1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thấy buồn kinh khủng >.<

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi thanhhuyen27, 11/09/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. juicyrouge05

    juicyrouge05 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2006
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    0
    Không phải kém cỏi, mà là cần tích lũy kinh nghiệm làm việc và đừng bao giờ làm mất sự tự tin, cái gì đến sẽ đến.
  2. nvhung_tct

    nvhung_tct Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/07/2005
    Bài viết:
    252
    Đã được thích:
    0
    Tóm lại là mới có 2 cái vàng vàng mà đã tự ti rồi à
    Yên tâm đi, bạn mới ra trường, còn nhiều thứ giống 2 cái vàng vàng như trên bạn phải trải nghiệm lắm
    Sorry, tạm thời ko giúp j đc cái vàng 1.
    Cái vàng 2, mình có tâm sự thế này:
    May mắn hay quan hệ sẽ chỉ giúp đc 1 phần nhỏ vào thành công thôi. Đừng nản. Cứ học tấm gương bác lappro thì biết.
    Trước hết, bạn nên đánh giá xem bạn có j và các cty họ cần j. Ngoài bằng đại học, muốn làm cho các cty có danh tiếng bạn còn cần nhiều khả năng và kỹ năng khác.
    Ví dụ khả năng tiếng Anh (các chứng chỉ quốc tế), khả năng tin học (ko chỉ tin học văn phòng mà còn các loại ứng dụng hỗ trợ quản lý công việc), kỹ năng giao tiếp, thuyết trình, kỹ năng làm việc nhóm, kỹ năng quản lý thời gian,...
    Nếu thấy chưa đầy đủ thì tìm cách tự update, nếu thấy đã đủ yêu cầu rồi mà vẫn trượt thì phải học thêm kỹ năng PR bản thân nữa.
    Hy vọng với bằng đỏ đại học, bạn biết cách làm thế nào để chứng minh mình ko phải học gạo.
    Chúc thành công
    Được nvhung_tct sửa chữa / chuyển vào 10:54 ngày 12/09/2008
  3. thanhhuyen27

    thanhhuyen27 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2008
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn mọi ngừơi đã quan tâm và động viên em rất nhiều. Em biết mình phải cố gắng thật nhiều.
    Các bạn giống tơ thì cùng cố gắng nhé.
    Nhìn bề ngòai em vui vẻ cười nói lắm. Hphúc lắm. Nhưng k thể sống dựa dậm vào bố mẹ mãi được.
    Em sẽ cố gắng và hi vọng 1 ngày gần đây em sẽ mở một topic" thanhhuyen27 starts a new job" ^^
  4. ktxxx

    ktxxx Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2006
    Bài viết:
    56
    Đã được thích:
    0
    Bí mật của may mắn
    cứ từ từ
  5. truemotion

    truemotion Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/09/2008
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0

    Tôi không biết mình còn thất nghiệp đến bao giờ, chắc chắn k fải cả đời rồi nhưng sao có 1 tháng trôi đi mà tôi cứ tưởng như 1thế kỷ vậy. Uh cũng phải, tâm trạng của một đứa thất nghiệp bao giờ cũng là cảm thấy lạc lõng và cô đơn, thấy mình vô dụng và bị hắt hủi. Uh đôi lúc cũng có rơi vào tình cảnh bi đát đó nhưng là đôi lúc thôi, vậy mà hình như những người xung quanh mình lại không hề muốn như vậy thì phải.
    Ra trường được 1 tháng, tôi khác với bạn bè vì tự đặt ra cho mình một mục tiêu, một cái đích khá rõ rang, và quyết theo đuổi nó đến cùng. Uh sống là phải có ước mơ không thì tự đào huyệt chết quách đi cho rôi, Chúa bảo thế. Uh, ấy vậy mà sao với mình nó chẳng giống như những gì mình tưởng tượng hay nói đúng hơn là ngoài sức tưởng tượng của mình. Mọi việc, từ bạn bè cho đến cả những người thân trong gia đình cũng trở nên hoài nghi về khả năng của tôi. Để mình nói cho bạn nghe nhé, mình không tài giỏi đâu, ấy vậy mà hih như mih đã mắc một sai lầm là khiến mngười nghĩ mình tài giỏi thì phải. Thành ra ai cũng nghĩ sao mình lại có thể thất nghiệp được cơ chứ. Tại sao cơ chứ? Họ thắc mắc, âm thầm với nhau thôi nhưng cũng đủ để một người nhạy cảm như tôi nhận ra. Họ nhìn tôi với ánh mắt thương cảm, họ đặt ra những câu hỏi xa xa gần gần chỉ để do thám xem tôi đang làm gì với cái gọi là sự nghiệp tương lai. Haha thật nực cười,, hoá ra sống là phải lộ liễu, phải trút hết bầu tâm sự với mngười. Hình như tôi lại lầm một lần nữa. Tôi cứ tưởng rằng mình tỏ ra vui vẻ như vậy thì sẽ tốt hơn rất nhiều, sẽ an ủi được họ . Nhưng hoá ra tôi đang an ủi chính bản than tôi mà thôi. Họ chả biết gì và họ hoài nghi. Hoá ra cái họ mong muốn là tôi phải tỏ ra nóng ruột, phải tỏ ra sốt sắng trc bất cứ một thong tin tuyển dụng nào, phải vật vã và đau khổ vì không có việc làm. Hoá ra là vậy đấy. Đời trớ trêu thật.
    Điều làm tôi thất vọng nhất là chính bản thân những ng trong gia đình tôi cũng có những hoài nghi đáng sợ về tôi như vậy. Thậm chí tôi đang bị đặt lên bàn cân, để so sánh với một con người nào đó, để rồi họ thoả mãn với dấu hỏi đặt ra cho khả năng của tôi. Nó làm tôi thực sự cảm thấy stress vô cùng mấy ngày hôm nay. Hoá ra chả ai hiểu mình một chút nào cả. Ah hay tại tôi sống quá khép kín, quá dè dặt nên có một kết cục như vậy là phải thôi. Ừm thực ra đó cũng là một nét tính cách khó bỏ của tôi, tôi không thích nói bô bô ra những gì mà mình chưa chắc chắn. Ah có lẽ chính vì thế mà không ai có thể hiểu tôi đang nghĩ gì vào lúc này. Ra là vậy. Đời tréo ngoe thật!
    Tôi có một thói xấu là khi nghe bất cứ cái gì, dù chỉ là hơi động chạm đến cái Tôi to lớn là tôi có thể đỏ mắt và cay mũi. Đấy, thói xấu có lẽ là sẽ kh bao giờ từ bỏ đc của tôi đây. HÌnh như tôi đang giãi bày với một giọng bất cần và vô trách nhiệm. Ấy đừng phán xét tôi như vậy chứ, tôi sống rất biết điều với mngười mà. Tôi biết tôi hơi vất vả so với bạn bè khi rơi phải hoàn cảnh này. Bỏ một miếng bánh to thơm ngon để tự đi làm một cái bánh mà mình nghĩ là nó sẽ ngon, như thế có thể gọi là dại dột và ngu ngốc không nhỉ? Ok 95% cho tôi là dại dột, cũng không sao, tôi đang leo lên lưng con cọp rồi, có xuống cũng chẳng thích vì bản chất của tôi là cứng đầu mah.
    Cuộc đời đúng là luôn muốn thử thách con người và ông trời hình như yêu quý tôi quá nên ban cho tôi thử thách nhiều hơn bthường. Để tôi kể bạn nghe chuyện tìm việc của tôi rồi sau đó bạn phán xét tôi thế nào cũng đc. Cách đây mấy tháng khi tôi chưa ra trường, tôi có một ý nghĩ đơn giản là nếu có đam mê và sự tự tin tôi sẽ làm được tất cả. Và thế là tôi bắt đầu tìm hiểu về tất cả những công ty, tổ chức hoạt động trog lĩnh vực tôi yêu thích, tôi gửi cv, thư xin vc, chưa bao giờ tôi lại có thể viết thư nhanh và nhiều đến thế, chưa bao giờ tôi lại có hẳn một folder chỉ để đựng các file là các văn bản word. Có những bức thư tiêu tốn của tôi mấy ngày, có những bức thư tôi chỉ chỉnh sửa qua loa, nhiều nhiều lắm. Rồi tôi gửi chúng, lòng tràn ngập hi vọng vào một tương lại tươi sang. Lúc ý đời là mầu hồng nhạt với tôi.
    Thế rôi hàng chục những bức thư gửi đi như vậy nhưng phản hồi tôi nhận lại chỉ là đếm trên một bàn tay. Cơ hội không nhiều và nếu có thì nó cũng xuất hiện vì một lí do chính đáng nào đó. Lúc ây tôi hoàn toàn không nhận thức đc điều này, tôi hăm hở đi phỏng vấn mà quên rằng không có cái gì là dễ dàng cả. Tôi đã để tuột mất một vài cơ hội thực sự chỉ vì sự bồng bột non nớt của một sinh viên mới ra trường. Thời gian như bong câu qua cửa sổ mà tôi thì lại chẳng để ý đến điều đó, tôi mải miết đi kiếm vc làm, kiếm tìm, viết thư, nhận điên thoại, đi phỏng vấn và rồi câu trả lời là những sự im lặng khiến tôi không còn nhớ nổi là mình đã phải trải qua bao lần. Giờ thì các bạn biết tôi không tài giỏi thế nào rồi chứ. Ngoảnh đi ngoảnh lại, bạn bè tôi đã có công việc của họ và tôi thì vẫn vậy, say mê đeo đuổi giấc mơ của mình. Tháng 8 là tháng ngâu, tôi thì không ?ongâu? tẹo nào, chỉ đơn giản tôi đang lo lắng cho bản than mình, lo lắng rằng liệu có phải tôi đã chọn lầm đường, rằng tôi đag kén cá chọn canh. Có lẽ thật khó để tôi có thể kể hết tất cả ra đây những suy nghĩ, những vc làm của tôi trong thời gian vưa qua. Chỉ biết rằng đời lúc này đã kém hồng đi nhiều so với quãng thời gian trước đây. Tôi dần trưởng thành ở một khía cạnh nào đó?
  6. venus_mars

    venus_mars Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2003
    Bài viết:
    3.078
    Đã được thích:
    0
    Bạn cố gắng lên, đừng buồn. Thực ra thời điểm này đi xin việc cũng đang là khó vì nhiều cty đang cắt giảm chi tiêu, giảm nhân lực mà... Khó khăn chung thôi. Cho nên cứ bình tĩnh, từ từ rồi sẽ tìm được việc.
    Nghĩ lại thấy đúng là hồi xưa mình vô tư thật. Làm việc cho một cty quảng cáo trong 4 tháng, chán quá ko chịu đc thì nghỉ việc. Ở nhà chơi nguyên một tháng vẫn chưa thấy sốt ruột, tự dưng có chị hỏi có muốn đi bán tranh không. Cũng chả hiểu bán tranh là cái công việc gì, lương ra sao, ok luôn. Đến phỏng vấn lại cứ sợ mình xấu, tiếng Anh kém ko được nhận. Thế mà chả phải PV gì, nói dăm ba câu chuyện đc nhận vào luôn, lại được ưu ái nhiều nữa. Công việc thì nhàn, đc sếp quí, đc đi nước ngoài, ak ak. Lương chả cao lắm, nhưng tớ quan niệm vui là chính thôi.
    Cho nên có khi các bạn thử hạ thấp mục tiêu xuống một tý lại được thì sao???

  7. rangkhenh_malumdongtien

    rangkhenh_malumdongtien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2007
    Bài viết:
    2.563
    Đã được thích:
    0
    chắc ấy bằng tuổi tớ ( tớ đoán thế )
    Ấy đừng buồn và chả có gì phải suy nghĩ nhiều về chuyện " tạm thời ko có việc làm " cả !
    Thấy ấy bi quan ghê gớm đấy !
    Tớ chẳng có cái bằng cử nhân , chỉ là hạng TB của 1 trường trung cấp , chưa ra trường đã đi làm lăn lộn , mệt mỏi & già đời
    Tớ thèm ở nhà 1 thời gian sau khi học xong nhưng điều kiện ko cho phép
    Và giờ tớ nghĩ , ấy cứ bình tĩnh thôi , hãy tự thưởng cho mình 1 time nghỉ ngơi sau 4 năm học hành vất vả
    Tớ nhớ lại , sau công ty đầu tiên tớ đi làm , tớ đã phải nộp gần 20 hồ sơ & phỏng vấn ( tớ ko có tiếng anh giỏi đâu nhé )
    Ấy tự tin vào mình 1 chút . Tớ thực sự nghĩ ấy là 1 ng con gái thông minh Chỉ cần bỏ cái ý nghĩ bi quan và chán nản vớ vẩn thì chả có gì là ấy ko thể làm được !
    Đừng bỏ cuộc khi biết mình vẫn còn khả năng nhé

  8. nhoc_con_pdp

    nhoc_con_pdp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2007
    Bài viết:
    2.685
    Đã được thích:
    1
    Cố lên ss nhé...Ss là ng con gái thông minh mà. Con gái thì phải kiêu- kiêu hãnh í. Nhấtlà ng con gái như ss.Mong ss sớm vui:D
  9. truemotion

    truemotion Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/09/2008
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0
    Đọc những lời động viên của các bạn dành cho chủ nhân của post này, tôi thấy thực sự ấm lòng. Thế nhưng lại vẫn là những căng thẳng từ ngay trong gia đình. Thật là lạ! Con người ta đi làm cả đời thì không thấy ai nói gì vậy mà chỉ cần nghỉ ở nhà 1-2 tháng là đã rối tung hết cả lên.
    Thực sự tôi cũng muốn bthường lắm, muốn tỏ ra lạc quan, tỏ ra "từ từ" lắm chứ nhưng sao mngười trog gia đình tôi lại kh nghĩ vậy. Giờ tôi mới hiểu, đến tuổi chống lầy mà chưa chống thì đúng là cực hình.
    Tôi phải làm sao bây giờ, để thoát khỏi những tháng ngày khủng khiếp này. Bản thân tôi cũng sốt ruột lắm chứ, nhưng mà mỗi lần nghe mgnười trog nhà tâm sự với nhau về tôi, về cái sự thất nghiệp của tôi là tôi lại muốn chết đi cho rồi. Sao số tôi nó lại vất vả thế nhờ?
    Biết thế...
    Uh có lẽ tôi sẽ tìm một cviệc, việc j cũng đc, tôi sẽ tam thoi` k đeo đuổi những chí hướng, những dự định, những ước mơ nữa. Ah mà không, sẽ là Không luôn đó.
    Tự dưng thấy thấm thía cái sự dằn vặt, thấm thía thế nào là đấu tranh nội tâm trog 1 nhvật hồi cấp 3 tôi từng đc học, a Hộ
  10. otcay_sp83

    otcay_sp83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    1.016
    Đã được thích:
    0
    Tôi ra trường từ tháng 6 , giờ tháng 9 rồi nhỉ? Vẫn ngồi chơi xơi nước đây.May mà cùng còn đi dạy thêm tiếng Anh tháng đc tầm 1.5 ( không dạy nhiều , còn để thời gian xin việc)
    Bằng cấp: tốt nghiệp khoa Anh trường đại học sư phạm hà nội.
    Điểm trung bình học tập : 7.32 bằng Khá.
    Đã đi phỏng vấn được ở những nơi sau:
    1. Hanoitc Group
    2. Standard Chartered Bank.
    3. ANZ.
    4. Bank of Tokyo Mitsubishi ufj.
    5. Education For Nature Viet nam.
    6. Langins Edutech.
    Chú thích: Mấy ngân hàng trên không đòi hỏi kinh nghiệm jì cả, không liên quan đến nghiệp vụ nhiều. Trong khi phỏng vấn cũng được họ khen đôi chút, nhưng phỏng vấn xong rồi mất hút con mẹ hàng lươn, ra đi không 1 lần trở lại.
    Sáng nay đi phỏng vấn ở Langins Edutech (Viện ngôn ngữ học),xin vào làm vị trí phiên dịch tiếng Anh, mang hồ sơ đến họ xem qua rồi trả lại mình luôn. Họ bảo tôi không thể nhận em vào làm được vì em không có kinh nghiệm, lương yêu cầu 3 triệu của em chúng tôi không đáp ứng được. Chào em. Hic.
    Còn vô số các lá đơn xin việc tôi gửi qua mạng. Lúc trước còn háo hức mạng hồ sơ đến gửi tận nơi mà chả đc nơi nào cả đâm chán.
    Vẫn biết ra trường khó xin việc, tình trạng chung nó thế, nhưng lại cũng đang nghi ngờ về bản thân " Mình kém cỏi quá chăng" .
    Buồn, thất vọng ,chưa tìm đưọc lối thoát

Chia sẻ trang này