1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thi ân mạc niệm ???

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi Soi_Dong_Hoang_new, 13/06/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Soi_Dong_Hoang_new

    Soi_Dong_Hoang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    0
    Thi ân mạc niệm ?

    Vốn định viết về chuyện gà mẹ gà con như đã nói với các bạn, nhưng sau thấy có bạn gửi chủ đề ân ân oán oán gì của đức Phật, đâm ghiền, phải viết đôi dòng. Chủ đề chính đành gác lại lần sau vậy, các bác thông cảm nhà em nó mê chơi chút nhé !
    Con người dù ở thời đại nào, nền văn hóa nào, thì cũng đều coi trọng ân nghĩa, bất luận Đông Tây hay Âu Á. Kể cả một số loài vật có trí khôn cũng biết ơn khi ta làm điều tốt cho nó. Điều này chắc khỏi cần ví dụ vì có nhiều quyển sách đã kể ra rồi. Mang ơn thì phải trả ơn, đó là điều quá hiển nhiên, gần như là một bản tính của con người trong xã hội, chả có gì phải bàn cãi hết. Thế nhưng, tôi đây khi vô tình đọc được câu ?oThi ân mạc niệm, thọ ân mạc vong? rất lấy làm ngạc nhiên. Bởi đây là câu nói mà cổ nhân đã dạy, và người xưa thì chịu ảnh hưởng rất lớn từ tư tưởng Nho giáo lấy nhân lễ nghĩa trí tín làm chí lập thân. Vậy cớ sao ông bà ta lại để lại cho con cháu một lời dạy chua chát và không có ?onghĩa? như vậy ?
    Thi ân mạc niệm, tức là mình làm ơn cho ai thì mình nhớ rất rõ. Quả đúng vậy ! Có đôi khi mình làm ơn một cách hết sức tự nhiên mà không cần ai đền đáp, nhưng mình vẫn nhớ rất rõ mình đã giúp ai điều gì. Và mặc dù mình không cần đền đáp, nhưng một tiếng cảm ơn cũng không nhận được sẽ làm mình khó chịu và hụt hẫng ghê lắm. Còn giả như người ta hoàn toàn trở mặt không nhận đã mang ơn mình thì điều đó thực sự làm mình nổi giận ! Vì sao ? Thi ân mạc niệm.
    Như tôi đây có lần vào quán nước gặp một người tàn tật đi bán vé số, tôi mua giúp ông ta một cọc vé, rồi sau đó tặng hết cho ông với lời chúc may mắn, Ông ta nhìn tôi cảm động khiếp. Với tôi chuyện này hoàn toàn chả có ý nghĩa gì hết, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ và lâu lâu vẫn hay đem ra mà kể cho mọi người nghe. Khoe là mình tốt ? Mình thương người ? Hay muốn cảm nhận cái khoái cảm đứng trên người mà ban ân ? Có lẽ tất cả đều đúng. Vá có lẽ đó cũng là cái tâm lý chung của con người khi làm ơn cho người khác. Nói đến đây tôi chợt nhớ đến một lời nói của Jésus : khi làm điều gì cho ai bằng tay phải thì đừng để tay trái biết. Có lẽ đó là cách để ta đừng quá kiêu ngạo chăng ? Phật cũng có đề cập đến chuyện này khi nói : vì thương người mà bố thí nhưng còn thấy có người bố thí và người được bố thí, đó là cái hạnh của La Hán. Bố thí mà không thấy có người bố thí và kẻ nhận của bố thí, đó là cái hạnh của Bồ Tát. Nhưng bố thí không vì thương cũng không vì lợi, tự nhiên như hơi thở, vào ra không vướng bận, đó là cái hạnh của Phật vậy. Thế mới biết dù là ai, ở đâu, khi đã bắt đầu đạt đến trạng thái ?ongộ? rồi thì có lẽ cũng đều trở về cùng một tư tưởng Nhất Thể, Đông cũng như Tây. Câu ?oThi ân mạc niệm? xin dừng ở đây, nói nhiều đâm ra sa đà tiểu tiết, mất hay đi.
    Thọ ân mạc vong, tức là mang ân người thì hay sinh lòng bội phản ! chà chà, câu trên nghe cũng hơi hơi có lý, thuận với tâm tình mình, câu này sao nghe chói tai quá sức. Có ai trên đời này lại muốn là kẻ vong ân bội nghĩa, vắt chanh bỏ vỏ, ăn cháo đá bát không nhỉ ? Chắc chắn không rồi. Nhưng cũng xin thú thực với mọi người, tôi đây đôi khi nghĩ, vắt chanh không bỏ vỏ thì để lại sẽ đắng lắm :) Ngẫm cho kỹ thấy cũng có điều đúng. Khi mình nhờ ai đó làm gì giúp mình, hay mượn tiền, mượn đồ thì khi trả mình sẽ kèm theo tiếng cảm ơn, đó là điều tự nhiên của một người có văn hóa, sống có tình có nghĩa. Nhưng đó là những việc nhỏ có thể trả lại, hãy nói đến những cái ơn lớn hơn khó mà trả, ơn cứu tử chẳng hạn. Bởi chẳng thể trả dứt được, ta luôn mang cái ơn đó trong lòng, và lắm khi chính cái ơn đó làm tâm hồn ta bị đè nặng. Đến khi không chịu được nữa ta sẽ tìm mọi cách để quên nó đi. Tôi không nói là ai cũng vậy, nhưng bạn hãy thử tưởng tượng mình được ai đó cứu mạng, và người cứu mạng mình là kẻ dưới xem. Khi đối diện người đáng con đáng cháu ta đó, ta luôn có một cảm giác khó chịu mình là kẻ thọ ơn, là kẻ đứng dưới người ta, đó cũng là một tình cảm rất thực khiến những kẻ đầu đội trời chân đạp đất, những bậc quân tử chính trực xưa nay không bao giờ hàm ơn kẻ khác. Nếu những điều đó không thuyết phục bạn lắm, một cách rất bản năng, hãy tự hỏi mình xem khi ai đó làm ơn cho bạn, bạn làm gì trước hết ? Tìm cách trả ơn ! Phải, vì một khi cái ơn đó chưa được trả thì bạn còn chưa được ăn ngon ngủ yên, chưa được thanh thản trong lòng, chưa được nhẹ nhõm lương tâm. Vậy hãy nghĩ xem nếu ơn quá nặng quá sâu không gì đền đáp, bạn sẽ sống ra sao với điều đó ? Các bực thánh nhân hành sự cũng rất để ý mà tránh điều này, họ không bao giờ làm ơn cho ai cả.
    Đến đây tôi lại nhớ một câu chuyện về hai người, một người Mỹ bình thường và một người Do Thái nghèo. Người Mỹ kia thấy mùa đông về mà người Do Thái vẫn phong phanh chiếc áo lá, anh ta động lòng thương đến gặp và nói : Vợ tôi rất thích cái gàu múc nước nhà anh, tuy nó cũ kỹ không giá trị gì với anh nhưng nó có thể làm vui lòng vợ tôi, vậy anh có đồng ý nhường nó lại cho tôi chăng, tôi sẽ để lại cái áo bông đang mặc này cho anh.
    Thật sòng phẳng, thật công bằng mà cũng thật tế nhị làm sao anh người Mỹ kia. Vì biết chắc nếu cho thì với cá tính của người Do Thái, chắc chắn anh ta sẽ không nhận, chẳng những thế mối quan hệ giữa họ có nguy cơ căng thẳng do anh Do Thái cảm giác như người ta thương hại mình, người ta đứng ở trên mà ban ơn cho mình, và tính kiêu hãnh của dòng Do Thái đâu cho phép anh ta nhận cái ơn đó !! Thật hay cái cách xử thế của con người.
    Gõ nhiều quá mỏi tay, em xin dừng ở đây, các bác có gì phàn nàn cứ lên tiếng nhé. Chủ đề này nhẹ nhàng mà thú đấy các bác nhỉ, hy vọng các bác các chú ở đây thích nó !


    T.
    Một kiếp hinh hồn nhỏ
    Mang mang thiên cổ sầu
  2. khongquen25

    khongquen25 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    06/05/2002
    Bài viết:
    2.543
    Đã được thích:
    127
    Tớ lại là người đầu tiên tham gia vậy. Bây giờ rảnh rỗi lạij buồn chán đâm ra thích suy tư. Tớ xin tham gia vào thi ân mạc niệm trước.
    Tớ có điều không hiểu hay nói rằng không đồng ý với điều đó cũng được. Tớ chỉ lấy ví dụ bản thân để chứng minh thôi. Vì bạn kể câu chuyện nên cũng làm tớ nhớ đến 1 câu chuyện
    Vào ngày Tết năm 96 khi sắp về thăm nhà sau hơn 1 năm xa nhà cô bạn gái thân nhất đến chơi và mua quà cho tớ vì biết tính tớ không thích hình thức và cũng hơi vô tâm. Ngồi nói chuyện luyên thuyên 1 hồi rồi cô ấy nói muốn ra hn chơi vì lâu không ra rồi. Hơn nữa cô bạn ở HN lại sắp cuới nên cũng muốn tranh thủ luôn. Sau 1 hồi nói vui chuyện cô ấy lặng rồi hỏi T à bạn nghĩ mình là nguời thế nào? Tớ lạ lắm vì chơi với nhau đã quá lâu đâu cần phải hỏi nhau điều đó. Tớ chẳng tế nhị gì hỏi luôn : chắc có việc gì muốn nhờ phải không? cứ nói luôn nếu làm đưọc tớ sẽ giúp nhưng phải nói ra thì mới húa đượ chứ tớ sợ sự bất tín lắm!
    Cô ấy cuời và nói T bao giờ cũng vậy! Tớ muốn mượn tiền nhưng khó nói quá !
    Thế là tớ bật cười đáp tưởng nhờ chuyển thư tình hay lời nhắn cho người yêu chứ việc đó có gì mà ngại. Tớ còn đùa thêm là nhớ trả lãi suất luôn đấy nha vì ngày tết vay nóng lãi suất rất cao!
    Rồi tớ đưa tiền cho cô ấy số tiền không nhiều và tớ cũng chẳng có việc gì phải tiêu cả nên rất vui vẻ vì nghĩ là cũng giúp đưọc bạn mình. Khi cầm tiền rồi cô ấy vừa buồn cười vừa áy náy nói : T ơi thực ra việc này H.A rất ngại nhưng đây là việc bất đắc dĩ vì đó là cô bạn gái thân nhất và tiền H.A bây giờ không còn vì mới góp để mua nhà.
    Tớ chỉ nói thôi đừng nghĩ gì nhiều về chuyện đó vì tiền là quan trọng nhưng với bạn tớ còn cho đuợc nhiều hơn chứ đừng nói là vay. Tớ sẽ không cho bạn vì như thế là xúc phạm nhưng khi nào có hãy trả chứ đừng vay nguời khác vì sợ xấu hổ với tớ. Rồi chuyện đó qua đi mà tớ không còn để ý nữa.
    2 năm sau hình như là năm 98 thì phải tớ tới chơi nhà cô ấy vì cô ấy dặn trước khi về Hn hãy ghé qua, cô ấy đã mua quà cho tớ như mọi năm. Tớ đến lấy quà , cám ơn rồi ra thẳng sân bay vì đã quá trễ . Về đến HN tớ đi chơi suốt ngày và đi chuyển quà gửi do nhiều người nhờ quá. Mãi đến tối tớ mới về nhà thì có phone của cô ấy. Cô ấy nói T đi đâu suốt ngày mà bây giời mới về nhà làm cho cô ây ĐT mãi bây giờ mới gặp. Tớ nói luôn mới gặp ở Sg lúc sáng bây giờ mới 9h tối mà. Cô ây không nói thêm và chỉ hỏi T mở quà của H.A gửi chưa? Tớ nói: là quà của HA nên mở sau cùng cũng được vì hôm nay bận đi đưa quà vì muốn tạo niềm vui cho nguời nhận trong dịp tết , ai cũng mong quà của người thân phương xa mà.
    Cô ấy mới nói vậy bây giờ đén luợt T đó hy vong món quà của Ha sẽ làm T vui. Tớ còn biết làm sao đành xin lỗi và nói sẽ mở quà ra bây giờ. Trui ui khi tớ mở quà ra tớ không thể tin được : cô ấy tặng tớ 1 cái ví ( MN gọi là bóp hay bót nhỉ ?) nhưng trong đó chứa những đồng tiền vàng kỷ niệm 300 năm SG mới chết chứ. Kèm trong là lời nhắn cắm ơn vì sự giúp đỡ của tớ khi tớ cho cô ây vay tiền 2 năm trước.Tớ lúc đó không biết phải nói sao nữa vì thực sự chưa bao giờ tớ nghĩ đến nó kể từ khi tớ đưa tiền cho cô ấy cũng có lẽ khi đó tớ không cần tiền thật.
    Vậy đó câu chuyện của tớ hơi dài dòng 1 chút nhưng để chứng minh khôngphải bao giờ cùng Thi ân mạc niệm đâu. Những chuyện khác thì còn nhiều hơn vi tớ hay cho vay tiền và hơi thương người thì phải đến nỗi 1 cô bạn khác khi tớ được mời cộng tác khi mở xưởng may mắng :anh quá thương người sẽ không bao giờ có thể giầu được ( đó là khi tớ cho thợ may nghỉ khi thấy họ quá mệt ). Khi đó tớ không nghĩ đến lợi nhuận mà chỉ thương họ thôi .
    Ăn xong liếm mép quèn quẹt!
  3. Soi_Dong_Hoang_new

    Soi_Dong_Hoang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    0
    Không ??omạc niệm??? mà có cái để kể nhỉ :) , mình đùa chút thôi, thực ra tất cả nằm ở tư tưởng bạn à, hãy chỉ nên xét những việc bạn làm mà chính bạn cho là ??olàm ơn cho người??? ấy, đừng xét theo hành động, hay hình thái của lời nói mà hãy tìm xem ý nghĩa và tư tưởng đằng sau nó là gì. Việc bạn làm có thể xem là giúp đỡ nhau, chuyện đó thì đúng là chúng ta làm hằng ngày, có việc lớn chúng ta nhớ, việc nhỏ chúng ta quên, tùy vào sự quan trọng của mỗi việc, nhưng ít khi ta cho đó là ??othi ân??? lắm.
    (nói riêng : cuộc sống của bạn có vẻ vui và thú vị nhỉ, mình rất thích được đi đây đi đó, làm điều này điều kia, bận bịu nơi này chút nơi kia chút để cảm thấy mình còn có ích cho mọi người, nên có vẻ mình khoái cuộc sống của bạn đấy)
    T.
    Một kiếp hinh hồn nhỏ
    Mang mang thiên cổ sầu
  4. khongquen25

    khongquen25 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    06/05/2002
    Bài viết:
    2.543
    Đã được thích:
    127
    Thì bạn kể chuyện tớ mới nhớ chứ!
    Cũng là nói riêng : Công việc của tớ cho tớ cơ hội đi khắp nơi trên đất nước này kể cả những nơi xa xôi hay nghèo nhất, tớ định khi nào đặt chân lên đủ 63 tỉnh thành tớ sẽ chuyển nghề còn bây giờ vẫn tiếp tục lang thang.
    Có lần khi đi công tác ở 1 tỉnh Nam Trung bộ tớ định về SG thăm cô bạn gái vào chiều thứ 7 nhưng cô ấy bận thế là tớ nhảy xe lang thang lên Đà Lạt uống rượu đêm 1 mình đấy. Khi bạn kể chuyện bé bán vé số nhờ mua bánh bao khi bạn tham gia chủ đề bàn về bản chất tớ tin ngay. Đã bao lần tớ tự hứa với mình sẽ không đi Đà Lạt cho đến khi nào đi cùng nguời yêu hay vợ vì tớ nghĩ đó là thành phố dành cho tình yêu và những đôi tình nhân. Nhưng 1 lần cô bạn tớ đi về kể chuyện rằng cô ấy có cảm giác ra sao khi đi lên Đà Lạt mà không có người thương làm tớ tò mò. Tớ quyết định đi du lịch Đà Lạt 1 minh theo kiểu Tay ba lô. Đêm thành phố Đà Lạt quả có quá nhiều điều đáng nói. Cảm nhận cuộc sống khi màn đêm buông xuống dù chỉ qua 1 đêm nơi thành phố xa lạ cũng rất thú vị.
    Tớ sẽ quay lại Thọ ân mạc vong sau
    Ăn xong liếm mép quèn quẹt!
  5. babyQueen

    babyQueen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/04/2002
    Bài viết:
    315
    Đã được thích:
    0

    To bác Soi: tôi đã theo dõi cái chủ đề ??ođúng và sai - 1 cái nhìn??? của bác từ những ngày đầu bác post lên. Bác nói đúng quá! Tôi chẳng thể nhận thấy có gì để mà bắt bẻ được. Và tôi đã không dám tham gia vào topic đó vì thấy mình không đủ khả năng để mà bàn luận. Đọc những gì bác viết tôi thấy thật nhẹ nhàng, tất cả đầy hoà khí, tôi khâm phục con người của bác - giống như khongquen25 nói - không phải vì bác có tài hay không mà vì phong thái, tinhs cách của bác. Những gì bác viết ra đọc xong tôi thấy mình thực sự nhỏ bé, quả đúng như một hạt bụi trong vũ trụ bao la, như viên đá ném giữa đường, lưu lượng xe cộ mà đông quá thì viên đá cũng nát.
    Tôi cũng xin đóng góp chút ý kiến nhỏ bé của mình vào đây, có gì không phải hay không đáp ứng được với tầm suy nghĩ vĩ đại của các bác thì cũng xin được lượng thứ.
    ??oThi ân mạc niệm, thọ ân mạc vong??? - mới đọc thì quả đúng là phi lý thật nhưng ngẫm cho kĩ như bác phân tích thì cũng có cái lý của nó, chẳng thế mà nó đã trở nên một câu nói được lưu truyền. Và mỗi vấn đề đều có 2 mặt - đúng và sai - nhưng quan trọng là ta đứng ở trên phương diện nào để nhìn được thẳng góc với chân lý đúng của nó mà thôi. Cũng nói thật là khi tôi làm được việc tốt thì tôi nhớ rất rõ, trong thâm tâm tôi không bao giờ nghĩ rằng muốn người ta trả ơn, tôi chỉ nhớ để lấy đó làm niềm vui và cộng dần lên xem sống trong cuộc đời này mình đã làm được bao nhiêu việc tốt. Nếu ai đó nhận được sự giúp đỡ của tôi mà lại tỏ ý lộ liễu rằng ??ota đây chưa từng hàm ơn ngươi??? thì tôi cũng chẳng trách, chỉ là cách nghĩ và cách sống của người đó chẳng giống mình, chẳng thể nào là bạn nhưng bản thân mình đã cộng thêm được 1 con số trong bảng ??othành tích??? và tự cảm thấy vui vì điều đó...
    ...khi nào rỗi rãi lại xin được hầu chuyện các bác tiếp...
    Nothing ever perfect
  6. Soi_Dong_Hoang_new

    Soi_Dong_Hoang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    0
    cảm ơn bạn babyQueen đã ghé thăm, dù để đọc hay giúp vui vài câu cũng là tình nghĩa đáng trân trọng, có chi mà phân biệt cao thấp. Nhân bạn đề cập đến hạt cát và vũ trụ, có lẽ mình sẽ viết tí chút về đề tài ??oLớn và Nhỏ - Một cái nhìn??? :) hy vọng làm bạn vui.
    Tiện thể cũng xin có vài lời ngỏ : khi Sói tôi viết bài này, lòng chỉ muốn đưa ra một quan điểm, một cái nhìn về một khía cạnh của vấn đề, của tâm lý con người, nhằm trao đổi cùng các bạn để mở rộng tầm mắt mình, để hiểu và thông cảm hơn với con người, để có thể tránh ít làm tổn thương người hơn. Vậy rất mong các bạn đừng ngại góp ý để tất cả chúng ta đều được chút gì từ nhau.
    T.
    Một kiếp hinh hồn nhỏ
    Mang mang thiên cổ sầu
  7. Egoist

    Egoist Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/02/2002
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    1
    "Thi ân mạc niệm, thọ ân mạc vong"
    câu này có nghĩa tạm dịch là:
    "làm ơn không nên nhớ
    Mang ơn chớ khá quên"
    thế mà cái bác gì trên đây lại giải thích ngược lại(Thi ân mạc niệm, tức là mình làm ơn cho ai thì mình nhớ rất rõ)Thật chả hiểu ra làm sao?

    ...
    nhưng tình yêu vùng dậy
    trách móc nhìn chúng ta
    các người nói gì vậy
    tôi còn sống đây mà.
  8. Soi_Dong_Hoang_new

    Soi_Dong_Hoang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    0
    "Kiến ngãi bất vi vô dũng giả, lâm nguy bất cứu mạc anh hùng" mình dịch là "thấy việc bất nghĩa mà không làm là đồ vô dụng, thấy người bị nguy mà cứu không phải anh hùng" có đúng không nhỉ :))
    Đã bảo là lộng ngôn, nói ngược xuôi điên đảo là để nói ý mình, không phải để "dịch" nghĩa ;-)
    "Ta tìm đâu người biết quên lời, hầu cùng nhau đàm đạo"
    Cảm ơn bạn đã chỉ ra chỗ "sai" của từ ngữ, rảnh rỗi nghiền ngẫm chỗ "đúng" của ý chơi !

    Ta đem chôn tình yêu
    Rồi trồng lên bia mộ
    Lạy Chúa thế là xong
    Hai đứa cùng nói khẽ
    ...

    E hèm, nhân tiện có bác có ý tốt muốn chỉnh lại vài chỗ sai cho Sói, cũng xin nói thêm vài lời khi các bác đọc bài của Sói tôi.
    Các bác học toán chắc cũng biết 1+1=2 nhỉ, thế nhưng đôi khi 1+1=3 được đấy ;-) vì sao ư ? vì người ra đề đã cố ý định nghĩa lại quan hệ (+) ngay từ đầu vấn đề (hồi đi học Sói tôi hay bị gạt kiểu này lắm nên giờ vẫn còn cay cú, hì hì). Cho nên khi đọc một số bài của mình, các bạn hãy kiên nhẫn đọc khái niệm trước nhé, có một số khái niệm vì muốn dẫn theo ý nên mình tự động thay đổi, đặt lại, định nghĩa lại theo chuẩn khác đi chút, đôi khi khác lắm lắm :))
    Và đôi khi mình có trích dẫn vị này vị kia, sự kiện này sự kiện nọ thì cũng có thể có cũng có thể không có, các bạn đừng quan tâm lắm, hãy bỏ lời để tìm ý nhé, chân thành cảm ơn :))
    T.
    Một kiếp hinh hồn nhỏ
    Mang mang thiên cổ sầu
    Được Soi Dong Hoang sửa chữa vào 15/06/2002 09:55
  9. Egoist

    Egoist Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/02/2002
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    1
    Vậy thì tôi cũng xin hỏi chút" bản chất con người có phải là ích kỷ không?"

    ...
    nhưng tình yêu vùng dậy
    trách móc nhìn chúng ta
    các người nói gì vậy
    tôi còn sống đây mà.
  10. babyQueen

    babyQueen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/04/2002
    Bài viết:
    315
    Đã được thích:
    0
    Sắp lên giường đi ngủ rồi vẫn còn thấy bức xúc quá! Suýt nữa thì tôi cũng nhầm, sorry! Trong tiếng Hán thì
    ??omạc??? có nghĩa là ??okhông???
    ??omặc??? là ??oim lặng???
    Nếu cái câu mà bác Sói đưa ra đúng với từ ??omặc??? như bác viết ở cái tên topic thì hiểu như bác tạm xem là đúng. Do một chút sơ ý mà suýt nữa hiểu sai ý các cụ xưa. Cảm ơn Egoist!
    Bác Sói đang buồn lắm!
    Hồi chiều có tin mật báo là bác Sói mới đáp máy bay ra thăm vợ ngoài Hà Nội. Tôi vội vàng đến nhà bác ngay xem vợ chồng bác dạo này thế nào. Ai dè, vừa đến cổng đã nghe tiếng ??ohu hu hu???. Tôi không dám làm kinh động nên chỉ dám đứng ngoài cổng nhìn vào. Híc! trông bác buồn dễ sợ, nước mắt rơi lã chã, cô vợ ngồi cạnh cũng chán lây - may tôi có đem theo máy ảnh nên chụp được cảnh này. Sorry bác Sói tôi đã chụp trộm hình vợ chồng bác!
    Nothing ever perfect

Chia sẻ trang này