1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

THặ? CHO NHỏằđNG Kỏ?? SI T?ONH

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi Julian, 10/12/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Hoài Châu
    Em Đến Thăm Tôi Một Chiều Mưa
    Em đến thăm tôi một chiều mưa,
    Mập mờ trong màn nước lưa thưa,
    Bóng em thấp thoáng như hư ảnh,
    Ngỡ như em đến tự ngàn xưa.
    Áo em mưa ướt, ướt lạnh lùng,
    Gió đùa tóc rối, rối lung tung,
    Mắt đẫm lệ buồn, buồn ngơ ngác,
    Môi hồng nhợt nhạt khẽ rung rung.
    Tôi mở lòng ra đón em vào,
    Em tôi mới dại dột làm sao!
    Lặn lội làm chi trời mưa gió?
    Đầy đọa thân em, khổ chưa nào!
    Em níu tay tôi rất ngẩn ngơ,
    Thật lâu vẫn chưa hết thẫn thờ.
    Đôi môi ngập ngừng rung rẩy mãi,
    Rồi nói như người đang ngủ mơ:
    "Chiều nay mưa gió đổ tơi bời,
    Ngồi bên khung cửa ngắm mưa rơi,
    Em bỗng nghe đời cô quạnh lạ,
    Rồi buồn, rồi nhớ ... quá anh ơi!
    Em chợt khao khát vòng tay anh
    Cho em một hạnh phúc yên lành.
    Anh ơi, ở bên em mãi nhé!
    Che chở đời em, vốn mong manh!"
    Em ơi, tôi đã xúc động rồi!
    Em tôi, nhỏ bé quá, chao ôi!
    Chỉ vì một ngày nhiều mưa gió,
    Chẳng ngại đường xa đến tìm tôi.
    Tôi ôm nhẹ lấy dáng em gầy,
    Em ngước nhìn tôi, mắt tròn ngây.
    Tôi bỗng nghe lòng xao xuyến quá!
    Tình yêu vừa bừng dậy đâu đây.
    Đây cõi lòng tôi, trái tim tôi,
    Tôi xin dâng hiến để đền bồi.
    Tôi xin đốt lên làm ngọn lửa,
    Sưởi lòng em ấm nhé, em ơ!.
    Sưởi cho đôi má em lại hồng,
    Cho màu mắt sáng lại xanh trong,
    Cho bờ môi em lại thấm đỏ,
    Cho mái tóc em lại bềnh bồng.
    ...
    Ngoan ngoãn bên tôi một chiều mưa,
    Em ngồi nhìn qua lớp song thưa,
    Nụ cười tươi trên môi, trên mắt,
    Trái tình chúm chím khẽ đu đưa.
    Môi em như hai cánh nhung mềm,
    Để tôi lịm chết, chết êm êm.
    Yêu thương bỗng dậy men ngây ngất,
    Tình nồng, em ạ, chợt nồng thêm.
    ...
    Vai tôi em dựa một chiều mưa,
    Mộng về xao xác bờ mi thưa.
    Mơ gì thế nhỉ? Mà em bỗng
    Mỉm cười trong giấc ngủ say sưa.
    Em đến thăm tôi một chiều mưa,
    ...
    Aug 1991 to Sept 1993
  2. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Xuân Diệu
    Yêu​
    Yêu là chết ở trong lòng một ít
    Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu .
    Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu ;
    Người ta phụ , hoặc thờ ơ , chẳng biết ...
    Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt .
    Tưởng trăng tàn , hoa tạ với hồn tiêu ,
    Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu !
    -- Yêu , là chết ở trong lòng một ít .
    Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt ,
    Những người ai theo dõi dấu chân yêu ;
    Và cảnh đời là sa mạc cô liêu .
    Và tình ái là sợi dây vấn vít .
    Yêu , là chết ở trong lòng một ít .
    -- 1935
  3. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Nguyên Phong
    Hôn
    Mắt đầu mắt
    Mày cuối mày
    Ngập ngừng hoài hơi thở tinh khôi
    Môi lấp môi
    Hồn say hồn
    Sóng dập dồn quấn quít lay hoay
    Tay vấp tay
    Người vướng người
    Đất cùng trời mê muội ca hoan
    Nghe tim nồng nàn
    Nghe lòng thênh thang
    Nghe thơm da thịt dịu dàng
    Nghe tan róc rách nghe ngàn ngất ngây
  4. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Bính
    Rắc **** Lên Hoa
    Ai đem rắc **** lên hoa
    Rắc bèo vào giềng, rắc ta vào nàng?
    Ai đem nhuộm lá cho vàng?
    Nhuộm đời cho bạc, cho nàng phụ ta?
    Có một buổi chiều qua lối ấy,
    Tôi về dệt mãi mộng ba sinh
    Tôi rót hồn tôi xuống mắt nàng
    Hồn tôi là cả một lời van
    Tôi van nàng đấy! Van nàng đấy!
    Ai có yêu đương chả vội vàng?
  5. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    PABLO NERUDA ​
    Hai mươi bài thơ tình và một khúc ca tuyệt vọng (I) ​
    1

    Hỡi thân xác đàn bà, những ngọn đồi trắng, những đùi trắng,
    thái độ dâng hiến khiến mi như thế giới.
    Thân xác người nông phu thô bạo của ta cày xới mi
    và đã làm nảy sinh đứa con từ lòng đất sâu.

    Ta cô đơn như một đường hầm. Chim bỏ ta
    và trong ta đêm tối khởi sự cuộc xâm lăng mạnh mẽ.
    Để sống còn ta đã rèn luyện mi như một món vũ khí,
    như mũi tên trên cung ta, như viên đá trên ná ta.

    Thế nhưng giờ phục hận đã qua, và lúc này ta yêu mi.
    Hỡi thân xác bằng da, bằng rêu, bằng sữa khát khao và bền vững.
    A những chiếc bình của ngực! A đôi mắt của vắng xa!
    A những bông hồng của bụng dưới! A tiếng nói chậm và buồn của mi!

    Hỡi thân xác người đàn bà của ta, ta sẽ miệt mài trong vẻ yêu kiều của mi.
    Ôi cơn khát, nỗi ham muốn không bến bờ, con đường vô định của ta!
    Những lòng sông tăm tối nơi còn trôi mãi cơn khát đời đời
    cùng với sự mỏi mệt, và nỗi đau quá bao la.


    2

    Ánh sáng bủa vây em trong ngọn lửa chết chóc.
    Đăm chiêu, héo hắt tê tái, em tựa người như thế
    trên những cánh chong chóng cũ kỹ của hoàng hôn
    đang xoay vòng vòng quanh người em.

    Lặng thinh, cô bạn tôi,
    đơn độc trong hiu quạnh của giờ chết chóc này
    và tràn đầy những cuộc sống của lửa,
    kẻ kế thừa tinh khiết của ngày bị hủy hoại.

    Một chùm mặt trời rơi trên tấm áo tối tăm của em.
    Những chiếc rễ lớn của đêm tối
    vụt mọc lên từ đáy hồn em,
    và những vật ẩn náu trong em lại vươn ra ngoài
    khiến cho một chủng tộc nhợt nhạt và xanh
    vừa mới từ em sinh ra có thể nhặt lấy để nuôi thân.

    Ôi kẻ nô lệ lớn lao vừa phong nhiêu vừa cuốn hút
    trong vòng kiềm tỏa luân phiên giữa màu đen và vàng ánh:
    trỗi dậy, em hãy cố dành cho được một tạo vật thật sống động
    khiến hoa của nó phải rụng rơi, và nó tràn ngập nỗi buồn.​

    3

    A bát ngát rừng thông, rì rầm sóng vỡ
    ánh sáng khoan thai đùa rỡn, tiếng chuông cô liêu,
    hoàng hôn rơi trong mắt em, hỡi người em búp bê,
    chiếc vỏ ốc của trần gian, trong em trái đất đang ca hát!

    Trong em những dòng sông đang ca hát và trên những dòng sông ấy hồn tôi trốn chạy
    như em ao ước và về phía em định đoạt.
    Em hãy vạch một đường hướng trên cây cung hy vọng của em
    để trong cơn mê cuồng tôi phóng những mũi tên tua tủa.

    Tôi nhìn thấy quanh tôi vòng đai sương mù của em
    và im lặng của em đuổi theo những giờ phút của tôi bị truy lùng,
    chính nơi em cùng với đôi tay bằng ngọc trong suốt
    những nụ hôn của tôi đã buông neo, khát vọng ướt đẫm của tôi đã xây tổ.

    A tiếng nói em huyền bí mà tình yêu nhuộm màu và uốn cong
    ngân vang trong chiều muộn rồi lịm dần hiu hắt!
    Và như thế, vào giờ phút âm u trên những cánh đồng, tôi đã thấy
    những gié lúa uốn cong mình trước miệng gió.

    4

    Ấy là một buổi mai đầy giông bão
    giữa mùa hè.

    Tựa những chiếc khăn tay trắng của giã từ la đà những cụm mây
    những bàn tay của gió phiêu du phất vẫy chúng.

    Muôn dáng vẻ, trái tim gió
    đập trên niềm im lặng si tình của chúng ta.

    Vi vu trong những lùm cây, được hòa âm và thần thánh,
    như một ngôn ngữ đầy những chiến tranh và khúc ca.

    Gió kẻ nhanh tay cướp giật những chiếc lá
    và làm lệch hướng những mũi tên vun vút của đàn chim.

    Gió kẻ xô ngã nàng vào con sóng không bọt nước
    và thể chất không trọng lượng và những ánh lửa nghiêng nghiêng.

    Vỡ tan và chìm nghỉm khối lượng những nụ hôn nàng,
    vật lộn nơi ngưỡng cửa của gió mùa hè.


    5

    Chỉ cốt để em nghe
    những chữ của tôi
    đôi khi tự xóa mờ
    như vết chân hải âu trên cát.

    Chuỗi vòng, chiếc lục lạc say
    cho hai tay em ngọt ngào tựa những trái nho.

    Và tôi ngắm nhìn chúng thật xa xôi những chữ của tôi.
    Chúng thuộc về em hơn là về tôi.
    Trên nỗi đau ngày cũ chúng quấn quít như nhánh trường xuân.(*)

    Chúng leo như thế trên những mặt tường ẩm ướt.
    Và thủ phạm của trò chơi đẫm máu này chính là em.
    Chúng đang tẩu thoát từ hang ổ tối tăm của tôi.
    Tất cả em rót đầy, em rót đầy tất cả.

    Trước em chúng đã lấp kín nỗi hiu quạnh nơi em đang chiếm ngụ
    và chúng quen với nỗi buồn của tôi hơn là em.

    Nay tôi muốn chúng nói với em những điều tôi muốn nói,
    để em nghe chúng như tôi muốn em nghe tôi.

    Thông thường, một cơn gió lo âu còn kéo lê chúng.
    Và đôi khi những trận cuồng phong của mộng mị còn quật ngã chúng.

    Em còn nghe những tiếng nói xa lạ trong tiếng nói đau buồn của tôi.
    Tiếng than của những vành môi xưa, máu của những lần khẩn cầu cũ.
    Hỡi người bạn đường của tôi, hãy thương yêu tôi. Xin đừng bỏ tôi. Hãy theo tôi.
    Hỡi người bạn đường của tôi, xin hãy theo tôi trên đỉnh sóng của lo âu.

    Dẫu sao những chữ của tôi cũng đượm màu tình yêu của em.
    Tất cả em chiếm ngụ, em chiếm ngụ tất cả.

    Tôi đang xâu tất cả những chữ ấy lại thành một tràng chuỗi bất tận
    cho hai tay em trắng ngần, ngọt ngào tựa những trái nho.​

    6

    Tôi nhớ tới em y hệt như trong mùa thu cuối:
    Em là chiếc bê rê xám và trái tim yên hàn.
    Trong mắt em những ánh lửa của hoàng hôn giao tranh.
    Và lá rụng rơi trên dòng nước của hồn em.

    Em quấn quít đôi tay tôi như một cành hoa leo,
    lá hấng lấy tiếng em chậm rãi và yên hàn.
    Giàn hỏa đê mê nơi cơn khát của tôi đã tàn lụi.
    Cụm phong tín tử xanh dịu hiền uốn mình trong hồn tôi.

    Tôi cảm thấy đôi mắt em di chuyển và mùa thu thật xa cách:
    mũ bê rê xám, tiếng nói của chim và trái tim rất ấm cúng
    hướng về phía chúng là những khát vọng nung nấu lòng tôi đã xuôi theo
    và những nụ hôn của tôi đã rụng vui như than đỏ.

    Bầu trời từ một con tàu biển. Cánh đồng từ những ngọn đồi.
    Kỷ niệm về em là của ánh sáng, của khói, của ao nước yên hàn!
    Xa sau mắt em bừng cháy những hoàng hôn.
    Lá khô của mùa thu xoay vòng trên hồn em.

    7

    Nghiêng mình trên những buổi chiều tôi thả chiếc lưới ủ ê
    trên đôi mắt em đại dương.

    Kìa trên giàn hỏa cao ngất đang cháy banh thây
    nỗi cô đơn của tôi, nỗi cô đơn với đôi tay quờ quạng của người chết đuối.

    Đôi mắt em xa vắng, tôi đã in lên đấy những vết hằn đỏ
    và chúng lăn tăn như biển, như biển gợn dưới chân ngọn hải đăng.

    Người đàn bà quá xa xăm của tôi ơi, tay em còn víu lấy bóng tối,
    từ ánh mắt em đôi khi vụt hiện về một bờ biển kinh hoàng.

    Nghiêng mình trên những buổi chiều tôi buông lưới ủ ê
    trên biển đang lay động đôi mắt em như trùng dương.

    Bầy chim ăn đêm mổ những vì sao đầu tiên
    long lanh như hồn tôi khi tôi yêu em.

    Đêm đang phi nhanh trên lưng con ngựa tăm tối
    rải bừa những nhánh lúa xanh lên cánh đồng.


    8

    Này con ong trắng đang say mật ngọt, em vo ve trong hồn tôi
    và vặn mình thành những lọn khói chậm chạp.

    Tôi là người tuyệt vọng, là lời nói không vọng âm,
    kẻ đã mất tất cả, và kẻ đã có tất cả.

    Sợi đỏi cuối cùng, nơi em rạn nứt nỗi lo âu cuối cùng của tôi.
    Trong sa mạc em tôi em là bông hồng cuối.

    A người em lặng lẽ!

    Hãy nhắm đôi mắt em sâu thẳm. Đêm bay chập chờn trong mắt em.
    A hãy trút bỏ lớp áo quần trên mình em, pho tượng hay sợ sệt đó.

    Em có đôi mắt thẳm sâu nơi đêm đang vỗ cánh.
    Và những cánh tay hoa tươi và chiếc bụng hoa hồng.

    Và đôi vú em tựa những con ốc trắng.
    Một cánh **** đêm tới ngủ trên bụng em.

    A người em lặng lẽ!

    Đây nỗi cô đơn mà em không có đó.
    Mưa. Gió biển xua bầy hải âu lang thang.

    Nước đi chân không trên những con lộ ướt át.
    Và những chiếc lá của cội cây kia rên rỉ như những kẻ yếu đau.

    Này con ong trắng đã vắng xa, em vẫn còn vo ve trong hồn tôi.
    Em đang hồi sinh trong thời gian, mảnh mai và lặng lẽ.

    A người em lặng lẽ!
    9

    Say vì nhựa thông và những nụ hôn dài,
    như mùa hạ, tôi điều khiển chiếc thuyền buồm của những bông hồng,
    nghiêng mình trên cái chết của ánh ngày mỏng manh,
    gắn liền với cơn loạn cuồng vững chãi của biển.

    Nhợt nhạt và cột chặt vào dòng nước nung nấu lòng tôi
    tôi lênh đênh trong mùi nồng của vùng khí hậu trống trải,
    hãy còn vận đồ xám, còn mang những âm thanh chát chúa,
    và một cái mào ảm đạm của bọt nước bị bỏ rơi.

    Rắn rỏi vì đam mê, tôi cưỡi trên ngọn sóng độc nhất của tôi,
    như trăng, như mặt trời, nồng nhiệt và lạnh lẽo, bất chợt,
    ngủ vùi giữa ngực của những hải đảo thần tiên
    trắng và êm như những bờ mông mát rượi.

    Rung bật trong đêm ẩm ướt, chiếc áo của tôi làm bằng những nụ hôn
    được truyền vào như điên cuồng những dòng điện lực,
    bị phân xẻ mãnh liệt thành mộng mị
    và niềm say bông hồng triển nở trong tôi.

    Ngược những dòng nước, ở giữa những lớp sóng bên ngoài,
    thân hình song song của em tuân phục trong vòng tay tôi
    như một con cá đã dính sát vào hồn tôi không dứt
    mau lẹ và chậm rãi trong nguồn năng lực dưới vòm trời.

    10

    Chúng mình lại đánh mất thêm buổi hoàng hôn này.
    Và chiều nay nào có ai đã thấy chúng ta nối liền tay
    trong lúc đêm xanh rơi xuống trần thế.

    Tôi đã thấy qua khung cửa sổ
    buổi yến tiệc của chiều tà trên những ngọn đồi xa.

    Đôi khi, như một đồng tiền
    sáng ngời giữa hai bàn tay tôi một mẩu mặt trời.

    Tôi nhớ tới em mà tâm hồn se thắt
    một nỗi buồn riêng, nỗi buồn em biết đó.

    Lúc ấy, em ở đâu?
    Giữa những ai?
    Đã thốt lên những lời nào?
    Tại sao bỗng dưng trọn tình yêu lại phải tới với tôi
    khi tôi cảm thấy mình buồn, và cảm thấy em rất xa?

    Cuốn sách đã rớt xuống, cuốn sách mà ta vẫn chọn vào lúc hoàng hôn,
    và tấm áo choàng của tôi, như một con chó bị thương, nằm cuộn người dưới chân tôi.

    Em vẫn rời xa và rời xa mãi trong những buổi chiều muộn
    về phía hoàng hôn đang qua mau xóa nhòa những pho tượng.
  6. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Quan Dương​
    Một Thuở Theo Em

    Một thời em mặc quần jean
    áo sơ mi mỏng .
    Tôi rình theo sau
    Nắng xuân em đội che đầu
    Ngực em cài đóa nắng màu vàng ươm
    Gió lùa nụ nắng tẩm hương
    ùa vào khứu giác
    Giữa đường tôi say
    Treo hồn lên đỉnh chân mây
    Chân còn bước mãi tháng ngày đong đưa
    Khi không bất chợt đổ mưa
    Áo em ướt nhẹp giống chưa mặc gì
    Cuộc cờ dày xéo nhau đi
    Núm cau một thuở ở lì trong tim
    Bao năm xuống biển lên bưng
    Dáng tiên em mãi đọng từng sớ da .

Chia sẻ trang này