Thơ Đào Phong Lan Tớ rất thích thơ chị ĐPL. Nhẹ nhàng, giản dị, tinh tế, những gam màu trầm cứ ánh lên một cách buồn rầu...Đọc xong cứ thấy muốn thở dài, nhớ nhung, hoài niệm Chẹp..... Tương truyền chị có giọng đọc thơ rất ngọt ngào Vọng Nắng rất vàng chiều ấy Tay đã nằm trong tay Chiếc lá vàng lơ đễnh Rơi xuống mặt hồ say Đã sang mùa heo may Cỏ loang màu tím biếc Trái tim xanh màu mây Ngang qua trời mải miết Như một làn gió biếc Cuốn theo bụi mù trời Như dòng sông biền biệt Em trôi qua đời tôi Nắng vẫn vàng đấy thôi Cỏ vẫn nằm trên đất Nhưng hình như trong tôi Có điều gì đã tắt... Tháng năm lùi tít tắp Hạt mưa tràn kẽ tay Mỗi lần tôi nhắm mắt Gió xanh mùa heo may... ***************** Tôi là khách qua đường. Em hãy nhận lấy ... ****************
NỬA ĐÊM Tôi đứng giữa nửa đe^m Như đứng giữa ngôi nhà mười sáu tuổi Đêm chia hai phần bạc màu gió thổi Những mái nhà cớm nắng liêu xiêu... Phía bên kia nắng quái vào chiều Nơi chị tôi chờ ai úa một thời con gái Người như nước dòng sông mù xa không trở lại Hoa sầu đông buồn bã rụng trên đồi. Phía bên này mưa vẫn còn rơi Anh có lẽ chiều nay không đến nữa Lá vẫn rụng vào từng ô cửa Chỉ cánh buồm yêu dấu là xa... ***************** Tôi là khách qua đường. Em hãy nhận lấy ... ****************
TỪ BIỆT Em về đi con dế ngủ quên rồi Trong ngăn bàn một thời ta đi học Hình như là đêm nay trăng cũng khóc Con đường dài hun hút dưới chân nhau Em về đi đừng nhìn lại phía sau Anh sẽ vừa đi vừa huýt sáo Dẫutrái tim ngập tràn giông bão Anh đã quen vui những lúc rất buồn Em về đi bóng nhỏ cuối con đường Tờ giấy trắng rơi từ vở cũ Giọt mực tím tròn vo nằm lặng lẽ Viên phấn tự nhiên lăn vỡ trên bàn Em về đi mang theo chiếc lá vàng Mùa đông rớt xuống mặt đường sẫm tối Gió vẫn thổi qua vai anh rất vội Chia sẻ với lady một bài thơ của ĐÀO PHONG LAN mà mình cũng rất thích