1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tây bắc group: Nhật ký những chuyến đi - Mục lục trang 1: Thư viện bản đồ trang 44

Chủ đề trong 'Du lịch' bởi tabalo, 11/09/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tabalo

    tabalo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/06/2003
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    4
    Hồi thứ tám

    Mẹo đàn bà, Cầm B nương nỉ non
    Lỡm đàn ông, Tiểu bạch diện diễn kịch.


    Lại nói Lan Lan nương nương trong lòng lo lắng phiền muộn chỉ mong sao cho đến đêm để còn kiểm tra gia bảo của Kiên T công. Thời khắc trôi qua thật là nặng nề như đếm từng tiếng mãi không thấy màn đêm buông xuống... Hậu đội tướng công thấy cô nương đứng ngồi không yên, ăn không ngon miệng thì cuống quýt cả lên nhưng vẫn không biết phải làm sao. Đương lúc bắng nhắng rối rít tít mù nịnh ngang nịnh dọc mà vẫn thấy thị kia mặt mũi tối sầm, Kiên T không biết phải làm sao thì may Hắc diện công biết được sự thể bèn kéo y ra một góc mà chỉ bảo. Kiên T được lời như cởi tấm lòng bụng bảo dạ, muốn dòm thì cứ nói thẳng ra cho xong việc gì phải nhăn như khỉ, như ta đây giang hồ ngang dọc chuyện này chẳng qua cũng là chuyện nhỏ việc gì phải làm ầm ỹ lên.
    Nói đoạn rút đánh soạt một phát, bảo bối y như rằng vẫn còn nguyên vẹn có khi lại còn được tích thêm một ít khí vận từ cây nỏ rắn như sắt.

    Lão nương kia giờ mục sở thị thấy đồ dùng vẫn còn ngon lành lấy làm sướng lắm cười khanh khách, chuyện đến đây không nói nữa.

    Bấy giờ tiền đội hành quân qua Lai châu trấn đã thấy trời tối lắm rồi bèn tìm chỗ hạ trại, bắc bếp chuẩn bị ăn tối thật là ngon lành cho bõ công mệt nhọc chốn rừng thiêng Mường tè.

    Sớm hôm sau nhằm lúc tiết trời còn đang mát mẻ, lòng người rạo rực cả nhóm trực chỉ Điện biên phủ, địa danh nổi tiếng năm châu bốn biển.

    Giữa lúc mọi người còn đương phấn khích sắp xếp tư trang gọn gàng thì bỗng thấy hai vị hảo hán là Hà T B cùng Nguyên Kcông mặt mũi rầu rĩ, chắp tay xá dài các anh em. Chúng lấy làm kinh ngạc bèn hỏi:
    Chúng ta đây cũng như anh em một nhà, không phải bậc phụ mẫu, không phải đám tôn sư, hà cớ gì mà các hảo hán phải chắp tay lạy chúng tôi như tế sống vậy.

    Hai hảo hán kia được thể bèn đáp lời:
    Các anh em, không phải là chúng tôi đây không ham chơi, không phải là chúng tôi đây hèn hạ gì, nhưng sự thực là vì chuyện gia cảnh cũng có phần ngặt nghèo, nay xin được các anh em thể tình mà cho chúng tôi được chia tay tại đây, các anh em đi sớm về sớm, đi muộn về muộn tha hồ la cà khắp nơi, còn chúng tôi phải khẩn cấp trở về lo chuyện tư gia. Các anh em đi ngả Điện biên, chúng tôi xin được về ngả Tuần giáo.

    Thật như tiếng sét giữa trời quang, khi xưa đã để Lừ đừ lão công đứt gánh nay lại thêm hai hảo hán tuột cương nữa, tình thế bấy giờ như đưa đám. Hai nương nương là T Xuânnương và Cầm B nương trông lại càng thê thảm mặt mũi tối sầm, hai mắt đỏ hoe chỉ chực lăn đùng ra mà rền rĩ, chuyện thật đau lòng lắm thay!

    Bấy giờ mọi người còn đương lúng túng chưa biết phải làm thế nào bỗng một hảo hớn nảy ra một kế, bèn nói thầm vào tai Cầm B nương nương. ả kia nghe thấy độc kế thì thật như chết đuối vớ phải cọc, mặt mũi sáng bừng lên bèn lột phăng y phục đi đường kín mít, thay bằng dĩ phục trông đầy vẻ chải chuốt lại có phần hang hở. Đoạn kéo tuột Nguyên Kcông vào phòng kín rót đường rót mật vào tai gã. Lão gia kia vốn cũng là một tay hám gái, đi đường đã mấy bận tưởng có dịp làm thịt con gà già hoá cáo ngồi đằng sau mình nhưng chẳng nước nôi gì đâm quẫn trí, bụng vừa đi vừa chửi cái bọn hậu đậu chứ không phải hậu đội, toàn thò mũi vào những lúc lão gia sắp sửa được xơi món thịt gà. Lão gia này quyết phải tách bọn này ra bèn quyết định đi về đường khác, bụng bảo dạ phen này chớ có thoát khỏi tay ta.

    Lại được bọn kia phần cũng biết tỏng tòng tong bụng dạ lão quái này, phần thì cũng muốn chấm mút cái món đùi gà béo ngậy kia, nay thấy lão tính bài chuồn định xực một mình thì lấy làm tức lắm, bèn bày ra độc kế.

    Chẳng biết nỉ non ra sao, chỉ một khắc sau Cầm B nương nương ra khỏi phòng hớn hở nhảy chân sáo miệng toe toét " Xong rồi !" còn Nguyên Kcụng thỡ đủng đỉnh bước lại, nom rõ ra là thoả mãn bèn xá Hà T B một cái:

    Thôi ca ca có việc về trước, tôi nay tài hèn sức mọn không hộ tống được , xin ca ca tha tội.


    Hà T B mặt mũi tái nhợt, vừa muốn về nhưng cũng sợ đi một mình chẳng biết ăn nói ra sao. Mấy hảo hớn thấy vậy bèn bồi thêm một thuyết khách chưởng nữa, gã kia chịu không thấu bèn giơ cả hai tay vái dài chịu tiếp tục hành trình cùng anh em, rõ thật là tuy chưa chia ly mà đã có đoàn tụ, hoan hỉ vô cùng.

    Đám lữ khách nọ quân không thiếu một tên, ngựa không thiếu một chú bèn cắm đầu cắm cổ phi thẳng đến Điện biên, chỉ quá Ngọ là tới nơi.

    Điện biên khi xưa là một chiến trường khốc liệt giữa hai đạo quân một của Võ Đại Tướng, một của Tiền tướng quân Đờ Cát lượng ( hậu duệ của Gia cát lượng ). Nay dấu tích cũng không còn gì nhiều chỉ còn cái hầm của tiền tướng thất trận là đáng kể, chúng bèn quyết định hỏi đường thăm.

    Bấy giờ đương đông lạnh giá, hẳn chưa tới tiết lập xuân, nhưng không vì vùng núi cao này thật là kín mít lại ảnh hưởng của ngọn gió Ai lao vừa nóng vừa khô nên trời nóng nực cả ngày, chỉ tới lúc xâm xẩm tối mới có tí không khí mát mẻ như mùa thu.

    Phần thì phấn khích vì tiết trời nhẹ nhõm, phần cũng vì tình cảm dâng trào khi lên tới địa danh hào hùng kia, đám khách bèn quyết định dựng rạp diễn tuồng. Nói đến diễn tuồng là không thể không nói đến Huyền cô nương. Cô nương này còn có cái tài là đương dưng đương lành bỗng vác con nhà lành ra diễn trò cho người ta xem, mà tuyền là những trò bậy bạ lại bắt các kép làm y như thật, thử hỏi ai mà chịu được cơ chứ!

    Tuồng này diễn làm hai tích, tích đầu là cảnh nồi da nấu thịt khi rợ Tây phương xâm lấn cõi đất đai tiên tổ, cướp gà bắt lợn. Đã có hoạt cảnh hai tên giặc cướp loã thể đi tìm đàn bà con gái thì lại có cảnh Bạch diện cô nương tiểu Vân Anh bị hai tên khả ố kia bắt vào hầm. Chuyện thật vừa thê lương lại vừa hưng phấn không thể kể lại tường tận. Chỉ biết Bạch diện cô nương sau tích này thì phấn chấn lắm, chắc hẳn lần đầu trong cái đời trinh trắng của y mới được hưởng chút sức mạnh và hơi ấm của đàn ông, bụng bảo dạ, biết thế này nói quách ra thì việc gì phải phí nhời phí sức ta vùng vẫy chống cự khi nãy, thật bà đây đã phí mất nửa cuộc đời.

    Lại nói Bạch diện cô nương đương khoái trá, chỉ muốn kéo dài tích đầu cho bõ cái công chờ đợi thì bỗng phựt một cái, tuồng kéo màn chuyển hồi hai, Bạch cô nương chán quá thở dài thườn thượt, rõ lã đang vui thì đứt dây đàn, chuyện này không thể không chê trách Huyền cô nương trâu buộc ghét trâu ăn, mượn cớ đạo diễn làm dở cuộc vui.

    Tích thứ nhì do kép Nam C C thủ vai chính. Y vào vai khá nuột, là một nghĩa binh trở về cấp cứu cho mỹ nữ kia, trót bị bọn ô lại giày vò. Vai này sinh ra thật là để dành cho y, thì đúng y là " Nam C C " vì lâu ngày xa mỹ nữ của lòng mình nên mới mẵc tật như vậy. Thật là trai anh hùng gặp gái thuyền quyên, vừa bi lại vừa hài. Bi là ở chỗ anh ả xa nhau ngày đoàn tụ, hài ở chỗ chàng thì nám nàng thì nứng, vừa thấy mặt đã hỏi ngay xem súng ống ra sao, còn hay mất. Than ôi chiến trường tên bay đạn lạc, súng ống này dẫu còn nguyên vẹn thì cũng không mạnh mẽ như xưa, thế là phí mất nửa cuộc đời còn lại.

    Bấy giờ đã muộn lắm rồi, tuồng hạ màn hết diễn, đám khách kia cười hô hố vừa được xem lại được diễn một lớp tuồng hay, bèn kéo nhau đi tìm chỗ đánh chén, thật là khả ố.

    Muốn biết tấn tuồng đời có diễn ra như tuồng thật kia không, xin xem hồi sau sẽ rõ.

    -------------------------------------------------------------
    TÂYBẮCGroup, nhóm du lịch bằng xe máy
  2. tabalo

    tabalo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/06/2003
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    4
    Hồi thứ chín

    Đáo Tây trang , dịch nha rờ nữ khách
    Leo Mường phăng , Dịch công hỏng hoàng đan

    Lại nói lũ quái khách thị thành kia đêm đó cũng nhờ tài khua môi múa mép mà kiếm được một ngũ lầu lữ quán vừa mỹ miều vừa rẻ nên lấy làm đắc ý lắm. Chẳng gì cũng đã gần ngàn dặm trên lưng thiết kỵ, lại kinh qua toàn những miền sơn cước lâm tuyền, ham muốn đè nén đã lâu. Nay lại được thấy cảnh huyên náo quần hồng nơi châu lỵ thì khác nào trai chưa vợ thấy bóng giai nhân. Máu ăn chơi nổi lên phừng phừng, chúng kéo nhau đi tìm một tiệm cô đầu, chọn một phòng kín đáo ở tít trên lầu thượng mà ngả ngớn đú đởn với nhau. Chẳng hay bọn chúng làm gì trong đó mà lân khách chỉ nghe thấy mỗi giọng ca ông ổng của Xực tiểu gia hoà lẫn tiếng hò hét thô bỉ của các lão gia ngứa nghề cùng tiếng rú rít của lũ đàn bà. Tấn tuồng đời lại còn muôn phần uế xú hơn tấn tuồng trò. Rõ thực là bậy bạ quá.

    Hỏi ra mới biết nguyên do vì sao những nơi ăn chơi đàng điếm đến vậy lại tựa hồ nhan nhản chốn này. Miền Tây bắc từ bao đời nay đã được giới giang hồ coi là thương huyết mạch của một món quái hàng : nha phiến. Từ trước đệ nhị thế chiến, Điện biên châu này đã được người Phú lang sa đem so với các chốn chơi bời tàn bạo của dân phu vàng Tân lục địa như Cựu kim sơn hay A địa lạc. Ngày đêm khói á phiện hoà với khói súng, tiếng nhạc xoè xen lẫn tiếng hoả châu, vòng xoè của lũ gái Thái đồng nhịp với bước chân thất thểu của những phu đào huyệt vội vã chôn những kẻ bất đắc kỳ tử trong các cuộc tranh giành cấu xé...Nay tuy triều đình đã bố cáo nghiêm lệnh nhưng đường xá xa xôi sơn lâm cách trở nên miền này vẫn còn nhiều cái sự sa đoạ như trên.

    Đầu giờ Dần hôm sau, lũ khách rầm rầm kéo nhau dậy sớm rồi lên ngựa làm huyên náo cả lữ quán. Duy chỉ có Kiên T hậu đội cùng Lan lan nương nuong vin cớ tâm thần mỏi mệt mà xin an lạc tại lữ quán. Biết tỏng kế chước "điệu hổ ly sơn" của hai kẻ này, lũ khách còn lại che tay áo lên miệng mà cả cười rồi thẳng đường tây tiến. Đi được chừng hai chục dặm đường thì gặp một vùng núi non hiểm trở. Nơi đây cây cối thì rậm rạp, khe sâu thì hun hút còn vách núi thì dựng đứng. Âm khí lạnh lẽo đến mức bao nhiêu hơi khí mà lũ người ngựa kia nhả ra đều hoá thành hơi băng mà tụ lại. Lại nữa đèo dốc ngất ngưởng nên lũ thiết kị những chừng đứt hơi mà tắc tử. Đang thì người ngựa cố gằng mà gằn bước, bỗng Tùng dịch công tiền đội phát hiện ra xa xa ẩn trong sương khói hình như có một sơn điếm. Tới gần thì thấy trước chính môn có một thiết bảng đề " Tây trang biên phòng thành".

    Dịch công cả cười :
    Thành quách quái gì kia chứ, thà cứ gọi quách là điếm canh nghe có thuận lỗ nhĩ hơn không?


    Mọi người cười ồ. Cười chưa dứt lời thì bỗng nghe tiếng quát như sấm:
    Lũ nghịch tặc kia, sao dám dẫn xác vào đây?


    Khách đoàn thất kinh quay ngoắt lại thì thấy một vị võ quan mặc giáp phục triều đình, thân cao tám thước, da đen như cột nhà cháy tay cầm tứ thập thất liên thanh (AK 47) , cùng mấy lính đứng bên đằng đằng sát khí. Chưa kịp giãi dề minh oan ra sao, lũ khách đã bị vị võ quan nọ cùng bọn tiểu tốt lôi tuột vào trong thành mà lột trần ra hầu khám xét, tra hỏi.

    Tình thế bất ngờ đến nỗi Tùng trưởng lão cũng chỉ biết ngửa cổ lên trời mà than : Khốn thay, khốn thay! Thân ta thì chẳng làm sao, duy có lũ nương tử tưởng khuê các thủ tiết cho tới ngày xuất giá, nào ngờ lại bị ô nhục thế này!

    Lũ Bạch cô nương tiểu Vân anh, Mai D, Cầm B đang run lên cầm cập tưởng phen này tấm thân ngọc ngà xem chừng khó tránh khỏi bị ô trọc. Bỗng nhiên thấy vị võ quan nọ nhìn lại dung nhan Thuỷ mặc cô nương rồi giật mình sụp xuống mà vái ba lạy. Vừa hoảng hốt vừa thấy kỳ lạ, Thuỷ mặc cô nương lắp bắp hỏi:
    Đại quan, tiện nữ đâu dám, đâu dám !


    Chỉ thấy vị nọ vẫn khấu đầu mà thưa:
    Hạ quan nhất thời sơ ý, xâm phạm đến khánh thể của gia gia, tội thật đáng chết đáng chết. Gia gia cho phép thì hạ quan mới dám đứng dậy.


    Đến nước đó thì Mặc nương cũng chỉ còn biết nói câu bình thân. Vị quan nọ bật dậy thét lính cởi trói rồi rước lũ quái khách vẫn chưa hết bàng hoàng lên công môn mà pha trà phục dịch ra chiều cung kính lắm.

    Thì ra, vị trấn quan miền biên ải này cũng đã có lần được mục nhãn Mặc nương nương qua Di hình đồ (TV) của nhà Chiếu yêu đài, lấy làm cảm phục và mong có ngày hạnh ngộ. Nay kiến diện thì lấy làm mừng rỡ lắm, sai gia nhân mở tiệc đãi đằng rất thịnh soạn. Cả quan cả lính đóng trên vùng sơn cước này cũng lâu lắm mới thấy được bóng đàn bà, mà lại toàn các nương nương cành vàng lá ngọc, nên phục dịch chăm sóc chu đáo lắm. Hết tiệc tùng rồi lại sốt sắng dẫn cả lũ vượt quốc giới vọng nhìn sang đất Ai lao. Lũ nương tử được thể lên mặt với bọn đàn ông trong đám quái khách cho bõ những hồi bị bọn này quăng quật xềnh xệch trên đường.

    Đã gần giờ Thìn, bọn quái khách vái chào từ biệt rồi lên ngựa mà hạ sơn. Ngựa chạy đã mấy dặm mà T Xuâncô nương vẫn còn ngoái lại ra chiều tiếc rẻ. Số là trong lúc chén chú chén anh, lão bà bà nghe lời ong **** của mấy tên lính thú thì trong bụng đã thập phần ưng ý, bèn nhận làm ca ca với lại tiểu muội cả rồi, nay chưa bén hơi thì đã chia ly; sao thoát khỏi tâm tư quyến luyến!

    Về đến Điện biên châu bọn Kiên T Lan lan đã chờ sẵn, mặt mũi tuy có hơi mệt mỏi nhưng muôn phần đắc ý. Vẫn còn hơi hướng của vụ diễn tuồng hôm trước, bọn khách ghé qua Mường Phăng thăm bản doanh của Võ Đại tướng thời đánh nhau với Đờ cát lượng. Đường đi thì dài, đèo dốc, mà đoạn cuối thì bất khả dùng ngựa nên chúng buộc phải đi bộ. Chả biết thăm thú leo trèo cực nhọc ra sao mà Tùng dịch công tử buột miệng thành thơ rằng:

    Hôm nay tôi đến Mường Phăng
    Leo dốc mệt quá tôi văng ra quần

    Chẳng biết Tùng dịch công tử mang theo bao nhiêu cái quần và có thay quần không. Chỉ có điều món Thiết hoàng đan hôm đó như thế là hỏng hết cả. Bao công tôi luyện đâm ra xôi hỏng bỏng không. Rõ là phí!

    Bấy giờ trời đã xế về chiều, bọn khách bảo nhau cắm đầu chạy thẳng và đèo Pha đin lúc nhật quang đã ngũ phần khuất núi. Biển phù vân đổ xuống thung lũng như một thác nước đan quyện vào ánh hoàng kim ngay dưới chân bọn lữ khách khiến chúng sững sờ. Bồng lai tiên cảnh là đây chứ còn đâu. Thú tính nổi lên khiến chúng lao xuống khỏi mình ngựa mà hò hét nhảy nhót như những dã nhân. Thoắt một cái đã không thấy Nguyên Kcông và Cầm B nương đâu nữa. Sau mới biết Kịch công vin vào mấy lời thề non hẹn biển của Bu nương ngày hôm qua mà nhân cơ hội này ép cái con mèo già hoá cáo ấy hành sự. Chẳng biết y ép được đến đâu, mà lúc gặp lại thấy Bu nương thì vẫn phởn phơ mà ca vịnh phù vân, còn Kịch công thì than thân khờ dại.

    Máu tuồng trò lại nổi lên, Huyền cô nương bắt Dịch công diễn cái cảnh Từ thức quờ quạng với tiên nữ trong mây khiến gã kia mấy lần suýt cắm đầu xuống vực mà tử nạn. Tiên nữ gì đâu, chẳng qua là mấy con hắc ngưu của sơn dân chăn thả hoang dã.

    Đường thiên lý còn xa, mà trời thì đã quá tối. Sốt ruột, Tùng đạo trưởng bèn hô lớn:" Ba quân cấp thời hạ sơn đặng mai còn sớm hưởng món Mộc chõu tuyết nhũ". Nghe đến tuyết nhũ, lũ Hà T B , Kiên T sáng mắt, tức tốc giục các nương tử lên yên nhằm hướng Sơn la thẳng tiến.

    Không biết món Mộc châu tuyết nhũ ra sao, xin xem tiếp hồi sau khẵc biết.

    -------------------------------------------------------------
    TÂYBẮCGroup, nhóm du lịch bằng xe máy
  3. tabalo

    tabalo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/06/2003
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    4
    Hồi thứ chín

    Đáo Tây trang , dịch nha rờ nữ khách
    Leo Mường phăng , Dịch công hỏng hoàng đan

    Lại nói lũ quái khách thị thành kia đêm đó cũng nhờ tài khua môi múa mép mà kiếm được một ngũ lầu lữ quán vừa mỹ miều vừa rẻ nên lấy làm đắc ý lắm. Chẳng gì cũng đã gần ngàn dặm trên lưng thiết kỵ, lại kinh qua toàn những miền sơn cước lâm tuyền, ham muốn đè nén đã lâu. Nay lại được thấy cảnh huyên náo quần hồng nơi châu lỵ thì khác nào trai chưa vợ thấy bóng giai nhân. Máu ăn chơi nổi lên phừng phừng, chúng kéo nhau đi tìm một tiệm cô đầu, chọn một phòng kín đáo ở tít trên lầu thượng mà ngả ngớn đú đởn với nhau. Chẳng hay bọn chúng làm gì trong đó mà lân khách chỉ nghe thấy mỗi giọng ca ông ổng của Xực tiểu gia hoà lẫn tiếng hò hét thô bỉ của các lão gia ngứa nghề cùng tiếng rú rít của lũ đàn bà. Tấn tuồng đời lại còn muôn phần uế xú hơn tấn tuồng trò. Rõ thực là bậy bạ quá.

    Hỏi ra mới biết nguyên do vì sao những nơi ăn chơi đàng điếm đến vậy lại tựa hồ nhan nhản chốn này. Miền Tây bắc từ bao đời nay đã được giới giang hồ coi là thương huyết mạch của một món quái hàng : nha phiến. Từ trước đệ nhị thế chiến, Điện biên châu này đã được người Phú lang sa đem so với các chốn chơi bời tàn bạo của dân phu vàng Tân lục địa như Cựu kim sơn hay A địa lạc. Ngày đêm khói á phiện hoà với khói súng, tiếng nhạc xoè xen lẫn tiếng hoả châu, vòng xoè của lũ gái Thái đồng nhịp với bước chân thất thểu của những phu đào huyệt vội vã chôn những kẻ bất đắc kỳ tử trong các cuộc tranh giành cấu xé...Nay tuy triều đình đã bố cáo nghiêm lệnh nhưng đường xá xa xôi sơn lâm cách trở nên miền này vẫn còn nhiều cái sự sa đoạ như trên.

    Đầu giờ Dần hôm sau, lũ khách rầm rầm kéo nhau dậy sớm rồi lên ngựa làm huyên náo cả lữ quán. Duy chỉ có Kiên T hậu đội cùng Lan lan nương nuong vin cớ tâm thần mỏi mệt mà xin an lạc tại lữ quán. Biết tỏng kế chước "điệu hổ ly sơn" của hai kẻ này, lũ khách còn lại che tay áo lên miệng mà cả cười rồi thẳng đường tây tiến. Đi được chừng hai chục dặm đường thì gặp một vùng núi non hiểm trở. Nơi đây cây cối thì rậm rạp, khe sâu thì hun hút còn vách núi thì dựng đứng. Âm khí lạnh lẽo đến mức bao nhiêu hơi khí mà lũ người ngựa kia nhả ra đều hoá thành hơi băng mà tụ lại. Lại nữa đèo dốc ngất ngưởng nên lũ thiết kị những chừng đứt hơi mà tắc tử. Đang thì người ngựa cố gằng mà gằn bước, bỗng Tùng dịch công tiền đội phát hiện ra xa xa ẩn trong sương khói hình như có một sơn điếm. Tới gần thì thấy trước chính môn có một thiết bảng đề " Tây trang biên phòng thành".

    Dịch công cả cười :
    Thành quách quái gì kia chứ, thà cứ gọi quách là điếm canh nghe có thuận lỗ nhĩ hơn không?


    Mọi người cười ồ. Cười chưa dứt lời thì bỗng nghe tiếng quát như sấm:
    Lũ nghịch tặc kia, sao dám dẫn xác vào đây?


    Khách đoàn thất kinh quay ngoắt lại thì thấy một vị võ quan mặc giáp phục triều đình, thân cao tám thước, da đen như cột nhà cháy tay cầm tứ thập thất liên thanh (AK 47) , cùng mấy lính đứng bên đằng đằng sát khí. Chưa kịp giãi dề minh oan ra sao, lũ khách đã bị vị võ quan nọ cùng bọn tiểu tốt lôi tuột vào trong thành mà lột trần ra hầu khám xét, tra hỏi.

    Tình thế bất ngờ đến nỗi Tùng trưởng lão cũng chỉ biết ngửa cổ lên trời mà than : Khốn thay, khốn thay! Thân ta thì chẳng làm sao, duy có lũ nương tử tưởng khuê các thủ tiết cho tới ngày xuất giá, nào ngờ lại bị ô nhục thế này!

    Lũ Bạch cô nương tiểu Vân anh, Mai D, Cầm B đang run lên cầm cập tưởng phen này tấm thân ngọc ngà xem chừng khó tránh khỏi bị ô trọc. Bỗng nhiên thấy vị võ quan nọ nhìn lại dung nhan Thuỷ mặc cô nương rồi giật mình sụp xuống mà vái ba lạy. Vừa hoảng hốt vừa thấy kỳ lạ, Thuỷ mặc cô nương lắp bắp hỏi:
    Đại quan, tiện nữ đâu dám, đâu dám !


    Chỉ thấy vị nọ vẫn khấu đầu mà thưa:
    Hạ quan nhất thời sơ ý, xâm phạm đến khánh thể của gia gia, tội thật đáng chết đáng chết. Gia gia cho phép thì hạ quan mới dám đứng dậy.


    Đến nước đó thì Mặc nương cũng chỉ còn biết nói câu bình thân. Vị quan nọ bật dậy thét lính cởi trói rồi rước lũ quái khách vẫn chưa hết bàng hoàng lên công môn mà pha trà phục dịch ra chiều cung kính lắm.

    Thì ra, vị trấn quan miền biên ải này cũng đã có lần được mục nhãn Mặc nương nương qua Di hình đồ (TV) của nhà Chiếu yêu đài, lấy làm cảm phục và mong có ngày hạnh ngộ. Nay kiến diện thì lấy làm mừng rỡ lắm, sai gia nhân mở tiệc đãi đằng rất thịnh soạn. Cả quan cả lính đóng trên vùng sơn cước này cũng lâu lắm mới thấy được bóng đàn bà, mà lại toàn các nương nương cành vàng lá ngọc, nên phục dịch chăm sóc chu đáo lắm. Hết tiệc tùng rồi lại sốt sắng dẫn cả lũ vượt quốc giới vọng nhìn sang đất Ai lao. Lũ nương tử được thể lên mặt với bọn đàn ông trong đám quái khách cho bõ những hồi bị bọn này quăng quật xềnh xệch trên đường.

    Đã gần giờ Thìn, bọn quái khách vái chào từ biệt rồi lên ngựa mà hạ sơn. Ngựa chạy đã mấy dặm mà T Xuâncô nương vẫn còn ngoái lại ra chiều tiếc rẻ. Số là trong lúc chén chú chén anh, lão bà bà nghe lời ong **** của mấy tên lính thú thì trong bụng đã thập phần ưng ý, bèn nhận làm ca ca với lại tiểu muội cả rồi, nay chưa bén hơi thì đã chia ly; sao thoát khỏi tâm tư quyến luyến!

    Về đến Điện biên châu bọn Kiên T Lan lan đã chờ sẵn, mặt mũi tuy có hơi mệt mỏi nhưng muôn phần đắc ý. Vẫn còn hơi hướng của vụ diễn tuồng hôm trước, bọn khách ghé qua Mường Phăng thăm bản doanh của Võ Đại tướng thời đánh nhau với Đờ cát lượng. Đường đi thì dài, đèo dốc, mà đoạn cuối thì bất khả dùng ngựa nên chúng buộc phải đi bộ. Chả biết thăm thú leo trèo cực nhọc ra sao mà Tùng dịch công tử buột miệng thành thơ rằng:

    Hôm nay tôi đến Mường Phăng
    Leo dốc mệt quá tôi văng ra quần

    Chẳng biết Tùng dịch công tử mang theo bao nhiêu cái quần và có thay quần không. Chỉ có điều món Thiết hoàng đan hôm đó như thế là hỏng hết cả. Bao công tôi luyện đâm ra xôi hỏng bỏng không. Rõ là phí!

    Bấy giờ trời đã xế về chiều, bọn khách bảo nhau cắm đầu chạy thẳng và đèo Pha đin lúc nhật quang đã ngũ phần khuất núi. Biển phù vân đổ xuống thung lũng như một thác nước đan quyện vào ánh hoàng kim ngay dưới chân bọn lữ khách khiến chúng sững sờ. Bồng lai tiên cảnh là đây chứ còn đâu. Thú tính nổi lên khiến chúng lao xuống khỏi mình ngựa mà hò hét nhảy nhót như những dã nhân. Thoắt một cái đã không thấy Nguyên Kcông và Cầm B nương đâu nữa. Sau mới biết Kịch công vin vào mấy lời thề non hẹn biển của Bu nương ngày hôm qua mà nhân cơ hội này ép cái con mèo già hoá cáo ấy hành sự. Chẳng biết y ép được đến đâu, mà lúc gặp lại thấy Bu nương thì vẫn phởn phơ mà ca vịnh phù vân, còn Kịch công thì than thân khờ dại.

    Máu tuồng trò lại nổi lên, Huyền cô nương bắt Dịch công diễn cái cảnh Từ thức quờ quạng với tiên nữ trong mây khiến gã kia mấy lần suýt cắm đầu xuống vực mà tử nạn. Tiên nữ gì đâu, chẳng qua là mấy con hắc ngưu của sơn dân chăn thả hoang dã.

    Đường thiên lý còn xa, mà trời thì đã quá tối. Sốt ruột, Tùng đạo trưởng bèn hô lớn:" Ba quân cấp thời hạ sơn đặng mai còn sớm hưởng món Mộc chõu tuyết nhũ". Nghe đến tuyết nhũ, lũ Hà T B , Kiên T sáng mắt, tức tốc giục các nương tử lên yên nhằm hướng Sơn la thẳng tiến.

    Không biết món Mộc châu tuyết nhũ ra sao, xin xem tiếp hồi sau khẵc biết.

    -------------------------------------------------------------
    TÂYBẮCGroup, nhóm du lịch bằng xe máy
  4. tabalo

    tabalo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/06/2003
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    4
    Hồi thứ mười

    Mê Tuyết nhũ, mắc lỡm lão Tùng già
    Đạp hắc vân, kinh thành đà thẳng tiến


    Khỏi phải nói cũng biết được lũ nam nhân trong đoàn khách nọ đêm đó mơ màng đến món ?oTuyết nhũ? như thế nào, mà mờ sáng hôm sau đã thấy đủ mặt Kiên T , Hà T B , Nam tè công.. mặt mày hý hửng nai nịt gọn gàng ngồi chờ sẵn trước tàu ngựa. Chỉ thương lũ khách đàn bà mặt mày xem ra rầu rĩ vì cả đêm qua chẳng được các lão quái đoái hoài đến như những đêm trước. Rồi lũ thiết kỵ cũng lục tục lên đường, mỗi con chở thêm nặng trên yên hai cái tâm trạng trái khoáy đó.

    Sáng bảnh mắt ra thì lũ khách đã đến được vùng bình nguyên nằm kẹp giữa hai dãy núi lớn được gọi là Châu Mộc. Các lão quái háo hức, mắt mở sáng quắc đảo ngang dọc xục xạo tìm kiếm, còn lũ đàn bà thì cũng hăng không kém tuy có kín đáo hơn, vì không nói ra nhưng mụ nào cũng muốn xem rõ ba mặt một nhời cái món Tuyết nhũ kia nó hơn gì cái món mà các mụ có mà cái lũ đàn ông chết tiệt kia cứ ***g cả lên làm vậy.

    Tìm hồi lâu mà chẳng thấy một bóng hồng giai nhân với "Tuyết nhũ" đâu cả. Cả một vùng cao nguyên rộng lớn chỉ thấy toàn một loài lục thảo cùng các loài gia súc bò trâu dê ngựa cùng lũ mục đồng. Bọn Hà T B , Kiên T chán ngán nằm phứa ra cỏ mà kêu ca. Đến lúc này lão Tùng đạo trưởng mới bật lên cười ha hả mà rằng:

    - Món Mộc châu Tuyết nhũ nào có phải là cái món đó mà chư vị tìm kiếm. Chả là lần trước Tùng tôi có kinh lý qua đây, được quan bản địa thết món sữa bò nóng thật là ngon, nên nhân lúc cao hứng gọi nó là Mộc châu Tuyết nhũ. Bởi cũng muốn chia xẻ món này với chư vị nên mới đưa chư vị đến đây, chứ nó đâu có khác món Huề lan thục nữ (Cô gái Hà lan) mà hàng ngày các vị vẫn hưởng là bao!

    Nghe vậy lũ đàn bà ồ lên, mặt mày bỗng chốc vui vẻ trở lại, còn bọn lão quái thì ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng nguyền rủa cái gã đạo trưởng chết tiệt kia sao lại chơi khăm nhau một vố ác như vậy. Cả bọn bèn cúp đuôi lục tục lên đường.

    Đường càng về chiều càng ngoắt nghoéo khó đi. Đoàn khách vừa lọt qua một hẻm núi cheo leo bỗng thấy sương khói mù mịt toả ra tứ phía che kín lối đi. Mây đen cuộn lên quấn lấy đoàn người, hơi núi toả ra lạnh toát, gió rít ghê rợn qua khe núi cùng mưa từ đâu ập tới thốc vào mặt khiến lũ khách tối tăm mặt mũi. Đám người ngựa thất kinh, chùn lại, hỗn loạn. Nam tè công la hốt hoảng:

    - Trời hại ta rồi ! Trời hại ta rồi các huynh ơi! Đệ chẳng còn thấy đường xá đâu nữa cả. Ta đi thế nào bây giờ?

    Chưa dứt lời, bỗng con kỵ mã của Nam tè khuỵu chân, chút nữa hất cả y và nàng TL té khỏi lưng ngựa. Con ngựa này vốn đã mỏi mệt ê chề, móng sắt trước sau mòn vẹt hết cả khiến nó lê bước rất khó khăn. Nay đường trơn lại bị mưa gió tối tăm mặt mũi khiến nó như quị hẳn. Lũ Nguyên k, Linh K chạy sau không tránh kịp xô nhào vào, thế là cả lũ lổng chổng thành một đống trên đường.

    Tùng dịch công tử trên tiền đội hàng ngày vẫn làm xiếc trên lưng hắc kỵ, coi thường hiểm nguy, giờ xem ra cũng hoang mang lắm. Số là vị này mắt mũi cũng chẳng lấy gì làm tốt, nhưng y đặc ghét cái món nhị tròng nhãn quang và chẳng bao giờ chịu dùng, nên ít người biết điểm yếu này của y. Nay rơi vào trong đám mù mịt này, y nhìn gì cũng mờ mờ ảo ảo hệt như các vị Linh cồn, Hà T B .. Chỉ lỡ đôi bước là có cơ rớt xuống vực sâu ngàn thước ngay. Y lúng túng không biết nên tiến lui ra làm sao. Cả lũ khách dúm lại như gà mắc tóc. Đám đàn bà con gái thấy vậy than khóc như ri. Tiếng kêu khóc trong sương mù thê lương như cất lên như từ cõi âm ty ******** thế càng thêm phần bi đát.

    Bỗng nghe giọng một vị nói:

    Bớ các huynh, thiết nghĩ lũ chúng ta đằng nào thì cũng chết rồi. Nay cứ liều một phen đạp hắc vân mà đi xem thế nào. Chẳng lẽ bó tay chờ chết ở đây hay sao?

    Nói đoạn, giật cương ngựa dò dẫm tiến lên. Mọi người nhĩn kỹ thì ra là lão Tùng đạo trưởng. Coi vẻ lão cũng run lắm, nhưng tình thế thì quả là bất khả rồi, chỉ còn nước liều mà thôi. Nghĩ vậy lũ còn lại bèn lần lượt từng người một bám đuôi gã mà lần bước. Gọi là bám đuôi, nhưng sẵn máu khôn lỏi tôi luyện bao năm trên giang hồ, chúng chẳng dại gì mà bám sát lão Tùng kia, phòng khi nhỡ lão có xảy chân thì cũng khỏi bị đi theo vợ chồng lão. Đoàn người ngựa lầm lũi bám vào nhau lê lết trên đường như những bóng ma của những kẻ đi đầy thủa trước.

    Cũng may, kinh nghiệm xương máu của bao lần lang bạt trước đã giúp lão đạo trưởng. Cứ lần mò từng bước như vậy, đến đầu canh ba, lão đã dẫn bọn lữ khách nọ mò được về đến Hoà bình. Lạ thay mây tan, mưa tạnh, gió ngừng gào thét. Trời cũng thực biết thử lòng người. Lũ thiết kỵ hý vang rồi sải gót. ánh sáng kinh kỳ chẳng còn bao xa nữa...

    -------------------------------------------------------------
    TÂYBẮCGroup, nhóm du lịch bằng xe máy
  5. tabalo

    tabalo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/06/2003
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    4
    Hồi thứ mười

    Mê Tuyết nhũ, mắc lỡm lão Tùng già
    Đạp hắc vân, kinh thành đà thẳng tiến


    Khỏi phải nói cũng biết được lũ nam nhân trong đoàn khách nọ đêm đó mơ màng đến món ?oTuyết nhũ? như thế nào, mà mờ sáng hôm sau đã thấy đủ mặt Kiên T , Hà T B , Nam tè công.. mặt mày hý hửng nai nịt gọn gàng ngồi chờ sẵn trước tàu ngựa. Chỉ thương lũ khách đàn bà mặt mày xem ra rầu rĩ vì cả đêm qua chẳng được các lão quái đoái hoài đến như những đêm trước. Rồi lũ thiết kỵ cũng lục tục lên đường, mỗi con chở thêm nặng trên yên hai cái tâm trạng trái khoáy đó.

    Sáng bảnh mắt ra thì lũ khách đã đến được vùng bình nguyên nằm kẹp giữa hai dãy núi lớn được gọi là Châu Mộc. Các lão quái háo hức, mắt mở sáng quắc đảo ngang dọc xục xạo tìm kiếm, còn lũ đàn bà thì cũng hăng không kém tuy có kín đáo hơn, vì không nói ra nhưng mụ nào cũng muốn xem rõ ba mặt một nhời cái món Tuyết nhũ kia nó hơn gì cái món mà các mụ có mà cái lũ đàn ông chết tiệt kia cứ ***g cả lên làm vậy.

    Tìm hồi lâu mà chẳng thấy một bóng hồng giai nhân với "Tuyết nhũ" đâu cả. Cả một vùng cao nguyên rộng lớn chỉ thấy toàn một loài lục thảo cùng các loài gia súc bò trâu dê ngựa cùng lũ mục đồng. Bọn Hà T B , Kiên T chán ngán nằm phứa ra cỏ mà kêu ca. Đến lúc này lão Tùng đạo trưởng mới bật lên cười ha hả mà rằng:

    - Món Mộc châu Tuyết nhũ nào có phải là cái món đó mà chư vị tìm kiếm. Chả là lần trước Tùng tôi có kinh lý qua đây, được quan bản địa thết món sữa bò nóng thật là ngon, nên nhân lúc cao hứng gọi nó là Mộc châu Tuyết nhũ. Bởi cũng muốn chia xẻ món này với chư vị nên mới đưa chư vị đến đây, chứ nó đâu có khác món Huề lan thục nữ (Cô gái Hà lan) mà hàng ngày các vị vẫn hưởng là bao!

    Nghe vậy lũ đàn bà ồ lên, mặt mày bỗng chốc vui vẻ trở lại, còn bọn lão quái thì ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng nguyền rủa cái gã đạo trưởng chết tiệt kia sao lại chơi khăm nhau một vố ác như vậy. Cả bọn bèn cúp đuôi lục tục lên đường.

    Đường càng về chiều càng ngoắt nghoéo khó đi. Đoàn khách vừa lọt qua một hẻm núi cheo leo bỗng thấy sương khói mù mịt toả ra tứ phía che kín lối đi. Mây đen cuộn lên quấn lấy đoàn người, hơi núi toả ra lạnh toát, gió rít ghê rợn qua khe núi cùng mưa từ đâu ập tới thốc vào mặt khiến lũ khách tối tăm mặt mũi. Đám người ngựa thất kinh, chùn lại, hỗn loạn. Nam tè công la hốt hoảng:

    - Trời hại ta rồi ! Trời hại ta rồi các huynh ơi! Đệ chẳng còn thấy đường xá đâu nữa cả. Ta đi thế nào bây giờ?

    Chưa dứt lời, bỗng con kỵ mã của Nam tè khuỵu chân, chút nữa hất cả y và nàng TL té khỏi lưng ngựa. Con ngựa này vốn đã mỏi mệt ê chề, móng sắt trước sau mòn vẹt hết cả khiến nó lê bước rất khó khăn. Nay đường trơn lại bị mưa gió tối tăm mặt mũi khiến nó như quị hẳn. Lũ Nguyên k, Linh K chạy sau không tránh kịp xô nhào vào, thế là cả lũ lổng chổng thành một đống trên đường.

    Tùng dịch công tử trên tiền đội hàng ngày vẫn làm xiếc trên lưng hắc kỵ, coi thường hiểm nguy, giờ xem ra cũng hoang mang lắm. Số là vị này mắt mũi cũng chẳng lấy gì làm tốt, nhưng y đặc ghét cái món nhị tròng nhãn quang và chẳng bao giờ chịu dùng, nên ít người biết điểm yếu này của y. Nay rơi vào trong đám mù mịt này, y nhìn gì cũng mờ mờ ảo ảo hệt như các vị Linh cồn, Hà T B .. Chỉ lỡ đôi bước là có cơ rớt xuống vực sâu ngàn thước ngay. Y lúng túng không biết nên tiến lui ra làm sao. Cả lũ khách dúm lại như gà mắc tóc. Đám đàn bà con gái thấy vậy than khóc như ri. Tiếng kêu khóc trong sương mù thê lương như cất lên như từ cõi âm ty ******** thế càng thêm phần bi đát.

    Bỗng nghe giọng một vị nói:

    Bớ các huynh, thiết nghĩ lũ chúng ta đằng nào thì cũng chết rồi. Nay cứ liều một phen đạp hắc vân mà đi xem thế nào. Chẳng lẽ bó tay chờ chết ở đây hay sao?

    Nói đoạn, giật cương ngựa dò dẫm tiến lên. Mọi người nhĩn kỹ thì ra là lão Tùng đạo trưởng. Coi vẻ lão cũng run lắm, nhưng tình thế thì quả là bất khả rồi, chỉ còn nước liều mà thôi. Nghĩ vậy lũ còn lại bèn lần lượt từng người một bám đuôi gã mà lần bước. Gọi là bám đuôi, nhưng sẵn máu khôn lỏi tôi luyện bao năm trên giang hồ, chúng chẳng dại gì mà bám sát lão Tùng kia, phòng khi nhỡ lão có xảy chân thì cũng khỏi bị đi theo vợ chồng lão. Đoàn người ngựa lầm lũi bám vào nhau lê lết trên đường như những bóng ma của những kẻ đi đầy thủa trước.

    Cũng may, kinh nghiệm xương máu của bao lần lang bạt trước đã giúp lão đạo trưởng. Cứ lần mò từng bước như vậy, đến đầu canh ba, lão đã dẫn bọn lữ khách nọ mò được về đến Hoà bình. Lạ thay mây tan, mưa tạnh, gió ngừng gào thét. Trời cũng thực biết thử lòng người. Lũ thiết kỵ hý vang rồi sải gót. ánh sáng kinh kỳ chẳng còn bao xa nữa...

    -------------------------------------------------------------
    TÂYBẮCGroup, nhóm du lịch bằng xe máy
  6. safi

    safi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2003
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    Tây Bắc Group của các bác đi chơi vui và có nhiều kỷ niệm thật đấy, nhưng mà hình như khoảng 1 năm gần đây group của các bác không con hoạt động nữa phải không?
    À bác có thể cho em hỏi thăm tình hình bác Nguyên Kịnh dạo này thế nào rồi ạ???
  7. safi

    safi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2003
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    Tây Bắc Group của các bác đi chơi vui và có nhiều kỷ niệm thật đấy, nhưng mà hình như khoảng 1 năm gần đây group của các bác không con hoạt động nữa phải không?
    À bác có thể cho em hỏi thăm tình hình bác Nguyên Kịnh dạo này thế nào rồi ạ???
  8. tabalo

    tabalo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/06/2003
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    4
    Kết


    ...Đêm thu se lạnh. Dưới ánh bạch lạp leo lét, lão già ngồi trầm ngâm bên thư án. Trước mặt lão trên mặt bàn là một tập giấy điệp trắng tinh khôi mở rộng. Nghiên mực tàu mới mài đặt kề bên thỉnh thoảng bắt ánh nến lập loè d? quánh. Ngòi bút lông thấm đẫm mực tàu gác chéo trên nghiên mực kiên nhẫn chậm rãi đưa nhựa mực đọng nặng trĩu từng sợi đầu ngòi. Không gian chìm đắm trong yên lặng, thoảng mùi hương trầm. Lão già ngồi đó, toàn thân bất động như đã hoá thân vào tĩnh lặng. Lão đang miên man trong dòng ký ức của những ngày tháng đã xa, xa lắm. Đời lão lang bạt kỳ hồ, nay đây mai đó. Trên đường đời lão đã gặp bao nhiêu người, xấu có, tốt có, kẻ anh hùng cũng lắm mà kẻ tiểu nhân ti tiện cũng nhiều. Bản thân lão coi trời xanh là mái nhà, đất rộng là sân chơi. Từ lâu nay lão đã ấp ủ viết lại chuyện cuộc đời mình để kể cho con cháu hậu thế biết ông cha chúng đã sống như thế nào. Lão đã bao lần nhẩm trong đầu những câu, những vần văn tâm đắc, những tưởng chỉ cần đặt bút là dào dạt chảy. ấy vậy mà cứ mỗi lần ngồi trước thư án, bao câu chữ biết bao ấp ủ ấy lại biến đi đâu mất. Lão luôn thấy như thiếu một cái gì đó cần thiết lắm, cái thần của áng văn ấy cứ như trêu ngươi lão, chọc tức lão. Nó cứ quanh quẩn, phảng phất đâu đây gần lắm, mà lão không thể nào nắm bắt được. Đã bao đêm dài lão trằn trọc băn khoăn mà không thể lý giải được.

    Đêm nay, lại một đêm nữa lão ngồi tư lự hàng khắc giờ. . Tiếng chuông chùa văng vẳng từ phía núi xa đã điểm canh ba. Cái điều khó nắm bắt kia vẫn xoắn xuýt lấy lão, không buông tha lão. Lão thở dài. Thốt nhiên một làn gió lạnh luồn qua khe cửa, lão chợt rùng mình mà thiếp đi...

    Một giọng nói trầm vang làm lão tỉnh giấc:

    Trưởng lão kia, phải chăng nhà ngươi có điều gì băn khoăn khắc khoải?


    Lão chợt nhìn kỹ thì thấy đó là một vị tiên lão vận hoàng y, râu tóc trắng như cước, khuôn mặt hồng như uống rượu, tay chống gậy trúc. Gian nhà sáng bừng lên như có phép mầu. Biết không phải người thường, lão vòng tay cung kính nói:

    Thưa tiên ông, kẻ hèn hạ này chỉ mong viết được pho sử ghi lại những điều đã được mắt thấy tai nghe trên đời ngõ hầu truyền lại chút gì cho con cháu. Vậy mà lực bất tòng tâm, tài hèn sức mọn. Mong tiên ông chỉ giáo dùm thì thực lấy làm may mắn lắm.


    Tiên ông nhìn lão mà cả cười:

    Khó đến thế kia ư? Ta thấy trưởng lão là kẻ học rộng, biết nhiều. Có chăng chỉ cần thêm chút ý tứ cho thêm phần sinh động là đủ. Thôi, để ta giúp lão đôi dòng gọi là khai bút.


    Rồi không kịp để cho lão có phản ứng gì, tiên ông cầm bút phẩy vài đường trên mặt hồng điệp. Chỉ thấy ngòi bút loang loáng như rồng bay phượng múa trên mặt giấy, khiến lão nín thở mà rõi theo . Sau đôi dòng, tiên ông dừng lại mà rằng:

    Thôi, ta thiết nghĩ thế cũng đủ để giúp trưởng lão rồi. Ta đi đây!


    Chỉ nghe tiếng gió ào thổi. Tiếng cánh cửa kẹt mạnh khiến lão giật mình choàng tỉnh, nhìn quanh. Bóng trăng ngoài song cửa đã chênh chếch rơi. Ngọn bạch lạp vẫn leo lét cháy. Nghiên mực tàu đen quánh vẫn nằm nguyên trên mặt bàn. Cây bút lông vẫn gác hờ hững trên thành nghiên. Bỗng lão rùng mình nhìn thấy trên mặt giấy điệp rành rành nét bút tiên còn tươi rói. Rụt rè, lão chạm tay vào cây bút, bỗng thấy như có một làn hơi ấm truyền từ thân bút vào trong người. Lão vươn vai rồi hối hả viết tiếp những dòng thần bút: `...Bấy giờ khách trọ tại lữ quán Yên bái chỉ nghe rì rầm trong đêm một thứ âm thanh lạ lùng và khó hiểu...`
    --------------------
    Chuyện chưởng chép lại được viết trên nền của những sự kiện xảy ra trong chuyến đi Mù cáng chải - Mường tè năm 2000 của TBG.
    Mọi hư cấu chỉ nhằm mục đích thi vị hoá mà không làm thay đổi sự thực. Mỗi tác giả đã viết nên những phần cảm xúc lớn nhất của mình trong chuyến đi.

    Chuyện chưởng được hoàn thành trong gần 1 năm.
    Chương 1-7 được bắt đầu viết ngay sau chuyến đi ( tháng 2/01) và trong khoảng 2 tháng. Các chương cuối đã rất khó khăn để kết thúc. Sau khi treo giải thưởng đặc biệt cho người viết chương cuối, cuối cùng chuyện chưởng cũng đã được kết thúc vào tháng 12/2001.
    Người lĩnh giải cuối cùng là Minh kãn với chương 10 và hồi kết. Giải thưởng là một chiếc đèn pin du lịch Maglite.

    Các tác giả:
    Hồi 1,2,3,4: VTùng
    Hồi 5 : Nguyên kịch, Hà TB
    Hồi 6 : TTùng
    Hồi 7: Đ Minh
    Hồi 8: VTùng
    Hồi 9,10, Kết: **inh
    -------------------
    Tới đây xin kết thúc chuyện chưởng của nhóm Tây bắc, chúng tôi sẽ tiếp tục gửi các bài viết khác của nhóm lên để các bạn cùng tham khảo.
    -------------------
    Gửi bạn Safi,
    Nhóm Tây bắc vẫn tiếp tục hoạt động và không ngừng phát triển.
    Năm nay chúng tôi đã có những chuyến đi sau:
    Tết 2003: Tây Trường Sơn ( đã gửi nhật ký về chuyến đi này )
    1-5 2003:
    10/2003: Võ Nhai- Bắc Sơn- Bình Gia
    11/2003: Xuân Sơn
    Và các chuyến đi lẻ khác.
    Bạn Nguyên Kịch vẫn tham gia đều các hoạt động của nhóm.
    Thân
    -------------------------------------------------------------
    TÂYBẮCGroup, nhóm du lịch bằng xe máy
  9. tabalo

    tabalo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/06/2003
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    4
    Kết


    ...Đêm thu se lạnh. Dưới ánh bạch lạp leo lét, lão già ngồi trầm ngâm bên thư án. Trước mặt lão trên mặt bàn là một tập giấy điệp trắng tinh khôi mở rộng. Nghiên mực tàu mới mài đặt kề bên thỉnh thoảng bắt ánh nến lập loè d? quánh. Ngòi bút lông thấm đẫm mực tàu gác chéo trên nghiên mực kiên nhẫn chậm rãi đưa nhựa mực đọng nặng trĩu từng sợi đầu ngòi. Không gian chìm đắm trong yên lặng, thoảng mùi hương trầm. Lão già ngồi đó, toàn thân bất động như đã hoá thân vào tĩnh lặng. Lão đang miên man trong dòng ký ức của những ngày tháng đã xa, xa lắm. Đời lão lang bạt kỳ hồ, nay đây mai đó. Trên đường đời lão đã gặp bao nhiêu người, xấu có, tốt có, kẻ anh hùng cũng lắm mà kẻ tiểu nhân ti tiện cũng nhiều. Bản thân lão coi trời xanh là mái nhà, đất rộng là sân chơi. Từ lâu nay lão đã ấp ủ viết lại chuyện cuộc đời mình để kể cho con cháu hậu thế biết ông cha chúng đã sống như thế nào. Lão đã bao lần nhẩm trong đầu những câu, những vần văn tâm đắc, những tưởng chỉ cần đặt bút là dào dạt chảy. ấy vậy mà cứ mỗi lần ngồi trước thư án, bao câu chữ biết bao ấp ủ ấy lại biến đi đâu mất. Lão luôn thấy như thiếu một cái gì đó cần thiết lắm, cái thần của áng văn ấy cứ như trêu ngươi lão, chọc tức lão. Nó cứ quanh quẩn, phảng phất đâu đây gần lắm, mà lão không thể nào nắm bắt được. Đã bao đêm dài lão trằn trọc băn khoăn mà không thể lý giải được.

    Đêm nay, lại một đêm nữa lão ngồi tư lự hàng khắc giờ. . Tiếng chuông chùa văng vẳng từ phía núi xa đã điểm canh ba. Cái điều khó nắm bắt kia vẫn xoắn xuýt lấy lão, không buông tha lão. Lão thở dài. Thốt nhiên một làn gió lạnh luồn qua khe cửa, lão chợt rùng mình mà thiếp đi...

    Một giọng nói trầm vang làm lão tỉnh giấc:

    Trưởng lão kia, phải chăng nhà ngươi có điều gì băn khoăn khắc khoải?


    Lão chợt nhìn kỹ thì thấy đó là một vị tiên lão vận hoàng y, râu tóc trắng như cước, khuôn mặt hồng như uống rượu, tay chống gậy trúc. Gian nhà sáng bừng lên như có phép mầu. Biết không phải người thường, lão vòng tay cung kính nói:

    Thưa tiên ông, kẻ hèn hạ này chỉ mong viết được pho sử ghi lại những điều đã được mắt thấy tai nghe trên đời ngõ hầu truyền lại chút gì cho con cháu. Vậy mà lực bất tòng tâm, tài hèn sức mọn. Mong tiên ông chỉ giáo dùm thì thực lấy làm may mắn lắm.


    Tiên ông nhìn lão mà cả cười:

    Khó đến thế kia ư? Ta thấy trưởng lão là kẻ học rộng, biết nhiều. Có chăng chỉ cần thêm chút ý tứ cho thêm phần sinh động là đủ. Thôi, để ta giúp lão đôi dòng gọi là khai bút.


    Rồi không kịp để cho lão có phản ứng gì, tiên ông cầm bút phẩy vài đường trên mặt hồng điệp. Chỉ thấy ngòi bút loang loáng như rồng bay phượng múa trên mặt giấy, khiến lão nín thở mà rõi theo . Sau đôi dòng, tiên ông dừng lại mà rằng:

    Thôi, ta thiết nghĩ thế cũng đủ để giúp trưởng lão rồi. Ta đi đây!


    Chỉ nghe tiếng gió ào thổi. Tiếng cánh cửa kẹt mạnh khiến lão giật mình choàng tỉnh, nhìn quanh. Bóng trăng ngoài song cửa đã chênh chếch rơi. Ngọn bạch lạp vẫn leo lét cháy. Nghiên mực tàu đen quánh vẫn nằm nguyên trên mặt bàn. Cây bút lông vẫn gác hờ hững trên thành nghiên. Bỗng lão rùng mình nhìn thấy trên mặt giấy điệp rành rành nét bút tiên còn tươi rói. Rụt rè, lão chạm tay vào cây bút, bỗng thấy như có một làn hơi ấm truyền từ thân bút vào trong người. Lão vươn vai rồi hối hả viết tiếp những dòng thần bút: `...Bấy giờ khách trọ tại lữ quán Yên bái chỉ nghe rì rầm trong đêm một thứ âm thanh lạ lùng và khó hiểu...`
    --------------------
    Chuyện chưởng chép lại được viết trên nền của những sự kiện xảy ra trong chuyến đi Mù cáng chải - Mường tè năm 2000 của TBG.
    Mọi hư cấu chỉ nhằm mục đích thi vị hoá mà không làm thay đổi sự thực. Mỗi tác giả đã viết nên những phần cảm xúc lớn nhất của mình trong chuyến đi.

    Chuyện chưởng được hoàn thành trong gần 1 năm.
    Chương 1-7 được bắt đầu viết ngay sau chuyến đi ( tháng 2/01) và trong khoảng 2 tháng. Các chương cuối đã rất khó khăn để kết thúc. Sau khi treo giải thưởng đặc biệt cho người viết chương cuối, cuối cùng chuyện chưởng cũng đã được kết thúc vào tháng 12/2001.
    Người lĩnh giải cuối cùng là Minh kãn với chương 10 và hồi kết. Giải thưởng là một chiếc đèn pin du lịch Maglite.

    Các tác giả:
    Hồi 1,2,3,4: VTùng
    Hồi 5 : Nguyên kịch, Hà TB
    Hồi 6 : TTùng
    Hồi 7: Đ Minh
    Hồi 8: VTùng
    Hồi 9,10, Kết: **inh
    -------------------
    Tới đây xin kết thúc chuyện chưởng của nhóm Tây bắc, chúng tôi sẽ tiếp tục gửi các bài viết khác của nhóm lên để các bạn cùng tham khảo.
    -------------------
    Gửi bạn Safi,
    Nhóm Tây bắc vẫn tiếp tục hoạt động và không ngừng phát triển.
    Năm nay chúng tôi đã có những chuyến đi sau:
    Tết 2003: Tây Trường Sơn ( đã gửi nhật ký về chuyến đi này )
    1-5 2003:
    10/2003: Võ Nhai- Bắc Sơn- Bình Gia
    11/2003: Xuân Sơn
    Và các chuyến đi lẻ khác.
    Bạn Nguyên Kịch vẫn tham gia đều các hoạt động của nhóm.
    Thân
    -------------------------------------------------------------
    TÂYBẮCGroup, nhóm du lịch bằng xe máy
  10. tabalo

    tabalo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/06/2003
    Bài viết:
    1.052
    Đã được thích:
    4
    Tây bắc Group xin gửi tiếp những chuyến đi của mình.
    Bài viết dưới đây đã được gửi một lần, nhưng vì chúng tôi muốn gộp các bài viết thành một chủ đề nên xin gửi lại, ngoài ra vì năm nay cũng dự định đi lại khu vực này nên cũng muốn hâm nóng lên một chút.
    ----------------------------

    Một chuyến đi nhỏ cho một kinh nghiệm lớn.
    Chuyến đi Trường Sơn ?" Thanh Hoá - Nghệ An 2/2003.
    Chuyến đi của chúng tôi đã khởi đầu thật là đơn giản. Không có lịch trình cụ thể, không có bản phân công công tác, không mua bảo hiểm, không bảo dưỡng xe trước chuyến đi? tóm lại là không có gì cả, ngoài một buổi tụ tập sau bữa ăn tất niên và thu tiền những người đăng ký tham dự.
    Tất cả phần chuẩn bị cũng đơn giản chỉ là giao hết cho Cầm.
    Thật ra những gì chúng tôi kỳ vọng vào chuyến đi này không nhiều, có lẽ chỉ là một chuyến xuất hành đầu năm, nhẹ nhàng và có tính ?o du xuân ?o hơn là một chuyến đi thực sự.
    ?. Ngay sau ngày 1 Tết nắng chang chang là một thông báo gió mùa đông bắc tăng cường và nỗi lo mưa gió của cả đội. Ngày 2 mưa ảm đạm trên toàn miền Bắc. Ngày 3 đài vẫn báo: ?o Các tỉnh từ Nghệ an đến Thừa thiên-Huế nhiều mây, có nơi có mưa??T?T Hà nội lúc nắng lúc mưa.
    Hơn ai hết Tbers là những người hiểu rõ hành trình trong mưa là như thế nào: lạnh, ướt, run, không phong cảnh, không chụp ảnh.. tồi tệ. Chẳng lẽ một cuộc xuất hành đầu năm lại buồn vậy sao? Mà năm nay xuất hành hướng Tây Nam là cầu hỉ ( hỉ hỉ )
    May mắn đến chiều 3 Tết trời quang, mây tạnh, ấm áp dần lên để buổi tối thật là đẹp cho một cuộc xuất hành. Như mọi cuộc khởi hành, rầm rộ và hào hứng cho những người ra đi ( VTùng, TTùng, Tấn, Tuấn Anh, Cầm, Nguyên, Hà lốn, Hùng), nuối tiệc và hơi tủi cho những người đưa tiễn ( Tú , Minh, Mai, Hà TB )
    ? Sau một buổi lang thang ở nhà thờ đá Phát diệm, chúng tôi lại tụ tập ở Bỉm sơn, chuẩn bị cho hành trình chính thức vào đường mòn Hồ chí minh và Tây trường sơn. Chúng tôi quyết định đi vào cửa Trường sơn qua tỉnh Thanh Hoá, bắt đầu bằng đường quốc lộ 217. Dự định của chúng tôi là sẽ đi đến điểm cực tây của Thanh Hoá, huyện lỵ Bái thượng, sau đó đi đường dân sinh qua điểm cực tây của đường .. , huyện Quế phong, Nghệ An, từ đó đi tiếp qua huyện Tương dương, khép kín tuyến đường phía Tây của hai tỉnh Thanh Hoá và Nghệ An.
    Ngày đầu tiên trong tỉnh Thanh Hoá, Tbers đã cùng nhau lang thang trên các cánh đồng mía bạt ngàn của vùng Lam sơn. Dù rằng chúng tôi đã có dịp đi qua những cánh đồng mía mênh mông của các tỉnh Hoà bình, Sơn La và nhiều nơi nữa, nhưng chỉ có ở đây mới có hình ảnh thực sự thế nào là một ?o vùng nguyên liệu ?o. Miên man là mía, trải dài trên các triền cao nguyên phía Tây Thanh Hoá. Những con đường đất đỏ chạy hút tầm mắt trong mía. Thi thoảng con đường lại dẫn lên những đỉnh đồi cao, ở đó người ta những tưởng sẽ được nhìn thấy một điểm cuối của con đường, hay chí ít cũng là một cái gì đó khác với mía. Nhưng có lên tới đỉnh ta mới thấy rằng đang bị ngập tràn trong một biển màu xanh của mía. Ở dưới mía là những con đường lan toả khắp nơi trong cái cao nguyên mênh mông này, những con đường mà chúng tôi đã luôn luôn mất đến nửa giờ để hỏi đường mỗi khi gặp một ngã ba hay ngã tư, khi không có một bóng người và dĩ nhiên là nếu không đi đúng đường thì sẽ cứ loanh quanh cả ngày trong mía mà khát khô cả cổ dù xung quanh là mía. Bởi lẽ mía ở đây là mía nguyên liệu đường chứ không phải mía ăn. Thi thoảng là những chuyến xe mía lặc lè chạy mất hút càng cho ta cảm giác đồ sộ về một ngành công nghiệp mía - đường.
    Cuối cùng chúng tôi cũng thoát ra được khỏi cánh đồng mía để đến huyện lỵ Thọ xuân, Thanh Hoá. Nhưng thật đáng thất vọng khi, ?o có KaraOK, có bánh gato, có áo cưới, có mọi thứ nhưng không có nhà nghỉ, hàng ăn thì chưa mở cửa vì mới mồng bốn Tết?. Ngao ngán vì đã 7 giờ tối mà còn phải chạy thêm 15 Km để đến nhà máy đường Lam Sơn mới có thể kiếm được chỗ ăn nghỉ.
    Nhà máy đường Lam sơn nằm ngay sát Lam kinh, một trong ba kinh đô cổ của miền Bắc (Lam kinh ?" Hoa Lư ?" Thăng Long). Giữa mía là một thị trấn sáng rực nổi lên. Chỗ nghỉ duy nhất là nhà khách của nhà máy nhưng dù đã được cổ phần hoá lâu rồi thì cái nhà khách trực thuộc này vẫn hoạt động y hệt thời còn bao cấp. Cả nhà khách trống trơn không có một người khách vậy mà người trực vẫn báo chúng tôi là hết phòng. Chỉ khi chúng tôi vặn hỏi thì mới trả lời là phòng chỉ để phục vụ nội bộ nhưng muốn nghỉ thì phải được phép của sếp. Mãi rồi chúng tôi cũng thu xếp được 2 phòng nghỉ. Nhân đây không hiểu cái dự án du lịch ?o Hành trình 1000 năm những kinh đô ?o trong đó có Lam kinh mà ông giám đốc sở Du lịch Thanh hoá công bố, dự định khởi động vào quý 1-2003 sẽ bắt đầu bằng cách nào khi mà cơ sở hạ tầng phục vụ du lịch ở đây còn quá đơn giản.
    Thứ 4, 5-2-2003.
    Buổi sáng đã bắt đầu thật tuyệt với chuyến thăm Lam kinh. Khu di tích trải rộng trên mấy triền đồi, đang được trùng tu. Thấp thoáng trong những tán cây rừng là đôi ba di tích đá còn lại, một vài biển đá chỉ dẫn. Trên một khoảnh đất rộng vẫn còn vết tích của những chân cột bằng đá và một bậc tam cấp với những đầu rồng, chứng tích của một thời oanh liệt xưa kia của nhà Lê. Phảng phất trong khu di tích Lam kinh là không khí trầm mặc của thời gian, nép mình trong một khu rừng rộng lớn được bảo vệ cẩn thận, và điểm xuyết là những lăng mộ cổ của vua Lê và các đời hậu duệ. Dăm ba cái hố khảo cổ được mở ra nhưng không một bóng người càng tăng vẻ huyền bí của di tích?
    ? Có thể nói đường Hồ chí minh chia Thanh Hoá thành 2 phần, miền đông và miền Tây. Miền Đông thoai thoải dần cho tới những dải đất đồng bằng hẹp ven biển Bắc trung bộ trong khi đó miền Tây thì cao dần lên những rặng núi trập trùng xa xa thuộc dãy Trường Sơn. Con đường mới chỉ đang là nền đất đỏ, dở dang những cây cầu đang ở giai đoạn nước rút, đôi khi xẻ qua một quả đồi, lúc lại cắt ngang qua một vạt rừng rậm rạp hay tung cánh những triền đồi đầy lau lách. Dọc theo con đường đôi khi bắt gặp những nhóm tù nhân mặc áo sọc thuộc hai trại tù nổi tiếng Thanh Hoá là trại Thanh Lâm và trại Thanh Phong đang lao động trên những khoảng ruộng nho nhỏ nằm chen trong rừng. Đây đó có thể nhìn thấy những tháp canh của các trại tù này vươn cao hẳn trên cánh đồng khiến cho chúng tôi cũng không cảm thấy thực sự thoải mái khi chạy qua khu vực này. Tới gần địa phận Nghệ An con đường lại xuyên vào nông trường mía Bãi Chành và Cờ Đỏ. Lại mía và mía. Và hàng chục cây số liên tục trên đường Hồ Chí Minh là quá đủ để lưu lại hình ảnh một con đường. Chúng tôi quyết định chia tay với nó để tới một con đường hứa hẹn nhiều kỳ thú hơn, con đường số 49 đi lên phía Tây Bắc Nghệ an, qua những địa danh nổi tiếng về đá đỏ như Quỳ hợp, Quỳ Châu?
    Tối mịt mới tới được huyện lỵ Quế Phong, huyện cực Tây bắc của Nghệ an. Đồn biên phòng nằm ngay gần đường quốc lộ tạo ra cảm giác đã đến gần biên giới lắm rồi và ít nhiều đem lại một tâm lý xao xuyến ( khu vực biên giới mà lại ). Thế nhưng từ huyện lỵ tới biên giới ngót nghét 40 Km đường rừng nữa. Đường rừng ở đây, có nghĩa là nếu đi từ huyện lỵ này về Hà nội ( cách khoảng 400 Km ) chắc là còn nhanh hơn đi lên biên giới !
    Các huyện lỵ của hai tỉnh Thanh Hoá và Nghệ An có lẽ còn xa mới bằng được huyện lỵ của các tỉnh biên giới phía Bắc là Hà giang hay Cao bằng. Các huyện lỵ này đều na ná nửa tỉnh nửa quê, phát triển lộn xộn, con người thì không có cái chất hiền lành thật thà của những người dân tộc mà chúng ta hay gặp ở miền núi phía Bắc. Hơn nữa, vì là các huyện giáp biên giới Lào, nên nhìn đâu cũng có vẻ ?ocó ma tuý?. Mà ngay cái cách người ta nhìn chúng tôi cũng vậy, cái nhìn soi mói của những tay buôn lọc lõi làm gai cả người, dường như họ không chịu hiểu là chúng tôi chỉ đi du lịch, mà chắc chắn là, hoặc là đi buôn ( một cái gì đó !!) hoặc là đi thăm người nhà trong trại giam, có người lại cứ đổ riệt cho chúng tôi là công an ngầm đi bắt ma tuý.
    Duy nhất một cái được ở thị trấn Quế phong là chúng tôi đã có một bữa ăn thật là ngon lành, bởi sau những bữa ăn nhập nhoạng ở những quán ăn nham nhở xứ Thanh, chúng tôi cũng tìm được một hàng ăn tương đối đàng hoàng ở đây. Ngủ thì đã có nhà trọ, 30 nghìn một phòng nhỏ xíu có 2 giường, vệ sinh và tắm giặt bên ngoài. Dẫu sao thì cũng quá tốt so với cái cảnh xin xỏ để được vào nhà khách Lam Sơn. Đêm lạnh và ngủ thật ngon.
    -------------------------------------------------------------
    TÂYBẮCGroup, nhóm du lịch bằng xe máy

Chia sẻ trang này