1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thiên thần sa ngã - Tào Đình

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi wishdayz, 10/11/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    21
    Mấy con cá vàng Đạm Ngọc mua, ngày qua ngày, cứ bơi trong bể đầy mãn nguyện.
    Có một thời tgian, tôi vô cùng ngưỡng mộ chúng, chẳng buồn chẳng lo, thích thì bơi qua bơi lại giữa làn nước, không thích thì nằm đờ ra dưới đáy bể, chẳng ai kêu ca làm gì. Đạm Ngọc bảo tôi thiếu ý chí.
    Đạm Ngọc thường nghĩ là đàn ông thì phải thật cứng rắn, làm việc cẩn trọng, tạo dựng được sự nghiệp lớn? Thế nên, khi nhìn tôi, nàng đều hận sao sắt chẳng thành thép, cá chép chẳng hóa rồng, lắc đầu thất vọng. Có lúc tôi thấy Đạm Ngọc nghiêm khắc trong những yêu cầu đối với tôi quá.
    Từ hôm tặng đôi giày cho Đạm Ngọc đến nay đã một tuần, những trở ngại trong tâm lý tôi, theo dòng thời gian cùng sự dịu dàng của người đẹp, đã nhẹ nhàng trôi tuột đi mất. Chỉ thỉnh thoảng, tôi mới nghĩ đến thái độ của Đạm Ngọc sẽ ghê gớm đến đâu khi nàng phát hiện ra chân tướng sự việc.
    Mọi thứ có vẻ như đã đi vào nề nếp. Đạm Ngọc giờ giống như một người phụ nữ nội trợ chính hiệu, công việc chủ yếu là mua sắm, kiêm làm việc nhà.
    Ngày nào trước khi tôi đi làm, nàng cũng thủ thỉ khuyên tôi nên đối với lãnh đạo thế nào, đối với khách hàng thế nào, đi ra ngoài phải có phong độ thế nào mới hay, vân vân và vân vân? huyên thuyên liên tục, không nghỉ.
    Nàng luôn nghĩ rằng nàng khôn ngoan già dặn hơn tôi, tôi làm gì nàng cũng chê bai.
    Bỗng nhiên cảm thấy có một người đàn bà ngày nào cũng quản lý mình, ngày ngày ở trước mặt lầm bầm, thật sự là một việc chẳng sung sướng gì.
    Tôi chỉ muốn có một người vợ đơn giản, một gia đình bình thường, ngày ngày vui vẻ đi làm, tan sở về nhà ăn cơm xong hai vợ chồng nắm tay nhau đi dạo, buổi tối cùng vợ xem tivi, đôi lúc sẽ đi du lịch? cuộc sống ngày ngày êm đềm, chỉ như thế là đủ.
    Tuy chẳng có gì phi phàm, nhưng hạnh phúc.
    Nhớ lại mấy hôm trước cùng Đạm Ngọc đi xe buýt về nhà. Lúc đó đúng vào giờ cao điểm, xe nào cũng chật cứng người. Thấy thế, Đạm Ngọc nhíu mày đòi đi taxi, tôi bảo đi xe buýt cho rẻ. Xe đến rồi, cả đám người chờ đợi lúc này như phát điên, ra sức tranh nhau leo lên. Tôi cũng hòa vào đám đông điên cuồng ấy, cuối cùng chiếm được gai chỗ, liếc nhìn Đạm Ngọc sung sướng vẫy tay, dươg dương tự đắc. Mãi sau mới thấy Đạm Ngọc chậm rãi bước tới, vén gấu váy, khịt mũi lên xe, ngồi xuống bên cạnh tôi.
    Trong xe đã đầy chật người, nhưng đến trạm sau đó, tài xế vẫn dừng lại. Chiếc xe tiếp tục há mõm nuốt thêm những con mồi mới.
    Đạm Ngọc chán chường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
    Lúc xe sắp chuyển bánh, cửa tự động đang từ từ đóng lại thì nghe tiếng một người đàn ông hét to gọi tài xế: ?oBác tài xế! Này! Đừng đi vội!?
    Mọi người trên xe đều quay lại nhìn xem chuyện gì, nhưng chỉ thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, bế một đứa bé chừng một tuổi trên tay, vừa kịp nhào lên xe, một tay vẫn còn ở phía ngoài. Người thiếu phụ bên cạnh anh ta đang bối rối cố giúp chồng kéo cánh tay vào? Lúc mua vé xe, chiếc ví rút mãi không ra, rút ra được rồi thì không có tiền lẻ, đứa bé khóc ngằn ngặt, người bán vé trừng mắt tức giận?
    Đạm Ngọc bình tĩnh nhìn tôi, nói lạnh lùng:
    - Đấy là chúng ta mấy năm sau phải không?
    - Cái gì? ?" Tôi nhất thời chưa hiểu rõ ý nàng, ngỡ ngàng hỏi lại.
    - Nếu như cùng nhau kinh qua khổ sở mới là tình yêu thì đây, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là một ví dụ tiêu biểu của thứ ái tình trong mơ đó rồi. ?" Đạm Ngọc nói.
    - Ha ha, em lại thế rồi, sao em cứ phải hám lợi thế nhỉ? Ai bảo cứ cùng nhau chen chúc trên xe buýt thì không phải là tình yêu? Ngốc! Người giàu có làm sao được thứ hạnh phúc đặc biệt này chứ? ?" Tôi cười nói.
    - Nếu có tiền là tội ác, vậy hai vợ chồng và đứa bé kia, vì tiết kiệm mười tệ đi taxi mà chịu khó chen chúc trên xe buýt, anh chồng mệt đến vã mồ hôi toàn thân kia mới là anh hùng dân tộc phải không? Một người chồng tài giỏi có thể ngày ngày đưa vợ đi khắp các nhà hàng, nếm món ăn các nước trên thế giới cũng là có tội hay sao? - Đạm Ngọc nghiêng đầu nhìn tôi thách thức, nhẹ nhàng phản bác lại.
    - Cũng không nói thế được?
    Lúc này xe bắt đầu từ từ di chuyển, đôi vợ chồng trẻ vừa lên xe lúc nãy không biết vì chuyện gì bắt đầu cãi nhau.
    - Khi tình yêu, đam mê và lãng mạn biến thành trách nhiệm, chen xe buýt cũng sẽ trở thành lý do phát sinh hiềm khích giữa đôi tình nhân. - Đạm Ngọc nhìn đôi vợ chồng nọ, nói lạnh lùng.
    Tôi ngậm miệng không nói gì.
    - Có những người vung gậy đánh gôn trong sân gôn rộng lớn sang trọng, mệt rồi thì làm mấy phát spa, massage; có người lại ngồi một xó trên vỉa hè thành phố bưng cái mũ rách, vì một hai hào mà khua môi múa mép đủ kiểu, xin được thì sung sướng chạy về nhà khoe với vợ. - Đạm Ngọc nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe. ?" Anh ngồi ở chỗ này trên xe buýt, anh cũng vì lý do ?oTôi ngồi còn có người phải đứng? mà sung sướng, thỏa mãn phải không?
    Tôi vẫn không biết nói gì, đành cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài, những tòa nhà cao chọc trời.
    Đạm Ngọc tiếp tục nói, không phải kiểu chanh chua hàng tôm, hàng cá, nàng chỉ nhẹ nhàng:
    - Vì sao em không thích bon chen tranh chỗ trên xe? Ở cái thế giới đông đúc này, đông đúc là niềm vui của người nghèo. Anh xem những tòa nhà chọc vào mây ngoài kia kìa, người giàu thông minh lắm, họ vĩnh viễn luôn ở chỗ cao, hít thở không khí trong lành, lúc nhàn rỗi lại có thể sung sướng thoải mái mà nhìn xuống đám nhân loại đang chen chúc nghẹt thở bên dưới, đắc ý nhìn cái vất vả của người khác. Trung Quốc 1,3 tỉ nhân khẩu, người có tiền sẽ có một không gian riêng biệt. Những thứ này anh đã nghĩ đến bao giờ chưa?
    Đạm Ngọc nói chậm rãi, đôi mắt nàng trợn lên, ánh mắt sắc nhọn đâm thẳng về phía tôi.
    Những lúc như vậy, tôi chỉ ước mong sao có cái hố cho mình đâm đầu xuống cho rồi.
    Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thái độ lộ rõ ràng sự ngưỡng mộ và khát vọng của nàng đối với cuộc sống giàu sang. Tôi thậm chí có thể đoán chính xác nàng đang nghĩ gì: nàng ước ngay lúc này một vị đại tỉ phú sẽ từ trên cao thả chiếc thang mây xuống cho nàng, chẳng còn bon chen, chẳng còn tiếc nuối.
    Vào lúc đó, tôi chợt thấy ở Đạm Ngọc một hình ảnh mới: trong khi bát cơm tôi cho là nhạt như nước lã, nàng thậm chí không hề cười với tôi một nụ cười cho ra cười.
    Đó là người đẹp Nhậm Đạm Ngọc.
    Có lúc thậm chí tôi thấy hơi sợ Đạm Ngọc. Khi tôi trân trọng yêu quý bạn gái mình thì nàng lại lý do đó để trách tôi nhu nhược.
    Rõ ràng đang sống với người tôi yêu thương, nhưng sao tôi không hề cảm thấy chút hạnh phúc nào? Thật là đáng sợ.
    Tôi muốn chạy trốn.
    Có ý nghĩ như vậy rồi, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhưng đồng thời cũng áy náy.
    Nên khi Đạm Ngọc chẳng biết vô tình hay cố ý, lại nhắc đến việc hai chúng tôi không hợp nhau, tôi cũng chẳng thiết phản ứng dữ dội như ngày trước nữa. Tôi chỉ nhìn nàng, biểu thị sự đồng tình không lời.
    Một cô gái như Đạm Ngọc thật sự cần người đàn ông như Tào Lợi Hồng, một người đàn ông như thế mới đủ cho nàng yên tâm dựa dẫm.
    Có lẽ đôi vai tôi thật không đủ rộng, đối vối Đạm Ngọc. Thế nên khi giờ phút ly biệt đến, tôi cũng không cảm thấy quá đường đột.
    Chiều tối hôm đó, không khí có phần thê lương bi thảm.
    - Sao anh lại lừa dối em? ?" Tôi đang ở trong bếp, bỗng Đạm Ngọc đột ngột xuất hiện, đứng ở cửa bếp.
    - Hả? Gì cơ? ?" Tôi vẫn tiếp tục công việc, cố gắng trấn tĩnh tuy trong lòng bắt đầu hoảng.
    Nhưng câu nói tiếp theo của Đạm Ngọc làm tôi sững sờ đến buông rơi chiếc bát trên tay.
    - Em lọt vào top ba người dẫn đầu. ?" Nàng nói, đôi mắt nhìn tôi thù hận.
    Vừa ăn cơm xong, tôi đi rửa bát như bình thường. Vốn tôi đang cầm chiếc bát to màu trắng, dùng khăn lau cẩn thận cho khô.
    Làm việc nhà được mấy tháng, gần đây Đạm Ngọc thường bực bội nói với tôi da nàng bị nước tẩy rửa làm hỏng, tay nàng vì rửa bát mà giờ này đều thành có chai rồi.
    Từ đó, tôi thương nàng, nhận việc rửa bát.
    Nghe xong câu nói của nàng, chiếc bát trên tay tôi rơi xuống, ?ochoang? một cái trên nền đất, vỡ thành mấy mảnh trắng ởn.
    Phản ứng đầu tiên của tôi là giả vờ bình thản.
    Tôi bảo nàng đùa hay sao.
    Nàng liền lạnh lùng nhìn tôi:
    - Anh đã biết tôi lọt vào top ten từ lâu nhưng anh không hề nói cho tôi biết! Và đôi giày Manolo này vốn cũng không phải do anh mua.
    Tôi hít một hơi dài, gật đầu. Nàng sớm muộn gì cũng biết, chỉ là tôi không ngờ những tin tức lại đến tai nàng nhanh đến vậy.
    Mà tôi cũng chưa biết chuyện nàng lọt vào top ba người dẫn đầu.
    Đôi mắt nàng làm tôi không lạnh mà run.
    Sau đó, nàng bắt đầu quỳ xuống nhặt những mảnh bát vỡ trên sàn, từng miếng, từng miếng cho vào lòng bàn tay. Nàng cúi xuống nên tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng.
    - Sao lại thành ra như thế? ?" Nàng nhìn những mảnh vỡ, ai không biết chắc sẽ tưởng nàng đang tiếc cái bát bị rơi.
    Tôi từ đầu đến cuối không dám nói gì, tôi cũng không biết nên nói gì cho phải. Tôi đợi những lời mắng nhiết Đạm Ngọc sắp dành cho tôi.
    Sau đó, tôi nghe thấy Đạm Ngọc bật ra một tiếng thở dài, nói bình thản không nhanh không chậm:
    - Cái kết cục này tôi thật sự chưa bao giờ ngờ đến, tôi thật không biết nên cảm ơn anh hay thù hận anh nữa.
    Nàng đờ đẫn ngồi xuống chiếc ghế trong bếp.
    Một lúc lâu sau, đầu óc tôi vẫn như trống rỗng. Cuối cùng tôi nói, giọng khàn đi:
    - Em đi đi.
    Khi bạn không có mấy hy vọng chiến thắng thì bạn cũng sẽ chẳng chờ đợi chiến thắng nhiều. Nhưng khi bạn đã nhìn rõ chiến thắng ở trước mắt rồi, thậm chí có thể sờ vào nó rồi thì tình hình lại hoàn toàn khác. Đạm Ngọc bây giờ đã có thể bắt tay với chiến thắng rồi.
    Tôi không muốn làm khó nàng, nên tôi nói ra câu đó.
    Lúc đó, Đạm Ngọc đứng bật dậy, tôi đã hy vọng nàng tặng tôi một cái tát kèm theo những lời sỉ vả: ?oAnh là đồ súc sinh không có nhân tính! Tôi là kiểu đàn bà để anh vẫy một cái là chạy đến, xua một cái là đi hay sao? Anh xoi thường tôi vậy sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không đi, cả đời sẽ không đi!?? Tôi thật sự hy vọng.
    Nhưng nàng chẳng nói gì, nàng chỉ nói lãnh đạm:
    - Rửa bát xong chưa? Mình ra ngoài đi dạo đi!
    Tôi hiểu điều nàng nói ?" ra ngoài đi dạo, sau đó là sự chia ly không lời.
    Tôi khoát thêm áo, ngồi trên đi văng đợi Đạm Ngọc thay đồ. Nhưng nàng không thay, thậm chí cũng chẳng chải tóc nữa, chỉ đơn giản rửa tya rồi đi cùng tôi ra ngoài.
    Xe đạp của A Lam, tôi vẫn chưa kịp trả. Bây giờ để ở chân tòa chung cư, bị kẹp giữa hai chiếc xe trông thật đáng thương. Lúc đi qua chiếc xe đạp, Đạm Ngọc nhẹ thở dài.
    Thời tiết điển hình mùa xuân tháng Tư, mặt trời chỉ còn lại một nửa, treo lơ lửng trên cành cây xào xạt lá. Gió thổi nhẹ nhàng, như sợ thổi bay mất những cảm xúc phơi phới sắc xuân của con người. những đám mây dày đặc phía chân trời, khi gió thổi đến chúng vẫn lười biếng chả thèm động đậy. Rặng liễu bên hồ đã đâm những chồi cây mới. Mọi người đi qua đi lại không cẩn thận sẽ bị cành liễu quệt qua mặt nhồn nhột.
    Những đôi tình nhân ngồi trên ghế đá, tay nắm tay cười đùa. Tôi và Đạm Ngọc hòa vào cùng họ, tưởng như là cùng một loại.
    - Ở đây thật là thích hợp cho việc đi dạo, ngày trước chẳng biết, anh gọi em đi em lại không chịu đi.
    Đạm Ngọc nói, nhìn tôi cười ngốc nghếch, rồi lại nói tiếp một câu nữa làm hỏng hết cả cảnh đẹp xung quanh:
    - Em vẫn nhớ bản hợp đồng giữa chúng ta.
    Tôi lịch sự cười đáp lại, vẫn nhìn về phía trước chẳng nói gì.
    Ngày trước, ăn cơm tối xong, Đạm Ngọc không đi loanh quanh mua sắm thì cũng chỉ tắm rửa đi ngủ. mỗi lần tôi đề nghị ra bờ hồ đi dạo, nàng đều tìm một loạt lý do từ chối, hoặc nói thẳng: ?oNhững người nghèo bằng lòng với hiện tại mới thích những chỗ đó. Ngày nào cũng đi thì sẽ cảm thấy cuộc sống mình vẫn đang trôi đi. Người già chẳng có việc gì đi còn được, thanh niên đi mất cả ý chí sống! Không đi!?
    Thế nhưng hôm nay, đến đây đi dạo lại là ý kiến của Đạm Ngọc, có vẻ như nàng đang cố gắng lần cuối cùng làm những điều tôi thích. Để an ủi tôi, sau đó sẽ rời xa tôi mãi mãi.
    Lòng tôi không hiểu sao bỗng có vị gì cay đắng.
    Vừa đi chậm lại, đã có bao nhiêu người vượt qua chúng tôi.
    Ví dụ như hai ông bà cụ trước mắt.
    Tóc hai người đều đã bạc trắng, cụ bà một tay nắm tay người bạn đời của mình, tay kia chống gậy, vượt lên phía trước chúng tôi. Bước chân của hai cụ dường như không được vững chãi, nhưng rất an nhàn. Dưới ánh chiều tà, họ cùng đi trên con đường hoàng hôn mênh mang.
    Cái nắm tay của hai cụ chính là ví dụ dễ hiểu nhất về tình yêu bình dị, cái tình yêu làm cảm động những đôi tình nhân, làm họ tràn đầy giấc mơ tương lai đẹp đẽ.
    Thế nên, tôi bắt đầu tưởng tượng đó là hình ảnh tôi và Đạm Ngọc sáu mươi năm sau. Tôi mơ mộng tình yêu của chúng tôi sẽ có thể kéo dài đến sáu mươi năm nữa.
    Đạm Ngọc nhiển nhiên cũng nhìn thấy, nàng mở to đôi mắt, im lặng nắm lấy tay tôi.
    Bàn tay tôi to lớn thoáng chốc cũng nắm lấy tay nàng bé nhỏ, tình yêu sao mà ấm áp, dịu dàng và yên ả đến rơi nước mắt.
    Nhưng chỉ giây sau đó, tôi như chợt nhớ đến điều gì, liền chủ động buông tay nàng ra.
    - Nếu để người của Tào Lợi Hồng nhìn thấy thì không hay đâu. ?" Tôi nói.
    Đạm Ngọc cúi đầu, không nói gì nữa.
    Hai bàn tay đã rời nhau như thế, một cái buông thõng chơ vơ bên người tôi, cái kia ngượng ngùng trốn vào trong túi áo khoát của Đạm Ngọc.
  2. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Suốt trên đường, tôi và nàng gần như không nói gì nữa, chỉ im lặng bước đi, vòng một vòng quanh khu gần nhà tôi rồi quay về.
    Chiều tối hôm đó, câu cuối cùng Đạm Ngọc nói với tôi: ?oSao anh không phải Tào Lợi Hồng!?? Tiếng nàng rất nhẹ, nghe rất tuyệt vọng.
    Mấy tháng trước, Lý San cũng nói một câu như thế, mấy tháng sau thì đến lượt Đạm Ngọc lặp lại, tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục sâu sắc.
    Tôi chỉ im lặng bước đi, không trả lời.
    Tối hôm ấy, Đạm Ngọc ở lại nhà tôi, không về khách sạn, làm tôi vô cùng ngạc nhiên, và cũng mừng thầm, lòng cầu mong một điều kỳ diệu thực sự sẽ đến.
    Nằm dài trên giường, Đạm Ngọc chủ động hôn tôi, tôi lập tức trở mình đè nàng xuống dưới. Tôi bắt đầu cởi bỏ những thứ quần áo trên người nàng, những chỗ có khuy móc lại càng làm tôi dữ dội hơn, giống như một con thú hoang được uống xuân dược vậy, tôi xé bỏ thẳng tay.
    Tôi để Đạm Ngọc ngồi trên người mình, tóc nàng lòa xòa, ngỗ ngược bay lả tả, đôi môi đỏ au, ánh mặt lịa ngược lại, có vẻ thẹn thùng. Tất cả làm tôi như mê đắm.
    Thân thể trắng mịn nõn nà của nàng, in hằn những vết cào thô lỗ của tôi, không ngừng lay động, vẫy gọi trên người tôi. Bỗng nghĩ đến thân thể này chỉ ít nữa thôi cũng sẽ lay động như vậy trên cơ thể một người đàn ông khác? tôi liền tàn nhẫn thẳng người dùng lực tiến vào luôn tận cùng.
    Đúng lúc tôi đang thỏa mãn đến sắp điên lên thì? một giọt nước rơi trên mặt tôi.
    Tôi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, thấy khuôn mặt Đạm Ngọc đẫm nước mắt.
    Tôi lập tức dừng lại, vì những giọt nước mắt thật sự đang tuôn ra như suối.
    - Sao thế em? ?" Tôi dịu dàng đặt nàng xuống, để nàng nằm trên giường.
    Đạm Ngọc càng khóc dữ hơn, nàng dùng răng cắn chặt đôi môi, cố gắng không để phát ra tiếng nức nở, nhưng thân thể nàng thì không tránh khỏi co giật run rẩy.
    - Đạm Ngọc, sao thế? Anh làm em đau à? ?" Tôi cúi xuống hỏi nàng, lòng đau nhói.
    Nàng lắc đầu.
    Vậy thì lý do nàng khóc rất dễ giải thích rồi, ngày mai nàng sẽ rời xa người nàng yêu, nàng dùng thân thể mình chứng minh nàng thật sự không nỡ.
    Đạm Ngọc không để ý đến tôi, nàng vẫn khóc. Tôi ngồi một bên, cảm thấy chân tay thừa thãi. Điều duy nhất tôi có thể làm là dùng chăn nhẹ nhàng phủ lên thân thể nàng. Nàng vẫn khóc, khóc đến thương tâm, khóc như thể người yêu nàng bị giết chết và nàng bắt buộc phải cải giá. Nhưng tôi không bị giết, tôi vẫn đang ngồi bên cạnh nàng, vậy mà nàng vẫn tỏ ra đau khổ như vậy, thật là làm người khác hoang mang.
    Thế nên trước những giọt nước mắt chân thành của Đạm Ngọc, tôi bỗng thấy muốn cười, cười nhạo báng thật to.
    Nếu lúc đó nàng nói một câu đại loại kiểu như: ?oEm thật không muốn rời xa anh?, chắc tôi sẽ không nhịn nỗi cho nàng một cái tát, mắng nàng đúng là đồ đĩ đượi. May mà dường như Đạm Ngọc cũng hiểu được điều đó nên chỉ lặng lẽ khóc một mình.
    Lúc đó, tôi cảm thấy đầu óc rối rắm, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, tôi liền trở mình đi vào giấc ngủ.
    Trước khi ngủ, tôi lạnh lùng nói một câu:
    - Nếu em muốn đi vá ********** thì cứ nói, anh sẽ giới thiệu cho em một bệnh viện, anh quen một bác sĩ ở đó.
    Hai chữ ?o**********?, tôi cố tình phun ra vừa hận vừa chuẩn, sau đó không nghe thấy Đạm Ngọc khóc một tiếng nào nữa.
    Căn phòng im lặng tựa bầu trời bị bao phủ mây đen.
    Sáng sớm thức dậy, mặt trời đã chiếu đầy vào phòng. Bữa sáng trên bàn với bánh mì, xúc xích và sữa nóng, vừa ngon vừa giàu dinh dưỡng.
    Những bông hoa lộng lẫy trong nắng vàng, lũ cá vẫn tung tăng trong bể, an nhàn thoải mái như chưa bao giờ thay đổi.
    Mọi thứ vẫn y như cũ! Đến không khí cũng dường như vẫn là bầu không khí của ngày hôm qua.
    Chỉ có một khác biệt nhỏ như con kiến, rất khó phát hiện mà thôi, ha ha, nếu không phải do những giọt nước mắt nhắc nhở thì chắc tôi đã quên tiệt mất rồi? Mở to đôi mắt tìm kiếm, lật cả chiếc gối thơm mùi hương lên, tất cả chỉ còn là một khoảng trống.
    Khi tôi ngoạm bữa sáng giàu dinh dưỡng nàng chuẩn bị cho tôi trong những giọt nước mắt thì có lẽ nàng đã đi xa, xa lắm rồi.
    Cả căn phòng bồng bềnh nỗi đau lúc ẩn lúc hiện.
    Điều an ủi duy nhất là: tất cả, cuối cùng đã trở về yên tĩnh.
    Một lát sau, Tào Lợi Hồng gọi tôi đến văn phòng gặp ông ta, tôi mới rõ sự thật.
    Hóa ra những cô gái lọt vào top 10, ai cũng được yêu cầu một món quà nào đó. Thật ra điều này là một hình thức kiểm tra, là đề thi mà Tào Lợi Hồng ra cho các cô. Nếu như bình thường, con người to mồm bộc tuệch bộc toạc như tôi chắc chắn đã làm Đạm Ngọc trượt thẳng cẳng rồi. Đây là ý kiến của viên thư ký Lý Bân. Anh ta nói những cô gái đến phỏng vấn chắc chắn là vì mấy chữ ?ođại tỉ phú?, điều này là rõ ràng, nhưng những người rõ là tham tiền mà lúc này lại giả vờ từ chối món quà, hoặc đăng ký một yêu cầu đơn giản dễ thực hiện là đã nhầm to. Ngược lại, lợi dụng kiểu tư duy này, Tào Lợi Hồng có thể thấy được ai là người thẳng thắn, ít tính toán. Tào Lợi Hồng nghe cũng có lý, dù sao những cô gái đến phỏng vấn cũng đều là dạng người thích hư vinh, vậy thì sao không tìm một cô gái thích hư vinh thật thà nhất? Thế nên lọt vào top ba người dẫn đầu là ba người đòi món quà giá trị cao nhất.
    Tôi bỗng thấy thật nực cười, tôi nghĩ hết cách để làm Đạm Ngọc thất bại, cuối cùng lại vô tình dọn đường cho nàng thoải mái bước đến thành công.
    Nhưng dù sao, nói thật lòng, từ một góc độ nào đó mà nói, tôi cũng có cảm giác thoải mái dễ chịu, để tuột khỏi tay cô gái vốn chẳng thuộc về mình, đối với cả hai đều là chuyện tốt.
  3. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Chương bốn
    Mất đi rồi, quên hết rồi
    22
    "Trước việc lớn cả đời là kết hôn, nhi nữ thường tình có thể cầm lên được thì cũng bỏ xuống được, mà lại phải bỏ xuống thật triệt để, không lưu lại một tí vết tích nào".
    Đấy là câu châm ngôn của Nhậm Đạm Ngọc tôn thờ.
    Nói ra thì dễ nhưng làm mới khó.
    Hà Duy đã lấy đi cái trong trắng của Đạm Ngọc, lại còn dùng đôi giày để lừa tình cảm của nàng, cứ theo như thế thì Đạm Ngọc nên cho anh ta một cái tát và hận anh ta đến suốt đời mới phải. Nhưng sờ lên đầu gối chẳng thấy một chữ "oán hận" nào, bởi vì Đạm Ngọc biết, anh ta yêu nàng.
    Có lúc vì tình yêu của Hà Duy, Đạm Ngọc đã suýt có những quyết định vội vàng ngốc nghếch, ví như chuyện nàng nói muốn Hà Duy đưa về Tế Nam chẳng hạn, hay là chuyện nàng định bảo con trai Hà Duy gọi nàng bằng mẹ kế... cứ nghĩ đến lại thấy sợ.
    Đạm Ngọc ngồi trước đôi giày Manolo giá 100 nghìn, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt da.
    Nếu xỏ đôi Manolo này vào, đi trên đường phố, tự nhiên thoải mái có một không hai, dáng vẻ cao quý không ai sánh kịp, đi nó cũng giống như đi trên tiền tài, quyền lực vậy, tuyệt đối ở vị trí cao hơn người khác rất nhiều, rất rất nhiều.
    Đấy là giấc mơ suốt bao nhiêu năm của Đạm Ngọc, giấc mơ đó xem ra xa xôi đến không thể với tới, nhưng chỉ cần Tào Lợi Hồng nhúc nhích ngón tay là có thể thành hiện thực rồi.
    Bỗng nhớ lại lúc cùng Hà Duy đi dạo bên hồ, giống như một đôi vợ chồng thành thị, lòng nàng bỗng đầy ấp những mơ ước như thời lãng mạn ngây thơ...
    Một bên là đôi giày giá 100 nghìn, một bên là tình yêu mà cả thế giới đều có. Nếu như thật sự phải định giá cho tình yêu, có lẽ nó cũng chẳng đáng đến một xu.

    Đạm Ngọc nhớ đến câu nói của Hà Duy tối qua: "Nếu em muốn đi vá ********** thì cứ nói, anh sẽ giới thiệu cho em một bệnh viện". nàng cảm thấy như có từng cơn từng cơn ớn lạnh nổi lên sau lưng. Anh ta đeo cái mặt coi thường khinh bỉ, như thể muốn nói: cái ********** của mày thật là thứ rẻ tiền dễ mua. Tao đã dùng rồi, bây giờ tao trả mày.
    Nhưng dù sao Đạm Ngọc biết, anh ta chỉ cố gắng một cách đáng thương để bảo vệ lòng tự tôn của mình mà thôi.
    Ngoài đường, những tờ quảng cáo vá ********** nhiều như nấm sau mưa, không ở đâu là không thấy. Nó được viết rõ ràng ở những tấm biển treo trước cổng bệnh viện hoặc thẩm mỹ viện chỉnh hình ngoại khoa, ngang nhiên đập vào mắt những người qua đường.
    Đạm Ngọc đứng rất lâu trước cổng một bệnh viện xem ra có vẻ chính quy một chút. Nàng do dự hồi lâu, lén lút nhìn quanh xem có ai chú ý đến mình không, cứ như thể người khác vừa nhìn đã biết ngay Đạm Ngọc không phải bị bệnh mà là đi vá ********** vậy. Cuối cùng, thấy một cô gái đang đi vào, nàng đành đánh liều chui vào theo.
    Cuối tuần, người đông như kiến, tất cả đều ngồi ở băng ghế phòng đợi.
    Cô gái vào cùng Đạm Ngọc có vẻ như đến nạo thai, xem ra quen lắm rồi. Cô ta vừa đến đã ra sức uống nước. Lúc đợi siêu âm, cô ta bình tĩnh nằm xuống chiếc giường trong phòng khám. Cửa vừa đóng lại, cô ta không chút ngại ngùng, thành thạo và thoải mái cởi thắt lưng, tốc áo lên... Đạm Ngọc quay đi chỗ khác.
    Đến lượt Đạm Ngọc được vào "khám", bác sĩ hỏi nàng không khỏe chỗ nào
    "**********..."
    Đạm Ngọc thấy khó mở miệng, không biết bị rách ********** có gọi là không khỏe hay không.
    - Rồi - Bà bác sĩ trung niên chỉ ngẩng đầu nhìn Đạm Ngọc một cái, chẳng có hành động gì hơn nhưng cũng làm Đạm Ngọc đỏ bừng mặt.
    Sau khi người đàn bà đeo kính lão hỏi vài câu mang tính tượng trưng để ghi vào đơn, Đạm Ngọc hỏi phập phồng:
    - Có gây mê không bác sĩ?
    - Có thể dùng thuốc mê, thường là gây mê cục bộ - Bà bác sĩ vẫn cúi đầu trên lá đơn, tiếng nói từ cổ họng bà thoát ra ngoài.
    - Khoảng bao nhiêu tiền ạ? - Đạm Ngọc lại hỏi.
    - Thường dao động từ 700 tệ đến 3000 tệ. bây giờ chưa biết được, phải khám xem độ rách ********** của cô đã - Bà bác sĩ nói, không hề thay đổi sắc mặt, mấy chữ "**********" được bà nhổ ra khỏi miệng vô cùng tự nhiên và lưu loát.
    Đạm Ngọc dựng hết cả tóc gáy, gật đầu, cầm tờ đơn bước ra ngoài.
    Cô gái lúc nãy siêu âm xong, giờ đã bắt đầu tiêm ven. Cô ta dùng cánh tay còn lại thoải mái lật những trang tạp chí, miệng nhóp nhép nhai kẹo cao su, chẳng giống chút nào với hình ảnh lo lắng sợ hãi của Nhi Nhi hồi trước, cũng không buồn để ý đến vẻ xấu hổ ngại ngùng của Đạm Ngọc lúc đó.
    Thấy Đạm Ngọc nhìn mình, cô ta cười với nàng rất thoải mái, lại còn chìa ra phong kẹo cao su mời nàng.
    Đạm Ngọc cảm ơn rồi lắc đầu từ chối.
    Cô gái đó quả nhiên là đã quen việc lắm rồi, cô ta chỉ cần vươn cổ liếc qua màu tờ đơn trong tay Đạm Ngọc là đã đoán được nàng cần làm loại phẫu thuật gì rồi, bèn nhìn thẳng vào nàng, phác một động tác kiểu "chả sao đâu".
    Đạm Ngọc lại cảm thấy rất bối rối, sợ hãi. Nàng cúi đầu thật thấp, không muốn bất kỳ ai có thể phát hiện ra mình.
    Lát sau, một cô hộ lý bước đến, đưa Đạm Ngọc vào trong kiểm tra, tiêu độc.
    Khi những bác sĩ đeo khẩu trang trắng chỉ để lộ đôi mắt bảo Đạm Ngọc cởi quần, nằm trên giường dạng hai chân ra, nàng thật sự kinh ngạc. Bác sĩ giục mấy lần, Đạm Ngọc đành phải làm theo.
    Rồi nàng cảm thấy con mắt của mấy người đang xem xét, thăm dò cái chỗ kính đáo nhất của mình, nàng đau khổ nhắm chặt cả hai mắt.
    Mãi rồi cái bực mình đó mới kết thúc, đắp thuốc rồi họ bảo Đạm Ngọc mặc quần vào đi ra ngoài như thể đuổi một con chó.
    Nàng lại quay về ngồi bên băng ghế đợi, cô gái nhai kẹo cao su đã vào phòng phẫu thuật.
    Chờ đợi, đó là một thứ cực hình. Đạm Ngọc thầm cầu nguyện trong đầu, nàng cố tình chọn ngồi ở góc khuất nhất, tránh xa những con mắt tò mò, cầu mong đừng có ai nhìn thấy mình.
    "Hà Duy, một nghìn năm trăm tệ, cô có làm không?" Đã có kết quả kiểm tra rồi, một cô hộ lý bỗng xuất hiện trước mặt Đạm ngọc và nói.
    Cô ta nói cũng không quá to, nhưng Đạm Ngọc cảm thấy như ánh mắt của tất cả mọi người đều đang hướng về phía mình. Một cô gái, đến bệnh viện làm cái phẫu thuật nhục nhã để đem ra lừa người ta, thành ra tâm điểm chú ý của mọi người. Họ sẽ đoán già đoán non, xem tại sao Đạm Ngọc phải làm cái phẫu thuật đó, chắc hẳn trí tưởng tượng của họ lại được dịp phát huy mạnh mẽ, tất cả sẽ nhìn nàng và nghĩ: Một con đĩ muốn lừa khách, một cô gái muốn lừa dối tình nhân, tự mình lừa mình... Bất kể là điều gì thì đó cũng là chủ đề cho người ta chế giễu, đàm tiếu, ánh mắt họ bỗng thoắt cái trở nên thâm trầm, dường như trong chốc lát Đạm Ngọc bỗng biến thành quái vật vậy. Đàn ông dùng ánh mắt đánh giá, nghiền ngẫm nhìn nàng từ đầu đến chân; phụ nữ thì thầm nghĩ cái phẫu thuật của mình nếu đem so với cô ta thì trong sáng đẹp đẽ hơn gấp bội, liền ngẩng cao đầu kiêu hãnh.
    - Có làm không? - Cô hộ lý hỏi lại.
    Đạm Ngọc gật gật, cúi đầu xuống đi theo cô ta vào phòng phẫu thuật.
    Mọi người nhìn Đạm Ngọc như thể nhìn một con đĩ, ánh mắt của họ đuổi theo Đạm Ngọc vào tận bên trong.
    Trên đường vào phòng phẫu thuật, nàng đụng phải một cô gái da đen vừa từ trong đó đi ra. Cô ta nhìn Đạm Ngọc, để lộ hàm răng trắng bóng mà cười nói với nàng, lại còn giơ ngón tay cái, không biết là dấu hiệu tán thành sự dũng cảm của Đạm Ngọc hay là muốn an ủi nàng: phẫu thuật sẽ thành công thôi, cô đừng sợ.
    Cô gái da đen cũng vừa làm phẫu thuật vá ********** xong, cô ta đối với Đạm Ngọc thân thiện như vậy, rõ ràng là xem Đạm Ngọc như cùng loại với mình rồi. Nàng bỗng cảm thấy nếu phải trộn lẫn với loại người như vậy thì thật là sự sỉ nhục kinh khủng nhất đời.
    Nhưng có nghĩ gì thì Đạm Ngọc cũng đã bị đưa vào phòng phẫu thuật rồi, đứng ở căn phòng mà lúc nãy cô gái da đen đã nằm, nhìn các bác sĩ, y tá đang bận rộn khử trùng trước mắt.
    Cô y tá đang chuẩn bị thuốc mê nói với một y tá khác:
    - Không ngờ mấy người nước ngoài cũng đến Trung Quốc làm cái này, chả biết cô ta đã làm bao nhiêu lần rồi nữa, thế mà vẫn cười tươi như hoa, tôi thật là phát ngượng cho đất nước của cô ta đấy!
    - Đúng đấy, tôi đoán những người đàn ông đã qua tay cô ta chắc phải đủ thành lập một đội bóng rồi cũng nên!

    Đạm Ngọc lặng ngắt đứng một bên, cảm thấy chân tay đều thừa thãi. Nàng cứ tưởng như những cô y tá đó đang nói mình, họ trưng quảng cáo: ?oGiúp phụ nữ làm lại cuộc đời?, nhưng làm xong phẫu thuật thì lại đắc ý bình luận chê bai người ta.
    Đàn bà có trưng tấm biển ?oTrong trắng tiết trinh? thì cũng chả ai khen ngợi, nhưng một khi lỡ làm điều sai sót thì lập tức phải chịu sự chán ghét sỉ nhục của người khác
    Đạm Ngọc bỗng cảm thấy thân phận đàn bà thật là bất hạnh. Cả hai người cùng vui vẻ sung sướng, nhưng gánh chịu những ánh mắt kỳ thị vĩnh viễn vẫn chỉ có đàn bà; đàn ông lừa được gái trinh. Nhưng phải làm phẫu thuật vá ********** cũng vĩnh viễn vẫn chỉ có đàn bà.
    Những bác sĩ ở đây cũng thế, ngoài mặt họ tỏ vẻ không quan tâm, thực ra trong lòng họ nghĩ: một khi đã bước vào căn phòng này thì cô chắc chắn là một thứ đàn bà hoang dâm, bừa bãi.
    - Thích buôn chuyện thì về nhà mà buôn! Đây là bệnh viện!
    Lúc đó bỗng một bác sĩ lớn tuổi có vẻ uy quyền bước vào, bực bội mắng hai cô y tá trẻ nhiều chuyện lúc nãy. Các y tá lúc nãy mới quay lại nhìn thấy Đạm Ngọc đứng ở đấy, họ nhìn nàng một cái, quay đi như nhìn phải một con quỷ vậy, không nói gì nữa.
    Bác sĩ gọi Đạm Ngọc bảo nằm trên giường, dạng chân ra.
    Ngay khi cái cực hình nhục nhã đó lại bắt đầu, Đạm Ngọc bỗng nhớ đến Hà Duy, nhớ đến những tình cảm mãnh liệt của họ khi cùng ở trên giường, nhớ đến tình cảm thương yêu vô bờ của anh đối với nàng? bỗng thấy tủi thân.
    Sao em lại phải ở đây chịu đựng cái tội này, chịu đựng ánh mắt khinh rẻ của người ta? Em rõ ràng có quyền giống như những cô gái khác, hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của người đàn ông yêu thương, được trêu chọc chàng, được hưởng tình yêu của chàng, nấu những bữa cơm hằng ngày để sung sướng nhận lại những lời khen nồng nhiệt của chàng?
    Thế nhưng chỉ ba mươi phút nữa thôi, thân thể Đạm Ngọc xét về một nghĩa nào đó, sẽ gột bỏ hoàn toàn những sợi dây ràng buột nàng với Hà Duy, nàng sẽ trở thành một người hoàn toàn mới, Hà Duy không thẩ kiêu ngạo đắc ý nói với mọi người: ?oCô ta là của tôi? được nữa.
    Hà Duy?
    Thuốc mê đã tiêm rồi, những bộ phận trên thân thể Đạm Ngọc dần mất đi ý thức.
    Hà Duy? vừa rồi khi bác sĩ hỏi tên, nàng vô tình theo bản năng nói ra tên Hà Duy.
    Bắt đầu phẫu thuật rồi.
    Nàng sợ những dụng cụ phẫu thuật sáng bóng kia, nàng cũng sợ cả những bác sĩ khuôn mặt không chút biểu cảm kia.
    Rõ ràng, họ đang cắt đứt nốt những sợi dây quan hệ của nàng với Hà Duy, đẩy mối tình thân thiết của họ xuống tận đáy sâu cùng.
    Trong Đạm Ngọc bỗng bừng lên ý muốn tha thiết được gọi điện thoại cho Hà Duy, bảo anh hãy mau đến, cứu em ra khỏi chỗ này. Giống như một đứa trẻ ương bướng, nàng sẽ bất chấp tất cả nhào vào lòng anh, thoải mái cho nước mắt nước mũi nhòe ướt vai áo sơ mi cotton thơm mùi xà phòng bột của anh, hét lên trách móc: ?oTại anh, tại anh cả! Đưa em đi ngay đi! Hà Duy, đưa em đi đi!? Nàng ước sao anh ở bên cạnh, ôm chặt nàng vào lòng, bảo vệ nàng khỏi những ánh mắt khinh rẻ của người ta, an toàn rời khỏi chỗ này.
    Đạm Ngọc nằm trên bàn mỗ, mơ màng, Hà Duy với đôi mắt đầy yêu thương: ?~Mình đi thôi, mình không làm cái thứ này nữa!? Giây phút đó, đắm mình trong hạnh phúc vô hình, cuối cùng nàng cũng nhẹ nhàng trôi vào giấc ngủ an lành?
    Phẫu thuật kết thúc.
    Bác sĩ bảo Đạm Ngọc thử xem xem, có phải là rất đẹp không. Đạm Ngọc cảm thấy mình thật hạ cấp.
    Đạm Ngọc nhìn bộ dạng đắc ý của vị bác sĩ, im lặng không nói gì.
    Bác sĩ bắt đầu dặn dò nàng, không nên quỳ gối hoặc ngồi xổm, ăn nhiều hoa quả, ngồi xe chân tạm thời không được dang rộng quá? Đạm Ngọc hoang mang gật đầu.
    Bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Đạm Ngọc thấy ngay cô gái nhai kẹo cao su lúc nãy đã đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi rồi. Vừa mới nạo thai xong, mặt cô ta trắng bệch, nhưng bằng một sức lực phi thường, cô ta tự mình đứng dậy, bước ra phía cửa.
    Lúc đi ngang qua Đạm Ngọc, cô ta kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt chẳng kiêng kị gì chiếu thẳng xuống phần bụng dưới của Đạm Ngọc, nhìn nàng nở nụ cười kỳ quái rồi đi mất dạng.
    Nụ cười đó sao giống như những lời chế giễu vang vọng bên tai Đạm Ngọc: Trinh nữ? Trinh nữ?
    Liệu làm xong phẫu thuật vá **********, đi dưới ánh mặt trời, là có thể trở lại thuần khiết như ngày còn thiếu nữ không?
    Đạm Ngọc vừa làm phẫu thuật xong, đi dưới ánh mặt trời, vốn quen đi theo cái dáng đi đẹp đẽ ngày trước, nhưng bỗng thấy một chỗ trên người ngấm ngầm nhói đau. Từng giờ, từng phút, nàng tự nhắc nhở mình, nhắc nhở mọi người trên đường: Tôi rất trong trắng, tôi rất đoan trang, tôi là cô gái trinh sạch sẽ nhất. Trong trắng và thuần khiết như thiên thần ấy. Thật đấy!
    Cuối cùng lại phát hiện ra, thậm chí không thể thuyết phục nổi chính mình.
  4. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    23
    A Lam tự niên mời tôi đi ăn cơm. Cảm thấy hơi đường đột, tôi hỏi tại sao.
    - Anh em cùng đi ăn bữa cơm mà lại phải hỏi vì sao à? Anh tính xem anh em mình bao lâu không tụ tập rồi!
    Tôi bảo lâu lắm rồi.
    - Tất nhiên là lâu rồi, từ khi anh có bạn gái, em tìm được người yêu, bọn mình chẳng tụ tập ăn uống gì nữa! - A Lam nói thế, giải thích rõ ràng lý do.
    Thế thì tôi còn biết làm gì khác nữa ngoài đồng ý.
    - Tiện anh mang cả con xe của em đến nhé! - A Lam trước khi cúp điện thoại không quên nhắc nhở. ?" Lâu lắm không nhìn thấy nó, em cũng nhớ nó rồi.
    Tôi nói được rồi, nhớ đến lời Đạm Ngọc trước kia nói A Lam là một kẻ keo kiệt, vĩnh viễn không thể làm nổi trò trống gì.
    Nhớ đến lời Đạm Ngọc, mọi chuyện dường như đã trôi rất xa. Những lời nói với Đạm Ngọc trước kia đã bắt đầu trở thành xa lạ, tuy đêm nào tôi cũng ra sức ủ ấm.
    Từ khi Đạm Ngọc ra khỏi căn phòng này, tôi chưa hề gặp lại nàng lần nào. Tôi biết bây giờ nàng đã trở về là một cô gái hoàn mỹ rồi, bất kỳ người đàn ông nào khi nhìn nàng cũng đều có cảm giác mình đang bất kính trước một vị thiên thần.
    Thời gian này vẫn rất bình thường, chẳng ai đoán được tôi đang thất tình. Tôi năm nay ba mươi tuổi, có một đứa con trai bốn tuổi, tôi đã đủ trưởng thành để không cho phép mình cứ có chuyện gì đau lòng là đem đi bô bô kể lể khắp nơi. Buổi tối không ngủ được, tôi dậy bật đèn xem quyển sách thiên văn, đến khi thấy đầu óc mơ mơ màng màng là vức sách ngủ luôn.
    Nhưng bây giờ A Lam rủ tôi đi ăn, A Lam nói tôi trọng sắc khinh bạn, có bạn gái rồi là bao lâu không thèm tụ tập với cậu ta nữa. Cái tội danh đó khiến tôi cảm thấy mình có phần bất hạnh.
    Tôi phát hiện ra trong xã hội bấy giờ, rỗi rãi ngồi buôn bán chuyện trinh tiết phụ nữ đã trở thành cái mốt. Ví dụ như bây giờ, ngồi cùng A Lam trong cái quán nhỏ ngày xưa chúng tôi vẫn hay ngồi. Lúc đợi đồ ăn bưng lên, tôi chỉ im lặng, tâm trạng bây giờ không chó phép tôi vô tư ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với anh em bạn bè nữa. A Lam thì để khỏi nhàm chán, vừa liên tục nhón những hạt lạc cho vào miệng vừa uống bia lạnh, tôi thì chẳng nghĩ gì, cứ đảo mắt nhìn quanh bốn phía.
    - Xong rồi, xong rồi, quả không còn phong độ uống rượu như ngày xưa nữa rồi! Người anh em à, chẳng có việc gì sao anh ngồi đây mà mặt đần ra thế? Thật là chán quá đấy! Em gọi anh đến, vậy mà anh bày cái mặt mẹt này ra cho em xem đấy phỏng? Có việc gì thì nói đi, em làm quân sư cho anh!
    A Lam chán quá, bắt đầu nói huyên thuyên gợi chuyện.
    Tôi chối, bảo chẳng có gì, với tay tóm chiếc cốc, cũng bắt đầu uống bia.
    A Lam nhìn tôi, bộ dạng nhà thơ thanh cao ngày trước của cậu ta, mấy năm nay đã hoàn toàn biến mất, nhìn ánh mắt đúng kiểu một thằng lưu manh. Cậu ta bỏ tọt một hạt lạc vào miệng, nhai nhai rồi nuốt ực xuống bụng, vơ lấy tờ báo bắt đầu xem.
    A Lam bắt đầu tự nói tự nghe, đàm luận đến chủ đề ********** phụ nữ:
    - Mẹ! Lại một đứa giả mạo đoan trang đi lừa đàn ông! Nói mình là gái trinh! Biết tỏng ra rồi! Đúng là đồ rẻ tiền!
    Cậu ta vừa xem báo vừa chửi.
    Tôi nghe đến hai chữ ?ogái trinh? thì giật mình, trừng trừng nhìn A Lam, không biết tại sao bỗng cảm thấy lúng túng. Ồ, tất nhiên là cậu ta đang nói cô gái trên báo đấy chứ.
    - Này, Hà Duy, anh không cảm tthấy loại hình phẫu thuật thẫm mỹ này xuất hiện làm đàn ông chúng mình thiệt thòi sao? Vui vẻ sung sướng rước một cô vợ trinh tiết về, cứ tưởng là thuần khiết trong trắng lắm, thờ phụng như Bồ Tát sống, ai ngờ phải dùng đồ second-hand? Không được, không thể chấp nhận được!
    A Lam xem xong tờ báo, tay chỉ vào chỗ mẫu tin đó, nhìn tôi nhíu mày thở dài. Tôi liếc qua mẫu tin, không còn hơi sức mà đáp lời cậu ta nữa.
    - À, em đột nhiên nghĩ đến chuyện này - A Lam bỗng hứng thú hẳn lên, ghé tai tôi nói thầm. ?" Anh nói xem, mấy cô đó rõ ràng là đã từng lên giường với đàn ông, mà có khi lại còn lên nhiều lần, thành cao thủ ấy chứ! Thế rồi cô ta đi làm một cái ********** nhân tạo, bắt đầu nói với những thằng ngốc nghếch mình là gái trinh, lúc hai người ********, chắc cô ta phải cố giả vờ đau đớn, có vẻ ?oấy? quá nh nhỉ? Ha ha ha?
    Rồi A Lam đeo ánh mắt khinh thường, cười to, vẻ rất khoa trương, như kiểu cậu ta gặp một chuyện vui vô cùng vậy.
    A Lam đang ra sức tưởng tượng, còn trong đầu tôi bỗng hiện lên một hình ảnh: Đạm Ngọc đang nằm dưới thân thể nhão nhoẹt, vàng vọt của Tào Lợi Hồng, run rẩy, giả vờ căng thẳng sợ hãi, dùng móng tay bấu chặt vào lưng ông ta. Làm chuyện đó xong, hai người cùng nhìn ngắm cái vết đỏ lấm trên ga giường, Đạm Ngọc liền nũng nịu sà vào vòng tay Tào Lợi Hồng, vờ dằn dỗi nói bắt đền anh đấy?
    Nghĩ đến đó, quả nhiên thấy thật buồn cười!
    - Ha ha ha! Đúng là buồn cười thật!

    Tôi bỗng cười phá lên. A Lam thấy thế ngạc nhiên, lặng đi nhìn tôi giây lát rồi cũng phá lên cười.
    - Vá ********** ?! Ha ha ha ha, tôi thật sự bị họ làm cho bại trận rồi!
    Tôi vừa cười vừa nhấp một ngụm bia lớn.
    A Lam nói nên lên đời đi thôi, liền đập bàn:
    - Ông chủ, cho rượu trắng! Bia uống nhạt như nước lã! Mẹ nó, chả có cái vị gì cả.
    Một cô bé vội vã mang lên hai chai rượu trắng Thiệu Hưng. A Lam đẩy một chai về phía tôi:
    - Người anh em, cái này là vì hai chúng ta, uống cho vui vẻ!
    Tôi không nói chiều, bật nắp chai dốc vào miệng. Ngụm đầu tiên uống hơi nhiều, cổ họng tôi nóng cháy như bị đốt.
    Tôi cũng bắt chước A Lam, nhón vài hạt lạc.
    Thức ăn nóng cũng được bưng lên, A Lam vừa gắp cho tôi vừa tìm những lý do trên trời dưới bể bắt tôi uống tiếp. Ví dụ như chuyện hồi lên đại học cậu ta chẳng thể tìm nổi một cô bạn gái, hay chuyện cái trinh tiết của cậu ta bị phá vỡ bởi một cô ****?vân vân, đủ chuyện huyên thuyên vớ vẩn.
    Hai anh em vừa uống vừa cười nói vui vẻ.
    Cho dù tửu lượng của A Lam khá hơn tôi, nhưng hôm đó tôi thật sự muốn uống thật nhiều, thật sự đến mức ngàn ly không say, thế nên khi tôi đã uống đến nói không ra lời nữa thì A Lam cũng đã ngà ngà rồi.
    Rượu vào, tinh thần cũng tê liệt theo. Khi tôi nôn thốc nôn tháo xong thì những lời trong lòng cũng trở nên dễ nói ra.
    - Hà Duy, cái cô? thiên thần? người? yêu anh? Sao không? không mang đến? chơi? - A Lam miệng nồng nặc hơi rượu hỏi thăm Đạm Ngọc.

    - Người yêu? Người yêu? anh á? Người yêu anh? đi rồi? đi làm? vợ lẽ? của? của thằng khác rồi? ha ha ha?
    - Hả? - A Lam ngạc nhiên đến mức có phần hơi tỉnh ra, hỏi. ?" Nàng Nhậm Đạm Ngoc của anh? bỏ anh rồi ư? Vì? vì sao? Tình cảm hai người? không phải rất tốt sao?
    - Tốt? tốt.. cái cục ***! Tốt nữa? cũng không.. tốt bằng? tiền của người ta! ?" Tôi trợn mắt hét lên tức giận.
    - Vậy? người anh em? chẳng phải? chịu thiệt thòi rồi sao? Thảo nào? em nhìn anh hôm nay? chả ăn ý gì cả! Hóa ra là thất tình! Em bảo cho anh biết? thất tình? thật ra không đáng sợ! A? ý nghĩ sai lầm, vượt? qua rồi? anh sẽ làm lại được từ đầu? không gượng dậy được? anh sẽ héo rũ thôi?
    A Lam nói.
    - ***! Tôi.. tôi? không ăn ý? Tôi làm sao? mà? thất tình?
    Tôi lớn tiếng phản bác, đứng phắt dậy:
    - Cô ta? cô ta sẽ phải trả tôi! Ba triệu? ha ha ha, cậu nói đi, ba triệu đấy, đối với lão già đó thì có đáng gì?! Cậu nói? tôi? làm sao mà phải thất tình?
    Tôi bắt đầu không kiểm soát được lời nói của mình nữa.
    Thất tình ư? Tôi cảm thấy tất cả mọi phương cách lý giải đều hóa thành tro bụi, thất tình là một loại áy náy, day dứt.
    - Chính thế! Mình cầm được tiền của cô ta là được rồi! Giày da chẳng cần thì thôi!
    A Lam không biết vì sao, bỗng nói chuyện lưu loát trở lại.
    Tất nhiên, lúc đó tôi chẳng có tâm trí đâu mà chú ý đến chuyện ấy, nghe A Lam nói, tôi bèn vừa mắng chửi vừa khoe khoang mình vẫn chả làm sao, nước mắt giàn giụa chảy xuống.
    - Vậy, hà Duy, em nói cái này, nếu anh em có muốn mượn tiền! Em đã nói ra rồi đấy, chắc anh không thể không đồng ý đâu phải không?
    A Lam đẩy tôi xuống ghế, ghé sát tai tôi mà nói.
    - Mượn? tiền?
    Tuy say đến đứng cũng không vững, những hai chữ nhạy cảm đó vẫn rất rõ ràng trong đầu tôi:
    - Mượn bao nhiêu?
    - 100 nghìn! - A Lam dùng ngón tay mô phỏng theo.
    Lúc này tôi mới tỉnh táo đôi chút, lòng nghĩ, thằng nhóc này, thảo nào vô duyên vô cớ kéo tôi ra đây uống rượu, hóa ra là có lý do!
    Thấy tôi bắt đầu do dự, A Lam bắt đầu cuống lên:
    - Anh chẳng phải có 3 triệu sao? Mượn có một ít như vậy mà cũng nghĩ ngợi à?
    - Không phải, anh bây giờ đã có tiền đâu! ?" Tôi nói.
    - Vậy anh tự xem xét mà giải quyết đi! Em đã nói ra rồi. Không làm được anh định để anh em mất mặt hay sao?
    A Lam nện mông xuống ghế.
    Tôi nói:
    - Cậu nghĩ đến tận đẩu đâu thế? Mà đúng rồi, cậu cần nhiều tiền thế làm gì? Mua nhà à?
    Cậu ta mà nói phải, vậy thì tôi có lý do để từ chối không cho mượn rồi, đến bản thân tôi còn chưa có nhà nữa là. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không đúng, A Lam đã có nhà rồi còn gì.
    - Không phải em, là em dâu anh đấy! Cô ấy nói cần 100 nghìn, em lấy đâu ra, đành phải nhờ đến anh. Mẹ cô ấy bị ung thư, cần có tiền chữa chạy! Em dâu anh nói, nều em không có 100 nghìn, cô ấy sẽ bỏ em!
    A Lam lo sợ nói.
    Mẹ bị ung thư? Câu chuyện này sao nghe quen tay quá?
    Tôi giương đôi mắt lờ đờ nhìn cậu ta:
    - Thật à?
    - Tất nhiên! Em đã nói dối anh bao giờ chưa? - A Lam thấy tôi có vẻ không tin, càng cuống quít, đập bàn hét lên.
    - Vậy phải để tôi gặp cô người yêu cậu! Thằng nhóc này, không cẩn thận bị lừa đấy! Mưu mẹo đàn bà tôi gặp nhiều rồi! Kinh khủng lắm! ?" Tôi than thở.
    - Không vấn đề gì! Hay bây giờ để em gọi cô ấy đến luôn!

    A Lam vì nôn nóng muốn chứng tỏ mình trong sạch, lập tức móc điện thoại ra.
    - Không cần! Ầy?không cần! ?" Tôi bắt đầu nấc lên. ?" Bây giờ chưa cần, bây giờ tôi uống nhiều quá rồi, cậu chuốc cho tôi khiếp quá! Ngày mai đi, ngày mai đưa cô ta đến nhà tôi, để tôi kiểm tra xem sao! Thế nhé, tôi phải về đây?
    May mà tôi cũng chưa say đến mức tự bán mình mà cũng không biết, vội vàng tìm đường thoát.
    A Lam nghĩ ngợi rồi đồng ý, vui vẻ đưa tôi về nhà.
    Sáng sớm hôm sau, A Lam đã đưa cô bạn gái đến gõ cửa nhà tôi.
    Tôi còn đang say giấc nồng, nghe tiếng gõ cửa liền lơ mơ ra mở.
    Cửa mở ra, A Lam và một cô gái bước vào. Đưa mắt nhìn, cô gái thật xinh, dáng người cũng không tệ.
    Tôi dụi mắt, lắc lắc đầu cho tỉnh, định thần nhìn kỹ con hồ ly đã làm A Lam đến mạng cũng chẳng cần!
    Nhìn kỹ cô gái đứng trước mặt, tôi suýt tí nữa ngã lăn ra đất.
    Lý San mân mê mái tóc cuộn từng búp, cười điệu đàng, dịu dàng lên tiếng: ?oHà Duy, chào anh!?
    24
    - Bông bách hợp anh tặng em, anh còn nhớ không?
    Lý San hỏi, tặng tôi nụ cười tràn đầy hồi ức quá khứ. Cứ làm như tôi và cô ta đã có một quãng thời gian lãng mạn vậy.
    Tôi chẳng thấy tôi và cô ta đã có bất cứ cái gì đáng gọi là kỷ niệm cả. Tôi cũng chẳng thấy những cái kỷ niệm chẳng thể gọi là kỷ niệm ấy lãng mạn tí nào. Nhưng cô ta đã có thể tận dụng tối đa quãng thời gian được ở một mình với tôi mà nói những lời đó, điều này cũng có vẻ chả báo trước điều gì tốt đẹp.
    A Lam ở trước mặt cô nàng hoàn toàn chẳng có vẻ gì của một người đàn ông, nghe Lý San ra lệnh:
    - Anh đi mua thức ăn đi, hôm nay em làm cơm, cho bạn anh biết ngón nghề.
    A Lam lầm lũi lôi tiền ra đếm rồi cun cút bước ra ngoài.
    A Lam vừa đi xong, Lý San liền lập tức lộ ra ngón nghề của cô ta.
    - Ghê quá nhỉ? ?" Tôi uể oải ngồi xuống đi văng, rút ra một điếu thuốc. ?" Có điều trình độ nói dối của cô vẫn chưa tiến bộ hơn chút nào, chẳng có gì đáng khoe khoang cả.
    - Nói cho anh biết, cành bách hợp đó, tôi đã vứt ngay vào thùng rác phòng vệ sinh sân bay rồi.
    Cô ta ngồi xuống cạnh tôi, cũng lấy một điếu thuốc trên bàn, châm lửa hút.
    Tôi nhìn cô ta, cô gái đến tận 23 tuổi vẫn còn trinh. Mới có mấy tháng trôi qua nhưng cô ta đã không còn vết tích gì của con người tôi gặp ngày trước. Cho dù đã không còn trinh tiết nhưng cô vẫn xinh đẹp. Tôi nhớ đến câu nói khí thế hiên ngang mà cô nói với tôi lúc ở sân bay, câu nói có mang chút khinh bỉ và thương xót cho cái thằng tôi bé nhỏ yếu hèn. Thế mà bây giờ cô ta cũng chẳng sá gì, cố sống cố chết quay lại Thượng Hải, để rồi tìm thấy một A Lam còn đáng thương hơn tôi?
    Nghĩ đến đây, tôi nhếch môi. Đàn bà!
    - A Lam chắc chưa biết gì đâu nhỉ. ?" Tôi nói, ám chỉ việc cô ta từng tham gia cuộc phỏng vấn của nhà tỉ phú nhưng không thành.
    - Đúng thế! Anh ta cũng không hề biết người anh em của anh ta đã từng qua đêm với người anh ta vẫn gọi là ?ovợ yêu?, ha ha.
    Nói xong, cô ta cất tiếng cười sắc nhọn, tiếng cười nghe kỳ quái, như khoan vào tai, giống như một thầy mo bị người ta vạch trần sự giả dối của mình, bèn cố tỏ ra mình coi khinh tất cả.
    Điều làm tôi khó hiểu nhất là một cô gái nhiều tham vọng như Lý San sao lại cam tâm ở bên A Lam được?
    Qua ánh mắt tôi nhìn, Lý San dường như cũng đoán được những thắc mắc trong lòng tôi, cô ta nói thoải mái:
    - Anh tưởng tình yêu thật sự cứu được tôi sao? Tôi vốn chưa bao giờ tin có cái thứ gọi là ái tình. Tôi chẳng qua chỉ là, muốn mượn một căn nhà để ở vài ngày. Anh biết khách sạn ở Thượng Hải đắt thế nào rồi mà! Ha ha.
    Lý San cười đắc ý.
    Tôi trừng mắt nhìn, chẳng muốn phí lời với cô ta làm gì.
    - Sao hả? Bây giờ tóm được một cô nàng giàu có là khinh bọn dân thường chúng tôi hả? Tiêu chuẩn cao hơn trước rồi sao? Ha ha, A Lam hôm qua có nhắc đến với tôi một người bạn làm luật sư đang giúp nhà đại tỉ phú chọn vợ, tôi liền đoán ngay chắc là anh. Không ngờ lại là anh thật! Càng không ngờ hơn là ?" miệng cô ta hé ra phả một làn khói vào mặt tôi ?" anh thật sự cá chép hóa rồng rồi?! Anh thăng quan tiến chức cứ vèo vèo, tôi thật sự hối hận đấy! Ngày đó, tôi coi thường anh, nghĩ anh chẳng là gì nên cứ thế mà ngoan ngoãn ra đi?
    Lý San nói.
    Khi cô ta chẳng hề ngượng ngùng, công khai nói về những ước vọng của mình, vẫn còn ôm mộng lật ngược thế cờ, tôi bắt đầu thấy chán ghét cô ta.
    - Rốt cuộc thì cô muốn gì?! ?" Tôi phẫn nộ thấp giọng.
    - Tất nhiên là không cần anh rồi! Cứ theo những gì A Lam kể với anh hôm qua, mẹ tôi đang bệnh, tôi cần 100 nghìn. Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, bệnh của mẹ tôi là nan y, 100 nghìn chắc chắn không đủ, dù sao anh và A Lam cũng là bạn thân, anh cứ đem lấy một phần ba con số 3 triệu của anh cho chúng tôi là được.
  5. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0

    Cô ta cười gian trá, dáng vẻ nũng nịu như thế chẳng biết sự độc ác của chính mình.
    - Cô?
    Sự chán ghét của tôi đối với vẻ gian trá của cô ta đã lên tới cực điểm, bàn tay giơ lên nhưng không dám đưa đến mục tiêu.
    - Tôi làm sao? Bây giờ chắc anh không cho là tôi nói dối nữa phải không? Tôi cho anh một tháng, chồng đủ một triệu, đến lúc đó tôi sẽ ngậm miệng còn chặt hơn con sò con trai nữa.
    - Cái gì làm cô nghĩ tôi sẽ đồng ý với yêu cầu đó?
    Tôi giả vờ thản nhiên hỏi lại, nhưng không thể kìm được chút run rẩy trong giọng nói.
    - Ha ha, chưa nói rõ thì anh vẫn chưa chịu thôi phải không? Vậy thì tôi sẽ để anh chết cho minh bạch nhé! Thứ nhất, anh là luật sư do Á Đương mời tới, nhưng lại vì tư lợi mà câu kết với thí sinh đến phỏng vấn cùng lừa tiền của tỉ phú. Anh vốn là luật sư, chắc cũng biết đây là tội danh lừa đảo tài sản công dân, vướng vào vụ này anh cũng đừng có nghĩ đến việc tiếp tục làm việc ở Thượng Hải nữa. Thứ hai, chuyện tình lén lút giữa anh và Đạm Ngọc là sự thật, theo như tính cách của anh, mèo thấy mỡ đời nào bỏ qua. Thế nhưng Đạm Ngọc vẫn cứng lý mạnh miệng tiếp tục tham gia ứng thí, tôi đoán chừng một chỗ nào đó trên người cô ta đã có sự can thiệp rồi phải không? Thứ ba, nghe A Lam nói, dựa hơi lần phỏng vấn tìm bạn đời này, anh cũng thu được khá nhiều lợi lộc phải không? Tôi nói với anh những thứ này, là chân thành khuyên anh nên thật thà một chút, việc này đối với tôi chẳng hề có hại gì, nếu để tôi có bất cứ điều gì không hài lòng, biết đâu tôi sẽ vô tình để lộ ra điều gì đó thì sao, anh sẽ mất cả người lẫn tiền đấy. Sao hả? Phân tích rõ ràng đấy chứ?
    Lý San nói, còn tôi thì toát mồ hôi lạnh theo từng lời nói của cô ta.
    Tôi bỗng cảm thấy cô gái trước mặt tôi thật sự là một con hồ ly tinh, hèn hạ, bỉ ổi và giảo hoạt. Khổ một cái mỗi lời nói của cô ta đều làm tôi kiệt sức không thể phản bác, tôi nhũn ra trên đi-văng, một hồi lâu mới thốt được mấy lời:
    - Để tôi nghĩ đã.

    - Được, tôi cũng không phải là người không biết thế nào là thấu tình đạt lý! Dù sao chúng ta cũng đã có một đêm vui vẻ tình cảm bên nhau, tôi cho anh phân ra trả ba lần, trong vòng nửa năm phải trả hết! Việc này quyết định thế nhé! Chút nữa A Lam quay về tôi sẽ giả vờ không quen biết anh, anh cũng phải làm như vậy.
    Tôi chẳng phản ứng gì hết, ngồi đờ đẫn trên đi-văng.
    Chẳng bao lâu sau, A Lam đã quay lại, túi thức ăn lớn nhỏ đủ cả, vừa vào đến cửa đã sung sướng khoe ầm lên hôm nay cậu ta mặc cả thành công được một tệ.
    Lý San đón cậu ta, mắng yêu:
    - Một tệ chứ có phải một triệu đâu, xem anh tự đắc kìa!
    Câu nói vô tình của Lý San chỉ làm A Lam hơi ngạc nhiên, nhưng sang đến tai tôi thì thành ra một lời nhắc nhở ngầm. Cứ như là bị ma quỷ quất roi thúc giục vậy.
    - Em mơ về một triệu nhiều quá thành ra hâm rồi hay sao thế?! Làm gì có một triệu dễ dàng đến thế! ?" A Lam ngốc nghếch nói. ?" Nấu cơm đi đã, có thực mới vực được đạo. Cần anh giúp không?
    A Lam chủ động đề nghị vào bếp nhưng Lý San từ chối.
    - Các anh cứ nói chuyện đi, em đoán chắc anh Hà Duy có nhiều chuyện muốn nói lắm đấy!
    Lý San nói, chẳng biết vô tình hay cố ý liếc tôi một cái, cái nhìn khiến tôi nổi da gà. Hình như mỗi câu nói của cô gái này đều như vô tình mà lại là cố ý vậy.
    - Hả? Thế à? Hà Duy, có chuyện gì anh nói đi!
    A Lam xem ra chẳng biết gì, A Lam xem ra vẫn vui vẻ như cũ.
    - Chẳng có gì. ?" Tôi nói.
    - Người anh em sao trông mệt mỏi thế này, em thấy anh hình như đang hoang mang lo lắng ấy!
    A Lam đoán, mắt nhìn tôi kỹ lưỡng.
    Tôi nói phải, hơi lo lắng một chút.
    - Đúng rồi, anh thấy người yêu em chưa? Có phải là rất xinh không? So với cô Nhậm Đạm Ngọc của anh cũng chẳng kém bao nhiêu phải không?
    A Lam nói, đôi mắt không có gì khác ngoài tình yêu và niềm tự hào đầy ắp.
    Tôi chẳng nói gì, nên A Lam cũng không tiếp tục nữa, cứ ở đó tự mình say sưa ngây ngất.
    Tôi nghĩ cậu ta không bao giờ có thể ngờ rằng, cô gái hoàn mỹ mà cậu ta yêu thương đó chính là con người đã bị cậu chửi là đồ ?ohạ cấp? hồi trước.
    Tất nhiên, nhìn cậu ta vui vẻ sung sướng như vậy, tôi cũng không nỡ vạch trần sự thật.
    Xem ra Lý San đối với A Lam cũng chẳng tệ, lúc ăn cơm cô ta liên tục gắp thức ăn cho cậu.
    Tôi ăn mà lòng để đâu đâu, cũng chẳng còn tâm trí để ý đến câu chuyện cậu ta và Lý San đã quen nhau thế nào:
    - Nhớ lại thấy cũng có duyên thật! Hôm đó em đi trên đường, bỗng va phải một cô gái, làm cho người ta ngã lăn ra đường ngất đi. Em nghĩ cô này yếu đuối đến gió thổi cũng bay hay sao thế, bèn vội vàng đưa vào bệnh viện, cuối cùng bác sĩ nói hóa ra cô ấy ngất là vì lâu quá chưa ăn uống gì. Ha ha ha, em liền trả tiền viện phí cho cô ấy, ngày ngày mang đồ ăn đến cho cô ấy. Kỳ lạ không? Va một cái, được ngay một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa đối tốt với mình thế này!
    A Lam nói đến đây, nhìn Lý San đầy hạnh phúc.
    Đàn bà đúng là có độc.
    Nhớ lại Lý San lúc phải rời xa Thượng Hải đã lưu luyến thế nào với những phồn hoa giàu có nơi đây, nghĩ đến sự kiên trì mà đàn bà có được trong tình huống họ cho là cần thiết, tôi cảm thấy họ thật sự không thể khinh thường. Họ đã muốn gì thì sẽ làm đủ mọi cách để đạt được mục đích, cho dù có nguy hiểm đến tính mạng cũng mặc.
    Tôi nhìn Lý San, phát hiện ra rằng đàn bà đều giống nhau, những lý tưởng của họ đều tràn ngập những tế bào mơ mộng màu hồng.
    Tôi bỗng nghĩ đến A Lam, cậu ta hạnh phúc bao nhiêu thì tôi lại càng thấy cậu ta đáng thương, thảm hại bấy nhiêu.
    Khi trong đầu cậu ta chỉ toàn là: ?oAnh yêu em, em cũng yêu anh?, thì cậu ta làm sao tin được cô gái mà cậu ta coi như niềm tự hào đó là một con hồ ly tinh, vì phỏng vấn tìm bạn đời chỗ nhà đại tỉ phú thất bại, muốn giải quyết vấn đề ăn ở mới tìm đến cậu ta.
    Tôi nhớ lại mấy tháng trước, Lý San như đứa trẻ lạc mẹ ngơ ngác nói với tôi rằng kiếp sau cô nguyện làm một con cua, nhớ lại lúc quan hệ với tôi xong cô ta đã khóc lóc kêu gào như thế nào, rồi tôi lại nhìn vẻ yêu thương nồng thắm anh anh em em, ?ochân tình bộc lộ? của cậu chàng trước mắt, tôi bỗng muốn trốn đi, thở không ra hơi. Tôi biết chân tướng sự việc, nên tôi thấy khó chịu thay cho A Lam.
    Nhậm Đạm Ngọc và Lý San? có phải trong mắt họ, Thượng Hải là một kho báu châu ngọc lấp lánh với bao nhiêu giàu có, sang trọng đang chờ đợi?
    Không biết nên dùng ánh mắt như thế nào mà nhìn đàn bà đây?
  6. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    25
    - A lô, chào cô Nhậm, tôi là Á Đương. Trong vòng ba mươi hút nữa cô hãy đến Đại Kịch viện Thượng Hải, tôi ở đó đợi cô.
    Không đợi Đạm Ngọc nói gì thêm, ông ta cúp máy.
    Nghe giọng thì đúng là Á Đương, Đạm Ngọc cũng không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, vội vàng đi thay quần áo trang điểm.
    Nhìn xuống phố, hình như đang tắc đường, chắc chắn không kịp trang điểm rồi. Đạm Ngọc dùng năm phút chọn ra một bộ váy màu tím, phối với chiếc áo lót hình ****, chải tóc kiểu phụ nữ Thượng Hải xưa, phối với sợi dây chuyền ngọc trai. Nàng dùng chiếc túi màu kem, xỏ đôi Manolo vàng nhạt vào chân, liếc qua gương, đúng là một quý cô sang trọng, xinh đẹp và trang nhã.
    Ra khỏi cửa, Đạm Ngọc nhìn đồng hồ, đã mất đến mười lăm phút rồi.
    Vốn khi những đôi tình nhân hẹn hò, phụ nữ vì trang điểm phục sức có quyền để bạn trai đợi nửa tiếng, thậm chí hơn nữa cũng không có gì quá đáng. Nhưng đây là Tào Lợi Hồng, Tào Lợi Hồng đích thân gọi điện thoại hẹn Đạm Ngọc, làm nàng hơi ngạc nhiên không dám tin, không dám chậm trễ tí nào.
    Ra khỏi cổng khách sạn nàng mới để ý thấy đường tắc khủng khiếp, một con ruồi cũng không qua lọt được. Hai hàng xe hơi dài hồi lâu mới nhích được vài mét, thậm chí còn chậm hơn đi bộ.
    Đạm Ngọc lo lắng quá, không hiểu sao Tào Lợi Hồng lại hẹn mình vào cái giờ này, nàng định gọi điện thoại giải thích nhưng ông ta đã tắt máy.
    Không còn cách nào khác, nàng đành gọi một chiếc taxi, ngồi vào trong và cảm nhận cả một hàng xe như một đàn ốc sên nhích trên đường.
    May sao năm phút sau, đường bắt đầu thông. Xe tăng tốc độ, gió luồn qua cửa sổ ùa vào trong xe. Khi cơn gió luồn qua, Đạm Ngọc mới biết toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi.
    Chỉ nhìn về phía trước, nàng cầu mong đường thông thoáng, chỉ sợ lại tắc lần nữa.
    Xe đỗ xịch xuống trước cổng Đại Kịch viện Thượng Hải, Đạm Ngọc xem đồng hồ thấy còn được năm phút. Nàng vội xuống xe, vứt cho tài xề tờ 100 tệ, nhưng ông ta không có tiền lẻ trả lại.
    - Cô đừng lo, hay cứ đợi tôi ở đây, để tôi đi đổi tiền nhé?
    Bác tài xế thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nói vẻ châm chọc.
    Đạm Ngọc đã vội đến cuống quýt lên rồi, chẳng còn tâm trí đâu mà đứng đợi tiền lẻ của ông ta, vén váy lên mà chạy. Đã nhìn thấy chiếc Benz của Tào Lợi Hồng trong bãi đổ xe đằng trước rồi.
    Người xưa nói cấm có sai bao giờ: họa vô đơn chí.
    Trong giờ phút gay go đó, bỗng từ bên những khóm hoa ven đường, một gã ăn mày nhảy ra! Gã giơ tay túm lấy Đạm Ngọc không chịu rời ra, miệng lầm bầm những từ tiếng địa phương mà nàng không hiểu, tay kia giơ ra trước mặt Đạm Ngọc xin tiền.
    - Tôi không có tiền lẻ! Buông tôi ra! - Đạm Ngọc cuống quýt hét vào mặt gã ăn mày.
    Không biết là thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu tiếng phổ thông nhưng gã vẫn ra sức túm lấy nàng không có vẻ gì muốn rời tay.
    Đạm Ngọc cuống đến gần phát khóc, nàng cúi xuống nói với gã:
    - Tôi đang có việc hệ trọng, lát nữa ra sẽ cho anh tiền, được không?
    Gã ăn mày khoảng trên dưới 50 tuổi, hai chân đều bị tật, không mang giày. Những mảnh quần áo rách rưới trên người gã phải cố gắng lắm mới che đậy được thân thể, nhưng vẫn lộ ra từng mảng da thịt vừa đen vừa xấu, lại còn đầy mụn nhọt, lở loét. Chiếc mũ gã đội thủng một miếng, tai mũi đều đầy cặn bẩn thỉu.
    Đạm Ngọc bỗng thấy buồn nôn, bịt miệng lại rồi tức giận hét:
    - Anh mà còn tiếp tục tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!
    Câu nói này có vẻ có tác dụng, gã ăn mày vừa nghe hai từ ?ocảnh sát? liền lập tức buông tay, chắc đã từng biết mùi cảnh sát trước đó.
    Đạm Ngọc thở phào, phủi phủi vết bẩn từ tay gã lấm trên váy, định bước tiếp. Ai ngờ gã ăn mày vẫn chưa buông tha Đạm Ngọc, giơ tay với theo chụp phải chân nàng, bàn tay đen đúa lở loét di di trên thân giày. Đôi giày vốn màu vàng nhạt, bàn tay gã chạm vào đã in đủ năm dấu vân tay lên bề mặt da.
    Đạm Ngọc cúi xuống nhìn, đôi Manolo tự nhiên bị gã ăn mày làm vấy bẩn, theo phản xạ co chân đạp gã ra, hét lên thất thanh:
    - Cứu tôi với! Có ai không?
    Cú đạp làm gã ngã lăn quay sang một bên, có vẻ đã sợ nên buông ngay tay ra.
    Đúng lúc đó, mấy người bảo vệ chạy tới, lập tức tóm gã ăn mày đưa đi ngay.
    Đạm Ngọc lúc này mới hoàn hồn, liền nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn với Tào Lợi Hồng.
    Chạy bở hơi tai, cuối cùng Đạm Ngọc mới vào được Kịch viện, tìm một vòng vẫn không thấy Tào Lợi Hồng đâu.
    Gọi vào máy di động thì ông ta tắt máy, nàng buồn bã hoang mang ra cổng lớn, chỉ kịp nhìn thấy chiếc Benz lạnh lùng lướt qua êm ru, mất hút về phía xa.
    Đạm Ngọc lo lắng sợ hãi, nghĩ đến việc làm thế nào nhờ Hà Duy đến chỗ Tào Lợi Hồng giải thích mọi việc, nàng chỉ vì những phiền phức ngẫu nhiên ngoài ý muốn nên mới đến muộn.
    Đoạn đường quay trở về không còn gấp gáp như lúc đi nữa.
    Đi đến chỗ gặp gã ăn mày lúc nãy cũng không thấy ai ở đó nữa, nàng nghĩ gã bị bảo vệ tóm được chắc cũng chả có kết cục gì tốt đẹp đâu. Chỗ đó chỉ còn lại người nhân viên vệ sinh với khuôn mặt lạnh lùng, lặng lẽ quét rác trên vỉa hè. Đạm Ngọc cúi nhìn xuống năm vết ngón tay in rõ ràng trên đôi giày, không tránh khỏi chút đau xót.
    Tâm trạng buồn bực, nàng đón một chiếc taxi quay về khách sạn, đợi điện thoại chất vấn của Tào Lợi Hồng, nàng ngầm chuẩn bị sẵn trong đầu những lời giải thích hợp lý nhất.
    Chẳng bao lâu sau có người gọi cửa, mở ra thì là? Hà Duy.
    Đây là lần đầu tiên nàng gặp lại anh kể từ sau phẫu thuật, cảm giác đầu tiên là anh gầy đi nhiều.
    - Không mời anh vào à? ?" Hà Duy đứng dựa vào cửa, cười nhăn nhở nói.
    - À vâng... anh vào đi.

    Đạm Ngọc vội nói. Không hiểu vì sao mấy hôm nay nàng bỗng có cảm giác bồi hồi pha lẫn tủi thân, nhìn thấy Hà Duy, tất cả điều đó bỗng bùng ra ngoài, nàng bỗng thấy mắt ươn ướt.
    Đạm Ngọc không muốn Hà Duy thấy rõ được lòng mình, nàng cố giấu mặt đi, lấy cớ pha cà phê để ra chỗ khác lau khô nước mắt.
    Không biết có phải là do có tật giật mình hay không, nhưng nàng cứ cảm thấy hình như ánh mắt của hà Duy chĩa vào chỗ đó của mình. Nhớ lại cảm giác một mình trong phòng phẫu thuật, nàng bỗng thấy hơi ngượng ngùng bối rối.
    - Là gái trinh rồi chứ? ?" Hà Duy ngẫu hứng hỏi.
    Đạm Ngọc tức giận trừng mắt nhìn anh ta, nhưng khuôn mặt theo phản xạ tự nhiên bỗng đỏ hồng lên.
    Một không gian im lặng bao trùm. Hà Duy chăm chú nhìn cốc cà phê, như thể vừa đánh mất cái gì trong đó. Đạm Ngọc ôm một chiếc gối trên sa-lông, nấp sau đó cố trốn không dám đối mặt với sự trầm lặng của Hà Duy. Làn khói nhẹ tỏa ra từ cốc cà phê thơm phức, Hà Duy nhấp một ngụm liếc sang Đạm Ngọc. Nàng vẫn thanh khiết như thế, vẫn giống thiên thần như thế, đôi mắt vẫn trong veo, mái tóc mềm mại ánh lên một vòng hào quang màu vàng chanh nhạt, ở chỗ tiếp xúc với bờ vai, nó nhẹ uốn thành một đường cong mềm mại.
    Hà Duy thở dài, phá vỡ bầu không khí im lặng, câu đầu tiên anh nói suýt làm Đạm Ngọc khóc òa lên:
    - Em dạo này thế nào?
    Người yêu xưa hỏi nàng dạo này sống thế nào, giọng nói tràn ngập sự quan tâm dịu dàng nhưng cũng đầy bối rối. Làm sao Đạm Ngọc có thể nói nàng dạo này rất không tốt? Lúc này trong nàng chợt bùng lên niềm khao khát được nhào đến bên anh, được dựa vào vai anh mà khóc to lên như một đứa trẻ.
    Nhưng Đạm Ngọc kìm được mình lại, nàng thản nhiên:
    - Cũng được. Còn anh?
    Hai chữ cuối Đạm Ngọc phải cố kìm sự run rẩy.
    - Vẫn thế!
    Xem ra đàn ông vẫn phải nói là kiên cường, giọng Hà Duy nghe rất bình thường, vừa nói vừa ngả người thoải mái trên ghế sa lông.
    Lại im lặng.
    Đạm Ngọc đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mắt dường như đã trở nên xa lạ nhưng vẫn có gì rất thân thiết. Cái cảm xúc mâu thuẫn này làm Đạm Ngọc bỗng đỏ mặt khi chạm vào ánh mắt Hà Duy.
    - Hôm nay anh đến?

    Đạm Ngọc nói nhỏ.
    - À! Em không nói anh cũng quên mất đấy! Là thế này, cái bản hợp đồng giữa chúng ta ngày trước, có còn hiệu lực không?
    Câu nói của anh giống như một gáo nước lạnh hắt vào mặt Đạm Ngọc, chảy xuống thấm ướt lạnh cả trong lòng.
    - Chỉ cần tôi thành công thì luôn có hiệu lực.
    Đạm Ngọc sầm mặt xuống, nói lạnh lùng.
    - Chúng ta bị tống tiền rồi! ?" Hà Duy nói.

    Câu nói được Hà Duy thốt ra rất nhẹ nhàng nhưng lại làm Đạm Ngọc sợ hết hồn.
    - Hả? Ai? ?" Nàng hỏi.
    - Chính là cái cô Lý San bị trượt đợt phỏng vấn hồi trước ấy. Bây giờ cô ta cặp với A Lam, A Lam đem chuyện của anh và em nói với cô ta, cô ta liền yêu cầu anh trong vòng nửa năm phải nộp cho cô ta một triệu, nếu không sẽ tố cáo hai chúng ta.
    - Anh nói hết tất cả cho bạn anh ư? Em đã nói cậu đó không tin được đâu mà! Việc như thế này sao anh lại đem nói lung tung được nhỉ?
    Đạm Ngọc không kìm được hét lên.
    - Anh có cố ý nói ra đâu! Hôm đó anh bị chuốc say mèm!
    Đạm Ngọc lườm sang, thấy bộ dạng tội nghiệp của anh ta, lòng bỗng dịu lại, liền đổi giọng ôn hòa hơn:
    - Đã bảo anh uống rượu ít thôi, mê rượu hỏng việc, anh chẳng chịu nghe! ?" Nàng đứng dậy, nghĩ ngợi rồi nói. ?" Nếu em thật sự về được với Tào Lợi Hồng, một triệu cũng không thành vấn đề lắm. Sợ Lý San đã nắm được yếu điểm của em, lúc đó sẽ thành một cái gai khó nhổ.
    ?oCon đàn bà thối tha!? Hà Duy vốn từ lúc nghe câu ?ovề với Tào Lợi Hồng?, lòng đã bùng lên một sự phẫn nộ không tên, sau đó nghe Đạm Ngọc phân tích cũng có lý, nên đành mượn cớ mắng mỏ lấp liếm cơn giận:
    - Vậy làm thế nào?
    Hà Duy nhìn Đạm Ngọc:
    - Hay là?
    Anh dùng tay làm động tác cắt ngang cổ:
    - Vậy là xong!
    Lúc nói câu cuối, ánh mắt của anh ta không còn ánh lên nụ cười thân thiện quen thuộc, mà là những phẫn nộ đầy hoang dại, hung tàn.
    - Anh? anh?
    Đạm Ngọc nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, sợ đến nỗi tê liệt hết tay chân.
  7. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    26
    Ý tôi quá rõ ràng, tôi kiến nghị thôi thì sát hại luôn Lý San.
    Đạm Ngọc rõ ràng đã bị tôi dọa cho chết khiếp, nhưng nàng cố trấn tĩnh, nghiêm túc nói:
    - Anh đừng có mà quẫn quá rồi làm cái việc ngu ngốc ấy không khéo lại liên lụy đến em!
    - Ha ha, anh chả nói rồi đấy thôi, anh đến để bàn bạc với em mà! Ha ha, em tưởng thật hả?
    Lúc đó tôi không nhịn được, phá lên cười, thoáng chốc trở về bản tính vô tư vốn có. Tôi nhăn nhở:
    - Em bình thường toàn bảo anh nhu nhược yếu đuối, không làm được việc lớn, sao hả, anh đóng vai sát thủ tốt đấy chứ!?

    Đạm Ngọc lườm tôi một cái:
    - Bây giờ là lúc nào rồi mà anh vẫn còn đùa được!
    - Là anh thấy cuộc sống hàng ngày của em quá nhiều áp lực, nên mới đùa một tí, thay đổi không khí. Em xem, em bây giờ đi, hồi trước ở với anh chẳng phải cả ngày vui vẻ sao?
    Nói đến đây, tôi chợt nhớ về những ngày sống bên Đạm Ngọc hồi trước, giọng tôi bỗng trở nên ân cần hơn.
    Đạm Ngọc cũng lặng đi, không chịu nhìn tôi, nàng đưa mắt ra phía khác.
    Nàng cứ trốn tránh như vậy làm tôi thấy buồn ghê gớm.
    - Nói thật đấy, thôi thì chúng ta về với nhau đi! ?" Tôi nói.
    Câu này hồi trước tôi đã nói rồi. Lúc đó nói ra xong, hai chúng tôi đều cảm thấy vui sướng, ở một nơi xa lạ bỗng tìm được một chỗ dựa là điều vô cùng quý giá. Nhưng lúc này nói ra câu đó, chẳng thể tránh khỏi giống như một lời cầu xin thảm hại.
    Thật ra lòng tôi biết rõ Đạm Ngọc sẽ lựa chọn bên nào nhưng tôi vẫn cứ nói ra. Vứt bỏ lòng tự tôn của đàn ông, tôi nguyện cúi đầu trước sự cao quý của tình yêu.
    Đạm Ngọc có vẻ không ngờ tôi chuyển chủ đề nhanh đến thế, nàng lặng đi hồi lâu. Rồi tránh ánh mắt của tôi, nàng lập tức có ngay câu trả lời:
    - Anh đùa kiểu gì thế? Thật là? chẳng lẽ lúc này rồi mà anh vẫn còn mong đợi em quay về cuộc sống ?ochồng đi cày vợ dệt vải? với anh sao?
    Đạm Ngọc nửa đùa nửa thật nói vẻ châm biếm, lộ vẻ mệt mỏi.
    - Chồng đi cày vợ dệt vải thì có gì không tốt đâu?!
    Tôi hơi cuống, lao tới túm lấy Đạm Ngọc, gắng sức ôm chặt nàng vào lòng, miệng lắp bắp:
    - Làm một nhân viên bình thường, sống cuộc sống đầy tình thương yêu có gì không tốt? Đời này không có được nhà cao cửa rộng, sơn hào hải vị, quần là áo lượt em không chịu nổi sao? Em không tận dụng tối đa cái nhan sắc cha mẹ em ban cho là em cảm thấy lãng phí lắm sao? Anh nói em sẽ thấy buồn cười, em bảo anh ấu trĩ, nhưng anh thật sự nghĩ như thế. Chỉ cần em ở bên anh, ngày ngày ăn canh đầu tôm nấu với ruột bầu anh cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc!
    Tôi gắng thử thuyết phục nàng lần cuối, Đạm Ngọc thì ra sức giãy giụa trong vòng ôm của tôi, miệng nàng không ngừng phản đối:
    - Không thích, không thích, không thích! Anh đừng cố thay đổi em làm gì! Đừng tưởng anh và em đã từng có tình cảm với nhau là anh có thể thay đổi được em đâu! Đấy là giấc mơ của em từ thuở bé, đã trở thành thâm căn cố đế rồi, anh làm sao mà hiểu được? Có người mãi chạy theo tình yêu, mất người yêu liền đi tự tử. Nhưng cũng có người chẳng thích đuổi theo những trò phù phiếm đó! Mẹ em suốt đời ở bên bố, hồi đó hai người cũng yêu nhau bất cần sống chết, thế nhưng mười năm sau thì sao? Khi mẹ em thành già cả rồi bố liền quay ngay về lối sống trăng gió ngày trước thì sao? Mẹ em cũng thay đổi, giống như tất cả những người phụ nữ hận chồng khác, bà quay sang dồn hết những oán giận của hôn nhân vào đứa con kết tinh tình yêu của mình? Anh liệu có tin vào tình yêu của họ hồi đó, tin vào những lời thề non hẹn biển nữa hay không? Cho nên, xin anh, đừng tỏ ra như thể mình là Chúa Cứu Thế nữa, cứ như là anh đang cố cứu lấy một kẻ xa rời cái đẹp, trốn chạy tình yêu vậy. Thật ra anh chỉ là một kẻ ngốc nghếch, chẳng hiểu gì hết! Em bảo là anh ấu trĩ là bởi vì anh chẳng tưởng tượng nổi đến ngày này ba mươi năm sau!
    Cuối cùng thì Đạm Ngọc cũng đã nói ra, đối với tôi, đối với cái xã hội này, đối với cha nàng, đối với tình yêu từ tận đáy lòng nàng.
    Nàng hét xong những lời đó, tôi lặng người, nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Đạm Ngọc, nhìn cô gái mới hai mươi hai tuổi nhưng dường như đã thành thạo lõi đời. Nàng dùng cái tuổi thanh xuân tươi đẹp của nàng để nổ lực phản đối cả xã hội.
    Tôi đờ đẫn buông nàng ra, tôi hỏi chắc hẳn nàng cũng đã có một thời ngây thơ trong sáng như những cô gái khác ư.
    Đạm Ngọc nhìn tôi, cúi đầu, mãi lâu sau mới trầm tĩnh đáp:
    - Anh làm sao mà biết được, sự ngây thơ của tôi đã bị bố tôi vặt đi hết từ mẫu giáo rồi.
    Dáng vẻ của Đạm Ngọc lúc đó thật sầu thảm. Tôi thương xót ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành như dỗ trẻ con:
    - Nói ra đi em! Nói cho anh biết, em sẽ nhẹ lòng hơn đấy.
    Đạm Ngọc lắc đầu:
    - Em không muốn nói, em không muốn nói với bất kỳ ai cả. Bởi vì dù sao bố vẫn là bố, em không muốn con người em gọi bằng cha hơn hai mươi năm lại bị ai đó nhìn như một con thú dữ.
    - Cả anh cũng không nói?
    - Ừ.
    - Được rồi, chỉ cần em vui là được.
    Tôi không muốn ép nàng nên chỉ thở dài, quyết định nói ra những điều tôi vẫn hằng ấp ủ trong lòng bằng những lời chân thật nhất mà tôi có thể có.
    - Thật ra, anh rất muốn cùng em rời khỏi nơi đây, rời khỏi Thượng hải, về Tế Nam. Sinh một đứa con, sống cùng nhau trong một ngôi nhà bên bờ sông. Hai vợ chồng ngày ngày ăn tối xong thì ra ngoài đi dạo, hóng gió sông, cuối tuần thì về thăm bố mẹ, để cho con chúng ta cảm thấy ngày nào cũng đều là Tết. Hạnh phúc thật ra rất bình thường nhưng lại sâu sắc vô hạn. Cùng anh rời khỏi nơi này được không em?
    Câu cuối cùng được tôi nói ra với giọng điệu vô cùng tha thiết, đến nỗi chính tôi cũng phải cảm động.
    Đạm Ngọc dần dần cũng trở nên ngoan ngoãn trong vòng tay tôi, không giãy giụa, khóc lóc nữa. Nghe tôi nói xong, nàng ngẩng lên, mở to đôi mắt trong veo long lanh, miệng lắp bắp:
    - Điều đó, chỉ là giấc mơ của anh thôi. Không thể được, trong hiện thực? không thể có được! Hồi trước em cũng là một cô gái vô tư, thích thêu dệt mộng tưởng, thích mơ mộng tương lai. Nhưng sau này càng lớn lên, em càng thấy những thứ đó quá mơ hồ, mơ hồ như chiếc giày thủy tinh trong cổ tích!
    Đạm Ngọc khẳng định:
    - Thế nên, chúng ta phải là hai người xa lạ. Tất nhiên cũng có một lựa chọn khác, chúng ta có thể cùng hợp tác làm ăn.
    Câu chuyển ngoặc bất ngờ này của Đạm Ngọc như một cú đánh tàn nhẫn vào đầu tôi. Tôi nhìn cô gái bị con quỷ tham tiền mê hoặc, tôi bảo nàng thật nhẫn tâm.
    - Thật đấy, Hà Duy, có lẽ anh không thể lý giải được, em lớn lên trong môi trường đó, em không thể thay đổi những thứ đã bám rễ trong em bao nhiêu năm nay, em cũng không thể thuyết phục mình tin tưởng vào tình yêu, em? thật không biết nói thế nào cho anh hiểu.
    Đạm Ngọc vẫn còn đang giải thích vẻ khổ sở thì tôi đã chẳng nói chẳng rằng đẩy nàng ra, bước về phía cửa.
    Thậm chí chẳng buồn quay đầu lại nói với Đạm Ngọc một câu tạm biệt dịu dàng sâu sắc nữa.
    Toàn ngụy biện!
    Con người thật giỏi ngụy biện. Họ dùng cái ngôn ngữ và văn tự vừa uyển chuyển vừa sâu sắc kết tinh qua lịch sử 5000 năm đất nước Trung Hoa mà bao biện, mà cãi lý cho những hành vi sai trái của bản thân, cuối cùng làm cho tất cả mọi người tin rằng đứng kia là một con người phải gánh chịu oan ức và bất hạnh. Đối với một luật sư như tôi mà nói, cái kiểu này quả là đã nhàm mắt nhàm tai lắm rồi.
    Tội cướp giật thì có thể là vì cần tiền mua sữa cho đứa con sắp chết đói, tội giết người thì có thể là vì thay trời tiêu diệt kẻ đại gian đại ác được pháp luật bảo vệ? kiểu gì thì kiểu, họ cũng có cách nói làm cho mình trở nên trắng trong như tuyết.
    Nhưng tội thì vẫn là tội, pháp luật không thể yếu đuối như vậy. Bản thân là một luật sư, phương diện này tôi vẫn rõ ràng hơn hầu hết mọi người khác.
    Bản thân là một người đàn ông đã từng có với Đạm Ngọc một khoảng thời gian nồng thắm, tôi cũng biết khi nàng trở thành phu nhân vị đại tỉ phú, sống cuộc sống sung sướng giàu sang, chẳng lẽ nàng lại nghĩ mình đang chịu khổ sở hay sao?
    Bước trên con đường về nhà, lòng tôi ngùn ngụt lửa giận.
    Nhưng sự tức giận của một con người thường nguội dần theo dòng chảy thời gian. Đặc biệt là đối với người yêu.
    Đạm Ngọc là người con gái tôi yêu thương, thế nên cơn giận ngùn ngụt đó của tôi chỉ hai ba ngày sau là đã hoàn toàn trôi mất. Lại thêm mấy hôm nay nhìn thấy tôi, Đạm Ngọc toàn nở nụ cười rất đáng yêu, giống như một đóa hoa rực rỡ nở bừng trước mắt.
    Nàng thích ngồi khoanh chân trên ghế đi văng nhà tôi như ngày xưa, tay mân mê tập tư liệu cá nhân của ba thí sinh còn sót lại, bao gồm cả nàng. Ngày ngày, nàng say mê viết viết vẽ vẽ gì đó trên mấy tờ giấy không biết chán, tính toán, so sánh, trầm tư xem xét nghĩ ngợi xem ai nhiều khả năng chiến thắng nhất.
    Có lúc tôi nhìn mà thấy chướng mắt không chịu nổi, tôi liền cố ý lượn qua lượn lại trước mặt nàng, mong rằng nàng có thể dứt ra khỏi mấy tờ giấy đó mà ý thức được sự tồn tại của tôi.
    Nhưng thất bại hoàn toàn.
    Tôi liền giật tập tư liệu ra khỏi tay nàng, tức giận hét lên:
  8. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0

    - Trong đầu em chỉ toàn mấy thứ thủ đoạn này thôi đấy hả?
    - Em làm vậy để tốt cho cả hai ta thôi! - Đạm Ngọc ngẩng lên, khuôn mặt đầy vẻ tội nghiệp. ?" Anh không cần một triệu cho Lý San sao? Nếu không tiền đồ của anh bị cô ta hủy hoại hết còn gì!
    Nàng nói cũng có lý, tôi chẳng còn gì để nói, chỉ còn biết chiều theo ý nàng.
    Nghiên cứu chán chê, nàng nghiêm túc bàn bạc với tôi, hỏi tôi liệu ai có khả năng chiến thắng cao nhất. Tôi bảo ba người đều tương đương nhau, tôi không thấy ai trội hơn cả.
    Thế là Đạm Ngọc vò đầu bức tóc nghĩ ngợi:
    - Hay là anh nghĩ ra cách gì đi, cách gì làm Tào Lợi Hồng chỉ quan tâm đến một mình em thôi ấy!
    Đạm Ngọc bảo một người đàn ông như tôi nghĩ cái chuyện đó sao mà tôi nghĩ ra được. Trong đầu tôi chỉ có mỗi mấy cách kiểu tạt axit hay đầu độc bằng thuốc trừ sâu thôi. Đạm Ngọc lườm tôi, nàng chê tôi chẳng có đầu óc gì cả.
    Tức giận, tôi cãi lại đầu tôi sinh ra không phải dành giúp mấy người đàn bà tranh nhau làm vợ tỉ phú.
    Thế là nàng lại đau khổ vò đầu bức tai nghĩ ngợi, thật không thể nào hiểu nổi nữa.
    Rồi Đạm Ngọc nói một câu làm tôi khó hiểu nhất, cũng là câu làm tôi lại một lần nữa nổi giận bừng bừng. Lúc này, suốt bao nhiêu ngày đêm mất ăn mất ngủ mà không có kết quả gì, nàng bỗng ngẩng lên nhìn tôi như một con sói ngắm chú cừu non.
    Đôi mắt vừa tham lam vừa sung sướng làm tôi bỗng thấy lạnh sống lưng, sợ hết hồn. Tôi hỏi có chuyện gì.
    - Hay là anh quyến rũ họ đi!
    Nàng kêu lên kích động như vừa có một sáng kiến hết ý.
    Tôi lặng người, cái ý tưởng mà nàng nghĩ liền hai ngày hai đêm là đẩy người đàn ông của nàng vào vòng tay kẻ khác ư?
    Tôi chẳng nói gì hết, chằm chằm nhìn nàng đầy thù hận rồi bỏ ra ngoài.
    Đối với Nhậm Đạm Ngọc lúc này, khi nàng chỉ còn một bước nữa là có thể đường hoàng bước vào vòng tay ngài tỉ phú thì tất cả những hành động, ý nghĩ của nàng lại càng trở nên xa lạ hơn bao giờ hết.
    Tôi thật chẳng biết nói gì. Hình như càng thân thiết với nàng tôi lại càng thấy xa lạ.
    Đôi mắt nàng cả ngày cứ nhấp nháy những kế hoạch và dự đoán, còn tình yêu của tôi với nàng thì ngày càng chất chồng đau khổ.
    Tôi chợt muốn bỏ cuộc, lòng tôi không phút nào ngừng day dứt, liệu có nên tiếp tục chờ đợi hay không?
    Kế hoạch của Đạm Ngọc xem ra quá hoàn hảo.
    - Đợi em được gả cho họ Tào rồi, hễ Tào chết thì tất cả sẽ là của chúng mình ?" Nàng nói.
    Cái từ ?ochúng mình? ?" đại diện cho quan hệ thân thiết đầy yêu thương của đôi tình nhân được thốt ra gọn gàng từ cái miệng xinh xẻo của nàng.
    Giây phút đó tôi cảm thấy mình là con người đáng thương nhất thế gian, ngày ngày ngồi bên chân Đạm Ngọc mà chẳng dám động đậy gì.
    A Lam xem thường nỗi thống khổ của tôi, cậu ta bảo một người đàn ông cần một người phụ nữ ngưỡng mộ mình, giống như Lý San đối với cậu ta vậy. A Lam cảm thấy tôi yêu quá nhu nhược, cậu ta không hiểu sao tôi vẫn chờ đợi, theo đuổi mãi cái thứ tình cảm như thế.
    Nhưng cậu ta không hiểu, khi Đạm Ngọc long lanh đôi mắt trong trẻo nhìn tôi, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng thì ngay lập tức tôi không thể tự chủ được, hồn xiêu phách lạc, như được lên tiên.
    Tôi giống như một con nghiện, tôi đã nghiện người đẹp Nhậm Đạm Ngọc mất rồi.
  9. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    tôi có vẻ nhanh nhẹn quá nhỉ? Mọi người hình như cũng không quan tâm lắm đến chuyện này thì phải.không biết có phải như vậy không?
  10. Dimple

    Dimple Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2003
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    hoamilon à, truyện hay lắm. Bạn post tiếp khi nào có thể nhé :)

Chia sẻ trang này