1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tập thơ "100 bài thơ Việt Nam hay nhất thế kỉ 20"

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi hoangvan09, 06/03/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn @nhl81 đã chia sẻ nhiều.
    vì bạn muốn post những bài thơ hay có trong danh sách bình chọn, đã được in thành quyển thơ nên các bạn tham gia ở đây hãy post những bài thơ trong quyển thơ đó cùng @nhl81 nhé.
    Những bài thơ hay khác nằm ngoài quyển thơ, các bạn hãy cùng tham gia tại topic đính trên: Đến với những bài thơ hay.
    Topic này cũng sẽ được đưa vào tại mục lục của topic đính!

  2. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ tình ở Hàng Châu
    TẾ HANH
    Anh xa nước nên yêu thêm nước
    Anh xa em càng nhớ thêm em
    Trăng Tây Hồ vời vợi thâu đêm
    Trời Hàng Châu bốn bề êm ái
    Mùa thu đã đi qua còn gửi lại
    Một ít vàng trong nắng trong cây
    Một ít buồn trong gió trong mây
    Một ít vui trên môi người thiếu nữ...
    Anh đã đến những nơi lịch sử
    Đường Tô Đông Pha làm phú
    Đường Bạch Cư Dị đề thơ
    Hồn người xưa vương vấn tự bao giờ
    Còn thao thức trên cành đào ngọn liễu
    Phong cảnh đẹp nhưng lòng anh thấy thiếu
    Bức tranh kia anh muốn điểm thêm màu
    Có hai ta cùng tựa bên cầu
    Cho mặt nước Tây Hồ trong sáng nữa
    Lá phong đỏ như mối tình đượm lửa
    Hoa cúc vàng như nỗi nhớ dây dưa
    Làn nước qua ánh mắt ai đưa
    Cơn gió đến bàn tay em vẫy
    Chúng mình đã yêu nhau từ độ ấy
    Có núi sông và có trăng sao
    Có giận hờn và có chiêm bao
    Cay đắng ngọt bùi cuộc đời kháng chiến
    Nói sao hết em ơi bao kỉ niệm...
    Những ngày buồn nghĩ đến thấy vui vui
    Những ngày vui sao lại thấy bùi ngùi
    Anh không muốn hỏi nhiều quá khứ
    Ngày đẹp nhất là ngày rồi gặp gỡ
    Rời Tây Hồ trăng xuống Bắc Cao Phong
    Chỉ mình anh với im lặng trong phòng
    Anh ngước nhìn bức thêu trên vách:
    Hai bóng người đi một hàng tùng bách
    Bàn tay nào đã dệt nỗi lòng anh ?
    Tiếng mùa xuân đem sóng vỗ bên mình
    Vơ vẩn tình chăn chập chờn mộng gối
    Anh mơ thấy Hàng Châu thành Hà Nội
    Nước Tây Hồ Bỗng hoá nước Hồ Tây
    Hai chúng mình cùng bước dưới hàng cây.
    (1956)
  3. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Đêm mưa
    TÔ HOÀN
    Con về thăm mẹ, đêm mưa
    Mới hay nhà dột, gió lùa bốn bên
    Mưa rơi sợi thẳng, sợi xiên
    Cứ nhằm vào mẹ những đêm trắng trời
    Con đi đánh giặc suốt đời
    Vẫn không che được một nơi mẹ nằm.
  4. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Có gì về mặt hình thức mọi người chỉnh giúp tớ nhé!! Chúng ta cùng sửa cho nó hoàn thiện hơn.
    Được nhl81 sửa chữa / chuyển vào 17:23 ngày 23/03/2007
  5. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Những đứa trẻ chơi trước cửa đền
    THI HOÀNG
    Ông từ giữ đền ơi xin ông đấy
    Chấp với bọn trẻ ranh rửng mỡ làm gì
    Thế là ông cười rồi ông nhỉ
    Cho chúng nó chơi đừng đuổi chúng đi.
    Này thằng Tâm con nhà bố Tầm
    Trước cửa đền xin đừng giồng cây chuối
    Lại còn hét như giặc cái
    Con bé cái Nhân con bà Nhẫn kia.
    Những mắt cười vê tít lại cứ như sợi chỉ
    Gạch sân đền ấm lên ửng má
    Tiếng trẻ con non màu lá mạ
    Vệt mồ hôi tươi mưởi quệt ngang mày.
    Thật tuyệt vời thằng cháu ông Đương
    Ngón tay cái rất to cho được vào lỗ mũi
    Ra đây nhảy dây, ra đây trốn đuổi
    Chúng như là hạt mẩy dưới hoàng hôn.
    Hoa mẫu đơn cũng tưng bừng í ới
    Khói hương bài thơm tỉ tê lân la
    Cây vun tán lên vun xôi đóng oản
    Gió liu riu cho thấm tháp chan hòa.
    Chợt ngẫm thấy trẻ em là giỏi nhất
    Làm được buôie chiều rất giống ban mai
    Thánh cũng hân hoan ...đố ai biết được
    Ngài ở trong kia hay ở ngoài này./.
  6. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Cửu Long giang ta ơi
    NGUYÊN HỒNG
    Ngày xưa ta đi học
    Mười tuổi thơ nghe gió thổi mùa thu
    Mắt ngẩng lên trông bản đồ rực rỡ
    Như đồng hoa bỗng gặp một đêm mơ
    Bản đồ mới tường vôi cũng mới
    Thầy giáo lớn sao, thước bảng cũng lớn sao
    Gậy thần tiên và cánh tay đạo sĩ
    Ðưa ta đi sông núi tuyệt vời
    Tim đập mạnh hồn ngây không sao hiểu
    Mê Kông sông dài hơn hai ngàn cây số mông mênh
    Nguồn tự Trung Hoa có Vạn lý trường thành
    Có Hy Mã lạp sơn, Ðộng Ðình hồ, Tây du, Thủy Hử
    Mê Kông chảy
    Cây lao đá đổ
    Ngẫm nghĩ voi đi
    Thác Khôn cười trắng xóa
    Lan hoang dứa mật thông nhựa lên hương
    Những trưa hè ngun ngút nắng Trường Sơn
    Rừng Lào- Miên rộng quá
    Dân Lào - Miên mến yêu
    Xôi nếp nước trong sẵn sàng chia bạn đói
    Ta đi...bản đồ không còn nhìn nữa
    Sáng trời thu lại còn **** với trời xanh
    Trúc đào tươi chim khuyên riả cánh sương đọng long lanh
    Ta cởi áo lội dòng sông ta hát
    Mê Kông chảy Mê Kông cũng hát
    Rừng núi lùi xa
    Ðất phẳng thở chan hòa
    Sóng tỏa chân trời buồm trắng
    Nam bộ
    Nam bộ
    Chín nhánh Mê Kông phù sa nổi váng...
    Ruộng bãi Mê Kông trồng không hết lúa
    Bến nước Mê kông tôm cá ngập thuyền
    Sầu riêng thơm dậy đất Thủ Biên
    Suối mát dội trong lòng dừa trĩu quả
    Mê Kông quặn đẻ...
    Chín nhánh sông vàng
    Nông dân Nam bộ gối đất nằm sương
    Mồ hôi vã bãi lau thành đồng lúa
    Thành những tên đọc lên nước mắt đều muốn ứa
    Những Hà tiên, Gia định, Long Châu
    Những Gò công, Gò vấp, Ðồng tháp, Cà mau
    Những mặt đất
    Cha ông ta nhắm mắt
    Truyền cháu con không bao giờ chia cắt
    Ta đã lớn
    Thầy giáo già đã khuất
    Thước bản to nay thành cán cờ sao
    Những tên làm man mác tuổi thơ xưa
    Ðã thấm máu của bao hồn bất tử
    Những Minh Khai, Hà Huy Tập, Lê Hồng Phong, Trần Phú
    Những bông hoa dân tộc anh hùng
    Mười sáu tuổi xanh
    Em Ðuốc Sống đốt mình phá tan kho giặc
    Võ thị Sáu vùng răng cắn chặt
    Giữ trung trinh cho đến phút cuối cùng
    Ðạn giặc xuyên lỗ chỗ ngực măng non
    Ðỏ thắm nụ cười
    Chào Bác Hồ và Việt nam bất diệt.
    Ðêm nay
    Cửu Long Giang vẫn âm vang sóng cát
    Sao khuya lấp lánh
    Lửa chài thức sáng nhịp hát hò ơ
    Ðồng Tháp xa đưa những tiếng mẹ ru
    Hồ Chí Minh thành ca dao bát ngát.....
  7. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Đêm nay Bác không ngủ
    MINH HUỆ
    Anh đội viên thức dậy
    Thấy trời khuya lắm rồi
    Mà sao Bác vẫn ngồi
    Đêm nay Bác không ngủ
    Lặng yên bên bếp lửa
    Vẻ mặt Bác trầm ngâm
    Trời thì mưa lâm thâm
    Mái lều gianh xơ xác
    Anh đội viên nhìn Bác
    Càng nhìn lại càng thương
    Người cha mái tóc bạc
    Đốt lửa cho anh nằm
    Rồi Bác đi dém chăn
    Từng người, từng người một
    Sợ cháu mình giật thột
    Bác nhón chân nhẹ nhàng
    Anh đội viên mơ màng
    Như nằm trong giấc mộng
    Bóng Bác cao ***g lộng
    Ấm hơn ngọn lửa hồng
    Thổn thức cả nỗi lòng
    Thầm thì anh hỏi nhỏ:
    - Bác ơi, Bác chưa ngủ
    Bác có lạnh lắm không?
    - Chú cứ việc ngủ ngon
    Ngày mai đi đánh giặc
    Vâng lời anh nhắm mắt
    Nhưng bụng vẫn bồn chồn
    Không biết nói gì hơn
    Anh nằm lo Bác ốm
    Lòng anh cứ bề bộn
    Vì Bác vẫn thức hoài
    Chiến dịch hãy còn dài
    Đường hầm lắm dốc lắm ụ
    Đêm nay Bác không ngủ
    Lấy sức đâu mà đi!
    ? Lần thứ ba thức dậy
    Anh hốt hoảng giật mình
    Bác vẫn ngồi đinh ninh
    Chòm râu im phăng phắc
    Anh vội vàng nằng nặc:
    - Mời Bác ngủ Bác ơi
    Trời sắp sáng mất rồi
    Bác ơi, mời Bác ngủ.
    - Chú cứ việc ngủ ngon
    Ngày mai đi đánh giặc
    Bác thức thì mặc Bác
    Bác ngủ không yên lòng
    Bác thương đoàn dân công
    Đêm nay ngủ ngoài rừng
    Rải lá cây làm chiếu
    Manh áo phủ làm chăn
    Trời thì mưa lâm thân
    Làm sao cho khỏi ướt
    Càng thương càng nóng ruột
    Mong trời sáng mau mau
    Anh đội viên nhìn Bác
    Bác nhìn ngọn lửa hồng
    Lòng vui sướng mênh mông
    Anh thức luôn cùng Bác
    Đêm nay Bác ngồi đó
    Đêm nay Bác không ngủ
    Vì một lẽ thường tình
    Bác là Hồ Chí Minh.
    1951
  8. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Nỗi niềm Thị Nở
    QUANG HUY
    Người ta cứ bảo dở hơi
    Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi
    Dở hơi nào dở hơi gì
    Váy em sắn lệch nhiều khi cũng tình
    Làng này khối kẻ sợ anh
    Rượu be với chiếc mảnh sành cầm tay
    Sợ anh chửi đổng suốt ngày
    Chỉ mình em biết anh say rất hiền
    Anh không nhà cửa bạc tiền
    Không ưa luồn cúi không yên phận nghèo
    Cái tên mơ mộng Chí Phèo
    Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao
    Quần anh ống thấp ống cao
    Làm em hồn vía nao nao đêm ngày
    Khen cho con Tạo khéo tay
    Nồi này thì úp vung này chứ sao
    Đêm nay trời ở rất cao
    Sương thì đãm quá trăng sao lại nhoà
    Người ta mặc kệ người ta
    Chỉ em rất thật đàn bà với anh
    Thôi rồi đắt lắm tiết trinh
    Hồn em nhập bát cháo hành nghìn năm./.
    Bài thơ in năm 1992 trên báo Văn Nghệ được rất nhiều người chuyển tay nhau đọc và rất thích thú. Khi còn là sinh viên năm thứ nhất mình tình cờ đọc được bài thơ này, lúc đầu chỉ nghĩ đây là một bài thơ châm biếm, gây cười ngộ nghĩnh thôi. Nhưng càng đọc càng thấy hay, hay không phải vì bài thơ dựa trên cốt truyện "Chí Phèo" nổi tiếng của nhà van Nam Cao, cũng không phải hay ở cách gieo vần mà hay ở ý nghĩa bài thơ mang đến cho người đọc.
    Thơ ca thường nói về cái đẹp, ca ngợi cái đẹp nhất là những người phụ nữ đẹp. Một nửa thế giới là phụ nữ, phụ nữ rất đáng yêu; phụ nữ đẹp lại càng đáng yêu. Không ít nhà thơ đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực để ca ngợi vẻ đẹp của những người phụ nữ nghiêng nước, nghiêng thành nhưng tôi chưa từng được đọc một bài thơ nào viết về một người phụ nữ xấu cho đến khi bắt gặp bài thơ "Nỗi niềm Thị Nở" của Quang Huy (Cũng có thể có nhưng mà mình chưa được đọc Image). Quang Huy thật dũng cảm khi chọn đề tài viết về một người phụ nữ được coi là "xấu nhất trong những người phụ nữ xấu" là "tượng trưng cho người phụ nữ xấu". Đâu dễ thành công khi chọn con đường không ai chọn. Bạn là con trai, thử hỏi bạn có thích đọc một tác phẩm mà trong tác phẩm ấy các nhân vật nữ đều xấu không? Chắc chắn là không thể thích bằng đọc tác phẩm viết về toàn người đẹp rồi Image. Vậy mà Quang Huy đã rất thành công khi chọn thể thơ lục bát để nói về Thị Nở:
    Người ta cứ bảo dở hơi
    Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi
    Dở hơi, nào dở hơi gì
    Váy em xắn lệch nhiều khi cũng tình
    Bốn câu mở đầu đã làm tăng thêm giá trị con người Thị Nở. Thị Nở đã vượt lên trên sự dè biểu, chê bai thị phi của miệng lưỡi thế gian, thị đã có được sự tự tin về giá trị bản thân, về giá trị con người trong cộng đồng. Thị không thèm chấp miệng lưỡi thế gian, không nhận mình là dở hơi mà thị đã biết tìm ra cái đẹp của riêng mình "Váy em xắn lệch nhiều khi cũng tình". (Thị Nở mặc váy còn đẹp nữa là, thảo nào mà thấy phụ nữ thích mặc váy Image) Quang Huy đã khai thác được cách nghĩ của người bình dân là phát huy được điểm mạnh của mình. Có ai đó đang sung sướng tự hào khoe vợ mình xinh, vợ mình đẹp chắc cũng điếng người khi nghe đến câu "Tắt đèn nhà tranh cũng như nhà ngói".
    Thị Nở và Chí Phèo là hai nhân vật song hành của Nam Cao. Nói đến Thị Nở người ta nghĩ ngay đến Chí Phèo và ngược lại. Thị Nở xấu ma chê quỷ hờn nhưng Chí Phèo không chê là được rồi. Chí Phèo dưới con mắt của dân làng Vũ Đại ngày ấy là một kẻ bất lương, suốt ngày say khướt, chửi đổng và rạch mặt ăn vạ:
    Làng này khối kẻ sợ anh
    Rượu be với chiếc mảnh sành cầm tay
    Sợ anh chửi đổng suốt ngày
    Chỉ có Thị Nở hiểu được vẻ đẹp bên trong con người Chí Phèo "Chỉ mình em biết anh say rất hiền". Tư cách của nhân vật Chí Phèo được đẩy cao thêm trong khổ thơ tiếp theo:
    Anh không nhà cửa, bạc tiền
    Không ưa luồn cúi, không yên phận nghèo
    Chí Phèo một con người ở đáy của xã hội, vậy mà Thị Nở vẫn tìm thấy những nét rất đẹp trong con người hắn, vẫn thấy hắn "rất hiền", người ta vẫn thường nói rằng lúc say là lúc con người ta sống thật nhất với chính mình. Lúc say Chí Phèo "rất hiền" bởi lẽ bản chất hắn vốn lương thiện, hiền lành. Thị không những thấy hắn rất hiền mà còn thấy hắn tuy nghèo khổ nhưng không ưa luồn cúi. Thị đã làm được cái điều mà dân làng Vũ Đại ngày ấy không ai làm được đó là biết "gạn đục khơi trong". Nếu cả làng Vũ Đại ai cũng nhận ra những nét đẹp trong con người Chí Phèo thì có lẽ hắn đã không trở thành kẻ bất lương đến thế và kết cục câu chuyện cũng không bi thảm đến thế.
    Đã bao giờ bạn tự hỏi mình liệu có nhìn nhận đánh giá đúng giá trị của những người xung quanh bạn chưa? Đã bao giờ bạn tự hỏi bạn có bỏ qua được vẻ về ngoài, bỏ qua những tính xấu của những người xung quanh để hiểu được giá trị đích thực của tâm hồn họ, của con người họ chưa? Tôi không dám khẳng định là tôi làm được điều đó với tất cả mọi người. Tôi có một một số người bạn bị nhiều người ghét vì họ không có vẻ bề ngoài hào hoa, vì họ có một số tính mà người khác không thích nhưng tôi yêu quý họ vì tôi thấy được những nét đẹp trong tính cách của họ (có lẽ là vì mình cũng biết gạn đục khơi trong Image). Bạn hãy tìm hiểu những người xung quanh bạn đi bạn sẽ thấy rất thú vị vì tính cách của con người ta giống như nguyên lý tảng băng trôi "Có 3 phần nổi,7 phần chìm". Vì thế đừng vội đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài hay qua những gì người ta thể hiện. (Lại lan man rồi đấy Image).
    Trở lại với bài thơ, có lẽ chính vì Thị Nở tìm ra những nét đẹp bên trong con người Chí Phèo nên Thị đã "yêu" hắn:
    Cái tên thơ mộng Chí Phèo
    Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao
    Quần anh ống thấp ống cao
    Làm em hồn vía nao nao đêm ngày
    Khen cho con tạo khéo tay
    Nồi này thì úp vung này chứ sao!
    Khi đã yêu con người ta thấy cái gì cũng đẹp, đến cái tên "Chí Phèo" cũng thật "thơ mộng", đến cái quần "ống thấp, ống cao" cũng làm Thị "nao nao đêm ngày". Câu thành ngữ "Nồi tròn úp vung tròn, nồi méo úp vung méo" được nhà thơ vận dụng một cách sinh động và đầy sự tự tin của Thị Nở lên cao ở hai chữ "chứ sao" khá vênh váo ở cuối câu.
    Bốn câu tiếp theo được viết ra một cách thanh cao bằng một sự thăng hoa tột đỉnh:
    Đêm nay trời ở rất cao
    Sương thì đẫm quá, trăng sao lại nhòa
    Người ta... mặc kệ người ta
    Chỉ em rất thật đàn bà với anh
    Bài thơ khép lại bằng hai câu nặng về tự biện khi tất cả các khổ thơ đều ngồn ngộn chất sống và tràn trề cảm xúc.
    Phải thương xót cho những con người dưới đáy của xã hội nhà thơ Quang Huy mới viết được bài thơ giàu tính nhân văn như thế. Tính nhân văn của bài thơ tình yêu, hạnh phúc không chỉ đến với những người giàu sang phú quý, không chỉ đến với những đôi uyên ương trai tài gái sắc mà tình yêu, hạnh phúc sẽ đến với bất kỳ ai kể cả những con người ở tận cùng của xã hội. Đâu phải chỉ có những cô gái, chàng trai đẹp, tài năng mới được yêu, tình yêu, hạnh phúc sẽ đến nếu ta biết tìm kiếm, biết chia sẻ, cảm thông, biết nhận ra những điều tốt đẹp của những người sống quanh ta. Tôi thiết nghĩ con người ta sinh ra đã có ai đó dành cho mình, hợp với mình và cho dù mình có là ai đi chăng nữa cũng sẽ có người thật sự hợp với mình. Tôi vẫn tin rằng người yêu của tôi là một người hoàn toàn bình thường, không có gì đặc biệt đối với người khác nhưng thật đặc biệt đối với tôi. Đặc biệt bởi lẽ đó là người dành riêng cho tôi và tôi tin điều đó (nhưng có lẽ không đặc biệt như Chí Phèo đâu hihi) (lại lan man nữa rồi Image ).
    Ở một khía cạnh nào đó, bài thơ "hạ nhiệt" một phần những cô gái trời cho nhan sắc và an ủi rất nhiều những người phụ nữ không được vừa mắt thiên hạ bởi lẽ "Cái đẹp của gương mặt con người không đơn thuần chỉ là hình thức mà còn nhờ vào sự tỏa sáng của tâm hồn và trí tuệ nữa !".
  9. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Đường khuya trở bước
    ĐINH HÙNG
    Tôi đến đêm xưa, Em vắng nhà,
    Trăng vàng, mây bạc, sầu như hoa .
    Tôi từ viễn phố rời chân lại,
    Chỉ thấy sương nhiều như lệ sa .
    Ở cũng bâng khuâng, đi chẳng đành,
    Đêm trời, sao cũ sáng long lanh.
    Lòng ta ngẫm truyện mười phương vậy:
    Người gái khuê phòng kia mắt xanh?
    Tôi cũng chưa đi hết dặm đường,
    Đời dài, mới đến nửa sầu thương.
    Một đêm trở bước cho lòng nghĩ,
    Sao biếc rơi tàn mộng phấn hương
  10. nhl81

    nhl81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2005
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Người về
    HOÀNG HƯNG
    Người về từ cõi ấy
    Vợ khóc một đêm con lạ một ngày
    Người về từ cõi ấy
    Bước vào cửa người quen tái mặt
    Người về từ cõi ấy
    Giữa phố đông nhồn nhột sau gáy
    Một năm sau còn nghẹn giữa cuộc vui
    Hai năm còn mộng toát mồ hôi
    Ba năm còn nhớ một con thạch thùng
    Mười năm còn quen ngồi một mình trong tối
    Một hôm có kẻ nhìn trân trối
    Một đêm có tiếng bâng quơ hỏi
    Giật mình
    một cái vỗ vai

Chia sẻ trang này