1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tập thơ "100 bài thơ Việt Nam hay nhất thế kỉ 20"

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi hoangvan09, 06/03/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Một ngày ta ngoái lại
    ĐINH THỊ THU VÂN
    Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại
    Bạn bè ơi khi ấy có còn nhau?
    Cơn lốc đời đưa đẩy bạn về đâu
    Ta ngoái lại tìm nhau, e mất dấu!
    Ta ngoái lại tìm nhau mong ẩn náu
    Góc bạn bè êm ấm, càm thông ơi
    Ta ngoái lại rụng rời đôi cánh mỏi
    Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi.
    Ta ngoái lại tìm nhau, đừng sỏi đá
    Đừng vập dùi chi nữa, trái tim hoang
    Thôi đừng nhớ, đừng quên, đừng xa vắng
    Xin một lần tha thứ thuở lang thang.
    Tha thứ nhé, bạn ơi đừng cay đắng
    Ta quẩn quanh nuôi giữ xót xa mình
    Tha thứ nhé, niềm vui không vóc dáng
    Thuở đam mê bạn bè khuất xa dần.
    Rồi sẽ có một ngày sau tháng ngày dâu bể
    Chúng mình cùng ngoái lại tìm nhau
    Ta nói yêu thương khi mắt đổi thay màu
    Bàn tay héo cầm lên cho ấm mãi.
    Trái tim héo, nụ cười xưa dẫu héo
    Chi xin đừng tàn lụi chút niềm tin
    Dẫu mong manh vụn vỡ chẳng nguyên lành
    Xin hãy có một ngày nhen nhóm lại./.
  2. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Tổ Quốc bao giờ đẹp thế này chăng?
    CHẾ LAN VIÊN
    Hỡi sông Hồng tiếng hát bốn nghìn năm!
    Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng?
    - Chưa đâu! Và ngay cả trong những ngày đẹp nhất
    Khi Nguyễn Trãi làm thơ và đánh giặc,
    Nguyễn Du viết Kiều, đất nước hóa thành văn,
    Khi Nguyễn Huệ cưỡi voi vào cửa Bắc.
    Hưng Đạo diệt quân Nguyên trên sóng Bạch Đằng...
    Những ngày tôi sống đây là ngày đẹp hơn tất cả
    Dù mai sau đời muôn vạn lần hơn:
    Trái cây rơi vào áo người ngắm quả,
    Đường nhân loại đi qua bóng lá xanh rờn,
    Mặt trời đến mỗi ngày như khách lạ,
    Gặp mỗi mặt người đều muốn ghé môi hôn...
    Cha ông xưa từng đấm nát tay trước cửa cuộc đời,
    Cửa vẫn đóng và Đời im im khoa
    Những pho tượng chùa Tây Phương không biết cách trả lời
    Cả dân tộc đói nghèo trong rơm rạ
    Văn Chiêu hồn từng thấm giọt mưa rơi!
    Có phải cha ông đến sớm chăng và cháu con thì lại muộn?
    Dẫu có bay giữa trăng sao cũng tiếc không được sống phút giây bây giờ
    Buổi đất nước của Hùng Vương có Đảng,
    Mỗi người dân đều được thấy Bác Hồ,
    Thịt xương ta, giặc phơi ngoài bãi bắn
    Lại tái sinh từ Pắc Bó, Ba Tơ...
    Không ai có thể ngủ yên trong đời chật
    Buổi thủy triều vẫy gọi những vầng trăng.
    Mỗi gié lúa đều muốn thêm nhiều hạt,
    Gỗ trăm cây đều muốn hóa nên trầm,
    Mỗi chú bé đều nằm mơ ngựa sắt,
    Mỗi con sông đều muốn hóa Bạch Đằng...
    Ôi! Trường Sơn vĩ đại của ta ơi!
    Ta tựa vào ngươi, kéo pháo lên đồi,
    Ta tựa vào Đảng ta, lên tiếng hát,
    Dưới chân ta, đến đầu hàng Đờ-cát,
    Rồng năm móng vua quan thành bụi đất,
    Mỗi trang thơ đều dội tiếng ta cười!
    Đều lộng hương thơm những cánh đồng hợp tác
    Chim cu gần, chim cu gáy xa xa...
    Ruộng đoàn tụ nên người thôi chia cắt,
    Đêm no ấm, giọng chèo khuya khoan nhặt,
    Lúa thêm mùa khi lúa chín về ta.
    Rồi với đôi tay trắng từ Đinh, Lý, Trần, Lê...
    Đảng làm nên công nghiệp.
    Điện trời ta là sóng nước sông Hồng
    An Dương Vương hãy dậy cùng ta xây sắt thép,
    Loa thành này có đẹp mắt Người chăng?
    Ong bay nhà khu Tỉnh ủy Hưng Yên
    Mật đồng bằng mùa nhãn ngọt môi em
    Cây xanh ngắt đất bạc mầu Vĩnh Phúc...
    Ôi! Cái thuở lòng ta yêu Tổ quốc
    Hạnh phúc nào không hạnh phúc đầu tiên?
    Ôi, cái buổi sinh thành và tái tạo
    Khi thiếu súng và khi thì thiếu gạo
    Nhung phù sa đẻ ra những Cà Mau thịnh vượng mai sau.
    Dẫu là Chúa cũng sinh từ ruột máu,
    Ta đẻ ra đời, sao khỏi những cơn đau?
    Hãy biết ơn vị muối của đời cho thơ chất mặn!
    Ôi! Thương thay những thế kỷ vắng anh hùng,
    Những đất nước thiếu người cầm thanh gươm nghìn cân ra trận,
    Nhà thơ sinh đồng thời với mưa phùn và những buổi hoàng hôn,
    Cả xứ sở trắng một màu mây trắng,
    Ai biết mây trên trời buồn hơn hay thơ mặt đất buồn hơn?
    Chọn thời mà sống chăng? Anh sẽ chọn năm nào đấy nhỉ?
    - Cho tôi sinh ra buổi Đảng dựng xây đời,
    Mắt được thấy dòng sông ra gặp bể,
    Ta với mẻ thép gang đầu là lứa trẻ sinh đôi,
    Nguyễn Văn Trỗi ra đi còn dạy chúng ta cười...
    Cho tôi sinh giữa những ngày diệt Mỹ,
    Vóc nhà thơ đứng ngang tầm chiến lũy
    Bên những dũng sĩ đuổi xe tăng ngoài đồng và hạ trực thăng rơi.
  3. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Bếp lửa
    BẰNG VIỆT
    Một bếp lửa chờn vờn sương sớm,
    Một bếp lửa ấp iu nồng đượm,
    Cháu thương bà biết mấy nắng mưa.
    Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói,
    Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi,
    Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy.
    Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu,
    Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay.
    Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa,
    Tu hú kêu trên những cánh đồng xa.
    Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà ?
    Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế,
    Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế.
    Mẹ cùng cha bận công tác không về,
    Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe,
    Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học,
    Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc.
    Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà,
    Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa ?
    Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi,
    Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi,
    Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh.
    Vẫn vững lòng, bà dặc cháu đinh ninh:
    "Bố ở chiến khu bố còn việc bố,
    Mày có viết thư chớ kể này kể nọ,
    Cứ bảo nhà vẫn được bình yên".
    Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen!
    Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn,
    Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng,
    Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa!
    Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ,
    Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm,
    Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
    Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi,
    Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui,
    Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
    Ôi kỳ lạ và thiêng liêng - bếp lửa!
    Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,
    Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
    Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở,
    Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa ?
  4. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Vườn trong phố
    LƯU QUANG VŨ
    Trong thành phố có một vườn cây mát
    Trong triệu người có em của ta
    Buổi trưa nắng bầy ong đi kiếm mật
    Vào vườn rồi ong chẳng nhớ lối ra
    Vườn em là nơi đọng gió trời xa
    Hoa tím chim kêu bàng thưa lá nắng
    Con nhện đi về giăng tơ trắng
    Trái tròn căng mập nhựa sinh sôi
    Nơi ban mai cỏ ướt sương rơi
    Một hạt nhỏ mơ hồ trên má
    Hơi lạnh nào ngón tay cầm se giá
    Suốt cuộc đời cũng chẳng hiểu vì sao
    Nơi đêm khuya vọng lại tiếng còi tàu
    Bỗng nhớ xa xôi những miền đất nước
    Nơi bài hát lên đường ta hẹn ước
    Nơi góc vườn ta để quên chùm hoa
    Nơi vòm lá rì rào xao động cơn mưa
    Quả ngọt chín khi mùa ve lại đến
    Những chân trời màu hồng những chân trời màu tím
    Những ngôi sao bàng bạc cả hoàng hôn
    Nơi lá chuối che nghiêng như một cánh buồm
    Cánh buồm xanh đi về trong hạnh phúc
    Se sẽ chứ không cánh buồm bay mất
    Qua dịu dàng ẩm ướt của làn môi
    Dưa hấu bổ ra thơm suốt ngày dài
    Em cũng mát lành như trái cây mùa hạ
    Nước da nâu và nụ cười bỡ ngỡ
    Em như cầu vồng bảy sắc hiện sau mưa
    Đến bây giờ đánh giặc anh đi xa
    Nhìn lại mảnh vườn xưa thấy hẹp
    Biết bao điều anh còn chưa nói được
    Rối rít trong lòng một nỗi em em
    Rừng rậm đèo cao anh đã vượt lên
    Theo tiếng gọi con tàu ngày bé dại
    Vườn không níu được bước chân trở lại
    Nhưng lá còn che mát suốt đường anh
    Mảnh vườn em vẫn là mảnh vườn xanh
    Nơi ban đầu lòng ta ươm tổ mật
    Nơi ta hái những chùm thơ thứ nhất
    Nơi thu sang mây trắng vẫn bay về.
    1967
  5. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Thương vợ
    TÚ XƯƠNG
    Quanh năm buôn bán ở mom sông
    Nuôi đủ năm con với một chồng.
    Lặn lội thân cò khi quãng vắng
    Eo sèo mặt nước buổi đò đông.
    Một duyên hai nợ, âu đành phận.
    Năm nắng mười mưa, dám quản công.
    Cha mẹ thói đời ăn ở bạc:
    Có chồng hờ hững cũng như không
  6. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Mình đã post hết những bài thơ mình có bạn nào quan tâm thì góp sức mấy bài còn thiếu cho mọi người cùng đọc và bình luận!!
  7. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0

    100 bài thơ hay, file pdf
    http://ntvan6959.googlepages.com/100baithohay.pdf
    Được hoangvan09 sửa chữa / chuyển vào 10:54 ngày 17/06/2007
  8. linhkhue

    linhkhue Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.886
    Đã được thích:
    0
    Tớ mà làm danh sách này tớ cho bài thơ này đầu tiên ..keke
    Lịch sử nước ta
    Hồ Chí Minh
    Dân ta phải biết sử ta
    Cho tường gốc tích nước nhà Việt Nam.
    Kể năm hơn bốn nghìn năm,
    Tổ tiên rực rỡ, anh em thuận hoà.
    Hồng Bàng là Tổ nước ta.
    Nước ta lúc ấy gọi là Văn Lang.
    Thiếu niên ta rất vẻ vang
    Trẻ con Phù Đổng tiếng vang muôn đời,
    Tuổi tuy chưa đến chín mười
    Ra tay cứu nước dẹp loài vô lương.
    An Dương Vương thế Hùng Vương,
    Quốc danh Âu Lạc cầm quyền trị dân.
    Nước tàu cậy thế đông người,
    Kéo quân áp bức giống nòi Việt Nam,
    Quân Tàu nhiều kẻ tham lam.
    Dân ta há dễ chịu làm tôi ngươi?
    Hai Bà Trưng có đại tại,
    Phất cờ khởi nghĩa giết người tà gian,
    Ra tay khôi phục giang san,
    Tiếng thơm dài tạc đá vàng nước ta.
    Tỉnh Thanh Hoá có một bà,
    Tên là Triệu Ẩu tuổi vừa đôi mươi,
    Tài năng dũng cảm hơn người,
    Khởi binh cứu nước muôn đời lưu phương.
    Phụ nữ ta chẳng tầm thường,
    Đánh Đông, dẹp Bắc làm gương để đời,
    Kể gần sáu trăm năm giời,
    Ta không đoàn kết bị người tính thôn
    Anh hùng thay ông Lý Bôn,
    Tài kiêm văn võ, sức hơn muôn người,
    Đánh Tàu đuổi sạch ra ngoài.
    Lập nên triều Lý sáu mươi năm liền.
    Vì Lý Phật Tử ngu hèn,
    Để cho Tàu lại xâm quyền nước ta.
    Thương dân cực khổ xót xa,
    Ông Mai Hắc Đế đứng ra đánh Tàu,
    Vì dân đoàn kết chưa sâu,
    Cho nên thất bại trước sau mấy lần.
    Ngô Quyền quê ở Đường Lâm,
    Cứu dân ra khỏi cát lầm ngàn năm.
    Đến hồi Thập nhị sứ quân
    Bốn phương loạn lạc, muôn dân cơ hàn.
    Động Hoa Lư có Tiên Hoàng,
    Nổi lên gây dựng triều đàng họ Đinh.
    Ra tài kiến thiết kinh dinh,
    Đến vua Phế Đế chỉ kinh hai đời.
    Lê Đại Hành nối lên ngôi.
    Đánh tan quân Tống, đuổi lui Xiêm Thành
    Vì con bạo ngược hoành hành,
    Ra đời thì đã tan tành nghiệp vương.
    Công Uẩn là kẻ phi thường,
    Dựng lên nhà Lý cầm quyền nước ta.
    Mở mang văn hoá nước nh ,
    Đắp đê để giữ ruộng nhà cho dân.
    Lý Thường Kiệt là hiền thần,
    Đuổi quân nhà Tống, phá quân Xiêm Thành.
    Tuổi già phỉ chí công danh,
    Mà lòng yêu nước trung thành không phai.
    Họ Lý truyền được chín đời,
    Hai trăm mười sáu năm giời thì tan.
    Nhà Trần thống trị giang san,
    Trị yên trong nước, đánh tan địch ngoài,
    Quân Nguyên binh giỏi tướng tài:
    Đánh đâu được đấy, dông dài Á, Âu,
    Tung hoành chiếm nửa Âu châu,
    Chiếm Cao Ly, lấy nước Tàu bao la,
    Lăm le muốn chiếm nước ta,
    Năm mươi vạn lính vượt qua biên thuỳ,
    Hải quân theo bể kéo đi,
    Hai đường vây kín BẮc Kỳ như nêm
    Dân ta nào có chịu hèn,
    Đồng tâm, hợp lực mấy phen đuổi Tàu.
    Ông Trần Hưng Đạo cầm đầu,
    Dùng mưu du kích đánh Tàu tan hoang,
    Mênh mông một giải Bạch Đằng,
    Nghìn thu soi rạng giống dòng quang vinh,
    Hai lần đại phá Nguyên binh,
    Làm cho Tàu phải thất kinh rụng rời.
    Quốc Toản là tre có tài,
    Mới mười sau tuổi ra oai trận tiền,
    Mấy lần đánh thắng quân Nguyên,
    Được phong làm tướng cầm quyền binh nhung.
    Thật là một đấng anh hùng,
    Trẻ con Nam Việt nên cùng noi theo.
    Đời Trần văn giỏi võ nhiều,
    Ngoài dân thịnh vượng, trong triều hiền minh.
    Mười hai đời được hiển vinh,
    Đến Trần Phế Đế nước mình suy vi.
    Cho con nhà Hồ Quý Ly,
    Giết vua tiếm vị một kỳ bảy niên.
    Tình hình trong nước không yên,
    Tàu qua xâm chiếm giữ quyền mấy lâu,
    Bao nhiêu của cải trân châu,
    Chúng vơ vét chở về Tàu sạch trơn.
    Lê Lợi khởi nghĩa Lam Sơn,
    Mặc dầu tướng ít binh đơn không nàn.
    Mấy phen sông Nhị núi Lam,
    Thanh gươm yên ngựa Bắc, Nam ngang tàng.
    Kìa Tuý Động nọ Chi Lăng,
    Đánh hai mươi vạn quân Minh tan tành.
    Mười năm sự nghiệp hoàn thành,
    Nước ta thoát khỏi cái vành nguy nan.
    Vì dân hăng hái kết đoàn,
    Nên khôi phục chóng giang san Lạc Hồng.
    Vua hiền có Lê Thánh Tôn,
    Mở mang bờ cõi đã khôn lại lành.
    Trăm năm truyền đến cung hoàng,
    Mạc Đăng Dung đã hoành hành chiếm ngôi
    Bấy giờ trong nước lôi thôi,
    Lê Nam, Mạc Bắc rạch đôi san hà,
    Bảy mươi năm nạn can qua
    Cuối đời mười sáu mạc đà suy vi.
    Từ đời mười sáu trở đi,
    Vua Lê, Chúa Trịnh chia vì khá lâu
    Nguyễn Nam, Trịnh Bắc đánh nhau,
    Thấy dân cực khổ mà đau đớn lòng.
    Dân gian có kẻ anh hùng,
    Anh em Nguyễn Nhạc nổi vùng Tây Sơn,
    Đóng đô ở đất Quy Nhơn,
    Đánh tan Trịnh, Nguyễn, cứu đảo huyền
    Nhà Lê cũng bị mất quyền,
    Ba trăm sáu chục năm truyền vị vưong.
    Nguyễn Huệ là kẻ phi thường,
    Mấy lần đánh đuổi giặc Xiêm, giặc Tàu,
    Ông đà chí c mưu cao,
    Dân ta lại biết cùng nhau một lòng.
    Cho nên Tàu dẫu làm hung,
    Dân ta vẫn giữ non sông nước nh .
    Tướng Tây Sơn có một bà,
    Bùi là nguyên họ, tên là Thị Xuân,
    Tay bà thống đốc ba quân,
    Đánh hơn mấy trận, địch nhân liệt là.
    Gia Long lại dấy can qua,
    Bị Tây Sơn đuổi, chạy ra nước ngoài.
    Tự mình đã chẳng có tài,
    Nhờ Tây qua cứu tính bài giải vây.
    Nay ta mất nước thế này,
    Cũng vì vua Nguyễn rước Tây vào nhà,
    Khác gì cõng rắn cắn gà,
    Rước voi dẫy mả, thiệt là ngu si.
    Từ năm Tân Hợi trở đi,
    Tây đà gây chuyện thị phi với mình.
    Vậy mà vua chúa triều đình,
    Khư khư cứ tưởng là mình khôn ngoan.
    Nay ta nước mất nhà tan
    Cũng vì những lũ vua quan ngu hèn.
    Năm Tự Đức thập nhất niên
    Nam Kỳ đã lọt dưới quyền giặc Tây.
    Hăm lăm năm sau trận này,
    Trung kỳ cũng mất, Bắc kỳ cũng tan,
    Ngàn năm gấm vóc giang san,
    Bị vua họ Nguyễn đem hàng cho Tây!
    Tội kia càng đắp càng đầy,
    Sự tình càng nghĩa càng cay đắng lòng.
    Nước ta nhiều kẻ tôi trung,
    Tấm lòng tiết nghĩa rạng cùng tuyết sương.
    Hoàng Diệu với Nguyễn Tri Phương
    Cùng thành còn mất làm gương để đời.
    Nước ta bị Pháp cướp rồi,
    Ngọn cờ khởi nghĩa nhiều nơi lẫy lừng;
    Trung kỳ đảng Phan Đình Phùng
    Ra tay đánh Pháp, vẫy vùng một phương.
    Mấy năm ra sức Cần Vương
    Bọn ông Tán Thuật nổi đường Hưng Yên,
    Giang san độc lập một miền,
    Ông Hoàng Hoa Thám đất Yên tung hoành.
    Anh em khố đỏ, khố xanh,
    Mưu khởi nghĩa tại Hà thành năm xưa,
    Tỉnh Thái Nguyên với Sầm Nưa,
    Kế nhau khởi nghĩa rủi chưa được toàn.
    Kìa Yên Bái, nọ Nghệ An
    Hai lần khởi nghĩa tiếng vang hoàn cầu.
    Nam Kỳ im lặng đã lâu,
    Năm kia khởi nghĩa đương đầu với Tây.
    Bắc Sơn đó, Đô Lương đây!
    Kéo cờ khởi nghĩa, đánh Tây bạo tàn.
    Xét trong lịch sử Việt Nam,
    Dân ta vốn cũng vẻ vang anh hùng.
    Nhiều phen đánh bắc dẹp đông,
    Oanh oanh liệt liệt con Rồng cháu Tiên.
    Ngày nay đến nỗi nghèo hèn,
    Vì ta chỉ biết lo yên một mình.
    Để người đè nén, xem khinh,
    Để người bóc lột ra tình tôi ngươi!
    Bây giờ Pháp mất nước rồi,
    Không đủ sức, không đủ người trị ta.
    Giặc Nhật Bản thì mới qua,
    Cái nền thống trị chưa ra mối mành.
    Lại cùng Tàu, Mỹ, Hà, Anh,
    Khắp nơi có cuộc chiến tranh rẫy rà.
    Ấy là dịp tốt cho ta,
    Nổi lên khôi phục nước nh tổ tông.
    Người chúng ít, người mình đông
    Dân ta chỉ cốt đồng lòng là nên.
    Hỡi ai con cháu Rồng Tiên!
    Mau mau đoàn kết vững bền cùng nhau.
    Bất kỳ nam nũ, nghèo giàu,
    Bất kỳ già trẻ cùng nhau kết đoàn.
    Người giúp sức, kẻ giúp tiền,
    Cùng nhau giành lấy chủ quyền của ta.
    Trên vì nước, dưới vì nhà,
    Ấy là sự nghiệp, ấy là công danh.
    Chung ta có hội *********
    Đủ tài lãnh đạo chúng mình đấu tranh
    Mai sau sự nghiệp hoàn thành,
    Rõ tên Nam Việt, rạng danh Lạc Hồng
    Dân ta xin nhớ chữ đồng:
    Đồng tình, đồng sức, đồng lòng, đồng minh!​

Chia sẻ trang này