1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thiên tài quân sự Quang Trung Nguyễn Huệ

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi langtudien, 02/01/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Cavalry

    Cavalry Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/10/2001
    Bài viết:
    3.062
    Đã được thích:
    0
    Cái này cũng chỉ là giả thuyết của ông gì đó khi đọc tài liệu về bọn Thái thôi. Có 1 topic cũ nói về Quang Trung ấy. Cả việc hành quân bằng võng nữa cũng không chắc đâu, nếu đi bộ liên tục ngày 8-10 tiếng thì chắc cũng kịp trong vòng 10 ngày ra đến Thăng Long. Mấy lão sử gia VN toàn nói nhiều là giỏi chứ chẳng lão nào làm cuộc thực nghiệm hành quân bộ cả!!
  2. Cavalry

    Cavalry Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/10/2001
    Bài viết:
    3.062
    Đã được thích:
    0
    Ngoài những thứ đó ra, cách hành quân của Nguyễn Huệ " y như Napoleon" (lời trong 1 sách miền nam trước kia!).
    - Tiến binh chớp nhoáng khiến địch quân không kịp tiếp viện. 2 đồi Hà Hồi và Ngọc Hồi bị hạ vì ưu thế lực lượng thuộc về Tây Sơn!
    - Xung kích bằng nhiều hướng, đồng loạt bất ngờ. Ngoài cánh quân bộ, 1 cánh quân đi đường thuỷ theo sông Hồng đã lên chiếm miền Việt Bắc và đổ bộ đánh úp Khương thượng, Đống Đa khiến Tôn Sĩ Nghị chỉ kịp nhảy lên ngựa chạy quăng lại hết ấn tín sổ sách, và vẫn bị truy kích suốt dọc đường bởi toán quân phía Bắc.
    - Tóm lại Tôn Sĩ Nghị chia quân ra các đồn phòng thủ từ xa để tránh bị đánh úp bất ngờ, nhưng Tây Sơn tiến quá nhanh làm các đồn không kịp ứng cứu lẫn nhau, lần lượt bị tiêu diệt!
    Trong lịch sử VN, Nguyễn Huệ nổi tiếng về hành quân thần tốc và đại bác, pháo thuyền. Lê Lợi nổi tiếng "võ công tuyệt lạ" về môn phục kích và tập kích. Trần Hưng Đạo nổi tiếng về chiến tranh vườn không nhà trống và chiến lược khéo léo.
    Được cavalry sửa chữa / chuyển vào 14:44 ngày 03/01/2006
  3. VNNewGod

    VNNewGod Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/11/2003
    Bài viết:
    41
    Đã được thích:
    0
    Chuyện huấn luyện voi chiến chắc chắn là không phải đơn giản . Voi là loại mãnh thú mà còn sợ tiếng động , tiếng súng , ánh lửa ... Ngay cả con người mà không có tinh thần chiến đấu , không có chính nghĩa , chỉ có "lý tưởng hưởng thụ" , không có lòng dũng cảm hy sinh vì Tổ quốc , thì dù trang bị vũ khí tận răng , cũng sẽ tụt giày dép , quăng quần áo tháo chạy thần tốc , giẫm đạp lên nhau thôi ! Bọn Lê Chiêu Thống vì thế mà bám càng xe ngựa của quân Mãn Thanh , mãn kiếp sống cảnh vô tổ quốc - vô đồng bào , chết trong quên lãng tủi nhục trên đất khách !
    Nghe nói họ Lê khi thấy nhà Thanh giao hảo cùng Tây Sơn , tức uất lên mà phản đối điên cuồng , nhưng rồi bất lực trước bánh xe thời cuộc. Lê Duy Kỳ đến ngày hấp hối vẫn mơ tưởng ngai vàng quyền lực , gọi bọn tòng vong đến nhắn nhủ có ý bảo chúng phò tá "thái tử" (lúc này thì thành ra trò hề tự phong cho nhau rồi ) , xin quân Thanh giúp sức để về phục thù lần nữa Nhưng ai chẳng biết, nhà Thanh đánh Việt Nam là vì lợi ích của chúng , chứ đâu phải vì nhà Lê hay vì đại nghĩa gì gì đó , dù cho chúng giương cao cờ "phù Lê diệt Tây Sơn" thì cũng chỉ là chiêu bài hợp thức hóa lý do xâm lăng , mụ mị đám người "phục Lê" . Càn Long đánh Tây Sơn không xong thì quay sang chơi với Tây Sơn , như thế có lợi hơn chơi với bè đảng Lê Chiêu Thống tay sai ngu dại , vô dụng.
  4. mabun

    mabun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    1.036
    Đã được thích:
    1
    Cựu hoàng Lê Duy Kì sau này hình như bị Phúc An Khang vừa dụ dỗ vừa ép buộc nên cùng lũ cận thần ngu trung cũng mặc đồ Mãn Thanh, lại còn gọt tóc tết đuôi sam nên đâu còn là dân VN nữa mà đòi phục quốc. Chỉ tiếc cho Lê Lợi anh hùng 1 thời lại nảy nòi 1 hậu thế đớn hèn kém cỏi như thế.
    K biết sau này khi LDK qua đời ăn nói sao với liệt tổ liệt tông về tội cõng rắn cắn gà nhà đây.
  5. chiangshan

    chiangshan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2003
    Bài viết:
    5.574
    Đã được thích:
    12
    Nếu mỗi lần bắn lại phải quay ngược voi lại thì còn gì là hiệu quả tấn công, chẳng thà cứ đặt pháo dưới đất cho xong.
    Có thể là pháo lớn thì được kéo bằng voi, còn trên mình voi thì chỉ đặt các hoả khí nhẹ như hoả mai, hoả hổ hoặc pháo nhỏ chẳng hạn.
    Công nhận cách hành binh của Quang Trung rất giống Napoleon : tấn công đồng loạt, nhanh và mạnh, chia cắt đối phương bằng nhiều cánh quân, trong đó hướng chủ yếu luôn được tập trung đầy đủ binh hoả lực để áp đảo kẻ địch. Trong chiến dịch đánh Tôn Sĩ Nghị, cánh chủ yếu do Quang Trung chỉ huy đánh vào cứ điểm then chốt của địch là Ngọc Hồi, trong khi ở phía tây 1 cánh đánh Khương Thượng rồi chọc thẳng vào Thăng Long, 1 cánh đánh vào cánh phải quân Thanh, ở phía đông 1 cánh theo đường thủy lên đổ bộ đánh vào cánh trái quân Thanh và 1 cánh tiến lên chặn đường rút. Mỗi cánh đều là 1 cụm quân binh chủng hợp thành với đủ bộ binh, pháo binh và tuỳ nhiệm vụ mà có thêm tượng binh, kị binh, thủy binh.
    Cách sử dụng các binh chủng dưới thời Quang Trung có nhiều tiến bộ hơn trước. Chẳng hạn như tượng binh, thời kỳ trước mỗi trận đánh chỉ sử dụng vài ba voi, không mang hoả khí nên khi đối phương tập trung bắn vào thì dễ bỏ chạy và giày xéo lên cả quân nhà. Quang Trung thì tập trung đến cả trăm con voi khi tấn công, kết hợp với hoả lực trên mình voi để đánh địch, thế thì bố thằng nào bắn cho xuể.
    Thủy binh dưới thời Quang Trung phát triển rất mạnh, hạm đội Tây Sơn luôn có hàng trăm thuyền chiến, loại lớn chở 40-60 pháo và 500-700 quân, loại vừa có khoảng 10-20 pháo và 200-300 quân, loại nhỏ có 50-100 quân với 1 hoặc không có pháo, chưa kể hàng nghìn thuyền vận tải, trong khi thuyền quân Nguyễn chủ yếu có khoảng 10 pháo và 200-300 quân. Trong các chiến dịch đánh quân Xiêm, Nguyễn, Trịnh thắng lợi chủ yếu là nhờ ưu thế thủy quân. Đáng tiếc là không hiểu vì sao sau này nhà Nguyễn lại không phát huy được truyền thống này.
    Nói chung, trong lịch sử quân sự VN, có lẽ Quang Trung là vị tướng duy nhất bách chiến bách thắng.
  6. chiangshan

    chiangshan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2003
    Bài viết:
    5.574
    Đã được thích:
    12
    Theo như tên văn nô Nguyễn Gia Kiểng trong "Tổ Cuốc Ăn năn" thì quân Thanh chỉ là vài ngàn kỵ binh
    [/QUOTE]
    Quân Thanh sang VN tỉ lệ là 1 phu : 1 lính, thế thì chắc số quân khoảng 10 vạn, tương đương với quân số của những lần xâm lược VN khác.
    Lão Kiểng này điên à. Theo sử Tầu thì chưa kể quân chính quy, riêng số quân nghĩa dũng chiêu mộ được đã là trên 1 vạn. Chỉ có vài ngàn quân mà mất công tổng đốc Lưỡng Quảng thân chinh đi chỉ huy, tổng đốc Vân Quý thân chinh lo hậu cần à.
  7. masktuxedo

    masktuxedo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    1.625
    Đã được thích:
    1
    Hồi truớc có đọc một cuốn truyện ko nhớ tên nói về một con voi được dùng trong kháng chiến chống PHáp/Mỹ, tả từ lúc buôn làng Tây Nguyên đi bẫy voi, rồi huấn luyện, rồi cho chuyên chở vũ khí, ... cho đến lúc voi già về hưu. Trong đó cũng có vụ huấn luyện cho voi quen với bom đạn. Tôi nhớ 2 chi tiết, một là xích voi lại rồi đốt pháo ở ngay sát bên cạnh voi, làm nhiều lần thì nó quen đi, không sợ nữa. Hai là người ta lấy lửa đốt thành sẹo ở sau tai voi, quản tượng có cái móc, lúc điều khiển mà voi ko tuân lệnh thì dùng móc móc vào sẹo để phạt. Trong truyện thì quản tượng là người nuôi con voi từ bé (khi mà người quản tượng cũng còn bé) cho nên anh ta đắn đo rất nhiều trước khi quyết định đót sẹo ở tai con voi yêu thương của mình. Tuy nhiên do yêu cầu chiến tranh nên buộc phải làm như vậy.
  8. langtubachkhoa

    langtubachkhoa Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/06/2004
    Bài viết:
    1.212
    Đã được thích:
    784
    Bổ sung thêm, một số người cho rằng, còn có 1 cánh quân nữa, ngoài 5 cánh quân chính quy ra, cánh này giống như là toán biệt kích, đỏ bộ bằng đường biển từ vịnh Bái Tủ Long, tấn công bất ngờ tập hậu quân Thanh, dùng hoả khí đốt trụi quân Thanh. Cánh quân này chính là các nhóm hải khấu được Nguyễn Huệ thu phục
    Được langtubachkhoa sửa chữa / chuyển vào 02:09 ngày 04/01/2006
  9. tmkien

    tmkien Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/12/2004
    Bài viết:
    494
    Đã được thích:
    0
    Hồ Bạch Thảo
    Từ các sử liệu của Trung-Quốc và trong nước liên quan đến việc vua Quang Trung đại phá quân Thanh, nhân đó đính chính một vài điều về lịch sử
    (trích)
    2. Ðính chính lịch sử về chiến thuật hành quân tại trận Ngọc-Hồi:
    Trong Hoàng Lê nhất thống chí, một bộ tiểu thuyết lịch sử của Ngô Gia Văn Phái viết theo lối chương hồi, đoạn văn trích dẫn ở phần trên nằm trong chương 14 với nhan đề:
    Ðánh Ngọc-Hồi quân Thanh bị thua trận
    Bỏ Thăng-Long, Chiêu Thống trốn ra ngoài
    Trong đoạn văn này, không kể đến chi tiết sai lầm về nơi chết của Sầm Nghi Ðống (y tự tử tại Ðống-Ða chứ không phải tại Ngọc-Hồi), Hoàng Lê nhất thống chí mang lỗi lầm chung của tiểu thuyết lịch sử [3] là viết hấp dẫn, nhưng nhiều khi không đúng với sự thực. Những người có chút kiến thức sơ đẳng về quân sự đều biết rằng đoàn quân ?odàn trận hình chữ nhất ? rầm rộ tiến vào, mà ?oQuân Thanh nổ súng bắn ra chẳng trúng người nào cả? là một việc khó có thể xảy ra. Ngoài ra, chi tiết ?oVua Quang Trung lại truyền lấy sáu chục tấm ván, cứ ghép liền ba tấm làm một bức, bên ngoài lấy rơm dấp nước phủ kín, tất cả là 20 bức. Ðoạn kén loại lính khỏe mạnh, cứ 10 khiêng một bức, lưng dắt dao ngắn. Hai mươi người khác đều cầm binh khí theo sau, dàn thành trận chữ ?onhất?; vua Quang Trung cửi voi đi đốc thúc, mờ sáng ngày mồng 5 tiến sát đồn Ngọc-Hồi?. Chúng ta tự hỏi rằng 10 người khiêng một bức, cho dù đồn giặc bằng phẳng như một sân đá banh (mà thực tế không thể có như vậy) cũng phải nhắc tấm ván lên khỏi mặt đất vài chục phân mới di chuyển được, giặc trang bị đầy đủ súng điểu thương, ống phun lửa; cứ nhắm chân mà bắn ắt phải có người bị thương, ngã xuống không khiêng được. Một bức ván với 30 quân sĩ (kể cả 20 quân tháp tùng) đã gặp khó khăn như vậy, thì toàn bộ 20 bức ván gặp khó khăn đến nhường nào, và làm sao có thể xung phong mạnh mẽ, chế ngự đồn giặc được!
    Nhà quân sự giỏi về ?ocông đồn? có thể thấy được ở chỗ: lập kế hoạch sát với thực tế, gây sự bất ngờ, thi triển đồng loạt, ít tổn thất, hiệu năng cao, hỏa lực phía trước mạnh. Sử liệu do hai bộ sử Thanh thực lục và Khâm định Việt sử thông giám cương mục của triều Nguyễn nước ta đã mô tả rõ nét thiên tài của vua Quang Trung về chiến thuật công đồn với đủ những yếu tố nêu trên. Thanh thực lục chép:
    ?oVào canh năm ngày này (mồng 5) Nguyễn Văn Huệ mang đại binh tiến đánh, thân tự đốc chiến, dùng 100 thớt voi khỏe làm tiên phong. Rạng sáng quân Thanh cho kỵ binh nghênh địch, ngựa bị voi quần kinh hãi bỏ chạy, quân rút lui vào trại cố thủ. Phía ngoài trại, lũy đầy chông sắt, bên trong bắn súng ra cự địch. Vào giờ Ngọ quân Nguyễn bắn hỏa châu, hỏa tiễn tới tấp; lại dùng rạ bó to lăn mà tiến đều, khinh binh theo sau (Ngọ thời Nguyễn quân loạn phóng hỏa tiễn, hỏa châu, tịnh dĩ hòa cán tác đại thúc, loạn cổn nhi tiền, khinh binh tùy chi), trước ngã sau tiến lên một lòng quyết chiến, tại các trại quân Thanh đồng thời tan vỡ, quân Nguyễn thừa thắng chém giết, quân Thanh tử thương quá nửa.?
    Sách Khâm định Việt sử thông giám cương mục cũng chép tương tự:
    ?oHồi trống canh năm sớm hôm sau (mồng 5 tháng giêng), Văn Huệ xắn tay áo đứng dậy, đốc thúc bản bộ lùa quân rầm rộ tiến lên. Chính Văn Huệ tự mình đốc chiến, cho hơn trăm voi khỏe đi trước. Tờ mờ sáng quân Thanh lùa toán quân kỵ tinh nhuệ ồ ạt tiến. Chợt thấy bầy voi, ngựa quân Thanh đều sợ hãi, hí lên, tế chạy, ***g lộn quay về, chà đạp lẫn nhau. Giặc lại lùa voi xông đến: quân Thanh trong cơn gấp rút, không cứu nhau được, ai nấy rút trong lũy để cố thủ. Bốn mặt đồn lũy quân Thanh đều cắm chông sắt, súng và tên bắn ra như mưa. Giặc dùng những bó rơm to để che đỡ mà lăn xả vào, rồi quân lính tinh nhuệ tiến theo sau. Kẻ trước ngã, người sau nối, thảy đều trổ sức liều chết mà chiến đấu. Các lũy quân Thanh đồng thời tan vỡ và quân Thanh đều chạy.?
    Hai sử liệu từ hai nước Hoa, Việt đều xác nhận vua Quang Trung dùng voi để chống lại kỵ binh. Ngựa sợ voi là chuyện tự nhiên, lính tháp tùng trên lưng voi từ trên cao khống chế quân kỵ một cách dễ dàng, lại còn có sức mạnh đàn áp tinh thần địch về mặt tâm lý. Việc sử dụng voi đúng chỗ hiện diện của kỵ binh, chứng tỏ đạo quân vua Quang Trung hơn hẳn về mặt tình báo.
    Việc dùng rạ (hòa cán) bó thành bó lớn như bánh xe lăn khổng lồ (dùng để cán sửa đường lộ), bó nọ nối liền bó kia cùng lăn đều, tạo thành bức tường di động giúp quân lính núp đằng sau tương đối an toàn, vừa tiến lên vừa bắn, để đánh chiếm đồn giặc là một sáng kiến tuyệt diệu; xin được phân tích như sau:
    Vật liệu lấy tại chỗ: Bấy giờ vào đầu tháng giêng, nhà nông tại vùng xung quanh Ngọc-Hồi có thể còn phơi rạ ngoài đồng, hoặc làm đụn rạ trong vườn để dành dùng đun nấu, cho bò ăn, hoặc đánh tranh lợp nhà. Rạ là vật liệu rất cần thiết cho nông dân, ở nhà quê đâu đâu cũng có. Còn dây buộc là tre non chẻ ra, hoặc cây mây; hầu như có sẵn trong mọi vườn.
    Dễ bó thành bó tròn lớn: Dịch giả lớn lên từ nhà quê, đã nhiều lần thấy nông dân bó rạ với cung cách dùng hai đòn xọc cắm sâu xuống đất, cách nhau khoảng 1 mét làm điểm tựa, chất rạ vào giữa hai đòn xóc lên cao đến đỉnh đầu, đứng lên trên đống rạ nén chặt, khi đã ưng ý, kéo những sợi dây đã đặt sẵn dưới đống rạ lên rồi buộc chặt. Những nông dân có kinh nghiệm bó những bó rạ chắc chắn, lăn cách nào cũng không tung ra. Dịch giả cũng thấy tận mắt tại nông trại ở Mỹ, có những bó cỏ cho ngựa ăn, bó chặt cao quá đầu người; lính Việt-Nam phần lớn xuất thân từ nông dân, nếu ba bốn người hợp lực có thể bó những bó lớn như vậy.
    Khi khai triển đội hình hàng ngang, những bó rạ được lăn đều, nhanh chậm tùy theo hiệu lệnh của cấp chỉ huy.
    Nếu bó rạ lớn được nhúng nước, có khả năng ngăn cản đạn nhỏ của súng điểu thương, là loại súng quân Thanh được trang bị. Quân ta khom lưng tiến sau bó rạ tương đối an toàn, ngoài việc lăn rạ còn có khả năng bắn phủ đầu đối phương.
    Hãy tưởng tượng hàng trăm bó rạ tạo thành bức thành di động, dù súng bắn vẫn lăn đều lên; lại còn có khả năng bắn trả lại; lúc lăn đến gần, quân Thanh ắt phải kinh hoàng mà bỏ chạy.
    Ngoài ra cần phải nhắc thêm, trong buổi sáng vua Quang Trung cho voi quần khiến kỵ binh giặc tháo chạy, rồi quân ta dùng ?ohỏa châu, hỏa tiễn? bắn tới tấp lúc xung phong vào giờ ngọ, thật đúng bài bản ?otiền pháo, hậu xung?, có thể ứng dụng bài học này cho ngay cả chiến tranh trong thời hiện đại!
    Rất tiếc những bộ sử ngày nay như Việt-Nam sử lược của cụ Trần Trọng Kim [4] và Ðại cương lịch sử Việt Nam [5] của nhà xuất bản Giáo dục Hà-Nội vẫn dùng sử liệu ?oghép ván có phủ rơm? của bộ tiểu thuyết chương hồi Hoàng Lê nhất thống chí, mà không đề cập đến ?obó rạ lăn tròn?được chép trong sử nhà Thanh và sử triều Nguyễn. Thiết tưởng lịch sử là một bộ môn trong khoa học nhân văn, cần được nghiên cứu một cách khoa học không thiên kiến; lại được biết trong nước có Viện Lịch sử Quân sự, nếu Viện này cho trắc nghiệm bằng cách tập trận về hai chiến thuật nêu trên, thì sẽ thực sự thấy được đáp án.
  10. dragonboy1080

    dragonboy1080 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    03/01/2006
    Bài viết:
    5.265
    Đã được thích:
    880
    Em ch­ưa thử nhưng mà em không tin 3 người đi bộ bình thường lại phải nghỉ nhiều hơn 3 người thay phiên gánh nhau.
    Bây giờ mà bắt em cùng với một ông bạn nữa, mỗi thằng một đầu, cáng một ông bạn khác thì chắc là đi được độ... 200 mét là em phải nghỉ
    Hôm nào box off thử phát nhỉ!

Chia sẻ trang này