1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

THIÊN THÂN SÁM HỐI - TẠ DUY ANH

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi assistant, 27/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. assistant

    assistant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    168
    Đã được thích:
    0
    mình đang cố gắng đây...mấy hôm thức tận 3h sáng để gõ..các bạn thông cảm và cố gắng theo dõi nhe..
  2. assistant

    assistant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    168
    Đã được thích:
    0
    -6-
    Phòng chờ tự dưng chật cứng người . Khi bố đưa mẹ từ công viên vào, đã thấy có một cô còn trẻ ngồi sẵn trên giường mẹ, túi đồ vứt ngay dưới chân. Mẹ vui vẻ chấp nhận, chỉ có điều bố thì phải ra ngoài. Sao có lắm người đẻ khó thế nhỉ? Chả lẽ những anh bạn, cô bạn đồng niên với tôi cũng chơi trò láu vặt như tôi. Quả thật trò chơi này khá nguy hiểm. Trước hết cứ phải nằm im. Sau nữa dễ gây chẩn đoán nhầm cho bác sĩ. Chỉ hơn một ngày mẹ đưa tôi vào đây, đã có biết bao sự nhầm lẫn. Thôi thì đủ kiểu: quên kéo, quên gạc bông trong bụng bệnh nhân, cắt phéng của người ta quả thận trong khi chỗ đáng cắt lại để nguyên?Mỗi chuyện tương tự lại gây cho mọi người nỗi hoảng sợ ngấm ngầm. Tôi cảm nhận điều đó từ mẹ qua những cái rùng mình. Để xua đi những hồi hộp, mọi người thi nhau góp chuyện khiến phòng chờ đẻ y như một nơi hội họp để tán gẫu.
    - Mọi người có tin không, chỗ tôi có một con đười ươi đấy ?" bà sản phụ ngồi góc trong cùng lên tiếng.
    - Chắc nó sổng ra từ vườn bách thú?
    - Nó sổng ra từ một trại điên ?" bà cả quyết- nó là một con mụ lười chảy thây, lưng cứ đuỗn ra còn mặt thì dày một cục. Suốt ngày nó lê la từ hàng này sang hàng khác, đặt điều bôi xấu khắp lượt. Hễ nhà ai mua sắm cái gì là nó cứ tru lên như hoá dại, mắt trợn ngược, mặt đâm về đằng trước y như con đười ươi ấy.
    MọI ngườI hiểu ra ?oà? lên một tiếng.
    - Loại vô học thì vô lẽ còn có chỗ đáng nể tất. Đằng này đây lại là tiến sĩ học ở Đức về mà ngu không thể đâu cho hết. Mà quái đản lắm nhé. Đi ỉa cũng bắt lái xe đưa đi. Một mình lão đặt tới bốn mươi ba tờ báo, tất nhiên tiền cơ quan, toàn loại báo có hình đàn bà. Lão không đọc mà sờ?báo rồi cười hi hí. Dâm dê số một nhưng chỉ thích sờ thôi. Có lần lão sờ một nhân viên, chị này bả lả bảo: ?o Em ?ohói? hết rồi sếp ạ?. Lão cúi đầu xuống bảo: ?oCó như đầu tôi đây không??. Chị kia đáp: ?oĐầu sếp là cái đinh gì. Em chỉ còn đúng một sợi thôi. Sếp mà làm rụng hết thì em nhổ tóc sếp em thay vào đấy?. Lão cười hi hí : ?oCô này tiếu lâm lắm nhỉ. Ông cụ nhà tôi cũng mê tiếu lâm lắm. Đầu cụ còn hói hơn cả đầu tôi kia!?. MọI ngừoi bảo trước kia, do thai nhi to quá nên khi mẹ lão đẻ, người ta phảI kẹp lão kéo ra, thành thử liệt mất mấy sợi dây thần kinh liêm sỉ.
    - Chuyện đó thì cơ quan nào chả có. Nhưng chuyện này tôi tin là ?osố rách?: Ba bố con cùng bồ với một con bé mà suốt năm năm không ai biết?
    Bà bác sĩ to béo đứng chắn ngay ở cửa như một nhân viên trật tự.
    - Họp chợ à? ?" Bà nghiêm nghị hỏi - Đến đây đẻ hay là để nói chuyện thiên hạ. Muốn nói chuyện động trời thì phải để tôi kể cho mà nghe. Thôi, ai về chỗ của người ấy và im cả đi nhé.
    Bà bác sĩ quay ra để giao ban, mọi người lại to nhỏ nói chuyện. Chỉ có mẹ và cô Giang là im lặng. Cô Giang là người ghép chung giường với mẹ - như tôi đã có lần nhắc tới. Cô nhăn mặt khi ai đó kể một câu chuyện khiến mọi người cười. Đơn giản là do cô khó ở trong người. Trông mặt cô bợt bạt như người vừa trải qua những ngày tháng đau đớn vật vã. Mẹ chủ động bắt chuyện cô.
    - Có ai đi cùng với em không?
    Cô gật đầu mà không đáp. Mẹ toan thôi thì chính cô lại chắp nối câu chuyện.
    - Chị vào đây lâu chưa?
    - Qua một ngày đêm rồi cô ạ.
    - Em có cảm giác như mình phải mổ mất. Em sắp kiệt sức rồi.
    - Cô làm nghề gì?
    - Em là phóng viên tỉnh H.
    - Ô, tôi biết vài người ở đó- Mẹ kể ra mấy cái tên, cô Giang gật đầu xác nhận nhưng có vẻ không lưu tâm lắm. Mẹ ngập ngừng nói tiếp: Nhà tôi cũng làm báo.
    - Thế hả chị? Mắt cô Giang linh hoạt lên một chút nhưng sau đó tắt lạnh ngay.
    - Tôi thấy nghề của cô và nhà tôi nguy hiểm lắm.
    - Vâng. Chị nói đúng. Nhưng không chỉ có thế?
    Bà bác sĩ vào, dắt theo ba bốn sinh viên thực tập. Bà hỏi to:
    - Ai tên là Bằng Giang?
    - Dạ, em đây ạ - cô phóng viên lên tiếng.
    - Cô nằm xuống đi ?" Bà sờ tay vào bụng cô Giang ?" cô mới vào lúc sáng sớm?
    - Vâng!
    - Đã qua bệnh viện tỉnh chưa?
    - Em hãi cái bệnh viện ấy lắm.
    Bà bác sĩ đặt ống nghe thai, khẽ xoay xoay và hơi ấn xuống rồi áp tai nghe. Sau đó bà đưa cho mấy sinh viên chuyền nhau nghe. Trong khi mỗI người đang nghe thì bà giảng giải . Thai khoẻ thì thế nào, thai yếu thì ra sao, tim thai là gì, thế nào thì nghi thai chết lưu?Cô Giang cứ phải phơi bụng ra để họ sờ nắn. Bụng cô căng mọng, nổi đầy gân xanh như nó được tết bằng những sợi cước.
    - Sản phụ thiếu máu trầm trọng ?" Bà bác sĩ bảo ?" Cô có thai lần thứ mấy?
    - Lần thứ ba. Hai lần trước đều bị sảy.
    Bà bác sĩ dặn mấy người tập sự :
    - Trường hợp này phải theo dõi thường xuyên. Phải luôn luôn đề phòng sự cố thai nhi bị ngạt, Trong trường hợp ấy cần mổ gấp mới mong cứu được đứa bé.
    - Trăm sự nhờ cả ở bác sĩ. Em chỉ cố lấy một đứa thôi.
    - Được, cứ yên tâm chờ thêm xem nhé ?" Bà quay sang mẹ tôi: Có biểu hiện gì mới không?
    - Không chị ạ!
    Bà bác sĩ bảo các sinh viên :
    - Đây là một ca rất lạ. Thai nhi đang đạp mạnh tự dưng im thin thít nhưng mọi chỉ số đều bình thường. Không thể có chuyện lưu thai được nhưng không thể không nghĩ đến điều đó. Trong giới vẫn coi là trường hợp bất qui tắc.
    Các sản phụ lần lượt nằm phơi bụng ra để bà bác sĩ thăm thai. Cô Giang tâm trạng có vẻ bất an, đang tìm cách xoay người lại để cùng ngồi một phía với mẹ tôi.
    - Chị cũng như em sao thấy chị chả lo lắng gì. Còn em thì?cứ luôn linh cảm tới chuyện kinh khủng.
    - Lo lắng thì đẻ có dễ hơn đâu. Thôi thì tất cả trông chờ vào may rủi.
    - Chị có tin vào quả báo không?
    - Nên tin cô ạ. Nó như một sự nhắc nhở mình sống có nhân có đức. Phúc đức tại mẫu. Sống là phải để phúc cho con.
    Cô Giang nhìn ra xa xăm, nói nhỏ như cho ai đó nghe.
    - Vậy thì em bị quả báo rồi.
    Cô nhạt hẳn đi.
    - Sao thế cô? Có chuyện gì khiến cô đau khổ, nếu nói ra được cũng bớt nặng nề nhiều đấy.
    Chợt cô gục mặt vào vai mẹ tôi:
    - Chị ơi, em vẫn mong có ngày được nói hết với ai đó. Không ngờ người đó lại là chị. Phải là người sống có nhân đức lắm mới dám phó mặc cả nơi số phận. Chị hãy cho em một cơ hội để thú tội nhé.
    - Ấy chết! Cô đừng chất cái gánh nặng khủng khiếp ấy lên vai tôi. Thần, Phật sẽ nghe cô. Tôi chỉ dám xin làm chứng thôi.
    Nhưng câu chuyện của cô Giang chưa thể bắt đầu. Tiếng kêu la khiến ngay cả mẹ tôi cũng ôm đầu choáng váng. Lạ một điều là quá nửa các bà sản phụ đều lôi chồng ra chửi, tuồng như họ là thủ phạm gây nên nỗi khổ của các bà. Mãi đến gần trưa mới có một khoảng yên tĩnh để cô Giang và mẹ tôi nối lại câu chuyện. Từ đây trở đi là lời kể của cô Giang.
  3. assistant

    assistant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    168
    Đã được thích:
    0
    Hồi đó tôi mới ra trường, rất cần có một nơi làm việc. Ai từng sông qua thời ấy đều thấm thía chuyện cơm, áo nó khủng khiếp như thế nào. Nó chỉ kém cái chết một bậc. Có ngườii vì nó mà ra tù vào tội; có nguời khi kiếm được nó mới té ngửa ra rằng, thà cứ chết đói còn hơn. Là nói sĩ vậy thôi chứ rút cục chẳng ai nhận con đường chết đói cho dù cả đời phải gục mặt xuống vì mất liêm sỉ. Tôi là một người như vậy. Tôi xin vào tờ báo tỉnh H bằng một lá đơn dài, lời lẽ thống thiết lý tưởng. Sau đó tôi được gọi lên gặp tổng biên tập. Từ khi biết tin, tôi hồi hộp tưởng muốn vỡ toang ***g ngực. Suốt cả ngày trước cuôc gặp mặt, tôi bồn chồn đi lại bên chiếc gương, học thuần thục cách cười ỏn ẻn, cách gật đầu chào sao cho vừa lịch sự vừa hơi vụng một chút, cách khép tay vào ngực như e lệ mà lại chính là sự gợi cảm, đủ đoan trang nhưng cũng đầy lơi lả. Đó là nghệ thuật kiếm cơm thượng thặng mà giới trí thức truyền cho nhau khiến người yêu tôi, làm việc cùng với cụ Môn, cụ Thụy - những bậc thầy ăn của đút nhưng thanh danh vẫn sạch sẽ - thuộc làu. Anh bảo tôi đôi khi ngơ ngác nai vàng một chút, ngây thơ một chút, khờ khạo cả tin một chút ?" ?ođóng kịch cả ấy mà? ?" anh bảo thế - lại rất có hiệu quả. Anh đặc biệt dặn tôi rằng, các vị thủ trưởng kị nhất việc một kẻ cấp dưới sắc sảo hơn, có thể biết cáo dốt của các vị. Cho nên ngài nói gì cũng cứ phải há hốc mồm ra mà nghe, nói những câu ngớ ngẩn phụ theo, cốt để ngài biết mình học hành kém ngài . Đại loại tôi được thụ giáo bài học xin việc, tức là xin cuộc sống êm ấm một cách kỹ lưỡng, có bài bản, có lớp lang hẳn hoi. Vậy mà khi đến trước chiếc cổng sắt thâm nghiêm, tua tủa mũi tên lao lên trời, tim tôi vẫn như bị ai bóp chặt. Ôi, nó chính là chiếc cổng thiên đường của đời ta.Chỉ cần được ghi tên. Chỉ cần qua mặt thánh Phê-rô Môn mặt phị như bị phù, cặp mắt màu đồng thau, là có thể làm mọi chuyện. Cứ việc ăn rồi ỉa bậy, làm hư đốn người khác như bất kể ai lọt vào trước đó ?" như sau này tôi nghiệm thấy. Còn khi đó nó thâm nghiêm từ tiếng kêu kèn kẹt mỗi khi mở đóng vào bởi một gã mặt sắt. Tôi cúi rạp chào chiếc cổng, lom khom bước vào khi nó kèn kẹt rít lên.
    Tổng biên tập là người đàn ông tầm thước, mặt lưỡi cày, trắng một cách bệnh hoạn. Ông nói giọng khó nghe đến mức tôi phải căng hết khả năng thính giác ra để không bỏ sót những câu quan trọng. Sau một hồi kể lể công lao nào là lặn lội ở cơ sở ra sao, viết bài phản ánh kịp thời thế nào, dựng chân dung người tốt, chấp bút cho cấp trên?để cuối cùng đuợc ngồi ghế tổng biên tập. Khi nói ông cứ hay ngáp vặt, biểu hiện của người thiểu năng trí não. Thỉnh thoảng ông lại cười rung cả bụng, chẳng hiểu ông thích thú cái gì. Cuối cùng ông hỏi: ?oGiang có bạn trai chưa? nhưng không định nghe tôi trả lời mà bảo: ?oThôi đuợc, để sau chuyến đi Hạ Long về tôi sẽ bàn cụ thể đề nghị của cô?.
    Khi tiễn tôi, ông nói như tiện thể: ?oCả cô Giang cũng đi đấy nhé. Thử nhập vai phóng viên xem sao!?
    Tôi nghe mà không dám tin ở tai mình. Cấu trúc xã hội dường như không có chỗ cho những hứng cảm kiểu như vậy. Chả lẽ tôi đã ở gần Chúa trời và Ngài vừa ban phước lành cho? Dù sao thì tôi cũng trở ra trong nỗi hân hoan tràn ngập. Tôi lao tọt vào vòng tay người thầy của tôi nói không ra hơi:
    - Tất cả đều mỹ mãn anh yêu ạ!
    Sau đó ngay trên bàn làm việc của anh chúng tôi sáng tạo thêm ba kiểu ******** so với Tố Nữ kinh. Anh gạt tất cả các loại công văn giấy tờ xuống đất và lợi dụng khi bọn tôi đang chìm đắm trong nhau, bọn chuột tha lạt xạt khắp phòng. Xong việc rồi mới thấy sợ. Bởi vì vẫn thường có kẻ dán mắt vào cửa ?" như một thói quen thừa nhận hồi ấy nhân danh tinh thần cảnh giác. Vậy mà hai đứa quên tiệt. Quên luôn cả ăn trưa, ôm nhau ngủ cho đến giờ làm việc buổi chiều.
    Ông tổng biên tập chẳng có việc gì thực sự ở Hạ Long ngoài việc thuê một chiếc xuồng cao tốc đưa tôi ra Vịnh. Gió ***g lộng khiến tâm hồn tôi trở nên rộng rãi. Khi đó tôi mới cảm thấy mình bé nhỏ, cần sự che chở biết nhường nào. Và ông đã cho tôi niềm tin ấy, trước hết bởi vẻ mặt đạo mạo . Hơn nữa, cương vị của ông đòi ở ông trước hết sự nghiêm trang, đức độ. Ông là biểu trưng của một nền giáo dục khuôn vàng thước ngọc. Tôi không được cho phép mình nghĩ bất cứ điều gì không tốt về ông. Đó không chỉ là lòng kính trọng mà còn là bổn phận của những người phụng sự lễ phép. Ở đâu ông cũng thể hiện cho tôi thấy ông muốn che chở tôi. Ông nguyên tắc, lịch lãm và vô cùng chu đáo. Ông là quý nhân của tôi do tổ tiên âm phù đưa đến.
    Buổi tối quý nhân đưa tôi đi ăn hải sản trong một nhà hàng trang trí như cung điện. Ông dùng rượu vang Pháp - một thứ quý hơn máu hồi đó. Tôi không thấy ngon nhưng vô cùng thích thú. Có lẽ ở Thiên đường cuộc sống cũng chỉ đến thế là cùng. Rượu vang rực lên khiến người ta trở nên đẹp hơn, sang trọng hơn. Và tôi say lúc nào không biết. Tôi bám tay vào quý nhân về phòng nghỉ riêng. Quý nhân đặt tôi lên giường , kéo rèm rồi?bất ngờ gục mặt vào ngực tôi khóc i ỉ như một chú lợn đòi rúc vú mẹ. Trong trạng thái lơ mơ tôi còn âu yếm vuốt tóc quý nhân. Ngay lập tức quý nhân trườn lên người tôi, bàn tay luồn lách như rắn vào mọi ngóc ngách.
    - Giời ơi cha! - Tôi bật dậy trong nỗi kinh hoàng với cái ý thức đầy đủ về hành động của quý nhân - Tưởng chỉ có con say, hoá ra cha cũng thế.
    Quý nhân cười méo mó, quỳ thụp xuống:
    - Nếu không vì cớ gì tại sao tôi lại đưa em đến đây. Khi mới gặp em tôi chợt nghĩ đến một thiên thần hộ mạng. Em là thiên thần hộ mạng của tôi. Bởi vì tôi là kẻ đau khổ nhất trần gian này?
    Em há hốc mồm :
    - Ô, thế ư? Con lại nghĩ khác!
    Nhưng ngay sau đó tôi nhận ra ông ta đang diễn kịch, tôi trở lại vẻ lạnh lùng.
    - Đau khổ? Thế là thế nào? Một cuộc sống ngoài cả nỗi ao ước của người khác vẫn còn là đau khổ ư?
    - Chính thế! Chính là chỗ mà chỉ mình em biết.
    Quý nhân ấp hai tay lên mặt kêu một cách đau đớn ?" Tôi đã bán sạch: cả liêm sỉ, lương tâm lẫn gia sản để từ một ngã nhà quê leo lên cái ghế hiện nay. Tôi phải lấy một người từng là tình nhân của cha nuôi mình.
    - Tại sao ông lại dễ dãi chấp nhận điều đó?
    - ồ, em ơi! Ông ấy là bố nuôi nhưng cũng là Diêm Vương trên trần. Ông ấy có thể cắt đứt cuộc đời tôi như cắt một sợi chỉ. Nếu là em thì em chọn đường nào?
    - À...tôi hiểu rồi. Chính vì thế mà bây giờ ông lại vớt vát lại bằng việc?
    - Không, với em thì khác. Tôi yêu em ngay từ khi đọc lá đơn em viết. Em nên tin vào điều này bởi trong hàng ngàn người chưa biết mặt, sao tôi chỉ gọi một mình em . Khi đó không hiểu có phải do em có thứ văn tuyệt vời trong sáng mà tôi tự nhủ : Người trả lại cho ta sự trong sạch ở kiếp sau đây rồi.
    - Ông nghĩ thế thật ư?
    - Tôi thề bằng cái này ?" Ông ta đặt tay lên ngực trái một cách nghiêm trang và vì thế nó vô cùng hài hước ?" tôi nguyện trung thành với tình yêu mà em ban cho tôi.
    Tôi thấy mệt mỏi, hoang mang, khinh bỉ và thương hại. Tôi cảm thấy ông ta vừa là con đỉa vừa là một cái xác bằng giẻ rách túm lại. Trước mặt tôi ông ta vẫn đi bằng đầu gối. Yết hầu to một cách kỳ dị của ông ta trồi lên , trụt xuống. Tôi thấy nước mắt ông ta bò trên mu bàn chân tôi.
    - Ông đứng dậy đi. Ông muốn gì ở tôi?
    - Tôi muốn, trước hết trao cho em cái này. Ông móc túi lấy ra tờ quyết định gập tư. Ông run run mở ra để tôi nhìn thấy chữ ký và con dấu nhận tôi vào biên chế tại cơ quan ông ?" Sau đó ?" Ông ta nói có vẻ khó khăn ?" tôi muốn em ban cho tôi một cơ hội.
    Tôi hờ hững cầm tờ giấy thông hành qua cổng Thiên đường, chiếc bùa hộ mệnh khiến người có nó không còn lo lắng gì về cuộc sống nữa. Nỗi nhục nhã khiến tôi định xé tan nó ra vo lại ném vào mặt ông ta. Nhưng sĩ diện với một kẻ vô liêm sỉ chẳng để làm gì. Vả, tôi xé nó lập tức bão tố, đói khổ, muôn ngàn điều thảm khốc sẽ đổ ập xuống quật cho tôi nát bét. Có thể vì thế mà chính người yêu tôi cũng sẽ bỏ tôi! Không, đây là cơ hội. Không ai được cả mà lại không mất một cái gì. Tôi lên giọng một con áp phe cỡ anh chị:
    - Nếu đây là cái giá thì? xin mời!
    Ông ta cuống quýt hơn:
    - Thật không? Em đã chấp nhận lời van xin của tôi ?
    - Đừng diễn tuồng nữa. Muốn làm gì thì làm đi!
    Để chứng tỏ mình sòng phẳng, tôi nằm ngửa ra, nhắm mắt lại, hoàn toàn buông thả. Ông ta nhanh nhẹn, lọc lõi như một gã đồ tể. Chỉ trong nháy mắt tôi bị cạo trắng, bị phanh đôi ra. Ông ta đào bới, cấu xé, kêu la, thở hồng hộc?trên một cái xác chết là tôi. Khi bất chợt ông ta dính bết xuống, tôi lạnh lùng hỏi:
    - Đủ chưa?
    - Cám ơn em! Tôi như vừa được sinh lại.
    - Tôi hỏi đủ chưa! ?" Tôi nhắc lại, tự ghê sợ cái giọng của mình.
    - Quá đủ. Quá mỹ mãn. Không thể tưởng tượng được.
    Tôi ngồi dậy, đi vào toa-lét. Tôi dùng vòi thụt nước xà phòng vào sâu bên trong, khạc nhổ, nôn oẹ cho ra hết những gì liên quan đến ông ta. Xong tôi trở ra, như người xa lạ với tất cả thế giới. Ông ta đã kịp đóng bộ, đang ngồi lim dim tận hưởng. Thấy tôi, ông ta định đưa tay kéo về phía mình. Tôi gạt phắt ra:
    - Tôi cảnh cáo ông! Tôi đã trả hết, chính ông thừa nhận. Từ nay ông phải khoác bộ mặt là bậc cha chú tôi. Cái bộ mặt dởm ấy sẽ không dễ chịu với ông đâu. Bởi trước hết ông không xứng, dù chỉ một phần ngàn về mặt phẩm hạnh. Thứ nữa ông sẽ phải làm thằng hề nghiêm trang suốt đời. Nhưng ông không được cởi ra, dù chỉ một giây.
    - Sao em nanh nọc thế?
    - Ông dạy tôi đấy.
    - Nếu tôi cứ cởi ra thì sao ?" Ông ta cố gắng đĩ thoã, cốt để chống lại cái hàng rào tôi dựng lên.
    - Tôi sẽ bóc ông y như ông vừa bóc tôi. Có điều tôi chỉ phải mất nửa giờ để trở lại là tôi. Còn ông thì đừng mơ tới điều đó.
    Từ hôm sau, ở cơ quan tôi gọi ông là papa ?" papa Hữu. ( Chả là hồi ấy đang thịnh mốt dùng tiếng Nga mà). Người yêu của tôi cũng thừa nhận ông ấy là papa. Hoá ra papa đóng vai khá hơn tôi tưởng. Thỉnh thoảng trước mặt chồng tôi ( ngay sau đó tụi tôi cưới nhau) tôi lại đòi papa một vài thứ. Papa không thể từ chối mặc dù ức muốn nổ ruột. Cũng có lần, vì công việc tôi một mình vào phòng riêng papa. Papa thèm thuồng nhìn tôi liền bị tôi nhắc khéo: papa Hữu, chồng con sắp đến đây đấy. Vài bận như vậy, papa không chịu được, một lần văng tục:
    - Đ.mẹ cái thằng nào nghĩ ra từ papa. Thà em cứ gọi tôi là cún con Hữu, Hữu mặt lưỡi cày tôi còn dễ thở hơn.
    - Papa ơi, ở đây chỉ toàn rắn độc thôi đấy. Bất cứ ngóc ngách nào cũng có một con chờ sẵn để đớp trộm. Papa nên giữ gìn thì hơn.
  4. assistant

    assistant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    168
    Đã được thích:
    0
    Quả nhiên lão sợ rúm người lại . Có khối kẻ nhòm cái ghế của papa, trong đó có một gã tên là Dũng. Nhưng chuyện không liên quan đến gã nên tôi không kể tới thằng cha chuyên ăn bẩn này.
    Mọi việc tưởng đã an bài khi kẻ nào cố sắm cho tốt vai của kẻ đó trên cái sân khấu kín đặc sự giả dối. Nhưng một việc không lường tới đã xảy ra: Tôi phát hiện ra mình có thai. Tôi dằn vặt ghê gớm bởi không biết nó của chồng tôi hay của papa. Cứ nghĩ đến đứa con ra đời mà ngay cả mẹ nó cũng không rõ bố nó là ai, hoặc bố nó không phải là người nâng niu nó hơn vàng, sẽ cúc cung kiếm tiền, kể cả bán kiêm sỉ để nuôi nấng nó?tôi không sao chịu nổi.
    Lương tâm tôi bị cào xé. Trong khi đó biết tôi có thai ngay từ tháng cướI đầu tiên, chồng tôi mừng khôn xiết. Chị không thể tưởng tượng anh ấy mừng thế nào đâu. Gia đình bên anh ấy mong anh ấy có con như trờI hạn mong mưa. Bố mẹ chồng tôi biết tin đến tận nơi xem thực hư thế nào. Nhìn các cụ lòng tôi càng quặn thắt. Nếu đứa con tôi sau này là của papa, hoàn toàn có thể xảy ra điều này, trước sau họ cũng biết. Chẳng hiểu khi đó cuộc sống của chúng tôi ra sao. Ngoài nỗI lo day dứt, tôi còn rất sợ có thêm một cái mặt lưỡI cày và một nhân cách hèn hạ. Khi đó tôi sẽ căm thù chính con mình đẻ ra. Tôi cố gắng nhớ lạI giây phút papa làm điều đó vớI tôi để may ra có thể loạI đi giả thiết đáng xấu hổ kia. Nhưng tất cả chỉ càng củng cố thêm giả thiết ấy hoàn toàn có căn cứ.
    Papa Hữu cũng được thông báo về ?otin mừng? của tụI tôi. Ông ta - giờ phảI khoác thêm bộ mặt ông ngoạI nuôi của đứa trẻ tương lai cứ ồ, à ra vẻ vui mừng.
    - các con thật có phúc, thật có phúc. Công ăn việc làm ổn định, lạI sớm có con. Papa sẽ luôn bên cạnh các con.
    Không hiểu sao lúc ấy một ý nghĩ gớm ghiếc len vào đầu tôi: ?oNếu tôi đẻ ra mà nó là con ông, tôi sẽ bóp chết?. HồI đó tôi đang dính vào vụ án một lão nông dân bị kết tộI vu khống chỉ vì không biết nói dối. Cả papa và tôi điều khốn khổ vớI con trai lão ?"gã thanh niên xấu trai nhưng quyến rũ một cách bí ẩn và đặc biệtt, như sau này tôi muộn mằn nhận ra, gã có một sứ mệnh rất lớn vớI cuộc đờI kinh khủng này khiến có lúc tôi tạm quên đi cái thai . Nhưng nỗI sợ phảI đốI mặt vớI con trai lão Khỗ- tên lão nông dân kia ?" Không lớn bằng nỗI sợ khi về nhà gặp chồng tôi. Anh ấy như sống ở trên mây. Anh không cho tôi mó vào bất cứ công việc gì. Anh ấy cứ cườI nói, ca hát suốt ngày. MỗI khi tôi nôn ọe, anh ấy đều ngồI bên để động viên bằng những câu bông đùa khiến tôi thêm nẫu ruột. Đêm nào anh ấy cũng thì thầm : ?oCái bàn làm việc của anh thế mà hóa hay. Nó còn mát tay hơn cả bà đỡ?. RồI anh ấy nghĩ ra vô số những cái tên để đêm nào cũng có cớ nhắc tớI đứa con tương lai. Hôn nay, tên con gái, ngày mai tên con trai. Cái tên ưng ý hôm nay thì ngày mai lạI bị loạI ra. CuốI cùng anh ấy bảo: ?oHay là để papa đặt tên cho con?. Tôi co rúm ngườI lạI như bị điện giật trong khi anh ấy vẫn đang say sưa vớI phát kiến :
    - Ừ chính ngừoi cho chúng ta cuộc sống sẽ đặt tên cho con chúng ta, Ngày mai anh sẽ gặp để nhờ papa.
    Suýt nữa thì tôi gào lên ?ođừng nhắc đến con ngừơi quỷ ấy nữa? nhưng tôi kịp úp mặt vào ngực chồng. Anh ấy tưởng tôi xúc động , nói thêm:
    -
    em gặp được papa chẳng khác nào gặp được Bồ tát!
    Chị có tin không, ngay lúc ấy tôi chỉ muốn cắn lưỡI chết ngay. Cái vòng thòng lọng cứ thít dần lạI, mềm mạI và ệm ái. Chẳng ai có thể cởI bỏ nó hộ tôi trừ phi tôi dám thú nhận hết vớI chồng để chính anh ấy quyết định hình phạt. Nhưng bi kịch của con ngườI là ở chỗ có những sự thật không bao giờ có cơ hộI được làm cho sáng tỏ. Chỉ còn cách duy nhất cho tôi lốI thoát là phá bỏ cái thai ấy đi.
    Ý nghĩ này thoạt đầu lóe lên như một lằn roi vô hình khiến ruột gan tôi bỏng rát. Nhưng mỗI ngày nó một hiện rõ để cuốI cùng trở thành chỗ bám víu của kẻ sắp chìm nghỉm là tôi. Không còn đừơng nào khác. Ngay lập tức tôi quyết định về quê. Ở đó chỉ cần một nắm lá do một bà lang ngườI Mường lấy cho, mọI việc sẽ suôn sẻ như tôi từng giúp một chị vỡ kế hoạch ở cơ quan. Không mấy cái thai chịu quá ba ngày. Ấy thế mà , dù đã tăng liều, suốt bốn ngày tôi uống lá độc, cái thai không hể có phản ứng gì. Sang ngày thứ năm thì tôi lên cơn đau bụng dữ dội. Tôi đã dặn trước ngườI nhà cứ để tôi tự xoay sở lấy. Nhưng khi tôi tỉnh dậy ở bệnh viện tỉnh, ngườI ngồI cạnh là chồng tôi. Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của anh tôi thoáng chôt dạ. Anh bảo cơn nguy hiểm đã qua và may mà bác sĩ tiêm thuốc an thai kịp thời. Tôi lạI muốn ngất đi. Tôi chỉ muốn nếu chết được luôn may ra mớI thoát tội. Nhưng mọI ngườI cứ ra sức ân cần, chu đáo vớI tôi. Họ không biết rằng cái tôi cần là một cú ngã thật mạnh. Tôi đã thử làm thế nhưng không thành. MọI việc đã đến chỗ nguy hiểm. Đứa con tôi đang mang trong bụng đã được định đoạt là nó phảI chết khi chưa thành người. Đúng hơn nó không được phép thành ngừơi. Nó đã ngấm thuốc độc, có để đẻ cũng thành dị dạng. Việc nó bám dai dẳng vào da thịt tôi trở nên không thể chịu đựng nổi. Tôi nguyền rủa nó, cầu mong nó sớm kết thúc số kiềp.
    Đúng lúc ấy thì papa vào thăm tôi. Vừa thấy cái mặt lưỡI cày nhọn hoắt, tôi lập tức lên cơn buồn nôn. Tôi tưởng có ai dùng gậy luồn vào cơ thể mình khoắng lộn bậy. Bụng tôi bỏng rát. Sau đó tôi ngất đi kịp ý thức có một khốI lầy nhầy vừa trôi khỏI cơ thể mình. Chồng tôi khóc ròng rã một tuần liền.
    Cả mẹ tôi và cô Giang cũng lặng đi hồI lâu. Có lẽ không ai đủ can đảm khuấy lên một cái gì đó vui vẻ. Lát sau cô mớI nói tiếp:
    - Mãi tận ba năm sau em mớI có thai chị ạ. Nhưng cả lần ấy và lần tiềp theo, đều cứ đến đúng tuổI cái thai bị em giết là nó sảo ra. Đến lần này, vừa biêt mình có thai em liền vào viện nằm bât động suốt năm tháng. Em không dám cho ngườI ta siêu âm vì rất sợ nó không bình thường. Thôi thì thà khi đẻ ra nó thế nào thì thế còn hơn biết mình mang một quái vật trong ngừơi.
    - Cô đừng nói thế - mẹ cau mặt gạt đi - Chửa đẻ khó thì khó thật nhưng nó cũng là việc bình thường của ngườI đàn bà. Tôi đây cũng hiếm muộn mặc dù tôi có làm gì nên tộI nên tình đâu.
    - Em không sợ sự thật nữa cho dù nó tàn khốc. BởI vì bất cứ hậu quả tồI tệ nào xảy ra vớI em,. vẫn chưa là hình phạt nặng nhất mà em đáng phảI nhận. Khi mục đích thiêng liêng bị đánh tráo, bị đem ra ngã giá thì nó biến thành con đường của tộI ác chị ạ. Đã bao giờ chị tự hỏI tạI sao lũ trẻ ăn sung mặc sướng, được nhồI nhét đủ thứ kiến thức, đủ thứ lý tưởng mà vẫn cứ phạm tộI một cách khá dễ dàng không? Em tin rằng đó là những đứa trẻ ra đờI do bố mẹ nó vụ lợi. Nó đã bị ruồng rẫy từ khi chưa thành ngừoi vì thế nó tìm thấy ở hành vi phạm tộI như cái cách để báo thù.
    - Cô đừng nghĩ nhiều như thế, rất không có lợI cho đứa bé. Có những điều cần trở thành niềm các tín cô ạ.
    - chị nói đúng. MỗI ngừoi cần tin vào một cái gì đó mà không nên tìm cách phân tích, chứng minh nó - Chợt mặt cô tái nhợt đi : - Em thấy tức ngực quá chị ạ.
    - thế là sắp đẻ đấy. Để tôi gọI bác sĩ.
    Lập tức cô phóng viên được đưa sang buồng cấp cứu. Tiếng chân chạy dậm dịch, tiếng ngườI gọI nhau khiến mẹ đi lạI không yên. Đầu giờ chiều có một ngừơi đàn ông hỏI tìm mẹ tôi/ Mặt chú buồn thăm thẳm đến nỗI mẹ tôi không dám nhìn.
    - Nhà em gửI lờI chào chị,
    Mẹ bât khóc thút thít:
    - Cầu phúc cho cô ,chú?
    Không có một đứa bé nào được nhắc đến. Hẳn lạI một cô, cậu bạn đồng niên nữa của tôi không muốn làm người. Có thể đó là quyết định sáng suốt.
    ( còn tiếp)
  5. assistant

    assistant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    168
    Đã được thích:
    0
    -7- ​
    Vào cái ngày cuối cùng đáng nhớ so với thời hạn tôi cần phải đưa ra quyết định có nên ra đời hay không, mẹ tôi phải tiếp chuệyn hai vị khách không hề quen biết.Tôi sẽ lần lượt kể về họ cũng như câu chuệyn của họ với mẹ. Lúc đầu mẹ tôi tỏa ra không sẵn sàng. Dù điềm tĩnh và sống bằng niềm tin, mẹ cũng không giấu giếm nổi nỗi lo lắng ngày càng hiện rõ. Nguyên nhân vẫn là việc tôi tiếp tục trò láu cá mà giờ đây có nguy cơ trở thành vấn đề quan trọng. Có biết bao chuyện không giống trò đùa tí nào. Chẳng hạn việc ngâm cồn những đứa bé dị dạng, ngâm rượu những cái thai dưới ba tháng tuổi. Hay như việc mới xảy ra cách đây vài giờ đồng hồ : Người ta cô-vắc chiếc thai bảy tháng tuổi của một cô gái vừa đủ tuổi thành niên mà bố nó là cậu ruột cô gái. Chiếc thai đã đủ tư cách làm người nhưng không có tư cách công dân và từ kiếp trước đã bất hợp pháp. Người ta không cảm thấy có nghĩa vụ phải chăm sóc nó. Nó là hiện thân của điều đáng tởm nhất mà con ngừơi phạm phải. Việc cần phải làm là hãy để cho nó chết. Chỉ khi đó lượng tâm mới thanh thản và không còn ai vì nó mà bị ám ảnh về tội lỗi. Lại một lần nữa tôi thấy người ta trao cho nhau những tờ giấy xanh, đỏ, dính theo cả máu. Khi còn là thiên thần ở trên trời, tôi và những linh hồn khác đều thuộc những bài hát ca ngợi tình yêu và sự mầu nhiệm. Tình yêu tạo ra sự mầu nhiệm và được tạo bởi sự mầu nhiệm. Trong niềm ngây ngất, một mầu nhiệm.Trong niềm ngây ngất, một mầu nhiệm lớn lao nhất đuợc tạo ra, ấy là sự có mặt của chúng tôi, như một sự gia ân của đấng tối linh không hiện hình nhưng hiện hữu ở khắp nơi. Ngài đã nghe thấy lời cầu xin nhưng không phán xét xem nó thành thật vô tư hay giả dối vụ lợi. Ngài cũng có chỗ đáng nguyền rủa như vậy.
    Tôi xin trở lại với những vị khách không quen của mẹ. Ngừơi thứ nhất là một bà mẹ đã luống tuổi. Tóc bà có nhiều sợi bạc còn cặp mắt thì chứa đầy nỗi khổ đau. Bà đến để cầu xin mẹ tôi điều mà bà không nói được với bố: Hãy giúp con bà từ án tử hình xuống còn chung thân. Mẹ chẳng can hệ gì nhưng cũng tỏ ra sẵn sàng nghe bà nói.
    - Hãy nói với anh ấy giúp tôi. Tôi chỉ có duy nhất một mình nó. Tôi nuôi nó khốn khổ để mong có ngày nhờ cậy. Vậy mà rồi nó sẽ bị giết. Tôi sẽ chẳng còn ai thân thích ở trên đời.
    - Anh ấy làm được. tôi tin là anh ấy làm được.
    Bà trả lời một cách ngoan cố cái điều bà áp đặt hơn là khẳng định, cuối cùng mẹ tôi đành bảo:
    - Thôi được! Nhưng rốt cục thì chuệyn gì khiến con bà đến mức phải nhận án khắc nghiệt ấy.
    Bà già lùi ra rồi quỳ thụp xuống:
    - Nếu chị nhận của già này một lạy thì gìa sẽ từ từ kể.
    mẹ tôi xua tay:
    - Đừng. Bà đừng làm khó cho tôi. Bà ngồi xuống đây và kể đi xem nào.
    Bà già gạt nước mắt, giọng mếu máo và bắt đầu kể:
    Cách đây ba mươi năm có một câu chuệyn mà nhiều người ở làng Đồng, một xóm nhỏ heo hút thuộc đất Hà Tây, còn nhớ: Ông chủ tịch xã Hoàng, ngừơi làng Đồng, bị một lá đơn kiện. Ngay lập tức có bốn, năm ngừoi được phái từ trên xuống, đến ở nhờ một gia đình nông dân nghèo. Họ đều còn trẻ nhưng tính tình lạnh lùng, hỏi nhiều hơn nghe ngừoi khác nói. Tội của ônng chủ tịch xã chỉ là tự tiện thịt một con lợn, tồ chức cho con cháu chè chén một bữa. Thực ra thì con lợn bị ốm, không kịp đưa vào cửa hàng thực phẩm. Nhưng ông chủ tịch không có ai làm chứng cho điều đó. những cán bộ cử từ trên xuống đã làm hơn cả phần việc được giao. Họ phát hiện ra ông chủ tịch biết cả chữ Nho, bập bẹ tiếng Pháp, tiếp khách từ Hà Nội về, ăn mặc theo lối tư sản, có dấu hiệu đáng ngờ. Tiện thể họ gộp cho ông thêm vài tội và cách tuột chức chủ tịch của ông.
    Hôm họp dân, trong số năm vị cán bộ thì chỉ có bốn vị dự để nghe luận tội ông chủ tịch. Còn một vị nói dối là đau bụng nằm ở nhà. Gia đình ông nông dân nghèo có một cô gái, tui mới ngoài hai mươi nhưng đã bị xem là lỡ làng. Cũng bởi nhan sắc cô không được sắc sảo cho lắm. Từ hôm có người lạ, cô đều không ăn cơm cùng. chờ khi khách đi vắng hoặc đi ngủ cô mới lén về nhà lục nồi ăn thầm dưới bếp. hôm ấy, tin rằng các cán bộ đã đi họp hết, cô lẻn từ nhà bạn về, chui xuống bếp. Đang lúi húi ăn thì cô thấy có tiếng động nhẹ như mèo. Khi cô ngẩng lên thì đã thấy một bóng đen choán hết cửa bếp. Cô chưa kịp nhả miếng cơm ra để kêu thì bóng đen đã lướt tới. Anh ta đè nghiến cô xuống bằng một sức mạnh khủng khiếp. Co không dám kêu. Đàn bà nhà quê sợ dân làng biết mình bị hiếp hơn là sợ kẻ hiếp mình - chỉ cố gồng mình thoát ra. Nhưng chỉ một lát sau cô đã bị lột truồng, mặc dù trong đêm tối nhưng cô vẫn vô cùng xấu hổ. Cô thì thầm van xin nhưng gã đàn ông doạ:
    - Nếu cô cứ quyết cưỡng lại thì tôi sẽ giết chết cả nhà cô. Cứ trông gương lão chủ tịch đấy.
    - Nhưng tôi làm gì nên tội chứ- cô lào thào, hai tay vẫn bịt chặt vào háng.
    bất ngờ cô bị kẻ quặt hai tay ra đằng sau, một chân bị gã kẹp chặt. Gã loay hoay làm gì đó rồi cô chỉ thấy như có một chiếc gậy sắt nung đỏ cứ cố sức khoan sâu vào cơ thể mình. Cô gồng lên dữ dội để đẩy nó ra nhưng đó là hành động của người thiếu kinh nghiệm. Bởi chính cô đã giúp hắn toại nguyện. một khi điều đó xảy ra thì mọi sức mạnh của cô đều vô ích. Cô chỉ còn nằm thở như một con cá bị ném lên cạn. Những mảng tối đen thẫm chuyển động không ngớt. Khi gã đã xong việc, đóng lại bộ, bỏ cô nằm lại để đến cuộc họp lúc này đang sôi sục tinh thần luận tội, thì cô vẫn còn đang lơ mơ như hồn phách chưa kịp tụ về. Hôm ấy, bố cô đã bịa thêm cho ông chủ tịch được hai tội đủ cho sau đó ông bị đi cải tạo. Đêm khuya trở về, cô thấy ông sai mẹ cô đi thịt gà để đãi mấy ông cán bộ trẻ. Cô phải sang tận xóm bên mua rượu. Cô vừa đi, vừa khóc, cửa mình bỏng rát. Khi cô về thì gặp hắn chờ sẵn ở ngõ. hắn bảo: ?oTôi đi, xong công việc bỏ tù lão chủ tịch, sẽ quay lại cưới em. Cố chờ nhé?. Cô lách qua hắn, im thim thít. Hắn cầm tay kéo lại: ?oĐừng có dại dột cô bé nhé. Ban nãy tôi chỉ đùa cô một tí thôi?. Không hiểu sao đúng lúc ấy cô thấy có cái gì ?oục? một cái. Nuớc từ cơ thể cô tháo ra, dính nhớp nháp. Cô nghĩ thầm: ?oChắc chẳng xảy ra chuyện ấy đâu?. Hắn sốt ruột hỏi: ?o Cô nghe rõ chứ??. Cô đáp: ?oVâng, tôi sẽ không nói. Nhưng nước ở đâu mà ra nhiều thế??. Hắn cười: ?oLúc ấy cô sợ quá đái như mưa, phun cả vào mặt tôi đây này?.
    Cô gái ấy chính là tôi đây ?" bà luống tuổi chỉ vào mình. Sau khi đoàn công tác đi một thời gian thì tôi thấy mình khang khác. Mẹ tôi tra hỏi nhưng tôi một mực giấu tên hắn. Tôi rất tin vào lời hắn hứa nên cố chờ. Nhưng rồi hết mùa hè khong thấy tăm hơi hắn đâu. Tôi dò la hỏi địa chỉ và quyết định đi tìm. Ai ngờ đấy là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bố mẹ tôi. Bởi vì hơn mười năm sau khi tôi đưa đứa con hoang mưới tuổi trở về thì cả hai cụ đều đã mất. Mọi người bảo do các cụ quá đau buồn về việc tôi bỏ đi mất tích. Tôi khóc ròng rã hàng tháng trời rồi thấy không thể để con mình bị tổn thương, tôi lại đưa nó đi. hồi ấy sau khi tìm đến cơ quan của anh ta và biết anh ta xin đi công tác biệt phái ở khu Bốn, tôi lang thang vào một nông truờng chè. Ở đấy có sẵn hàng chục chị từ thanh niên xung phong bị thương trở về, đều cảnh một mẹ một con. Các chị cưu mang tôi, xin cho tôi làm cùng và giúp tôi sinh nở mẹ tròn con vuông. Tôi đặt tên con là Hối. Từ bé nó đã có những tính khí khác thường. Tóc nó xoăn tít trong khi mắt như một con thú hoang dưới ánh đèn săn. Nó cục cằn hung bạo và dễ bị kích động. Nó thích chơi một mình hơn là với lũ bạn cùng lứa và thường tìm giết những con vật. Nó đặc biệt không sợ bóng tối như các đứa trẻ khác. thậm chí nó thích được ngập trong đêm tối để nghĩ ra vô số trò tai quái. Đến lớp nó thuờng gây nên những chuệyn náo loạn. Nhưng khi bị cô giáo phạt thì nó lì lợm như một cục đá. Nó rất thích làm cho những con chó mà nhà nào ở nông truờng cũng nuôi sửa lên như hoá dại. Trò nó thích nhất là nuớng mướp để nhổ hết răng của những con chó ấy.
    ( còn tiếp)
  6. Red_Dragonfly

    Red_Dragonfly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    Rất cảm ơn bạn đã post chuyện này lên. Câu chuyện rất y nghĩa. Chuyện còn dài ko bạn? Vote cho bạn nhé. Keep up the good work
  7. sherry_chip

    sherry_chip Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    asisstant ơi! Tớ cũng có truyện này. Đọc rồi. Tớ thấy rất hay. Để tớ post cùng cho ấy đỡ khổ nhé!
  8. assistant

    assistant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    168
    Đã được thích:
    0
    Mình vô cùng cám ơn thiện chí của bạn...tác phẩm này, mình đã gõ hết rồi..Thôi để các bài sau vậy nhé
  9. assistant

    assistant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    168
    Đã được thích:
    0
    Sau đợt theo tôi về quê trở ra, một hôm nó hỏi tôi về người bố mà nó chưa bao giờ nghe nói đến. Tôi bảo, cũng như bố các bạn khác trong khu nhà mình, bố con đi bộ đội rồi hy sinh ở chiến trường. Ngoài một chút nghi kị lạnh lùng, nó không mấy quan tâm tới điều đó nữa. Khi cháu lớn, đi thoát ly về thành phố, tôi cảm thấy vô cùng trống trải. Cạnh đó có một ông đội trưởng goá vợ, con cái cũng đã lớn. Ông ngỏ ý muốn cùng tôi?gá nghĩa để nương tựa nhau lúc về già. Tôi hỏi ý kiến cháu thì nó nhất định can ngăn. Nó bảo tôi làm thế là xúc phạm đến vong linh bố nó vì dân vì nước mà hy sinh. Tôi tìm cách thuếyt phục nó nhưng vô ích. Tôi không muốn nó bị cảm thấy mất nốt mẹ vì thế nói tất cả với ông đội truởng để ông ấy thông cảm. Nhưng ông ấy là người không dễ bỏ cuộc. Ông chủ động gặp nó và thật bất hạnh là ông ấy không kìm được khi bị nó xúc phạm khiến hai ngừoi to tiếng. Bảo vệ nông truờng phải can thiệp. Chẳng biết ai bóng gió gì nó mà hôm ấy về nó hỏi tôi có thật bố nó hy sinh không. Tôi khẳng định với nó thì nó cười khẩy bảo:
    - Chính con mới là kẻ ngu ngốc, đến bố mình là ai cũng không biết. Bố con là liệt sĩ tại sao con không đuợc hưởng một tí chế độ nào.
    Cuối cùng tôi đành kể cho nó một phần sự thật. Tôi không dám nói nó là kết quả của một cuộc cưỡng hiếp, mà nói thác sang rằng tôi đa đi tìm bố nó nhưng chiến tranh nên cứ lạc nhau mãi. Nó là kết quả của một phút tôi không tự chủ được. Rằng , chắc bố con cũng nhớ mẹ và khổ tâm lắm. nghe thế nó hỏi lại: ?oTại sao ông ấy không về quê mẹ? Có phải mẹ bị bỏ rơi không??. Trước khi đi, nó dặn tôi: ?oChừng nào con chưa biết rõ về bố, chừng đó mẹ không được buớc chân vào nhà ông đội truởng?. Lần ấy khá lâu nó không về thăm tôi. Trong khi đó ông đội truởng thì đêm nào cũng mò tới. Tôi vừa van xin ông buông tha, vừa muốn níu ông ở lại. Nhiều lần tôi không đàng lòng và thực sự chúng tôi đều cần nhau. Rồi một hôm con trai tôi trở về vào nửa đêm. Mặc dù may cho tôi hôm ấy ông đội truởng không đến nhưng vừa ngồi xuống nó đã hỏi ngay: ?oÔng ta vẫn đến đây phải không??. Tôi bảo ông ta có quyền làm điều đó khi không bị mẹ phản đối. Nghe tôi nói vậy nó tức tối đến nhà ông đội trưởng, làm náo loạn cà nông truờng. Lần này nó bị mời lên đồn công an. Ở đó nguời ta không khách khí, mắng nó một trận thậm tệ. Và điều nguy hiểm là ai đó đã cho nó biết vì sao tôi phiêu bạt lên đây. Chị không thể tuởng tượng được con trai tôi đau khổ như thế nào. Nó đổi tính đổi nết đến phát sợ. Nó quỳ xuống xin lỗi tôi nhưng trong ánh mắt nó lóe lên những ý nghĩ man dại. Tôi rất biết tính nó. Chuyện đã đên thế, tôi nói ra tất cả, không giấu nó bất cứ điều gì. Tôi mô tả cả bề ngoài bố nó, cơ quan trước đây bố nó làm việc, nơi mà tôi đã từng mò đến. Nó hỏi khá kỹ về cái đêm kinh hoàng của đời tôi và chỉ khẽ nói : ?oRa là thế. Tôi đã ra đời trong sự nguyền rửa của các người?.
    Bà luống tuổi lấy khăn tay hỉ mũi. Mẹ tôi đưa thêm cho bà một gói giấy vệ sinh.
    - chuyện xảy ra sau đó tôi đâu có lường đuợc. Thực sự cho đến giờ tôi không biết làm cách nào nó lại tìm đuợc bố nó. Họ đã nói với nhau những gì khiến nó đâm chết ông ta. Mỗi nguời nói lại một phách. Chỉ có bài báo của chồng cô là có lý hơn cả. Nó phù hợp với tính cách của con trai tôi.
    - Bài báo của chồng tôi? - Mẹ thảng thốt hỏi. Sao anh ấy không kể gì cho tôi cả - Chợt mẹ lật gối lên ?" Có lẽ đây cũng nên - mẹ lôi ra môt tờ báo.
    - Đúng, chính là tờ báo ấy?Bà luống tuổi lại lấy khăn hỉ mũi - Nếu quan toà xét theo cách nhìn nhận như của chồng cô thì có thể con trai tôi không đáng nhận án tử hình.
    - Vậy họ nhìn nhận theo cách nào?
    - họ kết luận nó giết người bằng hành vi côn đồ để trả thù.
    Mẹ thở dài:
    - Toà đã tuyên thế, chồng tôi còn có thể làm gì được?
    Bà già lùi ra và quỳ xuống:
    - Tôi lạy cô! Hãy nói với chú ấy vẫn còn có khả năng cứu được con tôi khi chú ấy tiếp tục lên tiếng bảo vệ lập luận của mình. Về phần tôi, tôi sẽ chống án. Tôi sẽ ra toà gỡ tội cho con tôi.
    - Thôi đuợc, bà đứng lên đi.
    Đúng lúc ấy cả bố và ông bác sĩ Nhân Từ bước vào. Bố rất ngạc nhiên nhưng ông bác sĩ còn ngạc nhiên hơn.
    - Ở đây có chuệyn gì thế này? ?" Ông bác sĩ hỏi, hết nhìn bà luống tuổi, nhìn mẹ sang nhìn bố. Chà chà, thế ra anh là?vậy thì chúng ta từng là kẻ thù của nhau đấy.
    Bà luống tuổi quay sang lạy tứ tung rồi đứng dậy đi giật lùi trở ra:
    - Cô là người nhân hậu ?" bà ta nói với mẹ - Hãy cứu con tôi như người ra đang cứu con cô.
    Mẹ xúc động đến mức lặng đi. Lát sau mẹ hờ hững lật tờ báo ra. Bài viết của bố ngay ở trang thứ hai. Mẹ xem lướt qua rồi gục đầu xuống, khóc nức nở. Bố đỡ lấy tờ báo chỉ bài của mình cho ông bác sĩ.
    - Một vụ giết người kỳ lạ không thể phán xét bằng những lý lẽ về tội phạm thông thường.
    - vậy thì biết dựa vào cái gì? ?" Ông bác sĩ vặn lại.
    - phải tạo ra một cái gì đó để mà dựa, nếu muốn vì sự công bằng. bộ luật nào cũng có những hạn chế của nó.
    - Đó không phải là chuệyn mà tôi với anh có thể bàn được. Nhưng xem nào, nh nhìn nhận ra sao về kẻ giết người.
    Ông bác sĩ căng tờ báo ra và bắt đầu đọc.
    ?ohồi mười lăm giờ ngày?những người làm chứng ở quán cafê Thiên đàng thấy có một người đàn ông trung niên và môt thanh niên bước vào quán. Họ chọn một chiếc bàn ở góc khuất nhất. họ giống nhau một cách kỳ lạ. Cả hai đều to lớn. tóc đen và xoăn, mặt to ngang, cằm hơi bạnh?Lát sau họ đôi co về chuyện gì đó. Rồi mọi người thấy gã trẻ tuổi rút dao ra chọc thẳng vào ngực ông già. Ông ta gục xuống chết ngay còn gã trẻ tuổi lau dao bằng giấy ăn, đưa lên ngắm nghía rồi ném mạnh xuống đất. Cảnh sát ập đến. Anh ta không hề có ý định chống cự hay chạy trốn. Ở cơ quan điều tra anh ta khai nhận việc giết ông già kia là có chủ ý, vì một vấn đề cao cả hơn cả công bằng, cao hơn cả chân lý, cao hơn cả danh dự bởi anh ta thực thi một sự trừng phạt không phải của con người.
    Mọi bằng chứng đều chống lại anh ta, đều góp phần đưa anh ta ra bãi bắn. Nhưng anh ta không hề hối tiếc hay cầu xin. Chỉ khi mẹ của phạm nhân đến gặp cơ quan điều tra, mọi người mới hướng vấn đề sang một khía cạnh mới. Bố đẻ anh taa là kẻ đã hiếp mẹ anh ta, một sự cưỡng hiếp đáng tởm, khi bà còn là cô thôn nữ trinh trắng. Bà đã chịu đựng nỗi nhục nhã đó suốt ba mươi năm nay và chỉ vì một sơ suất mà câu chuệyn lộ ra với con trai bà.
    Theo hắn nó thì hắn đã suy nghĩ về điều đó suốt nhiều đêm ròng, Hắn cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm . điều lạ lùng là chưa có nổi một giây hắn nghĩ kẻ cưỡng hiếp mẹ hắn cũng là kẻ đã cho hắn cuộc sống. Cả khi cầm dao giết ông ta hắn cũng bị chi phối bởi ý nghĩ đang rửa nhục cho mẹ, lập lại công bằng. TRước toà hắn lớn tiếng hỏi : ?oTất cả các vị ngồi đây sẽ làm gì với một tên đàn ông hiếp mẹ mình??. Chủ toạ lưu ý hắn đó là chuyện của quá khứ và nhắc hắn rằng, trong trường hợp này, nhờ kẻ cưỡng hiếp mẹ hắn mà hắn mới có mặt trên đời thì hắn trừng mắt: Tôi không có quá khứ. Quỷ sứ đã tạo ra tôi chứ không phải ông ta?.
    Hết đoạn tường thật, ông bác sĩ hơi giễu cợt khi đọc những chủ kiến của bố tôi trong đó bố cho rằng kẻ giết người còn có chỗ đáng châm chước. Chính điều đó mở ra hy vọng cho mẹ của tên tử tù. Giờ đây bà ta đã lui ra chờ ở ngoài cửa.
    Cây chuệyn tiếp theo tôi không bao giờ được biết vì sau đó mẹ tôi bỗng dưng nằm lịm đi và căn phòng trở lại tĩnh lặng. Chính khi đó vị khách thứ hai xuất hiện.
  10. assistant

    assistant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    168
    Đã được thích:
    0
    -8-​
    Tôi nghe rõ tiếng giầy miết xuống nền đá hoa cứ xa dần xa dần. Mọi âm thanh khác cũng nhỏ dần rồi mất hút. Một cảm giác lạ lùng,chưa từng trải qua , bao bọc lấy tôi. Cơ thể tôi thấm đẫm giấc mơ của mẹ mà tại đó những gì mẹ trải qua ( cũng đồng thời tôi đã trải qua) như một hiện thực đáng chiêm ngưỡng hơn là xua đuổi và từ chối.
    vị khách thứ hai xuất hiện không một tiếng đông . Cô ta tự xưng mình là một thiên thần . Cuộc đối thoại giữa mẹ tôi và cô ta không thành lời. Thoạt đầu cô kể về tuổi thơ của cô, về mặt thời gian trùng với những năm tháng tuổi thơ của mẹ tôi. Nói khác đi, nếu còn sống cô cũng chạc tuổi mẹ tôi. Cô cam đoan rằng trên thế gian kia không có bất cứ nơi nào đáng yêu hơn cái làng nép mình dưới chân núi của cô. Trong khi đó một con suốt lại ôm phía trước mặt làng, tạo ra những khúc ngoặt đẹp mê hồn. Mỗi buổi sáng mặt trời lên, mặt suối như dát bạc. Hàng trăm loại chim thi nhau hót. Suốt nhũng năm tuổi thơ cô đã chân trần lội dưới suốt bắt những con ốc đá, vỏ như ngọc, ánh lên ngũ sắc khi đặt ra nắng. Chiều nào cũng vẳng lên tiếng chuông nhà thờ của xóm đạo bên cạnh. Cuộc sống thật hiền hoà , tươi tốt và nên thơ. Cuộc sống chính là diễm phúc lớn nhất giành tặng cho con người. Cô cùng đám mục đồng thường kéo nhau vào rừng tìm hái hoa quả và hát những bài đồng dao dọc con suối.
    cha cô là một nghệ sĩ đa tài . Ông sáng tác thơ, văn, những bản nhạc làm trai gái say nhau. Ngoài ra ông còn biết chế tác đàn từ tre nứa, lá rừng và đá.
    Những đêm trăng, khi tất cả núi rừng chìm dưới làn sương , tiếng đàn của cha cô như những âm thanh thả xuống từ trời khiến chẳng ai muốn ngủ. Họ chờ đến đêm để được nghe cha cô thổi . Họ cũng có đàn, có khèn nhưng không dám thổi. Họ sợ các cô gái đem so tiếng kèn của họ với tiếng khèn của cha cô. Họ sợ khi cất tiếng hát sẽ giống tiếng kêu của loài quạ trước giọng một con hoạ mi. Mà đúng như thế. Cha cô đã quyến rũ tất cả đám con gái khiến họ chẳng còn muốn nhận lời người khác.
    Một buổi sáng khi cô bừng tỉnh dậy thì cảnh vật như đều hốt hoảng chạy trốn điều gì đó. Không thấy mẹ thổi lửa hông xôi., không thấy cha chẻ củi dưới ssân. Cô đưa mắt nhìn họ thì thấy cả hai nằm ôm nhau chết trên cầu thang. Cha cô bị đâm một nhát xiên qua cổ. Mẹ cô cũng đẫm máu. Cô hú lên một tiếng rồi ngất lịm đi. Sau đó cô cùng mọi người đưa cha mẹ cô lên mỏm một quả đồi. Từ đây họ có thể nhìn thấy ngôi nhà nhỏ và cô con gái tội nghiệp của họ lẩy bẩy xuống suối xách nước. Phần mình ngày nào cô cũng ra mộ cha mẹ , khóc ròng rã hàng tháng trời. Kẻ giết cha mẹ cô là gã trưởng dân quân. Gã bảo gã không chịu nổi cảm giác thua kém. Gã căm thù tiếng đàn và tài thơ văn của cha cô. Gã không chấp nhận bọn con gái chỉ nghĩ đến cha cô mà bỏ qua gã. Qua lời khai của gã cô càng thêm đau đớn cho cha mẹ cô. Sau khi bị đâm trúng cổ, cha cô gục xuống tại chỗ. Mẹ cô đã chống trả tên sát nhân quyết liệt để dìu cha vào nhà. Sai lầm của mẹ cô là để lộ việc bà nhận ra tên trưởng dân quân. Để bịt đầu mối gã đã giết chết nốt mẹ cô. những tháng năm đau buồn, u ám nặng nề trôi qua, ấn bẹp cô xuống. Ngoài những buổi chiều ngồi ôm mộ cha mẹ khóc, cô chỉ còn lại đêm tối lạnh lẽo. Mặt trời vẫn toả sáng mỗi ngày, dòng suối vẫn như dát bạc, chi, vẫn hót và gió vẫn rì rào thổi nhưng nó như một sự nhạo báng cay độc. Cô đau buồn đến mức một hôm cô quyết định ngồi bên mộ cha mẹ nhịn ăn cho đến chết. Cô ngồi từ sáng sớm cho đến đêm khuya. Cô không còn sợ bóng đêm nữa . Cứ đùn lên nữa đi! Cô cầu mong bóng đêm đặc quánh lại , làm nấm mộ khổng lồ cho cô. Và bóng đêm đã ở lại với cô vĩnh viễn.

Chia sẻ trang này