1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thiếu nữ đánh cờ vây - Sơn Táp

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Coltpard, 13/06/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    5.
    Anh Lữ còng lưng xuống. Anh bắt chước dáng của một người từng trải và chán đời. Trên gương mặt gầy guộc của anh, đôi mắt sâu thẳm đáng ngại truy đuổi tôi. Khi tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh và hỏi:
    - Anh họ, anh sao vậy?
    Anh im.
    Tôi rủ anh làm một ván cờ vây. Anh tái mặt và vặn vẹo người trên ghế. Nước đi của anh để lộ những nỗi bất ổn trong lòng anh. Trên bàn cờ vây, đất anh chiếm được lúc thì quá hẹp, lúc lại quá rộng. Tài năng của anh chỉ còn là những nước đi kỳ quặc và kém hiệu quả. Tôi đoán được rằng anh lại đọc các sách dạy cờ của người đời xưa do ông hàng xóm buôn đồ cổ của anh, một tay trùm giả mạo, cho mượn. Thậm chí tôi còn tự bảo có khi vì đọc quá nhiều các loại bản thảo mà người ta cho rằng có xuất xứ thần tiên vốn đầy rấy các tích truyện bi thảm, ông anh họ của tôi có cơ sẽ hóa rồ như những người chơi cờ ngày xưa.
    - Anh này, em thấy anh cứ nhìn vào đuôi sam của em mà chẳng chịu chú ý đến nước cờ, anh lạ đi đấy. Tại sao vậy?
    Anh Lữ đột ngột đỏ mặt như thể tôi đã nhìn thấy bí mật của anh.
    Anh khẽ ho và lấy lại vẻ mặt của một ông già ốm yếu. Tôi hết chịu nổi bèn giễu:
    - Anh tìm thấy cái gì trong quyển sách của anh thế? Trường sinh bất tử à? Anh càng ngày càng giống các nhà luyện đan lụ khụ với bí quyết chế đan dược đấy.
    Anh chẳng nghe tôi nói. Anh tránh mắt tôi và nhìn về phía bức thư anh mới gửi đến còn để trên bàn.
    Anh chàng này từ hôm về cứ chờ câu trả lời của tôi cho cái lũ câu hỏi không đọc nổi của anh ta. Còn tôi, tôi đã quyết sẽ chẳng đả động gì đến nó.
    Anh Lữ trở về thủ đô, vừ bị cảm vừa bị thất vọng. Tôi tiễn anh ra ga. Nhìn con tàu đi xa dần trong cơn lốc tuyết, tôi cảm thấy nhẹ người một cách lạ thường.
  2. kieuanhcz

    kieuanhcz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2003
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Pác Coltpard ơi làm ơn mău mău post chuyện tiếp lên đi, đang đọc tự nhiên bị ngắt quãng ức chết lên đc. .. Tặng pác trước cả rừng hoa này, pác nhớ post nhé hhiii
  3. kieuanhcz

    kieuanhcz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2003
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Pác Coltpard ơi làm ơn mău mău post chuyện tiếp lên đi, đang đọc tự nhiên bị ngắt quãng ức chết lên đc. .. Tặng pác trước cả rừng hoa này, pác nhớ post nhé hhiii
  4. minhhang2408

    minhhang2408 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    242
    Đã được thích:
    0
    Bác oai!!!! Tiểu thuyết này hay quá. Chỉ tội em đọc qua đoạn này rùi. Bác post nhanh len. Em đọc đến chương 35 roai`. Nhưng mà đọc ở nhà thầy giáo. Thầy kô cho mượn về nhà. Nhanh lên bác.. Đang hay ơi là hay!!!!!
  5. minhhang2408

    minhhang2408 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    242
    Đã được thích:
    0
    Bác oai!!!! Tiểu thuyết này hay quá. Chỉ tội em đọc qua đoạn này rùi. Bác post nhanh len. Em đọc đến chương 35 roai`. Nhưng mà đọc ở nhà thầy giáo. Thầy kô cho mượn về nhà. Nhanh lên bác.. Đang hay ơi là hay!!!!!
  6. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    6.
    Cuối cùng, nhiệm vụ đầu tiên của tôi đã tới.
    Tiểu đoàn của chúng tôi được lệnh truy đuổi một nhóm quân khủng bố chống lại quyền lực của Nhật trên đất Mãn Châu. Chúng cải trang thành binh lính Nhật tấn công vào một kho quân sự để cướp đạn dược và vũ khí.
    Bốn ngày liền, chúng tôi được đi dọc theo một con sông đông cứng lại trong băng. Gió thổi ngược chiều chúng tôi đi. Tuyết rơi quấn lấy chân tôi. Mặc dù có chiếc áo măng tô mới, cái lạnh sắc hơn dao kiếm vẫn xuyên qua người tôi. Tôi chẳng cảm thấy chân tay mình nữa. Đi bộ nhiều cũng khiến tôi tê người không suy nghĩ gì được. Quân trang đè nặng trên vai, đầu rụt vào cổ áo, tôi đi, lòng chỉ tơ tưởng đến lúc được sưởi ấm bên một bếp lửa trú quân.
    Đến chân một ngọn đồi, có tiếng súng nổ. Phía trước tôi, nhiều người ngã gục. Tôi cũng nằm rạp xuống đất. Chúng tôi bị sa vào ổ phục kích. Kẻ thù chiếm được các cao điểm, bắn xả xuống mà chúng tôi không có cách gì bắn trả được. Bụng tôi chợt đau như xé. Tôi bị thương mất rồi! Tôi chết mất. Tôi đưa tay lần xuống. Không có vết thương nào, chỉ là cơn co thắt do quá sợ mà thôi. Điều đó làm tôi xấu hổ vô cùng. Tôi ngẩng đầu và chùi tuyết bám vào mi mát: các lính cựu đã nhảu xuống dòng sông băng. Họ nấp vào ven bờ sông để bắn trả. Tôi chồm dậy và chạy. Lẽ ra tôi đã bị dính đạn tới hàng trăm lần, nhưng trong chiến tranh, sự sốgn và cái chết chỉ phụ thuộc vào may rủi mà thôi.
    Các khẩu trung liên của chúng tôi bắt đầu khạc đạn. Được lưới lửa quân mình dày đặc yểm trợ, chúng tôi tấn công. Tôi vung kiếm xông lên hàng đầu mong bù đắp lại nỗi hèn nhát lúc trước.
    Lớn lên trong một xã hội trọng danh dự, tôi chưa từng biết đến tội ác, sự khốn cùng, sự phản bội và lần đầu tiên tôi biết tới sự căm thù: đó là một tình cảm tuyệt vời, mọt nỗi khao khát công lý và trả thù.
    Trời nặng những tuyết là tuyết. Các mỏm đá lớn che chở cho quân thổ phỉ nhưng khói súng để lộ chỗ chúng nấp. Tôi ném hai quả lựu đạn. Chúng nổ tung. Cẳng chân, cánh tay, các mảnh thịt bắn vung trong tuyết và lửa. Cảnh tượng kinh hoàng đó khiến tôi sung sướng. Tôi thét lên. Chỉa bằng một nhát kiếm, tôi chém gọn một tên phỉ đang nhằm bắn tôi. Đầu hắn lăn lông lốc trong tuyết.
    Thế là cuối cùng tôi đã có thể tự hào nhìn vào các bậc tổ phụ. Các Người đã truyền lại cho tôi thanh kiếm và lòng dũng cảm. Tôi đã không làm hổ danh dòng tộc.
    Chiến đấu khiến chúng tôi rơi vào trạng thái kích động. Máu làm chúng tôi sôi lên, chúng tôi quật roi vào tù binh để buộc chúng nói. Nhưng người Trung Quốc cũng rắn như đá, quyết chẳng hé môi. Chán với trò hành hạ, chúng tôi giết họ. Chỉ hai viên đạn
    vào đầu.
    Đêm xuống. Do sợ rơi vào một cãi bẫy nào khác, chúng tôi đóng quân ngay tại chỗ. Những người đã bị thương rên rỉ. Các tiếng kêu nối nhau rồi lại im. Cái lạnh đóng băng tê môi họ, họ sẽ chẳng sống sót được.
    Chúng tôi thu nhặt xác quân ta lại. Đất rắn đến độ không thể đào hố được. Ngày mai, lũ thú đói sẽ dọn sạch chỗ này.
    Chúng tôi quấn lên người bất cứ thứ gì chúng tôi kiếm được, quần áo người chết, chăn vứt đi, cành cây tuyết. Chúng tôi chen chúc bên nhau mà vẫn canh chừng.
    Tôi ngủ thiếp đi sau khi đã thưởng thức rất lâu cái thú dìu dịu của người thắng trận. Có tiếng chân nhẹ nhàng khiến tôi giật mình thức dậy. Lũ chó sói đợi chúng tôi bỏ đi mãi không được, đã nhảy xổ và các xác chết.
  7. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    6.
    Cuối cùng, nhiệm vụ đầu tiên của tôi đã tới.
    Tiểu đoàn của chúng tôi được lệnh truy đuổi một nhóm quân khủng bố chống lại quyền lực của Nhật trên đất Mãn Châu. Chúng cải trang thành binh lính Nhật tấn công vào một kho quân sự để cướp đạn dược và vũ khí.
    Bốn ngày liền, chúng tôi được đi dọc theo một con sông đông cứng lại trong băng. Gió thổi ngược chiều chúng tôi đi. Tuyết rơi quấn lấy chân tôi. Mặc dù có chiếc áo măng tô mới, cái lạnh sắc hơn dao kiếm vẫn xuyên qua người tôi. Tôi chẳng cảm thấy chân tay mình nữa. Đi bộ nhiều cũng khiến tôi tê người không suy nghĩ gì được. Quân trang đè nặng trên vai, đầu rụt vào cổ áo, tôi đi, lòng chỉ tơ tưởng đến lúc được sưởi ấm bên một bếp lửa trú quân.
    Đến chân một ngọn đồi, có tiếng súng nổ. Phía trước tôi, nhiều người ngã gục. Tôi cũng nằm rạp xuống đất. Chúng tôi bị sa vào ổ phục kích. Kẻ thù chiếm được các cao điểm, bắn xả xuống mà chúng tôi không có cách gì bắn trả được. Bụng tôi chợt đau như xé. Tôi bị thương mất rồi! Tôi chết mất. Tôi đưa tay lần xuống. Không có vết thương nào, chỉ là cơn co thắt do quá sợ mà thôi. Điều đó làm tôi xấu hổ vô cùng. Tôi ngẩng đầu và chùi tuyết bám vào mi mát: các lính cựu đã nhảu xuống dòng sông băng. Họ nấp vào ven bờ sông để bắn trả. Tôi chồm dậy và chạy. Lẽ ra tôi đã bị dính đạn tới hàng trăm lần, nhưng trong chiến tranh, sự sốgn và cái chết chỉ phụ thuộc vào may rủi mà thôi.
    Các khẩu trung liên của chúng tôi bắt đầu khạc đạn. Được lưới lửa quân mình dày đặc yểm trợ, chúng tôi tấn công. Tôi vung kiếm xông lên hàng đầu mong bù đắp lại nỗi hèn nhát lúc trước.
    Lớn lên trong một xã hội trọng danh dự, tôi chưa từng biết đến tội ác, sự khốn cùng, sự phản bội và lần đầu tiên tôi biết tới sự căm thù: đó là một tình cảm tuyệt vời, mọt nỗi khao khát công lý và trả thù.
    Trời nặng những tuyết là tuyết. Các mỏm đá lớn che chở cho quân thổ phỉ nhưng khói súng để lộ chỗ chúng nấp. Tôi ném hai quả lựu đạn. Chúng nổ tung. Cẳng chân, cánh tay, các mảnh thịt bắn vung trong tuyết và lửa. Cảnh tượng kinh hoàng đó khiến tôi sung sướng. Tôi thét lên. Chỉa bằng một nhát kiếm, tôi chém gọn một tên phỉ đang nhằm bắn tôi. Đầu hắn lăn lông lốc trong tuyết.
    Thế là cuối cùng tôi đã có thể tự hào nhìn vào các bậc tổ phụ. Các Người đã truyền lại cho tôi thanh kiếm và lòng dũng cảm. Tôi đã không làm hổ danh dòng tộc.
    Chiến đấu khiến chúng tôi rơi vào trạng thái kích động. Máu làm chúng tôi sôi lên, chúng tôi quật roi vào tù binh để buộc chúng nói. Nhưng người Trung Quốc cũng rắn như đá, quyết chẳng hé môi. Chán với trò hành hạ, chúng tôi giết họ. Chỉ hai viên đạn
    vào đầu.
    Đêm xuống. Do sợ rơi vào một cãi bẫy nào khác, chúng tôi đóng quân ngay tại chỗ. Những người đã bị thương rên rỉ. Các tiếng kêu nối nhau rồi lại im. Cái lạnh đóng băng tê môi họ, họ sẽ chẳng sống sót được.
    Chúng tôi thu nhặt xác quân ta lại. Đất rắn đến độ không thể đào hố được. Ngày mai, lũ thú đói sẽ dọn sạch chỗ này.
    Chúng tôi quấn lên người bất cứ thứ gì chúng tôi kiếm được, quần áo người chết, chăn vứt đi, cành cây tuyết. Chúng tôi chen chúc bên nhau mà vẫn canh chừng.
    Tôi ngủ thiếp đi sau khi đã thưởng thức rất lâu cái thú dìu dịu của người thắng trận. Có tiếng chân nhẹ nhàng khiến tôi giật mình thức dậy. Lũ chó sói đợi chúng tôi bỏ đi mãi không được, đã nhảy xổ và các xác chết.
  8. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    7.
    Anh Lữ trở về vào dịp Tết.
    Tại hội đền Bạch Mã, chúng tôi bị lạc nhau trong đám đông, chỉ còn lại hai đứa. Anh xin tôi đừng đi nhanh quá và nắm tay tôi.
    Tôi chán ngán giằng tay ra và chạy vội để đuổi kịp các bạn. Anh theo tôi như một cái bóng, kêu tôi dừng lại. Cơn tức của tôi tràn ra. Tôi ra lệnh phải về nhà ngay lập tức. Anh giả như không nghe thấy gì và chặn đường tôi trước một mái đình nghiêng nghiêng dính lớp rèm băng dầy.
    Mắt anh rực lên, hai gò má cóng lại trong cơn lạnh cũng đỏ chót lên như hai mảnh vài đỏ dán lên gương mặt nhợt nhạt. Giữa riềm mũ bằng da cáo và lông màu anh có một lớp băng giá trắng lấp lánh. Nét mặt đau khổ của anh khiến tôi thấy phát tởm, tôi bỏ chạy. Anh đuổi theo và rủ tôi xem đèn ***g tạc trong đá.
    Tôi càng đi nhanh hơn.
    Lữ xoạc chân đi sau tôi, van nài tôi để cho anh nói. Giọng anh run rẩy, rồi nghẹn ngào tiếng nấc.
    Tôi bịt tai lại nhưng giọng nói đã nhỏ đi của anh tiếp tục ám theo tôi.
    - Em nghĩ sao về bức thư của anh? Anh gọi với theo.
    Tôi tức tối dừng lại.
    Anh e dè không dám lại gần.
    - Em đã đọc chưa?
    Tôi cười độc ác.
    - Em xé nó rồi.
    Tôi quay lưng đi. Anh vồ lấy tôi và ôm tôi đến ngạt thở:
    - Em hãy nghe anh nói!
    Tôi đẩy anh ra:
    - Anh Lữ, mình chơi một ván cờ vây. Nếu anh thắng em chấp nhận mọi lời đề nghị của anh. Nếu anh thua, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.
  9. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    7.
    Anh Lữ trở về vào dịp Tết.
    Tại hội đền Bạch Mã, chúng tôi bị lạc nhau trong đám đông, chỉ còn lại hai đứa. Anh xin tôi đừng đi nhanh quá và nắm tay tôi.
    Tôi chán ngán giằng tay ra và chạy vội để đuổi kịp các bạn. Anh theo tôi như một cái bóng, kêu tôi dừng lại. Cơn tức của tôi tràn ra. Tôi ra lệnh phải về nhà ngay lập tức. Anh giả như không nghe thấy gì và chặn đường tôi trước một mái đình nghiêng nghiêng dính lớp rèm băng dầy.
    Mắt anh rực lên, hai gò má cóng lại trong cơn lạnh cũng đỏ chót lên như hai mảnh vài đỏ dán lên gương mặt nhợt nhạt. Giữa riềm mũ bằng da cáo và lông màu anh có một lớp băng giá trắng lấp lánh. Nét mặt đau khổ của anh khiến tôi thấy phát tởm, tôi bỏ chạy. Anh đuổi theo và rủ tôi xem đèn ***g tạc trong đá.
    Tôi càng đi nhanh hơn.
    Lữ xoạc chân đi sau tôi, van nài tôi để cho anh nói. Giọng anh run rẩy, rồi nghẹn ngào tiếng nấc.
    Tôi bịt tai lại nhưng giọng nói đã nhỏ đi của anh tiếp tục ám theo tôi.
    - Em nghĩ sao về bức thư của anh? Anh gọi với theo.
    Tôi tức tối dừng lại.
    Anh e dè không dám lại gần.
    - Em đã đọc chưa?
    Tôi cười độc ác.
    - Em xé nó rồi.
    Tôi quay lưng đi. Anh vồ lấy tôi và ôm tôi đến ngạt thở:
    - Em hãy nghe anh nói!
    Tôi đẩy anh ra:
    - Anh Lữ, mình chơi một ván cờ vây. Nếu anh thắng em chấp nhận mọi lời đề nghị của anh. Nếu anh thua, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.
  10. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    8.
    Bọn khủng bố luôn chuồn thoát chỉ trong gang tấc và chúng tôi phải đón năm mới giữa bầy sói và cáo.
    Tuyết hôm nay rơi chồng lên tuyết hôm qua. Chúng tôi dồn đuổi kẻ thù cho tới khi nào chúng cạn kiệt lương thực và đạn dược thì thôi.
    Biết làm sao tả được mùa đông khắc nghiệt ở miền Bắc Trung Quốc? Nơi đây, gió hú rền rĩ và cây cối oằn xuống dưới sức nặng của tuyết. Rừng thông nom giống như những bia mộ nguyệch ngoạc màu trắng màu đen. Thỉnh thoảng một con hươu đực hoặc một con nai đốm lẩn lướt hiện ra. Chúng nhìn chúng tôi ngạc nhiên, rồi lủi nhanh.
    Chúng tôi đi. Chỉ sau một tiếng đồng hồ, cố gắng quá sức làm chúng tôi ngạt thở vì nóng. Ròi chưa kịp lấy lại sức thì cái lạnh đã ùa vào trong các áo măng tô và làm chân tay chúng tôi tê cứng.
    Kẻ thù xảo quyệt và quen thuộc địa hình hơn chúng tôi, thường tấn công bất ngờ rồi rút lui. Và mặc dù chịu tổn thất, chúng tôi vẫn tiếp tục dấn thân vào cuộc đua sức chịu đựng này.
    Kẻ nào thắng được sự kiệt quệ sẽ thắng trong cuộc săn đuổi này.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này