1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thiên hạ...!

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi tieuthuvuive, 18/04/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Onglaotre

    Onglaotre Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2008
    Bài viết:
    92
    Đã được thích:
    0
    Nhìn tên topic lão tưởng đang bàn đến phim Thiên Hạ đang trình chiếu trên VTV3 lúc 18h00 hằng ngày chớ !
    Thực tế phũ phàng là tư tưởng quân tử tàu + hành xử theo kiểu xã hội đen Hồng Kông ... là những hệ quả từ phim ảnh bạo lực đang tràn ngập. Chưa nói là game online ...
    Dạy trẻ ngày càng khó hơn, khi hồi xưa ta toàn chơi những trò ... con nít như: lò cò, ù, banh đũa, năm mười, bắn bi ... trai gái đều chơi tuốt. Giờ thì ....
  2. tieuthuvuive

    tieuthuvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2004
    Bài viết:
    3.921
    Đã được thích:
    1
    Viết cho Lão!
    Trước đây đã từng có một entry giành riêng cho lão về vấn đề này sau cả tiếng đồng hồ nghe lão rủ rỉ rù rì về cái ..."vấn đề" ấy. Mồm mỏ vẫn ngoạc ra chửi lão ngu, nhưng ta biết, lão không phải là kẻ rỗng tuếch vô vị mà trái lại rất đa tình. Đa tâm thì sầu khổ, ta biết vậy, nói với lão vậy, nhưng chính bản thân ta chẳng thoát ra được cái vòng tình luẩn quẩn ấy nên dù la mắng nhiếc lão thì vẫn yêu quý lão bội phần.
    Entry ta viết, không phải để lão đọc rồi quên đi, ta muốn lão ngẫm, lão thấm rồi biết cách mà sự ở đời. Cái gì qua thì đã qua rồi, cái gì đến sẽ đến. Nói vậy, nhưng muốn nó đến huy hoàng và trọn vẹn thì chính bản thân lão phải cho nó cơ hội.
    Lão chỉ ngồi ôm ấp say mê những kỷ niệm long lanh ngày xưa là vô tình với hiện tại và có lỗi với tương lai của lão. lão đáng hận khi tự lão làm tổn thương tâm hồn mình (có thể là thêm vô số tâm hồn khác nữa). Như vậy có đáng không? Và nếu chân thành yêu thương, tha thiết với lão thì nàng có muốn thấy lão như vậy không? Ta gào thét cho lão sáng mắt ra, còn lão thì nhắm tịt mắt lại. Một năm có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, nhưng lão lúc nào cũng chỉ sống mò mẫn trong sương mù ảm đạm tháng 10 bao nhiêu năm nay rồi. Lão định cứ thế mãi sao?
    Ta ước cùng lão lang thang trên cầu BC, ta sẽ đạp lão xuống Biển. Biển đêm mát lạnh hy vọng đủ làm lão tỉnh ra.
    Trời ơi là trời, ta biết làm gì với lão đây
    Ta muốn lão sống, lão sống chứ không phải vật vờ tồn tại bằng cách đêm ngày ấp ôm ảo ảnh mang tên "tình yêu đầu" ấy. Long lanh thật đấy, nhưng nếu cứ thế, nó giúp được gì cho tương lai của lão không?
    Hãy nhớ về nó, như là một kỷ niệm đẹp thôi. và sống, nhiệt tâm với hiện tại. Được không???
  3. TVinh_2005

    TVinh_2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2005
    Bài viết:
    343
    Đã được thích:
    0
    Hãy giúp lão,mang hộ lão cái búa đến và đập nát cái quá khứ huy hoàng ấy đi.Có một kẻ nữa cũng nói cái câu đại loại như thế: một kẻ tàn nhẫn,vô tâm,cô ta chửi thẳng vào cái mặt ngơ ngác ấy của lão,cô ta khóc lóc rồi cấu xé than vãn mà không biết là cái quá khứ ấy cứ ôm lấy lão như hình với bóng,nó ôm chặt lấy lão mà không thể đuổi được đi.
    Cái Lão cha kăng chú kiết ấy mà biết được em lo lắng cho hắn ta như thế hẳn là rất vui,chắc lão ấy cũng nhiều lần chửi mình lắm nhưng mà vẫn chưa sáng ra được đâu,đầu óc lão này có vấn đề nghiêm trọng rồi em ạ,mang búa đến đê.Cái cầu BC nhìn đẹp phát thèm,chưa thấy cái cầu nào đẹp như nó,chắc tại nó ăn theo cái biển BC ấy thôi em nhỉ,chứ cái cầu ấy thì có quái ji
  4. tieuthuvuive

    tieuthuvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2004
    Bài viết:
    3.921
    Đã được thích:
    1
    Viết cho Gà Chọi,
    Ngày ấy đưa mày đi, cũng một sáng dịu dàng mưa, và con đường tao trở về vẫn xô bồ, khói bụi. Gạt nước mắt, tao chào:
    Mày đi thanh thản nhẹ nhàng,
    Tao về sống giữa trền gian bộn bề....
    Mọi thứ ở đây dường như vẫn thế, sống với những lo toan, tao đôi lúc vẫn ngước lên phía xanh thẳm và nghĩ đến mày. Giờ chạy ngoài đường, tao đôi khi vẫn thảng thốt vì tiếng máy xe vút qua, không còn rớt lại giọng cười và câu ghẹo "tiểu thư ZX" nữa.
    HÔm nay mọi người đến nhà mày, tao không đi. Tao biết mày sẽ không buồn tao vì điều đó. Tao với mày đủ thân để gọi nhau mày tao chí tớ, đủ thân để tao biết nên mỉm cười hiền lành mỗi lần mày đó mặt tía tai, không đủ thân để nói với nhau mọi chuyện, nhưng đủ thân để biết nên đối với nhau như thế nào.
    Vậy là đã một năm, sau cái buổi sáng sững sờ nghe tin ấy. Tao như vẫn còn thấy vẹn nguyên gương mặt mày, cách mày cười, cách mày chòng ghẹo tao, cái trò luôn bị tao gào lên bất bình là "gà chọi ăn hiếp em" . Mày biết đấy, một năm qua, không đứa nào giật tóc, không đứa nào chê bai, kích bác, dè bỉu chạy vút qua, vòng lại gào lên "tieuthuZX".
    Tao vẫn để mình bị cuốn vào vòng xoáy cuộc đời, giống như bao người khác.
    Đôi lúc, tao vẫn ngước lên, mỉm cười nhớ lại nụ cười toe toét của mày.
    Tao không buồn nữa, mày ở nơi ấy, chắc bình yên ?!!!
  5. tieuthuvuive

    tieuthuvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2004
    Bài viết:
    3.921
    Đã được thích:
    1
    Sáng, mụ nói với ta rằng mụ phủi, mụ sẽ quên.... mụ sẽ thế này, mụ sẽ thế khác.... Ta im lặng nghe mụ nói, chợt nghĩ nếu được vậy thì tốt quá và ta bảo mụ "cố gắng lên, còn có ta ở đây."
    Chiều mụ gửi cho ta một thông điệp "yêu chính bàn thân con người đó dù là thế nào?" Vậy là sao?
    Ta quyết định không phân tích nữa. Có lẽ mụ đúng, và có lẽ là ta, ta cũng sẽ làm như mụ.
    Thương mụ lắm, giá ta khôn ngoan sành sỏi hơn và có thể giúp gì đó cho mụ. Nhưng chẳng phải, chính ta cũng ngớ ngẩn vì đau đó thôi...
    Ta không biết thế nào là tốt nhất cho mụ, và thậm chí cho bản thân ta nữa. Ta không thể cho một lời khuyên, ta không thể nói một câu an ủi, điều duy nhất ta có thể là ta hứa có mặt khi mụ cần. Thế, ta chỉ có thể làm điều đó thôi, và nói "cố gắng lên!"
  6. TVinhR

    TVinhR Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/10/2004
    Bài viết:
    391
    Đã được thích:
    1
    Viết cho những người ta yêu dấu.
    Đầu tiên ta phải viết cho em: có lẽ em là một người bạn buồn cười nhất mà ta từng gặp và ta cũng có khi cũng thế với em,thật buồn cười thế mà vẫn có đc một tình bạn mà theo ta đánh giá là '' gắn bó và xây dựng'' nhất trong cái thế giới ảo này,buồn cười là ta có thể ngồi hàng giờ nghe em tỉ tê,khóc lóc,gào thét,chửi mắng cuộc đời,số phận và chính em nữa,thực ra ta cũng chẳng giúp gì đc cho em cả,chỉ có mỗi việc ngồi nghe em khóc qua cái ống nghe mà không phải là một bwf vai cho em dựa vào,ta biết ta chẳng thể nào làm đc cái bờ vai ấy vì chính ta cũng như em mà thôi,có lẽ vì đồng cảm vì sự ngu ngơ của 2 đứa mà lại có một tình bạn như thế,ta chưa bao giờ hối hận hay giận em vì bất cứ điều gì,đơn giản bởi lẽ ta quý trọng em.Có một lần em nói: anh có biết câu nói của anh làm em tổn thương thế nào không??Mặc dù nó nói đúng về em,ta ú ớ chả hiểu ji hết vì ta vốn vô tâm và ta cũng chả nhớ là mình đã nói gi nữa,đôi khi ta thật thiếu trách nhiệm với cả chính bản thân mình thì sao ta nhớ đc chứ.Ta biết ta thất hứa với em nhiều nhưng ta cũng biết em chẳng hơi đâu mà giận ta vì em biết thừa cái tính: bước ra khỏi cửa là quên sạch mọi thứ của ta.Ta thích nhất cái câu: ờ thì......của em,nó cứ ậm ờ,ko rõ ràng nhưng lại nghe rất chi là.......sách vở,hê hế ta kệ,mặc kệ thiên hạ nghĩ gì về ta với em,ta đâu quan tâm và cũng chả có sức đâu mà quan tâm vì ta chẳng thèm quan tâm,em nhỉ!!!!!!!
    Ta viết cho những người bạn của ta ở cái TTVN này,họ có thể là anh,là em,là một thằng con trai hay là một đứa con gái nhưng họ quý mến ta cũng như ta quý mến họ,người ta bảo: làm gì có một tình bạn ảo trên net,thật sai lầm,bao nhiêu năm gắn bó với cái diễn đàn này,bao nhiêu cuộc gặp gổtng từng ấy năm đủ để ta biết ai tốt với ta,ai coi trọng ta,ai khinh rẻ ta, với những người bạn ta sẽ đáp lại họ bằng chính tình cảm họ dành cho ta,ko chút giả tạo nào vì ta dek thèm làm cái trò đó,với những kẻ căm ghét ta(đúng hơn là căm ghét những bài viết mang hơi hướng mất dậy của ta) thì ta tránh xa bọn chúng,ta có thể ***g lên chửi bới bọn chúng mà ko chút luơng tâm,sỹ diện vì ta cần dek ji phải sỹ diện với bọn họ.Kể cả khi ta sẽ quy ẩn giang hồ thì ta sẽ vẫn nhớ bọn họ nhưng thề với lương tâm của mình ,ta chưa bao giờ có chút hận thì với họ cả.
    Tạm biệt em,tạm biệt những ngưòi bạn,tạm biệt những kẻ căm ghét ta,tạm biệt TTVN.Ta về quê chăn lợn,nuôi vịt đây
  7. lestgo

    lestgo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2007
    Bài viết:
    4.416
    Đã được thích:
    0
    Thiên hạ. 2 chữ trong phim Anh hùng do Lý Liên Kiệt đóng vai chính! TT nhờ
    @ngủ mơ: Anh yếu rủ đi ún rượu kìa.
  8. tieuthuvuive

    tieuthuvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2004
    Bài viết:
    3.921
    Đã được thích:
    1
    Sợi dây tình yêu
    (Chép từ blog Trang Hạ)

    Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
    Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
    Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"
    Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"
    Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.
    Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
    Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"
    Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"
    Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."
    Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
    Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"
    Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."
    Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"
    Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
    Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
    Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
    Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
    Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
    Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
    Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
    Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.
    Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
    Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
    Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
    Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...
    Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
    "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
    Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
    Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.
    Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
    Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
    Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
    Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
    Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
    Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
    Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm...
    Ta chép một câu chuyện, post thay cho lời từ biệt bạn ta. Dù ra đi hay trở lại, lẫn lộn đâu đó trong thiên hạ thì ta chắc một điều bạn sẽ không quên ta, cũng như ta sẽ chẳng bao giờ quên bạn.
    Bảo trọng và bình an!...

Chia sẻ trang này