1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thiên sứ mùa đông

Chủ đề trong 'Nhạc cổ điển' bởi ShihoMiyano, 09/03/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ShihoMiyano

    ShihoMiyano Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/03/2008
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Thiên sứ mùa đông

    THẤY CHUYỆN VUI NÊN POST LÊN CHO ALL ĐỌC, MONG ADMIN KHÔNG DEL BÀI CỦA BÉ Ạ , CẢM ƠN ADMIN !
    __________________________________________________
    1. Lớp ồn ào như cái chợ vỡ bởi những tiếng cười, tiếng vỗ tay. Tuy không phải cả lớp cùng nói, nhưng cũng đủ diếc tai. Đó là nhóm " mọt sách " hay còn gọi là nhóm " kính cận" đang " ăn mừng" suông cho người đứng đầu nhóm mình, lớp trưởng Nhất Vũ _ người vừa mang lại vinh quang cho trường cho lớp khi giành giải nhất cuộc thi quí của chương trình " Đường lên đỉnh Ôlimpia". Quá sung sướng và tự hào, bọn mọt sách hét váng lên, cười nói như thể một nửa lớp còn lại là số O vậy.
    Mặc dù bị coi thường như vậy, nhưng số còn lại cũng chẳng coi đó là ghê gớm. Các cô chiêu, cậu ấm nghịch ngợm coi trời bằng vung cũng không ngồi yên. Chúng đập bàn, hát rền rĩ, có đứa còn hứng chí lắc người như đang ở sàn nhảy. Một khung cảnh hết sức sinh động đang xảy ra ở một lớp được coi là " quả trứng vàng" đầy tự hào của cả trường...
    _ Này... này... xem con bé Lan Anh kìa. Nó cười như thể việc thằng Vũ giành giải nhất là đương nhiên vậy? Xí... làm như là người khác... ham lắm đấy!
    Vừa bình luận, Kiều Thảo vừa đá lông nheo với hai con bạn ngồi bên cạnh. Cả hai cũng liếc mắt theo... nhếch môi cười thầm. Ai chẳng biết " sự thân thiết" của lớp phó học tập với lớp trưởng cơ chứ? Biểu hiện như vậy là thách thức các đối thủ còn lại rồi. Thật không ra làm sao cả!
    _ Đành rằng nó cũng thuộc hàng xinh... ấy, tất nhiên sao bằng tụi mình. Nhưng công khai quá... ghét!
    _ Ừ... Mà liên quan gì mày hả Kiều Thảo?
    Kiều Thảo đánh mắt nhìn đi nơi khác để tránh sự tò mò thái quá của bạn. Tình cờ ánh mắt cô chạm phải khuôn mặt lãnh đạm của Hải Nghi. Con bé đang ngồi nghe phôn, mắt lim dim, tay nhịp nhịp trên bàn, còn chân thì rung nhè nhẹ. Nhìn nó là người ta thấy ngay một sự thách thức ngấm ngầm, nhưng chẳng dám động chạm đến. Vì quả thực, bó có thèm quan tâm đến ai đâu? Ngay cả khi lúc này đây, tiếng ồn ào cũng chẳng thế làm nó chú ý. Thật lạ lùng quá sức!
    _ Ê... đừng lảng tránh chứ? _ Mai Đông kều tay Thảo làm cô giật mình. Nhìn về phía đông đang tụ tập quanh Lan Anh và Vũ, Thảo khẽ thở dài. Đó là một thế giới khác, dù có cố gắng Thảo cũng chẳng theernaof thích nghi được. Cô nhận ra điều này từ lâu, và chỉ biết đứng xa ngắm nhìn như thể đó là một báu vật của người khác. Nhóm của cô, toàn những đứa cái gì cũng biết , duy nhất một chuyện mù tịt đó là việc học. Có lẽ đến bây giờ cũng không thể cứu vãn được nữa, cô chẳng thể nào tách ra được khỏi nhóm này để đến với nhóm kia...
    _ Nếu muốn... chỉ cần cố lên tí thôi!_ Phương Hoa nhếch môi_ Cam đoan chàng Vũ sẽ giang rộng cánh tay đón" kẻ lầm đường lạc lối" đấy!
    _ Thôi đi con khỉ!_ Mai Đông vờ cáu_ Nó làm sao xa được nhóm ta?
    Phương Hoa lặng thinh. Từ lâu, Hoa biết tính ý của Thảo và không lấy làm hài lòng. Cô cho đó là thái độ hai lòng, đứng núi này trông núi nọ. KHi đã chơi , phải chơi hất mình, và quan trọng la fphair trung thành với nhau!
    Thảo hơi cúi xuống, cố xua đuổi tiếng ầm ĩ xung quanh ra khỏi đầu. và cả cái ý nghĩ muốn rời bỏ vị trí hiện tại này nữa...
    _ Dĩ nhiên là thế! _ Kiều Thảo đập tay xuống bàn làm cái phôn của Hải Nghi nảy lên một cái và rơi " cạch" xuông. Cả ba chợt im lặng khi Hải Nghi mở mắt. Chiếc phôn vẫn chạy...
    _ May quá... con Nghi mà bị mất hứng là... chết. A`, tao vừa thấy một bộ váy cực " hot" trong shop Hoa Minh đấy... Tuyệt lắm!
    Mai Đông có vẻ chú ý. Con bé toan kêu Thảo tả sơ qua thì Thảo đã lanh miệng chuyển đề tài:
    _ Chúng mày biết chơi Hội không?

    _ Hội hè gì? _ Phương Hoa làu bàu.
    _ Là một trò kiểu như là... Mấy đứa tụi mình cùng góp tiền lần lượt cho một người. Ví dụ như tháng này tụi mày mỗi đứa đưa tao 100000 chẳng hạn, rồi tháng sau đến lượt con Hoa nhận được như thế. Chúng ta sẽ góp được nhiều tiền để dùng vào một việc có ích thay vì mỗi tháng chỉ được 100000 thôi. Thấy hay không?
    Nhìn vẻ mặt... ngây thơ của Thảo, Hoa vũng đứng dậy, đập nhẹ vào đầu con bé:
    _ Để mày mua được bộ váy kia hả? Sao tháng này không phải là tao?
    _ Ê... ê...
    Để tránh những cái củng đầu của Hoa và Đông, Thảo lé người rất nhanh về phía Nghi. Và vì quá đà, cô đã xô ngã NGhi từ trên ghế xuống nền nhà trong cái nhìn sững sờ của mọi người. Cùng với đó là tiếng rơi khô khốc của chiếc phôn... Mọi con mắt nhìn xuống. Nghi ngã ngửa cả người, đầu thì thằng Nam đỡ từ phía bàn bên kia.
    Mất mấy giây. Thảo mới có thể cùng Nam đỡ Nghi dậy, miệng lắp bắp:
    _ Tao... tao... xin lỗi... có sao kh

    _ Tao.. tao ... xin lỗi. Có sao không?
    Thảo, Đông, Hoa đưa mắt nhìn chiếc phôn... giờ chỉ là một cục gạch! Mấy thằng con trai xúm lại hỏi thăm. Thắng Nam xuýt xoa:
    _ Chắc Nghi đau lắm... Sao lại ngồi nguy hiểm thế? Còn chiếc phôn kia nữa... chắc hỏng rồi. Để mai Nam mang đến cho NGhi một chiếc khác nhé?
    _ Cám ơn, Nghi không sao! _ Nghi lạnh lẽo nhìn Nam_ Nghi có thể sửa được, không cần cái của Nam.
    Nam cụt hứng, đứng lăng xăng một chút rồi rút lui. Cuối cùng chỉ còn lại bốn đứa, Nghi mới lừ mắt nhìn. Thảo xoa xoa cánh tay Nghi, cười cầu hòa:
    _ Tao lỡ... người, không ngờ mạnh tay thế... Còn cái phôn , lấy tạm của tao được không?
    Nghi lướt nhìn khuôn mặt lo lắng của bạn, rồi nhìn xuống chiếc phôn. Nó nằm im, dù có ấn mọi nút. Nghi phát cáu:
    _ Tiếc gì cái phôn... tiếc là tao đang nghe dở cái đĩa hay ấy. Làm sao lấy ra?
    _ Đĩa gì? _ Mai Đông tỏ ra quan tâm_ Tao có thể mua tặng mày mà?
    _ KHông nhớ tên!
    Phương Hoa phì cười. Nghi là thế! Con bé chẳng quan tâm đến cái gì và cũng chẳng cái gì chui được vào đầu nó cả. Lúc đầu mới tiếp xúc, ai cũng thấy bực nhưng sau thì không thể bực được Nghi. Con bé quên một cách vô tư, chứ không cố ý. Không coi thường mà cũng chẳng coi trọng ai cả!
    _ Chỉ còn một cách thôi!
    Ngoài sức tưởng tượng của ba đưa, Nghi cầm chiếc phôn lên và quăng thật mạnh nó xuống nền nhà. Cả lớp lại được phen giật mình nhìn lại. Nghi ngồi cạnh chiếc phôn giờ đã méo mó, mỉm cười thật tươi:
    _ Thấy chưa? Chiếc phôn đã chịu nhả cái đĩa của tao ra rối!
    _ ĐÚng là... ngốc!
    Phương Mai bĩu môi quay lên, con bé liền chạm phải ánh mắt của Lan Anh. Như đồng cảm, cả hai cùng nhún vai. Chẳng gì thì Hải Nghi cũng là " Phó tướng" của nhóm " Siêu quậy", ham chơi hơn ham học. Đến năm nay là năm thứ ba, cả lớp đã chứng kiến đủ tất cả các trò ngông của Nghi... toàn là những trò không ngờ! Chẳng hiểu có thằng con trai nào chịu nổi con bé không nữa...
    Cho cuốn vở cuối cùng vào ba lô, Nghi bình thản đi ra khỏi lớp, bỏ mặc ba đứa bạn đang buồn thiu đứng trông theo. Ba đứa biết khi Nghi không muốn là có nghĩa đừng đi theo, đừng kỳ kèo. Con bé mà giận thì có mà trời... can! Được cái tính Nghi ít giận, không làm nó hài lòng nhưng ít ai làm mất lòng nó...
    Nghi cho xe len qua đám đông ở cổng trường, suýt nữa thì đâm vào chiếc xe đạp phía trước nếu như không kịp phanh lại. Hơi bực mình, Nghi bấm còi. Hai người phía trước quay lại, Nghi nhận ra ánh mắt khó chịu của Lan Anh. Còn Vũ thì vẫn bình thản cho xe nhích lên một chút.
    Chờ mãi mới thoát được, Nghi tăng ga phóng vút đi. Phía sau để lại những vệt mờ của làn khói mỏng cùng một ánh mắt dịu dàng... Đã rất nhiều lần, vì vội vã, vì thờ ơ, Nghi đã để rơi mất những ánh mắt dịu dàng cho mình. Cô quanh quẩn tìm kiếm, lúc xa lúc gần và tự trách mình bạc phận... Từ xa xưa lắm, Nghi chỉ thấy cái nhìn trách nhiệm, cái nhìn lạnh lẽo hoặc những cái nhìn xót thương... Buồn phiền mãi cũng chẳng ích chi!
    _ Cô chủ đã về!
    Khẽ gật đầu đáp lại lời chào của cô người làm, Nghi đi thẳng lên lầu. Mệt mỏi đáp người xuống giường, Nghi nghĩ tới một giấc ngủ thật dài từ giờ đến tối. Chiều nay chẳng có tiết học thêm nào...
    _ Bà bảo cô về thì dọn cơm cô ăn, không được để cô ăn... linh tinh!
    _ Mẹ tôi đâu? _ NGhi ngước lên hỏi cho có lệ, dù đã rất rõ câu trả lời.
    _ Dạ... bà ăn cơm khách rồi!
    Vùi đầu vào gối, Nghi nhếch môi cười khan. Hầu như là ăn tiệc, ăn cơm khách suốt cả ngày, đến nỗi hôm nào không đi ăn như vậy là mẹ cô buồn não hẳn. Bà cứ cho đó là công việc mà không hề biết rằng, cái công việc đó đã trở thành thói quen, biến bà thành một người mẹ chỉ còn trên danh nghĩa... Nghi đã bị bỏ rơi, thật sự bị bỏ rơi rồi ạ!
    _ Tôi không đói... Chị xuống đi, không cần lo cho tôi đâu!
    _ Dạ.
    Nhoài người bật dàn máy, Nghi thoáng thấy cơn buồn ngủ ập xuống mi mắt. Phải ngủ đã chứ! Cả đêm hôm qua cô đâu có ngủ được gì... sức lực dường như tiêu tan đâu sạch...? Tiếng nhạc du dương, mềm mại đưa Nghi vào giấc ngủ không mộng mị. Giá cuộc đời cũng dịu dàng, nhẹ như khúc nhạc này thì hay biết mấy! Cô bé Nghi sẽ chẳng phải khóc hàng đêm vì sự lạnh lùng thờ ơ của bố... Nghi cũng không phải bịt chặt tai để tránh tiếng cãi vã phóng bên... và cũng sẽ chẳng có một Nghi... ngày hôm nay!

    2. Ngồi ăn cơm cùng mẹ mà Vũ không thể tập trung được. Cậu không để ý lắm đến lời kể ríu rít cùng giọng cười hài hước của mẹ, ý nghĩ cậu quẩn quanh với việc sẽ bắt đầu ôn tập như thế nào cho hiệu quả. Cuộc thi mà cậu tham gia không phải thử sức người thi trong một lĩnh vực mà đòi hỏi phải toàn diện, không phải chỉ là những kiến thức sách vở mà còn cả những kiến thức xã hội nóng bỏng nhất. Những thắng lợi đầu tiên không thể không nhắc đến, nhưng cũng không thể nhìn nó mà tự hào...
    _ Bà Hà cứ khen con mãi. Nào là con giỏi, con thông minh, bình tĩnh. Bà ấy còn kêu nếu bà ấy thì đã run cầm cập lên rồi. Trời! Bà ấy làm sao mà thi được? Này... này... con sao thế?
    _ Dạ... không sao đâu ạ!
    Bà Vân hơi nhíu mày. Nhìn Vũ chẳng thấy nó vui chút nào. Lúc nào cũng bình thản, tự tại... giống hệt bố nó! Nghĩ đến chồng bà lại thêm ngao ngán. Công việc bận rộn... nuốt trọn con người ông, khiến ông về nhà cứ như khách! Được cái ông biết quan tâm vợ con, nên Vũ mới nên người như bây giờ. Nó là niềm tự hào nhất trong cuộc đời của bà và ông!
    _ Con đang nghĩ về kế hoạch ôn tập!_ Vũ lên tiếng_ Mấy người bạn cùng thi với con toàn người giỏi cả... Con thật sự không muốn bị thua kém!
    Nở một nụ cười động viên con, bà Vân đứng dậy. Cô người làm liền đến bên hỏi bà có cần gì thêm. Bà Vân xua tay, quay về phía con, đùa yêu:
    _ Đối với mẹ, con luôn là nhất rồi! Chỉ cần con lên kế hoạch ăn uống cho thật... oách là con thắng đấy!
    _ Vâng! COn sẽ làm theo cách của mẹ nếu đây là một cuộc thi đấu võ tay đôi!
    Khẽ xỉ nhẹ trán con, Bà Vân bật cười. Tính dí dỏm khi cần thiết làm cho nó thêm hoàn hảo hơn với những tố chất sẵn có. Đúng là trời thương bà khi ban tặng món quà vô giá này... Nhìn nó cười thế này... bà yêu biết bao!
    _ Chiều nay con có học không?
    _ Dạ không, nhưng con phải sang nhà Phong. Có gì không mẹ?
    _ Mẹ nghĩ con nên cho mình một giấc ngủ thoải mái xem? _ Bà Vân khẽ vuốt tóc con khi đứng đắng sau thành ghế mà Vũ đang ngồi. Nếu Vũ đứng, bà chẳng thể nào vuốt tóc nó dễ dàng như thế này được.
    Hơi nghiêng đầu sang một bên để nhìn rõ mẹ hơn, Vũ làm như đang suy nghĩ lắm. Được một lát, cậu gật đầu, trịnh trọng nói:
    _ Con xin tuân lệnh... mẫu hậu!
    _Tốt! Đúng là đứa con ngoan!
    Cả hai mẹ con cũng cười. Trong một thoáng, Vũ như quên hết mọi lo lắng, mọi suy nghĩ , mệt mỏi. Cậu cảm thấy dạt dào tình yêu thương ở khắp mọi nơi. Gia đình là một điểm tựa vững chắ và lớn lao trong cuộc đời cậu. Một người cha tài giỏi, chính trực, một người mẹ dịu hiền, nhân hậu... hai tấm gương lớn, hai ngọn đèn lớn để soi mình, để cậu luôn vững vàng bước lên phía trước. Chính vì thế, cậu sẽ phải không ngừng phấn đấu và nỗ lực để làm sao cho xứng đáng là một người con tốt...
    Nằm nghĩ miên man mọi chuyện, Vũ không ngờ cuối cùng suy nghĩ của mình lại tập trung vào chuyện sáng nay. Gương mặt bình thản và nụ cười vô tư của Nghi khiến cậu day dứt. Nghi sống mà như không tồn tại. Một kiểu sống bảng lảng, mơ hồ, bất cần như thếlaij là của một cô gí nhỏ nhắn mong manh dường ấy! Cậu muốn giúp đỡ, muồn gần gũi mà chẳng thể nào có cơ hội. Gần ba năm trời, kể từ ngày cậu nhìn thấy Nghi, khoảng cách vẫn xa xôi, vẫn xa lạ... Vũ chỉ biết đứng xa mà nhìn chẳng thế làm gì... kể cả khi Nghi ngã như thế! Cú ngã của Nghi làm Vũ đứng tim, thế mà Nghi vẫn tỉnh bơ như không... Thật vừa giận vừa thương đến nhói lòng!
    _ Vũ... Vũ...
    CÒN NỮA
  2. ShihoMiyano

    ShihoMiyano Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/03/2008
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    _ ặ... HỏÊ?
    Vâ lỏằ"m cỏằ"m ngỏằ"i dỏưy, chặa hỏt ngỏĂc nhiên khi Phong 'ỏằâng cặỏằi bên cỏĂnh.
    _ Chỏằ mÊi mà chỏng thỏƠy mày 'ỏn! Tao lo cho cĂi hỏạn cỏằĐa tao quĂ mà... Dỏưy nhanh còn 'i vỏằ>i tao.
    Vâ ra khỏằi giặỏằng, chỏưm chỏĂp 'i vào nhà vỏằ? sinh. Phong vui vỏằ huẵt sĂo trặỏằ>c gặặĂng. Lỏẵ ra cỏưu ta sỏẵ giỏưn Vâ vơ sai hỏạn nhặng vơ hôm nay là mỏằTt ngày khĂ 'ỏãc biỏằ?t, cỏưu ta bỏằ qua mỏằi cĂi 'ỏằf... lỏƠy hên. Phong 'Ê 'ỏãt rỏƠt nhiỏằu kỏằ vỏằng vào cuỏằTc hỏạn gỏãp chiỏằu nay...
    _ Xem tao mỏãc thỏ này 'ặỏằÊc không?
    Phong hỏằi khi thỏƠy Vâ 'Ê tặặĂi tỏằ?nh 'i ra. Vâ mỏằ?m cặỏằi. Phong vỏưn bỏằT 'ỏằ" trĂi ngặỏằÊc hoàn toàn vỏằ>i phong cĂch hàng ngày. Chiỏc Ăo len cỏằ. lỏằ màu nÂu 'ỏằ cạng vỏằ>i quỏĐn bò màu xĂm 'Ă, bên ngoài khoỏc chiỏc Ăo dỏĂ ngỏn màu 'en.Vuỏằ't vuỏằ't mĂi tóc hặĂi ngỏn cỏằĐa mơnh, Phong phÂn bua:
    _ Con bâ... nỏằ nỏp lỏm!
    _ Sao mày biêt?
    _ ỏằo thơ... qua chĂt. CĂch nó nói, cĂch nó tỏằô chỏằ'i lỏằi mỏằi cỏằĐa tao bao nhiêu lỏĐn rỏằ"i. Chỏc nó là con bâ chfm ngoan, hiỏn lành! Nỏu nó nhơn thỏƠy tao quỏĐn Ăo hưp hỏằ'p thặỏằng ngày thơ coi nhặ... out liỏằn!
    Phong vỏằôa nói xong thơ Vâ câng chuỏân bỏằi mỏằTt cô gĂi xinh 'ỏạp. Xem qua Webcam 'Ê thỏƠy xinh rỏằ"i thơ chỏc chỏn ngoài 'ỏằi phỏÊi là tuyỏằ?t thỏ giai nhÂn. Bỏằ qua thơ thỏưt không 'Ăng mỏãt... nam nhi. Vâ không hiỏằfu nỏằ.i vơ sao Phong lỏĂi mê mỏân thú chĂt chưt linh tinh 'ó 'ặỏằÊc. Lên mỏĂng là hỏn cỏm 'ỏĐu nói chuyỏằ?n phiỏm, hoỏãc giỏÊ nhặ không có ai lẵ thú thơ lỏĂi mê mỏân chặĂi game, chặĂi 'ỏ chỏ. cĂi mĂy tưnh cỏằĐa hỏn chỏằ? còn mỏằ-i chỏằâc nfng ỏƠy thôi thơ phỏÊi!
    _ Chon chỏằ- này 'i... Mơnh 'ỏn sỏằ>m 15 phút 'ỏƠy!
    Chỏằ- mà Phong chỏằn hỏt sỏằâc nên thặĂ. Nó không quĂ sĂng mà cúng không quĂ mỏằ ỏÊo. KHông khư trỏ** lỏng tỏằ nhiên giỏằa mỏằTt buỏằ.i chiỏằu 'ông se lỏĂnh rỏƠt hỏằÊp vỏằ>i bỏÊn nhỏĂc không lỏằi nhỏạ nhàng vang lên trong quĂn. Vâ hặĂi cặỏằi khi thỏƠy Phong nhỏƠp nhỏằ.m trên ghỏ. Phong không phỏÊi là kiỏằfu ngặỏằi cỏằĐa chỏằ 'ỏằÊi. Hỏn luôn thưch 'úng giỏằ và làm gơ câng nhanh chóng. CuỏằTc hỏạn hôm nay 'úng là mỏằTt sỏằ phĂ cĂch bỏƠt ngỏằ. Tỏằ nhiên Vâ thỏƠy hặĂi tò mò vỏằ cô gĂi sỏp gỏãp. Chỏc cô ta phỏÊi có mỏằTt nât gơ 'ó 'ỏãc biỏằ?t thơ mỏằ>i làm Phong... " siêu vỏạo" thỏ này chỏằâ?
    _ Xin lỏằ-i... có phỏÊi bỏĂn là Phong?
    Vâ ngỏâng lên, vỏằôa cặỏằi vỏằôa lỏc 'ỏĐu vỏằ>i cô gĂi khĂ xinh vỏằôa xuỏƠt hiỏằ?n. Phong bỏưt 'ỏằâng dỏưy, cặỏằi tặặĂi nhặ hoa hàm tiỏu:
    _ Mơnh mỏằ>i là Phong... BỏĂn là...
    _ Mơnh là MInh Anh 'Ây... Mơnh có 'ỏn muỏằTn không?
    Phong vỏằTi lỏc 'ỏĐu, chỏằ cho MInh Anh ngỏằ"i xuỏằ'ng thơ mỏằ>i hỏằYi Vâ và cô bỏĂn dạng gơ.
    _ ĐÂy là...?
    Phong quay sang Vâ, nhiỏt tơnh giỏằ>i thiỏằ?u:
    _ BỏĂn mơnh, rỏƠt thÂn 'ỏƠy! Tên là NHỏƠt Vâ.
    _ Chào bỏĂn! _ Vâ mỏằ?m cặỏằi_ RỏƠt vui 'ặỏằÊc biỏt bỏĂn... giỏằ'ng nhặ cĂch nói cỏằĐa ngặỏằi NHỏưt!
    Minh Anh cặỏằi dỏằc tỏằô tay bỏằ"i bàn, vỏằôa nói:
    _ Nghe PHong nhỏc 'ỏn Vâ nhiỏằu rỏằ"i... Vâ còn hỏằc rỏƠt giỏằi nỏằa 'úng không?
    Liỏc mỏt nhơn Phong, thỏƠy cỏưu ta cặỏằi vô tỏằTi, Vâ chỏằ? còn biỏt... nân tiỏng thỏằY dài. Rà ràng là MInh Anh 'Ê biỏt quĂ nhiỏằu vỏằ Vâ qua Phong...
    Dạ thỏ nào 'i chfng nỏằa thơ buỏằ.i gỏãp gỏằĂ câng 'ặỏằÊc coi là thành công. cỏÊ hai bên 'ỏằu cỏÊm thỏƠy hài lòng vỏằ nhau. Nhỏằng cÂu chuyỏằ?n... xỏÊy ra theo 'úng cĂch, 'úng tiỏn 'ỏằT , có nghâa là không quĂ xa cĂch mà câng không quĂ gÂn gâi. MInh Anh khâo lâo trong giao tiỏp, dỏằ chặa gỏãp và biỏt ai hặĂn Minh Anh cỏÊ... A`, ngoỏĂi trỏằô mỏằTt ngặỏằi...
    HặĂi nhặỏằ>ng ngặỏằi lên 'ỏằf nghe cho rà, Vâ hỏằi lỏĂi ngỏĂc nhiên:
    _ Ai Vỏưy?
    Vỏằôa lúc xe dỏằông lỏĂi trặỏằ>c cỏằ.ng nhà Phong, cỏưu ta nhún vai:
    _ Đỏằông làm bỏằT làm tỏằi Nhài:
    _ Chỏằng mày_ Tao chỏằ? không hài lòng khi mày cặỏằi nhặ thỏ thôi.
    _ỏằo... Vỏưy lỏằ-i tỏĂi tao! ĐĂng lỏẵ tao nên kiỏm chỏ...
    _ Thỏ... buỏằ"n cặỏằi lỏm sao?
    Vâ lỏĂi suẵt bỏưt cặỏằi, nhặng thỏƠy mỏãt Phong sỏp cĂu lên là cỏưu im bỏãt. Vâ húng hỏng giỏằng
    _ Câng không nhiỏằu lỏm. Nhặng sao mày lỏĂi nghâ thỏ?
    Phong nhỏưn lon nặỏằ>c tỏằô tay Nhài, rỏằ"i bỏưt nỏp tu ỏằng mỏƠy hỏằ>p. Cỏưu ta cặỏằi 'ỏc ẵ:
    _ Lâ bỏĂn câ ai mà chỏng nghâ thỏ...
    _ Chỏt thỏưt!_ Vâ xoa 'ỏĐu_ Chỏằ? tỏĂi tao thưch 'i xe 'ỏĂp ... giỏằ'ng nhặ mỏằTt môn thỏằf thao . Vỏằ>i lỏĂi, mơnh còn hỏằc sinh, phô trặặĂng chặa cỏĐn thiỏt!
    Phong bâu môi không tin. Cỏưu ta búng tay, ngỏằ"i hỏn dỏưy:
    _ tao thỏƠy con bâ 'ó rỏằ"i. KhĂ xinh, nhỏƠt là lúc cặỏằi. Mày câng có mỏt nhơn ngặỏằi 'ỏƠy.
    Vâ lỏãng thinh, Phong 'ặỏằÊc 'à lỏƠn tỏằ>i:
    _ mày thỏƠy tao hay chặa? Không cạng trặỏằng mà biỏt tỏƠt nhỏằng lúc hai 'ỏằâa mày 'i chặĂi...
    _ KHông, làm gơ có!
    _ Thơ 'i vỏằ khi tan hỏằc. Hôm nào chỏÊ vỏưy? Đúng không?
    Tu mỏằTt hặĂi lon nặỏằ>c, Vâ cặỏằi nhỏạ. cỏưu không ngỏằ rỏng vơ cạng 'ặỏằng nên 'i chung cho vui cỏằĐa cỏưu và Lan Anh 'Ê trỏằY thành mỏằTt sỏằ hiỏằfu lỏ**. Đỏn thỏng bỏĂn thÂn còn nghâ thỏ thơ nhỏằng ngặỏằi khĂc sỏẵ nghâ sao?
    _ Đó chỏằ? là mỏằTt cô bỏĂn cạng lỏằ>p, chỏng có gơ 'ỏãc biêt!
    Vỏằ nghiêm túc cỏằĐa Vâ làm Phong chỏằng lỏĂi. Vơ quĂ thÂn nhau, quĂ hiỏằfu nhau nên Phong biỏt lúc nào Vâ nói thỏưt. Nhỏằng suy 'oĂn trặỏằ>c 'Ây cỏằĐa cỏưu 'ỏằY sỏằƠp trặỏằ>c mỏằTt cÂu chÂn thỏưt cỏằĐa Vâ.... Thỏưt 'Ăng ngỏĂc nhiên!
    _ Có thỏằf mày không có gơ 'ỏãc biỏằ?t, nhặng... con bâ 'ó chỏc có! Ngày xặa, gÂn fheets ocn gĂi lỏằ>p mơnh thưch mày cặĂ mà.
    _ Hai viỏằ?c ddso không liên quan nhau!_ Vâ nhún vai_ Thôi, tỏằ'i rỏằ"i, 'ặa tao vỏằ 'i.
    Phong vặặĂn vai 'ỏằâng dỏưy, 'ỏằ nghỏằng nhâ?
    Dâ nhiên là Vâ không thỏằf tỏằô chỏằ'i là lỏằi 'ỏằ nghỏằi tỏưn sĂng, mỏằ>i ngỏằĐ. HỏĐu nhặ cỏÊ hai chỏằ? ngỏằ"i chặĂi 'iỏằ?n tỏằư và tranh cÊi om xòm. GỏĐn khuya Phong mỏằ>i chỏằ
  3. ShihoMiyano

    ShihoMiyano Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/03/2008
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    THUI CHẾT RÙI , LỠ ĐĂNG BÀI NHẪM CHỖ NHẠC CỔ ĐIỂN RỒI, HÍC , ADMIN MORE QUA DIỄN ĐÀN CHUNG HỘ BÉ NHÁ, CHỈ TẠI CÁI TỘI MỚI VÔ DIỄN ĐÀN NÊN KHÔNG BIẾT, MONG ADMIN THÔNG CẢM CHO PÉ NHA, THAX ADMIN NHIỀU LẮM
  4. hello2008

    hello2008 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2008
    Bài viết:
    32
    Đã được thích:
    0
    HAY !!!!

Chia sẻ trang này