1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TẾT

Chủ đề trong 'Mỹ Thuật' bởi DACAM, 11/01/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. meohoacao

    meohoacao Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    147
    Đã được thích:
    0
    Tết hả, chán kinh khủng.
  2. chuoicabuong

    chuoicabuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/05/2003
    Bài viết:
    116
    Đã được thích:
    0
    Cái không khí lạnh của mấy ngày hôm nay dã thấy caí tết đang " dẫn xác" về với muôn dân muôn hoa . Nhớ cái hồi nào , hồi nào ý nhỉ lạnh hơn bây giờ nhiều mỗi khi cái tết đến trong lòng lại vui "đáo để" nào thì tiền mừng tuổi này nào thì mua quần áo này nào thì đi chơi tết du xuân thăm nom họ hàng gần xa bà con khối phố . Nhưng bây giờ cái tết sao mà chán thế cơ chứ ! chậc chậc ac ac .
    Đường phố buồn tẻ vắng tanh không khí lúc lạnh ,lúc nóng lẫn lộn "giá thị xã hội đảo lộn chả biết đâu mà lần " . Đi chơi hả có cái milu gì đâu mà chơi ăn uống nhậu nhẹt với mấy đứa bạn là lại lăn ra ngủ rồi lại tăng cân vèo vèo .
    Không hiểu sao tôi sợ nhất là đi chùa , cứ tết tới cả nhà tôi lạ đi thuyền qua hồ tây sang bên Phủ thắp hương cầu trời , người đông nghẹt , mùi hương ngập trời tới nghẹt thở chen chúc nhau cầu khấn cứ như đi xem ca nhạc , ( nam mô a di đà phật - báng bổ báng bổ ) nhìn những cái tượng tôi toàn tưởng tượng ra ma quỷ và cái chết làm lạnh cả người .Đoàn người vẫn tấp nập đi họ cúng bái lẩm nhẩm ko hiểu đất trời thượng đế có thấu hiểu cho lòng họ ko nhi ?
    Quay trỏ lại với quá khứ eo ui pháo nổ to vang vào đêm 30và sáng mùng 1 thích khủng khiếp trẻ con ngưòi nhớn nô nức vui xuân . Cái tiếng pháo nổ to đùng giòn giã -- công khai- nghe như tiếc chúc của trời đất sức xuân dồi dào của vạn vật , nghe như niềm vui đang tới . Trở về thực tại cái tiếng pháo cách xa vài nhà , đốt dấm đốt dúi -khéo đốt xong thì bị tóm- thì báo hiệu điều gì nhỉ
    Nỗi niềm cái tết sao mà sao xuyến nhưng .....
    I do say things that I think will shock people, BUT..........
  3. Martin-Luther-King

    Martin-Luther-King Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/11/2002
    Bài viết:
    232
    Đã được thích:
    0
    Vote em chuoicabuong 5* cho bài viết này nhé!
    I have a dream
  4. dom_rocker

    dom_rocker Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2003
    Bài viết:
    946
    Đã được thích:
    0
    Tôi ghét tết ở thành phố
    Nơi tôi đến, tết lẩn khuất trong đám mùi già, nhảy nhót cùng khóm hoa cải vàng đến ngọt ngào.
    Rồi thì cơ man nào là mùi, mùi cay nồng nhà ai đốt đống dấm, mùi khói từ chái bếp nhà ai ấm cả sương sớm, mùi của lá dong thì thầm trong nồi nước sôi bánh chưng òng ọc, mùi thơm của chùm ổi mới chín, mùi đất ẩm mốc bốc lên, mùi rêu phong từ những bờ tường cũ. Mùi của mùa xuân, và chỉ mùa xuân mới cho nơi này những gi` tinh tuý đến thế.
    Nơi này, một đám gà chạy lăng xăng_một đám màu nhảy nhót
    Chỗ kia, khóm hồng bạch đu đưa_ một khóm nhạc thầm thì
    Nơi kia, chùm ổi đung đưa_một vần thơ ngơ ngẩn..
    Không biết ở nơi nào đó, người ta mải quà cáp biếu xén, người ta gửi cả ơn huệ vào phong bao lì xì cho trẻ con, nơi này tôi chỉ biết có mùa xuân, mùa xuân đã về trên đất này. Như cô gái mười tám chờ nụ hôn đầu đời, như thiếu nữ hai mươi mong sự động chạm đầu tiên, tôi mở cửa, lắng nghe mùa xuân về....
  5. taisaolaithe

    taisaolaithe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2003
    Bài viết:
    929
    Đã được thích:
    0
    Ngày cuối năm tặng cả nhà Truyện ngắn của chị Châu Giang nè, ngày trước đã có lần Taisaolaithe là học trò của chị đó, chị dạy vẽ rất dể hiểu
    Những ngày hạnh phúc - Truyện ngắn

    Cô gái trẻ lần đầu tiên có người con trai rủ đi hái lộc giao thừa; người mẹ ngồi ngắm đàn con đi làm ăn xa trở về quây quần quanh mâm cỗ ngày Tết; những người thân yêu trong gia đình sau nhiều năm xa cách, được nghe giọng nói, tiếng cười của nhau... Đó là những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, bình dị mà cũng vô cùng thiêng liêng, cảm động khi Tết đến xuân về.
    Nhà nghèo, lại đông con nên Tết đến thật đơn giản. Một vài cái bông vạn thọ cắm trên bàn, bánh chưng nhỏ bằng bàn tay và một nồi thịt hột vịt muối kho tàu ăn trọn ba ngày Tết. Nhưng thật sự vui và đầm ấm. Nhất là vào đêm giao thừa, ba tôi treo trên cây ổi trước nhà một phong pháo dài độ hai gang tay, đợi đến mười hai giờ sẽ cho hai anh em sinh đôi Thiên Tam, Thiên Tứ cầm nhang đốt. Đó là một việc làm rất đơn giản nhưng đã làm hai anh hồi hộp suốt từ buổi trưa. Khi viên pháo cuối cùng đã nổ tan xác, chúng tôi vào nhà và ngồi quây quanh bàn theo thứ tự. Đầu tiên là chị hai Thiên Khuê, đến hai anh Thiên Tam, Thiên Tứ, đến tôi - Thiên Tuệ - và sau cùng là cậu út Thiên Vi đang ngủ gà ngủ gật trong lòng mẹ. Ba tôi móc túi rút ra những phong bao mầu đỏ phát cho từng đứa, vừa cười vừa bảo: "Năm mới, các con thêm một tuổi phải ngoan và giúp mẹ nhiều hơn nữa nhé". Chúng tôi sướng lắm vì có được bao lì xì mầu đỏ, nên ba bảo gì cũng cứ dạ rân lên. Để ngay lập tức qua ngày hôm sau, hai anh Thiên Tam, Thiên Tứ u đầu sứt trán vì trèo cây và chị Thiên Khuê với tôi đi chơi với bọn bạn tối mịt mới về. Mọi việc trong nhà đều do một tay mẹ xoay xỏa.

    *********
    Bất hạnh thay cho những ai chỉ vì hoàn cảnh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực !  
  6. taisaolaithe

    taisaolaithe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2003
    Bài viết:
    929
    Đã được thích:
    0
    Thông thường khoảng một giờ sáng chúng tôi mới bắt đầu lên giường ngủ. Tôi và chị Khuê ngủ chung trên chiếc giường nhỏ, nằm hơi chếch với cửa buồng. Tôi nằm ngoài nên có lần thức dậy sau giấc ngủ dài vẫn thấy ba ngồi cặm cụi bên bàn viết. Đó giống như là một thói quen của ông sau đêm giao thừa, ngồi viết những chữ loằng ngoằng bằng mực Tàu trên giấy đỏ hoặc vẽ những con thú biểu trưng cho năm mới trên giấy lụa bồi để sáng mồng một treo lên bàn thờ. Cái hình ảnh đó tươi đẹp đến nỗi rất nhiều năm sau, nhắm mắt lại tôi vẫn thấy nó còn mới mẻ như mới xảy ra ngày hôm qua. Mùi hương từ những bông vạn thọ và nhang trầm phảng phất, ánh đèn vàng và những tờ giấy mầu đỏ bay phơ phất dưới cánh quạt trần...
    Tất cả những điều đó bây giờ đã thành kỷ niệm. Đã có một cuộc sống mới tràn vào ngôi nhà bé nhỏ này, thay đổi những điều tưởng chừng như đã trở thành vĩnh cửu.
    Ngôi nhà ẩm mốc có những cánh cửa sổ sơn xanh bỗng trở nên rộng thênh thang khi chỉ còn lại mình tôi và mẹ. Ba mất năm tôi lên mười lăm tuổi. Đó là khoảng thời gian dài nhất trong đời người. Nó làm tóc mẹ bạc trắng chỉ sau một đêm nhưng đã làm chúng tôi trưởng thành lên rất nhiều.
    Chị hai Thiên Khuê lấy chồng Việt kiều, sống xa quê hương vậy mà đã tròn bảy năm. Bảy năm đó chưa một lần nào chị về thăm lại nhà, ngoài những lá thư tràn ngập niềm vui và những gói quà đóng trong những hộp các tông đến từ San José. Hai anh Thiên Tam, Thiên Tứ đi làm ăn xa, thi thoảng lắm mới có tin về nhà bằng những mảnh giấy nhàu nhỏ còn dính mùi dầu nhớt. Nghe đâu họ mở một tiệm làm sắt, nhưng cũng không cạnh tranh nổi với các cửa tiệm lớn và tân tiến, nên khách đến đặt hàng thưa thớt. Trong nhà chỉ còn lại duy nhất em trai Thiên Vi học lên đại học. Mẹ tôi lo đóng tiền cho em bằng cách bán những mớ quà chị Khuê gửi về. Cứ độ khoảng ba thùng các tông là lo đủ cho em nửa năm học phí.
    *********
    Bất hạnh thay cho những ai chỉ vì hoàn cảnh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực !  
  7. taisaolaithe

    taisaolaithe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2003
    Bài viết:
    929
    Đã được thích:
    0
    Thỉnh thoảng mẹ lại vuốt tóc tôi an ủi: "Con gái út ít tội nghiệp của mẹ, chỉ có con là còn ở với mẹ. Mai này cái nhà này là dành cho con. Con có lấy chồng ở đâu thì cũng về đây mà ở, để còn lo khói hương cho ông bà tổ tiên nghen con". Tôi biết tôi sẽ vâng lời mẹ, vì tôi là một đứa con gái ngoan và hiền, nhưng tận trong sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn mơ hồ cảm thấy một nỗi buồn. Ngày ngày, sau khi dọn dẹp nhà cửa, quét dọn vườn tược xong, tôi lại trèo lên một cành ổi cao nhất, vâm váp nhất nhìn ra đường lộ. Đó là lúc tôi thấy rõ nỗi buồn của tôi nhất.
    Mùa Tết lại về. Năm sau là năm Thân, là năm tuổi của tôi. Mẹ bảo, tuổi Thân thì mặc tuổi Thân, sinh phải giờ Dần thì vẫn làm quan. Tôi tuổi Thân, sinh giờ Dần, chắc chắn sẽ sướng. Nhưng sướng thế nào mẹ không nói được. Mẹ chỉ dặn, sang năm tôi phải cẩn trọng trong mọi việc. Năm tuổi, những điều không tốt hay vận vào mình. Giao thừa, mẹ sẽ cho tôi một cái bùa đeo tay để thoát khỏi mọi điều xui rủi. Với mẹ, tôi lúc nào cũng như một đứa bé gái còn rất ngây thơ.
    Anh Phiên chạy xe đạp ngang qua nhà tôi, bấm chuông kính coong. Tôi chạy ra bảo: "Anh Phiên, đi chơi với bồ à? Vô nhà em uống nước chơi". Anh Phiên luống cuống dừng xe lại, mặt mũi đỏ bừng lên nom đến tội. Anh Phiên là bạn của hai anh Thiên Tam, Thiên Tứ. Anh làm việc cho phòng văn hóa thông tin xã. Một vài lần anh có đưa cho tôi xem những bài thơ của anh đăng trên báo. Đó là những bài thơ tình khá cảm động. Nhưng không hiểu sao nhân vật con trai xưng tôi đó luôn luôn bị thất tình. Hỏi thì anh ngượng nghịu bảo, mình sao thì thơ nó làm vậy.
    *********
    Bất hạnh thay cho những ai chỉ vì hoàn cảnh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực !  
  8. taisaolaithe

    taisaolaithe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2003
    Bài viết:
    929
    Đã được thích:
    0
    À, vậy là anh hay bị thất tình. Tôi không hiểu người như anh làm sao thất tình được. Kiểu người như anh, bọn con gái choai choai như tôi chạy theo hà rầm. Anh cao một mét bảy mươi, người lúc nào cũng đứng thẳng tắp, lúc nào cũng mặc quần tây áo sơ mi bảnh tỏng, tóc lúc nào cũng chẻ ngôi giữa để lộ vầng trán phẳng và rộng và lúc nào cũng hiền lành. Mỗi lần tôi giận dỗi hay chọc tức gì anh là mặt anh lại đỏ lên, luống cuống không nói ra lời. Từ ngày hai anh Thiên Tam, Thiên Tứ đi làm ăn xa, anh cũng năng lại nhà tôi hơn. Nhưng bẵng đi một dạo, anh không lui tới nữa. Gặp tôi ngoài đường chỉ chào hỏi qua loa, mặt đỏ lựng lên rồi nhấn pê-đan đạp mải miết.
    Chúng tôi bắc ghế ngồi ngoài sân, dưới những cành ổi đang nhú ra những quả non xanh biếc. Không khí thơm mùi đất ẩm và mùi gỗ mục. Anh Phiên hít một hơi thật sâu bảo:
    - Ổi nhà mình năm nay được mùa ghê nhỉ?
    - Dà. Đợi chín chắc cũng bán được ít tiền anh ạ.
    - Thế nhà mình đã ngắt lá mai chưa?
    - Dạ chưa. Em đang đợi Thiên Vi về, ngắt vẫn còn kịp. Chứ em bắc ghế, cũng chỉ với tới cành thấp nhất thôi.
    - Ờ, tại nó cao quá mà.- Anh cười khẽ - Nếu Thiên Vi về không kịp, em cứ nhắn anh qua, anh ngắt giùm cho. Đừng ngại.
    Nghe anh nói thế tôi liền nhớ lại những lần gặp nhau ngoài đường, anh cứ vội vội vàng vàng lủi đi làm tôi tức quá. Tôi nói hờn:
    - Nhưng anh bận lắm mà. Đến chào hỏi em anh còn không có thời giờ chớ nói chi đến chuyện ngắt lá mai.
    Anh Phiên ấp úng gì đó trong miệng rồi đánh trống lảng:
    - Tết này anh chị em về chơi không?
    *********
    Bất hạnh thay cho những ai chỉ vì hoàn cảnh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực !  
  9. taisaolaithe

    taisaolaithe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2003
    Bài viết:
    929
    Đã được thích:
    0
    - Chắc là không. Em đâu có nhận được tin gì của họ. Vậy đó, mấy người đó đã đi là đi mút chỉ luôn, chẳng vương vấn gia đình chút nào đâu anh ơi. - Lạ nhỉ, họ đâu phải người bạc nghĩa vậy đâu. Chắc là do hoàn cảnh khó khăn.
    - Anh Thiên Tam, Thiên Tứ em không nói. Chớ chị Hai bên đó chắc chắn là sướng rồi.
    - Ồi, mình bên này đâu biết bên kia họ sướng khổ sao hả em.
    Chúng tôi ngồi một lát thì anh Phiên có việc phải đi. Ra đến cổng, tôi thấy mặt anh lại đỏ lên nên biết chắc anh đang có gì khó nói đây. Tôi gặng:
    - Còn gì nữa không anh?
    - Thiên Tuệ nè, cúng giao thừa xong em làm gì?
    - Như mọi năm thôi. Em sẽ vẽ một con khỉ để sớm mồng một treo lên bàn thờ. Rồi đi ngủ.
    - Anh muốn rủ em đi chùa hái lộc. Em đi được không?
    Tôi vừa bất ngờ vừa sung sướng. Lần đầu tiên có một người con trai rủ tôi đi hái lộc vào đêm ba mươi. Chỉ có những đôi lứa yêu nhau mới dắt nhau đi hái lộc đầu năm như vậy. Hay anh ấy... Tôi không dám nghĩ tiếp nên chỉ bảo:
    - Dạ, để em xin phép mẹ.
    Anh Phiên đi rồi mà tôi vẫn thấy bồi hồi. Thốt nhiên tôi nghĩ, anh Phiên chỉ tội nghiệp tôi. Anh đang thay vai trò của anh Thiên Tam, Thiên Tứ chăm sóc đứa em gái nhỏ đáng thương. Chắc trước khi đi, hai anh đã dặn dò anh Phiên làm thế. Nhiều mùa Tết qua, năm nay anh ấy mới sực nhớ đến nghĩa vụ của mình. Ý nghĩ này làm tôi thấy bình tĩnh hơn. Nhưng nỗi trống trải và cái buồn vô cớ lại ùa vào lòng.
    *********
    Bất hạnh thay cho những ai chỉ vì hoàn cảnh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực !  
  10. taisaolaithe

    taisaolaithe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2003
    Bài viết:
    929
    Đã được thích:
    0
    Ngày hai tám Tết, tôi và mẹ ngồi gói bánh chưng. Tôi ngồi lau lá dong còn mẹ xát đỗ, vo nếp. Mấy năm gần đây gia đình tôi đã có của ăn của để nhờ những gói hàng của chị Khuê gửi về, nên Tết nào mẹ cũng gói rất nhiều bánh chưng, làm mứt, gói giò thủ. Mẹ bảo để nhỡ anh chị tôi có về thì còn có cái mà ăn. Nhưng mấy mùa Tết qua nào có ai về đâu. Vậy mà Tết này mẹ vẫn gói nhiều bánh chưng mặc lưng mẹ đau từ suốt mấy bữa qua. Kiểu này chỉ có Thiên Vi là lời nhất. Sau Tết nó lại có thực phẩm để gồng gánh lên ký túc xá.
    Tôi gò lưng lau hết lá này đến lá khác, cho đến khi mẹ bảo "Được rồi con" tôi mới dừng lại. Tôi phụ mẹ đổ nếp vô khuôn. Phần bỏ nhân và cột lạt mẹ không cho tôi đụng vào. Mẹ bảo, khâu cuối này quan trọng nhất. Gói lỏng tay bánh sẽ nhão mà chặt tay quá bánh sẽ nứt. Coi cách mẹ chăm chút từng chiếc bánh, tôi biết mẹ trông ngóng anh chị về lắm.
    Buổi chiều bánh đã gói xong xếp đầy trên hai cái nong. Anh Phiên ghé qua nhà tôi, từ ngoài cổng đã nghe tiếng sên xe lạch cạch. Hôm nay anh bận áo thun cổ tròn, quần jean xanh nom rất lạ. Ngó anh phải trẻ ra chừng mấy tuổi. Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của tôi, mặt anh Phiên lại đỏ lựng. Anh hỏi:
    - Bác có nhà không Tuệ?
    - Ở trỏng đó.- Tôi hơi thất vọng vì thấy anh chỉ nhắc đến mẹ.
    *********
    Bất hạnh thay cho những ai chỉ vì hoàn cảnh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực !  

Chia sẻ trang này