1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thế giới bùa ngải

Chủ đề trong 'Cao Bằng - Bắc Kạn' bởi babelake, 06/08/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dunong

    dunong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2007
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Việc này chưa ai chứng minh hay giải thích được. Đưa cái này lên chỉ làm cho nhiều người có những cách nhìn không đúng đắn về người dân tộc thiểu số ở miền núi. Bạn nghĩ thế là hay sao? Ngườ mà viết những bài mà bạn trích dẫn là ai?
    Được dunong sửa chữa / chuyển vào 20:04 ngày 08/08/2007
  2. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    Khoa học là 1 đường xoắn ốc đi dần đến chân lý nhưng không bao giờ đến được, cách đay 100 năm việc bay lên trời là hoàn toàn nằm trong trí tưởng tượng, cách đây 50 năm việc đặt chân lên mặt trăng là ý tương vậy mà khoa học đã làm được điều đó. Đi xa ngàn ngàn dặm bắt đầu từ 1 bước chân, mọi việc lớn từ những thứ nhỏ nhất, từ quả táo rơi mà newtơm phát minh ra định luật vạn vật hấp dẫn. Nêu bạn không nêu ra ý tưởng, bạn không đặt vấn đề bạn không hành động thì mọi thứ vẫn giữ nguyên vị trí của nó. Vấn đề này tôi đọc cũng nhiều rồi, và không ai có thể phủ nhận được thế giới tâm linh, ở đây tôi chỉ đưa ra câu chuyệnlàm quà, ai qua tâm thì đọc để tăng thêm phần hiều biết. Chứ tôi ko nói là tin hay không tin.
    Lời quê góp nhặt rông dài
    Mua vui cũng được một vài trống canh.
  3. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    Hoa không do dự, thề ngay:
    - Nếu em tiết lộ điều anh sắp nói với bất cứ ai. Xin cho tổ nghiệp, thần linh, ma quỉ hại em chết không toàn thây.
    San rùng mình vì lời thề độc địa của Hoa. Chàng mỉm cười
    - Anh không ngờø em dám thề độc địa như vậy !
    Hoa mỉm cười.
    - Mình đã quyết không hé môi nói ra điều đó, sợ gì mà không dám thề.
    San gật đầu, nói:
    - Nếu vậy anh rất an tâm cho em biết sự bí mật này. Câu chuyện luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật là do Sư Ông dựng lên. Sự thực đó chỉ là phép điều khiển được súc vật tuân theo ý mình muốn. Đặc biệt là thuật huấn luyện rắn tấn công địch thủ. Phép này rất phổ thông ở Ấn Độ. Tất cả những người bắt rắn và thổi kèn cho rắn chui ra từ hang ổ, hoặc túi đựng chúng rất dễ dàng. Hồi ấy Sư Ông tung hỏa mù về vụ này. Cốt để thầy Mười quên đi vụ luyện Thiên Linh Cái bằng thai nhi, cho khỏi mang tội với trời đất.
    San biết rằng; thầy Mười đã được Sư Tổ truyền cho phép luyện Thiên Linh Cái rồi. Hồi đó Sư Ông đã cản Sư Tổ nhưng người không nghe. Và sau này người chết rồi, thầy Mười ở với Sư Tổ một mình lại càng lộng hành hơn nữa.
    Hoa ngỡ ngàng nghe San nói, nhưng không ngờ lại có sự lạ lùng như vậy.
    Nàng nói nho nhỏ:
    - Em tin lời anh nói. Nhưng không hiểu sao trong môn phái mình lại có nhiều rắc rối như vậy. Anh có biết tại sao không ?
    - Cũng vì vậy mà làm anh thắc mắc. Nhưng thú thực, không dám nói ra. Tuy nhiên, anh vẫn âm thầm tìm hiểu. Và chắc chắn một ngày nào đo,ù phải khám phá ra sự thực. Bây giờ hai đứa mình đã yêu nhau. Anh tin rằng; với sự hợp tác của em. Thế nào chúng mình cũng khám phá ra những điều bí ẩn của môn phái. Em có chịu giúp anh không?
    - Anh không nói em cũng phải tự tìm hiểu lấy. Bây giờ đã biết được có vấn đề đó, làm sao em không quan tâm cho được. Hơn nữa, lại có anh sát cánh bên em, mà chuyện gì của anh bây giờ cũng là của em. Anh còn phải hỏi nữa sao.
    - Như vậy anh tin rằng, không trước thì sau, chúng mình cũng biết tất cả sự thực. Anh sẽ đem những điều hiểu biết của anh về thầy Tư Lành so sánh với những gì em hiểu về thầy Mười đây, rồi sau đó chúng mình lên thầy Mười Lớn dò lại. Lo gì không xong.
    Hoa nép sát hơn vào mình San. Nàng cảm thấy ở con người chàng có một mãnh lực thu hút lạ thường. Trái tim nàng rung động thực sự. Nàng nhắm mất lại, thả trôi thân xác bồng bềnh trên sóng nhạc yêu thương. Ở đây, hình như có tiếng nước chẩy, thông reo, muôn chim ca hát những bản nhạc tình yêu tuyệt vời, nàng rên lên.
    - Anh San ơi... anh... San...
    *
    ( Xin xem tiếp đoạn 7 )
    Thế Giới Bùa Ngải Tân Biên
    Tác giả Hùng Sơn
    Đoạn 7
    Trời đã về chiều, có nhiều tiếng người cười nói vang vang từ căn nhà khách thầy Mười vọng lại, San nói nho nhỏ:
    - Hình như mọi người tới đông lắm rồi thì phải.
    Hoa dụi đầu vô ngực chàng.
    - Em không muốn rời anh một tấc nào nữa.
    San mỉm cười.
    - Chúng mình cứ ngồi đây cho tới khi hóa đá hay sao?
    - Dạ, em muốn hóa đá bên cạnh anh suốt đời.
    - Và hồn em sẽ trở thành Thiên Linh Ma Nữ phải không?
    - Nhất định là như thế rồi. Nhưng anh phải nhớ là phép thuật của em lúc đó gấp ngàn lần cô Thiên Linh Ma Nữ của thầy Mười đó nhe.
    San cười thật lớn, chàng biết Hoa biết nhiều về việc luyện Thiên Linh Ma Nữ. Nhưng có điều chàng chắc chắn rằng; Nàng không biết đượïc bây giờ Thiên Linh Ma Nữ đang theo kề cận bên chàng, chứ không phải thầy Mười. Nếu thầy Mười có sai khiến con Thiên Linh Ma Nữ này; chàng sẽ biết ngay. Còn như chàng khiến nó làm điều gì, thầy Mười lại không hay biết gì. San cũng có thể giữ con Thiên Linh Ma Nữ này không tuân lịnh thầy Mười cũng được nữa. Thậm chí chàng có thể sai khiến nó tấn công thầy Mười. Nó cũng nghe lệnh chàng.
    Sau mấy đêm luyện xong con Thiên Linh Ma Nữ. Dưới nách bên phải chàng nổi lên một cái hạch nho nhỏ. Nếu lấy tay nắn sẽ cảm thấy như một bức tượng thực nhỏ đủ cả chân tay. Đó chính là con Thiên Linh Ma Nữ nằm trong mình chàng. Nhưng đối với thầy Mười, thầy lại tưởng con Thiên Linh Ma Nữ ẩn trong tấm ván hòm dựng sau bàn thờ Tổ. Sự thực, con Thiên Linh Ma Nữ này cũng có ở đó. Nhưng đó chẳng qua như một căn nhà cho nó mà thôi, chứ không phải như nhục thể thực sự nằm trong mình San. Cũng vì vậy, San biết rõ là dù cho Sư Tổ có truyền rất nhiều bửu bối cho thầy Mười. Nhưng ngài cũng không chỉ hết nghề. Hoặc là chính Sư Tổ cũng chưa học tới nơi, tới chốn cũng nên. Chàng cao hứng nói với Hoa :
    - Nếu em biến thành Thiên Linh Ma Nữ, lại tài giỏi hơn Thiên Linh Ma Nữ của thầy Mười. Lúc đó anh lo gì không trở thành chưởng môn nhân môn phái này.
    Hoa cười khúc khích.
    - Anh phải coi chừng. Ba con Thiên Linh Cái của thầy Mười không phải thứ hiền đâu !
    - Không lý em không địch lại chúng nó hay sao?
    Hoa cười.
    - Không biết lúc em trở thành ma rồi ra sao. Chứ bây giờ coi bộ không ổn rồi đó. Anh có biết thầy Mười luyện chúng nó tới tầng nào rồi không?
    San tò mò hỏi:
    - Tới đâu rồi. Nghe nói Thầy Mười có ba con quỷ này lâu lắm rồi mà.
    Hoa gật đầu.
    - Để bữa nào có thời giờ em kể anh nghe. Mỗi con Thiên Linh Cái là cả một câu chuyện rùng rợn. Tuy nhiên, bây giờ có một con, thầy Mười đã có thể khiến nó leo lên miệng hũ rượu được rồi. Theo em nghĩ, chỉ một thời gian ngắn nữa; thầy Mười sẽ khiến nó đi ngờ ngờ ngoài đường.
    San giật mình, chàng không ngờ tay ấn thầy Mười cao cường tới mức đó. Luyện được Thiên Linh Cái đã là cả một vấn đề. Kêu nó nổi lên trên mặt bình rượu đang ngâm nó cũng là tuyệt luân rồi. Tới giai đoạn này có thể sai hồn nó đi giết người như lấy đồ trong túi. Bây giờ thầy Mười lại còn tiến tới giai đoạn cho nó nhẩy ra khỏi bình rượu, đi ngơi ngơi ngoài đường. Thử hỏi thầy bà nào dám chọc vô ông ta nữa đây!
    Cứ nghĩ tới một đêm tối trời. Một thằng nhỏ bằng xương bằng thịt, như con búp bê, trần chuồng, nhầy nhụa, máu mê bê bết, bò vào nhà nhe răng, trợn mắt, nhẩy tưng tưng, leo lên bàn thờ tổ đạp đổ hết nhang đèn, bình bát xuống đất. Rồi lúc đó mới làm sao ! Chàng rùng mình, nghĩ tới vụ qua mặt thầy Mười về con Thiên Linh Ma Nữ. Ông ấy mà biết được thì bỏ mạng !
    Mặt trời đã xuống khỏi ngọn cây. Những tiếng kêu réo ầm ỹ, gọi nhau vọng ra ngoài vườn, San kéo Hoa đứng dậy.
    - Thôi, chúng mình đi vô trong kẻo mọi người nghị dị.
    - Anh vô trước đi, em đi vòng ra nhà sau dòm chừng con điên một lát rồi tới ngay.
    San gật đầu, nhìn theo bóng người yêu thoăn thoắt, len lỏi qua hàng cây đi về phía sau. Chàng tin rằng; trong tương lai, Hoa sẽ là một kho báu vật cho chàng khai thác. Những bửu bối của thầy Mười chắc chắn Hoa đã học hết từ lâu rồi. Chỉ có điều nàng không đủ sức tập luyện mà thôi.
    *
    Tin San phụ với thầy Mười làm lễ xuất sư cho Hoa, và cặp bồ với nàng lan đi thực nhanh. Không những tất cả đệ tử thầy Tư Lành đều biết mà ngay cả đám đệ tử của thầy Mười Lớn trên Bình Dương cũng biết nữa.
    Trong khi ở nhà thầy Mười đang đãi tiệc mừng Hoa được xuất sư. Không hiểu sao tối nay võ đường của thầy Tư Lành đệ tử kéo về đông nghẹt. Lớp trong, lớp ngoài, cười nói ồn ào như một ngày hội lớn. Thầy Tư Lành chạy ra, chạy vô, coi ông có vẻ cũng vui lắm. Từ trước tới nay, ít khi thấy ông đùa rỡn với hàng đệ tử chưa được điểm đạo, cúng tổ. Vậy mà hôm nay, ông ra sân thọc hết đứa này, đá đứa kia, làm cho mọi người cười vui thật tở mở.
    Mặc dù cùng một môn phái với thầy Mười Lớn ở Bình Dương và Thầy Mười tại cầu Bình Lợi, nhưng thầy Tư Lành chỉ nhận đệ tử học bùa ngải sau khi người đó đã có một căn bản võ thuật Việt Nam cổ truyền tương đối vững, có thể thượng đài giao đấu được. Còn hai vị thầy kia tuyển đệ tử bằng cách xem tướng, hoặc có ai tín cẩn giới thiệu mới được thu nhận. Các ông chỉ dậy đệ tử bùa ngải mà không hề đả động gì tới võ nghệ.
    Trong khi đó, đệ tử của thầy Tư Lành đều là võ sĩ có thẻ của Tổng Hội Quyền Thuật Việt Nam chứng nhận. Thầy Tư Lành đã ra nhập Tổng Hội Quyền Thuật Việt Nam ngay từ những ngày đầu tổ chức này còn phôi thai. Tuy nhiên, trong Tổng Hội này chỉ biết thầy Tư Lành là Võ Sư Trưởng của võ đường Nguyễn Lành. Và trong môn phái Lâm Kinh, võ thuật Việt Nam cổ truyền. Chứ ít ai biết rằng; võ đường Nguyễn Lành chỉ là cái bình phong của môn phái Lâm Kinh Thần Võ.
    Những võ sĩ sau khi đã được học hết phần võ thuật căn bản, có một số được phép cúng tổ nhập môn. Những đệ tử này bắt đầu bước qua phần Võ Thần, rồi sau đó mới được học bùa ngải, thư ếm. Có lẽ đây là một đặc điểm của môn phái Lâm Kinh Thần Võ. Bởi vì những ai muốn học Võ Thần ngay cũng không được thấp nhận. Phần nhập môn căn bản với võ thuật cổ truyền Việt Nam đã loại hết những kẻ háo thắng, háo sát.
    Cũng vì thế mà đệ tử của thầy Tư Lành ít dùng bùa ngải phá phách người hiền lương. Thầy Tư Lành thườøng nói: "Các thầy ỷ y có quyền phép sai khiến qủi thần trong tay rồi làm bậy. Tôi là người lãnh đủ trước, vì thâu lầm đệ tử." Vì thế, những đệ tử thực thụ của thầy Tư Lành cũng chẳng được bao nhiêu. Tuy nhiên, hầu như tất cả những ai đã được phép luyện bùa ngải rồi, không trước thì sau cũng được xuất sư một cách dễ dàng. Đó cũng là nhờ sự tuyển chọn ngay từ lúc ban đầu một cách rất kỹ lưỡng, và sự luyện tập của các môn sinh thật công phu.
    San là người được xuất sư sau cùng. Nhưng lại là người được thầy Tư Lành thương yêu nhất. Chàng đã được thầy Tư Lành truyền dậy nhiều pháp môn siêu đẳng mà nhiều bạn đồng môn chưa hề nghe qua. Cũng có nhiều bửu bối mọi người cùng học mà San luyện thành, còn các bạn đồng môn ì ạch theo sau một cách thật khó khăn. Chàng là đệ tử duy nhất luyện được cách sai khiến loại bò sát tuân theo mệnh lệnh mình. Các đệ tử khác, dù đã được xuất sư trước thực lâu, vẫn chưa làm nên trò trống gì. Ngoài ra, hình như trong đám đệ tử đã được xuất sư, nhân điện của San lại trội hơn cả, và khả năng văn hóa của chàng cũng cao nhất đám. Đó cũng là những ưu điểm của San. Vì vậy, chàng được thầy Tư Lành thương yêu nhất cũng chẳng lấy gì làm lạ.
    Tối nay, có lẽ mừng cho sự may mắn của San được thầy Mười mời phụ giúp xuất sư cho Hoa, nên mọi người tới chung vui với thầy Tư Lành. Phải nói đây là một hãnh diện chưa từng có trong võ đường này từ trước tới nay.
    Hơn ai hết, chính thầy Tư Lành cũng biết; thầy Mười ở cầu Bình Lợi không phải tay vừa. Ở miền Nam này đã có mấy tay luyện được Thiên Linh Cái ngang cơ với thầy Mười. Bây giờ San lại được thầy Mười nhờ phụ với ông xuất sư cho Hoa là cả một điều ít ai tưởng tượng nổi. Và người ngạc nhiên nhất phải nói là thầy Tư Lành. Chính ông cũng không hiểu nổi thầy Mười đang toan tính gì đây? Mặc dù ông rất hãnh diện về việc này. Nhưng cũng rất phân vân, vì từ trướùc tới nay, thầy Mười đã nhiều phen làm ông thất thiên bát đảo, không thế nào lường trước được việc làm của thầy Mười !
    Tối nay, thầy trò tập dượt ỳ ạch một hồi, không ai bảo ai, tự động ngồi xung quanh thầy Tư Lành dưới gốc cây Bã Đậu. Ngồi xếp chân vòng tròn theo tư thế ngồi thiền của nhà Phật, thầy Tư Lành nói:
    - Tất cả hãy dưỡng thần một lúc đã, rồi mới được nghỉ.
    Đêm khuya thanh vắng, thầy trò ngồi im lìm như vậy thực lâu. Tiếng côn trùng ở nghĩa địa bên cạnh rên rỉ nghe thực rõ. Nhà thầy Tư Lành - mà cũng là võ đường Nguyễn Lành - nằm ngay bên cạnh bãi đất trống tận cùng của khu xóm Lao Động, vùng sở Hàng Hà. Nơi đây không ai thèm héo lánh, lại rất kín đáo. Dân trong vùng có con cái hoặc người thân chết mà không khai báo đều đem tới đây chôn đại.
    Lúc đầu chỉ có vài người lén lút chôn cất thân nhân, sau mọi người thấy làm được. Chính quyền chòm xóm không ai biết gì, nên mọi người cứ thế mà theo nhau đem thân nhân tới đây chôn cất tự nhiên, riết rồi bãi đất trống hoang vu này trở thành một nghĩa địa của dân trong vùng hồi nào cũng không ai hay. Những năm tháng đầu tiên thầy Tư Lành tới đây, còn nghèo khổ. Thầy che đại một cái chòi làm nơi trú ngụ ở bãi đất trống này.
    Ban ngày thầy đi bắt cá, mò cua đổi lấy gạo ăn. Ban đêm dậy vài đệ tử mấy miếng nghề kiếm thêm tiền đong gạo. Nhiều khi thầy Tư Lành cũng giúp bà con chòm xóm nắn xương, sửa trặc hoặc bán chút ít thuốc rượu xoa bóp.
    Cho tới bây giờ, đệ tử đã quá đông. Thầy Tư Lành chỉ ở nhà dậy học trò cũng đủ sống. Tuy nhiên, khu này vẫn còn rất thưa thớt. Mọi người hình như sợ bãi đất trống nghĩa địa, không ai dám cất nhà ở đây. Bởi vậy nhà thầy Tư Lành vẫn trơ vơ một mình thật hẻo lánh. Những lúc đêm khuya như thế này. Thầy trò ngồi ngoài sân tham thiền, nhập định. Nếu có ai đi qua, chắc chắn phải tá hỏa sợ hãi vì những thân hình ngồi bất động như những bóng ma hiện hình. Bởi vậy, cứ chạng vạng tối là hầu như không còn ai bén mảng tới khu nhà thầy Tư Lành nữa. Cũng nhờø vậy mà sự luyện tập của mọi người không bị ai dòm ngó và làm phiền. Điều này rất cần cho các môn sinh yên tâm luyện tập.
    Ngót nghét cũng gần tàn một cây nhan. Thầy Tư Lành thở mạnh ra một hơi, chận chạp nói:
    - Thôi, tối nay như vậy là đủ rồi. Các con về đi.
    Mọi người đứng dậy thật ồn ào. Những đệ tử mới chưa ngồi thiền quen, khi đứng dậy, đi cà nhắc thực tức cười. Đứa nọ chọc đứa kia. Oanh vươn vai, nhún nhún chân, cười, nói:
    - Cái chân tớ bây giờ như khúc cây. Lấy kim chính cũng không thấy đau nữa.
    Hà nhìn Oanh cười:
    - Như vậy là mày đắc đạo rồi đó.
    Oanh lườm Hà một cái thực dài.
    - Đồ cô hồn, mày coi chừng chưa chắc gì được điểm đạo trước tao đâu.
    - Thì tao có nói gì đâu. Bộ mày không nhớ môn phái mình có một pháp môn; trong khi luyện, da thịt không có cảm giác nữa hay sao ?
    - Ai không biết phép luyện gồng đó, con cô hồn. Mày cũng chỉ mới có nghe nói chứ đã tận mắt nhìn thấy chưa ?
    Hà vênh váo chỉ vào chân Oanh.
    - Thì cái chân mày đó.
    Oanh nhẩy lại đập mạnh vào lưng Hà thực nhanh. Nhưng Hà đã cúi gập mình xuống; thay vì nhẩy ra ngoài né tránh. Nàng luồn sát vào mình Oanh - theo thế "Ngọa Long Phục Địa"- luồn từ dưới lên trên, hất tung Oanh lên không. Oanh chới với. Nàng không ngờ Hà dùng võ đối phó với mình. Hơn nữa, nàng cũng chỉ mới học được hơn một năm, làm sao đỡ được đòn đó của Hà. Nàng té bò càng làm mọi người cười như nắc nẻ.
  4. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    Ai cũng tưởng Oanh bị té đau sẽ nổi cọc. Ai ngờ nàng cũng cười như mọi người. Oanh nằm dưới đất đưa tay với Hà, rủa:
    - Đồ mắc dịch, mày đánh tao té rồi mà không kéo tao dậy hay sao?
    Hà lơn tơn đi lại, nắm tay Oanh kéo nàng đứng lên. Nhưng Hà lại cố ý chuyển hết nội lực vô bàn tay bóp thật mạnh làm cho Oanh phải nhăn nhó. Ai cũng biết tính Oanh gan lỳ, không bao giờ chịu thua ai nên nhất định là nàng chịu đau chứ không kêu la.
    Bỗng có tiếng ai nói từ ngoài vào:
    - "Chuyển Tất Long, Tất Lực Lôi Quanh" rồi "Vuất Xà Hành".
    Hà giật mình, định rút tay về. Nhưng không còn kịp nữa, Oanh vừa co tay trái lại, luồn qua cánh tay phải rồi vừa rút tay phải về, vừa tuốt tay trái lên. Đánh bật tung tay Hà ra. Đồng thời tay mặt Oanh lại nắm chặt lấy cổ tay Hà kéo Hà chúi xuống đất. Bây giờ Hà chỉ còn cách nương theo chớn đang té, lộn mèo qua bên kia, nếu không muốn dập mặt xuống đất.
    Mọi người chưng hửng. Vì Hà là nữ đệ tử lâu năm của thầy Tư Lành, không ngờø bị Oanh đang nằm dưới đất mà chuyển bại thành thắng một cách dễ dàng. Không ai bảo ai, mọi người đều nhình về hướng người vừa đọc câu thiệu, chỉ cho Oanh đánh bại Hà. Có tiếng la lên:
    - Thầy San.
    Thầy Tư Lành ngạc nhiên quay lại phía San, hỏi:
    - Ủa, thầy San về hồi nào vậy ?
    Mọi người chạy lại bu chung quanh San. Hình như quên hẳn vụ Oanh và Hà giao đấu vừa qua. San cười hì hì, nói:
    - Con vừa về tới, lúc nhỏ Hà dùng thế "Ngọa Long Phục Địa" hất nhỏ Oanh té.
    Thầy Tư Lành chưa kịp nói gì đã nghe giọng Hà oang oang:
    - Oan cho em quá thầy San ơi. Tại con Oanh nó đánh em trước đó. Em chỉ tự vệ thôi mà. Không tin thầy hỏi anh em xem.
    Thầy Tư Lành mỉm cười. Ông rất hài lòng về phản ứng của Oanh. Chỉ nghe thiệu mà chuyển bại thành thắng. Mấy tháng nay, ông đã giao con nhỏ này cho San huấn luyện. Hôm nay ông không ngờ con bé này đã tiến bộ tới mức đó. Nó chỉ theo San học có mấy tháng mà trong lúc thất thế chuyển bại thành thắng một cách dễ dàng. Đành rằng có San điềm chỉ. Nhưng Hà là đệ tử rất ưng ý của ông. Nàng đã theo học ở đây hơn ba năm rồi, đâu phải vừa gì mà để Oanh hạ dễ dàng như vậy. Thầy Tư mỉm cười, nói:
    - Thôi, tất cả vô nhà đi rồi nói gì thì nói.
    Mọi người ồn ào kéo nhau vô trong. Thầy Tư Lành kéo chiếc ghế đầu bàn ngồi xuống, trong khi các học trò mạnh ai nấy ngồi khắp mọi nơi. Căn phòng khách không lấy gì làm rộng cho lắm, nên mọi người ngồi chật ních. Đợi cho ai nấy yên chỗ, thầy Tư Lành hỏi San:
    - Sao. . . Vụ xuất sư cho thầy Hoa tới đâu rồi mà thầy về sớm quá vậy ? Tôi tưởng phải tới ngày mai thầy mới về được .
    San hắng giọng, nói:
    - Dạ, thưa thầy, mọi việc đều xong rồi. Vì sáng mai con hết phép nên phải về sớm một chút để trình diện đơn vị cho đúng giờ.
    - Thầy thấy thầy Hoa thế nào?
    - Dạ, thầy Hoa giỏi lắm. Con nghĩ cô ấy biết được nhiều phép thật lạ lùng mà hình như chưa bao giờ con được nghe qua.
    Thầy Tư trầm ngâm.
    - Có chuyện đó nữa sao? Tôi biết thầy Mười rất giỏi. Nhưng có điều không lý thầy ấy lại tin tưởng thầy Hoa tới độ đó à ? Dù sao thì chính thầy phải biết nhiều hơn thầy Hoa mới phải chứ?
    - Dạ, thưa không phải con định nói thế. Sự thực thì thầy Hoa cũng chẳng học được bao nhiêu phép thuật của thầy Mười. Nhưng mấy năm nay, chính thầy Hoa được thầy Mười tin tưởng, nhờ sao chép kinh sách, nên thầy Hoa mới biết nhiều như vậy !
    Thầy Tư gật gù:
    - À thì ra thế. Nhưng biết là một chuyện. Còn luyện được hay không lại là một chuyện khác.
    - Nhưng con lại nghĩ khác. Thầy Hoa rất thông minh. Lại được thầy Mười rất tin tưởng. Bởi vậy thầy Hoa đã biết được nhiều điều con không ngờø tới. Thí dụ như phép ếm bằng hình nhơn. Thầy Hoa đã dùng hình nhơn trị bệnh trước mặt con mà không thèm đụng tới con bệnh nằm ở phòng bên cạnh !
    Thầy Tư giật mình. Ông không ngờ phép này mà cả Hoa cũng biết. Điều này làm ông sửng sốt. Ông cố tình hỏi tới để biết xem khả năng nàng tới đâu.
    - Thầy ấy trị bệnh bằng hình nhơn như thế nào?
    - Dạ, thầy ấy cầm một con hình nhơn, không biết bằng chất gì, viết tên tuổi con bệnh vô đó, niệm chú, vẽ bùa. Con bệnh ở phòng bên, cứ mỗi lần thầy ấy thổi vô hình nhơn là nó dẫy dụa chịu không nổi, than khóc ầm trời. Xin tha !
    Thầy Tư nghe San nói tần ngầm. Ông nói nho nhỏ nhưng mọi người đều nghe rõ.
    - Ai ngờ học trò thầy Mười mà cũng biết được cả những phép thuật siêu đẳng như vậy. Nếu đúng như thầy nói. Thầy Hoa không những trị bệnh được, mà còn có thể dùng phép đó giết người xa hàng vạn dậm nữa. Ghê gớm thực !
    San bàng hoàng hỏi:
    - Thưa thầy, phép trị bệnh đó có liên quan gì tới giết được người ở xa đâu.
    Im lặng một lúc lâu, thầy Tư mới nói:
    - Hồi đó, chính Sư Ông cũng biết phép thuật này. Nhưng không truyền cho tôi ! Vì ngài nói phép này ác lắm. Người thầy có thể dùng nó trị bệnh. Nhưng cũng có thể dùng nó để đối phó với những địch thủ ở xa.
    Con hình nhơn đó được luyện rất công phu. Chỉ cần viết tên tuổi hoặc cẩn một ít tóc, hoặc cuốn nó lại bằng miếng vải áo quần gì đó của địch thủ là kể như người đó tới số rồi. Những thầy bà khác không có cách gì cứu được nạn nhân. Trừ khi tiêu huỷ được con hình nhơn đó mới giữ được mạng sống nạn nhân thôi. Tuy nhiên, đụng tới con hình nhơn đó cũng không phải dễ đâu. Lạng quạng mang họa sát thân đó. Tôi không ngờ Sư Tổ lại truyền phép thuật này cho thầy Mười, để bây giờ ông ấy truyền lại cho cả đệ tử chưa hề lên núi bái Tổ lần nào như thầy Hoa thì cũng liều thực.
    San gật đầu, nói:
    - Hèn gì con thấy thầy Hoa bóp con hình nhơn ở đâu thì bệnh nhơn la đau ở đó. Nếu như vậy, thầy ấy lấy cây kim thọc ngay tim con hình nhơn thì kể như bệnh nhơn chết chắc.
    Thầy Tư gật đầu, đồng ý:
    - Đúng rồi. Đó chính là phép thư người độc địa nhất của môn phái. Tôi tưởng tới
    đời Sư Ông là thất truyền rồi. Ai ngờ bây giờ nó lại xuất hiện ở đây. Do một học trò nhỏ tuổi như thầy Hoa xử dụng.
    - Thầy có nghĩ là còn nhiều người khác biết nữa không?
    - Tôi hy vọng thầy Mười không truyền phép ẩu tả tới mức đó. Chỉ một mình thầy Hoa biết được cũng đủ chết nhiều người rồi, nói chi ai cũng biết thì thiên hạ tới thời đại loạn rồi.
    San tần ngần hỏi:
    - Thưa thầy, không lý phép này lại còn nguy hiển hơn Thiên Linh Cái nữa hay sao?
    Thầy Tư Lành lắc đầu:
    - Không hẳn như vậy. Nhưng Thiên Linh Cái rất khó luyện. Không phải ai biết cách luyện cũng có cơ hội luyện được. Hơn nữa, với Thiên Linh Cái, mình còn có phép trừ. Những người cao tay ấn không coi Thiên Linh Cái vào đâu. Họ có thể giết chết con Thiên Linh Cái đó cũng không khó khăn lắm. Nhưng với loại hình nhơn này thì chịu thua. Bởi vì nó vô tri vô giác. Tuy nhiên, Thiên Linh Cái mà luyện cho nó thành tinh rồi thì cũng ít ai trừ đượïc nó lắm.
    San buột miệng:
    - Thầy Mười đã điều khiển được Thiên Linh Cái bò ra ngoài rồi.
    Thầy Tư Lành nhẩy nhổn như người ngồi phải lửa. Ông hớt hải hỏi:
    - Thầy nói cái gì?
    - Con nghe thầy Hoa nói: Thầy Mười đã kêu được con Thiên Linh Cái bò lên khỏi bình rượu ngâm nó rồi. Như vậy có phải nó đã thành tinh không?
    Thầy Tư Lành thờ thẫn trông thấy. Mặt ông tự nhiên co lại thật khổ não. Ông nói như rên rỉ:
    - Tai họa, tai họa. Đúng là nó đã thành tinh rồi còn gì nữa. Hồi nó còn nằm yên trong bình rượu. Thầy Mười chỉ có thể sai khiến linh hồn nó đi giết người. Tuy nhiên, gặp những ai nặng bóng vía, đàn bà có tháng, hay vật gì linh thiêng trong bàn thờ, chùa chiền, con Thiên Linh Cái không dám bén mảng tới.
    Bây giờ nó thành tinh rồi. Những thứ đó không còn nghĩa lý gì nữa. Nó không còn ở thế giới vô hình nữa, mà trở thành vật thể hẳn hoi. Nó đã đi từ thế giới siêu linh vô hình, tới vật thể hữu hình bằng xương bằng thịt. Nếu đúng như vậy. Thầy Mười có thể sai nó tới đây, bóp chết hết đàn rắn Trun của mình nội trong một khắc.
    Từ nãy tới giờ đám đệ tử thầy Tư ngồi yên, nghe San và thầy Tư nói chuyện, không ai dám nói câu nào. Bỗng Oanh xen vô hỏi thầy Tư.
    - Thưa thầy, như vậy thầy Mười có thể kêu con Thiên Linh Cái trong hũ rượu đó đi ngời ngời tới nhà mình à?
    Thầy Tư gật đầu:
    - Đúng như vậy. Nó đi như một thằng bé còn sống. Nhưng chỉ có điều chân không chạn đất, và đi nhanh như tên bắn. Khi tới gần, mình có thể sờ vào nó được như người còn sống.
    San mỉm cười nhìn Oanh.
    - Như vậy có nghĩa là nó cũng có thể nắm được chân mình kéo đi như chơi.
    Nhiều tiếng rú nho nhỏ của các đệ tử nhát gan nổi lên ngay sau khi nghe San nói. Nhiều người đã co chân lên ghế. Oanh nhẩy lại ngồi bên cạnh San.
    Một ngọn gió thực lạnh từ ngoài thổi vào làm mọi người rùng mình. Ngoài trời tối đen như mực. Ngọn đèn măng xông chao đi chao lại, làm ánh sáng trong nhà rung rinh chập chờn ma quái. Con chó Mực bỗng sủa vang, rồi kêu ư ử. Một bóng đen vừa lướt qua cửa sổ. Mọi người nháo nhác. Nhiều đệ tử xanh mặt. San và thầy Tư không ai bảo ai xông ra ngoài. Có tiếng phành phạch nghe như gà đập cánh.
    Hà ngồi sát vô Tam run lẩy bẩy. Tam cũng đã được xuất sư từ lâu, nhưng chàng lười luyện tập nên chẳng đi tới đâu. Thầy Tư có vẻ thất vọng về chàng ra mặt. Tam được miễn quân dịch vì tay có tật; hễ chàng cứ làm việc gì tréo ra đằng sau là khớp xương bả vai lìa ra ngay. Cánh tay lúc đó lủng lẳng như treo vào mình bằng những sợi gân và da, không còn cử động được nữa. Chàng bị tật này ngay từ hồi còn nhỏ và được thầy Tư chữa trị tới nay. Tuy nhiên, chỉ khỏi đau mỗi lần xương bị trật ra sau thôi, chứ không hết hẳn tật. Và từ đo,ù Tam theo thầy Tư luyện tập luôn.
    Trong môn phái, Tam là người theo thầy Tư học đạo lâu nhất. Mặc dù thất vọng vì sự lười biếng của Tam, nhưng vì chàng tu luyện đã lâu mà hiền lành, và lại sống kề cận bên nhà nên thầy Tư cũng rất qúi chàng. Mỗi khi có chuyện gì nhờ vả là thầy Tư lại kêu Tam qua sai bảo. Riết rồi tình thầy trò trở nên như người trong nhà và Tam kêu thầy Tư Lành bằng Chú Tư, như người cháu ruột vậy.
  5. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    Thế Giới Bùa Ngải Tân Biên
    Tác giả Hùng Sơn
    Đoạn 8
    Hơn một tuần lễ nay, từ ngày thầy Mười ở cầu Bình Lợi nhờ San xuất sư cho Hoa làm Tam muốn nổi điên lên. Đối với San, dù sao cũng là đàn em chàng. Ngày mà San luyện thành phép sai khiến bầy rắn Trun cũng không làm Tam mất mặt như ngày hôm nay. Ai lại không biết chàng như vị trưởng tràng của môn phái. Bây giờ bị San qua mặt một cách đau đớn. Bởi vậy, mấy hôm nay chàng cố nấn ná ở lại võ đường hàng ngày luyện tập ráo riết. Tuy nhiên, vì thân thể cục mịch và khả năng văn hóa thật yếu kém làm Tam rất khó xoay trở. Những chữ bùa chàng có thể vẽ mãi cũng quen. Nhưng những bài kinh, câu chú dài cả trang giấy, Tam phải học thuộc lòng thật khổ sở. Hồi đó chàng chưa học hết lớp tư đã bỏ học đi hoang rồi. Bây giờ đánh vần từng chữ thật khó khăn.
    Sáng nay, nghe tin chẳng những San được thầy Mười nhờ xuất sư cho Hoa, mà còn cặp bồ với nàng. Đồng thời thầy Mười lại còn cho San cả dây cà tha 36 mắt bằng vàng ròng nữa. Tam tức lắm, đáng nhẽ cái duyên này phải là của chàng, chứ không phải San. Cứ tình trạng này, ngày nào đó, thầy Tư khuất bóng, San sẽ lên làm chưởng môn chứ không phải chàng. Cũng vì vậy mà Tam nghĩ ra một cách. Chàng mang những câu chú và kinh kệ nhờ Hà đọc cho chàng nhẩm theo. Mặc dù Tam biết rằng làm như vậy thầy Tư biết là có chuyện. Vì Hà chưa được điểm đạo học Võ Thần chứ đừng nói gì tới mức được rớ vô những kinh chú bùa ngải ấy. Hơn thế nữa, Hà lại làm nghề bán "bia ôm". Một nghề không hơn mấy cô gái chơi bời bao nhiêu. Có lẽ cũng vì lý do này mà Hà dù theo thầy Tư học đã lâu mà không được điểm đạo. Hà cũng biết vậy; nhưng tính nàng rất lẳng lơ và thích sài tiền nữa, nên không sao bỏ được những quán rượu này, nơi mà nàng hái ra tiền.
    Sáng nay khi Tam đưa cho nàng cuốn sách bảo đọc cho chàng học. Hà mừng lắm. Nàng không ngờ bao nhiêu năm theo thầy Tư luyện tập mà chưa được ông để ý tới, vậy mà sáng nay dưng không Tam đem tới cho nàng tất cả những gì Hà ao ước từ lâu, dù có tiền cũng không thế nào mua được. Hà biết rằng qui luật tập võ là thờøi gian thứ thách để thầy Tư trắc nghiệm tính tình đệ tử. Nàng đã nhìn thấy bị rớt ngay từ vòng đầu, vì tính nết lẳng lơ và háo thắng của mình. Sở dĩ nàng không bỏ ngang cũng chỉ vì những tay anh chị, ma cô ở vùng này biết nàng là đệ tử của võ đường Nguyễn Lành mà không dám đụng tới Hà.
    Và bây giờ dịp may tự nhiên ào tới. Nhất định là nàng phải giúp Tam hết mình. Cả buổi sáng nay, Hà đã dùng đủ mánh lới mồi chài Tam, làm sao anh chàng khù khờ này thoát khỏi vòng tay nàng. Hà đã ngồi hẳn vào lòng Tam, đọc từng câu kinh cho anh chàng học lại. Lẽ dĩ nhiên với đầu óc của Hà và Tam, nàng phải thuộc lòng trước khi anh chàng khù khờ nhớ được câu chú đó. Trong lúc học như thế, làm sao Tam cầm lòng được khi Hà cố tình cọ sát da thịt mơn mởn của nàng vào thân thể Tam.
    Cũng vì sự gần gủi này mà tối nay bỗng nàng nổi hứng, biểu diễn võ thuật trước mắt mọi người. Và bây giờ trong lúc sợ hãi, Hà ngồi sát vào Tam như trông đợi một sự che trở. Lúc thầy Tư và San chạy ùa ra ngoài, Tam cũng đã định chạy theo. Nhưng chàng thấy Hà nhẩy vào mình thì dừng lại ngay. Tam nhớ lại buổi sáng thần tiên ngày hôm nay trong phòng Hà. Làm sao Tam có thể rời nàng trong những lúc nàng cần chàng như thế này được.
    Bỗng mọi người nghe thấy tiếng thầy Tư và San cùng cười lên như nắc nẻ. Vài đệ tử nam cũng vừa chạy ra theo hai người. Mọi người cười nói thật ồn ào vì San vừa xách vô nhà một con vịt xiêm khổng lồ. Loại vịt này có lẽ là vịt hoang, có thể bay được rất xa. Chúng thường sống dưới mé sông sở Hàng Hà, trong mấy con lạch hoang vu. Không hiểu sao con vịt Xiêm này đang đêm lại bay vô vườn nhà thầy Tư, để anh chàng chó Mực chụp được. Thầy Tư cười hớn hở.
    - Đúng là lộc của trời cho. Ngày mai chúng mình làm một nồi cháo ăn khao thầy San một bữa.
    Tự nhiên nghe thầy Tư nói, tim Tam đau nhói. Chàng bấm tay Hà rút ra ngoài sân, chuồn về trong lúc mọi người không ai để ý tới chàng. Ra tới đầu đường, Tam nắm lấy tay Hà. Nàng biết ý đi thật sát vô người chàng, nói nho:
    - Anh Tam đừng buồn. Hai đứa mình hợp tác với nhau, nhất định không chịu thua thầy San đâu.
    Tam có vẻ thất vọng thấy rõ, chàng than :
    - Cứ như tình hình ngày hôm nay. Làm sao anh đuổi kịp thầy San cho được. Chứ đừng nói gì tới qua mặt thầy ấy nữa.
    Hà lắc đầu, nói:
    - Anh lầm rồi. Sở dĩ anh thua thầy San vì từ trước tới nay anh ỷ y. Hơn nữa, anh không đọc được kinh sách rành bằng thầy ấy. Hôm nay anh đã nhìn thấy cái lơ là của mình tai hại tới mức nào rồi. Bây giờ anh đã có em, hết lòng phụ giúp anh học kinh sách thì lo gì không đoạt lại địa vị năm xưa. Chúng mình không thế nào để thua thiệt như vậy được.
    Tam vẫn thở dài thườn thượt.
    - Dù cho như thế đi nữa, anh cũng cần phải một thời gian rất lâu để học kinh sách. Vì anh học đã chậm, mà còn phải đi đạp cyclo từ sáng tới chiều, mệt ngất ngư, còn học hành gì được nữa. Sáng nay bỏ một buổi xe, tới nhà em học kinh. Ngày mai thế nào cũng phải đạp xe cả buổi tối nữa mới đủ sở hụi.
    Một tính toán thật táo bạo thoáng qua đầu Hà, nàng nói:
    - Em đã có cách rồi. Anh khỏi lo. Miễn là anh không...
    Nói tới đây Hà bỏ lửng không nói nữa, Tam dục :
    - Anh không làm sao?
    Hà đi sát vào mình Tam hơn nữa.
    - Anh không khinh em.
    Tam nói thực nhanh, không suy nghĩ.
    - Anh có khinh em bao giờ đâu.
    - Nhưng anh biết em làm nghề gì rồ phải không?
    - Biết từ lâu rồi. Có ai không biết em bán bia ôm đâu.
    - Như vậy mà anh không khinh em sao?
    Tam cười hì hì.
    - Bộ cái nghề đạp cyclo của anh cao quý lắm hay sao, mà dám kinh người này, chê người kia đây.
    - Nhưng nó đâu phải là một nghề xấu như nghề của em, làm tiền hết thằng này tới thằng kia.
    - Ủa, em nói gì kỳ vậy. Em có ăn trộm, ăn cắp của ai đâu mà mang xấu. Tại mấy thằng mê gái, le lói thì ráng mà chịu chứ. Nếu anh là em. Anh còn ếm cho chúng nó bán hết nhà cửa, cho chừa cái tật dê gái nữa.
    Tự nhiên Hà thấy được an ủi thật nhiều. Nàng định vỗ về Tam cho chàng an tâm học hành, luyện tập. Vậy mà bây giờ chính chàng lại nói những lời làm Hà thật sung sướng. Từ trước tới nay, ai cũng nhìn nàng như một con điếm xấu xa, cặn bã của xã hội. Bây giờ Tam lại binh vực nàng. Không hiểu chàng nói thực tâm hay đó chỉ là những lời đầu môi chót lưỡi như những kẻ thường hay tán tỉnh nàng. Nhưng nó cũng đủ làm nàng sung sương vô cùng.
    Hà đứng lại ôm ghì lấy Tam. Mặt trăng vừa chui vô một đám mây thực dầy làm bóng tối ụp xuống, tràn ngập không gian. Bây giờø có người đứng cách xa vài bước cũng không trông thấy đôi trai gái đanh ôm ghì lấy nhau ngay giữa đường lộ. Một lúc sau chàng thì thầm:
    - Chúng mình đi ra ngả bờ sông đi. Giờ này không có ai héo lánh tới đâu.
    Hà rụt rè.
    - Coi chừng ở đó có nhiều rắn lắm đó.
    Tam cười hì hì, móc trong túi ra một cây ngải rắn. Chàng đưa lên mũi Hà cho nàng ngửi.
    - Em có biết cái gì đây không?
    - Cây gì vậy ?
    - Ngải rắn, anh vừa nhổ ở vườn thầy Tư.
    Hà hí hửng, nói:
    - Có phải hồi sáng chúng mình đọc trang sách về công dụng của thứ ngải trừ rắn này phải không?
    - Nó chứ còn cái gì nữa.
    - Như vậy thì không có con rắn nào dám tới gần hai đứa mình phải không anh?
    - Còn phải nói nữa. Dù cho loại rắn nào đi nữa, ngửi thấy mùi loại ngải này cũng phải bỏ chạy ngay. Anh đã thấy thầy Tư dùng loại ngải này lùa những con rắn lỳ lợm nhất ra khỏi hang rồi, hiệu nghiện không thể tưởng tượng được !
    - Nếu vậy chúng mình ra mé sông giờ này còn sợ cái gì nữa.
    Vừa nói, Hà vừa kéo Tam đi về phía những bụi rậm mé sông bên sở Hàng Hà. Bây giờ Tam không nói gì. Chàng chỉ cười hì hì, nắm chặt lấy tay nàng. Nàng biết chắc rằng, ra tới mé sông Tam còn tiến xa hơn nữa. Và nàng cũng chỉ muốn Tam hành động như vậy. Việc này đối với Hà có nghĩa lý gì đâu. Ngày nào mà không xẩy ra trong quán rượu nàng đang làm. Đàn ông có anh nào khác anh nào đâu.
    Mặt trăng vừa chui ra khỏi đám mây. Hai người cũng vừa đi tới mé sông. Giờ này con nước xuống thực thấp. Đứng trên bờ cách xa mực nước cả chục thước. Hà yên trí không ai đi ghe qua đây được nữa. Vì mực nước quá cạn. Nếu có ai muốn di chuyển trên sông cũng phải chờ mấy tiến đồng hồ nữa nước mới lên đủ để chèo ghe.
    Nhìn trước trông sau, nàng thấy một thân cây đổ bên mé tay phải. Hà kéo Tam tới đó ngồi. Hai đứa ngồi thật sát bên nhau, quay mặt về hướng sông tâm tình. Cả mấy năm nay học ở võ đường. Hà không để ý gì tới Tam. Hôm nay ngồi đây nói chuyện, Hà mới thấy những cái khờ khạo của người thanh niên trong xóm Lao Động này. Hèn gì theo thầy Tư học bấy lâu nay, được xuất sư mấy năm rồi mà chẳng biết cái gì cả.
    Đến nỗi bây giờ để San, người đệ tử mới được xuất sư có mấy tháng qua mặt một cách đau đớn. Hà nhất định phải nhân cơ hội này khích Tam học hành tới nơi tới chốn. Nếu cần, nàng có thể hy sinh cả cuộc đờøi mình cho chàng, nếu Tam thực tâm yêu nàng.
    Hà hy vọng những đam mê ngày hôm nay không phải là sự ham vui của những kẻ tìm hoa trong các động chứa gái mãi dâm. Mặc dù thân thể Hà bây giờ cũng chẳng hơn gì những cô gái xấu xa đó. Nàng vòng hai tay vít lấy cổ Tam kéo xuống thực thấp. Anh chàng vẫn loay hoay như đứa trẻ vòi vĩnh trong lòng mẹ.
  6. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    Nàng thấy thương hại Tam quá. Nếu phải như những thanh niên tìm đến quán rượu nàng làm, và được ở những chỗ vắng vẻ này. Có lẽ cả quần lẫn áo Hà bị xé nát ra từng mảnh lâu rồi.
    Chàng thì thầm:
    - Hà ơi, em không giận anh chứ.
    Hà trả lời trong hơi thở đam mê cùng cực.
    - Anh Tam ơi, em thương anh qua à. Chúng mình sống mãi bên nhau nhé anh.
    - Em nói thực không?
    - Làm sao em nói dối anh được.
    - Nhưng em có biết lấy anh. Em sẽ ân hận suốt đời không?
    - Không đâu, nhất định em không bao giờ ân hận cả. Dù anh có giết em chết em cũng thoả mãn được chết trong tay anh. Đời em còn gì nữa để dâng hiến cho anh đây. Thân xác nhầy nhụa này có đáng gì đâu. Trao cho anh được gì là hạnh phúc của em bấy nhiêu đó.
    Bỗng Tam nhỏm đầu dậy. Chàng nói thực nhẹ nhàng:
    - Anh thú thực với em. Anh chưa gần một người con gái nào bao giờ. Nói như vậy thì hơi quá. Nhưng có thể nói là anh vẫn còn trong trắng như một đứa con trai mới lớn lên, chưa biết đàn bà là gì. Mặc dù đã có hàng tá đàn bà con gái nằm trong tay anh. Nhưng anh nhất định không đi xa hơn lằn ranh đó. Bởi vì đó là hy vọng cuối cùng của anh đánh bại thầy San. Tinh, Khí, Thần phải được bảo tồn tuyệt đối, như thế mới có cơ hội dành lại địa vị ngày xưa.
    Hà giật mình ngỡ ngàng, thì ra cái khờ khạo của Tam là do chủ ý của chàng. Nàng có ngờ đâu trong con người này lại có một ý chí sắt đá như vậy. Hà buông hai tay khỏi đầu Tam. Chống tay xuống thân cây đỡ lấy thân thể. Nàng nói như rên rỉ:
    - Trời ơi, thì ra thế. Chút xíu nữa em đã hại anh rồi. Anh tha lỗi cho em.
    - Không, em không có tội gì cả. Trái lại, anh còn phải nhờ vả em nhiều nữa.
    Hà nói không ngần ngừ.
    - Em đã nói rồi. Bất cứ điều gì có thể làm được cho anh, em cũng không từ chối dâng hiến cho anh.
    - Em đã suy nghĩ kỹ chưa?
    - Em nói mấy lần rồi mà. Có phải nói nói bậy vì lỡ lời đâu. Anh còn nhớ lúc đi trên đường vừa rồi. Em nói nếu anh không khinh em. Em đã có cách giúp anh không?
    - Nhớ chứ, nhưng em làm gì được để giúp anh đây.
    Hà nói thực nhanh:
    - Hiện nay em sống một thân một mình. Không biết cha mẹ thất lạc nơi đâu. Anh em cũng không có. Người thân duy nhất là bà mẹ nuôi cũng đã qua đời mấy tháng nay, như mọi người đã biết rồi. Bởi vậy, nếu anh thương em thực sự. Em nguyện sẽ hầu hạ anh như một tên mô tỳ; lo cho anh mọi thứ để anh khỏi phải đi làm nữa. Yên tâm luyện pháp thuật. Không biết anh nghĩ sao.
    Tâm ngần ngừ.
    - Em phải hiểu là dù lấy em. Anh cũng không thể nào ăn nằm với em được.
    - Không, em không đòi hỏi chuyện đó. Bởi vì như em đã nói. Em chỉ xin được hầu hạ anh như một tên nô tỳ thôi. Chứ không phải vợ chồng gì. Hơn nữa, muốn giúp anh, em không thế nào bỏ nghề bán bia ôm được, vì đó là cách kiếm tiền duy nhất mà em có thể làm được thôi.
    - Em nói như vậy, có nghĩa là chúng mình sống như thế nào?
    - Nếu anh không chê em. Hãy coi em như một người em gái cũng được. Một cô tình nhơn càng hay. Hoặc là một người vợ hờ cũng không sao. Anh muốn gì cũng được. Kể cả thân xác em. Bất cứ lúc nào. Bất cứ ở đâu. Em cũng xin làm anh vừa lòng. Anh hãy ở nhà để em đi làm, và hàng ngày em sẽ giúp anh học thuộc hết kinh sách của thầy Tư. Lúc đó anh tha hồ luyện tập và lo gì không giỏi hơn thầy San.
    Nghe Hà nói. Một niềm phấn khởi tràn ngập cả thân thể và tâm hồn Tam. Chàng tưởng mình nằm mơ cũng không được như thế. Nếu Hà chịu giúp chàng như vậy. Việc luyện tập để dành chức chưởng môn sau này chỉ còn là thời gian thôi. San đâu còn là địch thủ của chàng nữa. Chàng cúi xuống hôn lên chiếc miệng xinh xắn của Hà thật ngọt ngào. Hà gục đầu vô lòng Tam sung sướng, nàng thì thầm:
    - Anh bằng lòng rồi phải không?
    Tam gật đầu vui vẻ:
    - Làm sao anh từ chối được đặc ân này của em.
    Hà nói thực nhanh:
    - Nếu vậy, anh có nghĩ là nên dọn về nhà em ở không. Hiện nay nhà em có ba căn cất sát nhau, chung một cái sân như anh biết. Một căn cho người ta mướn rồi. Nhưng cuối tháng này gia đình đó cũng dọn đi. Vì anh chồng là lính Hải Quân phải đổi ra Đà Nẵng. Hai căn đó sẽ bỏ trống. Nếu anh chịu, có thể dọn về nhà em bất cứ lúc nào cũng được. Cuối tháng này, anh có thể lấy luôn cả hai căn cũng không sao.
    Bỗng Tam ngần ngừ.
    - Anh dọn cả gia đình về đó thì quá tốt rồi. Nhưng mọi người thấy anh không đi làm mà sống lè phè luyện võ coi bộ họ dòm ngó ngay. Vụ lấy trộm kinh sách để em dậy anh sẽ đổ bể .
    Hà mỉm cười.
    - Cũng dễ thôi. Bây giờ em bỏ ra một số tiền sửa lại căn nhà sát đường thành một cái quán bán chạp khô. Để mẹ và bà ngoại anh trông coi. Đồng thời anh trả chiếc cyclo của anh mướn đi. Mua một chiếc xe ba bánh cũ, để chở đồ về bán trong quán chạp khô này. Lời lỗ không thành vấn đề. Em sẽ đi làm mang tiền về bù đắp mọi thiếu hụt lúc ban đầu. Cho tới khi nào quán có lời cho gia đình anh thì thôi. Lúc ấy ai còn nói anh không có việc làm nữa.
    Để cho Hà nói một hơi, Tam mới cười hì hì, hỏi:
    - Không lẽ thiên hạ cho là anh bắt được vàng để mở quán à ?
    Hà cắn vào vai Tam thực đau làm chàng co mình lại.
    Nàng cười thật tươi.
    - Ngày mai em sẽ đi mua cho anh một cái vé số trúng, đủ số tiền anh cần thiết để sửa nhà và làm quán. Em quen một thằng cha chuyên mua bán giấy số trúng. Việc này dễ thôi. Bây giờ đã yên chưa?
    Tam không ngờ Hà lanh lẹ như vậy. Nếu mọi việc êm đẹp như dự tính còn lo gì không thành công. Chàng thủng thẳng nói :
    - Tất cả em đã tác thành cho anh. Bây giờ em phải được cái gì chứ?
    - Anh đừng quên là tham vọng của em không nhỏ đâu. Anh phải biết là em theo thầy Tư một thời gian cũng lâu rồi, và biết chắc rằng với nghề nghiệp và tính tình của em. Thầy Tư không đời nào điểm đạo cho em cả. Bởi vậy nhân dịp này em giúp anh; tức là tự tìm con đường học lấy đó thôi. Anh đã hiểu chưa.
    Tam gật đầu.
    - Anh đã nghĩ tới điều đó ngay từ sáng nay. Nhưng nghĩ cho cùng thì cũng công bằng thôi. Đứa nọ giúp đứa kia có sao đâu. Cả hai cùng có lời mà.
    - Nhưng anh phải biết là nếu thầy Tư biết được hành động của anh. Kể như anh tàn đời. Còn em bất quá chỉ làm những gì anh nhờ vả thôi. Hơn thế nữa, anh có cơ hội để học hỏi được phép luyện tập. Còn em bí lối. Những hy sinh của em trong vụ này có đáng kể gì đâu ?
    Tam lắc đầu:
    - Chưa hẳn thế.
    - Còn gì nữa....
    - Một điều mà em sẽ từ chối.
    - Nhất định không bao giờ từ chối một điều mà em có thế làm được cho anh.
    - Anh biết em sẽ từ chối.
    Hà cương quyết:
    - Anh cứ nói đi. Nếu em làm được mà từ chối xin thề trời tru, đất diệt không toàn thân.
    Mắt Tam sáng lên trông thực dễ sợ.
    - Em đã thề rồi thì anh nói. Anh sẽ ngủ với em. Anh sẽ đem đời trai tân dâng cho em để đổi lấy một đứa con. Nhưng con em và anh không được phép chào đời. Nó phải bị trục ra để trở thành Thiên Linh Cái mà theo anh đời đời. Em thấy thế nào?
    Hà rùng mình. Nàng đã từng phá thai nhiều lần. Vậy mà nghe Tam nói nàng nổi gai ốc cùng mình. Nàng gật đầu yếu ớt.
    - Em bằng lòng.
    Tam hỏi lại:
    - Em có chắc chắn chưa?
    Hà cương quyết:
    - Em đã nói rồi mà. Vả lại đây đâu có phải là lần đầu tiên em phá thai. Em chỉ sợ anh đổi ý kiến thôi.
    - Như vậy thì xong rồi, anh không còn phải giữ gìn gì với em nữa.
    Hà mỉm cười. Nàng quên ngay câu chuyện phá thai vừa rồi. Nét hân hoan hiện ra trên khuôn mặt trắng hồng của nàng. Tam vòng tay ôm lấy Hà trong cuồng bạo.
  7. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    Hà nghe thấy Tam rít lên. Thân thể nàng muốn nổ tung ra từng mảnh trong sức mạnh cuồng vũ của Tam. Nàng ngây ngất trong đam mê tột cùng. Anh chàng Tam cách đây vài phút, và anh chàng Tam bây giờ khác xa nhau ngàn trùng.
    Hà mê man, đờ đẫm, hình như có thật nhiều tiếng súng nổ và lóa đèn hỏa châu rọi sáng; nóng bỏng thân thể. Có xác chết, máu đổ, thịt rơi và run rẩy tận cùng hồn xác. Phải chăng tất cả những chứa chất của người thanh niên này trong bao nhiêu năm. Bây giờ đổ dồn vào thân thể nàng.
    *
    Trong khi Tam và Hà đang âu yếm nhau cuồng loạn bên bờ sông cạnh sở Hàng Hà. Các đệ tử ở nhà thầy Tư cũng từ từ ra về. San là người về sau cùng. Chàng cố nấn ná ở lại để nói vài chuyện riêng rồi cũng thủng thẳng từ giã thầy Tư Lành.
    Trời tối như mực. Chàng phải lần mò chận chạp trên con đường nhỏ, băng qua khu đất trống nghĩa địa ra con đường chính. Con đường nhỏ gồ ghề đầy cỏ mọc vì ít người đi lại. Hình như chỉ có đám đệ tử thầy Tư Lành đi trên con đường này. Dọc theo lề đường, những cụm dừa nước thỉnh thoảng mọc xoè ra, che cả lối đi. Những cây dừa nước này mọc tứ tung khắp các vũng nước trong bãi đất trống. Cũng vì những bụi dừa nước này làm cho bãi đất trống trở nên âm u và thật ghê rợn, khi mặt trời vừa tắt bóng, chưa nói tới lúc trời về khuya như bây giờ.
    Đang mò mẫm đi, bỗng San nghe thấy có tiếng người nói chuyện rù rì phía trước. Chàng đi chậm lại, từ từ tiến tới thật nhẹ nhàng. Tiếng nói từ từ rõ hơn và chàng nhận ra ngay hai người đang nói chuyện với nhau là Oanh và Dung. Chàng hơi ngạc nhiên, không hiểu hai đứa này sao không về, còn rủ nhau ngồi đây. Trời đã khuya lắm rồi. Không muốn làm cho hai đứa giật mình. San làm bộ khua mạnh chân và húng hắng ho vài tiếng. Có tiếng Oanh hỏi ngay.
    - Có phải thầy San đấy không ạ?
    San cười hì hì:
    - Không phải đâu, ta là ma đây.
    Tiếng cười của hai cô gái vang lên ròn rã. San nghe tiếng Dung léo nhéo:
    - Mày thấy không; tao đã nói thế nào thầy San cũng đi về hướng này mà mày không tin. Thầy ấy đâu có phải như những đứa chết nhát đâu mà phải đi vòng qua hồ cá chứ.
    Vừa đi qua khỏi một cụm dừa nước, San đã nhìn thấy ngay Oanh và Dung đang ngồi trên một mô đất lớn bên lề đường. Cả hai đứa cùng đứng dậy, San tới gần hỏi:
    - Trời khuya quá rồi, hai cô ngồi đây làm chi vậy, bộ không về đi ngủ sao?
    Oanh vừa định nói, Dung đã hấp tấp dành nói trước.
    - Tụi em cố tình chờ thầy ở đây. Xin thầy giúp cho một chuyện.
    - Các cô muốn làm gì sao không để ngày mai. Đợi ở đây làm chi mất công thế.
    - Đợi tới ngày mai đâu có được hả thầy.
    - Cái gì mà gấp quá vậy?
    - Dạ, không phải gấp đâu. Tụi em chỉ muốn lợi dụng tối nay về khuya, ở lại đây cầu cơ thôi.
    San buột miệng, lập lại lời Dung vừa nói:
    - Cầu cơ ?
    Oanh nhanh nhẩu:
    - Dạ, xin thầy giúp tụi em một lần. Cả con Dung và em đã định xin thầy giúp lâu rồi mà không dám nói. Hôm nay nhân dịp này. Xin thầy nán lại vài phút thôi mà.
    San ngập ngừng, hỏi:
    - Các cô biết phép cầu cơ này rồi phải không?
    Oanh hơi bẽn lẽn, đáp:
    - Dạ, biết.
    San quay qua Dung, hỏi:
    - Còn cô Dung, có được nghe ai nói về vụ cầu cơ này như thế nào chưa?
    Dung gật đầu, nhanh nhẩu trả lời:
    - Dạ, em được nghe nhiều người nói rồi, nhưng chưa được thử lần nào !
    San hỏi lại:
    - Các cô có chắc biết hết những gì sẽ xẩy ra trong lúc cầu cơ không đó?
    - Con Oanh cũng đã nói hết cho em nghe nhiều lần rồi. Nhưng ở đây chỉ có ba người mình. Nếu thầy chịu giúp tụi em. Thầy đâu có nói cho ai hay những gì trong đêm nay. Hơn thế nữa, tụi em là học trò chưa được điểm đạo. Thầy đâu có phải giữ gìn gì.
    San đứng sát vào hai cô gái. Chàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cả hai người.
    - Như vậy thì được rồi. Các cô muốn chúng mình cầu cơ ở đâu?
    Oanh chỉ vào phía trong một bụi dừa nước.
    - Thưa thầy, phía trong kia có một khoảng đất trống rất kín đáo. Có một gò mả mới chôn được mấy tuần nay thôi. Chúng mình vô đó gọi hồn bà già đó lên hỏi, được không thầy?
    San gật đầu.
    - Cũng được, tôi có biết bà ta. Kêu hồn bà đó lên cũng dễ thôi.
    Cả Oanh và Dung cùng mừng rỡ, kéo San tới mộ bà già phía sau bụi dừa nước. Chiếc mộ nằm lọt hẳn vào phía sau một mô đất lớn. Dù cho có người đi ngoài con đường chỗ San vừa đứng cũng không nhìn thấy tụi chàng ngồi đó cầu cơ. Hơn thế nữa, bụi dừa nước lại là cả một hàng rào thiên nhiên như một bức tường kiên cố. Còn ba phía kia cây cối mịt mù, cách xa đường đi phía ngoài cả mấy trăm thước, với hàng trăm cụm dừa nước mọc như một cái rừng. Dù cho ban ngày cũng không ai nhìn thấy gì, chứ đừng nói gì tới đêm khuya như thế này.
    San nắm tay hai cô gái ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ.
    Dung lấy mấy cây nhang, đốt lên, trao cho mỗi người ba cây. Nàng bầy ra trước mặt mấy cái bánh, sôi và oản mang theo tự bao giờ. Phép cầu cơ này thực sự khác hẳn với những vụ cầu cơ bàng ván hòm và bàn viết những mẫu tự trên mảnh giấy.
    Nhiều người gọi phép này là cầu hồn. Nhưng thực sự đây chỉ là phép cầu cơ của những ta chuyên nghiệp về bùa ngải chơi với nhau, rất ít được phổ biến ra quần chúng. Phép này luôn luôn chỉ được dùng có một người đàn ông làm chủ đàm, và hai phụ nữ. nhưng phải trên 13 tuổi mới hiệu nghiệm. Người chủ đàm sẽ nắm bàn tay hai người nữ ngồi hai bên. Bàn tay người nữ phải nắm lại, ngón tay trỏ chỉ thẳng ra ngoài. Cánh tay hai người nữ phải chuẩn bị ở tư thế thật tự nhiên và mềm rẻo. Người đàm chủ nắm bàn tay hai người nữ xử dụnh như cầm hai cây bút lông để vẽ bùa.
  8. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    Sau khi cả ba người cầm nhang khấn vái; mời các hồn về tham đự bữa tiệc đơn sơ với bánh trái, nhang đèn. San nắm tay Oanh và Dung đưa ngang mặt, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú. Chàng kéo tay cả hai người vẽ xuống đất hai hình trái tim. Vừa vẽ xong, cả Oanh và Dung đều run lên vì một cơn lạnh từ đâu bỗng ụp xuống như băng tuyết, lạnh cóng. Trong khi đó bàn tay San nóng như lửa. Một luồng điện từ tay chàng truyền qua thân thể cả hai người thật dễ chịu. Nếu không có hơi nóng này, chắc chắn cả Dung và Oanh đều phải bỏ cuộc vì cơn phong hàn ghê gớm vừa ập tới. Tự nhiên cả hai người cùng ngồi sát hẳn vào mình San, không còn câu nệ nam nữ gì nữa.
    San đã cảm thấy ngay những đường cong da thịt của cả Dung và Oanh đang co ép sát hai bên mình chàng. Người chàng nóng lên như thiêu. San đã có nhiều kinh nghiệm về vụ cầu cơ này. Nếu không có hơi lạnh từ thân thể người nữ ngồi bên, chắc chắn không có người đàm chủ nào chịu nổi cái nóng ghê gớùm từ trong thân thể bốc ra. San niệm chú càng lâu, thân thể Dung và Oanh càng lạnh ghê gớm hơn nữa. Các cô nàng lại càng cố ép sát thân mình vào mình San để nhận hơi nóng từ người chàng truyền sang.
    Khi gần tàn một cây nhang. Bỗng Dung gục đầu vào vai San thở hổn hển. Rõ ràng nàng đang đi vào cơn mê. Miệng lẩm bẩm những lời nói thực khó nghe. Vì tay trái San nắm tay phải của Oanh, nên tay trái nàng ở phía ngoài. Còn tay phải San nắm tay phải của Dung, nên tay nàng phải bất tréo về phía trước. Tới khi Dung lạnh quá, tay trái nàng đang ép sát vào mình San đã vòng qua ôm lấy chàng hồi nào không hay.
    Bây giờ tư thế ngồi cạnh chàng đã thay đổi. Trong khi Oanh vẫn ngồi yên vị trí cũ thì Dung từ từ lùi ra sau lưng San. Và cuối cùng nàng đã ngồi hẳn ra sau lưng chàng, vòng tay ôm gọn San vào lòng.
    Chính San cũng biết bắt buộc Dung phải ngồi ở vào vị trí ấy. Lúc này mới có thể hỏi những gì mình muốn. Vì chính Dung sẽ phải trả lời những câu hỏi của Oanh muốm biết.
    Trong lúc Dung mê đi. Oanh càng tỉnh táo hơn. Nàng mừng rỡ thấy Dung đã đi vào cơn mê thực sự. Khi mồm miệng Dung rùi bọt. San bảo Oanh :
    - Bây giờ hồn đã về rồi. Cô Oanh muốn hỏi gì thì hỏi đi.
    Không đợi San nói dứt lời. Oanh nói ngay:
    - Xin hồn cho biết, con Hà bây giờ đang ở đâu ?
    Miệng Dung ú ớ. Muốn nói gì nhưng không thế nào nói lên lời. Thấy nàng cứ u, u, ơ, ơ mãi. Oanh hỏi lại:
    - Hồn về linh thiêng. Xin cho biết con Hà đang ở đâu. Khi hồn nóùi rồi, có đúng tôi mới hỏi chuyện của mình được.
    Miệng Dung vẫn ú ớ. Thấy vậy, San ấn mạnh ngón tay Dung vào hình trái tim dưới đất hơn nữa. Dung càng run lật bật hơn. Cái lạnh tới với nàng một cách ghê gớm chưa từng thấy trong đời bao giờ. Dung có cảm tưởng như bị ngâm vào thùng nước đá lạnh. Bàn tay Dung tự động luồn vào mình San tìm hơi ấm của chàng. Một lúc sau, hình như Dung vẫn không chịu nổi cái lạnh càng lúc càng giá buốt hơn. Nàng càng ép sát thân mình vào thân thể San hơn nữa .
    Oanh nóng nẩy hỏi dồn.
    - Có điều gì trở ngại mà hồn không nói được, xin cho biết.
    Tiếng Dung vẫn ú ớ, nàng nói thực khó khăn:
    - Có..có.. có ông... ông thầy... bờ sông.
    Oanh ngạc nhiên hỏi lại.
    - Hồn ơi, tôi đang hỏi con Hà bây giờ ở đâu. Lúc nãy nó đánh tôi rồi bỏ về với thầy Tam lúc nào không ai hay. Chứ cái gì, ông thầy, bờ sông đây.
    Tiếng Dung vẫn ú ớ như trước .
    - Ơ ơ đúng... ông thầy, bờ sông mà. Con Hà... con Hà đó. Nó nó nó... nó tính giết người đó. Giết... giết... nó... nó.
    Nói tới đây bỗng Dung phun ra một búng máu làm cả San và Oanh đều tá hỏa. Chàng vội vàng kéo nhanh tay Dung ra khỏi hình vẽ dưới đất. Hai tay chàng luồn vào mình nàng thoa bóp khắùp nơi. Thân thể nàng lạnh như một cây nước đá. Tình trạng này chưa bao giừ xẩy ra cho người chơi cơ gọi hồn. Dung đã ngất sỉu ngay khi phun ra búng máu qua vai San. Tới khi chàng xoa bóp khắp thân thể nàng một hồi. Dung bắt đầu tỉnh dậy, ngơ ngác thấy mình trần trụi trong tay San. Nàng tính đẩy chàng ra, nhưng lưỡng lự một hồi lại thôi. Nàng e thẹn mỉm cười.
    Bỗng Dung nhìn thấy búng máu chẩy dài trên thân thể San. Nàng thấy miệng mình mằn mặn nên đoán ngay là mình vừa bị thổ huyết, và sỉu đi trong cơn lạnh ghê hồn vừa rồi. Lúc ấy Dung cũng cảm thấy mơ mơ, màng màng là đang ôm cứng lấy San và gục đầu lên vai chàng. Nàng nhìn rõ hình ảnh một người trai và một người gái đang cuộn lấy nhau trong cơn đam mê cuồng dại bên bờ sông.
    Dung đã cố đến gần và nghe được người con gái rên rỉ thốt lên những tiếng giết chóc man rợ. Rồi nàng cố nói gì đó mà không thành tiếng. Nhưng sau cùng, Dung cũng nói được những gì muốn nói, rồi hình như có một sức đẩy ghê gớm nào đó, đẩy nàng bật tung trở lại. Dung không còn biết gì nữa. Tới khi tỉnh dậy. Thấy San đang thoa bóp khắp thân thể nàng và Oanh ngồi co ro bên cạnh.
    Cả San và Oanh cùng mừng rỡ thấy Dung đã tỉnh lại.
    Oanh hỏi rối rít:
    - Mày đã tỉnh hẳn lại chưa. Làm tao hết hồn.
    Dung gật đầu nhè nhẹ. Nàng hơi bẽn lẽn vì sự gần gủi với San vừa rồi. Nàng yếu đuối kéo lại vạt áo, trong khi Oanh giúp nàng cài hàng nút áo trước ngực. San trao Dung cho Oanh, chàng đứng dậy, nói:
    - Tôi nghĩ có điều gì không hay đang xẩy ra cho tụi mình. Nhất định đêm nay phải tìm ra cho bằng được.
    Oanh nhìn San.
    - Thầy cho em theo mới có được không. Lúc nãy con Dung nói gì ở bờ sông. Có ai định giết mình.
    San gật đầu.
    - Thôi được rồi. Bây giờ mình phải đem cô Dung về đã, nếu không cô ấy lạnh mà chết cóng chứ không phải chơi đâu.
    - Thầy giúp em một tay được không. Con nhỏ này nặng quá hà.
    - Được rồi bây giờ ngoài đường cũng không có ai, để tôi ẵm cô ấy về cũng được.
    Nói xong, không đợi Dung có đồng ý hay không. San cúi xuống ẵm Dung lên như bồng một đứa trẻ. Cả ba người lần lủi đi trong xóm vắng không một bóng người. Nhà Dung được cái cũng gần đó, nên chỉ vài phút sau Oanh và San đã đem nàng về tới nhà. Cả nhà đã đi ngủ tư ølâu. San và Oanh đưa Dung vô nhà mà chẳng ai hay biết gì. Oanh thì thầm bảo Dung:
    - Mày đi ngủ đi. Ngày mai tao lại thăm nhé. Bây giờ tao đi với thầy San xem sao.
    Dung gật đầu. Nàng thì thầm nói cho Oanh và San nghe những gì nhìn thấy trong lúc nửa tỉnh nửa mê. Vì vậy San quyết định phải ra đó coi chuyện gì đang xẩy ra. Hai người đi âm thầm như bóng ma trong đêm tối dầy đặc. Oanh đi sát vào mình San cho ấm hơn. Nàng cố tìm ở chàng sự che chở của một người đàn ông.
    - Thầy San ơi, em nghi vụ này quá.
    - Cô nghi cái gì?
    Lúc nãy em chỉ định hỏi con Hà nó đi đâu. Nếu hồn ma nói đúng là nó về nhà rồi là em hỏi chuyện của em. Nào ngờ hồn ma lại nói cái gì ở bờ sông này, có cả thầy bà gì đó muốn giết em. Không lý con Hà muốn giết em sao. Nhưng tại sao giờ này lại ở bờ sông là thế nào.
    - Tôi cũng lấy làm lạ. Vì không bao giờ người cầu cơ gặp phải phản ứng mạnh như vừa rồi được. Không có hồn ma nào giám hại ngườøi gọi hồn nó cả... Trừ khi... trừ khi...
    Thấy San không nói nữa, Oanh hỏi dồn:
    - Trừ khi... trừ khi làm sao hả thầy?
    - Trừ khi có một ông thầy nào đó cao tay ấn hơn người gọi hồn. Biết được hồn ma hại mình, nên ra tay mà thôi. Không lý giờ này ở bờ sông lại có ông thầy nào lập đàm hại mình hay sao. Có lý nào họ biết trước mình cầu cơ hỏi tới họ.
    Oanh hồi hộp hỏi:
    - Thật vậy sao thầy?
    - Chắc chắn chỉ có thế thôi. Chứ không có gì khác nữa.
    Vừa đi vừa nói chuyện dọc theo bờ sông, nhưng San và Oanh chẳng kiếm được gì, đi một hồi mệt quá, Oanh níu lấy tay San, nói:
    - Thôi mình ngồi nghỉ chân một chút đi thầy. Em mệt quá rồi.
    San nghe lời Oanh ngồi xuống bên cạnh nàng. Chàng nhìn dọc theo bờ sông vắng tanh và tối mù. San để ý thấy Oanh thật tự nhiên. Bỗng nhiên nàng bật khóc nức nở. San ngạc nhiên hỏi:
    - Ủa, tại sao em khóc ?
    Oanh vẫn khóc ấm ức. Một lúc sau nàng đứng dậy gạt nước mắt, bảo chàng:
    - Thôi, chúng mình về đi.
    San ngần ngừ, hỏi:
    - Tại sao Oanh khóc mà không cho tôi biết.
    Oanh đi chầm chậm bên San tức tủi:
    - Người ta đã cố tình thờ ơ thì còn nói làm gì nữa. Có lẽ không bao giờ em tới võ đường nữa đâu.
    San đã hiểu lòng người học trò bé nhỏ này. Chàng đi chậm lại. Vòng một tay qua vai nàng.
    - Oanh đã nghĩ kỹ chưa?
    - Anh tưởng em tới võ đưừng chăm chỉ như vậy chỉ để học võ thôi sao?
    San rùng mình. Chàng biết nàng đang nói gì rồi. Không hiểu tại sao cô gái nào gần chàng một thời gian rồi cũng có những tình cảm đáng sợ này. Hình như Oanh đã biết San sắp cưới Hoa rồi mà.
    Chàng ướm lời:
    - Em có biết thầy Mười hứa gả thầy Hoa cho anh rồi không. Sớm muộn gì tụi anh sẽ lấy nhau.
    - Cái chuyện đó có ăn thua gì tới em đâu. Em chỉ tủi thân là anh không hiểu gì em cả.
    - Tại sao em không nói sớm hơn. Bây giờ coi như anh đã hứa hôn rồi biết làm sao đây.
    - Em có đòi hỏi gì ở anh đâu.
    San ngỡ ngàng, hỏi:
    - Như vậy nghĩa là sao?
    Oanh nói thật nhỏ:
    - Em chỉ cần anh biết em yêu anh là đủ.
    San càng ngỡ ngàng hơn.
    - Chỉ có thế thôi sao?
    Oanh gật đầu. Nàng dừng lại. San cũng đứng lại, không hiểu sao chàng đứng thật sát vào mình Oanh.
    Một lúc sau, chàng buông Oanh ra. Nàng vẫn còn say mê men tình. Không muốn rời chàng. Tự nhiên San rùng mình. Chàng không hiểu tại sao với cô học trò nhỏ bé này lại làm cho San thấy áy náy. Mối tình của người con gái này quả thực là nông nổi và bồng bột không thể tưởng tượng được. Chàng đã ôm trong tay không biết bao nhiêu phụ nữ. Nhưng không biết sao với Oanh, tự nhiên San thấy có một cái gì bứt rứt trong lòng. Không hiểu có phải tuổi nàng còn nhỏ quá. Hay là Oanh là học trò chàng. Những ám ảnh mông lung làm chàng thấy bực mình. San nắm tay Oanh nói nho nhỏ:
    - Khuya quá rồi, có lẽ chúng mình phải về thôi.
    Oanh ngần ngừ.
    - Anh cho em về với anh được không?
    San giật mình. Chàng không ngờ Oanh hỏi chàng như vậy. Lẽ dĩ nhiên là không đời nào chàng có thể làm như vậy đối với người học trò nhỏ bé này. Vừa rồi ôm nàng trong tay. Chàng đã cảm thấy bứt rứt rồi. Giờ đây lại đưa nàng về nhà. Như vậy làm sao có thể chấp nhận được.
    Tự nhiên San nghĩ tới Hoa. Hồi chiều lúc từ giã thầy Mười và đám đệ tử của ông. San đã nhìn thấy ánh mắt khờø dại của nàng với bao nhiêu niềm khao khát yêu đương. Chàng thấy ít nhất trong thời gian này; không nên reo rắc phiền lụy cho thêm nhiều người nữa.
    Trong trường hợp chàng cứ lăng nhăng với hết cô này tới cô khác, liệu một ngày nào đó Hoa biết đượïc, không biết nàng có nổi cơn ghen mà dùng ngay những quyền phép học được, gây lên thảm họa cho những người con gái đáng thương này hay không.
    Bùa ngải của thầy Mười đâu có phải trò đùa. Hoa lại là đệ tử ruột của ông. Nàng đâu có phải là dở. Nếu như chọc cho nàng nổi giận, mà lạng quạng thầy Mười lại binh nàng nữa, lúc ấy mới không biết trốn đi đâu cho thoát bàn tay phù thủy của thầy Mười đây. Ai dám binh chàng?
    Đang suy nghĩ miên man. San giật mình vì Oanh đã vít đầu chàng xuống. Chiếc hôn môi táo bạo không muốn rời của Oanh làm San quên đi hết lý trí. Chàng nghì lấy thân thể nóng bỏng của người con gái nhỏ nhắn trong vòng tay. Tiếng rên rỉ của Oanh nghe đứt quãng bên tai chàng.
    - Anh San ơi. . . em muốn dâng anh tất cả cuộc đời trong trắng của em đêm nay có được không. Anh đừng từ chối nghe anh?
    San hỏi nhỏ:
    - Tại sao em muốn làm như vậy?
    - Em cũng không biết.
    - Em không sợ à?
    - Em sợ lắm chứ. Nhưng mà anh sắp lấy vợ rồi. Em muốn được gần anh trong những giờ phút này để khỏi ân hận về sau.
    Tự nhiên San phì cười.
    - Tại sao lại trái ngược vậy? Khi một người con gái biết người mình yêu đi lấy vợ. Cô ta sẽ xa lánh, hoặc hận thù người con trai ấy. Chứ có cớ gì lại vội vàng dâng hiến cuộc đời trong trắng của mình bao giờ.
    - Trong trường hợp này lại khác hẳn. Em là kẻ đến xin anh tình yêu, chứ không phải anh là người tình phụ. Có lẽ anh thấy em lãng mạn quá phải không. Nhưng anh có biết không. Chính con Dung cũng như em đó. Nó đã nói với em nhiều lần. Làm sao để được anh chú ý tới. Dù rằng không mong gì được sống với anh mãn đời. Chỉ xin một chút tình yêu ngắn ngủi là thỏa mãn rồi.
    - Làm như vậy. Tụi em được gì đây. Có chăng là thiệt thòi, mất mát tất cả mà thôi. Rồi mai sau đi lấy chồng. Các em mới ăn làm sao, nói làm sao với người chồng của mình chứ?
    - Em cũng không biết nữa.
    San bóp nhẹ bàn tay nhỏ bé của nàng, thì thầm:
    - Tội nghiệp tụi em quá. Anh đâu có là cái gì để cho các em phải hy sinh tới mức đó cho được. Hãy suy nghĩ kỹ lại đi, đừng để những điều đáng tiếc ấy xẩy ra nhé.
    - Có gì đâu mà đáng tiếc hở anh. Anh có biết vụ xin anh cầu cơ ngày hôm nay chính là dịp để tụi em tỏ tình với anh không. Nhưng rủi thay, không biết kẻ nào định hại tụi em, kế hoạch của tụi em bị lỡ dở.
    San chới với, chàng không ngờ mấy cô nhỏ này thực cắc cớ như vậy. Chàng chợt nhớ lại lúc Dung trườn người ra phía sau mình, cố ý cọ sát thân thể vào mình chàng. San đã tưởng như mọi lần, vì hàn khí dâng lên trong người nữ quá lạnh, nên họ phải ép sát vào mình chàng để tìm hơi ấm. Chứ chàng có ngờ đâu, hôm nay Dung đã lợi dụng cơ hội này để thoả mãn những ước muốn của nàng. Thật là quá đáng, nhưng cũng thực đáng thương.
    Chàng không trả lời Oanh ngay, nắm chặt tay nàng đi chầm chậm về nhà. Đầu óc suy nghĩ miên man. Chưa bao giờ xẩy ra những chuyện oái oăm như thế này trong đời chàng. Từ trước tới giờ, chỉ có San đi gạ gẫm, tán tỉnh con gái để thỏa mãn xác thịt mà thôi. Chứ chưa có cô nào đi năn nỉ chàng, xin được dâng hiến cả cuộc đời trinh nguyên cho chàng như thế này cả. Khốn khổ thay trong trường hợp này lại làm chàng bối rối, không dám hưởng thụ. Thật là khôi hài, San như con mèo đói chê miếng thịt mỡ để tận môi.
  9. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    Thế Giới Bùa Ngải Tân Biên
    Tác giả Hùng Sơn
    Đoạn 9
    Từ ngày được xuất sư, những cô gái tới với San toàn là các nàng bán bar hoặc các cô gái trong các động chơi bời. Loại người này họ coi vấn đề ******** chẳng khác gì chuyện ngoài da, không có một chút tình cảm nào. Chẳng qua chỉ là chuyện đổi chác, lợi dụng. Bây giờ Hoa vừa bước vào đời chàng như một bông hoa đầy hương sắc, ngạt ngào tình yêu với trăm ngàn mộng đẹp. Lâu đài tình ái cho dù mới một tuần lễ ngắn ngủi đã đắp vút cao tận chín từng mây.
    Như thế thì chuyện của Oanh và cả Dung nữa mới phải làm sao đây. Những cô gái này thực đáng thương. San hiểu rất rõ về cả Oanh lẫn Dung; hàng ngày trong võ đường, cả hai đứa đều quấn quýt lấy chàng. Chúng nó là một cặp tập dượt với nhau rất ăn ý và tiến bộ vượt bực. Tính tình của cả hai lại thực dễ thương, hiền lành và đoan hậu. Hơn nữa, chúng lại rất thích giúp đỡ những kẻ sa cơ, thất thế. Đây là điều tiên quyết của thầy Tư Lành tìm hiểu trong đám môn sinh mà quyết định điểm đạo cho họ nhập môn, thực thụ ra nhập môn phái Lâm Kinh Thần Võ.
    Cả Dung và Oanh đều đầy đủ những tiêu chuẩn đòi hỏi của thầy Tư từ lâu. Cũng vì lẽ đó, San được thầy Tư giao trọng trách đào tạo hai cô bé này một cách bất thường. Chàng biết là giờ phút điểm đạo cho cả hai không còn bao lâu nữa.
    Khi đã được điểm đạo để bước vào thế giới Thần Võ rồi; con đường xuất sư chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi. Vậy mà cả Dung và Oanh cùng có tình ý với chàng. Cùng muốn dâng hiến cả cuộc đời cho San một cách quá vô lý như thế này; làm sao chàng chấp nhận được. Tình nghĩa đồng môn đâu có cho phép chàng ăn nằm bừa bãi như thế. Nhưng phải làm sao bây giờ.
    Bỗng chàng nghĩ ra một kế. Có lẽ bây giờ chỉ còn đường tìm cách hoãn binh là thượng sách. Nhưng phải làm sao cho cả hai cô này đừng quá trông đợi ở sự đáp ứng của mình mớùi ổn.
    San bảo Oanh:
    - Cái chuyện có người muốn hại tụi mình không thế nào tha thứ được. Cho dù bất cứ họ là ai. Bạn bè hay ma quỷ gì cũng mặc. Anh nhất quyết phải tìm ra đêm nay. Bây giờ anh sẽ đưa em về, rồi trở lại bàn với thầy Tư kêu Ông Tổ về hỏi. Kẻ nào làm chuyện này. Ngày mai em tới võ đường. Anh sẽ cho em biết được không?
    Oanh ngần ngừ:
    - Bộ để thủng thẳng hỏi không được sao anh?
    San lắc đầu, cương quyết:
    - Không thế nào được. Giờ này âm khí bao chùm vạn vật. Những gì vừa xẩy ra còn tảng mảng trong không khí. Để tới ngày mai. Khi mặt trời mọc, dương khí rửa sạch vết tích quỷ ma. Còn ai nhìn thấy gì nữa mà hỏi.
    Có lẽ Oanh không được vui, nhưng nàng đành chịu. San cũng hiểu ngay, bây giờ đối với Oanh chẳng có gì quan trọng cả. Tình yêu làm nàng mù quáng. Chàng nói thêm:
    - Anh phải cho thầy Tư hay ngay chuyện này. Bởi vì không thế nào giấu được đâu. Không sớm thì muộn, ông cũng biết có kẻ muốn hại đệ tử ổng. Để anh nói cho em nghe cái này. Nhưng em phải hứa không được hở môi ra cho bất cứ ai, nghe không.
    - Anh nói đi, em không nói cho ai nghe đâu.
    - Sở dĩ anh cố tập dượt cho em và con Dung mấy tháng nay, vì lệnh của thầy Tư. Ông đã chấm cả em và con Dung để điểm đạo vào kỳ tới đó.
    Mắt Oanh sáng lên. Nàng không tin mình vừa nghe San nói gì. Trong võ đường còn biết bao nhiêu anh chị giỏi hơn nàng và Dung. Vậy mà nàng lại lọt vào mắt thầy Tư. Oanh đứng lại, hỏi:
    - Có thực không anh?
    San mỉm cười:
    - Làm sao anh dám nói láo điều đó chứ.
    Oanh nhẩy chồm lên, ôm cứng lấy chàng. Nụ cười nở tràn trên môi người con gái mừng vui tới tột độ.
    Trong thâm tâm Oanh; tình yêu của nàng đang dâng hiến cho San đã đi vào vĩnh cửu. Nàng không còn phải hấp tấp vội vàng nữa. Nếu được điểm đạo, nhập môn rồi. Có nghĩa là không trước thì sau, nàng cũng được xuất sư, hành đạo như San. Lúc ấy lo gì không cùng sánh bước với chàng mãi mãi trong môn phái.
    Oanh hấp tấp nói:
    - Anh trở lại võ đường đi. Em về một mình được mà. Chỗ này cũng gần tới nhà rồi. Hơn nữa, anh tin em đi; em đủ sức tự vệ mà.
    San cười hì hì:
    - Ở khu này, em không cần phải tự vệ, tự viếc gì cả. Đứa nào dám rớ tới em đây. Nếu mấy thằng cô hồn lạng quạng, chúng sống được bao lâu. Chúng mình không chọc phá ai là may rồi.
    Oanh cắn nhẹ vào vai San. Cười khúc khích.
    - Thôi, em về nhé.
    San gật đầu. Nhìn dáng người mảnh mai của cô học trò nhỏ đi lần vào màn đêm dầy đặc. Một lúc sau, chàng tần ngần, chậm chạp, lần lũi trở lại võ đường. Hơi men da thịt tươi mát của bờ môi Oanh còn phảng phất. San bỗng bật cười trong đêm tối. Chàng cười càng lúc càng lớn hơn. Âm thanh lòng lộng như tiếng ma reo quỷ hờn.
    Chàng không hiểu sao, lúc nãy tìm đủ muôn phương ngàn kế. Né tránh sự mời mọc dâng hiến của Oanh. Bây giờ nàng vừa đi khỏi. Tự nhiên chàng lại nhớ nhung thèm khát.
    Tiếng cười của chàng làm cho đàn chó trong xóm sủa rộ lên. Tiếng chó sủa truyền từ nhà nọ sang nhà kia như báo động cho nhau một biến cố kinh thiên động địa sắp đổ xuống.
    San vẫn điên cuồng rảo bước với tiếng cười man dại...
    - Ha..Ha.. Ha. Ha. ha.ha ha ha
    Trong một căn phòng nhỏ. Tam tung mền choàng dậy. Chàng càu nhàu:
    - Không biết thằng cô hồn nào phá làng, phá xóm vào giờ này. Làm gì mà cười như ma điên vậy.
    Hà kéo Tam nằm xuống:
    - Mặc kệ nó anh ơi, hơi đâu mà lo. Chuyện ngoài đường mà.
    Tam nghe lời Hà nằm xuống. Nhưng không hiểu sao, chàng vẫn thấy bồn chồn vì tiếng cười man dại của ai nghe quen quen. Không có lẽ lại là người trong võ đường. Học trò chú Tư làm gì có hạng người phá làng, phá xóm như thế này. Nhưng tiếng cười quen lắm. Tam không thế nào chợp mắt được nữa. Chàng cố moi óc xem hắn là ai. Tại sao lại cười rộ giữa đêm khuya như thế này.
    - Em có thấy tiếng cười vừa rồi quen lắm hay không?
    Hà cũng phân vân.
    - Dạ, em cũng thấy ngờ ngợ. Anh nói em mới để ý. Không biết y là ai kìa. Anh có sợ không?
    Tam bật cười:
    - Quỷ thần còn chưa sợ, há chi mấy cái thứ điên này.
    Hà có vẻ không yên tâm.
    - Không biết điềm gì đây. Hồi chiều thì vịt sa xuống nhà thầy Tư. Bây giờ giữa đêm khuya lại có tiếng cười như ma, như quỷ mà nghe quen thuộc quá. Nếu đêm nay em thụ thai với anh. Cái bào thai này phải để luyện Thiên Linh Cái. Nó có liên quan gì tới tiếng cười ma quái kia và con vịt sa xuống nhà thầy Tư không?
    Tam cười lớn:
    - Em nói cái gì tiếu lâm quá vậy. Người ta nói chim sa, cá lặn. Chứ có ai nói vịt sa bao giờ đâu. Còn tiếng cười của thằng cô hồn nào đó, có ăn chung gì tới đứa con Thiên Linh Cái của tụi mình. Thôi, ngủ đi cưng.
    Vừa nói, Tam vừa nằm xuống, kéo mềm lên, đắp cho cả hai đứa. Hồi tối, chàng và Hà ân ái với nhau ở bờ sông một hồi, vừa lạnh vừa mệt nên nàng rủ chàng về nhà nghỉ. Tam nghe lời Hà ngay. Bây giờø chàng đã mặc nhiên coi Hà như người vợ chính thức của mình. Hơn nữa, cả hai cùng một chí hướng, một mục đích phải thi hành cho bằng được. Có thể nói là vấn đề sinh tử nữa, chứ không phải chuyện chơi. Tuy nói Hà ngủ đi. Nhưng chính Tam lại là người trằn trọc hơn cả nàng. Chàng quay qua, quay lại, không thế nào nhắm mắt được. Lúc nãy về nhà một lúc. Uống xong ly cà phê sữa hột gà do Hà pha cho Tam là chàng lăn ra ngủ liền. Ngủ một cách dễ dàng không tưởng tượng được.
    Chàng ngủ mê tới nỗi Hà chui vào mền nằm với chàng hồi nào Tam cũng không hay. Bây giờ đành chịu, không thế nào ngủ lại được nữa. Tiếng cười ma quái vừa rồi cứ ám ảnh chàng hoài. Nằm một lúc, chàng bực mình, ngồi dậy bảo Hà.
    - Hay là để anh kêu ông Tổ về.
    Hà ngóc đầu lên, hỏi:
    - Kêu Ông Tổ về làm chi vậy?
    - Nếu tiếng cười vừa rồi là ma qủi muốn nhát tụi mình. Ông Tổ sẽ cho biết ngay. Còn như tiếng cười của thằng cô hồn nào đó. Anh sẽ đuổi theo vặn cổ nó cho bõ ghét.
    Hà bật cười, ngồi dậy. Nàng ôm ngang người Tam âu yếm.
    - Tội nghiệp anh quá đi thôi. Nếu không ngủ được nữa, em sẽ thức với anh nói chuyện tới sáng luôn. Chứ kêu ông Tổ về có ích lợi gì đâu. Bộ anh quên rằng chúng mình vừa ăn nằm với nhau. Anh kêu ông Tổ về được ngay hay sao?
    Tam giật mình. Chàng chặt lưỡi, nói:
    - Chết cha, chút xíu nữa quên. Vừa gần đàn bà mà kêu Ông Tổ về bị hành thấy mẹ. Em không nhắc, chắc anh khó sống hết con trăng này quá.
    Hà tát nhẹ lên má Tam. Nàng nhìn chàng âu yếm. Thân thể Tam to con như vậy mà tính tình chàng như con nít. Từ nhỏ tới lớn, Tam không được cha mẹ cho ăn học ngày nào, sống lam lũ, thật vất vả. Hà tự nhủ, nhất định nàng sẽ hướng dẫn Tam vươn lên để đoạt bằng được địa vị chưởng môm của phái Lâm Kinh Thần Võ mới chịu. Lúc ấy dù nàng có không được ai điểm đạo, nhưng là vợ của vị trưởng môn. Ai dám khinh khi nàng. Hơn thế nữa, bùa phép học lén chưa chắc nàng đã kém ai.
    Cuốn sách Tam đưa nàng đọc cho chàng học. Hà đã chép lại một cuốn riêng cho mình rồi. Cuốn này chép toàn các loại ngải. Cách xử dụng và nuôi chúng. Hà không ngờ có nhiều điều thích thú như vậy. Về vấn đề ngải, nàng cũng khám phá ra chẳng có gì huyền bí như mọi người thường hù nhau. Đó chỉ là những loại cây có dược tính sống như các vị thuốc Bắc. Nhưng phần nhiều là các vị độc dược ghê gớm. Có những cây chỉ dẫm vô cũng đủ thối chân. Có những cây nuốt vào là cứng cưỡi mà chết, vô phương cứu chữa. Lại còn nhiều loại có những loài sâu bọ sống trong đó; tiết ra muôn ngàn thứ chất độc ghê hồn. Có thứ kỵ rắn, có thứ nuốt vô không thế nào tiêu được; vì chúng cư ùbám lấy lục phủ ngũ tạng mà sanh sôi nẩy nở, làm cho nạn nhân đau đớn tới chết mới thôi. Nhưng có một điều, tất cả những cây ngải trên đều có cách trừ.
  10. babelake

    babelake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2006
    Bài viết:
    422
    Đã được thích:
    0
    Tới giờ phút này, Hà mới biết 36 vị Tà Ngải mà mọi người thờ phượng chỉ là chuyện bịp bợm. Những ông thầy ngải cố tình làm ra vẻ huyền bí để ăn tiền thiên hạ và đánh lạc hướng những kẻ tò mò.
    Càng đọc kỹ cuốn sách. Hà càng say mê và nhất định phải làm một cái vườn trồng ngải mới thỏa mãn. Nàng kéo Tam nằm xuống, nói:
    - Anh Tam à.
    Tam quay mình lại, đối mặt với Hà. Chàng gác một chân lên mình nàng, hỏi:
    - Em định nói cái gì?
    Hà ôm lấy đầu Tam, nói:
    - Em định làm một cái vườn trồng ngải sau nhà. Anh nghĩ có được không?
    Tam ngần ngừ, nói:
    - Chú Tư mà biết được là bỏ ăn.
    - Bởi vậy em mới bàn với anh. Mình sẽ trồng những cây ngải chữa rắn cắn, hoặc sửa trặc ở ngoài để che mắt mọi người; phía trong lấy gạch xây bít lại không cho ai vô, để trồng những loại ngải độc.
    Tam bàn:
    - Hay là mình đừng làm vườn ngải ở nhà làm gì cho nguy hiểm. Cứ bắt chước thầy Mười, đem mẹ nó vô rừng mà trồng cho chắc ăn.
    - Nhưng mà ở đây làm gì có rừng rú gì như chỗ thầy Mười.
    Tam cười hành hạch:
    - Tại em không biết thôi; ở chỗ chúng mình ngồi bên bờ sông lúc nãy, thiếu gì khúc sông không có ai lui tới bao giờ.
    Hà còn hơi ngại, hỏi:
    - Nhưng những khúc sông đó không trước thì sau cũng có người lui tới. Coi bộ không ổn đâu.
    Tam ngẫm nghĩ một hồi, chàng chựt reo lên.
    - À có rồi.
    - Ở đâu hả anh, có chắc ăn không?
    - Chắc như bắp, có trời mới biết thôi.
    - Nhưng mà ở đâu chứ?
    - Ở bên Thủ Thiêm?
    Hà ngơ ngác, lập lại lời Tam vừa nói:
    - Ở bên Thủ Thiêm?
    Tam gật đầu.
    - Đúng, ngay chỗ chúng mình ngồi lúc nãy. Nếu em chèo ghe qua bên kia sông. Chỗ đó có mấy con lạch ăn sâu vào trong đồng ruộng. Khu này là một rừng chàm, âm u, mịt mù quanh năm suốt tháng, không có ai bén mảng tới cả. Mình đem ngải độc tới đó trồng thật là an toàn. Thứ nhất; không sợ chú Tư biết. Thứ nhì; đỡ nguy hiểm cho người nhà mình, loạng quạng bước vào vườn ngải độc là sui nhị tì liền.
    Hà mừng rỡ reo lên:
    - Như vậy thì hay quá. Con lạch sau vườn nhà em, chỗ em làm nhà cầu. Nó ăn thông ra sông gần ngay chỗ chúng mình ngồi lúc nãy đó.
    Tam thích chí cười ha hả.
    - Như vậy là trời giúp mình rồi. Chỉ cần sắm cái ghe nhỏ cột ngay nhà cầu của em. Chúng mình có thể đi lại dễ dàng mà lại kín đáo nữa.
    Hà hí hửng, nói:
    - Em biết ông Bẩy Cần Câu có một chiết ghe tốt lắm. Nghe nói có bọc thiếc ở đáy ghe nữa. Hình như ông ấy muốn bán đó. Nhưng mà chiếc ghe đó có lẽ hơi lớn một chút.
    Tam ôm ghì lấy Hà, chàng reo lên:
    - Đúng rồi, tuần trước ông ấy có nói với anh. Hỏi dùm ai muốn mua chiếc ghe đó. Anh khoái nó muốn chết mà không có tiền mua.
    - Anh định mua ghe làm gì?
    - Tại em không biết, hồi trước anh cũng có một chiếc ghe nhỏ để đi câu khuya, về sau ghe mục quá phải bỏ đi đạp cyclo đó. Hồi nào tới giờ, anh vẫn khoái nghề chài lưới hơn. Bây giờ em cho anh tiền mua chiếc ghe của ông Bẩy Cần Câu để làm nghề là hết sẩy. Chiếc ghe đó chẳng những để đi câu được, mà còn đủ sức làm mui nằm ngủ ngon lành, chờø cá cắn câu tỉnh bơ.
    Hà đồng ý ngay. Nàng bàn:
    - Nếu vậy anh đừng thèm mua xe ba bánh nữa. Để tiền mua ghe và sắm đồ nghề đi câu. Em nghĩ má và bà ngoại anh cũng không cần mở tiệm bán buôn gì cho mệt. Cứ để hai bà đó sống như bây giờ. Anh đi làm nghề đánh cá là được rồi. Có ai biết anh làm được nhiều ít ra sao đâu. Nếu có thừa thiếu gì em bù vô được mà.
    Tam trợn mắt, nói:
    - Ý, em không biết. Anh mà có lưới, có ghe, đâu cần em bù đắp cái gì nữa chứ. Sống dư đả là cái chắc.
    - Nếu vậy càng hay. Ngày mai chúng mình làm liền nghe anh. Anh có biết không. Anh đi đánh cá, em theo anh. Chúng mình luyện bùa. Học ngải giữa dòng sông, có trời mới biết. Hơn thế nữa, có ghe rồi, tìm một nơi lập vườn trồng ngải ở một chỗ hẻo lánh nào đó, trong những con rạch ven bờ sông, như anh tính lúc nãy là khỏi chê vào đâu nữa.
    Niềm vui ào ạt tới với hai người hơn bao giờ hết. Họ quên đi tất cả những bực bội lo âu vừa rồi. Tam kéo Hà thật sát vào mình thì thầm:
    - Em phải thụ thai ngay đêm nay mới được.
    Hà cười khúc khích, thật dâm đãng.
    - Sức anh được mấy tăm hơi, em chấp đó.
    Tam cười hì hì
    - Em khỏi phải thách thức mà.
    Vừa nói, chàng vừa chồm dậy. Hà rít lên ngay từ phút đầu. Những âm thanh man dại chưa bao giờ nàng phải bật lên thành lời như ngày hôm nay. Không hiểu tại sao, nàng đã nằm trong tay cả trăm người đàn ông mà tối nay Hà yếu đuối quá. Nàng như đứa con gái mới biết mùi đời. Những giây phút hoan lạc thực sự tới với Hà như sóng cồn, mưa sa. Nàng ngây ngất như lạc vào chốn đào nguyên tiên cảnh .
    *
    Mặt trời đã đứng bóng, Tam và Hà mới uể oải thức dậy. Tối qua thức gần tới sáng mới đi ngủ. Mặc dù vẫn còn uể oải vì thức thâu đêm. Nhưng cả hai rất phấn khởi với những dự tính trong tương lai.
    Hà đã tính kỹ; Nhà nàng sẽ phải là ?ođất thánh? của môn phái Lâm Kinh Thần Võ. Sân trước nhà nàng có thể chứa được mấy chục đệ tử. Vườn sau có thể làm chỗ trồng ngải lý tưởng. Tối qua, Hà đã bàn với Tam dùng vườn sau để trồng mấy khóm huệ và lan, dăm ba cây ngải thường. Và dự trù sau này thầy Tư Lành chết rồi. Nàng sẽ đem hết ngải độc trồng ở Thủ Thiêm về đây.
    Lúc ấy có lẽ vườn sau nhà nàng phải là một rừng ngải. Không còn thiếu thứ nào nữa. Hà thích thú ôn lại những dự tính đêm qua. Nàng rà cả hai tay trên thân thể lực sĩ của Tam. Những bắp thịt rắn chắc của người thanh niên đầy sức sống, làm nàng lại mường tượng tới những giây phút thần tiên tối qua bên bờ sông.
    Có lẽ từ hôm nay trở đi, đời sống của nàng mới có ý nghĩa. Mặc dù Tam không được ăn học ngày nào. Nhưng bây giờ đã có nàng, lo gì Tam không khá được. Hơn thế nữa, với ý muốn trở thành chưởng môn của Lâm Kinh Thần Võ. Nhất định Tam phải nghe lời nàng học hỏi và luyện tập ngày đêm. Cũng vì chàng không biết chữ nghĩa gì, nên việc mượn trộm những kinh sách của thầy Tư thật dễ dàng. Thầy Tư làm sao có thể ngờ được âm mưu của nàng. Làm sao thầy Tư có thể ngờ được một anh chàng mù chữ lại đi ăn trộm kinh sách ! Hà định bụng trong thời gian này, nhất định phải chép hết những sách vở của thầy Tư mới có thể làm lên chuyện lớn.
    Trong võ đường, thầy Tư thường giảng dậy cách thức luyện tập bùa chú, ngãi nghệ cho các đệ tử cao đẳng ngay trước mặt các môn sinh khắc. Ai cũng biết ý của thầy Tư là muốn kích thích sự tò mò, cũng như ham học của toàn thể môn sinh. Tuy nhiên, chỉ có hàng đệ tử ở cấp cao đẳng mới có thể thực hành được những gì thầy Tư giảng dậy. Bởi vì những chữ bùa, những câu chú chỉ được phổ biến cho từng môn sinh chọn lọc trong những lúc vắng vẻ mà thôi !
    Trong trường hợp Hà đã học lén hết kinh sách của thầy Tư rồi. Những lời giảng dậy của ông đối với nàng có khác gì với những môn sinh ở cấp cao đẳng đâu. Không chừng nàng còn giỏi hơn hàng đệ tử cao đẳng nhiều. Vì chính những người này cũng chỉ biết từng phần của kinh sách chứ không thể nào biết toàn bộ như nàng được.
    Trong đầu nàng còn một âm mưu thật thâm độc mà Hà không cho Tam biết. Vì muốn nắm trọn môn phái này, bắt buộc nàng phải làm như vậy thôi. Các vị Phật Tổ cũng phải thông cảm với nàng thì môn phái mới khá được.
    Cái kiểu phát huy môn phái theo quan niệm bảo thủ cổ xưa, dấu dấu, giếm giếm làm càng ngày càng mai một những tinh hoa của trời đất. Càng nghĩ, Hà càng thấy phấn khởi trên bước đường xây dựng tương lai của nàng.
    Nằm gác cả chân lẫn tay lên mình Tam. Nàng thấy ấm cúng và hạnh phúc lạ thường. Từ trước tới nay, nằm trong tay biết bao nhiêu đàn ông. Nàng chỉ có một cảm giác ghê tởm những mơn chớn, vuốt ve của những kẻ bỏ tiền ra mua lấy thân thể nàng trong chốc lát. Những thân hình phì nộm, những hành động gỡ gạc vội vã thực bẩn thỉu của họ; nàng thường cảm thấy buồn nôn hơn là hứng thú trong lúc ********!
    Hà đã suy nghĩ không biết bao nhiêu ngày đêm để cố thoát ra khỏi cuộc sống nhơ nhuốc này. Nhưng không thế nào làm gì hơn được. Những chi phí hàng ngày. Những nợ nần chồng chất với các mụ tú bà từ trước tới nay, phải thanh toán từ từ. Món này chưa rứt, món khác đã nong đầy.
    Nhưng thực ra, những sự tiêu pha phung phí đó có thể kiềm chế cũng không khó khăn gì. Chỉ có điều cuộc sống của nàng từ trước tới nay bừa bãi quá. Sống không có một lý tưởng, một mục đích gì cho ngày mai cả.
    Bây giờ hạnh phúc và tương lai sáng lạn đang trong tầm tay. Những canh bài, những nữ trang phù phiếm trong cuộc sống sẽ không cần thiết nữa. Nàng nhất định phải vươn lên làm lại cuộc đời. Hà kéo hẳn mặt Tam về phía mình, hỏi:
    - Anh có mệt không ?
    Tam vươn vai, mỉm cười.
    - Ngủ một giấc đã thiệt. Bây giờ khỏe rồi. Chúng mình lại tiếp tục làm như đêm qua phải không.
    Hà tát nhẹ vô má Tam, cười khúc khích.
    - Sức anh được bao nhiêu mà lớn lối quá vậy. Thôi, anh dậy đi tắm đi. Chúng mình ra đầu hẻm ăn hủ tíu rồi còn tới ông Bẩy Cần Câu mua ghe chứ.
    Nghe tới mua ghe, Tam ngồi bật dậy ngay. Chàng cười hỉ hả tụt xuống giường, chạy te te vô buồng tắm. Mộng ước duy nhất của chàng từ hồi chiếc ghe mục nát hư đi là làm sao mua được chiếc ghe khác. Chàng đã tìm đủ trăm phương ngàn kế, nhưng cũng vô ích. Khả năng và sức chàng không thế nào kiếm đủ tiền mua một chiếc ghe câu được nữa, dù chỉ là một chiếc ghe tam bảng cũng đành chịu.
    Vậy mà bây giờ có thể làm chủ một chiếc ghe lớn như chiếc ghe của ông Bẩy Cần Câu, thật không thế nào tưởng tượng được. Vừa giội nước kỳ cọ thân thể. Chàng vừa mường tượng cái đáy ghe bọc thiếc thực chắc chắn, thả cửa cho sóng vỗ hoặc cặp ghe vô cầu cũng không sợ bể như các loại ghe thường. Hứng chí, chàng hát một câu vọng cổ mùi mẫm. Cuộc đời hôm nay sao đẹp quá.
    Hà cũng đã tốc mền ngồi dậy. Nàng để yên thân hình vệ nữ trần trụi, đi tới bàn phấn. Nhìn vô kiếng. Nanøg mỉm một nụ cười thỏa mãn với thân hình cân đối của mình.
    Phải thực sự công nhận rằng; tất cả những đứa cùng làm việc với Hà trong quán rượu, không có đứa nào có một thân hình hấp dẫn bằng nàng. Có được một thân hình như thế này, sự thực cũng nhờ công phu luyện tập võ nghệ trong võ đường thầy Tư cả mấy năm nay. Mặc dù nàng chưa được phép điểm đạo nhập môn thực sự để học võ thần. Nhưng phần võ nghệ Việt Nam Cổ Truyền, cũng đủ làm cho những bắp thịt Hà săn lại. Cũng vì vậy Hà rất siêng năng. Nàng coi tập võ cũng như những thức ăn bổ dưỡng hàng ngày.
    Bỗng nàng tự nhiên thấy hứng thú, bước ra giữa phòng, xuống tấn bái tổ, rồi múa đường quyền Lão Mai. Miệng lẩm bẩm đọc thiệu theo các động tác của chân tay.
    - Lão Mai, Lộc Thọ, Nhất Chi Vinh, Lưỡng Túc Khi Khinh, Tấn Bộ Hành, Hoành Nhất Bộ, Thối Hồi Lão Tạ, Phi Nhất Bàn, Diễn Thối, Thanh Đình, Tàn Nhan, Vai Thiết Thế, Chuyển Tất Long, Tất Lực Lôi Quanh, Liên Tam Biến, Lão Hồi Thối Tạ, Hồ Diệp Song Phi, Ngư Điệp Song Phi, Ngã Bán Sanh, Lôi Công Thắng, Dương Tam Tôn Bộ Hổ, Vuốt xà Hành. . .

Chia sẻ trang này