Thơ cho mọi người. Cô bé và cậu bé Mohitcarem Giá tớ là con trai (Cô bé có lần đã nói) Từ lâu tớ sẽ bỏ đi Sang Châu Phi cho khoái -Còn tớ nếu là con gái (Cậu bé liền đáp lời ngay) Thay cho chỉ màu tớ sẽ Thêu bằng tia nắng ban mai Rồi hai người dần khôn lớn Cùng nhau nên vợ nên chồng Với nhau sang trưa chiều tối Họ toàn nói chuyện tiền nong.
Bùa láLá vàng tôi thả bùa mê Cho ai nhặt về làm chút duyên chơi Lỡ làng mười tám đôi mươi Tôi đi chợ muộn kiếm cơi trầu già Tơ vương tóc rối chân gà Ai mua, tôi bán để mà cầu duyên . . . Đợi người như đợi trăng lên Người đi chàng Cuội, người quên lối về Đêm dài, đêm thả vùa mê Cho con đom đóm bờ đê lạc đường. Buồn tình ngồi ngắm trăng suông Chẳng ai thương đến thì thương lấy mình Lá rơi lạc xuống sân đình Bùa yêu tôi thả cho mình tôi yêu!
Vắng người hoa chẳng thiết soi gương Bên cung nguyệt lạnh khóc chán chường Nhớ người trăng nhạt màu hư ảo Cánh chim viễn xứ lạc phương nao? Một chiều bến cũ chợt xôn xao Lữ khách về tô thắm má đào Bâng khuâng hoa hỏi bao giờ nhỉ? Tiễn người qua ngấn lệ phân ly . . .?