vượt dốc rừng ra đến uỷ ban xã Mường Nhé. Từ đó đi ôtô về Hà Nội. Bác sỹ ở Bệnh viện 108 chăm sóc ông Tài rất tận tình, người ta khám xong, cái anh bác sỹ ở khoa tim thận gì đó anh ấy cứ loanh quanh sợ ông già ?odân tộc? cưỡi ngựa từ bản về không biết tiếng. Ông Tài tính vốn nóng, mới hỏi thẳng: ?oNày cháu, thế ta bị bệnh gì, có chết ngay được khôngmà người nó mệt thế. Cả đời ta mười năm đánh giặc diệt phỉ không bao giờ có một giấc ngủ ngon mà vẫn bắn hổ bắn gấu thịt cho cả bản ăn. Giờ ta bị thế nào, có chết ngay được không??. Anh bác sỹ mừng quýnh: ?oDạ bác chỉ bị đái tháo đường, điều trị là an tâm ngay?. Ông Tài trợn mắt toan đòi về thẳng bản Tả Kho Khừ uống thuốc lá lẩu cho xong. Bởi, ông lý luận:
    -Ta nói với con. Nếu hôm qua con nghi ta máu có nhiễm mỡ thì ta tin. Bởi ta nặng 95 ký lô, thì kiểu gì mà chẳng có mỡ. Chứ đái tháo đường thì không phải rồi mà. Vì cả đời ta có ăn hạt đường nào đâu, lấy đâu ra đường mà đái tháo?
    Anh bác sỹ trẻ ngẩn người mãi rồi mới giải thích:
    -Trên núi cao không có đường. Nhưng, gạo với lại thịt thú rừng cũng có đường, bố ạ.
    Ông Tài gật gù, nhưng vẫn chưa tin lắm. Sau này tham khảo ý kiến nhiều người, ông mới đồng ý nằm lại ở 108. Mới nhất trí ý kiến cho rằng không ăn đường cũng có thể đái tháo đường được.
    Mười năm không một giấc ngủ ngon
    Ai cũng công nhận ông Pờ Xí Tài là cây sử sống vạm vỡ của vùng ngã ba biên giới. Trước khi tôi xắn quần làm chuyến ngược rừng dài nhất trong đời mình (tính đến nay), nhà báo Như Phong có nhờ tôi chuyển mấy trăm nghìn làm quà biếu "ân nhân" Pờ Xí Tài. Ông Tài đã cho chúng tôi những bài học núi rừng, bài học về một cuộc đời xả thân đầy nhiệt huyết. Một cuộc đời vạm vỡ.
    "Tôi chả nhớ đâu, mình làm tất cả là vì bà con mình thôi mà. Tôi được tặng Huân chương chiến công hạng 3, Huân chương kháng chiến hạng ba, Huy hiệu Bác Hồ... Tôi xách súng 10 năm trời đi đánh giặc loanh quanh ở vùng này, không một giấc ngủ ngon. Thế mà chẳng hiểu sao không bao giờ thấy mệt. Chúng tôi đi đánh giặc ròng rã, làm nghĩa vụ quốc tế suốt một dải biên cương, từ năm 1967-1969. Rồi chống bọn phỉ đặc vụ Tưởng. Rồi đi vận động bà con định canh định cư, bỏ trồng và hút thuốc phiện. Người Hà Nhì ở ngã ba biên giới đã có thời kỳ dài 80-90% dân số là người... nghiện. Cuộc sống ủ chìm trong đói khổ và mây mù đặc quánh. Người Hà Nhì biết ơn những đồng chí công an vũ trang như liệt sỹ Trần Văn Thọ. Ngọn núi, con dốc ở quê tôi cũng mang tên "Ông Thọ", anh đã dạy học, đã dạy làm lúa nước, dạy cầm cái cày. Anh Thọ là một trong những anh hùng lực lượng vũ trang đầu tiên ở Việt Nam, thầy giáo Nguyễn Văn Bôn cũng là anh hùng giáo dục đầu tiên của Việt Nam - cả haingười đều cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho cộng đồng người ở vùng ngã ba biên giới".
    Bây giờ sống ở bản bên cạnh cái đài liệt sỹ dành cho các đồng chí công an vũ trang (tức là lực lượng công an và biên phòng hồi trước), ông Tài cảm kích lắm. Ông vẫn hằng nhắc tới liệt sỹ Trần Văn Thọ, anh hy sinh ở tuổi 27, ở danh sách ngoài đài liệt sỹ, tên anh mở đầu hàng tên bi tráng của những người công an vũ trang đã ngã xuống vì dải rừng biên cương này. Anh đã cõng lưỡi cày từ ngoài huyện lỵ vượt cả tháng trời đi bộ vào cho người Sín Thầu tập cày bằng trâu; anh đã bón cháo cho từng người dân cai nghiện ở Sín Thầu; anh đã vận động bà con bỏ hủ tục, bỏ những ngọn núi cao về với ruộng nước. Bản làng giàu lên, cũng là lúc anh Thọ bị sốt rét ác tính, hy sinh. Đó cũng là lúc anh và cô gái người Hà Nhì ấy chuẩn bị làm lễ cưới. Người già ở A Pa Chải khóc rằng: "Cán bộ Thọ ơi, lúc bản ta đói thì cán bộ cùng ăn củ nâu, bột ngủa với ta; lúc ta cai thuốc rạc người thì cán bộ bón cháo nóng cho ta; bây giờ có lúa có gạo, cuộc sống sung túc thì cái mồm cán bộ lại không ăn được nữa rồi". Tiếng khóc rền vang khắp vùng ngã ba biên giới. Mãi sau này, hài cốt của "ông Thọ" mai táng trên "dốc ông Thọ", gia đình liệt sỹ ở Trấn Yên lên xin chuyển về quê. Ban đầu, bà con người Hà Nhì kiên quyết không đồng ý, bởi anh Thọ đã trở thành linh hồn của sông suối, bản làng vùng ngã ba biên giới rồi. Một con đường chạy ven trụ sở công an tỉnh Điện Biên, ven trụ sở Bộ chỉ huy Biên phòng tỉnh Điện Biên (xưa gọi chung là Công an vũ trang) đã được mang tên liệt sỹ Trần Văn Thọ.
    Cả nước thời bấy giờ đã nêu cao tấm gương: "Anh hùng như Nguyễn Văn Trỗi/Dũng cảm như Nguyễn Viết Xuân/ Tận tụy với dân như Trần Văn Thọ". Cả cuộc đời ông Tài đã cống hiến, và cống hiến noi gương anh Trần Văn Thọ. Ông Pờ Xí Tài kể tiếp:
    "Hoạt động cách mạng ở trong rừng núi này kể cũng là hãi hùng. Cả chục chiến sỹ biên phòng ngộ độc nấm, người trôi nước lũ trên đường tuần tra cũng nhiều, phỉ nó cũng giết mất nhiều cán bộ của ta. Hồi nổi phỉ năm 1959, chúng nó lệnh, người như bố đẻ tôi là chúng liệt vào "hạng" phải giết bỏ (bố tôi là một trong vài đảng viên đầu tiên của Chi bộ cả vùng 2 xã Sín Thầu - Chung Chải bây giờ). Nó bắt mất con gái người ta, lạy van nó cũng không tha, nó bắt gà bắt lợn đi vào rừng mổ ăn với nhau. Tôi nóng nảy đi đòi, nó không trả. Tôi còn nhớ, bố ông Toán Phu Sè ở bên kia bị phỉ giết, ông xã đội đầu tiên của bản Tả Lao San cũng bị phỉ giết, 2 người nữa ở A Pa Chải này cũng thế. 17 tuổi tôi đã phải đi huấn luyện dân quân xã, cứ theo huyện đội người ta tập huấn mà làm. Thế rồi cũng thạo. Phỉ nhiều, súng đạn của phỉ càng nhiều, chúng tôi chỉ đi nhặt đạn của phỉ về phơi khô rồi đi săn đùng đoàng. Thế rồi hóa ra bắn rất giỏi. Bát cơm thời tiễu phỉ cứ là một hạt gạo cõng mấy củ sắn, mấy củ nâu, ăn cứ đắng chát. Chúng tôi đi đào củ nâu chống đói, đào thành những cái hốc hố lớn trong rừng. Đào năm nay, sang năm lại đào vẫn cái hố ấy, những kỷ niệm thật buồn. Đói rã người như thế, nhưng thóc vẫn im thin thít đầy ở trong kho. Không một người dân nào vào kho của cách mạng để lấy thóc cả. Năm tôi 20 tuổi thì cán bộ mình đã bao vây làng bản để kêu gọi phỉ ra đầu hàng. Lời kêu gọi bằng tiếng Quan Hỏa, nói rằng, nếu không đầu hàng sớm, bộ đội ta sẽ đi từ phía rừng Lào qua ngã ba biên giới vòng về Sính Phình (tên của Sín Thầu bấy giờ) tiêu diệt gọn.
    Suốt 10 năm trời, lúc nào nhà tôi cũng có bộ đội ở. Trong bối cảnh ấy, tôi đã dần lớn lên, đã trở thành thiện xạ tiêu diệt phỉ. Hồi từ 1979 đến tận năm 1983, lác đác những giai đoạn làng bản vẫn phải sơ tán vào trong rừng để chạy giặc, chạy phỉ. Sợ chúng nó câu pháo. Nó đã từng câu pháo giết chết một lúc tới 20 mạng người ở A Pa Chải. Đỉnh núi trước nhà tôi bây giờ gọi là đỉnh núi Tướng Phỉ, ngày xưa là hang ổ của "giặc". Đạn pháo, cát tút vẫn còn nhiều ở trên đó lắm.
    Tôi đã chứng kiến nhiều cái chết thương tâm của đồng đội. Họ như quê hương Sín Thầu trong tôi. Đất nước mình nhô lên phía hai đường biên hai quốc gia bạn như hình một mũi tên xanh thắm. Từ bản Tả Kho Khừ nhà tôi, đi hết 12 khúc suối phải xắn quần lên lội thì tới bản A Pa Chải. Tôi giờ đã già, nhưng nhắm mắt lại tôi vẫn trông thấy một cây muỗm rất to do anh em công an vũ trang trồng ngày trước, ở ngay trước sân trạm. Cạnh đấy là một cây long não nằm trong khuôn viên trạm biên phòng. Chỗ ấy có một khe nước nhỏ. Và, 6 anh em đồng đội của tôi đã bị giặc bắn chết, vứt xác ở đó.
    Ông Tài dừng câu chuyện, ông lại húng hoắng ho ngồi vào chiếc ghế mây khổng lồ dành cho người bệnh nặng 95kg, bị đái tháo đường. Ông không muốn nói điều gì về quá khứ oai hùng của mình, dẫu rằng, công an tỉnh Lai Châu thời bấy giờ đã phải mất mấy tháng trời mới sưu tầm hết thành tích của ông và ban công an xã Sín Thầu anh hùng. Dẫu rằng, ông cũng đã đọc trên báo Lai Châu, báo Nhân Dân (hồi đầu những năm 1970) viết rất nhiều về những oai dũng của ông. Ông đã là một cổ thụ cây ở ngã ba biên giới. Ông đã góp phần viết nên lịch sử vùng phên giậu kham khó, quật cường và kỳ thú này. Hình ảnh người chiến sỹ công an nơi rẻo cao như Pờ Xí Tài thật đẹp. Hơn ai hết, ông lý giải được ngọn nguồn mọi tên đất tên rừng, tên con suối gốc cây nơi này.
    "Tả Kho Khừ, hay Tả Khó Khứ - tiếng Quan hỏa tức là nơi Đại công cộng. Ngày xưa, lúc chưa có chiến tranh, có tới hơn 1000 hộ chủ yếu là người Hà Nhì sống ở đây. Mọi con đường đều dẫn đến "đô thị" Tả Kho Khừ này (tất nhiên là đường rừng thôi). Trên kia A Pa Chải, tức là vùng đất ngã ba (biên giới ba nước), vùng đất của cha. Vị cha già kính yêu của đồng bào ở đó. Gần đó có suối Trâu Trắng, tức suối Pờ Nhù Hồ, tiếng Quan hỏa tức là Cúng trâu trắng. Cứ ba năm bà con lại tổ chức đại lễ cúng thần linh thổ địa, thần rừng thần núi một lần; lễ vật nhất thiết phải là một con trâu trắng. Ngày trước, người dân ba nước đã bàn nhau xây một cái Đại Miếu dùng để thờ cúng chung cho bà con cả ba nước trong khu vực. Bây giờ nền đất đó vẫn còn (chúng tôi cũng đã lên tận bản Tá Miếu - và tận mắt trông thấy nền đất đá này - TG). Còn ở ngã ba biên giới, đúng điểm đánh dấu tạm thời cho nơi "con gà gáy ba nước cùng nghe" ấy có một mũi đá hình nón úp nhẵn thín. Tôi đã lên tận nơi. Vùng đất ngã ba này thiêng lắm...".
    Ông Tài lại lấy cái chum rượu ngâm gân hổ, mắt hổ từ xửa xưa ra uống, uống như một thói quen. Sau cái đận cưỡi ngựa mấy ngày trời rời nơi Đại công cộng để về Bệnh viện 108, ông Tài phải kiêng rượu. Rượu ấy cũng không còn bổ dưỡng gì nữa. Nhưng ông vẫn uống, như uống một huyền thoại gân cốt, huyền thoại tinh tường. Mừng cho quê hương đổi mới, nhưng ông Tài vẫn thường chìm trong hoài niệm núi rừng như thế.
    Đỗ Doãn Hoàng

  6. luunguyengl

    luunguyengl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/08/2004
    Bài viết:
    301
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  7. HoroscopeLeo

    HoroscopeLeo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    1.313
    Đã được thích:
    0
    đọc muh ko bít hết khi nào nữa, vẫn còn đang hí hửng đọc, kể nữa em nghe với...
    bị vắt cắn có giống bị đĩa cắn ko nhỉ?
    rượu có nặng đô lắm ko, để em luyện từ b h ...
    ở ngoài Bắc có nhìu chỗ để ng ta mỏi chân nhỉ, trong này chỉ có vài chỗ nhưng ko hấp dẫn chít ng thế này...
    đến bao h mới có dịp dở sống dở chít như thế đây...^_^
  8. shrek_8x

    shrek_8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2004
    Bài viết:
    1.004
    Đã được thích:
    0
    Hành trình chưa hết bạn ạ. Chưa đến Apachải mà. Mọi người chắc bận quá chưa có tgian post tiếp thôi. Thông cảm nhá. Tôi sẽ cố gắng viết tiếp chặng đường tiếp theo trong tgian sớm nhất. Post nhanh ko đoàn đi Tà sì láng về là lại tranh nhau post.
  9. Tout_nouveau_Tout_beau

    Tout_nouveau_Tout_beau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/07/2004
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0
    Này ku, không được là không được đâu nhé.
    Xôi xéo mừ còn không biết là xôi giề, thì ngồi đó tưởng tượng xem con vắt nó ra làm răng! Mấy hôm trước không hỏi chị, chị chỉ cho xem 15 vết thù vẫn còn trên cẳng chân trái này, đảm bảo không ở đó lờ tờ mờ "bị vắt cắn có giống bị đĩa cắn ko nhỉ?" ngây thơ vô số tội như thế đâu, hehhehhe...
    Xin người, lo ăn uống đủ bữa đủ chất cho chị nhờ, cứ thử sờ vào một giọt rượu xem, là chị mách, chị mách đới, lúc đó thì đừng có trách chị, hị hị
    Sang năm chị vô trỏng, chị bắt đưa đi lục tỉnh, chị bắt đi cùng chị ra mũi Cà Mau... tha hồ mỏi chân nhé, chả khóc tu tu đòi về với ba với má í chứ lại!
    Dở sống dở chết à, nghe chỉ muốn ... binh !!! Rõ là bực thật! Bực thật đấy!
  10. shrek_8x

    shrek_8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2004
    Bài viết:
    1.004
    Đã được thích:
    0
    Apachải ?" vùng đất xa xôi.
    Chúng tôi đến A pa chải vào lúc chập tối ngày thứ 4 của cuộc hành trình. Những mái nhà lúp xúp đã mờ dần vào bóng đêm. Khung cảnh khá vắng lặng. Đón đoàn là cả một đàn chó hàng chục con. Và như cách nói ví von nào đó là : chó cứ sủa và đoàn người cứ đi. Về sau chúng tôi được biết tại sao mảnh đất vùng biên này nuôi nhiều chó thế. Để bảo đảm an ninh, để chống lại thú rừng. Ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này mối nguy hiểm luôn luôn đe dọa và thật chẳng có sự canh giữ nào tốt hơn sợ canh giữ của loài chó.
    Vượt qua đàn chó , chúng tôi đi tới một căn nhà ở giữa bản. Đường ở bản khá phức tạp. Người ta thường chỉ chọn ô đất phẳng để làm nhà chứ không chú trọng đến đường. Muốn đi đâu cứ từ nhà nọ băng qua nhà kia mà đi. Vượt hàng rào, qua sân rồi lại vượt rào sang nhà khác. Nhà nọ nối nhà kia. Những thanh rào thấp chỉ đủ để ngăn lợn, ngăn gà. Nhà chủ tịch Khai cũng là một trong số đó. Phải qua sân một nhà khác, leo mấy bậc thang gỗ mới vào đến nhà anh. Đêm nay chúng tôi sẽ nghỉ tại đây. Nhà anh Khai là nhà gỗ ba gian. Khá khang trang sạch sẽ. Chính giữa là phòng khách, có sa lông tủ chè. Có ti vi đầu đĩa. Điện dùng bằng máy phát nhỏ chạy bằng sức nước đặt dưới suối, hơi chập chờn nhưng văn minh chán. Hai bên phòng khách là 4 buồng ( mỗi bên hai buồng). Người Hà Nhì rất kiêng để cho khách vào buồng nhưng chúng tôi vẫn được bố trí ngủ một gian buồng ngoài. Có chỗ ngủ là tốt rồi.
    Bây giờ bắt đầu một chút bàn bạc. Mục tiêu A pa chải đã chinh phục tương đối thành công. Còn một mục tiêu xa hơn là mốc 0 ?" ngã ba biên giới. Khoảng cách tầm 16 km. Đường dốc khó đi ( rất may mấy ngày trước đó, dân quân xã đã phát quang đường lên). Hiện trạng đoàn là phần lớn đã thấm mệt. Chặng đường về cũng vô cùng gian khổ. Chỉ có 2 người có khả năng lên là Luunguyen và Katty Ko. Luunguyen thì có sức khỏe bẩm sinh và được luyện tập thường xuyên nên anh còn sung sức lắm. Chị KattyKo thì ko khỏe bằng nhưng lại có ý chí cao. Và quyết định cuối cùng là đoàn cử hai đại diện này chinh phục mốc 0. Phần còn lại sẽ ở A pa chải an dưỡng và chờ đợi. Thời gian là đi ngay trong tối hôm đó. Đi khoảng 8km lên Tá Miếu. Đường không khó, chủ yếu là qua đồi cỏ tranh. Chủ tịch khai cử một dân quân mang súng trường đi dẫn đường và bảo vệ. Nói thật, đến lúc đó tôi vẫn còn sức khỏe để chinh phục mốc 0 nhưng khi thấy có dân quân mang súng, rồi qua đồi cỏ tranh tôi thấy hãi hãi. Đi rừng đêm là cực kì nguy hiểm. Nhất là cái nơi hoang sơ như thế này. Đành chấp nhận là kém cỏi để ở nhà dưỡng thương. Đội cảm tử ra đi trong một bầu không khí lo âu. Thực sự rất là khó khăn và nguy hiểm. Đồ đạc được rút lại tối thiểu. Tất cả cho sự nghiệp chinh phục mốc 0. Cái mốc mà ngay cả người dân ở đây, ít ai lên được.
    Trời tối. Trong lúc cả đoàn đang ngả ngớn xem TV và tán phét, bác Khai từ trong buồng đi ra. Bác mặc bộ áo trắng muốt, đóng thùng quần âu là thẳng tắp. Đầu tóc thì óng mượt. Trông bác trang trọng đến nỗi đồng chí Toàn CC còn phải hỏi: Sếp đi đâu đấy mà ăn mặc đẹp thế. Bác Khai chỉ tủm tỉm cười. Lúc sau bác mời mọi người xuống ăn cơm. Hóa ra là bác ấy đã rất lịch sự khi ăn mặc chỉnh tề đi ăn cơm. Điều này làm cho lũ người Kinh thêm một lần thấy phát ngượng vì bộ dạng lôi thôi của mình. Rồi chặc lưỡi đổ tại đường lên vất vả quá. Lúc này đã tầm 8-9h. Bữa cơm thân mật cũng lại toàn thịt thú rừng. Lên vùng cao sao mà sướng thế. Mặc dù toàn thú rừng nhưng bác Khai luôn bảo là ở trên này cấm săn bắn. Chỉ đặt bẫy thôi. Cho đến khi em npcatphúc ăn thịt lợn rừng nhằn phải một cái đầu đạn nhọn hoắt bác mới công nhận là do dân quân bắn được. Bác đã kiên quyết không cho chúng tôi chụp ảnh đầu đạn vì sợ đăng lên báo. Chúng tôi cũng đành vui vẻ chấp nhận.
    Sau bữa ăn. Mọi người uống nước rồi đi ngủ. Các chị em ngủ dưới bếp, có một cái giường rộng. Bác Du Gia ngủ tại nhà bác Khai, tôi và Toàn CC sang nhà bác Phù ngủ. Trước khi đi ngủ còn sanh thủ xem bộ phim mà ở HN chẳng bao giờ xem.
    Sáng ngày 5-9. Chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng mưa lộp bộp. Trời mưa nặng hạt. Không biết đoàn lên mốc 0 hôm nay có đi được không. Trời cứ mưa thế này chỉ có nước quay về. Đến 9-10h mưa mới tạnh. Không biết đoàn chinh phục mốc 0 gian khổ thế nào, nhưng cái ngày chúng tôi ở lại A pa chải là cái ngày đáng nhớ, chỉ có ăn và chơi và uống rượu. Lê lết từ nhà này sang nhà khác. Bữa này chưa xong lại phải đến bữa khác. Rượu chưa tỉnh lại uống tiếp. Cái tính hiếu khách của người Hà Nhì làm đoàn không thể từ chối. Bữa sáng chúng tôi ăn ở nhà bác Khai. Uống rượu túy lúy với một loạt cù li cù la. Xong xuôi sang nhà bác Phù, nói chuyện hỏi thăm một lúc lại thấy bác mời xuống bếp, một mâm cỗ thịnh soạn đã bày sẵn. Vừa ăn dứt mồm làm sao ăn tiếp được. Lại phải xin phép cùng mọi người xuống trạm biên phòng A pa chải thăm anh em chiến sỹ trước rồi mới quay lại dùng bữa trưa. Ngại quá.
    Trạm Biên Phòng nằm cách bản A pa chải khoảng 4-500m. qua mấy lạch nước nhỏ . Đón đoàn là hai con chó ( lại là chó). Một con to tướng, lông xù như một con gấu đen xông ra vồ lên người tôi. Tôi chỉ biết đứng như trời trồng. Hóa ra là nó mừng đón khách. Dấu ấn của sự vui mừng ấy là hai vệt chân đầy bùn đất trên cái áo sạch duy nhất còn lại. Con này tên là gấu ?" y như cái ngoại hình của nó. Giai thoại về nó rất nhiều. Nó đã ở cái trạm này được hơn chục năm, qua tay mấy đời trạm trưởng. Khá khôn ngoan và nhanh nhẹn dù đã già. Một con chó khác non hơn có bộ lông màu bạc và được gọi là con Cáo. Gấu và Cáo là hai người bạn vui nhộn ở cái trạm BP buồn tẻ này.
    Trạm Kiểm Soát biên phòng A pa chải có quân số 5 người nhưng hôm nay đi vắng chỉ có 2 người ở nhà. Đó là trạm trưởng Cường và một chiến sỹ tên là Linh. Trạm trưởng khá trẻ , 25 tuổi ( bằng tuổi tôi), nhà ở Sơn Tây và đã có vợ. Cậu chiến sĩ kia trẻ hơn, chỉ tầm 20 ?" 21 tuổi. Trạm biên phòng xây dựng đơn sơ bằng gỗ. Qua mấy đợt gió bão trông trạm xơ xác. Cái gian làm thủ tục xuất nhập cảnh bị tốc cả mái, phải lợp tạm bằng mái rạ. Trạm có mọt cái chảo thu sóng vệ tinh to tướng nhưng đã hỏng từ lâu, bây giờ chỉ để phơi măng. Bình thường trạm cũng có điện chạy bằng máy sức nước nhưng đợt mưa lũ vừa qua đã cuốn trôi cả máy, và hiện tại vẫn chưa được cấp máy mới. Dù cuộc sống khó khăn nhưng ánh mắt nụ cười của các chiến sỹ nơi đây vẫn sáng lên vẻ lạc quan yêu đời. Sau màn chào hỏi tặng quà, chúng tôi xin phép được thay lá cờ đang bay đã bạc màu bằng lá cờ mang dưới HN lên tặng. Nhìn lá cờ của CBN group bay trên đỉnh cột cờ trạm biên phòng A pa chải , chúng tôi không khỏi tự hào.

Chia sẻ trang này