1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ đương đại- một góc nhìn

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi 2910, 29/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. _vutuananh_

    _vutuananh_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ tui phải cải tổ lại cái đầu của tôi khi đọc những dòng trên của quý bạn .Như đã hứa với cậu (2910) mày , hôm nay tui nhiều thời gian vừa cắn , vừa mổ mấy thằng thơ đương bị đại này .Cho tôi nói trước về cái phần nhạc của đích danh PNH , nó là nhạc gì ? có giống những thứ nhạc mà ta vẫn từng được nghe không ? Xin thưa rằng là có đấy , nó là nhạc nồi soong nhôm và giá rổ nhựa , cái thứ nhạc mà tôi cho hẳn nó là thứ nhạc nội trợ nặn mùi mắm muối hành mỡ , ăn thì ngon nhưng tuỳ khẩu vị mỗi thằng khách mời của ngôn ngữ .
    Nó thiếu thần chữ ? Cái này thì bậy nhất rồi , cái thần chữ là do mỗi thằng khách thơ cảm nhận không thể nói là nó thiều thần cũng như thiếu rung cảm , tất nhiên với quý bạn nhiều học , kinh qua từng trải trong đống ngôn từ Việt thì thấy nó thiếu thần còn với những thằng chí ít ít học , ít va chạm như tui thì thấy nó có thần lắm : Thần đấy là thần gì ? Xin thưa thần ấy là thần của thứ ngôn ngữ thần kinh bất thường luôn đảo đưa , luôn mơ hồ trước thực tế của lãng mạn ( PNH có cái thật cũng rất chi là thường , tất nhiên là đời rồi ), PNH thiếu hẳn sự mượt mà , đong đẩy của những vần điệu thường thấy ( thế nó mới đương bị cái đại ) chứ không niêm luật như một mớ nhạc ngôn ngữ cũ rích mòn sáo , tôi nghĩ PNH có những góc khám phá rất mới về hình tượng chữ , chạm khắc được cái thực tế hiển nhiên của cuộc sống đương đại ( Chứng mình nhờ cậu (2910) mày kiếm hộ để tớ gõ cho nhanh )
    Mà thôi bỏ ********* qua cái thằng thơ PNH đi , bây giờ cà thẳng cẳng với 2910 về cái thằng thơ của Lê Đạt .
    Tớ biết đằng ấy vẫn khoái tử với cái bóng chữ của lão Lê Đạt , nhưng xin phép cho tớ được nói thẳng khi đọc LĐ tớ đã đeck chịu nổi cái kiểu móng họng thế gian , gán ghép giữa người và vật của hắn ( phần trước tớ nói mình cảm nhận riêng á ) đấy chính là chỗ mình nhìn thấy từ LĐ , hắn coi thường cái sự người mà tạo hoá ban phát cho loài đi hai chân ( hắn - là cái thằng Thơ chứ không phải nói đến con người LĐ nhà cậu mày )phải nói chữ thơ của LĐ quá ư lập chập , dù chí ít cũng có những ý thơ thôi rồi Lượm ơi , nhưng không hẳn vì thế mà không dám nói đến cái tư tưởng mà LĐ chuyển tải trong thằng thơ của ông ấy : Nó sặc mùi bất mãn với ngôn ngữ , từ đó nảy sinh sự bất mãn không tưởng vào cuộc sống dưới một cơ chế hơi bị thoáng mà Đảng và nhà nước ta đang cố gắng mang lại cho cái mà gọi là vì dân . Ông ấy đã huyễn hoặc vào một thế giới không biên giới , một thế giới thống nhất trong đa chiều văn hoá , đa chiều trong nhận , cảm , thẩm thấu ( lại ngoài chữ ) ý tưởng .
    Để gõ tiếp cái đương bị đại cho tôi xin nói trước tôi không dẫn chứng thằng thơ ra đây , vì đã mang tiếng là yêu và thích Văn thơ thì phải chịu khó đọc , tự tìm lấy dẫn chứng từ những ý kiến thì mùi mẫm và kích thích tìm hiểu hơn .Thế nhé !
    Thơ đương bị đại khác truyền thống ở chỗ nào ?
    Có lẽ nhìn nhận một cách khách quan nhất con người đương đại bây giờ thường muốn hiểu cái gì đó nhanh hơn , mỳ ăn liền hơn , không có thời gian nhiều để chìm trong những sự kiện ngôn ngữ ẩn nghĩa , không muốn mình bỏ thời gian nhiều cho cái việc là phân tích và mổ xẻ những cái mà người ta đưa ra một cách bóng gió và chắc chắn người đương đại không muốn màn màn trong những câu thơ mình lẩm nhẩm nó êm xuôi , trơn nhãy những vần luật thiếu tính léo lắt , thiếu không khí gấp gáp , thiếu sự giật cục , dậm dật , lủng lẻng như thằng thơ đương đại : Tớ chưa nói về cái khác thì phải : Thơ đương bị đại nó trần trụi hơn , cả trong biểu cảm cảm xúc nội tâm đến hướng ngoại sinh , nó chìa ra cho người ta nhìn thấy ngay , nó hứng hơn ( Mặc dù thể loại hứng đã có từ rất lâu trước đó trong dòng thơ truyền thống của Á đông ) , nó tung hê mọi mắc mứ , mọi suy tưởng , nó duy lý đến loã thể bản chất thực của cuộc sống . ( 2910 - tìm hộ mấy cái này ) Vậy người ta nhìn thấy cái ẩn sâu trong thơ đương đại là gì ? phải chăng là nhìn thấy cái tôi quần quại hơn , thấy cái tôi nhức buốt hơn trong những thứ tưởng chừng như xác chữ , cạn bã chữ ấy từ những tác giả viết cho ngày hôm nay , cho ngay tức thì cái cảm nhận của mình về thế giới cảm xúc , mở hơn , thông thoáng hơn , không biên giới hơn ? Phải chăng đấy chính là nhịp sống ?
    Mỗi người một cách nhìn nhận về Thơ , tôi cũng như tất cả quý bạn thích thơ , nhưng cũng không muốn và chưa bao giờ có ý định mình tạo được một tiếng nói chung về riêng nhất thằng thơ mà 2910 đề cập đến .
    Tôi nói ngoài chút nhé ?
    Có thằng nó bảo , tưởng bác là còn có tý người hoá ra nửa người nửa vật , thế thì bác thơ văn làm cái quái gì nữa ?
    Bây giờ nói về một cái quái gì nữa nhé ?
    Thơ đương đại , văn đương đại , con người đương đại liệu có khác chất giữa biểu cảm và năng lực bản thể không ?
    Ta đang là gì ? phải chăng là loài động vật có chút duy lý về đạo sinh diệt ?
    Ta đang làm gì có phải là xả hơi cuộc sống hay khoe cái tôi của mình cho thiên hạ thấy ?
    Theo tớ được biết văn thơ chính gốc , đúng bản chất nhất ( và tất cả những môn hình nghệ thuật biểu diễn của cuộc sống khác ) là xả mình , thoả mãn niềm đam mê mình , thèm khát trải bày cái nội tâm , duy lý của mình , chứ không phải là khoe ra để nhận một lời khen . Thằng nào khen đấy mới là một thằng ngu , không dám nói lời thẳng thật của mình trước con người , thiển cận chỉ nhìn văn thơ ( và những thứ khác ) chứ không dám nhìn nhận về con người , những thằng như thế thường thiểu năng trong tư duy , thiếu nhạy cảm với cuộc sống , và chìm đắm trong bức vẽ tự mình bôi màu đẹp đẽ rồi tự mình thả mình trong đó , rồi cũng chết chìm luôn trong cái hạn hẹp suy tưởng mà vốn rất phong phú khi tạo hoá ban phát cho con người .Không dám nhìn nhận về con người là những gì các ông phê bình lý luận thơ đương bị đại hiện nay mắc phải : Nó không phải là thứ ngôn ngữ thuần tuý của thơ nữa mà nó là thứ tiếng nói của con người , mang bản chất con người , đừng ấn tượng trước bất cứ một mạch thơ nào của tác giả nào , đừng khen đẹp trước một nhịp điệu nào của mấy ông đương bị đại và cũng đừng chê gì đấy đại khái nó không phải là thơ , nó thiếu .... nó .... nhiều thứ nữa , bởi vì sao ? tất cả sẽ không thể cặn kẽ hay rõ ràng trước cuộc đời của một con người , trước một khoảng khắc nào đấy của một cá thể sống cùng loài . Đấy là tiếng riêng của cuộc sống họ , tiếng gọi là thơ trong lòng họ và không ai có thể phủ nhận hoặc giả khẳng định hộ họ .
    Em Hà gì đấy hôm trước có nói là TA tớ không rõ ràng khi nhận định thơ ( chắc là thiếu dẫn chứng ) tất nhiên chẳng cần em í phải hiểu tớ nói gì rồi , vì nếu em hiểu thì em ấy đã không như bây giờ : Cố tạo cái già mà người khác đang rất không muốn . Một cái u ,sạn trong người trẻ thường dễ dẫn đến di căn và mãn tính . Đừng cố gắng thể hiện mình trong những thứ tào lao của cuộc sống mà nghĩ đơn giản nó là một trò giải trí để mình thư giãn . Tớ đang rất tào lao , và ngay lập tức có thể trả lời những ý khác thí dụ là đi bình thử một bài thơ mà 2910 đưa ra ( Theo tớ nó chẳng đương đại tẹo nào vì làm gì có đương đại , khoảng khắc này là của quá khứ , nếu ta không chớp nhanh lấy nó )
    Hji` ! có lẽ toàn đứa sống gấp mới chơi trò đương bị đại . Chẹp....chẹp.... ********* chứ sao bây giờ nhiễm bệnh máu thơ của cậu (2910)mày . Chết quá !
    Được _vutuananh_ sửa chữa / chuyển vào 11:22 ngày 07/11/2004
  2. _vutuananh_

    _vutuananh_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0
    Nói ngắn ngọn thôi nhé : PNH đang tìm lại quá khứ và mong đợi một cái mới hơn , mở hơn , dễ thở hơn từ mảnh đất bên kia cuộc sống mình được sinh ra và lớn lên , rồi bỏ đi giờ muốn quay trở lại . Không ai từ chối anh ấy quay lại cả , không người mẹ nào đóng cửa lòng mình đón những đứa con bỏ xa trở lại .
    PNH đang từ vò vầy mình trong những thứ được nhìn thấy trước kia ( Bây giờ khác nhiều rồi ) . còn những chi tiết vụn vặt có lẽ lên bỏ qua , PNH hình như đang phân vân không biết bây giờ có bị mị muội như trước nữa không ? Khác nhiều rồi bố cháu ạ , cứ nghĩ nó xấu thì xấu , mà tốt đầy ra đấy , về quê chơi được rồi , không ai thả tròng bắt bóng đâu .....
    ********* , mình đọc ông ấy thế này hoá ra là bóp méo thơ mấy ... khịa... khịa.....!Ý cậu (2910) mày thế nào ?
  3. 0808

    0808 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/10/2004
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    cái giọng của bác VAT này nghe sao đẩm mùi NC thế không biết.
    Mà nè tui thì dốt đặc nhưng có tính hay đua đòi, sum xoe con chử. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tìm tới tìm lui cũng không tài nào hiểu được thế nào thì gọi là thơ!!!!!! vậy nếu bác nào biết thì xin định nghĩa giùm thằng tui hiểu thế nào là thơ nhé! cảm ơn!
  4. _vutuananh_

    _vutuananh_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0
    Nước Cống ??? đúng lắm ,chỉ được cái nói đúng là không ai bằng : Nước Cống lắm ! ahhaahahahahahhahh.....>>!
    Trước sau gì cũng phải xả , xả trước thì hơn : Những thằng đại loại như tớ bần cha nó cùng xã hội rồi , nỏ mồm nói về cái chữ nghĩa thế thôi chứ thiệt tình trong con người chẳng có gì , trống hếch , trống hoác biết gì đâu mà đú . hịa.....hịa ... Vuông góc nhé , tớ cảm ơn vì đằng ấy ngửi thấy mùi Nước Cống chứ nhiều thằng khác ngửi tớ toàn thấy mùi nhà vệ sinh công cộng lâu ngày thiếu nước . Khịa ...... con bà nhà dằng ấy chứ toàn đánh lạc hướng , nói đi chứ về cái đương bị đại ấy :
    Có tý men chiều Đồng Lâu rồi nói tiếp nhé , thằng nào không ngửi được bịt cha nó mắt vào đừng nhìn chữ tớ gõ làm gì :
    Đương đại ? Đang địa ? khốn nạn đấy là cái mà tớ đang nhìn thấy từ tất cả những thằng thơ đang cố gắng Đương Bị Đại ( nhấn mạnh cái cho nó vui ) chúng nó ( thằng thơ ấy ) đang tìm đến cái diệt mà cuộc sống vốn hơi bị tạm thời , chúng nó không đọc lại những gì chúng nó viết , xả mình hết lòng cho thơ và chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm trước những trình diễn ngôn ngữ mà mình đã viết : Mới là mới ở chỗ mặc con bà ai hiểu thì tốt , không ai hiểu càng tốt , trình diễn một vốc xác chữ để xả cái tâm trạng ngay lập tức ......rồi thôi luôn ( sống thế cho nó thoáng )
    Mà cậu (2910)mày hẹn rồi lặn một hơi không thấy đâu ? vất cha cái đương đại này đi nhé để tớ làm cái: hội chứng cái gì cũng thành thơ Con người đương đại sống bằng tiền , duy lý bằng vật chất mà cũng lãng mạn phết . Nhạc nhảy trong lòng là thứ nhạc câm hẳn với lòng : Không bao giờ thành tiếng dù nó là tiếng đập bát , đập chén đi chăng nữa . Đánh bạc một lần với đời biết ngay mình còn nhiều thứ chưa làm và tất nhiên còn dài dài hối tiếc ?
  5. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    Cái ông bạn này thật là... Chẳng biết gì mà cũng cứ thích nói nhiều !
    Đọc bài của ông bạn mệt quá, ko phải mệt vì viết tràng giang đại hải mà không có dẫn chứng, mệt vì vừa đọc vừa phải sắp xếp lại những thứ mà ông bạn định nói, có điều sắp hoài cũng thấy ko ăn thua. Ngay trong 1 đoạn thôi cũng đã mâu thuẫn đầy ra rồi !
    Tại sao lại phải "cố làm cho mình già" nhỉ ? Đâu có ai ngu thế ! Bản thân mình như thế nào, suy nghĩ và cảm nhận như thế nào thì mình cứ viết thế ấy thôi. Sống lâu đâu phải là điều quan trọng, quan trọng là sống nhiều. Ít tuổi đâu phải là không có quyền có 1 quá khứ. Có khối tay sống đến 50 tuổi mà nhìn lại cả cuộc đời chẳng có gì đáng nói (hoặc là không đủ tài để nói).
    Tôi có ý kiến, đó là mỗi khi ông bạn định nói gì, thì chỉ nên nói về 1 ý thôi. Đừng tham lam viết nhiều, cũng đừng sợ người ta không hiểu mình nói gì mà sa vào diễn giải lằng nhằng không minh bạch.
    Thế nhé.
  6. _vutuananh_

    _vutuananh_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0
    Thế à ?
    Hay nhỉ ! anh mày bảo là anh chẳng biết tý cóc khô rồi còn gì ?Tào lao cho vui , em bịt mắt lại chẳng hạn ai bảo em mù đâu kia chứ ?
    Lạ thật ?
    Cuộc sống ai mà chẳng mâu thuẫn đầy mình , chứ không mâu thuẫn đời nó cứ vùt vụt ngon lành trôi qua thì chán mớ đời ra ( ********* chứ chẳng thằng nào dám vỗ ngực là tao không mâu thuẫn , tao ngon lành trong sống cả ). Em Hà nhà ta Huyễn hoặc mình trong một cái cuộc sống tuyệt đối mất rồi .
    Ơ ....?
    Em ngu hay khôn kệ em chứ ai động chạm gì vào thần kinh cảm giác của em đâu ?Em lại trách mấy thằng thường thường trong cuộc sống rồi , bọn nó an phận thủ thường chấp làm gì ? em chấp thế người ta khinh cho , một cái nhà nhớn như em mà đi chấp với những thằng cóc có tý nhà nào thế ? ( anh mày nói em đấy )
    Lạ quá ?
    nói một tý hay nói nhiều liên quan quái gì đến việc tìm hiểu xem Đương bị Đại nó ra răng ?
    Em cấm được anh mày hay dạy anh mày phải biết nói gì ấy trên diễn đàn là cớ làm sao ?
    Thề nhé : Có thằng ngửi mùi đương bị đại thấy vãi tè ra muốn kìm chế lại mà không dám hé răng nói câu nào mới là thằng nhụt cha nó nhuệ sống . Tất nhiên anh mày khác , sống là cái thá gì mới xả tào lao cho bà con đá đưa ( hoặc chửi cũng được ) cho đời nó bớt nếp nhăn- Câu xanh xanh này vay tạm em sutsit bên box văn , nhá !
    Khỉ thật ! cậu (2910) mày ơi ! có định để bùng phát nữa cho đời nó tươi không ? nhắn cái để tớ giải sờ quyết cái vụ đọc thơ , để tớ bóp méo thơ cho nó vui ? hahahahaahhahah.....!
    Chắc là khùng cả lũ ! Thật đấy ! không tin ới cái thử xem tớ chỉ cái khùng ấy ra ngay tức thì ?
  7. 2910

    2910 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2004
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Khi`. Thật là một nền dân chủ bung bét.
    Ntchin! Không có lời lẽ nào thô bỉ mà lại có đẳng cấp cả. Tôi không bao giờ chấp nhận những giọng quá khích ở đây. Các bạn nên quan tâm đến thơ hơn là những cuộc tranh luận. Hãy thử quan tâm đến chính tình cảm của bạn hơn là tìm cách phân tích, đánh giá hay gây gổ với người khác. Nếu những tình cảm trong bài thơ không đồng vọng với tâm hồn bạn thì bỏ qua đi, tìm một hình thức khác vui vẻ hơn. Đừng nghĩ rằng cách chửi rủa hay cố tình xúc phạm tới người khác là cách đối thoại tử tế. Chúng tôi sẽ từ chối tiếp chuyện với những người không cùng một văn hoá chữ.
    Hiện đến bây giờ mà bác Vú ta vẫn mang cách nhìn rất cũ về chính trị. Anh vẫn tưởng rằng người viết hải ngoại đang chống đối Đảng hay nhà nước nhưng lại rất khoái có cơ hội được trở về chăng? Xin lỗi anh. Họ không cần phải làm bộ nếu họ không muốn. Chính Phan Nhiên Hạo cũng nói một câu đại ý: nếu tôi trở về Việt Nam, chắc tôi sẽ là một anh thi sĩ vỉa hè Sài Gòn và ngồi mơ tới giải Nobel. Đã có một sự chấp nhận là người Việt kiều và tạo dựng một giá trị trên chính tâm thế đó. Những ám ảnh về chiến tranh, về xung đột chính trị mờ nhạt từ lâu rồi và không ai còn quan tâm đến những sự chọc ngoáy chống đối vớ vẩn nữa. Ít ra, nó không còn là mốt. Cách anh nhìn nhận thơ Phan Nhiên Hạo là sai lầm, chúng tôi không đọc thơ bằng con mắt chính trị hay lý tính. Chúng tôi đọc là để tẩy rửa tâm hồn mình khỏi những lời nói khả dĩ làm hèn kém con người đi. Những lời nói của anh không có giá trị với nhận thức của tôi. Vì vậy, rất xin lỗi nếu anh cứ gõ mà chúng tôi cứ không đọc.
    Tôi sẽ cố gắng từ mai, mỗi ngày post một ít thi phẩm của các thi nhân đã nêu tên ở trang 1. Trừ thứ Bảy và Chủ Nhật, tôi sẽ nghỉ ngơi và bạn bè chút. Những ý kiến nào xen vào giữa giọng thơ các vị ấy mà không vui vẻ j`. Tôi có quyền lờ tịt đi. Nhỉ. Bạn nào thực sự quan tâm đến thơ, xin chuẩn bị trước để cùng góp vui với tôi. Cảm ơn.
  8. _vutuananh_

    _vutuananh_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0
    Thôi được cải tổ lại cái đầu mình thêm lần nữa vậy , không bóp nó thành hình e lip nữa . Hji` ! Tớ nói thêm nhé : Tớ luôn là thằng sai lầm . Chắc chắn và mãi sẽ thế , khì ... thế mới có chuyện để nói chứ .
    Rồi ! Báo cáo , chuẩn bị đã xong , khơi tiếp một góc khác đi , chơi cho nó thoải mái .
  9. 2910

    2910 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2004
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Lãng Thanh (sinh ngày 01/07/1977 tại Hiền Quan, Tam Nông, Phú Thọ. Mất ngày 20/07/2002)
    Tập thơ duy nhất xuất bản: Hoa (2003).
    *
    Tôi nhớ ngày hôm đó đâu như tiết trời cuối hạ mưa phùn lép nhép ẩm ướt, tôi tìm đến một người bạn của Lãng Thanh trong nhóm Chí Tâm, để tìm một tập thơ của anh mà tôi nghe nói đến trên báo. Ngồi nghe những lời buồn về cái chết của một tâm hồn mới chớm bước vào thi ca, sao tôi thấy nặng nề quá thể. Hai cha con nhà thơ bị một con nghiện đuổi đâm, họ không chống cự nổi và dường như cũng không có ý định kháng cự? Ôi nhà thơ mà đến một bông hoa cũng có thể quất cho phát khóc, làm sao anh đủ sức để đối chọi với thực tế xã hội? Thơ, cái linh tiếng của những gì run rẩy và mềm yếu nhất trong tâm hồn con người mới nhỏ bé và yếu đuối làm sao trước cuộc sống. Chưa bao giờ tôi thấy day dứt trong mình về số phận của thi ca đến thế?
    Cầm trên tay tập ?oHoa?? tôi biết phải nói gì với người đã khuất? Linh hồn nhà thơ dường như vẫn lẩn quất đâu đây tuyệt vọng đòi mong chỉnh sửa nữa, chỉnh sửa mãi tập thơ của một đời. Lãng Thanh đã có ý muốn rất lạ rằng cả đời anh sẽ chỉ một tập thơ duy nhất, và mỗi lần in lại đem chỉnh sửa và hoàn thiện mãi lên. Tôi nhớ tới Stephan Mallarmé cả đời cũng chỉ gọt rũa một tập thơ, Walt Whitman chỉ bổ sung và thêm nhánh cho tập rậm rạp duy nhất Lá cỏ của mình. Nếu như anh còn sống? nhưng đó là một ước mơ chua xót quá? Chúng ta đã mất đi một thi nhân nặng tình chữ? Những con chữ mồ côi như còn đang ào ào chạy náo loạn bên trên trang giấy trắng của tập thơ mỏng còn lại này?
    Tôi chưa từng gặp một tâm hồn nào nhạy cảm đến đa cảm thế và tâm hồn đó đòi hỏi được thẩm thấu cuộc sống tới mức đau đớn bởi yêu thương, đến mức một bông hoa đẹp cũng có thể quất thi nhân một nỗi đau thể xác.
    ?oNhưng những bông hoa đánh con đau quá,
    con trở về băng máu đầy tay?

    Chưa bao giờ tâm hồn con người lại phơi mở trực diện trước cuộc sống đến thế. Cả con tim như đập nhịp giữa bó hoa cuộc đời. Trọn linh hồn, thể xác ôm lấy cuộc sống đã hóa thành một cái tôi thứ hai:
    ?oMột chiếc lá đỏ mặt, một chiếc lá lên gân
    Sắc mùa thu ấm hơn màu tình ái?
    ?oTôi muốn làm con sông chia hai bờ thương
    Lại muốn làm con sông nối hai đầu nhớ?

    Lãng Thanh đã kiên quyết đòi được sống trọn cuộc sống, không lý thuyết, không bế tắc câu chữ, không tôn giáo, chủ nghĩa chút nào:
    ?oCái chết là một cám dỗ nhưng cuộc sống lại là nhiều cám dỗ?
    (Hai mốt tuổi)
    Anh đã sống trọn trong nền văn hóa Đông Tây để vẫn mang nguyên cái nhìn cách cảm cũ chưa được tiêu hoá hết vào đời sống:
    ?Người ta bảo mắt em là mặt trời đen
    Ứ hự, ứ hự, ứ hự? thuyền quyên??

    hay
    ?oEm đến chiều nao cong như nguyệt?
    nhưng cái nhìn nhiều lúc đã nhìn được sự vật như chính nó là
    ?oTượng đá, thô, như tượng đá
    Mây trắng, trắng, như mây trắng
    Mây trắng, trắng, như mây trắng?

    Thưa anh Lãng Thanh, còn nhiều điều muốn nói nữa? nhưng điều đó vô nghĩa quá, những con chữ bơ vơ này rồi sẽ phải tự tìm lấy đường sống của nó, nó sẽ mãi ám ảnh tôi về cái âm khí nặng nề của một linh hồn buồn tủi phải xa lìa cõi sống này. Cuộc sống khốn khó nhưng đầy quấn luấn?
    ?oVề bên anh khi đã chết rồi sao??
    Về với em khi đã chết rồi sao hỡi thi nhân Lãng Thanh?
  10. 2910

    2910 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2004
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    THặ TRặỏằsC TUỏằ"I 21 (trưch)
    I
    Em 'ỏằông tĂch bỏĂch cuỏằTc sỏằ'ngõ?Ư
    Bài thặĂ tôi viỏt
    Không ngoài hai chưn chỏằ cĂi buỏằ"n tỏằ vô nghâa này
    õ?Ư
    sỏằ vâ 'ỏĂi cỏằĐa cỏằ
    sỏằ vâ 'ỏĂi cỏằĐa thặĂ
    Vô nghâa nhặ mỏằTt chỏằ cĂi lỏằ>n.
    II
    Không bên hàng cÂy, cÂy 'ỏạp; không bên bỏằ suỏằ'i, suỏằ'i 'ỏạp;
    Không hò hỏạn, không bÂng khuÂng;
    Không hò hỏạn, không bÂng khuÂng;
    Không lỏằi khen cho 'ôi môi
    - Là tơnh yêu cỏằĐa em
    õ?ƯCỏằĐa tặỏằÊng khoỏÊ thÂnõ?Ư cỏằĐa ngỏằn lỏằưa trong tranh
    õ?ƯCỏằĐa giỏƠc chiêm bao thoang thoỏÊng hặặĂng nhài
    õ?ƯCỏằĐa 'ỏƠtõ?Ư cỏằĐa tôiõ?Ư cỏằĐa hoa băoõ?Ư
    - Là tơnh yêu cỏằĐa em
    Không vỏằĂ, nặỏằ>c mỏt không vỏằĂ, không long lanh, không mỏãn;
    Không xỏƠu hỏằ., không nỏằƠ hôn, hôn 'ỏạp; không lỏ** lỏằĂ, lỏ** lỏằĂ 'ỏạp;
    Và không lỏĐn thỏằâ haiõ?Ư không lỏĐn thỏằâ baõ?Ư
    - Là tơnh yêu cỏằĐa em
    õ?Ư CỏằĐa ngặỏằi nghăoõ?Ư cỏằĐa ni côõ?Ư cỏằĐa nô lỏằ?, thiên thỏĐnõ?Ư
    õ?Ư CỏằĐa tranh tânh vỏưtõ?Ư
    - Là cỏằĐa em, cỏằĐa em
    CỏằĐa em, cĂ tưnh anh
    CỏằĐa em, cĂ tưnh cỏằĐa hoa hỏằ"ngõ?Ư
    Không thỏằi trang, không khiêu vâ; Chào gót chÂn em!
    Không thỏ** thơ; Kỏằã niỏằ?m? Không! Không cô 'ặĂn; không giỏằƠc giÊ
    - Là tơnh yêu cỏằĐa em
    HặĂi ỏƠm cỏằĐa trỏằi xuÂn là hặĂi ỏƠm cỏằĐa em,
    Màu 'ỏằ cỏằĐa rặỏằÊu nỏằ"ng là màu mĂi tóc em,
    õ?Ư CỏằĐa hàng cÂy, cÂy 'ỏạp; cỏằĐa dòng suỏằ'i, suỏằ'i 'ỏạpõ?Ư
    - Là cỏằĐa em, cỏằĐa em
    Không tơm cành lỏằTc vỏằôngõ?Ư không 'ỏn Angkorõ?Ư không nghe tiỏng khócõ?Ư
    Không run mơnh theo chiỏc lĂ; không lỏĂnh lỏẵo nhặ pha lêõ?Ư
    - Là tơnh yêu cỏằĐa em
    õ?Ư
    IV
    Em 'ỏn bàng hoàng nhặ cặĂn sỏằ't
    Bỏằ-ng môi tôi bỏƠt lỏằc
    NỏằƠ hôn ặĂi ngặỏằi khoĂ cỏÊ linh hỏằ"n
    Em 'ỏn bỏƠt ngỏằ nhặ dao sỏc
    Không 'ạa tỏằa nhỏằng vỏt thặặĂng
    BỏằYi gai hoa lỏãng chĂn chặỏằng
    Em 'ỏn vạng vỏng nhặ tặĂ rỏằ'i
    Tơm nhau xa 'ỏn không ngỏằ
    Trói tim anh rỏằ"i em lỏĂi làm ngặĂ
    Em 'ỏn lao 'ao nhặ gió
    Ngày xanh là nghâa thỏ nào
    Vỏằ bên anh khi 'Ê chỏt rỏằ"i sao.
    õ?Ư
    VII
    Tơnh yêu ra 'ỏằi trên lặu vỏằc cỏằĐa dòng sông nặỏằ>c mỏt
    Nỏu là em, tôi không cỏĐn bfn khofn, tôi yêu tôi 'ỏm say và mÊnh liỏằ?t
    Tôi hiỏằfu sỏằ chÂn thành cỏằĐa tôi, cĂ tưnh cỏằĐa tôi và cỏÊm xúc cỏằĐa tôi
    LĂ thu! Nhặ lÊng quên hiỏằ?n vỏằ 'ỏằ sỏôm
    Hoàn hỏÊo cỏằĐa tÂm hỏằ"n là tơnh yêu
    Nỏu là em, tôi vỏôn ngỏằÊi ca tơnh yêu nhặng lo sỏằÊ
    Tơnh yêu càng hoàn hỏÊo thơ cỏĐn mỏằTt sai lỏ** cỏÊ tơnh yêu 'ỏằ. vỏằĂ
    LĂ thu! Nhỏằng lĂ vàng chỏằ 'ỏằÊi lao xao
    Không bông hoa nào vô hặặĂng nhặng 'ỏằ"ng thỏằi vô cỏÊm
    Nỏu là tôi, em có chỏằn tơnh yêu theo phong cĂch cỏằĐa loài hoa
    Không màu sỏc nào cỏằĐa nhỏằng bông hoa không 'ỏạp
    Ngoài trỏằi lĂ thu rặĂi! LĂ rặĂi vơ gió sao lĂ rặĂi vào giỏng!
    Nỏu bÂy giỏằ tôi giỏằ'ng nhặ em
    Tôi 'ỏằĐ sỏc 'ỏạp 'ỏằf yêu tôi,
    tôi 'ỏằĐ tơnh tĂo thỏƠu hiỏằfu tôi
    tôi 'ỏằĐ dâng cỏÊm 'ỏằf yêu tôiõ?Ư
    nhặng biỏt làm cĂch nào
    Đỏằf quyỏn râ 'ặỏằÊc tôi?
    õ?Ư
    25/08/1996
    THặ PHÁP
    Mỏạ ặĂi! Ngòi bút cỏằĐa con mỏằm dỏằm mai trỏằY dỏưy tim con mỏằc ỏằY 'ỏng Đông
    Nât cuỏằ"ng thỏÊo vỏằt nhặ mĂu, ngặng nhặ lỏằ?,
    Sóng bút 'iên cuỏằ"ng nặặĂng theo Ăng thặĂ
    CĂnh tay dỏằ<u dàng cỏằĐa thặĂ bao la nhặ biỏằfn mỏạ
    Điên cuỏằ"ng chỏằ bay, 'iên cuỏằ"ng chỏằ bay, 'iên cuỏằ"ng chỏằ bayõ?Ư
    Chỏằ phặặĂng mô ngỏưm hỏằ"n trong bóng nguyỏằ?t:
    õ?BỏĂch 'ỏĐu lÊng lẵ bỏĂch 'ỏĐu nhÂnõ?.
    03/01/2000
    Tôi còn muỏằ'n trưch dỏôn tiỏp nỏằa, nhặng có 'iỏằu gơ nhặ không phỏÊiõ?Ư hơnh nhặ tôi nên dỏằông lỏĂiõ?Ư
    BỏĂn nào có thỏằf, dỏằ<ch hỏằT tôi mỏằTt sỏằ' cÂu chỏằ HĂn và tiỏng PhĂp trong bài 'ặỏằÊc không? CỏÊm ặĂn.

Chia sẻ trang này