Thơ của một thời ... Một thời nông nỗi, một thời ngây ngô, một thời yêu dại khờ ... Ngày xưa ơi có bao giờ trở lại Một buổI chiều ở Viện Pasteur Có cô gái ngồI thẩn thờ nơi hang ghế cuốI Mắt mỏI mệt những đêm dài trôi nổI Kẻ tay vàng khói thuốc nhuộm thờI gian Một buổI chiều ở Viện Pasteur Mưa gọI gió buốt lòng ngườI cô quạnh Cô gái khóc m ột thời nông nỗI Biết v ề đâu đêm xuống đã lâu rồi http://www.quangnamdanang.info QUANG NAM DA NANG COMMUNITY ONLINE Được sửa chữa bởi - vietchau vào 27/05/2002 13:53
Bơ vơ quá một mình anh trơ trọi Nơi căn phòng hiu quạnh đợi chờ ai Mênh mông quá chiều buồn nắng nhạt Anh một mình gọi mãi tên em Không mắt môi hay một đoá hoa tươi KHông hò hẹn ma ngỡ là hò hẹn Em xa quá anh làm sao đến được Đợi chờ chi một cỏi hư vô Em là ai ? Anh nào biết Em nơi nào ? Anh có hay Chỉ biết rằng ta tồi tại trong nhau Tìm em mãi mà suốt đời không gặp Không muốn nhớ Không muốn thương Không muốn chờ Không muốn đợi Một dáng hình xa lắc nơi đâu Chiều nhạt nắng anh một mình trơ trọi Đợi chờ ai ? Em có đợi chời ta ........ http://www.quangnamdanang.info QUANG NAM DA NANG COMMUNITY ONLINE Được sửa chữa bởi - vietchau vào 27/05/2002 13:50
Không phải mùa xuân sang Sao môi em rạng rở Hạ kia vẫn chưa về Sao em vội tiếc thương Cũng chẵng phải mùa thu Lá hãy còn xanh lắm Đôi mắt em nắng nhạt Buồn lên trong chơi vơi Mùa đông đã xa rồi Thôi lạnh lùng chi nữa Hãy để lòng mở cửa Nắng sẽ về bên em ... http://www.quangnamdanang.info QUANG NAM DA NANG COMMUNITY ONLINE