1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ HẬU HIỆN ĐẠI

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi blowjob, 09/12/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. A_Rose_Is_A_rose_

    A_Rose_Is_A_rose_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0

    Nguyễn Đạt
    Albert Camus viết ở Qui Nhơn
    Gió. Gió nổi khắp đồng cát. Căn nhà gỗ giữa đồng cát, vách ván rung rinh. Bãi minh mông sa mạc. Gió hay cát tôi không biết. Tù nhân tôi, gió hay cát cũng cầm bằng chết tới nơi.

    Những chữ viết giữa đồng cát ở Qui Nhơn. Albert Camus, đúng là ông ấy, cha của Meursault, lẽ nào tôi không nhớ, khi bãi cát dài suốt linh hồn (linh hồn có hay không, tôi chẳng biết), và gió thì chắc chắn là bất tận

    Tôi nhớ, ở Alger, ông Camus viết về gió. Le vent à Djémila. Và viết về cát. Le désert. Tuyệt đối không viết về nàng. Ở Qui Nhơn, ông Camus không viết về mấy thứ đó nữa. Duy về H và tình yêu, thì ông bảo: Nàng sản sinh ra tình yêu, cùng lúc, nàng sản sinh ra cát và gió.
  2. A_Rose_Is_A_rose_

    A_Rose_Is_A_rose_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0

    Nguyễn Đạt: Sinh năm 1945 tại Vĩnh Tường (Vĩnh Yên, Bắc Việt). Học đại học Văn khoa Sài Gòn vài năm. Đi lính hắc báo sư đoàn 1 hoả tuyến vài năm. Sau đó lang thang vùng cao nguyên Đơn Dương - Đà Lạt tới hôm nay.
    Đã in một tập thơ và hai tập truyện. Hiện viết truyện ngắn cho riêng báo mạng Tiền Vệ. Thỉnh thoảng làm thơ gửi báo in Khởi Hành.
    [​IMG]
  3. A_Rose_Is_A_rose_

    A_Rose_Is_A_rose_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0

    Nguyễn Đạt
    Tình yêu bất cứ lúc nào
    Chiều rớt xuống một vực đen. Tàu dừng ở ga nào cũng vậy. Tôi đeo một cục màu gì? Ông thầy bói nào cũng đoán màu đen. Tôi không cần học nghề thầy bói, vì tôi yêu. Máu đỏ cỡ nào, trái tim có thần chết ngự cũng phải đỏ thành đen. Thần chết bảo kê cho tình yêu, tôi quá biết chứ. Nhưng cứ yêu, nếu mày muốn làm một nhà thơ cho ra hồn du tử lê lết sình lầy, bằng không, cũng làm được câu thơ lừng danh về tình yêu xuân diệu: yêu là chết ở trong lòng 1 ít. Hành trang không cần gì nhiều, tôi đi botte-de-saut nhà binh từ thời Mỹ quốc viện trợ. Tàu dừng ở cố đô Huế, Clint Eastwood nở nụ cười rất đẹp, và tỉnh bơ nói: mày tiêu rồi!

    Nhưng tao đâu có tiêu, trái tim tao là một cục đen xì, sức mấy mà tiêu được. Tôi bước xuống sân ga. Cố đô Huế vẫn phỉnh phờ như thiên thu bất tận, tiếp dòng cổ kính của hoàng triều họ nguyễn-rã-mục, là kẻ lưu vong lạc lõng với nỗi-nhớ-vàng đối trọng nỗi-nhớ-bùn, và lá vàng mùa thu chết cứ thong thả mà rớt xuống những cuộc tình sầu. Tôi, nếu có phép thánh thần, sẵn sàng móc trái tim chọi vào bất cứ cửa kính nào cổ kính mấy ngàn năm. I am sorry! Đành làm gã thất tình đi dọc bờ sông Hương, buồn đái thấy mẹ, nhưng dù sao cũng nhường nhịn vì tấm bảng cấm đái bậy. Tôi vào một quán uống bia Huda, ở đây chắc chắn một trăm phần trăm có toa-lét.
    Giấc mơ kỳ lạ
    Tôi luôn luôn có giấc mơ kỳ lạ. Tất cả bọn họ thất học, tuy nhiên lại bội thực chữ. Tranh thủ, khẩn trương, họ luồn lách xe qua mọi ngả, vượt cả đèn đỏ ở mọi ngã ba ngã tư, tông vào bất cứ ai chạy ngược phía họ, trên con phố đã được hiến pháp ghi rõ đường hai chiều.

    Tới hội văn nghệ? hội nhà giáo? hội trí thức yêu nước? Họ không làm gì ở những hội đó và những hội tương tự, tuy nhiên họ rất quan trọng, không có họ thì sự băng hoại không thể câu kết thành bè thành đảng. Hiệu ứng nhà kính này tuy rất đáng kể, nhưng họ như nhiên, đúng như sự cần có của những bậc đạt đạo, chỉ thiền thiêm thiếp, vô ngôn khỏi nói. Rồi tất nhiên họ chỉ cho phép mình vui những thú thanh cao: họ bắn vịt trời, chỉ là loài ăn bám không khí, húy kỵ chạm vào cú vọ, kên kên, kể cả diều hâu, quạ nữa, đều thuộc dòng giống ưu việt. Họ ca ngợi không mệt mỏi những áng mây siêu thoát trên trời, những làn mưa tô điểm kinh thành cổ? Họ đích thực là những con người ưu tú về mọi mặt, nên dĩ nhiên họ có thẩm quyền, có giấy chứng nhận cấp quốc gia: kẻ nào đi ngược chiều chân lý, tất nhiên bị tông vào cho té ngã dập đầu chấn thương sọ não. Họ la thét vào mặt tôi: đáng đời mi, nếu mi không mang sọ não, mi đâu bị chấn thương, đây đâu phải lỗi của ta. Tiếng la thét làm tôi giật mình, tỉnh giấc mơ, mừng rỡ không bị tông té ngã dập đầu chấn thương sọ não. Tuy nhiên, không lâu sau giấc mơ kỳ lạ, tôi buồn kinh khủng vì mình vẫn vẹn toàn não bộ, và lẩm bẩm lời thơ của một bậc tu hành: tôi vẫn ăn và tôi vẫn thở, nhưng đến bao giờ tôi nói được những điều tôi (thật sự) ước mơ?
  4. A_Rose_Is_A_rose_

    A_Rose_Is_A_rose_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0

    Bình Võ
    Buổi sáng nhìn quê hương
    Mỗi buổi sáng tôi và lũ trẻ thức dậy thật sớm
    để nhìn quê hương
    Quê hương tôi buổi sáng mặt trời không dậy nổi
    Những đám mây đen
    Luôn thức trước mặt trời
    Lầm lũi trẻ con đến trường không có ánh mặt trời soi đường
    Khắp nơi nhiễm trùng vì những đám mây đen
    Da em, da chị úa đi vì thiếu chất D
    ..................
    Dự báo thời tiết:
    đây đó mưa dông
    vài nơi có vài chỗ có nắng
    nhưng mây đen vẫn dầy đặc
    đề nghị bà con không nên đi xa
    không nên đi khỏi nhà vì rất dễ có bão
    Lũ nhóc và chúng tôi mỗi sáng lại dậy thật sớm
    để nhìn quê hương...
  5. doc_vang

    doc_vang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/01/2006
    Bài viết:
    812
    Đã được thích:
    0
    Vu Vơ Một Chút Thôi
    Đọc thơ trẻ ngày nay
    Tôi thấy mình lạc hậu
    Phải chăng chứng bất lực
    Đang bành trướng hằng ngày ?
    Bất lực với sự thật
    Cùm trói bản thân mình
    Nên trào lưu thời thượng
    Là gào thét linh tinh
    Ôi thương sao con chữ
    Lộ thiên bản nhãn người
    Hỡi trái tim nghệ thuật
    Đặt đúng vị trí đời

    Tự nhận mình phóng khoáng , thoáng trong tư tưởng . Nhưng , bỗng dưng , chột dạ trước cái mà người ta gọi là Hậu Hiện Đại . Mặc dầu , tôi là một thanh niên trẻ . Hy vọng chỉ là một mảng nào thôi . Nghệ thuật không phải là cứ " cứng , nứng , *** , *** " . Nhớ hồi trung học thầy có dạy về " ẩn dụ " . Hãy biết khai thác cái hay của tranh biếm hoạ . Ý nhị mà thâm thuý Tồn hơn nhiều cái lộ liễu không đáng có . Sẽ chấp nhận nhưng ở một mức độ nào đó còn có cái gọi là nghệ thuật . Chứ a dua theo trào lưu thì rất sạn . Đọc thơ mà cứ ê hàm răng thì
  6. A_Rose_Is_A_rose_

    A_Rose_Is_A_rose_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0
  7. A_Rose_Is_A_rose_

    A_Rose_Is_A_rose_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0

    Khúc Duy
    Truyền thuyết máu tiết huyết thống khổ quá
    cha con
    ông cháu
    ta muôn
    làm đời
    nên mãi
    rượu say
    gạo thơ
    (Nhẫn) (Tâm)
    2 câu trên nói lên tinh thần truyền thống/huyết thống của dân tộc ta, cha ông/con cháu. Qua bao vất vả gian nan, đổ mồ hôi xương máu [Nhẫn] ông cha ta mới tìm được kĩ thuật lên men từ văn hóa lúa nước [rượu gạo] truyền đến đời nay [rượu đóng chai].
    Chúng ta là cháu con
    biết thưởng thức rượu gạo
    đã là có cái tim [Tâm]
    rượu thì đi với say, bằng
    chứng là uống rượu thì say
    gạo thì đi với thơ, bằng chứng là thơ
    càng lên chức
    gạo càng bao la
    ngày nào cũng mát xa
    (sướng ha sướng ha)
    Nhẫn đi đôi với Tâm mới hạp lẽ trời
    thơ rằng:
    đừng để Nhẫn ở
    một mình
    Tim [Tâm] ơi! Tim [Tâm] hỡi! Thiếp rình đi theo
  8. doc_vang

    doc_vang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/01/2006
    Bài viết:
    812
    Đã được thích:
    0
    Thưa , chủ nhân topic . Cái mà tôi viết tạm gọi là " thơ " trên kia , xin hãy "đặt đúng vị trí" ạ ! Có cần sự rõ ràng nào hơn nữa không ? Thiết nghĩ đã đủ rồi đấy chứ
    Đừng chấm bút vào thơ của tôi như thế . Kính !
  9. A_Rose_Is_A_rose_

    A_Rose_Is_A_rose_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0

    Khúc Duy, Sinh năm 1976 tại Đà Nẵng. Hiện nay kiếm sống bằng nghề nhiếp ảnh và cộng tác ảnh cho các báo tại Sải Gòn. Tác phẩm: Vòng tròn sáu mặt, Mở miệng. . . (in chung).
    [​IMG]
    "Tôi là kẻ không muốn làm thơ (cũng "***" biết thơ là cái quái gì), chỉ làm những điều cần thiết cho tôi (và cho cả ai thích thú hay không), phơi bày, đâm thọc, chửi bới, dơ dáy, bẩn thỉu, khoái chí, nhảm nhí, khoái lạc, vui đùa, tru tréo tiếng chó, mèo, heo, gà và đôi khi "người" trong đời sống đương đại này. Tôi "mở miệng" trần truồng."
  10. A_Rose_Is_A_rose_

    A_Rose_Is_A_rose_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2005
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0

    Khúc Duy
    Mất lửa
    Tôi trôi trong mảng đen
    cái chết nhìn tôi con thú săn nhỏ dãi
    nuốt không gian cũi sắt

    hàng vạn con muỗi bán tôi cho ánh sáng
    con rắn trong tôi đã không tự lột da và tiết nọc
    cắn đôi cánh trắng
    đập đồi máu thời tiền sử
    nhúng đêm đầu gáo dừa
    dưới háng, trên đầu trong khối động không tự chết _ vỡ ra

    ở ô sáng kia có những bàn tay đang đoạt không khí

    đã mất lửa
    ánh mắt và hành vi

    trong lãnh địa con dấu
    đất nhào con bọ
    đại bàng trong ***g kiếng
    và lũ mèo ngủ ngon
    Vòng vây lửa
    Một tiếng kêu rách háng bầu trời
    nhả lưỡi sáng bén nhọn liếm mặt hồ chảy
    úp thành dòng mật ruồi và ruồi

    rung lên trò chơi loài nhện

    nơi ấy gió dần nổi
    những con bọ hung nghinh chiến
    trong mùi thơm
    những mũi nhọn dâm chọt

    cái chết nhảy múa và đất hụt dần hụt dần
    tôi đang bay bằng những sợi dây giấu mặt
    trước những lỗ máu những con ong rỗng

    đây một khu vườn toàn dao
    và tiếng kêu loài bọt chết
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này