1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thảo luận chung về các trận không chiến trên bầu trời Việt Nam

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi kqndvn, 02/04/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. kqndvn2

    kqndvn2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    138
    Đã được thích:
    4
    VIDEO mô phỏng một trận đánh quần giữa F-4 và Mig-21 trên bầu trời Hà nội.
    http://www.history.com/minisite.do?content_type=Minisite_Video_Clips&content_type_id=53034&display_order=3&mini_id=51833
    Các bạn nào ở Mỹ để ý trên kênh Discovery đợt này chiếu series mới về Dogfights (WW, Vietnam, Middle East).
  2. kqndvn2

    kqndvn2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    138
    Đã được thích:
    4
    www.historychannel.com
    History of Dogfighting
    DOGFIGHTING -
    A dogfight or dog fight is a common term used to describe close-range aerial combat between military aircraft. The term originated during World War I, and probably derives from the preferred fighter tactic of positioning one''s aircraft behind the enemy aircraft. From this position, a pilot could fire his guns on the enemy without having to lead the target, and the enemy aircraft could not effectively fire back. The term came into existence because when two fighter aircraft circle each other trying to achieve this position, it resembles two dogs chasing each other''s tails.
    Military aviation appeared in World War I with aircraft being used to spot enemy movement. Soon the need to stop enemy aircraft from completing their mission became a necessity, and this rapidly led to the creation of a class of aircraft designed specifically to destroy enemy aircraft: fighter aircraft. It was soon noticed that the best armament for such an aircraft was fixed, forward-firing guns. With such armament, the pilot just had to point his aircraft at the enemy and open fire.
    In order to achieve firing position while not being threatened by the enemy''s guns, the best technique was to get behind the enemy aircraft. This is known as getting on an aircraft''s six o''clock, or on his tail, plus a wide variety of other terms, usually coined by aircrews. During World War I, Oswald Boelcke, a German fighter ace, was the first to write down basic rules for aerial combat maneuvering. He advised pilots to attack from the direction of the sun (towards which the defending pilot could not see), or to fly at a higher altitude than the opponent. Most of these rules, know as the Dicta Boelcke, are still as valuable nowadays as they were a century ago.
    Today''s air combat is much more complicated than those of older times, with newer inventions like air-to-air missiles and RADAR being used operationally on virtually all modern fighter aircraft. However, close range fighting with IR guided missiles like the AIM-9 Sidewinder and aircraft cannons still obeys to the same general rules laid down in the skies over Europe in the early 20th century. The master rule is still the same: do not let your opponent get on your six o''clock, while attempting to get on his.
    Close-range combat tactics vary considerably according to the type of aircraft being used and the number of aircraft involved. The main quality of perhaps the most important fighter of the war, the P-51 Mustang, was not that it was fast or maneuverable, but that after it was fitted the Merlin engine it had the range to escort B-17 bombers all the way into Germany and back, thus achieving air superiority over the enemy homeland.
    AIR COMBAT MANEUVERS -
    Modern terminology for aerial combat between aircraft is air-to-air combat and air combat maneuvering, or ACM. Military aviation came into its own during the Second World War. The increased performance, range, and payload of contemporary aircraft meant that air power could move beyond the novelty applications of World War I, becoming a central striking force for all the combatant nations.
    The American Volunteer Group, or Flying Tigers, led by Claire Chennault were among the first Allies *****ccessfully counter Japanese fighters. Chennault interviewed Chinese pilots carefully and learned all he could about Japanese tactics and methods. He advised pilots to work in teams rather than alone. The P-40 Warhawk had pilot armor, self-sealing fuel tanks, sturdy construction, powerful machine guns, and a faster diving speed. It could defeat Zeros by remaining out of range and fighting on the dive and climb. By using speed and resisting the deadly error of trying to out-turn the Zero, eventually cannon could be brought to bear and a single burst of fire was usually enough. In a time when most of the news was of defeats, the AVG was officially cre***ed with 297 enemy aircraft destroyed, with author Daniel Ford discounting the total to 115.
    Another important maneuver was called the "Thach Weave", named after the man that invented it, then-LtCdr John S. "Jimmy" Thach. It required two planes, a leader and his wingman, to fly about 200 feet apart. When a Zero would latch onto the tail of one of the fighters, the two planes would turn toward each other. If the Zero followed its original target through the turn, it would come into a position to be fired on by the target''s wingman. This tactic was used at the Battle of Midway in 1942, and helped make up for the inferiority of the US planes until new aircraft types were brought into service.
    In the 70s and 80s it became clear that speed and altitude was not enough to protect a bomber against air defences. The emphasis shifted therefore to maneuverable attack aircraft that could fly ''under the radar'', at altitudes of a few hundred feet. Even in the jet age, modern air-to-air combat often develops into dog fights. A fighter can evade a supersonic missile by turning and outrunning a missile under certian circumstances, or "beaming" an incoming missile - potentially escaping its field of view - if the pilot has excellent situational awareness and a good anticipation of the attacker''s moves. Supersonic head-on closure with the enemy while evading further missile flights may eventually achieve a visual dogfight with Gatling guns at a range of less than one kilometer.
    Superiority in a dog fight can depend on a pilot''s experience and skill, and the agility of his fighter when flown at minimum air speeds approaching loss of control (causing a danger of stalling); the winner typically plays to the strengths of his own aircraft while forcing his adversary to fly at a design disadvantage. Dogfights are generally contests fought at low airspeeds, while maintaining enough energy for violent acrobatic maneuvering, as pilots attempt to remain within air speeds that maximise their plane''s turn rate and radius: the so-called "corner speed" that often lies between 300 and 400 knots, depending on con***ions. Therefore a dogfight has nothing to do with supersonic speed, but much to do with the engine power that makes supersonic flight possible. The $280M F-22 Raptor can stand on its steerable nozzles at less than 100 knots airspeed, yet quickly maneuver to bring its M61 Vulcan cannon to bear on a nearby evasive target.
    The continued importance of maintaining dogfighting proficiency was demonstrated during the Vietnam War. American pilots flew aircraft such as the F-4 Phantom II, equipped with long-range AIM-7 Sparrow missiles. However, air crews were frequently unable to fire AIM-7 Sparrow missiles at radar targets without having visually identified the target first, thus losing this technological advantage. The AIM-7 missile was also not very reliable, making heavy use of delicate components such as vacuum tubes which had to endure the SE Asia climate, carrier takeoffs, and high stress maneuvers. Ad***ionally, early versions of the F-4 (prior to the E model) relied solely on missiles, having no guns nor lead-computing Gyro gunsight, and were therefore very vulnerable in the gun-range combat that could ensue.
    Lightweight, short-endurance, point-defense fighters such as the MiG-17 and MiG-21 are typically far more agile than heavy, long-range, fighter-bombers (see the F-105 Thunderchief). Still, using superior tactics, the AIM-9 Sidewinder short range missiles, and cannon fire, American pilots were able to gain significant victories in the air over North Vietnam, especially after the US Navy instituted the Top Gun program to restore dogfighting capability to its pilots.
    With modern air-to-air AMRAAM guided missiles greatly extending the general engagement range of jet fighters, some experts hypothesize that dogfighting may be headed toward extinction, but others cite the occurences in Vietnam as evidence otherwise. However, it is worth noting that there have been a great number of Beyond Visual Range (BVR) kills occurring during and after the Persian Gulf War. This was due to the improved reliability of BVR missiles, radars, and most importantly, the integration of C3I assets such as AWACS aircraft into the realm of aerial warfare. This provided Coalition forces with a superior picture of the battlefield, and in conjunction with airspace management allowed utilization of BVR weaponry.
    Despite this, the improvement of all-aspect IR missiles coupled with helmet-mounted sights has removed the necessity of tail-chase attacks. In ad***ion, Russian development of tail-mounted radar and rear-firing missiles has reduced the vulnerability to tail-chase attacks.
    Yet because this feature is only present on the most modern jets, and missiles are a finite resource, The US Navy (TOPGUN) and Air Force (Red Flag) continue to teach postgraduate level classes in air combat maneuvering engagements. Russian aircraft manufacturers heavily emphasize superagility and dogfight capabilities in fighter design, with aircraft such as the Su-37 or the Su-30MKI demonstrating advanced thrust vectoring systems to achieve these goals.
    An article from Funk & Wagnallsđ New Encyclopedia. â 2006 World Almanac Education Group. A WRC Media Company. All rights reserved. Except as otherwise permitted by written agreement, uses of the work inconsistent with U.S. and applicable foreign copyright and related laws are prohibited.
  3. 929rr

    929rr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/12/2004
    Bài viết:
    1.158
    Đã được thích:
    0
    Chặn cuối cùng chiếc máy bay C172 này bay từ Helsinki, Phần Lan chứ không phải từ CHLB Đức. Chiều dài của chuyến bay này là 470 nm và chiếc C172 có thể bay hơn 500 nm trong điều kiện không gió. Vì máy bay này đã bay rất thấp nên gió không phải là vấn đề.
    Được 929rr sửa chữa / chuyển vào 02:15 ngày 25/01/2007
    Được 929rr sửa chữa / chuyển vào 02:28 ngày 25/01/2007
  4. altus

    altus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    1.503
    Đã được thích:
    1
    Lâu mới thấy bác kqndvn.
    Bên chủ đề về Colonel Toon có người nói lại vụ Vũ Đình Rạng bắn rơi chiếc B-52 đầu tiên ngày 20.11.1971. Hình như ANTG là báo đầu tiên đăng lại thông tin của Lê Thành Chơn về vụ này. Ông Chơn nói (báo chí đăng lại không biết có tam sao thất bản gì nhiều không) rằng thông tin về chiếc B-52 bị rơi này ông nghe được từ cựu phi công F-4 Mỹ là ông Ralph Wetterhahn:
    http://5nam.ttvnol.com/quansu/27382.ttvn
    Để khẳng định một lần nữa, tôi hỏi ông Wetterhahn xem có phi công F-4 nào trùng tên với ông không, và có phải ông đã sang VN gặp gỡ các cựu phi công của KQNDVN không.

    Vậy có thể khẳng định rằng thông tin về chiếc B-52 bị trúng tên lửa phải về hạ cánh khẩn cấp rồi hỏng không sửa được của ông Chơn đưa ra không phải do Ralph Wetterhahn cung cấp. Tôi giả thiết là ông Chơn có thể nhầm cựu phi công Mỹ nào khác với Ralph Wetterhahn. Nếu tình cờ có bác nào ở đây có khả năng liên hệ với ông Chơn thì đề nghị thử hỏi xem thực ra là thế nào. Chuyện ông Rạng bắn rơi B-52 gần đây có vẻ đã được công nhận chính thức, được ghi cả vào wiki tiếng Việt, nên thiết nghĩ mọi chi tiết liên quan cần được kiểm chứng (trong điều kiện có thể) cặn kẽ. Ít nhất thì tên nhân chứng cũng phải chính xác, chứ không thể tùy tiện được.
    Website của Ralph Wetterhahn ở đây:
    http://members.aol.com/wcadence/myhomepage/
  5. kqndvn2

    kqndvn2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    138
    Đã được thích:
    4
    Có lẽ là Lê Thành Chơn viết theo kiểu tiểu thuyết sử thi nên chỉ có một phần sự thực trong đó ?
    Bố anh rể vợ tôi, khi về hưu là giảng viên kỹ thuật bay ở một trường KQ ở Hải phòng, là phi công đợt đầu đi học ở Trường Phi công số 3 Cẩm Châu Trung quốc, cùng đoàn với Lê Thành Chơn. Sau khi đọc nhiều chuyện của Lê Thành Chơn, ông xác nhận là hồi ký rất thật. Ví dụ về tinh thần chiến đấu phập phù của ta những ngày đầu ra quân khi máy bay ta và phi công bị liên tục bị mất là nói rất thẳng rất thật, chưa ai "dám" viết thực lòng như thế.
    Các thế hệ phi công đầu tiên đã hi sinh đều là bạn cùng lớp hoặc là sinh viên của ông. Do đó ông nắm khá chắc về gia đình và trường hợp chiến đấu hi sinh của những người này. Và nó đều khớp với những gì Lê Thành Chơn viết lại.
    Còn chuyện phỏng vấn phi công Mỹ, ông nói có bà nói không, khó mà biết được. Nhưng tôi có xu hướng tin ông Mỹ hơn.
    Để lục lại cuốn "Các cuộc không chiến trên bầu trời Bắc Việt" xem có nhắc đến trận B-52 trên ko.
    Tôi đã tìm được email của Ralph Wetterhahn (ông này có viết một số bài cho các tạp chí lịch sử của USAF về lịch sử không chiến ở Bắc Việt Nam), và viết thư hỏi ông ấy về chuyện này. Tôi có gửi bản dịch đoạn đối thoại bằng tiếng Việt ở trên và hỏi ông có nhớ không. Sau đây là nguyên văn trả lời của Ralph Wettwehahn:
    <BLOCKQUOTE id=quote><font size=1 face="Arial" id=quote>Trích từ:
    << A former North Vietnamese GIG officer and now VNPAF historian, Thanh Chon Le, in several interviews and articles in Vietnamese press around 2001 said that you had told him about the fate of this B-52, that the bomber made it to Nakhorn Phanom, crash landed and was later qualified as damaged beyond
    repair.>>

    Wasn''''t me, since I have no knowledge of a B-52 landing at NKP. That''''s a pretty short runway for a B-52 and I would expect a damaged B-52 to prefer nearby Udorn as a divert field with its longer runway.
    Không phải là tôi rồi, vì tôi có biết vụ B-52 nào hạ cánh ở Nakhorn Phanom đâu. Đường băng ở đấy quá ngắn cho B-52. Tôi cho rằng một chiếc B-52 hỏng sẽ chọn Udorn ngay gần đấy để hạ cánh khẩn cấp, vì đường băng bên ấy dài hơn.
    [/QUOTE]
    Để khẳng định một lần nữa, tôi hỏi ông Wetterhahn xem có phi công F-4 nào trùng tên với ông không, và có phải ông đã sang VN gặp gỡ các cựu phi công của KQNDVN không.
    <BLOCKQUOTE id=quote><font size=1 face="Arial" id=quote>Trích từ:
    <<Could you please confirm if you have been to Vietnam in the late 90s and met PVNAF pilots/historians?>>

    Yes, I have met a number of them both living in North and South Vietnam including Luu Huy Chao, Nguyen Van Bay, Do Huy Hoang, Pham Ngoc Lan, and Pham Tuan who is the only one I met who claimed to have shot down a B-52 (at night).
    Đúng, tôi có gặp một số (cựu phi công) sống cả ở miền Bắc và miền Nam, gồm Lưu Huy Chao, Nguyễn Văn Bảy, Đỗ Huy Hoàng, Phạm Ngọc Lan, cả Phạm Tuân, người duy nhất trong những người tôi gặp nói rằng đã bắn rơi một B-52 (vào ban đêm).

    <<If the person mentioned in this conversation wasn''''t you, is there perhaps another Ralph Wetterhahn, former US F-4 fighter pilot that fought in Vietnam ?>>

    I''''m the only one, and yes I visited Vietnam many times in the ''''90s, but the quotes are made up. I''''m wondering where the individual claims to have met me. In Hanoi? Saigon? Often there was a ministry rep accompanying the pilot when I did the interviews. So he could have been there during one of those and is trying to remember what was said. The quotes were definitely not from me. For one thing, I have never attempted to count the number of MiG kills claimed by U.S. pilots, especially since some of them have been determined by me to be in error. I certainly would not boast about it to the Vietnamese. All of the info about B-52s is news to me.
    <i> Chỉ có tôi thôi, và đúng là tôi đã sang Việt Nam nhiều lần vào những năm 90, nhưng đoạn trích kia thì không có. Tôi không rõ người kia (LTC) bảo đã gặp tôi thì gặp ở đâu. Hà Nội? Sài Gòn? Thường thì có một đại diện của BQP đi cùng với phi công mà tôi phỏng vấn. Cho nên có thể ông này (LTC) đã có mặt tại một cuộc gặp như thế, rồi ông ta nhớ lại những gì đã được nói tới. Đoạn trích kia chắc chắn không phải của tôi. Thứ nhất, tôi chưa bao giờ thử tính xem phi công Mỹ tuyên bố bắn rơi được bao nhiêu MIG, nhất là vì chính tôi đã xác định một số trường hợp như vậy thực ra là lầm lẫn. Tôi chả khoe những cái ấy với phía Việt nam làm gì. Tất cả những thông tin về B-52s đều là chuyện mới mẻ đối với tôi.</i>

    Regards,

    Ralph
    [/QUOTE]
    Vậy có thể khẳng định rằng thông tin về chiếc B-52 bị trúng tên lửa phải về hạ cánh khẩn cấp rồi hỏng không sửa được của ông Chơn đưa ra không phải do Ralph Wetterhahn cung cấp. Tôi giả thiết là ông Chơn có thể nhầm cựu phi công Mỹ nào khác với Ralph Wetterhahn. Nếu tình cờ có bác nào ở đây có khả năng liên hệ với ông Chơn thì đề nghị thử hỏi xem thực ra là thế nào. Chuyện ông Rạng bắn rơi B-52 gần đây có vẻ đã được công nhận chính thức, được ghi cả vào wiki tiếng Việt, nên thiết nghĩ mọi chi tiết liên quan cần được kiểm chứng (trong điều kiện có thể) cặn kẽ. Ít nhất thì tên nhân chứng cũng phải chính xác, chứ không thể tùy tiện được.
    Website của Ralph Wetterhahn ở đây:
    http://members.aol.com/wcadence/myhomepage/
    [/QUOTE]
  6. altus

    altus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2003
    Bài viết:
    1.503
    Đã được thích:
    1
    Vâng, những chuyện ông Chơn ghi lại về KQNDVN tôi nghĩ rất khả tín. Nhưng nếu ông ấy viết tiểu thuyết chứ không phải hồi ký thì đưa những người có tên tuổi cụ thể vào vai ''nói với tôi rằng'' phải cẩn thận.
    Đoạn đối thoại trích kia theo tôi hiểu không phải là trích tác phẩm của ông Chơn, mà là một bài viết (hoặc phỏng vấn) đăng báo, trong đó ''tôi'' không phải là ''tôi'' tiểu thuyết mà là bản thân ông Lê Thành Chơn. Thông tin do ông Chơn đưa ra có vẻ đã thành cơ sở cho một số báo chí, website, (không rõ có chính sử của KQNDVN trong đó không), khẳng định chiếc B-52 bị ông Rạng bắn đã rơi. Nếu bây giờ ông Wetterhahn đã phủ nhận thông tin về chuyện B-52 hạ cánh khẩn cấp và bị hỏng hẳn là do ông ta cung cấp, thì độ chính xác của sự kiện tạm thời cần kiểm chứng thêm. Nếu ông Chơn có thể kiểm tra lại xem có nhầm tên ông Mỹ không thì mọi việc sẽ đơn giản. (Tất nhiên là tôi suy luận thế thôi chứ không có ý định đòi hỏi gì cả).
  7. kqndvn2

    kqndvn2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    138
    Đã được thích:
    4
    Phần viết trên do chính bác Chơn viết. Tôi đã đọc trong một trong các cuốn sách sau của Lê Thành Chơn:
    "Đọ cánh với B-52"
    "Dũng sỹ nhà trời"
    "Tia chớp giữa bầu trời" (?)
    "Anh hùng trên chín tầng mây "
    Gì gì đấy nữa. Khoảng hơn chục cuốn. Có vài cuốn có đến 2/3 nội dung trùng lặp.
    Quầy sách tự chọn ở tầng 4 Thư viện QG Hà nội (Tràng thi) có sách.
    = = = =
    Nhà văn chuyên viết về những chiến sĩ, liệt sĩ
    Giữa những ngày tháng 7 lịch sử này tôi đến thành phố Hồ Chí Minh tìm nhà văn Lê Thành Chơn để bàn với anh viết một kịch bản: Anh hùng trên chín tầng mây (tên tập truyện do Nhà xuất bản Quân đội Nhân dân ấn hành, 1994). Lê Thành Chơn cho biết anh vừa hoàn thành quyển Hoàng tử của bầu trời (Nhà xuất bản Trẻ).
    Tôi đã được đọc nhiều tác phẩm của nhà văn ?" chiến sĩ Lê Thành Chơn như: Đọ cánh với máy bay Mỹ, Anh hùng trên chín tầng mây, Người anh hùng chưa được tuyên dương, Tầm cao... trong đó hầu hết các nhân vật của anh là những phi công của binh chủng Không quân Việt Nam anh hùng.
    Cuộc chiến tranh phá hoại vô cùng ác liệt của giặc Mỹ trên miền Bắc Việt Nam kéo dài từ 1965 đến hết năm 1972. Cùng với Lực lượng Phòng không, Không quân Việt Nam phải liên tục ngày đêm chiến đấu với kẻ thù trên bầu trời, mà cao điểm là ?oĐiện Biên Phủ trên không? kéo dài 12 ngày đêm ở Hà Nội. Nhân vật chủ yếu trong các tác phẩm của Lê Thành Chơn là những cán bộ, chiến sĩ Không quân Việt Nam và đối đầu là những phi công Mỹ đông gấp nhiều lần.
    Đặc biệt Lê Thành Chơn đặc tả những chiến sĩ đã hy sinh anh dũng trong các trận đánh trên bầu trời với giặc Mỹ suốt cả cuộc chiến tranh phá hoại. Đó là Ngô Đức Mai đã bắn rơi đại tá phi công Mỹ ở Hòa Lạc (Hà Tây), là các liệt sĩ Vũ Xuân Thiệu đã lái máy bay đâm thẳng vào máy bay Mỹ, là Nguyễn Văn Bảy (B) đã đánh vào hạm đội 7 của Mỹ và bắn tan máy bay Mỹ trên bầu trời miền Bắc, và đó là Võ Văn Mẫn, Đồng Văn Đe, Nguyễn Phi Hùng, Phạm Thành Chung cùng nhiều liệt sĩ khác đã chiến đấu vô cùng dũng cảm, lập nên nhiều chiến công hiển hách và đã anh dũng hy sinh.
    Nhà văn Lê Thành Chơn đã dành tất cả tình cảm và bút lực của mình miêu tả những hành động cao cả của các liệt sĩ không quân, những người mà anh đã sống với họ, hoặc biết rõ về họ trong cuộc sống cũng như trong từng trận đánh. Bằng tư liệu chính xác anh ghi được, bằng những tiếp xúc với đồng đội lúc các liệt sĩ còn sống và bằng những tư liệu tìm hiểu từ thân nhân các liệt sĩ, nhà văn Lê Thành Chơn đã dựng nên những hình tượng nhân vật có thật hết sức sinh động.
    Đọc truyện của Lê Thành Chơn ta thấy được thêm những nét lịch sử oai hùng của nhân dân Việt Nam nói chung và Không quân Việt Nam anh hùng nói riêng, đồng thời còn giúp cho các thế hệ trẻ hôm nay thấy được và tự hào về các thế hệ cha, anh hôm qua. Vì thế những tác phẩm văn học của Lê Thành Chơn là sách văn học lịch sử, là sách giáo dục truyền thống rất đáng trân trọng.

    Được kqndvn2 sửa chữa / chuyển vào 23:19 ngày 25/01/2007
  8. kqndvn2

    kqndvn2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    138
    Đã được thích:
    4
    Phút cô đơn và phẩm chất của người anh hùng
    23:1'', 17/4/ 2005 (GMT+7)
    Tôi được mời dự cuộc họp cựu chiến binh Quân báo Sài Gòn - Gia Định. Vẫn biết, các binh chủng của quân đội Sài Gòn đều có các chiến sĩ của ta, nhưng tôi hết sức bất ngờ và thích thú được ở bên cạnh những sĩ quan nổi tiếng như Đại tá Phạm Ngọc Thảo ở bộ binh, Nguyễn Thành Trung, Hồ Duy Hùng ở không quân, Nguyễn Đình Chiến ở hải quân. Trong số này, tôi quen và biết Nguyễn Thành Trung. Anh trở thành một nhân vật lịch sử bởi trận ném 4 quả bom MK-81 xuống Dinh Độc Lập và chỉ huy Phi đội Quyết Thắng tấn công vào khu đường lăn sân bay Tân Sơn Nhất trong Chiến dịch Hồ Chí Minh.
    Đọc tiếp:
    http://www.sggp.org.vn/phongsudieutra/nam2005/thang4/45845/
    http://www.sggp.org.vn/phongsudieutra/nam2005/thang4/46045/
  9. haclua

    haclua Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/07/2006
    Bài viết:
    1.244
    Đã được thích:
    1
    các bác ơi ! sao ta ko làm 1 box nói về các đơn vị không quân của VN nhỉ ? em nghĩ là cũng hay đấy !
    Được haclua sửa chữa / chuyển vào 02:17 ngày 15/03/2007
  10. longtt88

    longtt88 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2004
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    5
    Trận không chiến giữa Daniel Edwards Cherry và Nguyễn Hồng Mỹ trên bầu trời Hà Nội ngày 16.4.1972 qua mô phỏng trên kênh History Channel

Chia sẻ trang này