1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TẾT

Chủ đề trong 'Mỹ Thuật' bởi DACAM, 11/01/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. taisaolaithe

    taisaolaithe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2003
    Bài viết:
    929
    Đã được thích:
    0
    Trời đã hơi nhập nhoạng tối nên tôi phải bật đèn. Mẹ nhắc: "Lấy nước mời anh đi con". Anh Phiên xua tay: "Dạ thôi khỏi bác, con tới thăm bác chút thôi. Con có chút quà biếu bác". Anh đặt lên bàn hai gói trà sen bọc giấy đỏ rất đẹp: "Đêm giao thừa bác nhớ pha chén trà mời bác trai giùm con nghe bác". Mẹ mủm mỉm cười: "Cái thằng này chu đáo ghê. Ai có phước mới nhận được con làm rể đó Phiên". Mẹ đặt cặp trà lên bàn thờ rồi quay sang hỏi anh: "Đã có đám nào chưa con?". Tim tôi bỗng nhiên thót lên một cái. Hai bàn tay vặn vẹo vào nhau lúc nào không biết. Tôi chỉ cảm thấy dễ thở lại khi nghe anh nói: "Dạ chưa bác. Con vầy ai mà ham bác ơi".
    Tôi đưa anh ra cổng. Bóng tối len lỏi trên những tàn cây đẫm nước. Cơn mưa trái mùa hồi trưa đã gột rửa sạch sẽ những bụi bẩn bám trên lá lâu ngày. Không khí mát rười rượi. Anh Phiên ngồi lên xe đạp, bảo:
    - Nhớ nghen Tuệ.
    - Nhớ gì kia?- Tôi ngơ ngác.
    Sau giao thừa anh qua đón em đi chùa.
    Chưa kịp đợi tôi trả lời, anh đã phóng xe chạy mất.
    Chúng tôi đợi đến mười hai giờ kém năm phút thì thấy thất vọng quá. Vậy là cả năm nay nữa, chị Thiên Khuê, hai anh Thiên Tam, Thiên Tứ cũng không về. Mẹ ngồi bần thần bên cửa, cố nén tiếng thở dài. Tôi biết mẹ buồn lắm nhưng mẹ không dám giận, dám trách. Thiên Tam, Thiên Tứ là con trai, một bước đi không vấn vương quay đầu trở lại mới mong làm việc lớn. Còn chị Khuê, đâu phải chị không nhớ tới chúng tôi. Chị vẫn gửi quà về đều đặn và chúng tôi đã sống trên những gói hàng đó hằng bao năm trời. Hẳn phải có một lý do nào đó mới khiến chị không về thăm chúng tôi.
    *********
    Bất hạnh thay cho những ai chỉ vì hoàn cảnh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực !  
  2. taisaolaithe

    taisaolaithe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2003
    Bài viết:
    929
    Đã được thích:
    0
    Giao thừa lại lặng lẽ trôi qua. Mẹ và Thiên Vi đã đi ngủ. Mùi nhang trầm bay phảng phất. Tôi lấy giấy mầu, bút mực Tàu ra vẽ. Mẹ thường bảo trong mấy chị em, tôi vậy mà lại giống ba nhất. Giống dáng người, nét mặt đến tính cách. Có cái gì đó hoài cổ ở trong tôi. Như lúc này đây, trong ánh đèn vàng mơ hồ và tịch mịch, khi tôi làm tiếp công việc của ba để lại, tôi thấy nhớ người da diết. Những ký ức tuổi thơ lại trở về. Tôi lại hỏi mình, nếu tôi cũng đang ở bên trời Tây như chị, tôi có còn sự lưu luyến như thế này không?
    Con khỉ vừa vẽ xong thì có tiếng gõ cửa. Tôi mới sực nhớ khuya nay có hẹn với anh Phiên. Tôi vừa thò đầu ra thì anh Phiên hỏi:
    - Đi được không Tuệ?
    - Dạ được chớ. Anh đợi em chút, em sắp lại giấy mầu đã.
    Nhưng kỳ thực là tôi chạy vô soi gương. Tôi lấy thêm chút dầu dừa quết lên tóc cho mượt. Lần đầu tiên trong đời tôi vụng về thoa một chút son lên môi.
    Anh nhấn bàn đạp. Chiếc xe lắc lư rồi từ từ bon trên đường làng. Tiếng gió thổi vun vút qua tai. Anh quay lại dặn:
    - Em cẩn thận coi chừng té. Bám anh chắc vào.
    Tôi dạ khẽ rồi đưa tay túm chặt áo anh. Thỉnh thoảng gặp phải đoạn đường xấu, xe nẩy tưng tưng làm tay tôi chạm phải hông của anh. Người tôi gai lên. Tim đập dồn dập. Xung quanh tôi vang lên những tiếng cười nói âm i. Những ông bà già, những cặp tình nhân cũng đi hái lộc đầu xuân, cầu ước gia đình thuận hòa yên ấm, cháu con đề huề và đôi lứa sẽ bên nhau bền lâu. Còn tôi, tôi sẽ ước gì đây?
    *********
    Bất hạnh thay cho những ai chỉ vì hoàn cảnh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực !  
  3. taisaolaithe

    taisaolaithe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2003
    Bài viết:
    929
    Đã được thích:
    0
    Đến nơi, chùa đã đông nghẹt người. Chắc chắn không lọt được vào trong sân, mà có khi cũng chẳng còn lộc non nào để hái. Chúng tôi đứng trù trừ một lúc thì anh Phiên nản:
    - Thôi vậy. Mình không hái lộc ở chùa được thì ra chỗ khác hái vậy.
    Chúng tôi chở nhau về. Ngang qua hàng khuynh diệp, anh Phiên bảo:
    - Mình xuống đây hái chút lộc chơi.
    Đêm không trăng nhưng vẫn có một thứ ánh sáng mờ ảo và thơm ngát lan tỏa khắp nơi. Chân chúng tôi đạp lên cỏ lụp thụp. Chúng tôi ngồi nghỉ bên một đống rơm khô và im lặng rất lâu. Cuối cùng anh Phiên hỏi, vẻ rất khó khăn:
    - Chị Thiên Khuê dạo này sao rồi Tuệ?
    - Chị ấy vẫn vui, khỏe. Đã có hai nhóc rồi đó anh.
    - À. Chị ấy có hạnh phúc không?
    - Em không biết. Nhưng chắc là có, vì thơ chị gửi về lúc nào cũng vui. Chỉ hỏi thăm anh nữa đó.
    Không thấy anh trả lời. Tôi quay sang, thấy anh đang nghĩ gì lung lắm. Đột nhiên anh đứng phắt dậy, bảo:
    - Mình về thôi Tuệ.
    Tôi líu ríu đi theo anh. Mùi lá khuynh diệp làm tôi khó chịu quá, nên mắt và mũi cứ cay xè.
    Tới cổng nhà, chúng tôi chia tay nhau mà không nói với nhau câu nào. Tôi nán lại thêm một chút, hy vọng anh sẽ quay lại, nói một điều gì đó với tôi, như chúc mừng tôi năm mới hạnh phúc chẳng hạn. Tôi đợi luống chừng mươi phút thì anh quay lại thật. Anh luống cuống xuống xe, luống cuống cầm tay tôi, giọng bỗng khàn đi:
    *********
    Bất hạnh thay cho những ai chỉ vì hoàn cảnh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực !  
  4. taisaolaithe

    taisaolaithe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2003
    Bài viết:
    929
    Đã được thích:
    0
    - Tuệ, anh muốn nói là anh...
    Tôi gật gật đầu. Tôi biết mặt anh giờ chắc phải đỏ hơn cả gấc chín nên chẳng cần anh nói hết tôi vẫn hiểu. Tôi gật gật đầu, siết nhẹ tay anh. Đêm đó, phải hơn bốn giờ sáng tôi mới ngủ được. Một giấc ngủ thật êm đềm.
    Tôi thức dậy vì nắng rọi thẳng vô mặt và vì những tiếng ồn ã ngoài phòng khách. Vừa thấy tôi lấp ló ở cửa buồng, Thiên Vi đã hét toáng lên:
    - Chị Năm, coi ai về nè?
    Chỉ nghe nó hỏi vậy là tôi đã biết liền. Tôi chạy ào ra, sững sờ. Ngồi quây quanh mẹ có hai anh Thiên Tam, Thiên Tứ, lại có cả chị Thiên Khuê nữa. Tôi lắc mạnh đầu, không tin ở mắt mình. Cho đến khi anh Thiên Tam lại gần, vỗ đầu tôi bồm bộp như hồi tôi còn con nít và bảo: "Cha, con bé này giờ ra dáng quá ta" tôi mới tin tất cả những điều này là sự thực.
    Chị Khuê đang dụi đầu vô vai mẹ, nghe tiếng tôi vội ngẩng lên. Chị lại gần, đưa tay sửa cổ áo và vuốt lại tóc tôi cho thẳng thớm. Những cử chỉ âu yếm đó vẫn hệt như ngày xưa, khi chị thay mẹ chăm sóc cho tôi. Khuôn mặt, dáng người chị có đẫy lên nhưng vẫn thanh tao nhẹ nhõm. Chỉ có đôi tay là khác. Những đầu ngón tay nhăn nhúm, đỏ hồng như bị lột da. Thấy tôi ngó chăm chăm vào chúng, chị rụt tay lại, cười: "Bên đó đang lạnh lắm. Chị bị dị ứng thời tiết" (Về sau tôi mới biết bên đó chị đi làm móng tay, ngâm nước từ sáng sớm đến tối mịt bất kể trời nóng hay lạnh. Thuốc và nước đã hủy hoại da tay chị). Anh Thiên Tứ cũng đứng dậy hỏi: "Lớn bằng vầy rồi, lúc nào mới cho anh chị ăn kẹo đây? Không thích con trai ở đây thì anh giới thiệu cho một cậu ở thành phố, ga-lăng khỏi chê" và cười ầm ĩ khi thấy tôi đỏ mặt. Anh lúc nào cũng thế, chỉ thích chọc tôi cho đến khi tôi phát khóc mới thôi.
    *********
    Bất hạnh thay cho những ai chỉ vì hoàn cảnh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực !  
  5. taisaolaithe

    taisaolaithe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2003
    Bài viết:
    929
    Đã được thích:
    0
    Tôi hỏi: "Sao hay vậy, bộ anh chị có hẹn sao mà về nhà cùng lúc vậy? Sao không báo cho tụi này một tiếng?". Chị Khuê cười: "Thiên Tam, Thiên Tứ muốn gây bất ngờ cho cả nhà. Chị định về từ hôm hai chín Tết kìa, nhưng trễ máy bay. Chị hẹn gặp Thiên Tam, Thiên Tứ rồi mấy chị em kéo về một lúc luôn". Mẹ mê mải nhìn các anh chị, miệng lẩm bẩm liên hồi: "Cha bây, làm mẹ đứng cả tim. Làm mẹ đứng cả tim...".
    Lâu lắm rồi tôi mới thấy mẹ có một ngày vui như thế. Mẹ như trẻ ra, mắt môi rạng rỡ. Mẹ bảo các con cứ nói chuyện với nhau, để mẹ đi làm bếp. Nhưng tay mẹ cứ run lập cập vì mừng quá, đụng vào đâu đổ đấy. Tôi và chị Thiên Khuê xuống bếp, thấy nước mắt mẹ chảy ròng ròng. Chị Khuê ôm choàng lấy mẹ, cũng thút thít khóc. Lúc mẹ mang thức ăn lên phòng khách, chỉ còn lại tôi, chị bảo: "Tội nghiệp mẹ, nhưng bên đó kinh tế của chị cũng khó khăn lắm em ạ. Anh rể thất nghiệp, một mình chị xoay xỏa nuôi gia đình. Chị không thể về hàng năm được. Em giấu, đừng cho mẹ biết nhé". Tôi lặng nhìn khuôn mặt thân yêu của chị. Lúc này tôi mới biết chị không còn trẻ nữa. Những vết chân chim đã chạy lăn tăn dưới mắt chị.
    Cơm dọn xong, hai anh Thiên Tam, Thiên Tứ ở đâu chạy về. Anh rủ cả anh Phiên tới chơi. Vừa bước vô nhà, có lẽ không được báo trước nên vừa nhìn thấy chị Khuê, anh Phiên đứng sững lại. Mặt anh không đỏ mà tái đi. Tôi thấy rất rõ cái nhìn thảng thốt của anh hướng về phía chị. Chị Khuê tuồng như không biết, đon đả chào: "A, cậu Phiên. Lâu quá rồi không gặp, coi bộ cậu chững chạc ra nhiều. Cậu đã cưới vợ chưa?". Anh Phiên ngượng nghịu đáp: "Dạ chưa. Chị Khuê về lần này lâu không? Sao không dẫn anh và hai cháu về chơi?". "Ôi, ảnh bận lắm cậu ơi. Còn sắp nhỏ, chúng bận học...". Anh Thiên Tam kéo ghế mời ngồi nhưng anh Phiên từ chối. Anh viện lý do trưa nay nhà có khách phải về tiếp. Tôi đưa anh ra cổng, còn nghe tiếng anh Thiên Tứ thắc mắc: "Cái thằng lạ. Vừa bảo trưa nay rảnh có thể ngồi nhậu với bọn mình đến tận chiều. Giờ lại có khách là sao?".
    *********
    Bất hạnh thay cho những ai chỉ vì hoàn cảnh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực !  
  6. taisaolaithe

    taisaolaithe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2003
    Bài viết:
    929
    Đã được thích:
    0
    Chúng tôi đi qua vườn. Tiếng một con chim kêu lảnh lót đâu đó sau những tán ổi rậm rạp. Tôi muốn hỏi anh đã có chuyện gì xảy ra thế nhưng cổ họng nghẹn lại. Anh Phiên bảo: "Chị ấy chẳng thay đổi gì cả". Tôi cũng bảo, giọng chua chát: "Dạ, chị ấy vẫn xinh đẹp như xưa". Anh quay sang nhìn tôi, nắm tay tôi và dịu dàng lau giọt nước mắt vừa từ mắt tôi rơi xuống, bảo khẽ: "Nhưng mọi chuyện đã là quá khứ rồi, Tuệ ạ".
    Khi tôi quay trở lại, mọi người đã ngồi vào bàn. Chị hai Thiên Khuê, hai anh em sinh đôi Thiên Tam, Thiên Tứ, một ghế trống dành cho tôi rồi đến em út Thiên Vi. Tất cả mọi điều diễn ra giống hệt như ngày xưa. Chỉ còn thiếu vắng mình ba. Nhưng thật ra không phải thế. Ba vẫn ở bên chúng tôi, hằng ngày hằng giờ. Như phút giây này đây, sau làn khói nhang nghi ngút, người đang nhìn chúng tôi mỉm cười. Một nụ cười đẹp nhất, ấm áp nhất mà tôi có được trên cõi đời này.
    Nguyễn Thị Châu Giang

    HẾT

    *********
    Bất hạnh thay cho những ai chỉ vì hoàn cảnh mà đánh mất đi một tình yêu đích thực !  
  7. headshrinker

    headshrinker Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    188
    Đã được thích:
    0
    chào các bác năm nay là cái tết đầu tiên ở HN , mời các bác đến nhà tui uống ruợu hê hê , ngày thường thì ko có dịp chứ bi giờ thì đường cũng ko lo tắc nữa, mọi người cứ đi đâu hết lượt làm tui lo lắng ko biết trong box có ai nổi hứng buôn gà hay ko mà lại im lìm thế?mà bác Dacam ơi ba cái vụ pháo nhắc đên cũng đủ hưỏng án treo mồm đấy hế hế.
  8. headshrinker

    headshrinker Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    188
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay mùng 1 tôi lượn phố phường cho biết tết HN , đường phố vắng vẻ khác hẳn thường ngày , tây ba lô còn lượn nhiều hơn người mình , HN tết buồn quá. Tôi lang thang một mình quán xá đóng cửa , mũi thì đỏ như quả cà chua còn tay thi đến giờ vẫn cứng đờ. Không còn cái náo nức mong chờ tết đến như hồi còn nhỏ thức đợi nồi bánh trưng sôi. Tôi nhớ những cái tết đã qua nhớ cái hồi anh tôi quấn pháo bằng xổ số . Rồi có năm cả nhà trông một cái lò gạch để kiếm nồi bánh trưng. Một người khách đến biếu bánh trưng thấy nhà tôi gói thì lại mang bớt về.Tết này bạn bè tôi ở xa , nên tôi đành môt mình lang thang. hehe có ai muốn ra ngoài phố giơ này ko? ( ah nhắn bác Quân bác là một cô gái xinh đẹp va ***y đấy nếu bác muốn )
  9. hau_k5

    hau_k5 Thành viên quen thuộc Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    749
    Đã được thích:
    0
    mùng một, tôi thèm nhìn con phố thẳng tắp không ngưòi, quán chợ sạch sẽ, bàng xếp hàng, trời sáng xám
    mùng một .
    Để gió cuốn đi
  10. dom_rocker

    dom_rocker Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2003
    Bài viết:
    946
    Đã được thích:
    0
    Mồng một_ Lẳng lặng ra Quốc Tử Giám xin chữ.
    Một chữ "Tĩnh" cho cả năm yên bình ,mong là như vậy...

Chia sẻ trang này