1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thấy gì từ lớp trẻ TN hôm nay?!

Chủ đề trong 'Thái Nguyên' bởi Idontwanttomissathing, 12/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. thainguyen001

    thainguyen001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/01/2003
    Bài viết:
    269
    Đã được thích:
    0

    To Idontwanttomissathing. Chú mày đọc lại những dòng chú mày viết đi. Và nếu có thời gian, đọc cả những ý kiến của anh nữa. Thái độ của anh hoàn toàn là góp ý và xây dựng. Anh cũng chưa có gì là gay gắt cả. Còn chú mày, đọc lại những dòng này đi
    Như thế có quá lắm ko? Đây là diễn đàn, tất nhiên hoàn toàn tự do ngôn luận (trong một nội quy nào đó). Nhưng cũng nên tế nhị một chút. Những bài mang tính gay gắt anh em mình hoàn toàn có thể PM cho nhau. OK?
    Trong diễn đàn, ai cũng có thể nêu được ý kiến của mình chú hiểu ko? Anh ko bảo vệ ý kiến cá nhân của anh là đúng và ngược lại anh cũng hoàn toàn ko hề phủ nhận chính kiến của chú. Nói chung, nên lắng nghe ý kiến của mọi người. Đừng cố gắng bảo vệ ý kiến của mình một cách quá đáng (Đọc dòng này đừng có hiểu lung tung)
    Còn khi chú viết xong một bài, ko lẽ mọi người sẽ ngồi đọc và chờ đợi chú viết tiếp những bài sau rồi mới đưa ra lời nhận xét a`?
    Hoàn toàn ko đúng ko? Phải có những nhận xét của các thành viên sau mỗi một bài chứ? Thế mới là diễn đàn!!! Nếu ko, chú mày độc diễn a`? Buồn lắm đấy.
  2. lonelygrit

    lonelygrit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2004
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    ở đây tôi muốn nói rằng bạn hãy xem lại những gì mình nói
    đừng nghĩ chỉ cân nhìn qua là bạn biết tất cả
    bạn xếp mình vào tầng lớp nào?? (tầng lớp bác học chăng??)
    bạn bỏ cái kính đen của bạn ra rồi hãy nhìn nhận và nói nên ý kiến của mình thì hay hơn đó.
    Về nhạc Rock á? tôi thích tất nhiên nhưng chắc không đủ trình độ để bàn luận với bạn đâu. xin lỗi ("làm được gì và đã có gì? chỉ học đòi thói chê bai..." The Wall)
  3. dreamdestroyer

    dreamdestroyer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/07/2004
    Bài viết:
    389
    Đã được thích:
    1
    keep calm ev''rybody
    we need patient and courage
    CÒN CHI NỮA, CÒN CHI NỮA MÀ TIẾC PHÚT GIÂY QUA RỒI
    VÀ CUỘC SỐNG LÀ RẤT NGẮN ĐỂ SỐNG SAO CHO NÊN NGƯỜI
    ĐỂ KHI SỐNG TRONG CUỘC ĐỜI ĐƯỢC THẤY NIỀM VUI QUANH MÌNH
    VÀ KHÔNG TIẾC NUỐI NHỮNG GÌ LÀM ĐƯỢC CHO THẾ GIAN
  4. Grzzzzzzz

    Grzzzzzzz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    293
    Đã được thích:
    0

    Mk. Lâu lâu anh không ngó đến chỗ này là chúng nó bâu vào nói anh. Anh đi du học đây, chú nào có ý kiến gì không?
    Mk. Cứ tưởng đi du học là sướng lắm? Cả làng cả tổng lao đi. Anh thật chứ có ai trả tiền cho anh học ở nhà như ở đây thì anh học ở nhà cho nhanh.
    To chú Dũng: Chú học khoa gì nhỉ? Cố gắng phấn đấu từ giờ đi. JICA đang lấy khá nhiều SV BK đấy. Điều kiện không quá khó (top 5% of class, grade>=7.5, Letter of Recommentdation from the Dean)
  5. Idontwanttomissathing

    Idontwanttomissathing Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2004
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Chúng ta đang biến box này thành nơi để nhận xét nhau từ bao giờ vậy ??? Chưa 1 lần gặp gỡ, chưa nói chuyện trực tiếp, cũng chỉ qua 1 vài bài viết mà đã nhận xét này nọ. Tôi nói điều này ko ngoại trừ bản thân tôi. Em đồng ý với bác thainguyen001, nhưng chúng ta đang đi lạc đường. Là trách nhiệm của người khởi xướng cái box này, em xin phép lên tiếng. Mong các bác đừng tự ái và tiếp tục tham gia cho thêm phần náo nhiệt.
  6. tamhoncuada_spt

    tamhoncuada_spt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    4.513
    Đã được thích:
    0
    Em đã nói là em xin lỗi dân du học rồi cơ mà, nhưng em nói thật, các điều em nói ra đều là nhìn từ thực tế cả đấy ạ
    em cũng biết không fải ai cũng như vậy
    hii, các bạn cũ học LNQ của em trước đây ý ạ, do không đỗ DH, chẳng biết làm gì , thôi thì tiền cũng chẳng để làm gì, ở nhà thì nó cũng fá , tống cho nó đi học<-------------lời một phụ huynh đấy ạ
    còn kiểu du học đc học bổng của ĐHTN ấy ạ, khà khà, thôi, em không dám nói, bạn Bắc đã nói đúng hết rồi đấy ạ
    Còn du học như anh Grzzzzzzz thì em rất khâm phục anh, hì, thấy Sunflowerboy nói anh đi theo ngân sách của Bộ
    Em cũng biết là du học không sung sướng gì
    ( điều này anh doitroinoi đã nói rất nhiều - từ khi em học cấp 3 và em hiểu đc chút ít cuộc sống khó khăn ở nước ngoài )
    Nhưng dù du học theo kiểu gì thì vẫn tốt hơn ở nhà, em nói vậy có đúng không ạ ??????
  7. Idontwanttomissathing

    Idontwanttomissathing Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2004
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Đây là một trong số nhiều bài viết rất hay về người Việt nói chung, trong đó đáng chú ý nhất là thế hệ trẻ và tất nhiên chúng ta là 1 phần trong đó. Bài này tôi trích từ tintucvietnam.com . Thật ra thì ko phải cái gì được nhận xét trên báo chí cũng đúng. Tôi chỉ đưa ra để mọi người bàn luận !

    ?oSợ? những vật lạ

    Nếu bỗng nhặt được vật thể lạ, người Việt ta sẽ về gọi mọi người cùng ra xem, sau đó cãi nhau như mổ bò mỗi người một ý, tiếp đó mỗi anh tự về bắt chước làm một cái vật na ná với cái vật lạ mà họ chưa biết gọi tên kia. Còn cái tên gọi thật, bản chất thật của cái vật đó, là việc cần biết nhất thì vẫn không ai biết...
    * Khuê Văn. "Ðể tìm hiểu tính cách của các quốc gia trên trái đất, người vũ trụ mà toàn thể người trên trái đất chưa bao giờ nhìn thấy, thả một vật thể xuống giữa đường rồi ngồi trên đĩa bay chờ xem phản ứng của người trái đất ra sao nếu người đó nhặt vật thể ấy lên.
    Sau khi nhặt vật lên, nếu chăm chú nhìn vật đó từ mọi góc độ có lẽ đó là người Pháp. Ngược lại, nếu người đó nhặt lên rồi ghé vào tai lắc lắc thì đó là người Ðức. Người Pháp là dân tộc có năng khiếu hội hoạ nên họ sẽ cố gắng lý giải đồ vật dưới góc độ thị giác, còn người Ðức lại có năng khiếu âm nhạc, dân tộc đã sản sinh ra Beethoven sẽ cố gắng nhận thức vật đó bằng thính giác.
    Thế nhưng, nếu là người Tây Ban Nha, đất nước của trò đấu bò tót, khi nhặt vật đó lên, để thoả trí tò mò họ sẽ đập vỡ nó ngay chứ không xem xét bằng tai hay bằng mắt gì cả.
    Người Anh không giống với người Tây Ban Nha là hành động trước rồi mới suy nghĩ. Là người Anh, họ sẽ nhặt vật đó lên, kiên trì sử dụng nó vào việc này hay việc khác và sau khi rút ra kinh nghiệm mọi người sẽ tập trung lại rút ra kết luận đó là vật gì.
    Còn Người Trung quốc, một dân tộc già dặn và kiên nhẫn hơn người Anh rất nhiều, nên trước khi nhặt vật đó lên người ta sẽ nhìn xung quanh rất kỹ, sau khi xác định là không có ai nhìn thấy thì "người quân tử" đó nhặt nó lên thận trọng đút vào tay áo. Với anh ta, vấn đề không phải đó là cái gì mà là việc vật đó tồn tại mới quan trọng, bởi vì rồi cũng có lúc anh ta biết đó là vật gì.
    Với người Hàn Quốc, một dân tộc từng bị đói khổ trong trong thời kỳ Nhật thống trị trước kia, phản ứng trước tiên là phải thử bằng lưỡi.
    Trong cuộc thể nghiệm này tất nhiên không thể thiếu được người Mỹ và người Nga, hai đại diện của phía Tây và Ðông, có lẽ trái với sự chờ đợi của chúng ta, họ không có phản ứng gì đặc biệt, không phải đau đầu suy nghĩ!
    Vậy thái độ của người Nhật sẽ như thế nào? Với người Nhật, họ không cầm lên ngắm nghía hay lắc thử, cũng không đập vỡ hay lặng lẽ cho vào tay áo. Họ không nhờ sự trợ giúp của máy tính hay đảng phái nào bởi vì là những con người rất hiếu kỳ. Quả là như vậy, sau khi nhặt lên, người Nhật sẽ làm thử một cái giống như thế và chắc chắn không chỉ để chế tạo ra một vật hoàn toàn đúng kích thước của vật thật mà còn thu nhỏ lại một cách tinh xảo, gọn tới mức có thể cho vào lòng bàn tay. Sau đó, họ sẽ ngắm nghía một cách kỹ càng và nói: "Nasudoho!" (à, ra thế!) và vỗ đùi sung sướng.
    Bạn thử nghĩ xem, nếu người Việt chúng ta nhặt được vật đó, thái độ sẽ thế nào?"
    Tôi cảm thấy nóng gáy. Tất nhiên không chỉ để tìm ra câu trả lời về phản ứng của người Việt chúng ta. Trong các liệt kê ở đây không có người Việt, có nghĩa là chúng ta vẫn bị xem như một xứ nhược tiểu.
    Tính cách dân tộc của chúng ta không đủ mạnh cũng như tầm vóc của chúng ta chưa đủ lớn để có thể liệt kê với các dân tộc khác trên thế giới. Song, dù thế nào chúng ta cũng phải có một phản ứng trước vật thể lạ kia nếu chẳng may trên đường đi chúng ta bắt gặp chứ! Vậy thì người Việt sẽ làm gì? Ðây là suy đoán của tôi:
    Khi nhìn thấy vật đó, người Việt sẽ chạy đi tìm nhiều người khác cùng đến xem. Sau khi phỏng đoán xem vật đó là gì, một cuộc tranh cãi khủng khiếp đã diễn ra, chỉ vì không ai chịu công nhận tuyên bố của kẻ khác. Ai cũng cho rằng mình đúng. Rồi mệt mỏi, bất phân thắng bại, mỗi người về tự làm một vật giống với vật mà họ đã trông thấy theo trí tưởng tượng của riêng mình. Kết quả là có rất nhiều vật trông có vẻ giống với vật lạ mà họ thấy nhưng vật kia là gì thì họ vẫn không thể biết được. Ðối với người Việt thì "vật kia là gì?" có vẻ không quan trọng bằng việc ai đoán đúng.
    Nếu vật kia là vật chất, trên thị trường sẽ có rất nhiều hàng giả, giống như thật nhưng không dùng được. Nếu vật kia là siêu hình, một học thuyết hoặc một tư tưởng, một chủ trương nó sẽ được áp dụng rất thô bạo và sai lệch bởi vì điều quan trọng nhất: "Nó là cái gì?" thì người Việt Nam thường tỏ ra kém năng khiếu khi giải thích bản chất sự vật. Chúng ta đã có bao nhiêu bài học vì sự sai lệch này?
    Và điều mà chúng tôi vẫn muốn quan tâm là: theo bạn, người Việt Nam chúng ta sẽ làm gì?
    * Thảo Hảo. Ở nước ta, bản thân việc nhặt được vật lạ chưa phải là tốt hay xấu, mà phải đợi cho có kết luận của cơ quan chức năng sau khi xem xét mới biết là rủi hay may. Chính điều này nhiều khi làm ta lưỡng lự khi bất chợt thấy một vật lạ trên đường.
    "Có nên mang về không? Có nên hét lên cho mọi người biết là nó "lạ" không?" Ta tự hỏi. Bởi vì ta đã biết bố mẹ chúng ta hình như hơi sợ những cái gì là "lạ", họ cho rằng hệ tiêu hóa của chúng ta còn non nớt. Nếu chúng ta hét lên, họ giấu béng vào tủ, và chúng ta cũng mất luôn cả cái cơ hội gọi bạn bè đến mà thảo luận về bản chất cũng như tên gọi của cái vật lạ kia.
    Nếu bạn thường xuyên sống trong tâm trạng "không-để-bố-biết-mình-nhặt-được-vật-lạ", thì lâu dần, bạn sẽ mất thói quen ngắm nghía vật lạ ngay cả khi nó nằm hẳn trong lòng bàn tay. Trong khi con cái nhà người ta, được bố mẹ khuyến khích đi tìm cái lạ, sẽ băng rừng, vào núi, mang về những thứ lóng lánh để mà tự hào. Cũng có khi mang về, bố mẹ nó sẽ cho nó biết, vật này thường lắm, chẳng lạ đâu con, khiến nó thất vọng vứt đi, thì ít nhất cái cuộc hành trình đi tìm cái lạ của nó cũng đã là một phần thưởng.
    Thế đấy, người Việt Nam ta là con nhà lành, bố mẹ cẩn thận (có lý do). Cẩn thận dạy con tránh vật lạ ngay từ khi ngồi trên ghế nhà trường, với những bài văn không được đi chệch lối, sách đọc tham khảo thì chỉ nên đọc tác giả này (tức là thầy) mà đừng đọc tác giả kia, không thì điểm kém. Cẩn thận tránh ngắm những triển lãm nhìn-mãi-không-hiểu-ý; tránh cho nhau đọc những từ ngữ mạnh bạo, tình tính dục gì đó - những cái có thể đề cập đến tận đáy sâu con người; Ở tầng nông, lửng lơ thôi, vì đáy sâu là đáy lạ, không ai xuống tận nơi thẩm tra được.
    Chúng ta đã được giáo dục để tránh xa cái lạ, đến mức gán cho cái lạ đến 70% là nguy hiểm. Trước những vật thể lạ, chúng ta không dại mà cầm lên ngay, dí sát vào mắt tìm tương quan thị giác như người Pháp, càng không mạo hiểm lắc lắc bên tai tìm tiếng nhạc như người Ðức, càng quyết không đập vỡ xem cái bản chất, cái tận cùng của nó là gì, như chú Tây Ban Nha...(những cái này tôi lấy ở đọan trích trong bài của Khuê Văn, chứ "lạ" thế, tự tôi không nghĩ ra.)
    Không, chúng ta không liều mạng thế. Việc trước nhất, ta phải ghi nhớ: đã lạ là nhiều phần nguy hiểm. Nên nếu thấy vật lạ, chúng ta cần rủ vài người cùng đến xem cho có nhiều kẻ cùng phạm tội. Ta đứng từ xa, và quyết không đưa ra ý kiến rõ ràng. Bởi vì, nếu ý kiến của ta hay, anh bên cạnh sẽ ăn cắp mất (và đăng trên báo khác), nếu ý kiến của ta nhỡ đâu không đúng, thế thì mất mặt ta. Mà thật ra, ta không phát biểu bởi vì ta cũng không chắc được lời ta nói ra là đúng hay là sai, là hay hay là dở. Về vật lạ, ta cần có một cơ quan thẩm định, với những nhân vật ta biết thẩm định còn dở hơn ta, họ hẹn 2h nhưng 6h vẫn chưa thấy tới. Nhưng ta phải đợi họ đến, vì không thì ai là người chịu trách nhiệm trước cái vật lạ khốn kiếp tự nhiên rơi xuống cuộc đời đều đặn và an nhàn này.
    Thế rồi ta oán vật lạ... Lạ làm gì không biết cơ chứ!
    Cơ quan thẩm định rồi cũng tới, khi tất cả đều đã mòn mỏi. Và vì họ cũng là người Việt Nam, cho nên họ cũng sẽ im lặng, vì họ cũng hoang mang như ta...
    Tất cả sẽ đợi như thế. Trăng sẽ lên. Trong ánh trăng bàng bạc mà cô độc ấy, vật thể lạ trên mặt đường tan dần, tan dần. Nó teo tóp lại, lộ rõ vẻ vô hại, bợt bạt dần đi, mang theo cả cái bí mật trong lòng, trôi đi mất cả xuất xứ.
    Và chúng ta ra về, hội đồng giám định về trước vì có xe con. Chúng ta ra về sau, lòng hơi buồn buồn, vì mãi vẫn không có ai sờ được đến vật lạ đó, ngửi tới nó, thậm chí đá vào nó một cái. Và nhất là, trong lòng ta lại tiếc rẻ, nếu biết nó không hại như thế này, thì lúc nãy mình đã liều khen một câu, rồi mang về, bán.
  8. tamhoncuada_spt

    tamhoncuada_spt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    4.513
    Đã được thích:
    0
    Cuộc thi chung kết lần thư 5 " Đương lên đỉnh olimpia" đã khép lại, tất cả những người theo dõi hẳn đã rất buồn vì 4 nhà leo núi - 4 người đc coi là tài năng lại không biết " Trang web PetitionOnline.com để làm gì " Thật sự buồn hơn khi cả 4 nhà leo núi trong trận chung kết đều .............không trả lời được câu hỏi không được quyền không biết này
    Nghĩ gì về thế hệ trẻ( không chỉ ở Thái Nguyên ) hôm nay ????
  9. ngodc79

    ngodc79 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2004
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
  10. anhdungbk25

    anhdungbk25 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    22/02/2003
    Bài viết:
    1.539
    Đã được thích:
    505
    tôi thấy tâm hồn của đá hơi lắm sẹo đấy ? rõ ràng 4 chàng leo núi biểu hiện rất tốt, đâu vì một cái câu hỏi ko có lời giải đáp đó mà đưa ra nhận định này nọ

Chia sẻ trang này