1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Theo nhau một cõi đi về!

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi hothanhphuong, 05/04/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hothanhphuong

    hothanhphuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    599
    Đã được thích:
    0
    Theo nhau một cõi đi về!


    Theo nhau một cõi đi về!
    Tôi viết về anh quá muộn màng. Hôm nay đã là ngày giỗ đầu của anh rồi. Đã đúng 730 ngày, kể từ khi anh thực sự rong chơi trong ?omột cõi đi về?, vớI những ?obước chân không cần vội vã?, vì ?obốn mùa như gió, bốn mùa như mây?. Cũng hay. Tôi chỉ muốn viết về anh khi lắng dịu đi cái không khí ồn ào, quá đổI ồn ào, chung quanh và đằng sau cái chết của anh. Ngày làm tuần 100 ngày của anh, cái ngày mà ông bà ta gọI là ngày ?otốt khóc? (ngày ngừng khóc), tôi cũng đã dự định viết mộI bài về anh để ngăn những giọt nước mắt thật có, giả có (mà dường như giả nhiều hơn thật !) đã đổ xuống vì anh. RồI cũng không được. Người ta đã nói quá nhiều về anh, ngay cả bản thân anh cũng nói về mình khi còn sống, thế thì tôi còn gì để nói về anh nữa, hỡi con ngườI được đời xưng tụng là ?okẻ du ca cuốI cùng của thế kỷ 20?.
    TuổI trẻ chúng tôi lớn lên trong chien tranh, vừa biết nhìn đời đã nghe ?ođạI bác đêm đêm dội về thành phố?,và đã cảm nhận được ?~tình yêu như trái phá con tim mù lòa? ở tuổI đầu đời. Thưở đó, chúng tôi phảI dùng ngòi bút trong nhà trường để kéo dài thêm con đường đưa tương lai đến những Đắc Cơ, Đồng Xòai, Bình Giã? TuổI trẻ chúng tôi hoang mang và cuối mặt trong một thế hệ lạc lòai ?" lost genegation. Quá khứ thì mơ hồ, hiện tạI thì hoang mang và tương lai mờ mịt vớI giấc mơ hòa bình mờ ảo. Thế hệ đó chạy trốn trong tình yêu tuyệt vọng, để ?otreo tình trên chiếc đinh không?, để ?ophơi cuộc tình? trên một nụ mộI thơm. TuổI trẻ đó đã cuối đầu lạng nhìn trước hình ảnh ?ongườI ta bồng bế nhau chạy trốn? và ?onhững ngườI mẹ ôm xác đứa con?. Thưở ấy, chiến tranh dạy cho chúng tôi thấy cô đơn và thấy cái phi lý của cuộc đời. La vie est absurde par I?Tessence. Chính trong tâm trạng đó, trong thờI điểm đó, chúng tôi thấy âm nhạc của anh đã trôi chảy qua đời chúng tôi tự bao giờ. Các ca khúc trữ tình của anh đã làm rã rời cả một thế hệ vốn dĩ đã chán chường trước thời cuộc. Và thân phận. Hình ảnh mong chờ ?ocờ bay trăm ngọn cờ bay, rừng núi loan tin đến mọI miền, gió hòa bình bay về muôn hướng? cũng bị mờ đi trước ánh đèn của những ngọn hỏa châu vẫn từng đêm rọi sáng ?othân xác anh em? trên khắp những đồng lúa quâ hương.
    Giọng hát Khánh Ly qua tiếng guitare nhẹ nhàng thưở ấy vẫn như còn đồng vọng mãi trong hồn chúng tôi. NgườI ca sĩ tài hoa ấy đã thay mặt anh ngồI kể lạI, bằng giọng ca lênh đênh ngọt trầm và ngậm ngùi sâu lắng, những nỗI đau đờI, niềm đam mê và thân phận. Không hát mà chỉ ngồi kể. VớI đời. Và chúng tôi đã ngồi nghe những lờI tâm sự ấy suốt bao năm tháng.
    Điều đáng buồn là anh không chỉ chết vào ngày 1 tháng 4 năm 2001, mà phảI chịu chết thêm nhiều lần nữa vào những buổI biểu diễn mà những ngườI mến mộ (?) anh đã tổ chức để tưởng niệm anh. Tôi ngồi xem và thực sự xót xa khi thấy những ca từ của anh, những ca từ lẽ ra phảI được biểu đạt bằng tất cả sự sâu lắng đam mê như chúng tôi đã nghe qua giọng ca Khánh Ly hơn 30 năm về trước, lạI bị xé rách ra thành những mảnh ngôn ngữ dị dạng đến mức tôi không còn có thể nhận ra chúng nữa ! Cô bé lọ lem xinh đẹp đã biến thành một cô ả đỏng đảnh.
    Nhều người ngợI ca anh là thiên tài, là ?ophù thủy của ca từ?, tôi hơi ngần ngại. Chữ thiên tài sao lạI dễ dùng đến vậy? Có thể mỗI ngườI đánh giá và nhìn nhận thiên tài theo một cách riêng. Riêng đối với tôi, thiên tài (trong lĩnh vực văn nghệ) phảI là ngườI đã đào xớI được hết mọI cảm xúc bi hoan khổ lụy của tâm hồn mình, phảI sống trọn vẹn với tất cả cảm xúc đó bằng máu và nước mắt, và đẩy chúng đến chổ tận cùng. Jusqu?Tà la fin!. Điều đó thì dường như các ca khúc của anh chưa làm được. Ca từ anh bay **** quá, nhẹ nhàng quá, chảI chuốt quá, và do đó trưởng giả quá, cho nên những sợI tóc nhỏ ?orơi xuống đờI làm sóng lênh đênh?, những ?ocơn đau vùi?, những con ?osóng âm u dộI vào đờI buốt giá?? của anh vẫn còn bị cách với nỗI đau dời bởI một lớp bụi phù hoa. Cô tiểu thư đài các muốn gần gũi vớI người nông dân lam lũ qua hình ảnh đời nhìn từ gác tía lầu son!
    Nhạc của anh cũng bình dị quá, cứ lẫn quẩn mãi vớI mi mineur rồI chuyển sang mi majeur. Nhưng cái hay là dù nó đơn điệu nhưng không nhàm chán, và vẫn cuốn hút được người nghe. Các ca khúc đó nhẹ nhàng ngay trong nỗI khổ đau, thong thả ngay trong những cảm xúc nhẹ nhàng cuống quýt. Như thể thơ lục bát cứ mãi mãi ru ngườI vớI một câu sáu nốI tiếp một câu tám. 6 rồi 8 rồi 6 rồi 8?minueur rồI majeur ? Dường như anh không viết nhạc, mà chính các ca khúc đã tìm đến vớI anh, như ánh sáng của thần linh đến vớI các nhà tiên tri thấu thị, và anh chỉ ghi lạI những gì anh nhận thấy trong những phút linh cầu. Âm nhạc bay ngập tràn quanh anh như ánh nắng, anh chỉ thuận bắt lấy ghi lại và kể cho đờI nghe. Thượng đế đã ưu ái khi ban cho anh cái tài hoa để biến đổI những cái bình dị, thậm chí sáo rỗng bình thường, thành cái bay **** thanh tao.
    Mà đối vớI một nhạc sĩ viết ca khúc thì có quý hơn và đáng trân trọng hơn hai chữ tài hoa đúng nghĩa ?
    Huỳnh Ngọc Chiến

Chia sẻ trang này