1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thang máy vào địa ngục - Truyện ngắn của Par Lagerkvist

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Giao_Hoang, 18/10/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Giao_Hoang

    Giao_Hoang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2002
    Bài viết:
    3.697
    Đã được thích:
    0
    Thang máy vào địa ngục - Truyện ngắn của Par Lagerkvist

    THANG MÁY VÀO ĐỊA NGỤC

    Ngài Smith, một nhà doanh nghiệp thành đạt, mở cửa bước vào buồng thang máy của một khách sạn hạng nhất. Ông đưa tay nhã nhặn đỡ một thân hình mảnh dẻ, sực mùi lông thú và son phấn. Họ ôm ghì lấy nhau trên chiếc ghế đệm mềm êm ái. Chiếc thang máy bắt đầu đi xuống. Người đàn bà nhỏ nhắn hé mở đôi môi ẩm ướt thoảng mùi rượu vang và họ hôn nhau say đắm. Hai người vừa mới trải qua những giờ phút tình tự trên sân thượng, dưới những vì sao. Đến lúc này họ vẫn chìm đắm trong trạng thái đầy phấn hứng đó.
    - Anh yêu, ở trên đó mới tuyệt vời làm sao! - Người đàn bà khẽ thì thầm - Thật là thơ mộng khi được ngồi ở đó, cạnh anh, như thể ngồi giữa những vì sao vậy. Đó chính là lúc chúng ta mới hiểu thật sự thế nào là tình yêu. Anh yêu em, có phải vậy không?
    Ngài Smith đáp lại bằng một nụ hôn dài đắm đuối. Chiếc thang máy tiếp tục lao xuống.
    - Thật may mắn vì em đã đến, em yêu ạ- Ông nói - Nếu không, anh đã phải ở trong một tình trạng khủng khiếp.
    - Vâng, còn anh, anh không thể tưởng tượng được anh ta đáng ghét như thế nào đâu. Đúng lúc em chuẩn bị đi thì anh ta hỏi em đi đâu. ?oTôi sẽ đến nơi nào mà tôi thích?- Em trả lời như vậy ?" ?oTôi không phải là tù nhân?. Sau đó, anh ta trầm ngâm ngồi nhìn em suốt thời gian em thay áo xống, mặc vào chiếc áo len mới. À, thế anh thấy chiếc áo có hợp với em không? Có đúng màu hồng là màu tuyệt vời nhất không?
    - Tất cả mọi thứ em mặc đều thật hoàn hảo, em yêu ạ - Người đàn ông nói ?" Nhưng chưa bao giờ anh thấy em đáng yêu như đêm nay.
    Người đàn bà kéo sửa lại chiếc áo lông thú với một nụ cười mãn nguyện. Họ lại gắn chặt vào nhau trong một nụ hôn dài. Cầu thang máy vẫn lao xuống.
    - Sau đó, đúng lúc em bắt đầu đi thì anht a nắm chặt lấy tay em, siết nó đến phát đau lên được, và không nói lấy một lời. Anh ta thật là thô bạo, anh cũng nghĩ thế chứ? ?oồ! Tạm biệt? ?" Em nói. Nhưng anh ta vẫn không chịu hé răng. Thật là một người đàn ông vô lý khủng khiếp. Em không thể chịu đựng được.
    - Một trò tầm thường ?" Smith nói.
    - Anh ta tỏ vẻ nghiêm trọng đến chết đi được. Anh ta không thể làm cho mọi chuyện trở nên đơn giản và dễ hiểu hơn. Cứ y như thể đó là chuyện sống còn vậy.
    - Cưng của anh, em đã phải trải qua những chuyện thật khó chịu.
    - Ôi, em đau khổ khủng khiếp. Không ai phải chịu một nỗi đau khổ như em cả. Chỉ đến khi gặp anh, em mới biết thế nào là tình yêu.
    - Người yêu dấu của anh ?" Smith nói, rồi ghi chặt lấy cô. Chiếc thang máy lao xuống.
    - Ngồi bên anh trên đó, ngắm nhìn những vì sao và mơ mộng? Ôi, em sẽ không thể nào quên được - Người đàn bà nói, sau cái ôm chặt ?" Anh biết không, đó là điều mà Arvid không bao giờ hình dung được. Anh ta lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm trọng. Trong con người anht a khôgn có lấy một mảnh vụi của mơ mộng. Thậm chí cả cảm giác về nó anh ta cũng không có.
    - Thật quá quắt!
    - Vâng, nhưng mà - Người đàn bà nói, đưa đôi tay cho người tình với một nụ cười duyên dáng ?" Chúng ta ngồi đây đâu phải để nghĩ về những chuyện đó, mà là để tận hưởng niềm vui.Có đúng là anh thật sự yêu em không?
    - Em biết rõ là như vậy mà - người đàn ông nói ?" cúi xuống sát người tình mức cô ta phải thở hổn hển. Chiếc thang máy vẫn không dừng lại. Tựa vào người tình, Smith bắt đầu ve vuốt cô ta:
    - Đêm nay chúng ta sẽ yêu nhau, như trước đây chưa từng yêu nhé!- ông ta thì thầm.
    Người đàn bà kéo sát ông ta vào mình và khép đôi mắt lại. Chiếc thang máy vẫn lao xuống, lao xuống mãi.
    Cuối cùng, Smith chợt bừng tỉnh. Mặt ông ta đỏ tía lên:
    - Cái thang máy này bị làm sao thế nhỉ? Tại sao nó không chịu dừng lại? Chúng ta đã ngồi ở đây trò chuyện rất lâu rồi có phải không?
    - Đúng vậy đấy anh yêu ạ. Em nghĩ là thời gian đã trôi đi quá nhanh.
    - Trời ơi, chúng ta ngồi đây có đến hàng thế kỷ rồi! làm gì bây giờ?
    Ông ta liếc nhìn qua khung cửa sắt. Không có gì cả ngoài bóng đêm đen kịt màu hắc ín. Chiếc thang máy vẫn tiếp tục lao xuống mỗi lúc một nhanh hơn, sâu hơn.
    - Trời ơi! Như thể ta đang rơi xuống một cái hố trống hoác vậy. Chỉ có chúa mới biết chuyện này sẽ còn kéo dài bao lâu.
    Họ cố nhìn vào vực thẳm. chỉ có một màu đen kịt. Còn họ cứ chìm mãi, chìm mãi vào trong lòng vực hun hút đó.
    - Đây chính là đường dẫn đến địa ngục- Smith nói.
    - Ôi, lạy chúa! Người đàn bà rên rỉ, bám chặt lấy tay ông ta ?" Em sợ quá!Anh hãy kéo phanh gấp đi!
    Smith hết sức để kéo phanh. Nhưng vô hiệu. Chiếc thang vẫn không ngừng lao xuống.
    - Thật khủng khiếp! - Người đàn bà oà khóc- Chúng ta phải làm gì bây giờ?
    - Chỉ ma quỉ mới có thể làm được thôi ?" Smith nói - Thật là điên rồ!
    Người đàn bà hoàn toàn tuyệt vọng, khóc nức nở.
    - Người yêu dấu của anh, đừng khóc nữa. Chúng ta sẽ không sao đâu.
    Hiện giờ ta không thể làm gì được cả. Nào, hãy ngồi xuống đây! Thế, được rồi. Ta sẽ ngồi ở đây, im lặng bên nhau, và xem chuyện gì sẽ xảy ra. Nhất định một lúc nào đó, nó sẽ dừng lại, hoặc là ma quỉ sẽ xuất hiện.
    Họ ngồi và chờ đợi.
    - Đừng nghĩ về những gì đang xảy ra nữa - Người đàn bà nói ?" Chúng ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
    - Nhưng mà chuyện này thật là điên rồ! ?" Smith nói.
    - Anh có yêu em không?
    - Em yêu của anh- Smith đáp rồi quàng tay ôm chặt người tình. Cầu thang máy vẫn không dừng lại.
    Sau đó, nó bỗng dừng lại đột ngột. Ánh sáng chòi loà xung quanh làm họ nhức mắt. Họ đã ở địa ngục. Một con quỉ lướt nhẹ nhàng qua khung cửa sắt.
    - Xin kính chào ông bà- Hắn nói sau một cái cúi gập đầu chào. Hắn mặc một chiếc áo đuôi tôm dài lịch sự, khoác bên ngoài bộ xương sống, như thể khoác lên trên một chiếc đinh rỉ vậy. Còn phía trên đỉnh là một cái đầu rối bù.
    Smith và người đàn bà cảm thấy choáng váng.
    - Chúng tôi đang ở đâu vậy? - Họ kêu lên, khiếp sợ trước sự xuất hiện của kẻ lạ mặt kỳ quái.
    - Ở đây cũng không đến nỗi tồi tệ như mới thoạt nghe đâu ?" Con quỉ nói. Tôi hi vọng ông bà sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi dễ chịu. Nhưng tôi đoán chắc là ông bà chỉ định ở đây một đêm thôi?
    - Vâng, vâng, đúng vậy ?" Smith hấp tấp đồng ý - Chỉ một đêm thôi, chúng tôi sẽ không ở đây lâu đâu.
    Người đàn bà bé nhỏ run rẩy nắm chặt lấy tay người đàn ông. Ánh sáng nhợt nhạt, chuyển sang màu bàng pha xanh khiến họ nhìn một cách khó khăn. Một mùi khó chịu xông lên mũi họ. Khi đi được một quãng, họ bỗng nhận thấy mình đang đứng ở một nơi giống như quảng trường vậy. Xung quanh họ là những ngôi nhà với những cánh cửa rực ánh sáng vứt lên trong màn đêm đen kịt. Những tấm rèm cửa buông kín, nhưng họ vẫn có thể nhìn thấy qua những kẽ hở có vật gì đó cháy sáng ở bên trong.
    - Ông bà là một cặp tình nhân phải không? ?" Con quỉ nói.
    - Vâng, chúng tôi yêu nhau điên cuồng? - người đàn bà trả lời và liếc cặp mắt tình tứ nhìn hắn ta.
    - Vậy thì xin mời đi lối này - Hắn nói và đề nghị hai người đi theo. Họ đi hết con đường tối tăm dẫn ra khỏi quảng trường. Trước mắt họ hiện ra một cánh cửa bẩn thỉu, nhầy nhụa, bên ngoài có treo một ngọn đèn ***g cũ kỹ, rạn nứt.
    - Xin mời ông bà- Con quỉ mở cửa rồi lặng lẽ bỏ đi.
    Họ bước vào. Một con quỉ khác, to béo, có bộ ngực đồ sộ và những cục phân đỏ làm dính trên bộ râu, quanh mồm, đứng đón họ. Mụ ta khò khè mỉm cười. Một ánh nhìn ranh mãnh loé lên trong cặp mắt tròn sáng của mụ. Xung quanh những chiếc sừng mọc trên trán mụ ta là những túm lông nhỏ được buộc chặt lại bằng những sợi chỉ nhỏ màu xanh.
    - Có phải ngài là Smith và quí bà? - Mụ nói ?" phòng số 8, thưa ông bà.
    Mụ đưa cho họ một chiếc chìa khoá lớn.
    Hai người trèo lên một cái cầu thang lờ mờ tối. Những bậc thang rộng rãi, trơn tuột. Căn phòng nằm ở tầng hai. Smith tìm ra phòng của mình và bước bào. Đó là một căn phòng khá rộng, sặc mùi ẩm mốc. Giữa phòng kê một cái bàn có trải khăn, đầy bụi. Sát tường là một chiếc giường phủ vải óng mượt. Hai người cho rằng mọi thứ đều thật tuyệt vời. Họ liên cởi áo khoác và hôn nhau say đắm.
    Một người đàn ông lạ mặt lặng lẽ bước vào từ một cánh cửa khác.Anh ta mặc giống như một người bồi bàn, nhưng bộ quần áo lại được cắt rất khéo và ngực áo sơ mi được giặt sạch đến mức ở đó hắt ra những tia sáng yếu ớt trong cảnh tranh tối tranh sáng. Anh ta bước đi nhẹ nhàng, đầy máy móc, anh ta đặt lên bàn những chiếc cốc và rót rượu vào đó. Ánh sáng từ cây đèn bàn hắt vào mặt anh ta. Anh ta không có gì đặc biệt cả, ngoại trừ vẻ mặt nhợt nhạt chết chóc và một vết đạn xuyên thủng ở thái dương.
    Người đàn bà bỗng nhảy bật dậy, hét thất thanh:
    - Ôi lạy chúa tôi! Arvid! Có phải anh không? Có đúng là anh không? Ôi lạy chúa, anh ấy đã chết rồi! Anh ấy đã tự tử!
    Người đàn ông đứng bất động, mắt nhìn thẳng về phía trước. Gương mặt anh ta không biểu hiện một nỗi đau đớn nào cả, chỉ toát lên một vẻ đầy nghiêm nghị.
    - Arvid, anh đã làm gì vậy, anh đã làm gì vậy? Tại sao anh có thể làm điều đó cơ chứ! Lạy chúa, tôi không ngờ mọi chuyện lại như thế này! Ôi, giá mà tôi ở nhà! Nhưng anh khôgn nói gì với em cả. Anh khôgn nói một lời nào về điều này cả, không một lời. Làm sao mà em có thể biết được khi anh không nói gì cả! Ôi, lạy chúa?



    :: Giáo Hoàng ::
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này