1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thiền của tôi - Vệ Tuệ

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Monica84, 05/01/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. khong_sau_rang

    khong_sau_rang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/01/2003
    Bài viết:
    251
    Đã được thích:
    0
    cộc cộc cộc, bạn Monica ới ời, khi nào rảnh thì post tiếp nhé bạn!dạo này thời tiết nắng mưa thất thường, giữ gìn sức khỏe nhé!!
    Đang hồi hộp chờ đợi không biết Coco sẽ viết tiếp những chương "yêu và sống" của mình như thế nào????
  2. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    31
    Thích một người có cần lý do không?
    Đừng đem tình yêu ra dọa anh. Hãy để chúng ta cùng đi dưới mưa.

    ?" Billie Holiday ?"
    Ngồi trong phòng khách sang trọng của anh, ánh đèn xanh đỏ trên cây Noel cứ nhấp nháy liên hồi. Còn một tháng nữa mới tới Giáng sinh.
    Chúng tôi ngồi trên sa lông xem đĩa DVD vừa mua. Đó là bộ phim The Bourne Identity do Matt Damon và Franka Potente đóng vai chính. Còn một đống đĩa lớn trên nắp ti vi. Một đô la một đĩa DVD bán đầy đường ở Thượng Hải luôn khiến khách Tây lần đầu tới đây đều tròn mắt vì hoan hỉ bất ngờ.
    Tôi không thích bộ phim này, nhưng có Franka đóng. Hồi ở Munich, tôi đã chuyện trò với cô cả một buổi chiều trong vườn một khách sạn đáng yêu, lại còn đi dùng cơm tối cùng nhau. Sau đó cô và tôi cùng xuất hiện trong buổi đọc tác phẩm của tôi. Cô có cái vẻ mọt sách rất hiếm gặp ở các minh tinh Hollywood. Cách diễn của cô trong phim Run Lola Run quá xuất sắc. Nick cũng là fan hâm mộ cô.
    Phim mới xem được một nửa, tôi đột nhiên thấy nhức đầu.
    ?oEm phải về đây?, tôi nói.
    Anh ôm mặt, lẩm bẩm: ?oQuen em bấy lâu, đây là câu em nói nhiều nhất?.
    Tôi cúi đầu.
    ?oEm không thích anh tí nào sao??, anh hỏi, mắt dán chặt lên màn hình, tinh thần ủ rũ. ?oTrước khi em nói ?oEm phải về?, anh có thể làm em thích anh được không? Chả lẽ không thể thích được một chút xíu thôi sao??, anh nói mà vẫn không nhìn tôi.
    Dáng vẻ buồn bã của anh khiên lòng tôi xao động. Thực ra, ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã bị trúng độc, đã anh muốn thiêu rụi tôi thành tro.
    ?oAnh thích em sao??, tôi hỏi. Rõ ràng đây là một câu hỏi ngu ngốc.
    ?oThế em nghĩ sao??, anh quay đầu lại, mỉm cười. Có vẻ anh rất thích những phút giây tôi ngốc nghếch.
    ?oTại sao??, tôi hỏi.
    ?oThích một người cần phải có lý do sao??, anh vặn lại.
    ?oEm vẫn đang yêu một người khác?, tôi nói. Khuôn hình trên ti vi bỗng lóe lên, nam nữ nhân vật chính đang ôm nhau khóc, nước mắt tôi cũng rơi xuống.
    ?oÔi?, anh thở dài, ôm lấy tôi, xoa đầu tôi, ?oEm cứ như vậy làm anh yêu em thật đấy? Rất muốn bế em lên giường, nhưng không thể nhân cơ hội được. Trừ phi tới một ngày nào đó, tự em muốn leo lên giường anh?.
    ?oAnh có thể tiễn em về được không??, anh dịu dàng hơn.
    Chúng tôi giã biệt ở ngoài cửa nhà tôi. ?oNgày mai em có rảnh không? Anh muốn gặp em hàng ngày trước khi anh đi?, anh nói. ?oHãy nhớ tới những phút giây chúng ta bên nhau. Mỗi thời khắc đều rất vui vẻ. Chúng ta còn cùng xem DVD. Lẽ nào điều đó không có ý nghĩa gì sao? Anh thực lòng thích em đấy, nếu không đã không tặng sách của Hermann Hess echo em. Hãy nhìn anh đi, hãy nghe anh nói đây, cưng. Em rất khác những người khác, đầy mâu thuẫn. Nhưng anh lại mê em vì điều đó?.
    Tiếp đó, tối nào chúng tôi cũng ra vào các nhà hàng và quán bar ở Thượng Hải. Có lúc anh mang theo trợ lý là một cậu người Mỹ đeo kính cận. Tôi cũng mời Chu Sha và Hỉ Nhĩ cùng đi.
    Nick biết Eric sắp tới Thượng Hải. Anh nói với Chu Sha: ?oTôi rất lo lắng cho Eric. Bề ngoài trông anh ta rất lý trí, nhưng thực chất lại rất mơ mộng?.
    Chu Sha đáp: ?oCòn tôi lại lo lắng cho chính tôi. Giờ đây, tôi đã quá mụ mẫm với đàn ông?.
    Hỉ Nhĩ nói: ?oTôi vừa đọc một bài báo, trong đó viết rằng, người có môi mỏng rất lả lơi, người có môi dầy có thể tin cậy được?.
    Thế rồi chúng tôi cùng đồng loạt ngó môi của Nick. Anh mỉm cười với chúng tôi, để lộ hàm răng trắng tinh.
    Nick miêu tả cuộc sống đêm ở Thượng Hải là ?ocực kỳ đặc trưng cho cuộc sống đêm ở các thành phố lớn?. Quả thực, cuộc sống đêm ở Thượng Hải rất phức tạp và phóng đãng. Nhưng nó quả thực khác biệt rất nhiều so với ba năm về trước. Các nghệ sĩ cá tính cứ ít dần trong khi dân CEO mặc đồ veston bó chặt như chiếc dù che mưa lại ngày càng tăng.
    Dù tới đâu, niềm hứng thú nhất của tôi vẫn là nhà vệ sinh. Tôi cho rằng nhà vệ sinh tốt hay xấu sẽ nói lên chất lượng của nhà hàng đó cao hay thấp.
    Toilet của nhà hàng TMSK có một đóa hoa sen lớn bằng thủy tinh. Đặt tay lên trên, vòi nước mảnh mai bên trong sẽ tự động phụt nước lên từ đài hoa. Điều này có liên quan tới tín ngưỡng Phật giáo của người chủ nhà hàng. Trên các bức tranh treo trước cửa toilet ở câu lạc bộ số 7 vẽ hình một người đàn ông béo mập đang cúi đầu đếm một xấp tiền dầy cộp. Câu lạc bộ này vốn là chỗ ở của Đỗ Phong Sênh ?" đại ca xã hội đen lớn nhât Thượng Hải thập niên 30, 40. Toilet ở tiệm The Doors lại gắn rất nhiều gương, bạn có thể thỏa sức ngắm nghía.. Song kiểu như vật hiện lại quá phổ biến. Còn Va Va Room lại đính đầy hình con **** trên tường, nom rất hoa lệ, nhưng ngắm nhiều quá cũng thấy nổi da gà. Còn toilet trong nhà hàng Trung Quốc lầu thứ 88 trong Grand Hytt lại có một mặt tường gương, cảm giác cả thành phố đang đi toilet.
    Toilet trong Park 97 từng dẫn đầu phong trào ở Thượng Hải. Đèn màu hồng phấn, ghế sô pha đỏ, hoa trắng. Dưới ánh đèn đỏ, làn do của các bà các chị nom càng sáng và trơn mình, ngay cả lớp quầng thâm dưới mắt cũng tan biến. Lúc vừa mới khai trương, từng có một nữ nhân viên mát xa người Thượng Hải, tuổi trạc trung tuần, mặc đồ trăng đúng sẵn ở cửa toilet. Nếu khách nào có nhu cầu, trả một ít tiền, có thể ngồi xuống ghế tận hưởng những phút giây mát xa.
    Thật nhớ cô nhân viên mát xa đó biết bao. Gương mặt cô luôn nhạt nhòa, nếp gấp trên chiếc áo trắng của cô như vừa từ một chiếc rương cũ kĩ còn tỏa mùi thơm bò ra.
    Hôm đó mưa *****ốt ngày. Trời đột ngột lạnh kinh khủng. Tôi ngồi nhà viết nhật ký.
    Bật điều hòa nên trong phòng rất ấm. Nhưng ngoài lớp kính kia là một thế giới hoàn toàn khác. Tôi rất ghét thời tiết lạnh, nhưng lại thích trời mưa. Muju từng nói, điều này có liên quan tới âm khí trên người tôi. Nhưng tôi lại cho rằng bởi có liên quan tới chứng huyết áp thấp của tôi. Muju cũng từng nói chưa từng gặp phụ nữ nào đầy mâu thuẫn như tôi, trên người luôn đầy ắp hai dạng năng lượng khác nhau. Theo cách của các đạo gia Trung Quốc chính là: ?oDương thịnh, mà âm cũng thịnh?.
    Tôi gấp cuốn nhật ký lại, đứng trước cửa sổ ngắm mưa một lúc. Mưa vẫn to sầm sập, rào rào mãi không ngớt. Cả thế giới như thể đang khóc than trong biệt ly. Như vậy càng có cảm giác an toàn hơn trong nhà. Tôi bất giác mỉm cười.
    Hôm nay là ngày cuối cùng Nick ở Thượng Hải. Một tiếng đồng hồ nữa, anh sẽ đi xe tới đón tôi cùng đi ăn đồ Italia. Từ khi anh đến Thượng Hải, chúng tôi hầu như toàn cùng nhau đi ăn tối, chẳng có chuyện gì khác.
    Nhưng lần này phải có một vài thứ đặc biệt. Cả hai đều thắc thỏm không yên cũng vì chuyện này. Tôi không sợ ******** với đàn ông. Trái lại, tôi còn rất vui vì điều đó. Nhưng đối diện trước Nick, thật kỳ lạ, tôi nhớ tới hai từ ?otrinh tiết?. Có lẽ sự ?otrinh tiết? đó chính là tượng trưng cho cái tôi.
    Thú vị là Nick ở Thượng Hải lại kín đáo hơn khi ở New York và ở Tây Ban Nha rất nhiều. Nếu không, chúng tôi không dễ gì ở bên nhau bình yên vô sự suốt nhiều ngày qua.
    Tôi đi hết từ phòng này sang phòng khác, đã thay đồ đẹp. Tất nhiên vẫn là tơ lụa như thường lệ, màu đen pha xanh lá cây, bó sát người. Rồi đột nhiên tôi nhớ ra còn thiếu cái gì đó, thế là tôi chạy vào buồn ngủ, lôi ra đoi hoa tai bằng ngọc đỏ mà Muju tặng tôi ở Argentina, đeo lên. Sợi dây chuyền bạch kim không dùng được vì không hợp với bộ trang phục hôm nay.
    Tôi ngắm mình trong gương, nhoẻn cười. Quả thực cô gái trong gương rất thích cục diện phức tạp, đầy ắp mâu thuẫn.
    Điện thoại réo vang. Xe của Nick đã chờ ở dưới lầu.
    Tôi đổi đôi giày cao gót hàng hiệu Via Spiga, đi xuống lầu. Anh mở cửa xe, cầm ô chạy về phía tôi. ?oNhanh lên cưng, chúng ta phải bơi đi ăn tối?.
    Xe chạy rất chậm trong mưa lớn. Lúc này cũng đang giờ cao điểm giao thông. Nick xoay đi xoay lại ngó nghiên, có vẻ khó chịu lắm.
    Tôi sờ tay anh, mỉm cười: ?oAnh thấy thế nào??.
    Anh hôn tay tôi, ?oTốt hơn nhiều rồi?. Mắt anh không còn dán chặt vào những dãy xe kẹt cứng dưới mưa trên đường nữa, mà chuyển sang ngăm tôi. Một lúc sau, anh nói: ?oEm biết không? Em có quá nhiều khác biệt với em mà anh vừa biết?.
    Tôi mỉm cười, đợi anh nói tiếp. Vì vậy, anh nói: ?oEm xem, em cười còn nhiều hơn cả khi ở New York và ở Tây Ban Nha?.
    Tôi cười tít cả mắt lại, ?oVậy sao? Thật ra anh cũng khác nhiều lắm?.
    ?oCái gì??, anh nói.
    ?oSo với trước, anh biết quan sát hơn. Tuy vẫn còn nặng cái tôi nhưng cũng dần băt đầu biết quan sát những phần khác ngoài anh?.
    Anh phá lên cười, ?oChà, em rất ngọt ngào?.
    Tiệm ăn Italia có tên ?oĐệ nhất Thượng Hải?. Những vị khách danh tiếng như Pavarotti đều từng đến đây.
    Chúng tôi vào chỗ đã đặt sẵn. Nhân viên phục vụ đi tới, mặt mũi tươi cười rạng rỡ. ?oCó socola và rượu vang đỏ ngon không??, Nick hỏi.
    ?oAnh sẽ giúp em thích những đồ ăn khác ngoài đồ ăn Trung Quốc?, Nick hứa với tôi. ?oKhông sao?, tôi đáp rồi nhấc thực đơn lên. Trong đó đã có dịch sẵn tên các món ăn sang tiếng Trung.
    Chúng tôi im lặng, chọn đồ ăn, rồi bắt đầu ăn.
    ?oNói gì đi chứ?, tôi đặt dao nĩa xuống, nhìn anh, không quen với một Nick quá trầm tĩnh.
    ?oĐêm nay ở với anh nhé!?, anh nói, nhìn tôi đăm đăm. Đôi mắt xanh không chớp, khóe miệng run rẩy, như thể dù ai nói ?okhông? đi nữa, anh cũng sẽ tung một quả đấm tức thì.
    Ăn cơm, tính tiền xong, anh vui vẻ hẳn, cõng tôi đi cầu thang bộ từ lầu ba xuống lầu một. Thoạt đầu, tôi còn cố giằng co để anh buông tôi ra, sau lại sợ bộ đồ bó sát sẽ rách nên đành buông xuôi. Do anh cõng tôi nên cặp đùi tôi lồ lộ thật khiếm nhã từ đường xẻ cao của chiếc xường xám. Đương nhiên, lần này cũng khiến dân tình phải choáng ngợp nhìn theo. Đừng quên, anh rất thích khác người.
    Tôi ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh cây Noel Faragamo, chân gác lên chiếc bàn cà phê trước mặt, tay cầm điều khiển ti vi, không ngừng đổi kênh. Trên kênh CNN thời sự đang thông bào Nhà trắng tuyên bố không loại trừ khả năng phát động tấn công quân sự vào Iraq. BBC đang nói đến vấn đề vũ khí hạt nhân của Bắc Triều Tiên. Cuối cùng tôi chuyển sang kênh MTV, xem mấy cô bé mặc đủ sắc cầu vồng vừa nói vừa hát.
    Nick cầm đủ thứ trong tay, chạy qua chạy lại giữa mấy phòng, ?oAnh ghét nhất là dọn đồ?, anh nói, ?oNếu chúng mình lấy nhau, em giúp anh xếp hành lý nhé??.
    ?oNếu em giúp anh xếp hành lỳ, anh sẽ lấy em phải không??, tôi vặn lại, mắt vẫn dán lên ti vi.
    Anh đặt một ly nước ép cà rốt và một thanh socola trước mặt tôi. ?oCám ơn anh?, tôi nói, ?oAnh thật chu đáo?.
    ?oTối nay, anh là nô lệ của em?, anh nói, ?oNếu em không hài lòng, có thể lấy roi đánh?.
    Chúng tôi dùng toilet khác nhau. Anh nhường cho tôi cái nom dễ chịu hơn. Tôi ngồi thừ ra trong bồn tắm gặm móng tay, mãi cho đến khi anh gõ cửa.
    ?oCòn năm phút nữa?, tôi nói, có thể cảm thấy anh đang đứng đợi ngoài cửa.
    Năm phút đã qua, anh lại gõ cửa, ?oCoco, em không sao chứ??.
    ?oEm rất ổn?, tôi đáp, chậm rãi đứng lên khỏi bồn tắm, lau người, bôi lên một lớp kem dưỡng. Rồi mặc lại chiếc xường xám màu đen pha xanh, đeo lại đôi hoa tai bằng ngọc đỏ.
    Mở cửa, anh kinh ngạc nhìn bộ đồ trên người tôi, ?oEm muốn làm gì vậy??.
    Tôi nằm trên giường, anh vuốt ve lên làn lụa trơn láng trên người tôi. ?oĐẹp như vậy mà phải xé thật đáng tiếc?, anh nhìn tôi, thở hổn hển, nom rất bị kích động.
    Tôi hôn anh thật sâu rồi buông ra. ?oCứ xé đi, tiếng lụa bị xé là thứ xuân dược tốt nhất thế gian này?, tôi rì rầm.
    ?oNgày mai em mặc cái gì về nhà??, anh đột nhiên nhớ ra.
    ?oTrong túi em có đồ khác rồi?. Chúng tôi nhìn nhau vài giây, rồi không nhịn nổi, cười phá lên.
    ?oTrời ạ, anh chưa gặp người phụ nữ nào như em?, anh nói, ?oAnh sẽ quay lại ngay?.
    Anh uống khá nhiều, đã biến thành thần rượu, đột nhiên trở nên vô cùng tàn ác. Động tác xé chiếc áo lụa của tôi rất thuần thục. Từng miếng lụa bị xé vụn rơi lả tả như cánh hoa, mang nét suy đồi cổ điển. Tiếng lụa bị xé không có gì có thể so sánh nổi, thật yếu ớt, ngon lành, như tiếng vọng hoan hỉ điên rồ từ sâu thẳm cơ thể.
    Mang theo niềm hoan hỉ cuồng nộ, chuẩn bị vứt bỏ tất cả. Đúng vậy, tất cả? Cả thế giới đều bị xé nát. Chúng tôi như những mảnh lụa bị xé bay trong không trung. Cứ bay mãi, bay mãi, không cảm giác, không một tiếng động.
    Thở hổn hển. Ý thức chợt ùa về. Tôi kinh hãi phát hiện ra giữa đùi mình một mảng ướt đẫm. Anh không hề dùng bao cao su.
    Nhảy vội xuống giường, lao vào phòng vệ sinh.
    Anh chạy theo, ôm tôi từ phía sau, ?oTrời ơi, em lo cái gì??.
    Tôi lắc đầu, ?oKhông biết?. Anh mở vòi hoa sen giúp tôi rửa. Cử chỉ anh thật ân cần, thế nên tôi cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều. ?oNào, giúp anh một tay?. Anh tắt vòi hoa sen. ?oCái gì vậy??, tôi hỏi.
    Anh đã đứng trước bồn cầu.
    Sáng hôm sau, chúng tôi vội vã hôn từ biệt nhau. Anh ra sân bay, tôi trở về nhà. Nhân viên khách sạn cũng mang luôn cây Noel Ferragamo về nhà tôi.
  3. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    32
    Một người đi, một người lại đến
    Hỏi: Gió thổi lá cờ bay. Vậy gió đang chuyển động hay cờ đang chuyển động?
    Thiền sư Tuệ Năng đáp: Không phải cờ đang chuyển động, cũng không phải gió đang chuyển động, mà là tim của bạn đang động.

    Sáng sớm chia tay với Nick, tiết trời rất lạnh và âm u. Không khí thoảng một mùi than cháy. Chim chóc bay hết không còn chút dấu vết, dưới các gốc cây còn sót lại những chiếc lá cuối cùng.
    Tôi mệt mỏi trở về nhà, đi thẳng tới chiếc điện thoại.
    Khi nghe thấy giọng của Muju ghi âm lại, tôi đột nhiên lại thấy thấm thía cảm giác thần bí và bất lực mà số phận đem lại. Một luồng khí to lớn như bao phủ lấy tôi. Tôi cũng không hiểu nổi bên mình đang sắp xảy ra điều gì. Tôi chỉ có thể chấp nhận.
    Muju thông báo anh đang tham gia một triển lãm phim độc lập, mang theo bộ phim tài liệu về ca sĩ Julio của nước cộng hòa Dominican tới tranh giải. Thời gian trước, quả thực anh bận tới mức tưởng phát điên lên, lại đúng vào dịp làm hậu kỳ của phim tài liệu. Rồi lại vừa nhận mấy khách hàng quảng cáo mới, tất nhiên chỉ nhằm mục đích kiếm tiền.
    Anh nói dự định hai ngày sau sẽ tới Thượng Hải. Đây là một quyết định rất đột ngột, vì đột nhiên anh rất muốn gặp tôi. Anh để lại số điện thoại của anh ở Tokyo, rồi gửi tới một nụ hôn. ?oGặp em ở Thượng Hải!?, anh nói.
    Tôi nghe đi nghe lại mấy lần đoạn băng ghi âm những lời nhắn của anh. Không chỉ nghe được tiếng anh, mà còn cố ngửi cái mùi quen thuộc trên cơ thể anh. Không biết tới giờ, rốt cuộc anh có tình cảm gì và suy nghĩ như thế nào về tôi. Tới Thượng Hải để nối lại quan hệ hay để tuyên bố chia tay thực sự và chuyển thành bạn bè?
    Tôi gọi cho Hỉ Nhĩ. Cô vẫn đang ngủ. ?oXin cậu đấy, người đẹp ơi, đợi mình tỉnh giấc, nhất định sẽ gọi lại cho cậu?, cô nói rồi gác máy.
    Lại gọi cho Chu Sha. Chị đang dự một cuộc họp quan trọng. Thư ký của chị kêu tôi để lại lời nhắn, tôi gác máy luôn.
    Không ai có thể cùng tôi chia sẻ niềm hưng phấn và những nhức nhối trong phút giây này.
    Tôi quyết định làm bữa sáng cho mình. Tắm xong, ngồi thiền suy ngẫm, gửi lời nguyện cầu lên thánh thần trên cao.
    Hỉ Nhĩ lái chiếc xe Beetle màu xanh, phóng như bay trên đường cao tốc, tôi ngồi bên cạnh cô. Chúng tôi đang trên đường tới phi trường Phổ Đông. Nhạc trong xe mở váng trời, làm phân tán bớt một phần sức chú ý của tôi.
    Hỉ Nhĩ cứ huyên thuyên không ngớt: ?oMình phải xem rốt cuộc anh ta là dạng người nào, có đáng để mình phải lái xe ra tận nơi đón như thế này không. Nói thực nhé, cậu để tâm tới người đàn ông này như vậy khiến mình thấy có một số vấn đề. Nghĩ lại xem, hồi ở New York, anh ta có thích ra phi trường đón cậu không?... Khỉ gió thật, sao lắm xe thế không biết? Cứ thế này, khéo một tiếng nữa cũng chẳng đến nổi?.
    Tôi nhai kẹo cao su, không đáp.
    ?oTại sao, tại sao??, Hỉ Nhĩ nói bằng giọng kim kiểu lời hát trong mấy bộ phim hoạt hình, ?oTại sao phụ nữ lại ngốc nghếch như vậy??.
    Xe dừng lại tại bãi đậu xe trên phi trường. Tôi đắp thêm một chút phấn rồi xoay người lại, hỏi Hỉ Nhĩ, ?oNom mình thế nào??.
    ?oNom như chưa đánh tí nào vậy?, cô liếc qua, đáp.
    ?oMình cần hiệu quả như vậy?, tôi cả quyết.
    Trong phòng chờ đông nghịt, có một cô gái trang điểm kĩ lưỡng tay ôm một bó hoa tươi, ?oCó đánh chết mình cũng không mang hoa tới đón người được?, tôi nói nhỏ bên tai Hỉ Nhĩ.
    Đúng lúc đó, loa phát thanh thông báo chuyến bay mà chúng tôi mong đợi đã tới.
    Tôi bỗng căng thẳng lạ thường, cứ đi đi lại lại, giậm chân không ngớt, tay đổ mồ hôi. Hỉ Nhĩ tháo ngay cặp kính đen, gác lên đầu, mắt thao láo lấp lánh dán chặt vào dòng người đổ ra từ cửa. ?oMình phải ngắm kĩ anh ta mới được?, cô lẩm bẩm.
    Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy bóng dáng của Muju. Đúng lúc tôi quay đầu lại, chợt thấy anh. Trong đám dân châu Á, nom anh cao to hẳn, song cũng gầy sụt đi không ít. Anh đi ra từ một cửa khác và cũng nhìn thấy chúng tôi, vội vã đẩy va ly, sải bước tới.
    Thật lạ, cả tôi và anh đều có phần ngượng ngùng, ôm nhau một lạt, có vẻ vội vã, không được đắm đuối tới thần xiêu phách lạc như tôi hằng tưởng tượng nhiều lần. Tôi giới thiệu anh với Hỉ Nhĩ. Cô chìa tay ra nhưng anh đã cúi xuống thơm lên hai má cô. Hỉ Nhĩ bị bất ngờ, má bừng đỏ, nom thật đáng yêu.
    Rồi cô cũng nhạy cảm chú ý tới ngón tay khuyết tật của Muju. Sau này, cô nhận xét với tôi rằng trên người Muju có chất thần bí của người cổ đại xưa.
    Chúng tôi lại lái xe một tiếng đồng hồ quay về thành phố. Trên hàng ghế trước của chiếc Beetle có hai cô gái gầy mảnh, trên hàng ghế sau có một người đàn ông cao to như con gấu nhưng phải cố còng lưng ngồi lom khom. Loại xe này vốn chỉ dành cho phụ nữ, và mang tính bài trừ đàn ông.
    Nhưng trên đường, Muju nom rất vui mừng. Được hai cô gái xinh đẹp lái một chiếc xe đẹp đẽ tới đón, đàn ông nào chả thấy ngạc nhiên vì được sủng ái. Anh thấy Hỉ Nhĩ và chiếc xe của cô rất đáng yêu.
    Tới chung cư nhà tôi, Hỉ Nhĩ mời ăn tối một lần nữa rồi lái xe đi. Chúng tôi xách hành lý lên lầu.
    Muju vừa vào cửa đã bị sững sờ bởi mọi thứ trong phòng. ?oKhông ngờ lại sạch sẽ như vậy?, anh khen. Nhất định anh nhớ tới hồi ở New York, tôi có thể dọn dẹp với tốc độ rất nhan tới mức không nhận ra. ?oGiờ đây, em khác hẳn so với hồi ở New York nhỉ?.
    Anh lại nói tiếp, ?oCăn hộ của em rất đáng yêu?. Ý anh muốn nói tới cái cầu thang có tay cầm bằng gỗ thập niên 30 của thế kỷ 20 và phong cách biệt thự xa xưa kiểu Pháp với ban công ngoài trời rất lớn. Những ngôi nhà cổ cho thuê kiểu này ở Thượng Hải vốn rất nhiều, nhưng ngày nay đã ít dần.
    Rồi anh lại nhìn thấy cây Noel Ferragamo như một đạo cụ trong phim Cuộc chiến tranh giữa các vì sao đặt trong phòng khách. Anh đi tới, ngắm một lúc, không phát biểu câu nào. Tôi bưng một tách trà từ nhà bếp ra, nhìn thấy dáng anh đứng trước cây Noel, lòng không khỏi lo lắng anh có giác quan thứ sáu sẽ cảm nhận được sự tồn tại của một người đàn ông khác.
    Chúng tôi bưng trà đi ngắm hết phòng nọ phòng kia ở trên và dưới lầu. ?oAnh thực sự thích căn hộ của em?, anh nói.
    ?oĐây là phòng của anh?, tôi chỉ vào một căn phòng có bàn làm việc, ghế, đèn bàn rất đẹp, máy fax và một số đồ chơi bằng hạnh đào. Anh nhìn đám đồ chơi này, rồi lại nhìn tôi. Tôi cười, giả bộ không có chuyện gì, bỏ ra ngoài.
    Anh ôm chầm lấy tôi từ phía sau. ?oAnh không thể không yêu em?, anh thì thào vào tai tôi. Hơi nóng phả ra từ miệng anh thổi và tai tôi, khiến tôi như tan ra, toàn thân run rẩy, tim đập gấp gáp, mắt nhắm nghiền. Đây là một dạng phản ứng sinh lý, cũng là một dạng phản ứng tâm lý.
    Hầu như suốt cả buổi chiều, chúng tôi chỉ ở trên giường. Ân ái, tâm sự, thiếp đi, rồi lại ********.
    Đây cũng là lần đầu tiên anh tới Thượng Hải. Tôi ở Thượng Hải, căn hộ cổ kiểu Pháp của tôi, chiếc giường lớn, mềm mại, tỏa mùi hương hoa và nước mưa dịu, tất cả như tạo nên một bầu không khí đầy ắp quyến rũ, không tài nào cưỡng lại nổi. Đó là một lời nguyền theo kiểu tình cảm phương Đông liên quan tới tình yêu và ********, không ai có thể phá vỡ nổi.
    Chúng tôi trần trụi dưới lớp chăn lụa màu vàng nhạt, đầu gối len chiếc gối lụa cùng màu. Anh im lặng, dùng ngón tay khẽ vờn mấy lọn tóc dài của tôi xòa ra.
    Một cảm giác gắn bó lâu năm lại ùa về. Tôi thấy anh vẫn yêu tôi, và tình yêu đó còn sâu đậm hơn trước đây.
    ?oMùi của em rất thơm?, Muju khen. Anh luôn nói câu này sau khi ân ái xong. Anh rất nhạy cảm trước mùi thơm của tôi tỏa ra sau đợt cao trào. Người phụ nữ vốn như một thứ hương liệu, và ******** chính là một quá trình đốt nóng thứ hương liệu đó.
    Tôi khẽ tựa vào lòng anh.
  4. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    Rất lâu sau, tôi khẽ nói: ?oĐể lại một dấu ấn trên người em đi!?.
    Anh nhìn tôi.
    Tôi xoay người lại, dán chặt người lên thân hình anh, rồi ra sức hôn rất lâu lên cổ anh. Một vết đỏ như máu trông phát sợ. ?oNhư thế này này?, tôi dịu dàng nói. ?oAnh làm như thế đi. Anh có thể làm bất cứ điều gì trên người em. Nó thuộc về anh mà. Nhưng xin anh nhất định phải yêu nó. Anh không được ngừng yêu nó?.
    Anh nhắm mắt lại, ôm tôi chặt cứng tới mức không thể cựa quậy được. ?oAnh không ngừng yêu em?, rất lâu sau anh nói, ?oCó lúc dù hai người không ở bên nhau, trong mắt người ngoài, có lẽ họ không còn yêu nhau nữa nhưng điều đó không đúng. Tình yêu vẫn còn. Dù bạn không ý thức được nhưng tình yêu không bị mất đi. Nó vẫn ở đó?.
    Tôi nhắm mắt, nhưng như nhìn thấy căn phòng ngập nước. Chúng tôi trôi trên mặt nước, bốn bề thơm ngát. Cũng không thấy bất kỳ sự tồn tại của ai khác, như thể cách xa với thế giới, chỉ có tôi và anh run rẩy nép bên nhau.
    ?oEm yêu anh?, tôi nghe thấy giọng nói của mình nhưng cứ phảng phất như trong mơ vậy. Tình yêu vốn tòn tại cùng những giấc mơ.
    Chúng tôi tới ?oThượng Hải 1933?, Muju chỉ ở lại Thượng Hải hai ngày. Đi bộ có thể chỉ cho anh xem một số chi tiết liên quan tới thành phố mà khi ngồi xe không thể nhìn thấy được. Khu trung tâm Thượng Hải y hệt như Manhattan, rất thích hợp với việc đi bộ, bởi có thể cảm nhận được màu sắc, không khí và sức mạnh.
    Khi đi qua một nhà thờ nhỏ, nhìn thấy một đám người đang vây quanh, Muju mang máy hình tới, chụp bốn ông già tổng cộng cũng phải gần ba trăm tuổi đang xoa mạt chược. Điều này khiến anh rất vui. Ông già, mạt chược đã thỏa mãn một phần những tưởng tượng về văn hóa của anh đối với Trung Quốc.
    Đi qua cổng nhà thờ là mấy tòa cao ốc sừng sững, có ngẩng đầu lên cũng không thấy đỉnh. Bên cạnh vẫn còn một cao ốc khác đang xây dở được một nửa, bên ngoài phủ một lượt lưới an toàn màu xanh rêu.
    Đi trên đường Hoài Hải được một lúc, Muju phát hiện ra: ?oPhụ nữ ở Thượng Hải quyến rũ hơn và khôn khéo hơn đàn ông?. Anh nói, ?oCó lẽ do bẩm sinh em đã nhạy cảm hơn và có óc quan sát hơn các phụ nói chung?. Tôi đùa với anh, như quả thực những gì anh nói đều đúng cả. Đây là một thành phố của phụ nữ.
    Chúng tôi đã đến ?oThượng Hải 1933?. Hỉ Nhĩ giúp chúng tôi đặt một vị trí rất dễ chịu. Ghế mềm màu đỏ, nệm tựa màu xanh, rất có cảm giác Trung Quốc. Từ đây có thể nhìn thấy một dãy đèn nhấp nháy trên phố.
    Hỉ Nhĩ trong bộ đồ đen tuyền xách theo một ***g chim rỗng từ trong bụi trúc xanh đi ra. Nom cô rất buồn. ?oCon chim bị chết rồi?. Cô than vãn, rồi ôm chúng tôi. Có thể ngửi thấy mùi nước hoa có tên ?oNha phiến? trên người cô.
    ?oMình sẽ quay lại ngay?, cô lại mất hút sau đám trúc, dáng đi lắc lư thật đặc biệt.
    Muju cứ quay phim suốt. ?oỞ đây mọi thứ đều như phim vậy?, anh nói, rồi đặt ống kính trước mặt tôi. ?oVui mừng chào đón tới Thượng Hải 1933?, tôi gửi một nụ hôn gió tới ống kính.
    Nhân viên mang thực đơn tới, Muju có thể cố đọc hiểu một số từ Trung Quốc, nhưng bên trên đã có sẵn một dòng tiếng Anh tên các món ăn. Trong đó có một món đắt nhất là ?oYêu cơ dao bén?. Anh hỏi đó là cái gì. Tôi giải thích đó là biệt danh của cô chủ Hỉ Nhĩ, ám chỉ giá cả quá mắc, như chém cổ khách hàng vậy. Còn tên gốc của món ăn này phải là ?oPhật nhảu tường? mới đúng. Nghe nói đây là một món ăn của các đạo gia, phải ăn liền trong ba ngày. Tổng cộng có một trăm linh tám món ăn được xếp trong cuốn ?oMãn Hán toàn tịch? tập một. Hơn hai mươi loại sơn hào hải vị như bào ngư, vây cá, trứng thiên nga, móng heo? làm nguyên liệu, cùng nhiều loại hương liệu mấy trăm năm không đổi. Căn cứ theo tỉ lệ, lửa được đun to hay nhỏ, thời gian chế biến dài hay ngắn mà cho thêm nguyên liệu. Lại chế thêm cả nước hoa quả nên mùi thơm ngây ngất, lan sang cả các nhà hàng xóm. Truyền thuyết nói loại đồ ăn này, dù Phật tổ ngửi thấy cũng muốn từ giã đời thiền, nhảu tường đi tìm.
    Muju nghe xong, mặt đầy thèm muốn, ?oMới nghe nói, nước dãi đã chảy đầy rồi?, anh nói, ?oChúng ta gọi món này nhé?.
    ?oHọ không thường xuyên làm món này. Thứ nhất là do quá đắt, ít người gọi. Thứ hai là các nguyên liệu pha chế đắt tiền không phải lúc nào cũng có. Phải đi hỏi đầu bếp trước đã?.
    Lúc này Hỉ Nhĩ lại đi ra với mùi hương ?oNha phiến?.
    ?oCó món Phật nhảy tường không??, Muju hỏi.
    ?oAnh muốn nói tới món Yêu cơ dao bén phải không??, Hỉ Nhĩ phản ứng lanh lẹ, chỉnh ngay anh, ?oNhưng món này làm rất mất thời gian?. Cô giơ tay vẫy một nhân viên mắt xanh lam tới, ?oĐi hỏi đầu bếp xem có món Yêu cơ dao bén không??.
    ?oNếu gọi món này, không còn muốn ăn các món khác đâu?, tôi nói, giơ tay túm lấy cái eo thanh mảnh của Hỉ Nhĩ và bắt chước tiếng của mèo: ?oHỉ Nhĩ, Yêu cơ dao bén? Công chúa Thượng Hải?.
    Hỉ Nhĩ bị nhột, vội vã gỡ tay tôi ra, ?oĐược rồi, được rồi. Cậu trả tiền món này, mình tặng cậu bất kỳ món nào khác, lại thêm cả rượu Hoàng Tửu ngon nhất Trung Quốc nữa. Trà ngon hạng nhất phục vụ miễn phí không giới hạn. Nếu dạ dày hai người có thể nhồi nhét được nhiều thứ đến vậy?.
    May mà nhà bếp có món ăn đó, vốn làm sẵn cho một khách quen. Nhưng vị khách đó có việc đột xuất không đến kịp nên họ đưa cho chúng tôi.
    Muju lấy máy quay ghi hình lại một đĩa to đùng những thức ăn đẹp đẽ bốc hương thơm nghi ngút với những màu sắc rất cổ xưa. ?oSau này khi đói có thể xem lại băng?, anh đùa, ?oTiếc là không thể thu lại được mùi thơm nức mũi này?.
    Quả nhiên, Hỉ Nhĩ tặng thêm cho chúng tôi rất nhiều đồ ăn, mãi cho đến khi Muju phải kêu ?oDừng lại?. Trong mắt Muju, không lãng phí là tiền đề quan trọng hàng đầu của một nhà ẩm thực chân chính. Tất cả đồ ăn đều là những ân thường của trời đất.
    ?oTham lam là bản tính của con người?, Hỉ Nhĩ nói, ?oCó lúc bạn phải lợi dụng lòng tham của con người để kiếm tiền?.
    Rồi hai người bọn họ lại tiếp tục chuyện trò một cách thần bí về ?oMãn Hán toàn tịch?.
    ?oNghe nói để ăn được liên tục ba ngày ba đêm, có người phải uống thuốc nhuận tràng hoặc nuốt sán xơ mít?, Muju nói.
    ?oChà?, Hỉ Nhĩ đáp, ?oNhư vậy ăn thua gì, một trăm năm trước, trong các món ăn của ?oMãn Hán toàn tịch? ở một nhà hàng ở Quảng Châu, người ta còn lấy chuột con và con rết kẹp với bánh ăn. Anh biết đầy, dân Quảng Châu cái gì cũng dám ăn?.
    ?oMình buồn nôn quá?, nói xong tôi chạy về phía toilet.
    Đợi tôi quay lại, Hỉ Nhĩ đã sai người pha cho tôi một ấm trà Long Tỉnh hạng nhất. Cô ngó tôi: ?oCậu không sao chứ? Đồ ăn không đến nỗi chứ? Cậu ăn nhiều thế cơ mà?.
    Muju cũng nói: ?oSắc mặt em nom không tốt lắm?.
    ?oKhông sao đâu. Cứ làm em rối cả lên. Em chỉ muốn uống một tách trà?, tôi nói.
    Tối đó, chúng tôi cùng nhau đi tới mấy nơi đang thịnh hành. Chiếc máy quay của Muju không ngừng hoạt động. Anh là dạng người không ngừng hấp thụ tri thức và năng lượng từ cuộc sống từng phút từng giây. Nếu không, anh sẽ thấy đang lãng phí cuộc đời.
    Sau đó, anh đi vào đám đang khiêu vũ, bắt đầu nhảu. Anh vẫy tay về phí tôi, lắc vai lắc hông rất khoa trương, tươi cười rạng rỡ, y hệt một đứa trẻ tuổi thanh xuân.
    Hỉ Nhĩ đứng bên cạnh tôi, uống rượu tequila và hút thuốc. ?oTrông anh ta đáng yêu nhỉ?, cô hét vào tai tôi.
    ?oMình biết?, tôi cũng hét vào tai cô ấy.
    ?oCậu chuẩn bị chọn ai? Nick hay là anh ta??, Hỉ Nhĩ tiếp tục hỏi to.
    Tôi kinh ngạc nhìn cô, nhún vai, rồi kề sát môi vào tai cô thì thầm, ?oCậu nghĩ mình có quyền lựa chọn sao? Là do só phận lựa chọn. Cưng ạ. Bọn mình chỉ có thể tiếp tục mỉm cười và cầu nguyện thôi!?.
    ?oCậu biết không? Nếu để mình chọn, mình muốn có cả hai!?, Hỉ Nhĩ phá lên cười, dướn cao cằm tinh nghịch. Cô khác hẳn Chu Sha. Khi Chu Sha cười, miệng và tay không bao giờ động đậy.
    ?oNhư vậy cậu sẽ chẳng túm được anh nào hết?, tôi nói nhỏ. Quả nhiên, cô không nghe thấy.
    Ngày hôm sau cũng là ngày cuối cùng Muju ở Thượng Hải. Chúng tôi bận rộn tìm nhà hàng chọn món ăn ngon, đi tới mấy siêu thị đắt nhât, rồi lại tới Viện bảo tàng. Tới chiều tối, đi đã thấm mệt, chúng tôi tới một tiệm mát xa. Đây chính là căn tiệm trên đường Phục Hưng mà Hỉ Nhĩ đã đưa tôi đến khi tôi vừa về Thượng Hải. Nghe Hỉ Nhĩ nói cậu nhân viên mười lăm tuổi đã xin thôi việc, không ai biết đi đâu.
    ?oĐây là tiệm mát xa chân tốt nhất Thượng Hải?, tôi giới thiệu với Muju.
    ?oTốt quá!?, Muju nói, rồi ngồi phịch xuống chiếc sô pha mềm. Lập tức có hai cô gái bê hai tách trà tới. Rồi các cô mang nước ngâm chân bằng thuốc Bắc màu nâu tới. Chúng tôi cho chân vào đó.
    ?oDễ chịu quá?, Muju lại than một tiếng, ?oCó lẽ anh phải chuyển tới sống ở Thượng Hải?.
    Tôi nhắm nghiền mắt, tưởng tượng cảnh Muju và tôi ở Thượng Hải, nuôi một con chó, hai chú cá vàng và bốn, năm chậu cây cảnh xanh rờn. Phòng làm việc của anh ở lầu dưới, tôi ở lầu trên. Máy giặt chạy rung rung, phảng phất mùi thơm của nước giặt. Có một người làm rất thạo nấu nương. Một anh tài xế hiền lành râu dài. Hàng sáng, anh ta sẽ đưa Muju tới văn phòng, buổi chiều đưa tôi tới tiệm thẩm mỹ hoặc một quán cà phê, một hiệu sách nào đó. Buổi tối, chúng tôi ở nhà xem DVD loại một đô la/đĩa hoặc tìm Hỉ Nhĩ và Chu Sha đánh mạt chược. Một sáng thức dậy, đột nhiên phát hiện ra người kia đã già, và biến thành một truyền kỳ mà mọi người vẫn kể?
    Nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ, tôi mở choàng mắt, phát hiện ra Muju nằm bên cạnh đã ngủ từ lúc nào. Lại nghe thấy tiếng cô nhân viên đang mát xa chân cho Muju.
    Buổi tối, anh thu dọn lại đám hành lý vừa mở tung trước đó không lâu. Tôi giúp anh lấy quần lót và tất đã khô từ máy giặt. Chúng tôi bận rộn chạy tới chạy lui giữa mấy phòng. Cái vẻ bận rộn đó có thể lấp đầy sự trống trải khi chia tay, như thể là làm người ta an tâm hơn.
    Ti vi trong phòng khách đang chiếu bộ phim xưa Casablanca. Tôi đi tới cái ti vi, liếc qua một cái, đúng đoạn kết đôi nam nữ nhân vật chính đang chia tay ở phi trường. Humphrey Borgat nói với Ingrid Berman: ?oChúng ta đều biết em thuộc về Victor. Em là một phần trong công việc của anh ấy, là động lực thúc đẩy anh ấy tiến lên. Nếu em rời bỏ anh ấy, em sẽ phải ân hận. Có lẽ không phải là hôm nay, hay ngày mai, mà phải ân hận suốt đời?.
    Ingrid Berman hỏi: ?oThế còn chúng ta thì sao? Em với anh sẽ ra sao??.

    ?Chúng ta ư? Chúng ta mãi mãi có Paris?, Humphrey Borgat đáp.
    Chúng tôi đều im lặng, nằm trên giường. Hai ngày ngắn ngủi trôi qua như chớp mắt. Giống như một giấc mơ.
    Tôi lật qua lật lại bên người anh, khiến chiếc giường cọt kẹt không ngừng, ?Em không sao chứ??, rút cuộc Muju không nhịn nổi, phải buột miệng hỏi.
    ?Anh thấy sao??, tôi hỏi.
    ?Sao là sao??.
    ?Mấy ngày ở Thượng Hải, anh thấy sao??, tôi hỏi và lo lắng về những chi tiết mà anh cố tình hỏi dù đã biết rõ.
    ?Rất vui sướng. Ở đây có phụ nữ tuyệt vời, đồ ăn ngon. Đây là mấy ngày vui sướng nhất của anh từ khi chúng ta chia tay đến nay?, anh đáp.
    ?Phụ nữ tuyệt vời, đồ ăn ngon...?, tôi lẩm bẩm, lòng vẫn chưa thể xác định nổi tôi có tự nguyện trở thành ?người phụ nữ tuyệt vời? như vậy không.
    Anh ôm tôi, hôn dần lên tai, lên gáy tôi.
    ?Bây giờ chúng ta phải làm sao đây??, tôi hỏi và duy trì được độ tỉnh táo hiếm hoi trong những nụ hôn của anh.
    Anh vẫn im lặng, tiếp tục hôn tôi. Trong nụ hôn của anh đầy ắp tình cảm và yêu thương, chứ không chỉ đơn thuần là ********.
    Sau khi cảm nhận rõ điều này, toàn thân tôi mới thấy thoải mái thả lỏng và ấm áp hẳn. Tôi bắt đầu hôn anh.
    Rồi da thịt bắt đầu bốc cháy. Khi cuồng nhiệt hòa hợp với cơ thể anh, tôi luôn không do dự. Tôi luôn thấy thỏa mãn và luôn phát hiện thấy tất cả tình yêu đều đột ngột và vạn vật đều tỏa sáng.

    Trong khoảnh khắc không ngờ đó, đột nhiên tôi nhận thấy anh đã *********. Đây là lần đầu tiên anh cho ra kể từ khi tôi quen anh tới nay. Tôi cảm động tới mức gần như ngất đi.
  5. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    33
    Trái ngọt của tình yêu
    Tôi không thể lựa chọn được thứ tốt nhất, mà thứ tốt nhất đã lựa chọn tôi.

    - Rabindranath Tagore -
    Trời ngày càng buốt giá. Mặt ai nấy cũng trở nên nghiêm trang hơn. Mọi người co ro dưới các lớp áo, cúi đầu, lê bước khó nhọc trên đường. Cây cối bên đường trụi lủi. Dưới ánh đèn đêm, những cành cây khô, ngoằn ngoèo nom đẹp đến ghê người. Một tập hợp những đường nét kỳ quái tạo nên một bức tranh siêu chủ nghĩa hiện thực.
    Tôi rất thích quan sát những cái đẹp khác nhau, những chi tiết khác nhau xuất hiện trong từng mùa. Điều đó khiến tôi hiểu thêm nhiều về sinh mệnh và càng tràn đầy tình cảm trân trọng nó.
    Sau khi Muju đi, tôi cũng không cảm thấy quá cô đơn hoặc đau buồn. Có lẽ trên người tôi đã dần có sự biến đổi.
    Còn nhớ pháp sư Tính Không trên chùa Pháp Vũ, núi Phổ Đà từng nói với tôi: Bên trong mỗi con người đều ẩn chứa một khoảng trời nhỏ toàn mỹ. Thật đáng tiếc, rất nhiều người vì không hiểu nên bị những thứ tình cảm che lấp tâm tính, không lĩnh hội được cái đẹp toàn diện đang tồn tại ngay trong cơ thể mình. Cũng chính vì cảm giác bất an đó, họ luôn giày vò chính mình và giày vò người khác.
    Tôi không xác định được mình phải đi bao xa nữa mới có thể nhìn thấy cái khoảng trời bé nhỏ toàn mỹ ẩn giấu trong người tôi. Nhưng có điều, tôi đã học được cách vẫn luôn giữ nụ cười ngay cả khi cô đơn một mình. Ngày nào cũng đều phải sống rất trung thực.
    Thực ra, ngay từ ngày thứ hai Muju đi, tôi đã có triệu chứng như cảm, hắt hơi liên tục, tay chân đều rất lạnh, đầu choáng váng. Tôi không ngừng uống nước nóng. Điều hòa được bật số cao rất ấm nhưng trên người vẫn khoác tới bốn cái áo len. Nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi. Tôi vẫn đọc sách, vẫn suy ngẫm, vẫn đi dạo bên ngoài hàng ngày.
    Khoảng chừng ba, bốn ngày sau, Hỉ Nhĩ gọi điện thoại tới khóc lóc, kể lể rằng anh bạn trai Adam người Australia đột ngột lạnh nhạt với cô. Cô nghi ngờ rút cục anh ta đã biết được sự thật về chuyện cô phẫu thuật thay đổi giới tính. Ở Thượng Hải, những lời đàm tiếu đồn đại còn nhanh hơn cả dịch cảm cúm.
    Tôi kiên nhẫn nghe cô hết chửi bới Adam, lại chửi bới những người mà cô nghi ngờ là gieo rắc thông tin cho anh ta. Rồi lại kêu ầm lên không muốn sống tiếp ở Thượng Hải vì ở đây có quá nhiều người biết được bí mật của cô. Cô muốn di dân tới Mỹ, không bao giờ quay về nữa.
    "Được thôi, chúng ta có thể cùng sống ở New York. Cậu có thể lại mở một nhà hàng ở Manhattan. Sẽ có đàn ông Mỹ theo đuổi cậu và dù cho họ có tốt hơn hoặc tồi tệ hơn đàn ông ở đây, cũng không ai biết được bí mật của cậu", tôi an ủi.
    Cô nói: "Mình nói chân thành đấy".
    Tôi nói: "Có điều tại sao cậu không nói chuyện với Adam. Nhỡ vì lý do khác, anh ta lạnh nhạt thì sao?".
    "Có lẽ từ giờ mình phải biến thành dân lesbian mới đúng, chỉ hẹn hò với phụ nữ", cô nói.. Tôi bật cười rồi ho rũ rượi.
    "Cậu ốm à?", cô lo lắng.
    "Có lẽ là bị cảm", tôi nói.
    "A!", cô bỗng kêu lên, rồi nói tiếp một câu khiến tôi rụng rời tay chân: "Hay là cậu có thai".
    "Cái gì?", khắp người tôi sởn hết da gà.
    "Nghe mình nói đây", cô đã bình tĩnh lại và nói, "Có một khách hàng nữ ở tiệm nhà mình từng kể rằng, sau khi có mang mấy ngày, triệu chứng đầu tiên của cô ta y hệt như bị cảm. Cô ta đã có mang ba lần, lần nào cũng vậy cả. Vì thế cứ mỗi lần bị cảm, cô ta rất lo".

    Được Monica84 sửa chữa / chuyển vào 21:45 ngày 09/04/2008
  6. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    Tôi im bặt nắm chặt máy điện thoại, không biết nên phản ứng ra sao. Hỉ Nhĩ ngày càng thu được lắm kiến thức kỳ quái từ đám khách hàng của cô.
    ?oHãy tin mình đi, từ khi trở thành phụ nữ, trực giác của mình ngày càng tốt, thậm chí còn lẹ hơn cả đám phụ nữ bẩm sinh đấy?, cô nhấn mạnh.
    ?oLàm thế nào bây giờ??, cuối cùng tôi cũng buột miệng hỏi.
    ?oCậu nên đi mua que thử thai ở hiệu thuốc đã. Hay là bây giờ mình đi mua hộ rồi mang tới nhà cậu??. Đột nhiên thấy cô rất phấn chấn, giọng nói lanh lảnh, thậm chí còn vui sướng nữa. Trước đây, cô đã bắt tôi thề nếu tôi sinh con, nhất định phải cho cô làm mẹ nuôi. Và chỉ được phép nhận một mẹ nuôi, không được tìm thêm ai khác. Ý cô ám chỉ tới bà chị họ Chu Sha của tôi. Cô nói cô không có trứng noãn và tử cung nên chỉ có thể hy vọng kiếp sau trở thành người phụ nữ thực sự, để có thể sinh con đẻ cái được. Tất nhiên tôi không thể từ chối cô. Vốn mong đợi được làm mẹ nuôi, dĩ nhiên cô càng hy vọng hơn tôi ngày bé baby xuất hiện. Thậm chí có lần, cô còn khuyên tôi rằng: ?oNếu thực tình mãi không được, tìm quách lấy gã nào xin giống cho xong. Mình sẽ trả một nửa tiền nuôi đứa trẻ?.
    ?oĐợi thêm mấy ngày nữa xem sao đã!? tôi ngần ngừ, ?oNếu mấy hôm nữa mà không thấy có kinh, nhất định mình sẽ nhờ cậu đưa tới bệnh viện kiểm tra?.
    ?oNhất định phải cho mình biết đấy nhé!?, cô dặn.
    ?oChắc chắn rồi?, tôi hứa.
    Đặt điện thoại xuống, toàn thân tôi nóng bừng, mặt hừng hực như sốt, cảm như vừa hết xong. ?oCó lẽ không phải thật?, tôi tự nhủ. Nhưng nghĩ kĩ lại mấy đêm mê ly với Nick và Muju, tôi càng không dám loại trừ khả năng mang thai. Nhưng có thai với ai nhỉ? Đó là con của ai?
    Tôi ngồi trên ghế sô pha, hai tay ôm đầu, thở dài, rồi lại dựa vào nệm ghế phía sau, ngả lưng ra nhìn trần nhà. Gương mặt Nick và gương mặt Muju lần lượt xuất hiện. Những đêm đó, những lần vuốt ve đó, những cao trào và gào thét. Trời, tôi lại nhắm nghiền mắt, lại thở dài.
    Trời ơi, trời ơi, tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Tôi phải đi ra ngoài, hít thở không khí trong lành dù hơi lạnh. Nhưng gượm đã, không khí lạnh hình như không tốt với thai nhi? Tôi cần phải mặc thêm nhiều quần áo. Thế giới đã hoàn toàn thay đổi rồi, tất cả đều đã khác. Tuy vẫn chưa có chứng cớ cuối cùng, nhưng tôi rất có khả năng là một bà bầu.
    Tôi mặc chiếc áo lông vũ dầy cộp, đội chiếc mũ và choàng khăn của hiệu Burberry mua từ hai năm trước nhưng chưa dùng. Đi trên đường được vài phút, tôi đã thay đổi ý định, gọi tắc xi, thông báo một địa chỉ. Tôi muốn tới tiệm may gặp thợ may riêng của tôi.
    Tôi vừa đưa cho cô thợ may mấy súc vải để may tiếp mấy bộ xường xám bó sát người. Nhưng có lẽ giờ đây tôi phải bàn lại với cô về kích cỡ. Ngực, đùi và hông đều phải dùng số lớn hơn.
    Nhưng khi cô ta hỏi tôi nới rộng ra đến cỡ nào, tôi không thể trả lời được. ?oCứ rộng ra một chút?, tôi đáp liều. Lòng thầm nghĩ nếu chỉ bị khiếp sợ một phen vì tưởng lầm thì dù áo rộng hơn một chút, tôi vẫn có thể mặc vừa. Cô thợ cúi xuống viết ra giấy một số đo lớn hơn.
    Tôi thích cái vẻ trầm tĩnh và chín chắn của cô. Cô không bao giờ hỏi khách quá nhiều. Có lúc đọc trên báo hoặc trên ti vi, tôi cũng thường xuyên bắt gặp một số gương mặt nổi tiếng hay lui tới tiệm may của cô. Và cô luôn đo cho họ với thái độ rất chuyên nghiệp. Tôi tin rằng chắc chắn cô cũng gặp trường hợp một cô minh tinh nào đó có vòng eo, vòng ngực đột ngột tăng gấp mấy lần. Nhưng cô cũng chỉ im lặng ghi lại số đo mới, không nói bất cứ một câu nào, dù chỉ đùa bỡn.
    Đó chính là cô thợ may Thượng Hải của tôi.
    Mấy ngày sau, kinh nguyệt mãi vẫn chưa tới. Hầu như cứ cách một tiếng, tôi lại chạy vào toilet kiểm tra quần lót.
    Cuối cùng tôi phải nhấc điện thoại thông báo với Hỉ Nhĩ. ?oĐi bệnh viện thôi?, tôi nói, giọng phì phì như rắn.
    ?oHai mươi phút nữa mình lái xe chờ sẵn dưới lầu?, cô quả quyết nói.
    Trong bệnh viện toàn những gương mặt không nụ cười, chân cẳng va nhau, thân thể chạm phải nhau. Chậm chạp đi tới đi lui trong bầu không khí thật khó ngửi và tạp nham. Đột nhiên, bạn sẽ nhớ tới một tỉ ba dân số sống quanh bạn. Nhưng cái lợi lớn nhất ở bệnh viện này là thu lệ phí rẻ. Tôi chỉ mất chừng nửa đô la tiền đăng ký khám, rồi lại mất thêm nửa đô la nữa để lấy cái cốc nhựa xét nghiệm.
    Tôi giao hết túi và áo khoác cho Hỉ Nhĩ, đi vào phía toilet bẩn thỉu, đi tiểu vào cái cốc xét nghiệm, làm tay dính bẩn hết. Nhưng trong bệnh viện, lòng tự trọng và duyên dáng hầu như không cần thiết.
    Rửa tay xong, tôi bê cốc nước tiểu đi ra. Vừa lúc đó có mấy người đàn ông đi ngang qua tôi. Họ để ý ngay cốc nước tiểu xét nghiệm trong tay tôi. Hỉ Nhĩ đưa cho tôi một tờ giấy ăn. Tôi dùng nó bọc cái cốc lại.
    ?oMình không còn kiên nhẫn nổi nữa. Mình cảm thấy tệ quá đi mất?, tôi hổn hển nói.
    ?oĐó là tại cậu đòi tới đây. Mình đã nói là mua que thử ở hiệu thuốc cũng được?, Hỉ Nhĩ nhăn mày nói. Cô mặc một chiếc áo khoác len liền mũ kiểu người Eskimo chẳng hợp thời tẹo nào và đi đôi bốt lông, trông cứ như thời trang trong khu dân tị nạn. Tất cả mọi người đều nhìn cô.
    ?oNhững việc thế này cần phải cẩn thận. Mình cứ sợ nếu tự kiểm tra sẽ không chính xác?, tôi thở dài, cẩn thận bê cái cốc nước tiểu đi về phía cửa sổ xét nghiệm.
    Ba phút sau có thể biết được kết quả.
    Tôi đứng bên ngoài ô cửa sổ xét nghiệm, giậm chân, nghe thấy tim mình đập thình thịch. Chưa bao giờ cảm thấy ba phút trôi lâu đến thế. Hỉ Nhĩ cười, nhét đôi tay lạnh giá của tôi và trong túi áo khoác len của cô. Tôi liền dựa luôn đầu lên vai cô. ?oChưa bao giờ thấy cậu yếu ớt như vậy. Rất phụ nữ?, Hỉ Nhĩ nói vào tai tôi.
    Rồi cuối cùng chúng tôi cũng lấy được kết quả xét nghiệm: Tôi có mang thật!
    Hỉ Nhĩ hét ầm lên. Tôi chỉ yên lặng đứng ngắm cô đang rất vui sướng, đầu óc trống rỗng.
    Lúc ra khỏi bệnh viện, tôi từ chối ý tốt của Hỉ Nhĩ muốn lái xe đưa tôi về, kiên quyết muốn tự đi bộ. ?oĐược rồi, buổi tối mình sẽ gọi lại cho cậu?. Hỉ Nhĩ ôm tôi, mỉm cười, vẫy tay và lái xe đi.
    Tôi đi trên đường, cố dùng bụng hít thở thật sâu vài lần. Thực ra tôi không cảm thấy bụng mình có gì khác thường. Nhưng dù cho giờ đây tôi không thể phát hiện ra điều gì, trong bụng tôi vẫn có sự thay đổi. Sự biến đổi đó rất nhỏ nhoi, nhưng khiến người ta phải bang hoàng và đủ để thay đổi toàn bộ cuộc đời còn lại của tôi.
    Tôi muốn khóc òa lên, và cũng muốn cười. Tóm lại cần phải thể hiện được cảm nhận của tôi lúc này, vì không còn nghi ngờ gì nữa đó là một thời khắc có ý nghĩa trọng đại. Đó là một đường ranh giới như thể phân chia từ bán cầu Nam tới bán cầu Bắc. Tôi thấy cần phải diễn đạt với chính mình.
    Nhưng thực ra tôi không muốn khóc cũng chẳng muốn cười, chỉ muốn yên tĩnh đi từ đầu này tới đầu kia trên con đường này. Dòng người dòng xe và tiếng ồn ào huyên náo cùng bụi mù bên cạnh hầu như không chút tác động tới tôi. Tôi lặng lẽ đi trong tầm nhìn của mình, chẳng muốn bất cứ thứ gì xung quanh.
    Mãi đến khi đi tới một đầu phố, đột nhiên có rất nhiều người đang chạy tới một căn nhà cổ kính đang bốc khói. Có người hét to: ?oCháy nhà, cháy nhà!?. Rồi quả nhiên có một chiếc xe cứu hỏa vội vã lao tới. Tiếp đó, lửa bốc cháy ngày càng lớn, đám người vây quanh càng hoảng hốt không yên.
    Tôi dừng chân, đứng sang một bên, ngắm không chớp mắt căn nhà đang bốc cháy. Căn nhà đang lắc lư trong ánh lửa rừng rực.
    Đột nhiên, một cảm giác mãnh liệt không tên nhận chìm tôi. Tôi phát hiện ra mình đã khóc. Khóc rất nhiều và dần dần ngồi sụp xuống trong đám người qua lại.
    Ngước nhìn qua màn lệ, đám lửa bùng bùng trước mắt phảng phất như thể dài mãi không giới hạn, nhai nghiến mọi kí ức, khơi gợi những tình cảm chân thành nhất, sâu thẳm nhất. Một bên là hủy diệt, một bên là kiếp mới, sinh mệnh đang luân hồi, thời tiết cũng đang luân hồi. Khi một phụ nữ trẻ như tôi mang theo tình cảm của mùa xuân đi qua hết mùa hạ, lại mùa thu, mãi cho tới tận mùa đông, tất cả kí ức trong nháy mắt xuyên qua vầng trán tinh khiết của cô, qua lửa và máu huyết trong tử cung cô, một hạt giống đang nảy mầm. Đúng vậy, nó đã nảy mầm trong im lặng như thế.
  7. Monica84

    Monica84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2007
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    34
    Lời cuối
    Tôi nhớ tới những năm tháng trôi nổi giữa sống, yêu và chết. Những năm tháng đó đã bị quên lãng, thế nên tôi càng có cảm giác tự do rời bỏ cuộc đời này.

    ?" Ranbindranath Tagore ?"
    Hỉ Nhĩ lấy hết dũng khí quay về quê một chuyến. Đó là một thôn nhỏ rất truyền thống nằm phía Nam tỉnh Hồ Nam. Đây là lần đầu tiên cô về thăm bố mẹ kể từ khi phẫu thuật chuyển đổi giới tính từ nam sang nữ. Mẹ cô vẫn không chịu gặp con. Nhưng bố cô mời cô ăn tối ở một nhà hàng ngon nhất trong vùng. Hôm sau, cả thị trấn đã truyền tin bố của Hỉ Nhĩ bí mật hẹn hò với một cô gái trẻ.
    Từ quê về, Hỉ Nhĩ dũng cảm công khai với Adam về bí mật của mình. Adam quyết định chỉ trở thành bạn thân của cô. Nhưng anh phát hiện mình vẫn bị giới tính của cô quyến rũ. ?oAnh bất lực với chính mình?, anh ta tâm sự, ?oCó lẽ những thứ thay đổi không phải là thế giới này, mà là chính anh?. Được Adam giúp đỡ, Hỉ Nhĩ đã lấy được visa. Hiện họ đang đi nghỉ ở Melbourne ?" quê hương của Adam.
    Eric đã tới Thượng Hải. Sau khi gặp bà chị họ Chu Sha của tôi, anh lại bất ngờ kéo dài thêm thời gian ở lại Thượng Hải. Và trong mấy ngày cuối, anh mới đi Tây Tạng để thăm hỏi quê hương của linh hồn anh.
    Nghe Chu Sha kể giữa họ vẫn không có gì xảy ra, nhưng nghe đồn chị đang chuẩn bị ly dị với D. Đồng thời do thành tích công việc của chị tại Thượng Hải quá xuất sắc, chị rất hy vọng được thăng chức, trở thành giám đốc đại diện toàn Trung Quốc của công ty. Nhưng mọi việc diễn ra không như Chu Sha hằng mong đợi. Từ nhỏ, chị đã được hưởng một nền giáo dục rất nghiêm khắc và nay lại phải đón nhận nhiều câu phê bình kiểu ?oLàm phụ nữ không nên quá mạnh mẽ? hoặc ?oCàng lên cao, càng có độc?.
    Bố tôi kết thúc khóa dạy tại Singapore, cùng mẹ tôi quay về Thượng Hải. Hầu như ngày nào tôi cũng tới ăn tối với họ. Trong mắt họ, tôi mập lên rất nhiều và đẹp hơn trước đây.
    Tôi thấy mình cần có thêm thời gian và dũng cảm để thông báo cho họ về chuyện mang thai. Nhất là ở Trung Quốc, sinh con không cha vẫn là một vấn đề rất khó mở miệng.
    Nhưng trong thư gửi cho pháp sư Tính Không trên chùa Pháp Vũ, núi Phổ Đà, tôi có kể chuyện này. Pháp sư vẽ một bức tranh thủy mặc hình nui non trong mưa gửi tặng tôi. Bên cạnh đề dòng chữ: ?oMưa thấm mát núi sông. Nếu thấy lòng thỏa mãn, ắt có đại hỉ?.
    Đối với Muju, tôi vẫn yêu anh. Giống như phần đầu cuốn sách của tôi đã nói, tình yêu đối với Muju không chỉ là tình yêu đơn thuần, nó còn là một kiểu tự chuộc tội.
    Còn Nick, xét về một ý nghĩa nào đó, tôi nghĩ tôi cũng yêu Nick. Dù anh không may bị chuốc lên danh hiệu ?ocông tử đào hoa?.
    Nhưng cả hai người đều không biết chuyện tôi đã có thai. Tôi tạm thời cũng không tài nào xác định được ai trong số họ mới là cha đứa nhỏ.
    Một tối, tôi lại mơ thấy mình dập dền trên mặt biển mênh mông vô tận, tìm kiếm một hòn đảo nhỏ xinh đẹp như Thiên đường. Khi cảm giác bất lực quen thuộc vừa ập tới, một tiếng nói từ trên trời cao lại vọng xuống. Lần này, rốt cuộc tôi cũng nghe thấy thật rõ rệt.
    Tiếng nói đó kêu lên rằng: ?oHãy đến với Phật??./.
    HẾT
  8. khong_sau_rang

    khong_sau_rang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/01/2003
    Bài viết:
    251
    Đã được thích:
    0
    Chương kết thúc ngắn gọn và bất ngờ quá Monica 84 ạ!........tặng bạn 5 sao nhé!
  9. niquita

    niquita Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    511
    Đã được thích:
    1
    Truyện này so với Điên cuồng như VT đúng là nữ tính hơn rất nhiều.
    Mình thích đọc văn học vì đó là một cách nhìn thế giới xung quanh. Vì thế đọc truyện đi vào thế giới của bản thân như thế này thì thấy hơi mệt.
  10. dungwind

    dungwind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    2.502
    Đã được thích:
    0
    cám ơn bạn và tặng bạn 5 sao. truyện rất hay, tôi rất thích.

Chia sẻ trang này