Thơ Đồng Đức Bốn Chùm thơ ĐỒNG ĐỨC BỐN Trích trong: Chăn trâu đốt lửa CHỢ BUỒN Chợ buồn đem bán những vui Đã mua được cái ngậm ngùi chưa em. Chợ buồn bán nhớ cho quên Bán mưa cho nắng, bán đêm cho ngày. Chợ buồn bán tỉnh cho say Bán thương suốt một đời này cho yêu. Tôi giờ xa cách bao nhiêu Đem thơ đổi lấy những chiều tương tư. SÔNG THƯƠNG NGÀY KHÔNG EM Không em ra ngõ kéo diều Nào ngờ đuợc mảnh trăng chiều trên tay, Luồn kim vào nhớ để may Chỉ yêu cứ đứt trên tay mình cầm. Sông Thương như gỗ hóa trầm Mùi hương để vết tím bầm trên da. Sông Thương từ buổi em xa Tay anh quờ xuống hóa ra bị chàm. Em đi như chim về ngàn Để rơi một cánh hoa tan nát chiều. Tôi đi tìm một tình yêu Trên dòng sông chứa rất nhiều ban mai. Tôi đi trên dòng sông gai Lốt chân chim đậu trên vai thành hồ. Không em từ bấy đến giờ Bàn tay vẫn héo như cờ chịu tang. CẦU GẪY MỚI PHẢI ĐI ĐÒ Cầu gẫy mới phải đi đò Thế nên gặp gió thổi cho rét lòng. Con đò nửa mặt trăng cong Chênh vênh trên một dòng sông lở bồi. Mái chèo cứ nhẹ thế thôi Không là đứt ruột gan tôi bây giờ. Mái chèo trên sóng làm thơ Đỡ cho cánh vạc bơ vơ xuống dòng. Chốc nữa thế nào cũng giông Sang đò tôi đến giữa đồng là mưa. ĐỜI TÔI I Tôi vừa lo được miếng cơm Thì mất tí lửa tí rơm gầy lò. Tôi vừa vượt bão mưa to Chân đã phải lội đi mò sông sâu. II Mải mê tính chuyện không đâu Qua sông đã gẫy nhịp cầu chẳng lo. Bòn mãi được mấy sợi tơ Giăng ra bao kẻ đã vơ vào lòng. Bây giờ còn có ai mong Mà người mượn gió bẻ cong trăng ngà. III Đời tôi tan nát bơ vơ Nhớ thương là đợi còn chờ là yêu. Đời tôi như một con diều Đứt dây để trống cả chiều ngẩn ngơ. VI Đời tôi mưa nắng ở đâu Bây giờ vuốt gió trên đầu tóc rơi. Đời tôi tình rách tả tơi Bây giờ nhặt mảnh sao rơi vá vào. Đời tôi giầu ở chiêm bao Bây giờ ngồi hút thuốc lào với trăng. ĐƯỜNG ĐI I Đường đi to nhỏ đường dài Thẳm sâu xuống biển lai rai lên đèo. Có gì không để tôi theo Cả đời bạc tóc vẫn nghèo xác xơ. Có gì không để tôi chờ Đời người được mấy giấc mơ đã tàn. Bao nhiêu hy vọng cũng tan Mà sao vàng ở trong than vẫn ngời. Bao nhiêu cái mặt con người Đánh nhau mũ áo tả tơi vẫn còn. Bảo rằng phía trước là son Tôi đi đến hết đường mòn lại không II Cứ đi theo vết bùn nhơ Bao giờ qua những bến bờ thương đau. Bảo rằng khổ trước sướng sau Mà trăm năm vẫn thấy nhau bọt bèo. III Bao nhiêu là nỗi đau qua Gom vào thành những phù sa cho người. Bao nhiêu là giọt mắt rơi Làm mưa chứ chẳng làm trời nổi giông Bàn chân đã xéo lên chông Máu chảy không sợ thì không sợ gì. ĐÀN TÌ BÀ BỎ QUÊN [Kiến Thức Ngày Nay số 133 ngày 1.3.1994, trang 80.] Bỏ quên thì cứ bỏ quên Đàn tì bà đó cái tên vẫn còn. Dây một gảy khúc chon von Dây hai gảy khúc trăng tròn ngắm hoa. Dây ba gảy lúc người ta Đói cơm rách áo vẫn là của nhau Dây tư gảy khúc buồn đau Nhắc ai còn nhớ tới câu hẹn hò Bốn dây thành một con đò Chở tôi tới giữa đôi bờ Trương Chi. BÂY GIỜ [Tuổi Trẻ Xuân Quí Mùi] I Bây giờ không thấy Thị Mầu Nhưng con mắt ấy còn lâu mới già. Mỗi lần cây cải nở hoa Thì tôi lại nhớ người ta chưa về. Mỗi lần cỏ dại trên đê Chim ngói đi thả bùa mê khắp đồng. Bây giờ em đi lấy chồng Tôi giờ về lại bên sông tìm mình. II Bao nhiêu là thứ bùa mê Cũng không bằng được nhà quê của mình. Câu thơ nấp ở sân đình Nhuộm trăng trăng sáng, nhuộm tình tình đau. Nhuộm buồn những hạt mưa mau Thành sao nở trắng vuờn cau trước nhà. Nhuộm hương của các loài hoa Thành mơn mởn tóc đuôi gà cho em. CÂU CA MẸ HÁT NHƯ ĐÙA Chẳng mong thì bão cũng đi Chẳng chờ thì nắng đương thì vẫn sang. Đất nâu tưởng đã cũ càng Tiếng chim trong bụi tre làng cứ non. Có đi trên quãng đường mòn Mới tin rùa tháp vẫn còn linh thiêng. Mỗi người có một cõi riêng Cũng như tiếng trống tiếng chiêng hội mùa. Câu ca mẹ hát như đùa Mà làn nước mặn đồng chua đổi đời. Đồng Đức Bốn [Nhân Dân điện tử 15 tháng Ba 2003] Đồng Đức Bốn sinh năm 1948 ?" quê ở An Hải, Hải Phòng. Tác phẩm thơ Con ngựa trắng và rừng quả đắng (NXB Văn Học); Chăn trâu đốt lửa (NXB Lao Động) Đàn buồn lại mắc dây oan (NXB Hội Nhà Văn); Ngắm quả gai rừng (NXB Lao Động). Nguồn: thuvien-ebook.com & http://henryexperts.blogspot.com/