1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thảo luận 7X

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi hero, 14/01/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. landai

    landai Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/02/2002
    Bài viết:
    1.061
    Đã được thích:
    0
    Hơ, tui có tuyên bố là ai nói câu đó đâu nhỉ, sao có nhiều người vào nhận và thanh minh hộ thế
    Landai nghe nhầm hả binhminh, lạ nhỉ, nghe nhầm...

    Landai
  2. lareine1302

    lareine1302 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Đàn bà và đàn ôgn chẳng có gì khác nhau, cái khác nhau duy nhất có lẽ là câu tạo cơ thể. Tôi cho rằng, đàn bà có bao nhiêu loại thì đàn ông có bây nhiêu. Đàn ông có Donkiote, có Don Juan, có Casanova thì đàn bà cũng vậy, cũng có những người cả đời chỉ có 1 tình yêu duy nhất, có những người lừa lọc đàn ông và cũng có những người yêu tất cả phụ nữ
    Đàn bà khóc, hay đàn ông khóc cũng vậy, có lẽ chúng ta ko nên hỏi tại sao họ khóc vì có hơn 1000 người thì có 1000 lý do khác nhau mà nên hỏi là sau khi họ khóc...họ được cái gì? Tôi cho rằng khi đàn bà khóc họ lấy được sự thanh thản, còn khi đàn ôgn khóc...họ lấy được sự thù hận.
    Bạn Hanphong gì đó (xin lỗi vì tôi ko nhớ tên) có nói rằng cuộc sống của đàn bà đơn giản, tôi không nghĩ như vậy. Cuộc sống đàn bà cũng phức tạp như của đàn ông, cũng quyết liệt và mạnh mẽ...chỉ là ở một phạm trù khác thôi. Đàn ông có sự nghiệp, đàn bà có gia đình, ai bảo rằng gia đình dễ xây hơn sự nghiệp? chỉ một gia đình hạnh phúc và trọn vẹn theo đúng nghĩa của nó cũng đã khó lắm rồi. So sánh đơn giản và phức tạp giữa đàn ông và đàn bà là sự so sánh khập khiễng.
    Em mến thương anh rồi, hỡi anh có biết!
  3. Wandering

    Wandering Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2003
    Bài viết:
    174
    Đã được thích:
    0
    Hi các đồng chí. Các đồng chí toàn quan trọng hoá vấn đề làm gì. Cùng một sự việc, nhìn từ góc độ khác nhau sẽ có các nhận xét khác nhau. Tặng các đồng chí một mẩu chuyện bi hài của sê khốp. Cuộc sống đôi khi cũng đơn giản lắm .
    Hỏng việc​
    A.P.Sêkhốp (Nga)
    Tôi muốn khóc, khóc thật to, hoặc gào lên cho nhẹ bớt cõi lòng.
    Hôm ấy là một ngày tuyệt đẹp. Tôi Zn vận thật sang trọng, tóc trải bóng mượt, xịt nước hoa thơm lừng, tóm lại hào hoa như Đông JoZng để đến gặp nàng. Nàng sống ở nhà nghỉ tại Xacônhiki. Nàng trẻ trung, xinh đẹp, có một món hồi môn là 30.000 đồng vàng, nàng có học đôi chút và yêu tôi, một nhà vZn quèn, yêu kinh khủng, với một tình yêu hết sức dịu dàng.
    Khi đến Xacônhiki tôi bắt gặp nàng ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của chúng tôi dưới hàng thông mọc thẳng tắp. Thoáng nhìn thấy tôi nàng đứng dậy, nét mặt rạng rỡ:
    - Chàng thật tệ? - nàng cất lời - vì sao chàng lại có thể đến muộn như vậy? Chàng biết là em rất buồn và mong chàng kia mà. Chàng thật là...
    Tôi hôn bàn tay thon thả của nàng rồi vội vã ngồi xuống ghế cạnh nàng. Lòng tôi rạo rực, xốn xang có cảm giác trái tim tôi đập loạn nhịp và muốn vỡ tung ra...
    Có gì là lạ đâu cơ chứ? Hôm nay tôi đến đây là để quyết định số phận của mình mà. Cuộc đời tôi từ ngày mai sẽ ra sao hoàn toàn phụ thuộc vào cuộc gặp gỡ chiều hôm nay. Tiết trời thật đẹp, nhưng tôi đâu có tâm trí nào mà để ý đến thời tiết cơ chứ! Thậm chí tôi còn không nghe thấy cả tiếng chim hoạ mi hót líu lo trên cao.
    Sao chàng cứ im lặng mãi thế - Âu yếm nhìn tôi, nàng khẽ hỏi.
    ừ, tại vì trời hôm nay đẹp quá! Thế... mẹ em hôm nay có được khoẻ không?
    Cám ơn chàng, bà vẫn khoẻ.
    Em biết không, Varvara Petrôpna, tôi muốn nói với em rằng... hôm nay tôi đến đây để nói với em rằng:.. suốt bao tháng qua tôi đã im lặng như một thằng ngốc... còn bây giờ đây tôi nghĩ mình không thể im lặng thêm được nữa.
    Varia e lệ nhìn xuống đất, những ngón tay của nàng run run vuốt ve bông hoa nhỏ. Chắc nàng cũng đoán được là tôi định nói gì.
    Tôi im lặng giây lâu rồi nói tiếp:
    - Chính tôi cũng không hiểu nổi vì sao mình lại có thể im lặng được lâu như vậy... Nhưng dù có rụt rè, có nhút nhát đến đâu đi chZng nữa thì cũng đến lúc tôi phải thú thật với em rằng... Có thể em sẽ giận tôi, sẽ trách cứ tôi nhưng... Tôi dừng lại một phút, cố gắng chọn những từ thích hợp.
    "Hãy nói đi chàng - đôi mắt nàng như giục dã - sao chàng cứ ấp a ấp úng mãi thế?"
    - Chắc hẳn em cũng đoán được rằng tại sao chiều nào tôi cũng đến đây và làm vướng mắt em... Làm sao một con người nhạy cảm như em lại không đoán được cơ chứ? Có lẽ từ lâu rồi... em đã cảm nhận được tình cảm mà tôi dành cho em, đúng không Varvara Petrôpna?
    Varia cúi đầu xuống thấp hơn nữa, những ngón tay nàng xoắn lấy nhau
    - Varvara Petrốpna!
    - Chàng gọi em à?
    - Tôi... Tôi... thật sự không biết phải diễn đạt tình cảm của mình như thế nào đây? Tôi... yêu em. Vâng, tôi yêu em nhiều lắm. Chỉ có mấy từ ấy thôi mà mãi tôi không thốt được thành lời... Tôi yêu em... biết nói thế nào cho em hiểu được những tình cảm mà tôi dành cho em bây giờ? Xin em hãy tìm tất cả những lời tỏ tình nồng nàn nhất, những lời thề son sắt nhất trong những trang tiểu thuyết tình yêu lãng mạn nhất có trên đời này, vâng, tất cả những thứ đó cộng lại sẽ là những gì đang dâng lên nghẹn ngào trái tim tôi lúc này. Varvara Petrốpna, tại sao em lại không nói gì thế?
    - Chàng bảo sao cơ ạ?
    - Chẳng lẽ em lại từ chối tình yêu của tôi?
    Varia ngẩng đầu lên và mỉm cười với tôi. "Trời ơi, nhìn đôi môi nàng kìa, nàng như muốn nói với tôi: "Em đồng ý!".
    Tôi cầm lấy đôi tay tuyệt đẹp của nàng mà hôn say đắm. Nàng đẹp quá! Trong lúc tôi âu yếm đôi bàn tay nàng, nàng ngả mái đầu xinh xắn của mình vào ngực tôi. Lần đầu tiên tôi chợt nhận ra rằng nàng có một mái tóc bồng bềnh rất dễ thương. Tôi hôn lên mái tóc thơm nồng ấy mà trong ***g ngực thấy ấm áp lạ kỳ, cứ như thể có một chiếc ấm Xamôva nóng hôi hổi đang ở trong đó vậy. Varia ngước mặt lên nhìn tôi. Không biết phải làm gì hơn tôi đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng ấm.
    Vào đúng lúc nàng đã nằm trọn trong vòng tay tôi, lúc mà 30.000 đồng vàng sắp sửa thuộc về tôi, vâng vào cái giây phút mà tôi sắp làm chủ tương lai sáng lạn, có vợ đẹp, tiền đầy túi, sự nghiệp hứa hẹn rộng mở thì không hiểu sao tôi lại lỡ lời...
    Tôi bỗng muốn khoe mẽ, phô trương trước mặt nàng. Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu được lúc ấy thực ra mình muốn cái gì nữa.
    - Varvara Pêtrốpna - sau nụ hôn đầu tiên tôi nói - Trước khi ngỏ lời cầu hôn chính thức với em tôi thấy mình có trách nhiệm cao cả là phải tâm sự thẳng thắn với em một số điều. Tôi sẽ nói ngắn gọn thế này... Varvara, em có biết tôi là một người như thế nào không? Đúng, tôi là một con người trung thực, một con người cần cù. Tôi là một con người kiêu hãnh? Tôi sẽ có một sự nghiệp của mình... nhưng tôi... tôi rất nghèo. Tôi không có gì hết.
    - Em biết, - nàng nói, - nhưng có nhiều tiền không chắc đã có hạnh phúc.
    - Đúng. Nào tôi có định nói về chuyện tiền bạc đâu. Tôi đâu có hổ thẹn vì sự nghèo khó của mình Những cô pếch mà tôi kiếm được từ những tập bản thảo của mình không bao giờ tôi đổi lấy tiền trZm, bạc vạn mà người khác...
    - Em hiểu mà...
    - Tôi đã quen với sự túng bấn, đối với tôi nó không hề đáng sợ. Tôi có thể nhịn đói cả tuần... Nhưng còn em, liệu em có thể đi được hai bước mà không có xe ngựa không? Có thể không sắm những chiếc váy áo mới không? Có thể vài ngày chỉ Zn bánh mỳ và uống nước lã xuông không? Em đã quen ném tiền qua cửa sổ mà không hề thấy tiếc. Vậy liệu em có thể vì tôi mà hy sinh hết những sung sướng, tiện nghi mà bấy lâu nay em đã quen không?
    - Nhưng em có của hồi môn, em có một khoản tiền kha khá mà.
    - Mấy chục ngàn ấy thì có ý nghĩa gì? Với số tiền ấy liệu chúng ta sẽ sống được mấy nZm? Rồi sau đó thì sao? Là sự thiếu thốn, túng quẫn. Rồi những giọt nước mắt, những nếp nhZn, những sợi tóc bạc sẽ nhanh chóng xuất hiện. Hãy tin tôi, tôi biết tôi đang nói gì mà. Để đấu tranh với sự đói nghèo con người cần phải có một nghị lực phi thường mà không phải ai cũng có được.
    "Ôi tôi đang nói nZng luyên thuyên cái gì thế không biết!" - Tôi dừng lại giây lát, rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt:
    "Tôi xin em hãy suy nghĩ cho thật chín chắn trước khi quyết định gắn bó cả cuộc đời với tôi. Nếu em có được cái nghị lực ấy thì hãy đi theo tôi, bằng không hãy từ chối lời cầu hôn của tôi khi còn chưa muộn. Thà rằng tôi mất em còn hơn phải chứng kiến cảnh em sống cực khổ. Một trZm rúp nhuận bút mà hàng tháng tôi nhận được không đủ cho em tiêu vặt. Em hãy nghĩ kỹ trước khi đã quá muộn."
    - Nhưng em có của hồi môn mà?
    - Là bao nhiêu tiền nào? Hai mươi ngàn? Ba mươi ngàn ư? Hay là một triệu? Tôi là một con người tự trọng, làm sao tôi có thể tiêu tiền bố mẹ cho em được. Không, không đời nào? Tôi đứng bật dậy, đi vòng quanh chiếc ghế. Varvara đZm chiêu suy nghĩ. Tôi hân hoan ra mặt. Rõ ràng là nàng phải rất kính trọng tôi thì những tâm sự của tôi về lòng tự trọng mới khiến nàng đZm chiêu, tư lự đến thế.
    - Em hãy quyết định đi, một đằng là có tôi và mất tất cả, một đằng là không có tôi nhưng em sẽ có một cuộc sống giàu sang, hạnh phúc. Liệu em có đủ nghị lực vứt bỏ tất cả?
    Tôi đã luyên thuyên như thế rất lâu. Hình như càng nói tôi càng hZng thì phải. Khi lảm nhảm những điều vớ vẩn ấy, người tôi như bị tách làm hai. Một nửa thì suy nghĩ như những điều tôi nói, nửa kia lại ngạo nghễ: "30.000 đồng vàng thì tiêu đến bao giờ mới hết đây?"
    Varia kiên nhẫn nghe tôi nói, cuối cùng nàng đứng dậy, nắm lấy tay tôi và nói:
    - Cám ơn chàng - giọng nàng run run làm tôi thấy ớn lạnh. Tôi nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của nàng. Hai má nàng cũng đã ướt nhòa nước mắt.
    - Cám ơn chàng vì sự chân thật của chàng. Chàng đã thật cao thượng khi nói thật những điều đó với em. Đúng là em rất yếu đuối... Em sẽ không thể chịu nổi những khó khZn như thế... Chàng nói đúng. Em với anh không không thể nên vợ nên chồng được....
    Rồi nàng khóc rưng rức. Tóc tôi dựng ngược cả lên. Tôi luôn cảm thấy khó ở mỗi khi nhìn thấy đàn bà khóc. Trong khi tôi đang loay hoay không biết phải xử trí thế nào thì nàng lấy khZn tay thấm khô nước mắt và nói:
    - Chàng nói đúng. Nếu em nhận lời lấy chàng tức là em lừa dối chàng. Em là con gái cành vàng, lá ngọc, yếu đuối lắm. Em không thể làm vợ của một người như chàng. Cả đời em đã quen Zn sung, mặc sướng, ra đường một bước là có xe đưa, xe rước , bữa nào cũng Zn sơn hào, hải vị. Chưa bao giờ biết đến món súp suông... Rồi váy áo thời trang nữa chứ. Mà chàng thì lấy đâu ra tiền... Xin vĩnh biệt? Em thật không xứng với chàng. Vĩnh biệt!
    Nói xong những lời ấy nàng quay gót vào nhà. Còn tôi cứ đứng trân trân nhìn theo bóng nàng. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi bỗng thấy mặt đất dưới chân mình chao đảo. Khi bình tâm trở lại và biết được là mình đang ở đâu và vừa tuôn ra những lời ngớ ngẩn gì thì không còn thấy bóng nàng đâu nữa. Tôi muộn hét lên thật to: "Xin em hãy quay trở lại?", nhưng đã quá muộn.
    Ba ngày sau tôi trở lại nhà nàng. Mọi người nói cho tôi biết rằng nàng không được khoẻ và dự định đến Sang Peterburg thZm bà nội cùng cha nàng.
    Giờ đây nằm trên giường, tôi tự đấm ngực mình thùm thụp. Trái tim tôi như bị ai đó cào xây xước. Bạn đọc ơi, làm thế nào để thay đổi tình thế được bây giờ? Làm thế nào để lấy lại những điều đã trót nói ra? Tôi sẽ phải thanh minh với nàng ra sao đây? Thực sự là tôi không biết mình phải làm gì bây giờ. Chỉ vì khoe mẽ vớ vẩn mà tôi đã làm hỏng việc lớn. Rõ là ngớ ngẩn!
    Hà Việt Anh dịch
  4. Boong76

    Boong76 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2002
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    0
    Các cậu chỉ được cái vẽ chuyện, cuộc sống của mình đã đủ để đem ra thảo luận rùi, lại còn phải mang chuyện từ tiểu thuyết với văn học ra để bàn luận.
    Không còn cái gì đáng để bàn luận hơn nữa hay sao.
  5. COCAIN

    COCAIN Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/07/2002
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    Xin hỏi bạn ? Thế nào là vẽ chuyện
    Cuộc sống đôi lúc không như mình ảo tưởng
    Người ta mượn tiểu thuyết để khao khát cuộc sống tươi đẹp hơn mà thôi
    Cuộc sống của bạn hẳn là hạnh phúc lắm nhỉ ?
    Bạn có thể dành chút thời gian đọc kỹ hơn các bài viết của mọi người, đâu có phải ai cũng như mình đâu, mình có thể chia sẻ gì được chăng ?
    Cám ơn bạn
  6. lebinhminh

    lebinhminh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/07/2002
    Bài viết:
    467
    Đã được thích:
    0
    Landai ơi, cả tớ, cả cậu, cả Quyên_ my , Storekeeper... đều nghe nhầm mà.Thunder có nói thế đâu, oan cho anh ý quá
    -------------------
    Tôi làm con gái,
    Một lần yêu người
    Một lần mãi mãi
    Bây giờ chưa thôi
    Được lebinhminh sửa chữa / chuyển vào 12:15 ngày 23/01/2003
    Được lebinhminh sửa chữa / chuyển vào 12:39 ngày 23/01/2003
  7. phuongmap

    phuongmap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/11/2001
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0
    Bần tăng đang tu cửa thiền mà cái topic này làm bần tăng cũng phải bật dậy..rồi ngồi xuống....Ơ mà đó là thuộc tích của các tín nữ 7x mà thiện nam Thunder...Thôi thí chủ đôi co làm gì ra làm trận bia với bần tăng cho ngọt giọng....rồi chiến tiếp...Nam mô a di đà Phật...Mong rằng miền đất dữ này được hưởng ơn trên của Chúa..........
    CHO ĐĨA LẠC NHANH LÊN CHỦ QUÁN....​
    Only You....
  8. thundervn2001

    thundervn2001 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/05/2002
    Bài viết:
    1.494
    Đã được thích:
    0
    Bây giờ lại trở thành chủ đề phân loại, nói thật chứ cú thực tế là tốt nhất, cứ biết với ai dọa gì họ sợ là hay nhất , như các ems, chỉ việc dọa đi chơi riêng là sợ đến nỗi phải lôi fone ra, đúng không các ems yêu , anh lại sợ nhất bị đàn bà dọa YÊU
  9. Coco

    Coco Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2001
    Bài viết:
    922
    Đã được thích:
    0
    Bà chị nói thế lào ấy. Để thằng em xem lại mình cái nhể. Ờ mà hình như đúng là chỉ có một loại thì phải. Tuy cùng một loại nhưng mà trong loại đấy lại được phân biệt là loại vứt đi, loại còn sài được, loại tương đối tốt như em chẳng hạn. và loại tốt(loại này chắc tuyệt diệt lâu rồi)
    Bác nào vào đây tự phân loại bản thân mình cái.
    Vứt đi:
    Sài được:
    tương đối tốt:
    cực tốt:



    Thực ra thì không thể nói "đàn ông" theo cách phân loại như thế này được, bới "cũ người mới ta" hay "nồi nào úp vung nấy", biết lấy gì làm tiêu chuẩn đánh giá, là thước đo cho những ai gọi là "xài được" và ai là "vứt đi"???
    Theo tôi, có thể phân biệt đàn ông ra làm hai loại theo những nhận định cá nhân chịu ảnh hưởng bởi tình cảm hay lý trí, hay nói một cách khác thì việc phân loại dựa trên những quyết định mà mỗi người tự lựa chọn phát sinh trên cùng một sự việc. Có thể thấy rõ điều này trong tình yêu. Tình yêu thì chỉ có một, xét về bản chất cũng như quan điểm của cả nam và nữ, nhưng việc biểu hiện ra ngoài thì không ai giống ai cả (!!!), các bạn có tin không? Có người yêu là phải dính nhau như sam, đi đâu cũng phải có nhau, nhưng cũng có những người không thế, gặp nhau rất ít nhưng ai dám bảo những phút giây họ bên nhau thiếu đi sự đam mê và nồng say? Rồi ví dụ như chuyện tặng hoa, có những người yêu nhau thậm chí lấy nhau rồi mà tặng hoa cũng coi là xa xỉ, mặc dù họ có thể có những món quà đắt tiền thường xuyên? Không hề có sự giống nhau vì ý thức hệ của mỗi người khác nhau, và cái Tôi nữa chứ?!!!
    Nhìn chung thì cả đàn ông và đàn bà chỉ có hai loại thôi: "hướng nội' và "hướng ngoại", xét về tính cách và với mỗi loại thì đi theo đó là những thuộc tính như dịu dàng hay mạnh mẽ, nhu nhược hay cương quyết, nồng nàn hay khô khan,... Tuy nhiên không thể nhận định là loại "hướng nội" hay "hướng ngoại" loại nào "hấp dẫn" hơn, vì... (bạn là loại người nào???)
    Trong chuyện ngắn của PTVA, tôi nghĩ rằng đây là những điều có thật, ngay cả trong "Cô gái thành Rome" của Moravie (?!) cũng có nhân vật là thanh tra cảnh sát, đã có gia đình nhưng lại yêu một cô gái điếm, nhân vật chính của chuyện, một tình yêu mà không khác gì tình yêu của Lâm dành cho cô gái trong truyên của Vàng Anh, nhưng nhân vật của Moravie không có quyền từ chối và có những suy nghĩ phức tạp như cô gái VN kia, nhưng những lời mai mỉa hay mắng mỏ ở cả hai người đều có. Chẳng ai là người có lỗi cả, vì họ đã hành động theo vô thức, chỉ để đến lúc xảy ra biến cố thì họ mới chợt ngộ ra và tự hỏi: Mình đang làm gì vậy? và quay ra nhìn ngó xung quanh, rồi thấy lá cây vẫn xanh, đường phố vẫn có người qua và trong cơ thể máu vẫn đang chảy, ... ân hận hay nuối tiếc đây?
    To Hero: Khuyến cáo cho những người chưa có gia đình ư???
    Được Coco sửa chữa / chuyển vào 11:20 ngày 25/01/2003

Chia sẻ trang này