1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thiền của tôi - Vệ Tuệ

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Monica84, 05/01/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    Thiền của tôi - Vệ Tuệ

    1
    Quay về Thượng Hải

    Năm mười lăm tuổi, tôi đã có ý chí học hành tinh thông, năm ba mươi tuổi tự lập thân, năm bốn mươi tuổi không còn mê mẩn bởi bất kỳ sự việc gì. Năm năm mươi tuổi đã thấu hiểu thiên mệnh, năm sáu mươi tuổi nghe được lời nào cũng không tức giận, năm bảy mươi tuổi mặc sức sống theo tiếng lòng ?" tất nhiên không được vượt qua thể chế luật pháp.
    - Khổng Phu Tử -

    Nếu chỉ một mình ở trong phòng đã vượt quá giới hạn lớn nhất về sự nhẫn nại của tôi.
    - Kate Braveman -

    Trong mấy ngày vừa từ New York về Thượng Hải, tôi váng vất hết đầu, xương cốt mõi rã, tối không tài nào ngủ được, ngày cũng không thể dậy nổi.

    Tôi không biết những ngày tiếp theo sẽ vui hay buồn, hướng phải đi ở đâu, liệu có được đôi mắt sắc sảo, không khiếp sợ để đối mặt với cái thế giới này. Tôi không biết liệu Muju còn yêu tôi và tôi tự nguyện muốn sinh cho anh một đứa con hay không. Tôi không biết đài tiên có che kín được con đường nhỏ trong kí ức hay không, bởi tôi đã không thể quay đầu lại được.

    Đúng vậy, tôi không thể xác định được những thứ này.

    Thượng Hải không mấy thay đổi, vẫn chạy cuồng điên và hừng hực trên đường ray phát triển kinh tế. Tiếng huyên náo của nó vượt quá cả New York. Nơi đây mới là chốn ầm ĩ nhất thế giới. Trước đây, thành phố này nổi tiếng phù hoa và lãng mạn, nhưng giờ đây nó càng hiện rõ hơn gương mặt thực tế và thô lỗ. Hầu như ai nấy đều có cơ hội biến thành trọc phú chỉ sau một đêm. Ai ai cũng vội vã với chuyến xe tương lai phát tài hoặc nổi danh. Ở đây, mọi thứ đều đang lay động, biến đổi, không nhận biết, cứ rồ lên mà chạy trong ảo giác.

    Tất cả khiến người ta vừa hưng phấn vừa nhức đầu.

    Trong tuần lễ thứ hai sau khi quay về, tôi lại bắt đầu hút thuốc, uống rượu, nuốt từng viên thuốc ngủ trong buồng tắm. Mọi thứ độc hại mà Muju giúp tôi cai sạch khi còn ở New York lại trở về. Lại xâm nhập vào cơ thể tôi. Chúng không hề đem lại cảm giác an toàn và thoải mái như được đoán trước, nhưng cũng để tôi tìm được hơi thở phút chốc trong cơn trống rỗng đến mê mụ.

    Lại quay về thành phố cũ, lại quay về những thói quen cũ.

    Như thể lại biến thành một đóa thủy tiên bị mụ mẫm.

    Suốt một tuần, tôi tự nhốt mình trong căn hộ có kính kiểu Pháp xưa. Quầy giao hàng của khách sạn hàng ngày đem cơm rất đúng giờ. Điện thoại ghi âm luôn bật sẵn, Cha tôi đang dạy học tại Singapore và mẹ tôi đi theo cũng gọi điện thoại tới. Cô bạn Hỉ Nhĩ, bà chị họ Chu Sha, người quản lý của tôi và một vài người mà tôi quen biết hoặc xa lạ cũng đều gọi tôi.

    Chỉ không có Muju. Tôi cứ đợi điện thoại của anh mãi.

    Khi trong đầu có những phút giây tỉnh táo hiếm hoi, tôi cũng lấy làm lạ về sự cố chấp đến bất bình thường của mình với Muju. Như vậy có thể gọi là ?oyêu?, đồng thời cũng là một kiểu ?ochuộc tội?.

    Hỉ Nhĩ gọi cho tôi hết lần này tới lần khác. ?oNày, công chúa Thượng Hải. Tối nay có một bữa tiệc, gọi là ?o*** in the city?. Mọi người đều muốn gặp cậu ở đó?.

    ?oNày, có muốn đi shopping không? Plaza 66 đang giảm giá đấy?.

    ?oCoco, đây là lần cuối mình gọi cho cậu đấy. Nghe máy đi?.

    ?oTrời ạ, cậu chẳng thay đổi tẹo nào. Không phải, sự thật là tính nết cậu càng tệ hơn đấy. Chơi cái trò gì mà tự giam mình thế không biết. Tối nay cùng đi ăn cơm nhé. Bảy giờ mình lái xe đợi cậu dưới lầu. Quá giờ mặc kệ đấy?.

    Tính cách của Hỉ Nhĩ có phần hơi giống người bạn cũ M của tôi, nhưng đáng yêu hơn M rất nhiều.

    Sau khi tôi rời khỏi Thượng Hải, M bị truy nã nhưng trốn thoát được do cấu kết với một nhân viên hải quan nhập lậu một số xe ngoại đắt tiền như Mercedes Benz, BMW? Cô biến mất như một cái bong bong vỡ, không để lại dấu vết. Nghe nói tới giờ vẫn chưa tìm được tung tích.

    Từ một gái điếm trở thành một bà góa giàu có, từ một phụ nữ nổi tiếng trong xã hội thượng lưu Thượng Hải lại trở thành một tội phạm bị truy nã như ngày nay, trong kí ức tôi, M mang vẻ đẹp u uất, trĩu nặng, như một vết sẹo in dấu.

    Còn Hỉ Nhĩ, mười năm trước khi tôi mới quen, cô vẫn gầy yếu mảnh dẻ. Nét mặt có khi như một thằng bé con trắng bệch, thần kinh suốt ngày bị căng thẳng bởi những nốt mụn trứng cá mọc không ngừng và giày vò bởi cái bộ phận sinh dục của đàn ông giữa háng. Chúng khiến cô có thể phát điên bất kỳ lúc nào.

    Nhưng ba năm trước khi gặp cô, cô đã như một con **** bay lên từ cái kén, được hồi sinh. Những nốt mụn trứng cá cùng bộ phận sinh dục nam giữa hai đùi đã biến mất. Cô đã có một bộ ngực tròn căng nhô cao. Bầu vú tuyệt đẹp, sinh động, lãng mạn, thể hiện rõ sức quyến rũ như trái chín dưới sức mạnh của trái đất.

    Hơn nữa, xin cảm tạ trời đất là từ bẩm sinh, cổ cô đã không thấy rõ yết hầu. Cô ăn vận gợi cảm, trang điểm kĩ lưỡng, khi đi trên đường hoặc vào câu lạc bộ, cô luôn thu hút ánh mắt của đàn ông còn nhiều hơn cả tôi.

    Rất đúng giờ, cô lại chiếc xe Volkswagen Beetle màu xanh lá cây tới đón tôi.

    Rốt cuộc, tôi cũng thay cái váy ngủ bẩn thỉu nhầu nhĩ. Sau khi tắm gội xong, tôi khoác lên người một cái váy cộc tay màu trắng, không trang điểm, cứ để mặt mộc xuống lầu.

    Cô kêu rít lên, ôm chầm lấy tôi, ?oĐồ đáng ghét kia. Nếu không có mình, cậu làm sao sống được cơ chứ??

    Tôi hít một hơi. Cô nói đúng. Nếu không có bạn bè hóa giải nỗi niềm, những kẻ yếu ớt cô độc như tôi hẳn không tài nào sống nổi. ?oMình nhớ cậu?, tôi nói.

    Rồi hai người cứ đứng ở đó, cười nói ha hả, đấm nhau thùm thụp, ngắm nghía nhau kĩ lưỡng, rồi bắt đầu nói những câu tán tụng nhau ?oCậu càng ngày càng xinh tệ?.

    Khi phụ nữ gặp nhau, thời gian như ngừng chuyển động. Chúng tôi cười nói hơ hớ, lộ cả răng, toàn thân mềm lại, như một miềng kẹo pudding. Cái này khác hẳn với tình cảnh đám đàn ông gặp gỡ nhau.

    Bữa tối ăn ngay tại nhà hàng của cô.

    Nhà hàng mang tên ?oThượng Hải 1933? đồng thời cũng là một tiệm trà, được trang trí những cành trúc xanh óng ánh, đèn ***g bọc giấy trông rất tinh xảo. Khắp nơi bày la liệt các món đồ cổ từ mọi miền của Trung Quốc và Đông Nam Á. Lại có cả tấm rèm bằng sa khe khẽ lay động. Một ca khúc cổ thời Thượng Hải những năm 30 cứ thánh thót tuôn ra từ chiếc máy nghe cũ kỹ. Hơi thở nghệ thuật và có phần hơi bệnh hoạn của chủ nhân tràn ngập không gian, phủ kín khắp nơi.

    Ngay cả giấy lau tay trong phòng vệ sinh cũng vẽ tranh thủy mạc Trung Quốc, do cô đích thân sáng tác.

    Trước khi mở nhà hàng, cô là một họa sĩ, tranh bán khá chạy, được các tờ ?oThời báo New York?, ?oTin tức Triều Nhật?, đài Stern, BBC phỏng vấn. Nhưng cô nổi tiếng không phải vì vẽ tranh cực đẹp, mà vì cô là họa sĩ đầu tiên của Trung Quốc sau ngày giải phóng dám công khai làm phẫu thuật thay đổi giới tính. Thế là cô đã nổi tiếng lại càng nổi tiếng hơn, có thể bán tranh kiếm được bộn tiền, có thể mua được quần áo, trang sức xa hoa, ra vào những câu lạc bộ nổi tiếng ở Thượng Hải.

    Khi đã chán ngán vẽ tranh, cô mở một nhà hàng sang trọng. Một bát mỳ vằn thắn Thượng Hải giá 125 tệ, một cốc trà xanh bán 150 tệ. Ở Thượng Hải, không ai dám kinh doanh như vậy, nhưng cô dám. Không những thế hằng đêm còn có một số vị khách không đặt kịp bàn phải xếp hàng đứng ngoài cửa tiệm.

    Đó chính là Thượng Hải. Cái gì cũng có thể xảy ra. Đến rất nhanh, sau đó thì sao, có thể đi cũng rất nhanh.
  2. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    Cô ăn vận lộng lẫy xuất hiện trong tiệm hàng ngày, đi lại thoăn thoắt giữa đám khách, nhà bếp, quầy thu ngân. Nhanh nhẹn, tinh khôn khiến người ta đắm say lóa mắt. Chẳng bao lâu, cô được đặt một biệt danh ?oYêu cơ dao bén?.
    Ngồi xuống một góc tĩnh mịch, tôi rút món quà mang từ New York về cho Hỉ Nhĩ. Vài cuốn tạp chí *** đăng hình đàn ông khỏa thân. Hỉ Nhĩ phá lên cười, gửi tôi một cái hôn. Bây giờ Thượng Hải cái gì chẳng có, nhưng những loại tạp chí kiểu này vẫn bị coi là phi pháp.
    Tôi gọi món cá hồi nướng, cuốn thịt vịt, canh đậu phụ và rau xanh. Hỉ Nhĩ kêu bồi bàn mang tới một chai vang đỏ.
    ?oKhông ngờ một năm đã qua, bọn mình vẫn ăm cơm chỉ có hai người?, tôi nói, châm một điếu thuốc. Ở tất cả các tiệm ăn Thượng Hải đều có thể hút thuốc thoải mái, không giống như New York.
    ?oThế có gì không hay? Không có đàn ông, càng êm ả?. Hỉ Nhĩ sai anh bồi cho cả chai rượu vào một cái bình thủy tinh to. Trước hết phải đặt ở đó để rượu được thở một chút. ?oPhụ nữ độc thân ở Thượng Hải ngày càng nhiều. Họ rất biết tiêu tiền. Những người tới tiệm của mình không phải là đám phụ nữ độc thân cũng là đám gay. Tất nhiên, cũng có không ít lão yêu quái bụng phệ đầu hói, chuyên tới đây sờ nắn ngực của đám gái non?.
    Tôi cười phá lên. Ở bên Hỉ Nhĩ, chúng tôi luôn cười không ngớt.
    Tất nhiên là không chỉ cười. Có lúc nửa đêm cô tới nhà tôi, lao lên cái ghế sô pha trong phòng khách mà khóc than. Cô khóc vì không một người đàn ông nào yêu cô thật lòng. Cô đã suýt chết trên bàn phẫu thuật. Bố mẹ cô giờ đây vẫn chưa chịu gặp cô. Nhưng tại sao sau khi trở thành phụ nữ, đột nhiên cô lại mất đi lòng tin vào đàn ông như vậy?
    Cô phát hiện thấy thói giả nhân giả nghĩa, sự ích kỷ lạnh lung và vô số thứ nực cười và đáng hận của đàn ông. Cô đau đớn chửi mắng lũ đàn ông là loài động vật bẩn thỉu nhất, không bao giờ dung đầu óc, mà chỉ dùng cái đuôi để suy nghĩ vấn đề.
    Đó là những lời nói tự đáy lòng cô.
    Chúng tôi yêu quý nhau như chị em. Cũng có lúc tình cảm đó vượt quá những lý giải của chúng tôi. Chúng tôi cũng không hiểu tại sao lại có thể thích nhau đến vậy. Có lẽ vì sự tồn tại của đối phương, chúng tôi đều cảm thấy một cảm giác an toàn nào đó, có thể có lý do tha thứ cho những khiếm khuyết của chính mình. Bởi vì dù sao cũng có người còn yếu đuối và hồ đồ hơn mình.
    Chúng tôi cũng có lúc cãi nhau, một tháng liền không thèm nhìn mặt. Chúng tôi chưa bao giờ thực sự thích bạn trai của nhau. ?oHắn về cơ bản không thể sánh với cậu được. Cậu ăn vận lụa là, đeo châu báo trước cái đầu lợn như vậy thực sự không đáng?. Chúng tôi thường cảnh cáo nhau như vậy, nhưng không có tác dụng.
    Cười to, uống rượu ngon, hút thuốc lá nhẹ, ăn đồ ngon, một bữa cơm trôi qua thật vui vẻ.
    Từ bức email gần đây nhất mà tôi gửi, rõ ràng cô biết được tôi và Muju đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Thậm chị tôi cũng biết được cô luôn cô đơn. Ở Trung Quốc, do phẫu thuật giới tính mà cô nổi tiếng. Rất ít đàn ông tình nguyện làm bạn với cô, dù chỉ là một đêm tình vui vẻ. Nửa năm trước, khi cô và Fred anh bạn trai người Thụy Điển chia tay, hầu như cô không có người đàn ông nào khác.
    Ăn tối xong, tôi vẫn chưa muốn về nhà. Cô đề nghị tới một tiệm mát xa chân trên đường Phục Hưng mà cô thường đi.
    ?oĐừng lái xe của cậu nữa, gọi tắc xi đi. Cậu say như thế này rồi?. Tôi cắn môi, cười, cảm giác không mở nổi mắt nữa. Tôi cũng say.
    Chúng tôi vai kề vai ngồi trong tắc xi. Tôi cầm theo hai ly rượu. Cô ôm một chai rượu ngon sản xuất năm 1990. Kinh nghiệm của cô là vừa mát xa, vừa thưởng thức rượu vang còn đã hơn cao trào ******** gấp mười lần. Đó là cách cô tự an ủi mình khi cơ thể đói khát.
    Vùi người vào trong chiếc ghế sô pha mềm mại của tiệm mát xa, ánh đèn hắt hiu, âm nhạc du dương. Có thể nghe được cả tiếng thở khe khẽ của vị khách nào đó.
    Hỉ Nhĩ rất độ lượng nhường cho tôi cậu nhân viên mát xa trẻ vẫn thường làm cho cô, để tôi được thử tay nghề xuất sắc của cậu. Còn cô tự tìm một nhân viên nữ.

    Chúng tôi ngồi cạnh nhua, thay phiên rót rượu cho nhau. Chúng tôi không cười ha hả như khi trong tiệm ăn nữa, mà trở nên trầm lắng, dịu dàng, yếu mềm. Sau khi ngâm nước thuốc mười phút, đôi chân được lau khô nhẹ nhàng. Một chân được lau sạch bằng khăn bông, được đặt lên đùi ấm áp của nhân viên mát xa.
    Bàn tay của cậu nhân viên mát xa thuần thục làm các động tác bóp, nắn, dúi, đè, xoáy lên từng huyệt đạo dưới bàn chân. Tôi thích cái cảm giác kỳ lạ không nói nổi lên lời khi được người khác sờ chân, sờ đầu. Có lúc khi tâm tính trĩu nặng, tôi thường tới tiệm cắt tóc hoặc tiệm bán giày chỉ để cho người ta sờ đầu và sờ chân. Chúng mang lại cho tôi một niềm an ủi không tên, mà không thể dùng đàn ông hoặc thuốc lá có thể thay thế được.
    Cùng với những động tác tay của nhân viên mát xa và những biến đổi khi ấn huyệt, từng viên đạn nho nhỏ nóng hổi bắn vọt lên, men theo những kinh mạch ở phần đùi chạy thẳng xuống vùng bụng.
    Tử cung trở nên ấm nóng hơn. Tôi có thể cảm nhận được từng tế bào khắp cơ thể đang than lên vui sướng, run rẩy. Tôi có thể nhìn thấy một khoảng màu hồng thắm như hoa hồng giữa hai đùi. Da thịt dần dần lay động, rực rỡ khiến người ta kinh ngạc.
    Rượu vang tuyệt hảo càng thúc đẩy hơn cảm giác sung sướng. Nhớ tới câu bình phẩm của Hỉ Nhĩ: Mát xa chân cộng với rượu vang còn đã hơn ******** đạt tới cao trào gấp mười lần.
    Chúng tôi uống rượu hết ngụm này tới ngụm khác, nhắm nghiền mắt, bị đôi bàn tay giữ chặt bàn chân.

  3. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    Các bác có hứng thú với truyện này không để em còn type tiếp ạ?
  4. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    2
    ******** và sự trốn chạy
    Nếu không có dục vọng, bạn có thể lĩnh hội được bản chất diệu kỳ của sự vật. Nhưng nếu bị dục vọng khống chế, bạn chỉ có thể nhìn thấy hiện tượng của sự vật.
    - Lão Tử -
    Lửa có lẽ là do đàn ông phát minh ra, nhưng chơi lửa như thế nào lại do phụ nữ phát hiện ra.
    - ?oThành phố dục vọng? -
    Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh giấc trong tiếng chim ríu rít yếu ớt. Không gian thoảng mùi hoa quế, lại có chút mùi xăng, mùi hạt dẻ nướng, mùi khói nấu, mùi dầu mỡ từ những tiệm cơm bên đường ?" một mùi vị thật đặc trưng chỉ có ở Thượng Hải vào sáng sớm. Trong cơn buồn ngủ còn trĩu nặng, tôi cố mở to mắt. Rèm cửa sổ như đã chặn đứng mọi ánh sáng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ngày hôm nay thật sáng sủa.
    Khi tôi quay đầu, vô cùng kinh ngạc phát hiện ra rằng, trên giường không chỉ có một mình tôi, mà còn có một chàng trai lạ mặt đang nằm thiêm thiếp. Trên chiếc giường rộng như sân trượt tuyết, nom anh vô cùng mảnh dẻ, trắng bệch và trẻ trung.
    Tôi mất rất nhiều công sức mới nhận ra rằng đó chính là chàng trai làm mát xa chân cho tôi tối qua.
    Chúng tôi đều không mặc quần áo. Trên giường còn có vết lõm mờ. Ánh mắt dịch xuống dưới, tôi nhìn thấy hai cái bao cao su và một đống giấy vệ sinh.
    Tôi hít một hơi sâu, đầu óc tỉnh táo ít nhiều. Trời ạ, không biết tối qua tôi về nhà bằng cách nào. Là do tôi cưỡng bức anh ta, hay anh ta cưỡng ép tôi? Hay là cả hai chúng tôi đều cam tâm tình nguyện? Không tài nào nhớ nổi tí gì tình cảnh tối qua.
    Anh ta cũng tỉnh giấc. Để tránh ngượng ngùng tôi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Anh ta cũng bước tới, trên người đã kịp khoác một chiếc áo phông và quần bò, khiến tôi thấy nhẹ cả người.
    ?oBánh mì và sữa nhé? À, còn có trứng gà nữa?, tôi cố tình nói thật bình tĩnh. Tức là không lộ vẻ vui mừng, vả lại cũng không cần thiết. Quả thực tôi rất bực bội, khi vừa tỉnh giấc đã phát hiện thấy người lạ nằm bên, trên thảm còn vứt hai vỏ bao cao su và một đống giấy vệ sinh như một ngọn núi con. Tại sao lại là hai cái bao cao su chứ không phải là một cái?
    Chúng tôi ăn sáng ở bàn. Anh ta còn giúp tôi cắt một quả dưa rất ngọt. Cả hai đều im lặng.
    Tôi không hiểu tại sao mình không mời anh ta đi ngay cho, mà lại còn làm bữa sáng. Khỉ gió thật! Ngay cả bữa sáng cho chính mình, tôi còn thường xuyên lười, chả them làm nữa là. Một trong những nguyên nhân khiến tôi và Muju lạnh nhạt dần chính là tôi không yêu thích nấu nướng, trong khi anh lại rất đam mê. Cũng chỉ vì chuyện làm cơm, chúng tôi dẫn tới chuyện chủ nghĩa nữ quyền và chủ nghĩa hậu nữ quyền, cãi nhau không ít bữa. Một lần, vợ cũ của anh còn tới căn hộ mà tôi và anh sống chung để thị phạm cho tôi cách nấu nướng ra sao, yêu bếp núc như thế nào, làm thế nào để phát hiện ra được cái đẹp của cuộc sống và ý thiền trong nhà bếp. Vợ cũ của anh và ông chồng giàu có hiện nay đã sinh với nhau hai mặt con. Nom cô ấy rất xinh đẹp, đầy đặn, tóc vàng, vui vẻ dùng mất một phần tư thời gian một ngày trong bếp. Cô ấy cho tôi biết: một người phụ nữ nếu không biết làm gì trong bếp, cô ta chính là kẻ thất bại.
    Đột nhiên nhớ tới Muju khiến tôi bất an. Tôi hận trên sàn nhà không có kẽ nứt nào để chàng trai này rơi tọt xuống đất và biến mất.
    Tận trong đáy lòng, tôi vẫn không chịu tin rằng tôi và Muju đã chia tay. Mục đích của tôi quay về Thượng Hải lần này là viết một cuốn sách mới. Nhưng rõ rang tôi và anh cần chia tay một thời gian để mớ tình cảm lạnh nhạt này đợi tới lúc cần phải quyết định mới quyết định, sẽ tiếp tục yêu nhau hay trở thành bạn bè. Thế mà quay về Thượng Hai mới được hai tuần, tôi đã lên giường với người đàn ông khác. Tôi không thể không cảm thấy đó là sự phản bội Muju.
    Nhớ tới những quả phụ thời Trung Quốc cổ đại, sau khi chồng chết phải đợi hết ba năm mới được tìm người đàn ông khác. Nhưng tôi không phải là quả phụ của Muju, và có thể cũng đã không còn là tình nhân nữa. Song, những thứ này đã không còn quan trọng. Vấn đề là: tôi vẫn yêu anh say đắm.
    Khi không có Muju bên cạnh, tôi như một cái xác đẹp đẽ trôi dạt trên biển, bập bềnh theo cơn song, vô tri vô giác. Cả thế giới không còn tồn tại?

  5. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    Những buông thả với chàng trai lạ mặt tối qua có lẽ là sự trừng phạt đối với tôi. Trừng phạt cái tội mê đắm Muju quá sâu. Khi bạn mê đắm quá sâu vào một người hoặc một vật, có thể bạn đã mất anh ta.
    Tôi hút thuốc trong nỗi bất an và bứt rứt, không thèm ăn tí nào. Nhìn chàng trai đang vùi đầu vào cái bát to trước mặt, ăn ngấu nghiến, một ít bọt sữa trắng dính bên mép, nom rất trẻ con.
    Cuối cùng anh ta cũng phải đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc đứng bên cửa, tôi tiện miệng hỏi: ?oCậu bao nhiêu tuổi??
    ?oMười lăm?. Anh nở một nụ cười rất tự nhiên và đầy bất cần, vắt áo khoác lên vai, xuống cầu thang bằng những bước chạy mạnh và nhanh như bay. Sau một hồi thình thịch, anh ta đã biến mất.
    Tôi hút thuốc, đầu tóc rối bời, khoác lên người ánh sáng ban mai còn dính dư vị ***, đứng run rẩy trước cái cầu thang trống trơn. Trời ơi, cậu ta mới mười lăm tuổi. Tôi đã ******** với một thằng bé mười lăm tuổi.
    Trong điện thoại, Hỉ Nhĩ cười ha hả: ?oSao? Dư vị mười lăm tuổi không đến nỗi tệ chứ??
    Tôi thở dài, lắc đầu, nhưng chỉ một lát lại nhịn không nổi bật cười. ?oTrông cậu ta như hai mươi mốt tuổi vậy, phải không? Ít nhất cũng giống hai mươi tuổi?.
    Trong cái thành phố đầy tạp âm, đang bùng lên cơn sốt kinh trế và khơi gợi được tính dục to lớn này, tôi lại trải qua một tuần rất mơ hồ.
    Bên cạnh gối, trong phòng khách, trong nhà tắm đều có dấu tích của Muju. Trước khi đi, tôi đã lấy trộm một số thứ trong căn hộ của anh: một cái bàn chải cũ, mấy sợi tóc rụng của anh nhặt được trên sàn nhà tắm, một chiếc quần lót đen CK chưa giặt, một quả đào làm bằng vải, một tấm hình cũ của anh hồi đại học.
    Tất nhiên còn có một mớ băng đĩa, những mẩu giấy viết lời nhắn, vé xem ca nhạc và vé máy bay đã đi cùng nhau, name card một số nhà hàng cùng đi ăn chung, một ít quà tặng nhỏ phát tiếng kêu? Chúng là vô số những xúc tu nho nhỏ vươn ra từ trên người Muju. Chúng là những tro bụi của hồi ức mà tôi còn lưu giữ được. Chúng lấp đầy một khoảng trống rỗng cô đơn.
    Thử gọi cho Muju vài lần, nhưng đều là điện thoại ghi âm. Viết cho anh một lá email nhưng anh không trả lời. Cái kiểu trốn tránh đó đem lại cho tôi một cảm giác bất lực và xa vời mà trước nay chưa từng có. Giờ đây, chúng tôi đã cách xa nhau mười hai tiếng đồng hồ, một Ấn Đọ Dương, một Đại Tây Dương, lại chưa kể còn có cả một đại lục Á Ấu.
    Sau đó, tôi quyết định cứ theo kế hoạch cũ, rời khỏi Thượng Hải một thời gian.
    Vào một buổi chiều thời tiết đẹp, tôi xác theo một ít hành lý, ngồi tắc xi chạy như bay lên một chiếc cầu cao, xuyên qua những hàng cây ngô đồng Pháp mùa thu mày vàng, màu cà phê, màu đỏ quýt, xuyên qua những biệt thự cổ và những tòa nhà lớn mọc lên như đồ chơi, tới bến thập lục phổ ở ngoại thành.
    Phía trước là một con tàu rỗ lấm tấm, nom còn già nua hơn cả tôi, màu trắng cũ kĩ, viết một hàng chữ màu đen nom rất quê mùa, ?oHải Thiên Hạo ?" công ty tàu biển Đan sơn tỉnh Triết Giang?.
    Khi chiếc tàu chậm chạp rời khỏi bến Hoàng Phố, tôi bị nhận chìm trong cơn hưng phấn và kích động rất vô cớ. Trên tàu, lũ trẻ chạy đùa, hò hét. Người lớn đánh bài, xoa mạt chược, uống rượu, đọc sách, trò chuyện. Gương mặt ai nấy đều khoác lên một màu hoan hỉ, như thể việc rời bỏ thành phố mười sáu triệu dân khiến người ta vô cùng sung sướng.
    Một trong những lợi thế khi sống ở Thượng Hải là: khi rời xa nó, bạn sẽ cảm thấy vui sượng.
    Vào đêm, ánh trăng mờ ảo, gió biển lành lạnh, hơi nước càng trĩu nặng.
    Con tàu yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng mô tơ đập ầm ầm. Bốn bề đều là nước, không trông thấy bờ. Chốc chốc lại thấy một hòn đảo nhỏ phủ kín những cây tùng hình thù cổ quái xuất hiện trong tầm nhìn. Thêm vào đó là mặt trăng đầy đặn như mâm ngọc trên bầu trời, chẳng khác nào một bức tranh thủy mặc Trung Quốc.
    Tôi không buồn ngủ chút nào, đầu óc tỉnh táo và minh mẫn. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy vui sướng thực sự từ sau khi ở New York trở về. Có hy vọng, mũi tôi lại có thể thở được, đầu óc cũng có thể suy nghĩ được. Khi cảm nhận được sự cô đọc và mịt mờ, trái tim tôi cũng đồng thời cảm nhận được sự ung dung và dũng khí.
    Tôi đứng một mình rất lâu ở đầu tàu, đối diện với thế giới nước mệnh mang này, dần dần trôi tới một hòn đảo nhỏ đã bị tôi lãng quên từ rất lâu, nhưng vẫn thường nhớ tới trong nỗi cô đơn và mê hoặc khi ở New York. Một ?oPhật Quốc Hải Thiên? với hơn năm mươi ngọn miếu và am thờ - núi Phổ Đà.

  6. seamonster

    seamonster Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/03/2004
    Bài viết:
    786
    Đã được thích:
    0
    Cậu post tiếp đi, tớ rất thích các tp của Vệ Tuệ. Cảm ơn cậu rất nhiều
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Mình cũng rất thích cuốn này
  8. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Qua Thiền của tôi thấy Vệ Tuệ đã khác hẳn, thực sự trở nên fụ nữ hơn.
    Thích cuốn này trong tất cả các cuốn của VT.
  9. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    3
    Khi cô tới New York
    Mahattan giờ đây vẫn còn rất nhiều hoạt động giao tiếp xã hội. Nhưng chúng chỉ gói gọn trong quan hệ bạn vè và giao dịch thương mại, không hề dẫn tới tình yêu lãng mạn. Những ngày tháng qua, người người đều có bạn bè và đồng nghiệp, nhưng không ai thực sự có người yêu, dù họ có ngủ với nhau.
    - Candace Bushnell ?" ?o*** and city? -
    Em lặng lẽ mỉm cười, không nói với tôi một câu. Nhưng tôi có cảm giác rằng, vì nó, tôi đã chờ đợi từ rất lâu.
    - Rabindranath Tagor ?" ?oStray Birds? -
    Hai mươi chín năm trước, tôi sinh ra trên Phổ Đà, trong một ngôi chùa nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, có tên là chùa Pháp Vũ.
    Mẹ tôi là tín đồ Phật giáo trung thành, khi đang mang thai sáu tháng, được bố tôi đưa tới núi Phổ Đà, cầu phúc bình an và nhờ thần linh phù hộ cho cả gia đình và cho đứa trẻ sắp sinh. Chùa Pháp Vũ mời lão phương trượng đức cao vọng trọng chủ trì pháp sự chúc phúc mất nửa ngày.
    Đúng lúc trời chạng vạng vừa đốt đèn lên, mẹ tôi cảm thấy bụng đau xé. Tôi bước vào nhân gian này sớm hơn dự định. Cả chùa được một bữa hoảng loạn. Cũng may mẹ con tôi bình an vô sự.
    Ngày thứ hai, cha mẹ tôi lại làm pháp sự quy y cho tôi. Đứa trẻ mang một pháp danh là ?oTrí Tuệ?.
    Từ đó, tôi khôn lớn rất mạnh khỏe và vui vẻ, là cục cưng xinh đẹp, thông minh, rất được cưng chiều của cha mẹ. Nhưng đến năm mười ba tuổi, bắt đầu có kinh, tôi lại trở thành một đứa trẻ ngỗ ngược khiến bố mẹ rất đau lòng. Mẹ tôi thường nói tôi là đồ trán dô. Mười bảy tuổi với gương mặt phờ phạc và đôi mắt long lanh, tôi thi đỗ vào đại học Phúc Đán nổi tiếng với số điểm khá cao, lần đầu tiên sống xa cha mẹ.
    Mười chín tuổi lần đầu tiên có quan hệ ********, tệ tới mức quên cả bao cao su trong âm đạo. Hai mươi hai tuổi xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên với đề tài mối tình đơn phương đau khổ với một thầy giáo. Hai mươi tư tuổi vì khó khăn trong sáng tác và ngẫu nhiên phát hiện ra chồng chưa cưới có tranh chấp với xã hội đen, đã thử rạch tay tự sát.
    Năm hai mươi sáu tuổi, cuốn tiểu thuyết Búp bê Thượng Hải của tôi được xuất bản trên bốn mươi nước và được chuyển thể thành phim nhựa. Mọi người không tài nào tưởng tượng nổi mối quan hệ giữa một kẻ bị gọi là ?ongười đẹp nhà văn theo hình thái lãng mạn? với một con bé có pháp danh ?oTrí Tuệ? được sinh ra trong chùa.
    Hai mươi tám tuổi, tôi sống ở New York, được chứng kiến sự kiện khủng bố ?o9.11?, làm một học giả không mấy nhiệt tình tại khoa Đông Á đại học Columbia. Đồng thời vất vả tuyên truyền cuốn Búp bê Thượng Hải bản in tại Mỹ trong phong của sự kiện ?o9.11?.
    Nhưng mọi thứ này dường như đều không quan trọng nữa, rất giống như nhà thơ Pháp Rimbaud mà tôi rất yêu thích đã từng nói: ?oTôi hiểu được bầu trời mây phát sóng, hiểu được những cơn song ngọc bích, những cơn bão lốc lưu lạc. Tôi hiểu được bong đêm, hiểu được ánh sáng xua đám chim lang thang. Tôi từng gặp được tất cả trong mộng tưởng của mọi người?.
    Đúng vậy, tôi cũng gần như đã gặp được tất cả trong mộng tưởng của mọi người. Và qua lớp khói tím dân cao lúc canh khuya, tôi nhìn thấy được mọi thứ trong cuộc sống, bao gồm cả trong mộng tưởng cứ tản mác và tan biến đi từng chút một sau tầm nhìn của tôi.
    Khi tôi ở trong một nhà hàng Italia mang tên I Coppi ở Manhattan, khi lần đầu tiên nhìn thấy Muju, tôi vẫn chưa lập tức thích anh ấy.
    Lần đó, tôi vẫn chưa biết anh từ thời cổ đại xa xăm nào, trôi theo dòng sông số mệnh, tới trước mặt tôi thật thần kỳ, để tôi trở thành người yêu say đắm, người thân mãi không thể tách rời, là vị thần, là đứa con của tôi. Tôi vẫn chưa biết được chúng tôi sẽ ôm ghì lấy nhau ân ái, cùng chung hưởng một giấc mộng dưới ánh trăng lạnh lẽo, yêu thương nhau trong ánh dương và phong ba, cùng cãi nhau, cười lớn, kêu gào. Cái kiểu yêu đó không tài nào miêu tả được, cứ tồn tại như vậy.
    Tôi còn nhớ tối đó ăn cơm còn có hai người nữa, một thương nhân ngành xuất bản người Anh và một nữ luật sư đã ly hôn sinh trưởng tại New York. Nghe nói mười năm trước, cô ta đã giúp bà vợ cũ người Do Thái của Muju lấy đi toàn bộ tài sản của anh. Sau đó chẳng may lại yêu phải anh và trở thành bạn gái anh suốt hai năm. Giờ đây, cô lại là bạn thân của anh. Cô cũng là bạn thân nhất của vợ thương nhân ngành xuất bản người Anh. Nghe ra có phần phức tạp, nhưng đó là quan hệ giao tiếp hiện đại rất điển hình.
    Tôi chỉ luôn nói chuyện với hai người này, có phần hờ hững anh chàng người Nhật có thân hình to lớn, ngón tay út bên trái có vết tật (Thật ra anh có một phần tư dòng máu Italia). Do oán hận trong lịch sử, Trung Quốc không thích người Nhật là một sự thật. Nhưng tôi càng để ý tới thói cứng nhắc, háo sắc và khẩu khí chủ nghĩa đại anh hùng của đàn ông Nhật.
    Thế nhưng trước khi bữa tối kết thúc, tôi không khỏi chú ý tới người đàn ông này. Không gian dịch chuyển giữa chúng tôi truyền tới một phản ứng hóa học mảnh mai. Không biết có phải do tiếng cười của anh, lời nói của anh là cái nhìn tần công tôi không hề che giấu, hay là miếng thịt bò bít tết do anh cương quyết ép tôi nếm thử được cắt ra từ đĩa của anh, không biết thứ gì đã thúc giục tôi để nhìn anh kĩ hơn vào phút cuối.
    Một người đàn ông La Tinh thích mặc áo điên rồ, có cổ và túi áo in hoa (sau này tôi mới biết là áo hàng hiệu Comme des Garcons giá ba trăm đô la một chiếc). Dưới chân để một cái túi to đùng như túi một chủ nợ (có thể chạy trốn khỏi tình nhân bất kỳ lúc nào). Gương mặt anh không nhìn thấy rõ nét đặc trưng của con lai và sự bình lặng ẩn đằng sau lớp sương mù. Nếu so với chiếc áo quá phô trương và cái túi xách, gương mặt đó qua nho nhã, đặc biệt là đôi mắt. Tôi không khỏi thừa nhận đôi mắt đó sáng vô cùng, giống hệt ngọn đèn vùi sâu dưới hầm mỏ hàng ngàn thước, cứ lấp lánh thứ ánh sáng quái dị.
    Thứ ánh sáng đó thậm chí có thể đột ngột khêu gợi được dục tính của người phụ nữ. Chí ít cũng là những người phụ nữ suốt đời dễ dàng bị ánh sáng đó mê hoặc như tôi?

  10. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    Sau ba, bốn lần gọi điện thoại và email hầu hết mỗi ngày, chúng tôi đã có cuộc hò hẹn đầu tiên, trước Noel chỉ có một tuần.
    Tối đó, đã bảy giờ nhưng tôi vẫn còn luống cuống sấy tóc trong buồng tắm. Trên ghế sô pha trong phòng khách và trên sàn nhà vứt la liệt giầy, quần áo, báo chí, và còn vài đôi tất chân dài vẫn chưa kịp kiểm tra xem có bị thủng hay không. Tiếng chuông cửa đã reo, tôi nói chõ vào cái máy ghi âm bên cửa: ?oXin chờ năm phút?.
    Trước giờ hẹn, tôi luôn không thể làm kịp mọi việc phải làm. Trước đây cũng vậy, trong tương lai cũng vậy. Có lẽ mẹ tôi đã sinh tôi trong một thời khắc đặc biệt. Trong số mệnh tôi hẳn đã ghi rõ một dòng ?oluôn trễ hẹn?.
    Cuối cùng cũng quyết định đi đôi giầy cao gót màu nâu hàng Ferragamo, phối cùng áo khoác màu long dê màu tím sậm, chỉ tìm thấy một chiếc găng tay da thêu hoa thủ công mua ở Roma. Tôi hít một hơi sâu, tránh để chiếc găng tay đang không biết lưu lạc ở đâu kia phá hỏng tâm trạng tôi.
    Mở cưa, đi xuống lầu, nhìn thấy một chàng trai cao lớn đang đứng trong gió lạnh, ra sức giậm chân, như một con gấu ngựa, lạnh tới mức muốn ngất đi. Đó là Muju.
    Anh nhìn thấy tôi, như thể thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười chân thành. Nụ cười đó khiến băng tuyết cũng phải tan chảy. Tôi đứng trước mặt anh, có phần ngượng ngùng, rất lạ.
    Anh ôm choàng lấy tôi. Lúc này tôi mới chú ý, ngoài cái ba lô to anh đeo sau lưng, trong tay anh còn xách một bao giấy lớn bên ngoài đề một hàng chữ to ?oCửa hàng Sakura Nishi? và một đôi **** màu đỏ và xanh đan nhau, khiến tôi nhớ tới lễ Noel sắp tới.
    ?oTặng em?, anh đẩy bao giấy trước mặt tôi.
    ?oCảm ơn anh, khách sáo quá? Là quà Noel sao??, tôi ước lượng cái bao nặng trịch, chịu không thể đoán ra nổi bên trong là cái gì.
    ?oKhông biết?, anh nói. ?oThôi. Anh chỉ cảm thấy cần phải tặng em thứ này. Hơn nữa, lại đúng dịp các tiệm đang giảm giá?, anh nói rất thành thực. Tôi phá lên cười: ?oBên trong là cái gì thế??
    ?oEm cứ bóc ra đi sẽ biết ngay?, gương mặt anh lại nở nụ cười như trẻ thơ.
    Tôi lao ngay tới xé bao giấy, bên trong là một thùng các-tông. Nhìn dòng chữ viết bên trên, té ra là một cái máy phun hơi.
    Tôi tròn cả mắt. Anh có phần hơi căng thẳng. ?oEm có thích không?... Có lẽ không lãng mạn lắm, nhưng anh nhớ có lần trong điện thoại, em từng ca thán New York quá khô, bật điều hòa lên lại càng không chịu nổi, khiến mũi em bị chảy máu??
    Mắt tôi lại càng mở to hơn, nhịn không nổi sắp phá lên cười. ?oEm đã nói vậy trong điện thoại sao??, tôi hỏi, ?oNhưng, em thực sự rất cần món quà này. Em là một đứa con gái thực tế. Dù sao máy phun hơi cũng tốt hơn hoa hồng gấp một trăm lần??
    Tôi nói rồi ôm anh, trao cho anh một nụ hôn nồng nàn. Hôn vào môi, chúng tôi đều bị điện giật.
    Chúng tôi vội buông nhau ra, cười ha hả. ?oỪ, New York đúng là khô thật?. Anh nói, như cố gắng giúp tôi che đậy niềm hưng phấn và bức bách của tôi.
    ?oCó lẽ, tốt nhất là? đặt nó vào phòng em trước đã?. Mặt tôi đỏ, có phần bẽn lẽn.
    Tôi nhấc chiếc máy phun hơi lên, xoay người chạy lên lầu. Anh chờ tôi trong một phòng khách nhỏ ấm áp dưới lầu.
    ?oCoco?, anh gọi tôi, ?oCứ từ từ thôi, đừng vội. Còn nữa, tốt nhất là em thay chiếc áo nào dày hơn đi. Cái nào đẹp nhất ấy. Bên ngoài gió to lắm?.
    ?oChà, lần đầu hẹn hò hiếm khi nghe thấy những đề nghị như vậy?, tôi kinh ngạc nghĩ, nhún vai.
    Khi tôi nghiêm túc cuộn mình trong chiếc áo khoác bằng lông vũ màu đen nặng trịch như một chiếc túi ngủ, xuất hiện trước mặt anh, anh lại mỉm cười.
    Tôi đã bị thu hút bởi tình cảm mà anh bày tỏ. Trên người anh có một hơi ấm rất kỳ lạ. Đó không phải là hơi ấm mà bạn có được khi rời khỏi lò sưởi, bếp lò hay từ cơ thể trần trụi của một người đàn ông. Hơi ấm kỳ lạ đó khiến tôi liên tưởng tới tử cung của mẹ và ngôi chùa thắp đèn dầu, thắp nên niệm kinh? Phía trước là những hồi ức trước khi tôi sinh ra, phía sau là hồi ức sau khi tôi sinh ra, đúng vào cái ngày đầu riên các Hòa thượng của núi Phổ Đà làm pháp sự quy y cho tôi.
    Những hồi ức như vậy đều dựa vào trực giác mơ hồ, phảng phất như không phải là thứ hồi ức tồn tại trong đầu, mà do sự tồn tại của từng tế bào nho nhỏ của da, thỉnh thoảng lại được giải phóng sau khi được kích thích khe khẽ như kiểu xúc giác. Có lúc, thứ trực giác đó còn chính xác hơn việc phân tích lý tính rất nhiều.
    Một cái máy phun hơi cùng cái áo khoác to ấm áp như chiếc túi ngủ, tôi nghĩ mình đã phải lòng Muju mất rồi.
    Đi qua bảy, tám khu phố, tới nhà hàng Malaysia ?oNyon-ya? trên đường Grand, do Hoa kiều Malaysia mở, rất gần với đồ ăn Trung Quốc. Tôi có một cái dạ dày ngoan cố nhất. Từ sau khi tới New York, hầu như ngày nào tôi cũng ăn cơm Trung Quốc. Đồ ăn Trung Quốc ở đây tuy không ngon như ở trong nước, nhưng có còn hơn không.
    Đồ ăn của họ khá ngon, nhất là món cơm dừa, cá hấp đậu tương, rau muống xào đậu nhự. Muju rất thích ăn, hơn nữa lại có thể ăn được rất nhiều. Anh tự nhận là một ngày phải ăn bốn, năm bữa. Nếu ăn không ngon, tâm trạng sẽ không vui. Và nếu tâm trạng đã không vui, sẽ rất ảnh hưởng tới sức khỏe của anh.
    ?oĐối với anh, vui vẻ và khỏe mạnh là quan trọng nhất?, anh nói.
    ?oThế tiền bạc thì sao??, tôi hỏi.
    ?oKhông quan trọng lắm, đủ dùng là được?. Anh chuyên tâm ăn đĩa cá, gỡ thịt khỏi xương sạch bong. ?oNhưng nếu có cơ hội giàu có, anh cũng không ngại gì mà bỏ lỡ đâu.. Anh phát hiện thấy, những người trở thành phú ông rất cần có dũng khí to lớn. Trong khi rất nhiều người không có dũng khí lại cứ tưởng tượng ra việc họ thực sự kiếm được tiền??
    Cách đánh giá về tiền bạc như vậy có chỗ độc đáo của anh.

    Ngoài việc viết dăm cuốn sách du lịch, dạy tư tưởng đạo giáo Trung Quốc và Yoga Ấn Độ ở một trung tâm sức khỏe cộng đồng, nghề chính của anh là nhà sản xuất phim tài liệu độc lập (nghe nói cũng là làm từ thiện. Rất hiếm người phát tài nhờ làm phim tài liệu). Anh có một phòng làm việc riêng trên phố Spring, không lớn hơn căn hộ 100 mét vuông của tôi ở phố Watts.
    Trong email, anh từng nhắc đến một chương trình phim tài liệu mà anh làm gần đây. Nhân vật chính trong phim là một ca sĩ có lương tâm và một chàng trai La Tinh tràn đầy nhiệt huyết. Cả hai người đều từng là bạn bè tốt của nhau.
    ?oGần đây làm phim như thế nào??, tôi hỏi.
    ?oKhó khăn hơn anh tưởng. Cứ một lúc máy móc lại có vấn đề, một lúc lại bị ngộ độc thực phẩm, rồi diễn viên cãi nhau với anh?, anh nói, ?oCó thể chơi thân với người Mỹ La Tinh, nhưng làm việc cùng họ quả là đau khổ?. Anh khẽ cười.
    ?oÀ, quên?, dường như anh nhớ tới một chuyện rất buồn cười, ?oAnh rất thích sách của em?.
    ?oThế là, cuối cùng anh cũng đọc rồi à??. Tôi thở phào, nở một nụ cười chiến thắng. Có lần, trong điện thoại, anh có khoe đã mua sách của tôi bản tiếng Anh và bản tiếng Nhật, nhưng không thích đọc lắm vì lo lắng nếu không thích cuốn sách có thể ảnh hưởng đến tình cảm mà anh đang dành cho tác giả.
    ?oThứ nhất là, sách và em là hai chuyện khác nhau. Hai là, anh không nhất thiết cứ phải thích em?. Ở đầu kia trong điện thoại, tôi đã phản kích như vậy. Nhưng vừa nói xong lại ân hận. Rõ ràng là ngữ khí hiển nhiên bị thương của tôi đã chứng minh rằng tôi rất coi trọng tới ý kiến của anh. Giữa nam và nữ nếu có quyền thương lượng, thì người mở miệng là tôi lại rơi vào tình trạng mất thế, dù cho giọng nói của tôi vang hơn và tốc độ nói nhanh hơn của anh.
    Im lặng hồi lâu, anh khẽ nói, ?oXin lỗi?.
    Tôi rất ghét từ ?oXin lỗi?. Đàn ông Trung Quốc không thích nói ?oXin lỗi? với phụ nữ, mặc dù thật đáng ghét, nhưng so với kiểu ?oxin lỗi? tràn lan khắp nơi trong văn hóa phương Tây lại càng đáng ghét hơn. Tất nhiên lịch sự phải có lễ nghĩa, nhưng thực tế nó như một bức tường băng giá được dựng nên ngăn cách bạn.
    ?oKhông sao. Cảm ơn anh đã gọi điện tới?. Tôi cố ý ngáp một cái, vội vã kết thúc câu chuyện.
    Thế là ngắt quãng vô duyên.
    Ngày thứ hai, anh vẽ một bức tranh hình một gương mặt xấu xí đang ăn đào, gửi qua email để chọc tôi cười.
    ?oCũng may mà đọc xong, anh vẫn thích nó?, tôi nhìn anh nói, hơi châm chọc.
    ?oĐọc một lượt tiếng Nhật và tiếng Hoa. Cũng may mà phần dịch tiếng Nhật khá tốt. em miêu tả rất nhạy cảm, giàu ý thơ?. Anh lờ tịt việc tôi vừa châm chọc.
    Tôi cảm thấy tin vào điều anh nói, bởi vì anh đem lại cho tôi cảm giác chân thành và thẳng thắn.
    Chúng tôi mỉm cười, nhìn vào mắt nhau. Trong khoảnh khắc cứ ngỡ như nhìn thấy chính mình trong gương.


Chia sẻ trang này