1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thất bại ngay trước ngưỡng cửa chiến thắng

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi metallica, 24/12/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. metallica

    metallica Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/05/2001
    Bài viết:
    524
    Đã được thích:
    0
    Thất bại ngay trước ngưỡng cửa chiến thắng

    Tôi lại thất bại một lần nữa. (Tôi xin đề cập đến chuyện bóng đá, không phải các chuyện khác.) Thất bại lần này thật khó tiêu hóa, giống như thất bại cách đây khoảng 10 năm.
    Chiều ngày 24, đội chúng tôi đá trận quyết định để vào bán kết. Chỉ cần hòa là có suất đá bán kết rồi. Và thậm chí, chúng tôi còn làm được hơn thế, đội chúng tôi đã thắng đến 78'' thi đấu. Chỉ còn 2'' nữa, không những ko giữ được kết quả thắng mà thậm chí ngay cả hòa cũng không làm được.
    Đội của chúng tôi hoàn toàn có cửa vô địch giải sau bao nhiêu lần lỡ hẹn. Thành phần đội có đến 8 người đá cho tuyển công ty. Vậy mà thật là xui xẻo, đến trận quyết định, trung vệ quan trọng nhất thì sốt xuất huyết còn bản thân tôi là thủ môn thì vẫn đang ốm chưa khỏi. Thậm chí 2 ngày nay tôi còn không thể đi làm được. Nhưng vì đối thủ là một đội rất quái, đầy tiểu xảo đánh nguội và ăn vạ, nên tôi phải cố gắng vào trận. Tôi e rằng đội tôi lại bị những quả penalty oan nghiệt như trận đấu 2 tuần trước.
    Tôi đã thực hiện rất tốt nhiệm vụ của mình trong cả hiệp 1 và nửa đầu hiệp 2. Không có một sai sót nào trong những pha cản phá. Nhưng thời điểm mà linh tính báo động cho tôi, rằng tôi không còn đủ sức lực đứng trên sân nữa, thì tôi lại không tin. Một pha phạt góc ngang khung thành, và tôi nhảy ko tới. Đội kia cũng ko có ai tiếp được bóng. Người tôi nặng như chì, thậm chí chân tôi còn run. Nhưng tôi vẫn đứng đó mà ko xin thay ra. Thời điểm đó, rất nhiều cầu thủ đội kia đã tỏ ra chán nản và bất lực, chỉ mong trọng tài thổi hết giờ. Đến phút đó, một quả tạt bóng tưởng như vô hại, hậu vệ đội tôi bỏ bóng còn tôi thì lao ra bắt. Chân đứng ko vững thì tay làm sao chắc được. Bóng tuột ra, rơi ra đằng sau lưng tôi. Một hậu vệ khác chạy về phá bóng, anh lại phá ngay vào người 1 cầu thủ đội kia đang lao vào. Bóng lăn vào lưới trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Tỉ số là 1-1.
    Giờ phút này, tôi không thể ra được nữa rồi. Tôi phải ở lại, tôi ko thể trút cái trách nhiệm đó lên người khác. Đội kia dồn lên tấn công liên tục vì chỉ có thắng thì họ mới vào được bán kết. 2'' nữa, nhưng trọng tài cho đến hơn 10''. Và rồi điều mà ko ai trong đội tôi mong muốn đã xảy ra. 1 cú ngã như kịch trước vòng 16m50 và một quả phạt trực tiếp. Một cú đá phạt tôi đã bay hết cỡ nhưng không tới (mà những lúc khoẻ thì thậm chí tôi còn bắt dính được), bóng đập cột dọc, đi ngang qua khung thành, bật vào cột bên kia rồi bật ra đúng ngay vào chân 1 cầu thủ đội kia đang xông vào. Và thế là hết.
    Tất cả mọi người trong đội đều tin tưởng vào tôi, thế mà giờ chính tôi lại phụ lòng tin của mọi người. HLV đội tôi vô cùng bất ngờ, vẻ mặt vô cùng đau khổ và ngỡ ngàng. Có ai lại tin được là đội tôi lại thua cơ chứ. Thậm chí tất cả các đội trong giải cũng ko ai nghĩ rằng đội kia lại thắng được. Thất bại này sao mà khó tiêu hoá quá. Thất bại này có thể khiến cho HLV, cũng là một anh trong cty, bỏ luôn đội. Mặc dù chúng tôi vẫn còn chức vô địch giải trong nhà nhưng giải đó làm sao mà so sánh với giải này được. Không có một đội nào có thể so sánh với đội tôi về chất lượng những cầu thủ đá chính. Chưa năm nào các bộ phận lại tạo điều kiện cho các cầu thủ tham gia giải như lần này vì thường vào cuối năm, các nhân viên phải đi công tác rất nhiều. Giải năm ngoái cũng vì đi ctác mất nửa đội hình nên cũng dừng lại ở vòng bảng. Giải năm nay thì...
    Tôi có một may mắn là luôn bắt cho những đội rất mạnh. Từ hồi học phổ thông, cho đến ĐH rồi đi làm. Bất cứ đội nào cũng được các đối thủ khác kính nể nhưng chưa một lần tôi được cầm đến cúp vô địch. Cứ những trận quan trọng là chúng tôi lại thua. Chỉ duy nhất có giải trong nhà vừa rồi, tôi chỉ bắt nửa số trận cuối giải nên cuối cùng chúng tôi vô địch. Trong khi những trận giao hữu thì lại thắng liên tục và rất ít khi tôi mắc lỗi. Thậm chí,cả trận giao hữu đội tuyển 2 miền mang tính danh dự rất cao của mỗi miền, tôi cũng không mắc một lỗi nào cả. Vậy mà...
    Ôi thất bại, lại thất bại...
  2. superknight

    superknight Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/08/2004
    Bài viết:
    1.117
    Đã được thích:
    2
    Ặc ặc, đây là box tâm sự về tình yêu mà bác lại post bài về bóng đá. Đọc cái title cứ ngỡ là 1 câu chuyện cưa cẩm thất bại hó ra là .. Hỏi khíko phải bác học ams khoá bao nhiêu vậy ?
  3. metallica

    metallica Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/05/2001
    Bài viết:
    524
    Đã được thích:
    0
    Tên box là Tâm sự chứ đâu có phải Tâm sự tình yêu như ông nói đâu. Bức xúc nên post bài lên thôi. Tôi học Ams cách đây đã hơn 10 năm rồi.

Chia sẻ trang này