1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

The Letters ( From : my heart....To : your heart )

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi 12h_dem, 12/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. 12h_dem

    12h_dem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    1h sáng ngày 29 tháng 10 năm 2004
    Không biết có phải vì mấy ngày hôm nay lo nghĩ đến anh nhiều quá không mà hôm qua em lại mơ anh ốm. Cho đến khi tỉnh dậy vẫn còn cảm giác bất an trong lòng. Sợ đó như một điềm báo. Tự dưng thấy mình mê tín ghê cơ. Để rồi cái ý nghĩ nhắn tin hỏi thăm anh lại thúc giục trong lòng em. Em đã định như thế. Chỉ là định thôi. Bởi bây giờ em đã tỉnh táo hơn rồi. Đã cố gắng thay đổi. Cố gắng biết chấp nhận, không níu kéo gì nữa để cả 2 đứa thoát được cái cảm giác phiền muộn. Nên em chỉ định thôi. Chờ xem mọi chuyện thế nào đã.
    Em đã online. Vẫn thấy sáng nay anh vào web như bình thường. Vậy là không sao rồi. Em lại lo hão. Tự chuốc thêm chuyện.
    Anh cũng online cùng lúc với em. Một hồi lâu sau anh mới gọi em. Rồi nói chuyện chưa được 3 câu thì lại gây nhau. Không phải như người ta nói là có duyên nợ với nhau từ kiếp trước không mà sao lúc nào chúng mình cũng có thể gây nhau chỉ bởi những chuyện vớ vẩn. Ngay cả trong những ngày chúng mình quen nhau cũng không ít lần anh em mình chuốc bực mình vào người vì những lời nói không đâu. Rồi sau đó để lại trong lòng nhau những cái gai làm cho khoảng cách giữa 2 đứa ngày một xa hơn. Cũng như tối nay, mặc dù nói là bỏ qua những chuyện bực mình đó nhưng em biết là trong lòng anh cũng chẳng thể thoải mái được. Chúng mình tiếp tục nói những câu chuyện không đâu. Nghe như đang đùa nhưng em thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng. Em không dám kể cho anh những chuyện buồn phiền của em trong thời gian gần đây. Bởi anh đã không còn là nhân vật kết nối trong câu chuyện cuộc đời của em nữa rồi. Đành câm nín coi như không có gì thôi. Rồi chúng mình chào tạm biệt không một lời lưu luyến. Đã quen rồi phải không anh ?
    Vậy mà đêm qua em lại nằm mơ?đêm qua?trong vài tiếng đồng hồ mà em có thể chợp mắt được. Em mơ thấy chúng mình?chỉ là chúng mình trong giấc mơ ấy thôi, giấc mơ ngọt ngào?Em mơ thấy anh ốm. Anh ốm thì thật buồn. Nhưng giá mà anh cứ ốm như thế có khi lại hay hơn đấy. Bởi trong giấc mơ ấy anh cần đến em. Chưa bao giờ anh tìm em và cần em như trong giấc mơ ấy? Anh tìm em cả tối không gặp. Và anh đã chờ em. Cũng chính nơi ấy, anh còn nhớ không, chỗ ghế đá trên khoảng sân rộng trước ngõ, nơi em vẫn ngồi ngóng mỗi khi anh đến muộn, anh đã chờ em. Lâu, rất lâu. Để rồi khi em trở về. Được nhìn thấy anh. Được bàn tay ấm áp của anh kéo nhẹ vào lòng. Em nhìn anh xanh xao và gầy đi nhiều lắm. Lòng em xót xa. Mắt em rưng lệ. Vẫn nụ cười ấy. Anh lấy tay lau nhẹ giùm em những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má. Rồi những lời thương yêu cho em thấy anh cần em nhường nào?????chỉ là mơ thôi, chẳng có thật bao giờ?Anh?tìm em ư ? đợi em ư ? cần em ư ??Là anh, là anh bằng xương bằng thịt thì chẳng bao giờ có chuyện ấy đâu?Đã nói rồi, chỉ là mơ thôi mà?
    Em ghét những giấc mơ đẹp. Nó chỉ làm em đau đớn hơn mỗi khi tỉnh dậy.
    Nhưng chẳng hiểu sao em vẫn muốn có nó.
    Ôi ! Điên thật!

    2h sáng ngày 29 tháng 10 năm 2004

  2. 12h_dem

    12h_dem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    8h30 tối ngày 8 tháng 11 năm 2004
    Mới đây mà đã mười ngày không ngồi mộng tưởng theo những dòng thư. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua trong cái lạnh lẽo của đêm vắng?một mình. Cứ nghiễm tưởng không nhìn thấy hình, không nhắc đến tên, thậm chí không viết lấy một từ có liên quan thì sẽ không nghĩ , không nhớ đến ai đó nữa. Sai hoàn toàn. Con người ấy, bóng hình ấy, giọng nói ấy, nụ cười ấy không thể nào xa rời, tồn tại như một phần xác thịt vậy. Khi ta muốn quên lại càng nhớ nhiều. Cố lảng tránh sự thật chỉ làm cho bản thân đau khổ thêm mà thôi. Vậy thì hãy để cho tự nhiên đi. Có lẽ thời gian qua sẽ giúp được phần nào vơi nhẹ nỗi đau.
    Và hôm nay em lại ngồi đây gừi đến anh, gửi cho em nỗi lòng xót xa của một kẻ đa mang sau một cuộc tình.
    Thực ra thì những cơn đau bây giờ đã lắng xuống, nó không thể mất đi nhưng cũng không tấy lên làm khổ những người còn sống. Là một cái gì đó mà bản thân em cũng không biết gọi thế nào cho đúng. Giống như những dư âm đau thương còn lại ngay sau một cuộc chiến vậy. Có thể nói tất cả tạm qua, những hoảng loạn không còn nhưng chiến trường đầy những đổ vỡ mất mát. Nhiều khi bị rơi vào trạng thái vô cảm. Không biết mình buồn gì, nhớ gì, tiếc gì. Đặc biệt là trong những đêm không ngủ được?không khóc, không giận, không hờn, không nghĩ ngợi chuyện xưa nhưng cứ lan man vào những kỉ niệm vụn vặt.
    Kể ra dạo này em thấy mình tiến bộ thật. Không khóc. Không phải áp má vào chiếc khăn mặt ướt, không phải vặn to vòi nước mỗi khi chạy vội vào nhà tắm, không phải mím chặt môi trong những đêm khuya tình lặng. Hai cái thứ bảy trôi qua không day dứt. Buồn ? Có buồn. Nhưng lòng đã không cố chờ đợi một cái gì đó xa vời nữa. Đã tự nhận biết được mình chỉ còn có một mình thôi. Và thứ bảy cũng chỉ là một ngày như bao ngày khác?một mình. Không có gì là đặc biệt.
    Thế nên đêm thứ bảy vừa rồi anh đã khiến em ngạc nhiên rất nhiều. Anh gửi tin nhắn hỏi thăm em. Đã bao lâu rồi anh không gửi tin nhắn cho em ý nhỉ ? Đặc biệt là bằng số mobile đó. Em đã nghĩ cái số đó chỉ còn là con số lưu lại trong hộp tin của mình thôi. Cảm giác như có một cái gì đó rất xưa lại trở về nhưng không hẳn là chính nó. Không hiểu nữa. Anh làm em hơi khó hiểu một chút. Nhất là khi anh rủ em hôm sau đi xem phim. Đã 5 tháng trôi qua kể từ buổi xem phim ấy. Đôi vé vẫn còn mới nguyên trong chiếc ví nhỏ của em. Em cất gĩư nó như một kỉ niệm đầu tiên và duy nhất. Em vẫn nhớ cái cảm giác trong ngày ấy. Nhìn bên ngoài dường như không khác buổi chiếu phim hôm qua là mấy. Chúng mình ngồi bên nhau. Ngượng ngùng. Muốn nắm lấy bàn tay. Muốn ngả mình vào bờ vai ai đó. Muốn trao những nụ cười và những ánh mắt rất tình?Chỉ khác là?Cái ngày xưa ấy lòng chúng ta hướng về nhau, tim chúng ta muốn xích lại gần nhau nhưng rụt rè e thẹn. Còn cái ngày hôm qua, ngồi cạnh nhau trong gang tấc nhưng con tim đã xa vời. Vẫn cái cảm giác thèm khát ấy nhưng lòng lại tự nhủ không thể, không thể được. Đối với em cũng khó khăn lắm mới vượt qua được chính mình. Giống như một con nghiện lâu ngày bỏ thuốc giờ lại hít phải luồng hơi tình đó vậy. Nghe ví von như thế thì thật buồn cười. Nhưng đúng là phải ví von như thế mới diễn tả được đúng cảm xúc khi em đi bên anh, ngồi cạnh anh, khẽ chạm vào người anh rồi vội rụt tay lại. Cả một đoạn đường về ngồi sau lưng anh. Chúng mình không nói với nhau được mấy chuyện. Không khí giữa hai ta không có gì là nặng nề căng thẳng cả. Có vẻ khá hơn lần trước nhiều. Nhưng vẫn không thể khoả lấp được hết chỗ trống. Đôi khi muốn nói rồi lại chẳng dám nói. Đôi khi im lặng mà chẳng hiểu tại sao. Những cơn gió lạnh lùa về lại càng làm cho đôi môi ngại nở một nụ cười xoà. Lạnh. Lạnh thật. Chúng mình xoa nhẹ hai bên cánh tay, miệng xuýt xoa. Trời dường như lạnh hơn nơi chúng mình đi qua thì phải. Chỉ riêng nơi chúng mình thôi, nơi hai kẻ đang đóng băng trong tâm tưởng.
    Cái khoảnh khắc ấy làm em nhớ lại những ngày hè oi bức mồ hôi đầm đìa nhưng chúng mình vẫn ngồi ôm nhau trên HT. Anh trêu em không ôm ấp cho đỡ nóng. Em ẩn nhẹ anh ra. Rồi anh kéo em vào lòng và cho em biết có cơn gió nhẹ thoảng qua khi anh ôm em trong vòng tay. Có lần anh còn nói mùa đông mà được ôm nhau như thế này thì thích phải biết. Em gạt tay anh rồi bảo anh đợi đến mùa đông mà ôm. Anh em mình cùng cười phá lên và em lại nằm trọn trong tay anh?ôi ! những thời khắc của những kẻ say tình?Để cho đến bây giờ? Khi mà cái se se lạnh đầu mùa mới tràn về mà lòng đầy băng giá. Đông bắt đầu đến rồi đấy anh ạ. Nhưng còn đâu vòng tay và hương tình ấm áp ngày nào. Mình ngồi đây. Bên nhau. Run rẩy. Lạnh giá. Đôi tay thừa thãi không biết để nơi nào. Nép mình sau lưng anh?đông tràn vào tận trong tim?
    Anh rời xa?để lại em và mùa đông?
    10h tối ngày 8 tháng 11 năm 2004

  3. 12h_dem

    12h_dem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    12h đêm ngày 29 tháng 11 năm 2004
    Đã nhiều ngày ngồi trước cái pc mà chẳng thể viết một dòng nào gửi cho anh. Muốn nói nhiều, nhiều lắm. Nhưng rồi lại chẳng biết nên nói gì, nói gì đây khi tất cả đã qua thật rồi. Ngẩn ngơ ? Tiếc nuối ? Nhiều khi rơi vào trạng thái vô cảm. Những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tại sao ? Khóc ư ? Không phải ! Nước mắt giờ cũng chả làm được gì ! Dù em có khóc thét lên cả đêm anh cũng chẳng đến. Em đã nghĩ nhiều, nhiều lắm. Tự an ủi lòng rằng như thế này có lẽ cũng là giải pháp tốt cho cả hai. Khi đã không có lòng trọn đời bên nhau thì kéo dài chi cho thêm đau khổ. Chấp nhận. Nhưng có vết thương nào mà lại có thể liền sẹo được phải không anh ? Nên dù bây giờ tim có đóng băng đi nữa, em cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt vô thường như thế.
    Em sợ mùa đông. Sợ cái giá lạnh của mùa đông, trống trải, hiu quạnh và nỗi cô đơn. Những ngày qua, em cảm giác như mình đang chết dần chết mòn trong cái lạnh lẽo của mùa đông. Mỗi tháng hội họp với nhóm bạn thân 1 lần. Còn lại là những buổi tối khép kín cửa thu mình trong căn phòng nhỏ. Không làm gì. Chỉ ngồi. Nghĩ ? Nghĩ về những chuyện đã qua. Hay nằm. Nằm mơ về những điều không bao giờ có được. Rồi sợ. Sợ cái cuộc đời ảm đạm của mình cứ đày đọa mình như thế này mãi. Em không muốn thế. Em không muốn cứ mãi đắm chìm trong sự buồn chán này. Em không muốn?một mình. Nhưng không hiểu sao giờ chẳng còn chút hứng thú nào giao tiếp với những người khác. Thấy mệt. Mệt với những nụ cười xã giao lắm rồi. Quen bạn mới ư ? Nghe thì thích thật. Nhưng bước chân cứ chùn lại, chẳng buồn đi đâu. Em cần một ai đó. Nhưng em sợ. Sợ ngay cả cái cảm giác vui đùa thoảng qua ấy càng khiến em chới với hơn. Sợ cái cảm giác một cơn gió tình thoảng qua rồi sẽ bỏ rơi em một lần nữa. Em không chịu được ! Không thể chấp nhận được nữa. Nên em thà ngồi đây. Một mình?
    Rồi em sẽ quên anh ? Một ngày nào đó em sẽ quên anh. Chắc là vậy. Nhưng bao lâu ? 1 năm ? 2 năm ? 3 năm ? chắc chẳng lâu đến thế đâu nhỉ ? Bây giờ em mới thấm thía cái cảm giác để quên được một người không đơn giản. Thì ra tâm trạng anh trong những ngày xa người đó là thế này đây. Vậy mà em đã cho rằng mình có thể xoá được hình ảnh của người đó trong tim anh. Em không thể làm được đúng không ? Có lẽ đến giờ này vị trí của người đó trong tim anh lúc nào cũng là người quan trọng nhất. Anh đã quen người đó nhiều năm. Đã cùng người đó trải qua rất nhiều chuyện. Em là gì mà khiến anh có thể quên người đó chứ. Lúc đó em hờn trách anh, buồn vì anh nhiều lắm. Nhưng bây giờ em đã hiểu. Hiểu ra rằng không có gì có thể xoá mờ được hình ảnh của người mà mình yêu thương. Đó là tình cảm tự nhiên của con người. Sao ngăn cấm được. Nhưng em đau, đau nhói tận trong tim khi nhận ra rằng trong quãng thời gian ngắn ngủi vừa qua, em như một cái bóng. Chỉ đơn giản là một cái bóng để lấp chỗ trống mà thôi. Em đã không biết kiềm chế lòng mình. Để khi mà con tim anh còn đang tê tái trống trải, anh đón nhận em như một cái bóng, phải vậy không ? Để giờ đây, kết cục của một kẻ thừa chẳng bao giờ tốt đẹp. Đúng là bất hạnh ! Người ta nói rằng kẻ bất hạnh là kẻ không bào giờ dám tin rằng tình yêu của mình sẽ đơm hoa kết trái, vì trên con đường tình yêu, kẻ đó luôn luôn là người lữ hành đơn độc. Em chưa bao giờ tinh anh, tin vào thứ tình mà anh giành cho em. Đáng thương. Thật đáng thương.
    Nước mắt em lai rơi. Hôm nay rơi vì hai tiếng tình đầu không trọn vẹn kia. Yêu ư ? Em yêu ai ? Ai yêu em ? Thế có phải là yêu ?
    Anh hãy nói đi, nói rằng em đúng là một con ngốc cứ nghĩ linh tinh hoài, hãy nói rằng khi anh ôm em trong vòng tay vì em là chính em đó, hãy nói rằng những ngày tháng qua em thực sự là người quan trọng nhất đối với anh, hãy nói rằng?anh yêu em. Hãy cho em biết rằng em đã trải qua một cuộc tình?
    Sao anh không nói ? Sao anh im lặng ??
    2h sáng ngày 30 tháng 11 năm 2004
  4. 12h_dem

    12h_dem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    23h 58phút ngày 31 tháng 12 năm 2004
    Thời gian thật là đáng sợ. Mới thế mà một năm nữa lại trôi qua. Thời gian cứ thế vô tình đi?cũng giống như anh?chỉ còn lại em với những tiếc nuối. Hôm nay trong người vẫn còn rất mệt, nhưng em vẫn muốn ngồi đây gửi đến cho anh những nhớ thương của một kẻ khờ dại trong những giây phút chuyển giao của năm. Tất cả rồi sẽ qua thôi?sẽ qua thôi?em biết chứ?em đang chờ đợi nó đi qua nhẹ nhàng trong cuộc đời của mình. Con người sao có thể mãi sống sầu bi thế này phải không anh ?
    Điều ước muốn của em lúc này chỉ đơn giản là ?oan bình?. Mới mấy hôm trước thôi, anh còn nhắn tin hỏi em rằng ?oem không định yêu ai à ? cứ mãi sống như vậy sao ???Những giọt nước mắt lại lăn dài trên má. Lâu lắm rồi không nhắn tin với anh, lâu lắm rồi em không khóc. Không hiểu sao lại vẫn thế này? Phải, em đang cố gắng để sống tĩnh lặng như thế mà không biết cuộc sống vồn vập này có để em được yên không. Bây giờ em không hờn không trách giận một ai , trong tâm cũng thoải mái lắm. Nhịp sống vội vã với những bận bịu của việc học và việc làm. Cả tháng cũng dành được một hai buổi gặp mặt những người bạn thân. Ngoan thật ! Có vẻ như sống hơi buồn tẻ . Nhưng không sao?rồi sẽ quen thôi.
    Câu chuyện giữa chúng ta giờ cũng như một làn gió thoảng qua chỉ còn vương lại một chút hương xưa. Lâu lắm rồi chúng mình không nói chuyện nhỉ. Hôm vừa rồi gặp anh thì em lại mệt. Nhưng có lẽ điều đó giúp em có lí do gì đó để tự từ chối bản thân mình. Nên như thế. Khi mà con tim vẫn còn thổn thức, em nên biết tránh né để có thể kiềm chế được những xúc cảm chỉ làm em đau đớn hơn khi anh quay bước đi. Muốn nói với anh nhiều lắm, muốn hỏi anh hàng ngàn câu hỏi, muốn biết dạo này cuộc sống của anh ra sao?Không còn nữa những câu chuyện vụn vặt về công việc, về bạn bè, những bực dọc trong các mối quan hệ mà anh thầm thì bên tai những buổi tối muộn. Giờ không biết anh có người san sẻ cùng không ?
    Chúng ta đã là 2 con người, 2 cuộc sống tách biệt. Em không có quyền quan tâm đến cuộc sống riêng của anh nữa rồi. Hãy cứ để câu chuyện giữa chúng ta trôi qua trong im lặng. Thế tốt hơn phải không anh. Vậy thì anh ơi hãy sống tốt nghe anh, hãy làm những gì anh thích, hãy cố đạt được những gì anh ước muốn?Em sẽ ngồi đây nguyện cầu hàng đêm?cho người dấu yêu?năm mới hạnh phúc?
    0h30 phút ngày 1 tháng 1 năm 2005
  5. gaubeoxinhdep

    gaubeoxinhdep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2003
    Bài viết:
    1.177
    Đã được thích:
    0
    From : ...ngoan
    To : chàng chăn ngựa...
    Nội dung : Tất cả những bài ta viết hôm nay ở box f_177 và lý do giờ này ta vẫn chưa chịu đi ngủ là vì ...
    Là vì ..Ta rất nhớ ngươi
    Từ ngày hôm qua ....chẳng hiểu sao nữa ...
  6. 12h_dem

    12h_dem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    9h30 ngà?y 13 thàng 3 nfm 2005
    LĂu lf́m rĂ?i em khĂng gư?i thư cho anh nhì? ! KĂ? tư? ngà?y anh nòi cho em biẮt anh 'àf yĂu ngươ?i con gài khàc...và? ngươ?i con gài Ắy lài chình là? P. Em chẮt lf̣ng. Em khĂng biẮt mì?nh nĂn nghìf gì? , nĂn tin gì?. CuẶc sẮng nà?y quà khf́c nghiẶt với em. Sao lài 'Ắi xư? với em như thẮ ? Sao lài là? P ?
    Em biẮt rĂ?i sèf cò ngà?y nà?y , ngà?y em sèf phà?i chẮp nhẶn anh tay trong tay ngươ?i khàc. Nhưng em vĂfn khĂng ngơ?...khĂng ngơ? nò lài 'Ắn nhanh như vẶy. Em khơ? thẶt. Em vĂfn ngĂfm tươ?ng men tì?nh giưfa chùng ta cò?n nĂ?ng lf́m. Và? hì?nh bòng em trong tim anh vĂfn cò?n vương vẮn thương yĂu. Anh à?...sao khĂng dẮi gàt em...sao khĂng cho em thĂm thơ?i gian 'Ă? quĂn hương tì?nh cùf...HẮt thẶt rĂ?i sao ? Anh khĂng nghìf 'Ắn em chùt nà?o sao ?
    Em muẮn hơ?n tràch anh nhiĂ?u lf́m. Tràch anh sao vẶi quĂn tì?nh cùf. Tràch anh sao chòng 'Ă?i thay. Tràch anh sao lài chòn ngươ?i 'ò...anh yĂu mẶt ngươ?i như nò thẶt ư ? anh cò thĂ? vì? mẶt ngươ?i như nò mà? gàt hì?nh bòng em ra khò?i trài tim vẶi và?ng thẮ sao ?
    Em nghìf vẶy thẶt nhò? nhen. Em khĂng cò quyĂ?n tràch anh. Chùng ta 'àf chia tay. Anh khĂng cò lĂfi. Nhưng em thẶt sự ngàc nhiĂn quà anh à?. Tì?nh cà?m con ngươ?i sao mà? mong manh dĂf vơf 'Ắn nhươ?ng vẶy. Anh nòi cuẶc sẮng là? thẮ. CuẶc sẮng ? ThẶt 'àng sợ ! Anh quen nò bao lĂu ? Mới thĂi...chf́c chưa 'Ă?y hai thàng. Anh biẮt bao nhiĂu vĂ? nò ? Anh tin là? nò 'Ắn với anh bf?ng cài thứ tì?nh chĂn thẶt ? Cài thứ tì?nh mà? cò 'ù? sức mành 'Ă? anh thf?ng thf́n với em rf?ng anh 'àf yĂu nò ? Em thẮt vòng. Anh là? mẶt chà?ng trai khĂn ngoan và? sà?nh sò?i với thòi 'ơ?i. Anh cùfng khĂng thoàt 'ược nò, cùfng như bao kè? tĂ?m thươ?ng 'àf 'i qua 'ơ?i nò. ThẶm chì cò lèf bĂy giơ?, nẮu như anh 'òc 'ược nhưfng dò?ng chưf nà?y, anh sèf vì? bĂnh nò mà? khĂng thè?m nhì?n mf̣t em. Tin yĂu giưfa chùng ta 'Ău cò?n nưfa...
    Em 'àf mu muẶi suy nghìf hèp hò?i như thẮ trong nhưfng giĂy phùt 'Ắi diẶn với cài tin nhf́n lành lù?ng mà? a dà?nh cho em. RĂ?i thơ?i gian cho em thĂm lì trì. Nhưfng 'Ăm dà?i cĂ 'ơn cho em thĂm sức mành. Nòi là? khĂng cò gì? thì? cùfng là? nòi dẮi. Nhưng thực lò?ng em khĂng tràch anh. ThẮt vòng. Cò mẶt chùt thẮt vòng. Hơ?n ghen. Cò mẶt chùt hơ?n ghen. Chì? cò kè? ko cò chùt tì?nh nà?o thì? mới cò thĂ? thà?n nhiĂn trước nhưfng chuyẶn như thẮ nà?y anh à. Em thì? khĂng. KhĂng thĂ? gàt bò? cài thứ tì?nh Ắy trong em 'ược. KhĂng thĂ? xem như chuyẶn giưfa 'Ăi ta là? chuyẶn bì?nh thươ?ng trong xàf hẶi. Cò chfng là? em chẮp nhẶn. Em chẮp nhẶn con ngươ?i ta khĂng thĂ? khẮng chẮ 'ược tì?nh cà?m cù?a mì?nh. Em chẮp nhẶn sự 'am mĂ mà? anh 'ang vướng phà?i. Dù? ngươ?i 'ò là? ai, dù? ngươ?i 'ò cò tẶ như thẮ nà?o trong con mf́t mòi ngươ?i , nhưng anh yĂu ngươ?i 'ò. Tì?nh yĂu là? thẮ. Em phà?i chẮp nhẶn. Thực ra với 'iĂ?u kiẶn cù?a anh , so với nhưfng kè? mà? nò 'àf gf̣p , cò lèf nò 'àf thoà? màfn lf́m rĂ?i. Nò sèf mẶt lò?ng yĂu anh. Nò sèf mang 'Ắn cho anh hành phùc mà? anh mong muẮn. CĂ?u mong là? như thẮ. Đò là? lơ?i ước nguyẶn tự sĂu thf?m trong trài tim em. Em khĂng phà?i là? ngươ?i con gài cao cà?. Nhưng em yĂu anh. Và? em muẮn ngươ?i em yĂu 'ược hành phùc. Em khĂng thĂ? mang 'Ắn hành phùc cho anh. VẶy thì? hàfy 'Ă? cho ngươ?i 'ò , ngươ?i mà? anh yĂu , cho dù? 'ò là? ai.
    BĂy giơ? em phà?i tự lo cho bà?n thĂn mì?nh , tự thoàt khò?i nhưfng nhớ thương xa vơ?i Ắy. Hi vòng viĂ?n vĂng gì? nưfa. HẮt thẶt rĂ?i.
    Em lao và?o cuẶc sẮng...chfm chì? hòc hà?nh , chìu khò là?m viẶc , dà?nh thơ?i gian cho gia 'ì?nh , tham gia và?o cĂng tàc xàf hẶi...BẶn lf́m. BẶn lf́m. Nhưng quĂn mẶt ngươ?i thĂi mà? khò quà. KhĂng ngơ? bà?n lìfnh là? thẮ , cứng rf́n là? thẮ , mà? cài chưf tì?nh kia vĂfn kèo nf̣ng 'Ăi chĂn chơ? 'ợi. Chơ? 'ợi ai ? Hi vòng gì? ? BiẮt thẮ. Nhưng khĂng hiĂ?u nĂ?i cà? mì?nh nưfa. Thơ?i gian. CĂ?n phà?i cò thơ?i gian. Nhưng thơ?i gian qua lĂu rĂ?i 'Ắy. Đà?nh chìu thĂi. Chf?ng cò càch nà?o cà?. chì? trĂng và?o thơ?i gian thĂi. Tự là?m khĂ? mì?nh.
    HĂm nay em 'i qua HT anh à?. trơ?i giò mù?a 'Ăng bf́c trà?n vĂ?. Cài lành len lò?i và?o mòi ngòf ngàch cù?a tĂm hĂ?n. Lành. Nhưng nơi 'ò , cùfng chình cài nơi mà? chùng mì?nh cù?ng ngĂ?i bĂn nhau nhì?n vĂ? phìa chĂn trơ?i rẶng mơ? , cò 'Ăi tì?nh nhĂn tay trong tay mà? ngượng ngù?ng e Ắp. Chf́c hò mới quen nhau. Cơn say ài tì?nh cho hò sức mành 'Ă? vượt qua trơ?i 'Ăng già rèt.Hò là?m em nhớ 'Ắn khoà?ng thơ?i gian chùng mì?nh quen nhau. Đèp biẮt bao nhưfng ngà?y xưa Ắy. Nơi HT nà?y cò lèf là? nơi duy nhẮt in dẮu kì? niẶm cù?a 'Ăi mì?nh trong trài tim anh. Anh chưa bao giơ? bĂn ai thươ?ng thức là?n giò HT. Và? anh nòi rf?ng anh sèf khĂng 'i cù?ng bẮt cứ ngươ?i con gài nà?o 'Ắn nơi 'ò nưfa. Nhớ nhè anh , hàfy giưf cho riĂng mì?nh em , mẶt chùt riĂng 'Ă? em cò?n cẮt giưf.
    Em hìt thẶt sĂu 'Ă? tì?m lài mẶt thoàng hương xưa. Giò lẶng là?m ràt cà? hai bĂn mà. Lành quà. Em cò?n lài mẶt mì?nh. Cò vè? như quen rĂ?i. Chf́c là? thẮ.
    Bao ngà?y ngfn lò?ng khĂng mĂ man trong nhưfng dò?ng thư. VẶy mà? chì? mẶt là?n giò HT...'Ăm nay...lài ngĂ?i 'Ăy...
    00h30 ngà?y 14 thàng 3 nfm 2005
    Được 12h_dem sửa chữa / chuyển vào 00:23 ngày 14/03/2005
  7. 12h_dem

    12h_dem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0

    Một mùa hè mới sang. Nhưng một trời kỉ niệm cũ lại theo về. Hè ơi !
    Cũng giờ này năm ngoái anh và em đều ngồi ôm khư khư cái máy tính để nối nhịp trái tim trong những đêm dài. Hai đứa ngốc ngếch nhiều khi cãi nhau cả đêm những vấn đề chẳng ra đâu vào đâu. Vậy mà bây giờ...gần như ngày nào chúng ta cũng nhìn thấy nhau tại nơi này...nhưng im lặng...im lặng...không ai muốn nói với ai một lời nào ? Không ! Em rất muốn nói với anh ngàn lần câu thương nhớ... Em không được làm như thế...không nên làm như thế. Mọi thứ đã đổi thay. Anh không còn là anh như ngày ấy...em có nói gì cũng vô nghĩa thôi.
    Khi xưa lúc nào anh cũng phải nhường em, nhiều lần bực lắm mà anh vẫn phải lên tiếng gọi em trước. Bởi anh biết tính em bướng bỉnh, anh bảo anh đành thua em vậy. Thế mà anh biết không, nhiều ngày qua, em đã không dằn được tính bướng bỉnh đó của mình. Em thèm nghe một lời nói...và em gọi anh. Để rồi em đau đớn hơn khi anh lại thốt ra những lời vô tâm như thế, phũ phàng như thế. Anh chưa nói với nó về mối tình dang dở giữa em và anh. Anh còn có ý muốn em nói trước với những đứa bạn về mối quan hệ giữa anh và nó để khi anh gặp thì đỡ ngại. Anh có nghĩ đến cảm nhận của em không ? Làm sao em có thể nói với mọi người dễ dàng rằng anh đã là bạn trai của nó. Anh không biết rằng dưới con mắt mọi người nó là đứa đáng ghét thế nào sao ? Em sẽ chết vì xấu hổ nếu bọn nó biết rằng một đứa như nó đã khiến anh quên em nhanh thế. Em biết nói thế nào đây ? Rồi có ngày chúng nó sẽ biết ? Em ngại cái ngày anh và nó gặp mấy nhỏ bạn có lẽ còn hơn anh. Câu chuyện giữa chúng ta mỗi ngày một tệ. Từng lời nói của anh như những chiếc kim nhọn đâm sâu vào trái tim em. Em thất vọng ghê gớm. Tình yêu đã hết. Phải. Nhưng sao anh không thể dành cho em một chút trân trọng về một mối tình đã qua. Anh không muốn nói về chuyện cũ của chúng mình. Vậy cũng đừng tỏ rõ với em về cái thái độ lấp liếm đó chứ. Anh trong con mắt em đường hoàng, lịch thiệp, nhã nhặn, khéo léo. Em muốn cất giữ mãi hình ảnh đẹp về một người em yêu. Nên anh ơi...xin đừng...đừng thốt ra những lời như thế.
    Đêm nay em ngồi đây...vẫn chờ...vẫn đợi một bóng hình...vẫn muốn gửi tới những lời yêu thương....vẫn muốn nghe những tiếng ngọt ngào...nhưng em không gọi anh...em sợ....
    Chúc anh ngủ ngon !
  8. muadong_lanhgia

    muadong_lanhgia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    âm vang của tiếng còng 12h giờ đêm đã điểm và lại khiến bạn nhớ anh ta phải ko?Quên hắn đi , tó nghĩ hắn ko xứng với câu đâu
    Được muadong_lanhgia sửa chữa / chuyển vào 00:43 ngày 16/05/2005
  9. 12h_dem

    12h_dem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0

    Đêm nay khó ngủ, lại lục đục vào đây viết mấy dòng cho anh. Không phải vì những luyến tiếc nhớ thương níu kéo. Mà chỉ đơn giản là hoài niệm một chút về những gì đã qua. Có lẽ đúng như người ta nói, tiếng cồng 12h đêm có một cái âm hưởng đặc biệt dội vào sâu thẳm trái tim mỗi con người.
    Với em quá khứ là quá khứ. Dẫu qua đi nhưng cũng là một phần không thể thiếu của mỗi con người. Mọi chuyện đã xảy ra, cho em sự chọn lựa lại, chắc em vẫn làm như thế thôi. Chẳng qua là bản thân anh không biết trân trọng, bản thân anh đã phá vỡ tất cả những gì tốt đẹp nhất em giành cho anh. Em đã vì anh mà thay đổi. Em đã ngẫm tưởng bằng thời gian và tình cảm chân thành của mình sẽ giúp anh quên chuyện cũ. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua được mọi khó khăn của cuộc sống. Em mộng mơ và nhiều hoang tưởng ? Để bây giờ.....chắc hẳn giờ này anh vẫn chưa nói với nó về câu chuyện giữa anh và em. Chả hiểu câu chuyện giữa chúng ta có gì xấu xa mờ ám mà anh không dám thừa nhận với nó ? Đáng lẽ ra anh mau quên tình cũ chạy theo tình mới. Người anh ngại phải là em mới đúng chứ nhỉ ? Đằng này......em lại là người thấy ngại cho anh. Nực cười. Mà thôi. Bỏ qua đi. Với em giờ nó chẳng có ý nghĩa gì. Từ ngày anh có ý bảo em nói trước với lũ bạn là anh quen nó. Biết rằng anh chả nghĩ chút nào đến cảm xúc của em. Em thấy vọng. Mọi tình cảm như bị hất đi cả. Chỉ còn lại những nỗi ám ảnh lâu lâu lại gợn về. Em lao vào bộn bề cuộc sống. Muốn sống hết mình. Nhưng như căn bệnh mãn tính sợ trời trở gió. Không biết đến bao giờ em mới tìm lại được những xúc cảm như xưa để trao gửi cho người cần nó. Một mình. Rồi cũng quen...
    Hôm vừa rồi ngồi buồn mồm lại hỏi cái D : "Sao mày không thích cái P ?" Nó trả lời tức thì : " Tao không thích cái tính sống luồn cúi của nó. Mặc dù là nó cùng nhóm với tao, nhưng nói cho mày biết là chúng tao chẳng ai thích nó. Tại nó cứ xun xoe nhiệt tình nhảy vào chơi nên thành hội đó thôi. ". Trên chiếc nhẫn của cái D còn khắc cả tên cái P nữa. Thế mà nó cũng không thích cái P. Thì thử hỏi những đứa còn lại được gọi là bạn em, chắc hẳn cũng giống em, không thích nó là phải. Nói trắng ra là em ghét nó. Cái D nói chả sai. Con nhỏ đó để nhờ vả được thì cái gì nó cũng dám nói ra. Hèn. Ở lớp nó chả có đứa nào ưa. Hôm trước anh hỏi em sao nhiều người không thích P thế. Em biết anh nghĩ em con gái nhỏ mọn thế nào cũng nói xấu nó. Tin yêu giữa chúng ta không còn. Em không trách anh khi anh hỏi câu đó. Lúc đó em nhịn lắm mới nói khéo là mình không ghét nó, chỉ là chơi với nhau không hợp, mong anh đừng hỏi nhiều. Em muốn ra dáng cao thượng sau tình yêu. Dù nói thế anh vẫn chưa hài lòng. Nhưng thế là em cố lắm rồi. Cái D nó bảo anh hâm nên mới quen cái P. Em cũng muốn nói với anh câu đó. Em không tự đắc vì được cái D nó thắp thêm dầu. Vì thực ra em và D cũng chỉ là bạn bình thường, nó chả cần thoả mãn nỗi lòng của em. Cũng chả phải là quá tự kiêu về bản thân. Nhưng sự thật rõ ràng là, ngoài việc lấy thịt đè người thì P kém xa em về mọi mặt. Ngày anh quen em, bản thân anh cũng phải thừa nhận em là đứa con gái có nhiều kẻ mến mộ. Trong cuộc tình này....P đã kéo anh ra khỏi tầm tay của em. Một con nhóc xí xọn cơ hội luôn chạy theo những cái phù phiếm bề ngoài...Như L nói : chả biết nếu anh không còn gì cả thì nó có còn theo anh nữa không ?.... Em chấp nhận trong chuyện tình cảm không có sự hơn thua. Em đau lòng. Không phải vì mất đi tình yêu. Mà là mất đi hình ảnh về một người con trai đường hoàng, dám làm dám nhận. Lúc anh thừa nhận với em về một cuộc tình mới. Anh chắc hẳn thấy em đáng thương lắm. Không. Đừng thương em. Anh hãy thương lấy thân mình trước. Anh đã tự đánh mất đi nhiều thứ mà anh không biết. Nếu anh trân trọng tình cảm hơn. Có lẽ anh đã giữ được tình yêu của chị ấy, tình cảm của em và những rung động của P. Đôi khi em tự hỏi : đã bao giờ anh cảm nhận được mình yêu thực sự chưa ? mối tình nào khiến anh trọn đời nhớ mãi ?
    Bây giờ tâm em tạm bình ổn. Những chuyện cũ với em chỉ còn là kỉ niệm. Không còn nước mắt và nỗi đau. Em gìn giữ những kỉ niệm đó vì em trân trọng tình cảm, trân trọng chính bản thân em. Em mong rằng một người nào đó sẽ giúp anh hiểu điều đó. Mong rằng anh sẽ tìm thấy tình yêu và hạnh phúc của đời mình. Em vẫn quan tâm đến anh, vẫn dõi theo những bài anh viết, vẫn để tâm đến những việc anh làm, vẫn muốn lắng nghe những lời anh nói. Nhưng giờ em không thể giúp anh. Em cũng đang tìm con đường khác. Con đường đi đến hạnh phúc. Không biết hạnh phúc nơi nao. Nhưng em sẽ kiếm tìm.....
    Sống tốt nhé anh !
  10. silver_place

    silver_place Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/11/2004
    Bài viết:
    4.817
    Đã được thích:
    3
    Tớ yêu cũng rất nhiều nhưng cái gọi là tình yêu (nam nữ) ..chắc chắn sẽ không bao giờ tớ yêu ai mà không yêu tớ. Nếu có đã yêu rồi tớ nghĩ tớ sẽ có đủ mọi thứ để cho người đó ra đi theo đúng cái người ta muốn mà không tiếc nuối không đau . Không ân hận vì mình yêu và có quyền cũng được yêu. Tự đau với chính mình chẳng làm được gì và quan trọng là cái đó không phải tình yêu của mình thì đừng giữ. Bạn chẳng là gì nhưng lại rất quan trọng với ai cần bạn. OK

Chia sẻ trang này