1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ Đoàn Thị Lam Luyến

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi hoangvan09, 11/01/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    Thân mến chào nhà thơ nha
    Được deny_me sửa chữa / chuyển vào 18:43 ngày 08/03/2006
  2. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Mình thấy rất đồng cảm với thơ cũng như nhà thơ DTLL. Chúc nhà thơ ngày 8/3 cũng như trong cuộc sống nhiều hạnh phúc, mọi sự như ý
    .
  3. phuong_le

    phuong_le Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    410
    Đã được thích:
    0
    Tôi xin góp vào topic ĐOÀN THỊ LAM LUYẾN 1 bài thơ này của chị mà tôi rất thích.
    EM GÁI
    Em đầy ngộ nhận như tôi
    Cũng yêu chí chết cái người mình yêu
    Cũng tìm những lối phong rêu
    Để rồi bước trật bước chèo uổng công
    Mắt thì thăm thẳm mùa đông
    Trái tim mùa hạ, tấm lòng mùa thu
    Mùa xuân ở phía xa mù
    Mà băng giá biết bao giờ cho tan
    Gặp cơ nhỡ em cưu mang
    Em đâu nghĩ đến lỡ làng về sau
    Em đang lấy sóng làm cầu
    Khơi xa làm bến, đấy sâu làm thuyền
    Lấy khao khát để làm yên
    Đem duyên làm phúc, lấy tiền làm khinh
    Rồi mai em giống chị mình
    Lấy bao nhiêu cái thất tình làm vui.
    ....
    Có bác nào có bài DẠI YÊU của chị Luyến không, post lên cho anh em đọc với. Xưa tôi có tập thơ đấy, nhưng bị mất mất rồi. Tiếc quá!
  4. chua

    chua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/01/2005
    Bài viết:
    841
    Đã được thích:
    0
    Tớ cũng khoái thơ của Đoàn Thị Lam Luyến cực kỳ luôn
    Khi đọc một bài thơ của cô ..tớ thấy thực sự rất có cái hồn cái ,tình của người Việt Nam .
    Tớ có cảm nhận cô là một nữ thi sĩ rất thông minh ...hãy thử đọc lại một vài câu thơ mang đậm hồn Việt ..
    TRƯỚC MÀU ĐÔNG
    Như trước cơn mưa, kiến vòng lại tổ...
    ...
    Mong lứa tằm phải ăn vội rên nong.
    ...
    Cứ trộn bồ hòn với mật làm ngon.
    ...
    Thuốc đắng bao ngày dã tật đã thành quen.
    .....
    Sao không về khi ngó chửa thành sen
    Bông gạo ngày xưa chưa thành chăn thành gối.
    ...Đó là những câu ca dao ,tục ngữ đã đi vào trong tâm khảm của người Việt đã trở thành cái Hồn Việt được cô vận dụng rất khéo léo tài tình
    Biển trong ta
    Bao nhiêu nước biển mặn rồi
    Lẽ gì nước mắt trong đời mặn hơn?
    Tớ nhớ mãi hai câu thơ này..rất chuẩn
    Đây là một đoạn trong bài thơ
    Huyền thoại
    Em sẽ chờ anh
    Như lúa đợi sấm tháng ba
    Như vạt cải vội đơm hoa, đợi ngày chia cánh ****
    Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
    Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau
    Em ở hiền
    Em có ác chi đâu
    Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác
    Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
    Có phải miếng trầu
    Đợi trầu dập, mới cay!
    Dẫu chẳng được hẹn hò
    Em cứ đợi, cứ say
    Ngâu có xa nhau, Ngâu có ngày gặp lại
    Kim - Kiều lỡ duyên nhau
    Chẳng thể là mãi mãi
    Em vẫn đợi
    Vẫn chờ!
    Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu.
    CHỒNG CHỊ, CHỒNG EM -DTLL
    Xưa thì chị, nay thì em
    Phải duyên chồng vợ, nối thêm tơ hồng
    Được lúa, lúa đã gặt bông
    Được cải, cải đã chặt ngồng muối dưa
    Mặn mà cũng khác ngày xưa
    Bâng khuâng như chửa bao giờ bén duyên
    Gần được ấm, xa được êm
    Biết thì ruộng hoá cũng nên mùa màng
    Cái dần vục phải cái sàng
    Xui cho hai đứa nhỡ nhàng gặp nhau
    Lá bùa từ thuở Mỵ Châu
    Lá bài Trọng Thuỷ còn đau đến giờ
    Tình yêu một mất mười ngờ
    Khiến cho biển cứ khuất bờ trong nhau
    Cái phận trước, cái duyên sau
    Nào ai tính được dài lâu với trời?
    Khi vui muốn có một người
    Khi buồn muốn cả đất trời hoà chung.
    Đã từ hai mảnh tay không
    Kể chi mẹ ghẻ, con chung, chồng người
    Dở dang suốt nửa cuộc đời
    Bỗng dưng hiện một mặt trời trong nhau
    Chị thản nhiên mối tình đầu
    Thản nhiên em nhận bã trầu về têm.
    Tớ chỉ cảm nhận thôi ..không biết bình thơ
    Nhiều nhà thơ trẻ bây giờ ..có nhiều bài sáng tác cũng rât ấn tượng ..nhưng đúng là ..Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều
    Bài thơ Dệt Tầm gai của Vi Thuỳ Linh cũng thế
    Hình ảnh Dệt Tầm Gai chỉ có thể khiến tớ liên tưởng đến câu truyện cổ tích của nhà văn nước ngoài gì ấy nhỉ ...nhưng lại thấy lạ lạ vì ..không giống lắm ...
    Tớ chẳng hiểu cái cây dệt tầm gai này nó có sống ở Việt nam hay không nữa
    Chưa thấy các cụ nhà mình nói đến
    Chứ nó chắc là có thật ..chứ không thơ như Lá Diêu Bông
    Tớ thường hay nói đùa là
    Tớ ăn cơm Bác Hồ cho
    Tiêu tiền có Bác hồ ...
    Học Văn Bác Hồ dậy ..nên tớ thích thơ của Hồ Xuân Hương ...Xuân Quỳnh ...Đoàn Thị Lam Luyến ..chắc cũng là hợp lôgic nhỉ
    To hoavang09 bạn có nhiều bài của Đoàn Thị Lam Luyến up hết lên nhé
  5. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    To Phuong Le: Bài thơ này hay tuyệt, tớ tình cờ tìm dc 1 bài bình thơ của NHC, gửi lên tặng bạn.
    Hồng nhan lấy cái thất tình làm vui
    Em gái
    Em đầy ngộ nhận như tôi
    Cũng yêu chí chết cái người mình yêu
    Cũng tìm những lối phong rêu
    Để rồi bước trật bước trèo uổng công
    Mắt thì thăm thẳm mùa đông
    Trái tim mùa hạ, tấm lòng mùa thu
    Mùa xuân ở phía sa mù
    Mà băng tuyết? đến bao giờ cho tan?
    Gặp em cơ nhỡ cưu mang
    Em đâu biết đến lỡ làng về sau
    Em đương lấy sóng làm cầu
    Khơi xa làm bến, đáy sâu làm thuyền
    Lấy khao khát để làm yên
    Lấy duyên làm phúc lấy tiền làm khinh
    Rồi ra em giống chị mình
    Lấy bấy nhiêu cái thất tình làm vui
    ĐOÀN THỊ LAM LUYẾN
    Có ai thất tình mà lại vui bao giờ! Ngoa dụ đấy! Vui là vui gượng kẻo mà. Em gái là phiên bản của chị, của kiếp hồng nhan mong manh, không yêu thời thôi chứ đã yêu là yêu chí chết cái người mình yêu nhưng như vậy thì làm sao còn đủ tỉnh táo mà không đầy ngộ nhận, cớ gì em, cớ gì chị.
    Ai tìm những lối phong rêu làm gì, phong rêu tự nó đến nên em mới bước trật bước trèo. Nhưng không có uổng công đâu, bởi uổng công thì làm sao chị mình lại kết tứ lấy bao nhiêu cái thất tình làm vui cho được? Có vui gượng đi nữa cũng là vui? Xem nhà thơ giải thích sự uổng công yêu thế nào?
    Mắt thì thăm thẳm mùa đông
    Trái tim mùa hạ tấm lòng mùa thu
    Mùa xuân ở phía sa mù
    Mà băng tuyết? đến bao giờ cho tan?
    Em gái của chị có ba mùa: giọt sương trên mí mắt thăm thẳm của mùa đông giá lạnh, trái tim rực cháy ngọn lửa yêu đương của mùa hạ và tấm lòng đau đáu thuỷ chung của mùa thu đợi chờ. Chỉ có mùa xuân của đời em còn ở đâu phía sa mù xa lắc xa lơ. Câu hỏi tu từ cuối đoạn hai vút lên thảng thốt: mà băng tuyết đến bao giờ cho tan?
    Chị của em là người nếm cảnh ai có qua cầu. Em còn ngây thơ trong trắng quá, biết chi đến cái lỡ làng về sau. Em gái bị cái vị ngọt tình yêu làm lú lẫn:
    Em đương lấy sóng làm cầu
    Khơi xa làm bến, đáy sâu làm thuyền
    Lấy sóng mà làm cầu là một sự dấn thân với tình yêu bạo liệt bởi tất cả sóng trên đời này đều dậy để rồi tan. Bình địa đã nổi phong ba rồi thì không làm sao còn bình địa được nữa nếu không hứng chịu tận cùng tan nát. Em còn bạo liệt hơn khi dám lấy khơi xa làm bến. Khơi xa thì cũng là sóng, không có sóng thì làm gì có khơi, khơi xa nữa thì không nói cũng biết nó rốn bão đến mức nào! Chính vì em chìm ngập trong đáy sâu con thuyền ảo ảnh ấy nên lấy khao khát để làm yên, làm chất liệu tự sinh nuôi sống hồn mình, tự an ủi mình có cái để khát khao. Còn hơn chán vạn người suốt đời không có cả cái để mà khao khát đó sao!
    Cuối cùng tác giả nhắc lại điều đã khẳng định ngay từ đầu, có khác hơn là được nâng lên về chất:
    Rồi ra em giống chị mình
    Lấy bấy nhiêu cái thất tình làm vui
    Ngoa dụ thì hẳn rồi, song nhìn cho rộng suy cho kỹ thì dường như cũng có một chút thật thật. Em cũng như chị bước trật bước trèo cả đời con gái để không bao giờ với tới được mùa xuân. Nhưng vui là có thất tình chị mới có thơ, giống chị rồi em cũng ra thơ thôi. Nếu được mùa yêu thì chỉ có?cái khác chứ cung bậc cảm xúc trong thơ khó mà diệu vợi. Mất mà lại được âu đó cũng là chuyện Tái ông mất ngựa của mỗi một đời người.
    Rằng hồng nhan tự nghìn xưa, mối đồng cảm số phận đã được Hồng Hà nữ sĩ, Bà chúa thơ Nôm than oán đầy trời song ở Đoàn Thị Lam Luyến có cách nói mới mẻ nhân văn hơn. Người phụ nữ bị tình phụ không bi quan chán nản, sướt mướt mà vẫn tràn đầy nghị lực vượt qua nỗi đau xé lòng để trào lộng một tiếng: Lấy bấy nhiêu cái thất tình làm vui...
    NGUYỄN HÀN CHUNG
  6. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    ÐOÀN THỊ LAM LUYẾN
    Ðợi

    Hồi hộp không chịu nổi
    Giờ hẹn đang dần tới
    Như cầm chắc trong tay

    Tôi chờ ba hôm nay!


    Có thể nào thành đá
    Có thể nào thành lá
    Có thể nào thành cây

    Miếng trầu tôi thật cay!
  7. konnhamatjay

    konnhamatjay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    530
    Đã được thích:
    0
    .
  8. Nuocmatquy

    Nuocmatquy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    1
    Có bạn nào có bài gì có câu:
    Chị tạc chữ trinh bằng đá
    Em tạc chữ trinh bằng tình.
    ?
  9. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    THẾ CHẤP
    Đoàn Thị Lam Luyến
    Xin dịu dàng thế chấp trái tim ta
    Khi biết trước trò chơi mang số phận
    Đã qua hai phần đời khấp khểnh
    Lộ trình này phẳng lặng hay chưa?
    Xin dịu dàng thế chấp trái tim ta
    Nếu dám chắc mai sau rồi hạnh phúc
    Quá khứ với hai lần nước mắt
    Giọt này ai chắc sẽ lau khô
    Xin dịu dàng thế chấp trái tim ta
    Để bình tĩnh neo thuyền vào bến đỗ
    Biết đâu đấy bất ngờ giông tố
    Lại gạt thuyền ra tít tắp khơi xa
    Xin dịu dàng thế chấp trái tim ta
    Để nhẩm thuộc châm ngôn người đi trước
    Câu thơ hay viết xong phải đốt
    Dẫu tột cùng ham muốn được phô ra
    Khéo trò chơi của thượng đế đây mà
    Xin cẩn trọng trước trò may số phận
    Ta chẳng muốn duyên mình lận đận
    Xin dịu dàng thế chấp trái tim ta
  10. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Đừng Hứa Sẽ Cho Nhau
    Đoàn thị Lam Luyến
    Khi chia tay, anh nói anh là người yêu em nhất,
    Hơn tất cả xưa nay, và mai sau cũng chẳng có bao giờ.
    Anh yêu em như yêu gió, yêu mây, yêu trời, yêu đất,
    Như yêu ruộng đồng, yêu nhạc, yêu thơ ?
    Nửa đời rồi em vẫn cứ mộng mơ,
    Nên rất chi hài lòng với lời yêu như thế.
    Em cũng yêu anh như sông, như bể,
    Như ánh mặt trời như thể vầng trăng,
    Đôi ta yêu nhau trời đất chẳng sánh bằng,
    Như cái bát em ăn, như cái chiếu em nằm,
    Không thể ví như tình yêu trên mây, trên gió.
    Trái tim em như căn phòng bỡ ngỡ,
    Chẳng có cửa em vào, chẳng có ngõ em ra.
    Giá được yêu anh, không một phút rời xa,
    Và chẳng bao giờ run sợ ?
    Như thể chiếc bình thuỷ tinh dễ vỡ,
    Hãy trao em tình yêu với tất cả nỗi tự hào,
    Ta sống giữa cuộc đời đâu phải giấc chiêm bao,
    Mà thoắt ẩn hay là thoắt hiện,
    Như nàng tiên ốc nửa mình dưới biển,
    Nửa trần gian say đắm với nhân tình.
    Nếu yêu nhau sao chẳng sống hết mình?
    Ngày đã xa, đêm rồi, xin chớ lạc,
    Ta hãy trao nhau nỗi niềm khao khát,
    Và cả những giờ phút biếng nhác ở bên nhau.
    Ta cứ ngỡ yêu nhiều, nhưng nào có yêu đâu,
    Bởi còn lại phía sau tất cả,
    Ta như chú gấu già sợ những ngày sương giá,
    Mượn tạm gốc cây sồi trú ẩn những mùa đông,
    Rất có thể là YÊU, rất có thể là KHÔNG,
    Ta đừng hứa trao cho nhau, cả trời, cả đất ?
    Hãy trao nhau chính trái tim mình chân thật,
    Với con ngườii và cuộc sống của ta thôi ?

Chia sẻ trang này