1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

THI CA, MỘT MÁI NHÀ CHUNG.(Nhật ký dành cho bày tỏ tình cảm với thi ca - box thi ca - thành viên thi

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi emnhutianangmuathu, 28/05/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Ta ngồi đây từ hơn 8h sáng. Tới giờ là 1h30 chiều rồi, vẫn chưa bỏ gì vào bụng. Mỗi lúc ta lại liếc nhìn.Có 19 thành viên vào thi ca, có 15, có 10...Mõi lúc t lại nhận được một cái PM.
    Ta tự hỏi, mình đang làm cái gì vậy nhỉ. Mình đang làm gì thế này?
    Ta không hiểu ý của Giang Hương nói gì nữa.Nó làm ta băn khoăn. Gì mà kinh khủng thế. Gì mà con ma với cả cơn lốc.. Ta có nên ân hận vì viết ra những điều như trên không? Có ân hận vì những gì ta đã làm không? Ồ không đâu, tất cả những gì đã qua chắp nhặt và tạo thành ta, tạo thành cuộc sống của ta, là chính ta đấy. ta chẳng hề ân hận khi ta viết ra những suy nghĩ của ta cho mọi người đọc. Bao nhiêu năm ta sống dấu mình, sống không thật với cái tôi của mình, nay tìm được một nơi với những người bạn có một phàn nào đó giống ta, dù mỗi người có một cái tôi cá nhân rất mạnh mẽ, rất khác nhau, nhưng đọc những gì họ viết, ta thấy mình như tìm đuợc một thế giới để ta gửi những nỗi niềm,
    Ta muốn mình được yêu cũng như đuợc ghét bằng chính cái có thực của con người mà ta đang có.
    Dù thế nào đi chăng nữa, chính ta cúng đang không hiểu nổi ta đang làm cái gì thế này, và ta là ai.
    tôi vui chơi giũa đời biết đâu nguồn cội. Tôi xin tôi bé lại làm mưa tan giũa tròi.
  2. baby911

    baby911 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/01/2002
    Bài viết:
    131
    Đã được thích:
    0
    Lại là một topic khiêu khích.
    Tôi xin đề nghị mode hãy xóa những bài trả lời như vậy đi. Thi ca là topic của thơ, và truyền đạt những ý thơ của mình một cách khách quan.
    Nếu các bạn cảm thấy mình không thích hợp với topic đó thì không đọc. Đừng nêu những ý kiến xuyên tạc lấp lửng như vậy . Nếu bạn không hài lòng về điều gì thì hãy gửi thư cho chính tác giả và góp ý.
    Và tôi cũng xin có một ý kiến nhỏ mà có lẽ chỉ là quan điểm của riêng tôi: Nếu một ai đó trong box thi ca bị cá nhân nào đó có những lời không hay thì cũng đừng lấy đó làm buồn bã , bực tức. Vì chẳng ai biết bạn là ai và cho dù có biết cũng chẳng thể làm hại được bạn, thêm vào đó là độc giả cũng sẽ nghĩ không tốt về người đã thốt ra những lời không hay đó, chứ không phải là bạn. Một ví dụ rất điển hình là mua_thu_o_lai , trong box thi ca này có ai thích mua_thu_o_lai dù rằng chính bạn ấy cho rằng mình đúng ?
    Trên đời này có rất nhiều người hiểu lầm , nghĩ xấu về bạn, liệu bạn có thể giải thích tranh cãi để chứng tỏ bản thân cho cái thế giới đó nổi không? rồi mọi chuyện sẽ qua, vài tháng sau, 1 năm sau ... những thành viên mới lại tiếp tục tham gia, cũng sẽ chẳng ai còn nhớ nỗi thi ca đã từng có một cuộc chiến trong cái thế giới thực chất chỉ là ảo này.
    Tôi hiểu các bạn là những thi sĩ nghĩa là phải có những tâm hồn thật nhạy cảm sâu sắc. Nhưng đôi khi chúng ta cũng nên trở thành những kẻ vô tâm để tránh tổn thương chính sự nhạy cảm của mình. Bạn nghĩ sao?
    Neu co cai gi do' vuot qua duoc so phan, thi do la long can dam!!
  3. baby911

    baby911 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/01/2002
    Bài viết:
    131
    Đã được thích:
    0
    Lại là một topic khiêu khích.
    Tôi xin đề nghị mode hãy xóa những bài trả lời như vậy đi. Thi ca là topic của thơ, và truyền đạt những ý thơ của mình một cách khách quan.
    Nếu các bạn cảm thấy mình không thích hợp với topic đó thì không đọc. Đừng nêu những ý kiến xuyên tạc lấp lửng như vậy . Nếu bạn không hài lòng về điều gì thì hãy gửi thư cho chính tác giả và góp ý.
    Và tôi cũng xin có một ý kiến nhỏ mà có lẽ chỉ là quan điểm của riêng tôi: Nếu một ai đó trong box thi ca bị cá nhân nào đó có những lời không hay thì cũng đừng lấy đó làm buồn bã , bực tức. Vì chẳng ai biết bạn là ai và cho dù có biết cũng chẳng thể làm hại được bạn, thêm vào đó là độc giả cũng sẽ nghĩ không tốt về người đã thốt ra những lời không hay đó, chứ không phải là bạn. Một ví dụ rất điển hình là mua_thu_o_lai , trong box thi ca này có ai thích mua_thu_o_lai dù rằng chính bạn ấy cho rằng mình đúng ?
    Trên đời này có rất nhiều người hiểu lầm , nghĩ xấu về bạn, liệu bạn có thể giải thích tranh cãi để chứng tỏ bản thân cho cái thế giới đó nổi không? rồi mọi chuyện sẽ qua, vài tháng sau, 1 năm sau ... những thành viên mới lại tiếp tục tham gia, cũng sẽ chẳng ai còn nhớ nỗi thi ca đã từng có một cuộc chiến trong cái thế giới thực chất chỉ là ảo này.
    Tôi hiểu các bạn là những thi sĩ nghĩa là phải có những tâm hồn thật nhạy cảm sâu sắc. Nhưng đôi khi chúng ta cũng nên trở thành những kẻ vô tâm để tránh tổn thương chính sự nhạy cảm của mình. Bạn nghĩ sao?
    Neu co cai gi do' vuot qua duoc so phan, thi do la long can dam!!
  4. smile85

    smile85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Ngày.... tháng.....năm.....
    Cuối cùng thì cái ngày đó cũng đến. Bế giảng. Đầu tiên là liên hoan ngọt trên lớp. Lúc đầu, khi còn đang chuẩn bị bàn ghế, đứa nào cũng cười tít mắt, nói liến thoắng liên hồi, ba hoa đủ chuyện rồi những lời chúc tụng nhau " thi đỗ đại học đấy, ko thì đừng nhìn mặt tao...". Nhìn mọi người vui vẻ , cười đùa, nó cũng thấy vui. Bỗng có tiếng gọi giật : " Ê này, con kia,...". Nó quay lại , hắng giọng : "Giè? "....Là con Còi: " Mày trang trí cái bảng này đi...Trông trống huếch trống hoác thế này, kinh lắm ".... " Nhưng trang trí cái khỉ gì??? Tao ko biết đâu>.." Con Còi ngúng nguẩy : " Tao cũng ko biết, đấy là việc của mày.... "... Nó lớ ngớ, ko hiểu sẽ làm gì với cái bảng này.....Bần thần 1 lúc, nó quyết định viết : We love 12A ....Ngắn gọn, xúc tích, thế là đủ.... 7h30'. Buổi liên hoan bắt đầu. Mở đầu bằng màn fát biểu của cô chủ nhiệm. Hôm nay trông cô duyên dáng lạ lùng. Cô chúc cả 56 đứa trong lớp đạt kết quả cao trong các kỳ thi tới. Rồi cô khóc, thật lạ bởi hơn 3 năm được cô dìu dắt, nó chưa từng thấy cô khóc. Mà ngược lại, cô luôn cười. Không khí trong lớp bắt đầu nặng trịch. Rồi đến lượt cái Bí Thở - Thát trơ 12A, cũng khóc...Lác đác , nó đã thấy vài đứa ôm nhau khóc. Nó thấy lạ. Nó đã từng nghĩ: việc quái gì fải khóc lóc cơ chứ. Thời buổi này, điện thoại, e-mail đầy rẫy ra đấy. Nếu có lòng, phone cho nhau 1 cuộc. 5' sau là gặp nhau thôi. Có gì đâu mà fải sướt mướt thế này.....Mệt. Nhưng rồi đến khi nghe thằng Ngựa hát " Nếu fải xa nhau ", " Sẽ nhớ mãi nhớ mãi khi chúng ta bên nhau, cùng nhau vui chơi, cùng nhau cất tiếng ca. Hoà trong con tim ta niềm yêu thương thắm nồng, giờ đây sao chia xa làm con tim nát tan. Sẽ nhớ mãi nhớ mãi khi chúng ta bên nhau, dù ta xa nhau nhưng lòng ta luôn có nhau........" nó cũng khóc. Lạ thật, nó luôn tự hào là người " nhăn nhở cả ngày" Thế mà ... hôm nay lại fải khóc vì dăm ba cái vụ lẻ tẻ này.......Suốt 3 năm học cấp 3 , với cái tư tưởng *********, nó luôn mong muốn thoát khỏi cái lớp học này càng sớm càng tốt... Nhưng hôm nay, nó thấy tiếc. Nó tiếc vì nó chưa làm gì nhiêù cho lớp. Nó tiếc vì thời gian sao ác thế, cứ trôi đi mà chẳng chờ ai....Nó tiếc.... nhiều thứ lắm....
    If only I could turn back time
    If only I had said what I still hide
    If only I could turn back time
    I would stay for the night. For the night...
    .....

    People love you when you smile
    And hate you when it's through
    Smile ! ! !And everything will be fine..
  5. smile85

    smile85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Ngày.... tháng.....năm.....
    Cuối cùng thì cái ngày đó cũng đến. Bế giảng. Đầu tiên là liên hoan ngọt trên lớp. Lúc đầu, khi còn đang chuẩn bị bàn ghế, đứa nào cũng cười tít mắt, nói liến thoắng liên hồi, ba hoa đủ chuyện rồi những lời chúc tụng nhau " thi đỗ đại học đấy, ko thì đừng nhìn mặt tao...". Nhìn mọi người vui vẻ , cười đùa, nó cũng thấy vui. Bỗng có tiếng gọi giật : " Ê này, con kia,...". Nó quay lại , hắng giọng : "Giè? "....Là con Còi: " Mày trang trí cái bảng này đi...Trông trống huếch trống hoác thế này, kinh lắm ".... " Nhưng trang trí cái khỉ gì??? Tao ko biết đâu>.." Con Còi ngúng nguẩy : " Tao cũng ko biết, đấy là việc của mày.... "... Nó lớ ngớ, ko hiểu sẽ làm gì với cái bảng này.....Bần thần 1 lúc, nó quyết định viết : We love 12A ....Ngắn gọn, xúc tích, thế là đủ.... 7h30'. Buổi liên hoan bắt đầu. Mở đầu bằng màn fát biểu của cô chủ nhiệm. Hôm nay trông cô duyên dáng lạ lùng. Cô chúc cả 56 đứa trong lớp đạt kết quả cao trong các kỳ thi tới. Rồi cô khóc, thật lạ bởi hơn 3 năm được cô dìu dắt, nó chưa từng thấy cô khóc. Mà ngược lại, cô luôn cười. Không khí trong lớp bắt đầu nặng trịch. Rồi đến lượt cái Bí Thở - Thát trơ 12A, cũng khóc...Lác đác , nó đã thấy vài đứa ôm nhau khóc. Nó thấy lạ. Nó đã từng nghĩ: việc quái gì fải khóc lóc cơ chứ. Thời buổi này, điện thoại, e-mail đầy rẫy ra đấy. Nếu có lòng, phone cho nhau 1 cuộc. 5' sau là gặp nhau thôi. Có gì đâu mà fải sướt mướt thế này.....Mệt. Nhưng rồi đến khi nghe thằng Ngựa hát " Nếu fải xa nhau ", " Sẽ nhớ mãi nhớ mãi khi chúng ta bên nhau, cùng nhau vui chơi, cùng nhau cất tiếng ca. Hoà trong con tim ta niềm yêu thương thắm nồng, giờ đây sao chia xa làm con tim nát tan. Sẽ nhớ mãi nhớ mãi khi chúng ta bên nhau, dù ta xa nhau nhưng lòng ta luôn có nhau........" nó cũng khóc. Lạ thật, nó luôn tự hào là người " nhăn nhở cả ngày" Thế mà ... hôm nay lại fải khóc vì dăm ba cái vụ lẻ tẻ này.......Suốt 3 năm học cấp 3 , với cái tư tưởng *********, nó luôn mong muốn thoát khỏi cái lớp học này càng sớm càng tốt... Nhưng hôm nay, nó thấy tiếc. Nó tiếc vì nó chưa làm gì nhiêù cho lớp. Nó tiếc vì thời gian sao ác thế, cứ trôi đi mà chẳng chờ ai....Nó tiếc.... nhiều thứ lắm....
    If only I could turn back time
    If only I had said what I still hide
    If only I could turn back time
    I would stay for the night. For the night...
    .....

    People love you when you smile
    And hate you when it's through
    Smile ! ! !And everything will be fine..
  6. smile85

    smile85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    From Nguyệt-Ca
    San sẻ với các bạn một chút tự cảm riêng tư mà mình đã viết trong thời gian qua :
    Lâu rồi không viết cái gì, đâm cũng thành ra nhơ nhớ... chat chit mãi rồi cũng chán, quay sang viết bài mới giật mình, lâu rồi không viết tự nhiên mất hết cả cái gọi là...kĩ năng.
    Ngày bé , à mà cả khi lớn cô giáo vẫn dạy là viết văn phải vận dụng kĩ năng. Nhưng cô lại bảo ?o Văn là người ?o.Ồ thế ra theo tính chất bắc cầu trong toán học thì .... làm người là phải cần có kĩ năng à... Sống 17 năm rưỡi trên cõi đời này,dù không nhiều nhưng cũng đôi khi được vinh dự chiêm ngưỡng những cảnh chướng tai gai mắt của con người. Họ đang sống và đang lọc lừa, nạt nộ nhau bằng thế lực và đồng tiền. Đó phải chăng là kĩ năng sống ? Một người đàn ông ngoài 27 tuổi khoác lên mình bộ quần áo công an màu vàng, màu áo của Ngành An Ninh nước CHXHCN Việt Nam đã tự cho mình cái quyền được hất đổ gánh rau của một cụ già 72 tuổi đang lúng túng nói mấy lời van xin. Như thế người ấy tự cho mình cái quyền được thực thi nhiệm vụ công an một cách máy móc, cũng như thoả mãn với công việc làm người của mình.
    Một thương nhân mở cửa hàng kinh doanh. Mặt hàng kinh doanh của anh ta khá to tiền, tính ra cũng đến vài tỉ đồng và được tiếng là ?o làm ăn lớn ?o, nhưng bù vào mặt khác, anh ta phải chạy bạc mặt ngoài đường để lo làm sao không thua lỗ. Anh ta sống trong thế giới của những con số, thu và chi, lỗ và lãi. Anh ta cũng có một gia đình, và để duy trì gia đình ấy, anh ta phải làm như bao người doanh nhân khác, đó là mưu mẹo. ?o Thương trường là đấu trường ?o. Người ta sử dụng những mưu mẹo cũng chỉ chung qui vì một miềng ăn.
    Trở lại với người doanh nhân . Anh ta duy trì cửa hàng của mình không chỉ bằng tài kinh doanh mà còn bằng một số mối quan hệ ngoài xã hội.Phải kể đến là đội ngũ quản lý thị trường , công an giao thông, cứ mỗi dịp lễ tết là thò mặt vào, không cần mời rủ. Cái mặt câng câng, trơ tráo cười cầu tài với anh và cô thủ quĩ ?o Anh xem thế nào, tết nhất đến nơi rồi ?o. Và sau một hồi điều đình,những câu chuyện giả tạo, nhạt nhẽo, cả đội ngũ công an đứng lên với mỗi chú một phong bì trong tay, mặt tươi hơn hớn. Mỗi phong bì là cả trăm ngàn. Họ sung sướng trong khi người doanh nhân uất đến nghẹn họng. Hẳn họ đang nghĩ đến những bộ quần áo đẹp sắm tết cho con cái, những thức ăn ngon hơn mọi ngày đưa vào bếp cho bà vợ chế biến, mua từ những đồng tiền này.
    Cổ nhân đã dạy ?o Nhân chi sơ, tính bản thiện ?o. Thật vậy, ai sinh ra về bản chất đều tốt đẹp và lương thiện. Có ai đã tự hỏi người doanh nhân và công an đã như thế nào trước khi họ gặp nhau ? Mười, hai mươi hay ba mươi năm trước đó,họ đã ra sao ? Họ chắc chắn hoàn toàn trong sạch khi mới bước vào công việc của mình . Dần dà, những tác động bên ngoài làm họ thay đổi, hay nói khác đi ,là ?o lõi đời hơn ?o. Người doanh nhân bắt đầu biết đến mưu mô nghề nghiệp, người cảnh sát quản lí thị trường bắt đầu biết đến cái gọi là ?ođi xin đểu ?o. Chung qui cũng vì miếng ăn cho gia đình và chính bản thân mình. Phải chăng sống như thế gọi là sống có kĩ năng ?
    **********
    Thế giới đang xoay vần. Mỗi ngày trái tim tôi rộng mở để đón lấy cuộc đời. Cuộc đời đẹp thiết tha và ngạt ngào hoa trái thơm tho. Đã có những ngày tôi bị ánh mặt trời chói loà làm cho loá mắt, và cứ ngỡ rằng những hoa trái thơm tho kia đã đi vào giấc ngủ vĩnh hằng. Và mình không biết rằng lúc ấy mình đang bi quan. Đôi khi đã buông ra những lời sáo rỗng , giả tạo chỉ đủ làm ù tai người nghe một lúc rồi lãng quên ngay. Đã có lúc không tìm ra ý nghĩa sống, mình quay cuồng theo nhịp trái tim hốt hoảng, gấp gáp và hoang mang, càng đi càng thấy con đường trải thảm mà trước đây mình ngỡ là màu đỏ, càng đi càng thấy tối dần... Đã có những giấc mơ.... Trong giấc mơ.....
    Đi hết quãng đường ấy thì bắt gặp ánh sáng. Hình như trước mắt là một dòng sông trải rộng mượt mà, một người con gái giặt áo bên bờ sông say mê hát những đoản khúc đồng quê êm ả, đôi bờ là những cây sồi già trầm mặc. Hình như đó vẫn là những gì bình yên nhất mà trái tim mình từ lâu đã mong mỏi đi tìm để cùng về hoà nhịp. Hoá ra mới thấy bấy lâu nay, hay từ khi sinh ra mình vốn ưa lặng lẽ, ưa những gì giản dị và bình yên. Một chút nổi loạn chỉ là những cố gắng bất lực để chứng minh với thế giới xung quanh rằng mình còn đang tồn tại. Nhưng mình đã không hiểu rằng người ta chỉ tồn tại khi là chính mình, trong thế giới của mình.. bình yên.. và như thế có tên là hạnh phúc. Hạnh phúc thật nhỏ bé và giản đơn. Mình tìm thấy hạnh phúc trong những nốt nhạc... cũng giản đơn như chính bản thể mình nhưng đem lại biết bao là hạnh phúc.
    People love you when you smile
    And hate you when it's through
    Smile ! ! !And everything will be fine..
  7. smile85

    smile85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    From Nguyệt-Ca
    San sẻ với các bạn một chút tự cảm riêng tư mà mình đã viết trong thời gian qua :
    Lâu rồi không viết cái gì, đâm cũng thành ra nhơ nhớ... chat chit mãi rồi cũng chán, quay sang viết bài mới giật mình, lâu rồi không viết tự nhiên mất hết cả cái gọi là...kĩ năng.
    Ngày bé , à mà cả khi lớn cô giáo vẫn dạy là viết văn phải vận dụng kĩ năng. Nhưng cô lại bảo ?o Văn là người ?o.Ồ thế ra theo tính chất bắc cầu trong toán học thì .... làm người là phải cần có kĩ năng à... Sống 17 năm rưỡi trên cõi đời này,dù không nhiều nhưng cũng đôi khi được vinh dự chiêm ngưỡng những cảnh chướng tai gai mắt của con người. Họ đang sống và đang lọc lừa, nạt nộ nhau bằng thế lực và đồng tiền. Đó phải chăng là kĩ năng sống ? Một người đàn ông ngoài 27 tuổi khoác lên mình bộ quần áo công an màu vàng, màu áo của Ngành An Ninh nước CHXHCN Việt Nam đã tự cho mình cái quyền được hất đổ gánh rau của một cụ già 72 tuổi đang lúng túng nói mấy lời van xin. Như thế người ấy tự cho mình cái quyền được thực thi nhiệm vụ công an một cách máy móc, cũng như thoả mãn với công việc làm người của mình.
    Một thương nhân mở cửa hàng kinh doanh. Mặt hàng kinh doanh của anh ta khá to tiền, tính ra cũng đến vài tỉ đồng và được tiếng là ?o làm ăn lớn ?o, nhưng bù vào mặt khác, anh ta phải chạy bạc mặt ngoài đường để lo làm sao không thua lỗ. Anh ta sống trong thế giới của những con số, thu và chi, lỗ và lãi. Anh ta cũng có một gia đình, và để duy trì gia đình ấy, anh ta phải làm như bao người doanh nhân khác, đó là mưu mẹo. ?o Thương trường là đấu trường ?o. Người ta sử dụng những mưu mẹo cũng chỉ chung qui vì một miềng ăn.
    Trở lại với người doanh nhân . Anh ta duy trì cửa hàng của mình không chỉ bằng tài kinh doanh mà còn bằng một số mối quan hệ ngoài xã hội.Phải kể đến là đội ngũ quản lý thị trường , công an giao thông, cứ mỗi dịp lễ tết là thò mặt vào, không cần mời rủ. Cái mặt câng câng, trơ tráo cười cầu tài với anh và cô thủ quĩ ?o Anh xem thế nào, tết nhất đến nơi rồi ?o. Và sau một hồi điều đình,những câu chuyện giả tạo, nhạt nhẽo, cả đội ngũ công an đứng lên với mỗi chú một phong bì trong tay, mặt tươi hơn hớn. Mỗi phong bì là cả trăm ngàn. Họ sung sướng trong khi người doanh nhân uất đến nghẹn họng. Hẳn họ đang nghĩ đến những bộ quần áo đẹp sắm tết cho con cái, những thức ăn ngon hơn mọi ngày đưa vào bếp cho bà vợ chế biến, mua từ những đồng tiền này.
    Cổ nhân đã dạy ?o Nhân chi sơ, tính bản thiện ?o. Thật vậy, ai sinh ra về bản chất đều tốt đẹp và lương thiện. Có ai đã tự hỏi người doanh nhân và công an đã như thế nào trước khi họ gặp nhau ? Mười, hai mươi hay ba mươi năm trước đó,họ đã ra sao ? Họ chắc chắn hoàn toàn trong sạch khi mới bước vào công việc của mình . Dần dà, những tác động bên ngoài làm họ thay đổi, hay nói khác đi ,là ?o lõi đời hơn ?o. Người doanh nhân bắt đầu biết đến mưu mô nghề nghiệp, người cảnh sát quản lí thị trường bắt đầu biết đến cái gọi là ?ođi xin đểu ?o. Chung qui cũng vì miếng ăn cho gia đình và chính bản thân mình. Phải chăng sống như thế gọi là sống có kĩ năng ?
    **********
    Thế giới đang xoay vần. Mỗi ngày trái tim tôi rộng mở để đón lấy cuộc đời. Cuộc đời đẹp thiết tha và ngạt ngào hoa trái thơm tho. Đã có những ngày tôi bị ánh mặt trời chói loà làm cho loá mắt, và cứ ngỡ rằng những hoa trái thơm tho kia đã đi vào giấc ngủ vĩnh hằng. Và mình không biết rằng lúc ấy mình đang bi quan. Đôi khi đã buông ra những lời sáo rỗng , giả tạo chỉ đủ làm ù tai người nghe một lúc rồi lãng quên ngay. Đã có lúc không tìm ra ý nghĩa sống, mình quay cuồng theo nhịp trái tim hốt hoảng, gấp gáp và hoang mang, càng đi càng thấy con đường trải thảm mà trước đây mình ngỡ là màu đỏ, càng đi càng thấy tối dần... Đã có những giấc mơ.... Trong giấc mơ.....
    Đi hết quãng đường ấy thì bắt gặp ánh sáng. Hình như trước mắt là một dòng sông trải rộng mượt mà, một người con gái giặt áo bên bờ sông say mê hát những đoản khúc đồng quê êm ả, đôi bờ là những cây sồi già trầm mặc. Hình như đó vẫn là những gì bình yên nhất mà trái tim mình từ lâu đã mong mỏi đi tìm để cùng về hoà nhịp. Hoá ra mới thấy bấy lâu nay, hay từ khi sinh ra mình vốn ưa lặng lẽ, ưa những gì giản dị và bình yên. Một chút nổi loạn chỉ là những cố gắng bất lực để chứng minh với thế giới xung quanh rằng mình còn đang tồn tại. Nhưng mình đã không hiểu rằng người ta chỉ tồn tại khi là chính mình, trong thế giới của mình.. bình yên.. và như thế có tên là hạnh phúc. Hạnh phúc thật nhỏ bé và giản đơn. Mình tìm thấy hạnh phúc trong những nốt nhạc... cũng giản đơn như chính bản thể mình nhưng đem lại biết bao là hạnh phúc.
    People love you when you smile
    And hate you when it's through
    Smile ! ! !And everything will be fine..
  8. venus_mars

    venus_mars Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2003
    Bài viết:
    3.078
    Đã được thích:
    0
    chịp chịp....hum nay đang ở Hà Đông...bùn thúi ruột.....(tình hình lày sắp fải đi bệnh viện...) chịp chịp....thằng em bẩu nà gọi điện xhế mà hông xhấy đâu hết......lại còn cái quà 1/6 nữa chứ...hic hic hic hic....vẫn chưa có.....đau khổ xhế.....hum nay là 1 ngày xhần kinh hông xhể chịu đc.....đòi quà 1/6 mà bà chị cũng hông cho...hị hị hị.........kẹo kéo nhá......
    vào đây thơ thẩn lẩn tẩn mẩn 1 lúc...hông bít làm xhơ.......may có cái topic này mà ngo nghoe......chịp chịp.....thank u bà chị nha...he he he he .....em lại chạy ra thôi.......chịp chịp.....
    BOSS OF ALL BANANA THING.
    i am a mirror!
  9. venus_mars

    venus_mars Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2003
    Bài viết:
    3.078
    Đã được thích:
    0
    chịp chịp....hum nay đang ở Hà Đông...bùn thúi ruột.....(tình hình lày sắp fải đi bệnh viện...) chịp chịp....thằng em bẩu nà gọi điện xhế mà hông xhấy đâu hết......lại còn cái quà 1/6 nữa chứ...hic hic hic hic....vẫn chưa có.....đau khổ xhế.....hum nay là 1 ngày xhần kinh hông xhể chịu đc.....đòi quà 1/6 mà bà chị cũng hông cho...hị hị hị.........kẹo kéo nhá......
    vào đây thơ thẩn lẩn tẩn mẩn 1 lúc...hông bít làm xhơ.......may có cái topic này mà ngo nghoe......chịp chịp.....thank u bà chị nha...he he he he .....em lại chạy ra thôi.......chịp chịp.....
    BOSS OF ALL BANANA THING.
    i am a mirror!
  10. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    3/6/'03
    Sao mấy hôm nay mình ko có hứng viết bài trong TTVNol nữa, quả là dạo này cũng bận rộn hơn, nhưng chẳng phải mình vẫn online, vẫn chat chit đó sao?
    Có lẽ con người mình là vậy, có tranh luận gắt gao, có những hồi âm cùng tầm với cảm nhận thì mới bị kích thích và mới viết. Mà hình như dạo này mình cũng đã dịu đi nhiều, ko còn khắt khe và lạnh lùng như ngày xưa nữa.
    Chiều nay đi qua bờ Hồ, trong lòng thấy trống trải bèn gửi xe, tìm một ghế đá ngồi tĩnh tâm dưới tán cây mát rượi giữa sự tinh khiết của đất trời quang đãng. Đã lâu lắm rồi mình ko nhận thức lại bản thân, không suy nghĩ mọi việc dưới góc độ một người đàn ông trưởng thành. Có lẽ thực sự giờ đây, mình mới tiệm cận với một bản thể cứng cáp và vững vàng trong bản ngã. Hình như mình đã, đã trưởng thành ...
    Mình đã nghĩ rất rất nhiều, nghĩ về mọi thứ. Nghĩ về gia đình và cuộc sống của mình ở hiện tại, nghĩ về người ấy giờ đang ở nơi xa... và nghĩ về TTVNol với muôn vàn những điều kỳ diệu và cả những điều kỳ quặc nữa.
    TTVNol, nó là gì nhi? Là một sân chơi thú vị với vô vàn mọi chủ đề, phủ trọn tất cả những niềm đam mê và những mối quan tâm của mọi người. Và cũng như tất cả mọi diễn đàn khác trên Thế Giới NET, TTVNol mang cả hai khuôn mặt, thựcảo.
    Nó ảo ở nhưng bài post trên các 4rum, ở những cách xưng hô, ở những Tittle và nhưng mối quan hệ rất kì dị và thú vị trên NET. Ảo ở những buổi họp ONLINE trên NET, ở những sự giận hờn và ấm ức bâng quơ...
    Cái thực của TTVNol chính là ở những buổi Offline đầy thú vị. Ở đấy, ta với người mặt đối mặt, tay cầm tay. Những cái nick mang sức sống của hiện thực, của sự chân thành cùng chung vui, cùng chia sẻ những điều tốt đẹp, hạnh phúc và giúp nhau những gì có thể để vượt qua khó khăn.
    ...

    |^.^|​
    (^_^)

Chia sẻ trang này