Thơ Hoàng Cầm (6 bài) Thèm Hoàng Cầm Tình cờ đâu triệu triệu năm Bỗng nằm bỗng thắm bỗng chằm hai thân Bỗng âm dương toát mình trần Để sinh chi chít mắt ngần chớp mi Để thành Em của huyền vi Âm vang khối sét cành si khuấy trời: Vở mây nắng lảy mưa rơi Vỡ em buông tóc trôi dài trăm năm Vỡ anh bừng tiếng kêu thầm Vòng mê nũng gối nguyệt cầm gọi đôi Khát hôm mai cháy không nguôi Nuột nà răng cắn tím môi nòi tình Đừng lên tiếng gợn anh linh Suối mê động cửa khép mình thương sao Ôm anh suốt đợt sóng trào Vẫn thèm nghén nghẹn cồn cào của chua. 1992 Lá Diêu Bông Hoàng Cầm Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng Chị thẩn thơ đi tìm Đồng chiều Cuống rạ Chị bảo Đứa nào tìm được Lá Diêu bông Từ nay ta gọi là chồng Hai ngày Em tìm thấy Lá Chị chau mày Đâu phải Lá Diêu bông Mùa đông sau Em tìm thấy Lá Chị lắc đầu trông nắng vãn bên sông Ngày cưới Chị Em tìm thấy Lá Chị cười xe chỉ ấm trôn kim Chị ba con Em tìm thấy Lá Xòe tay phủ mặt Chị không nhìn o0o Từ thuở ấy Em cầm chiếc Lá đi đầu non cuối bể Gió quê vi vút gọi Diêu bông hời... ...ới Diêu bông...! -- Rét 1959 Gọi Đôi Hoàng Cầm Cùng Em ngửa mặt lên xanh Lá thông kim tỏa đôi mình ươm gai Tê tê ngực nở bồi hồi Gió thơm tóc cuốn nắng cười Em chi Dưới kia sông chẳng quay đi Mười hai tuổi cũ biết gì Chị ơi Một con **** lửa đậu môi Hai nhành hoa lửa chia đôi tay cầm Ba tầng mây lửa trầm ngâm Bốn con chim lửa đậu nhầm cỏ hoang Trời quê Em vẫn thênh thang Chiều mê bến lịm bàng hoàng chớp đông. Em cầm lấy cõi mưa nhung Miên mang tơ óng xuôi vùng khe sâu Em ngồi đâu Chị đứng đâu Bỗng dưng hai đứa hai đầu hư không Em cầm được cõi mưa nhung Mờ chênh gối Chị đôi dòng vu vơ Em chìm chưa ? Chị nổi chưa ? Bỗng dưng hai đứa hai bờ tháng năm Đêm qua hỏi có trăng rằm Đêm nay ai biết nơi rằm trăng thu Em mê ru Chị mộng du Đêm qua tàn lại thêm ngờ đêm mai Áp môi bỏng cõi mưa dài Khát thêm từng trận khát hoài tuổi xưa Em về chưa ? Chị đến chưa ? Bỗng dưng hai đứa khóc mờ đêm trăng Chị đây có phải Em chăng Em đâu có thật Em rằng Chị không Xiết tay kết một vô cùng Lơi tay lại vẫn đôi dòng lửng lơ Song song có gặp bao giờ Hai dòng lệ chảy, hai bờ sông trôi Mưa nhung áp má bồi hồi Nghe khô từng sợi mưa dài lặng im Em không nổi, Chị không chìm Chị tung gió tím, Em tìm sang xuân Nằm trong mắt bão tuyệt trần Mưa nhung tung cánh trắng ngần ... Em bay ... Chùa Phật Tích - Xuân 1973 Chuyện Lâu Rồi Hoàng Cầm Lần thứ nhất gặp anh, em nói: -Chỉ xin làm em gái của anh Lần thứ hai gặp em, anh nói: -Muốn xin em làm vợ của anh Lần trước, anh cười chẳng nói Lần sau, em cười quay đi Hôm nay Họ xa nhau từ lâu Còn lại tiếng mưa ngâu Gõ nhịp giọt phanh thềm đêm vắng Và một dòng thơ trang trải nợ ban đầu Cỏ Bồng Thi Hoàng Cầm Chị đưa Em đến bến này Cheo leo mỏm đá Trước vực Sau khe Thòng lọng tơ gì quấn gót Tua khăn buông còn buộc búp hoa lan Ù ù gió thổi Em vọng ai đâu mà hóa đá Không trói mà không đi không canh gà không thu không Mắt không mở đừng khép Kìa dây muốn dại kín Em rồi Em Bé Lên Sáu Hoàng Cầm Em bé lên sáu tuổi Lủi thủi tìm miếng ăn Bố : cường hào nợ máu Mẹ bỏ con lay lắt Đi tuột vào trong Nam Từ khi lọt lòng mẹ Ăn sữa, ngủ giường êm Áo hoa lót áo mềm Nào biết mình sung sướng Ngọn sóng đang trào lên Ai nghĩ thân bèo bọt Nhưng người với con người Vẫn sẵn lòng thương xót Có cụ già đói khổ Lập cập đi mò cua ; Bố mẹ nó không còn Đứa trẻ nay gầy còm Bỗng thương tình côi cút Cụ nhường cho miếng cơm Chân tay như cái que Bụng phình lại ngẳng cổ Mắt tròn đỏ hoe hoe Đo nhìn đời bỡ ngỡ : " Lạy bà xin bát cháo Cháu miếng cơm, thầy ơi ! " II Có một chị cán bộ Đang phát động thôn ngoài Chợt nhìn ra phía ngõ Nghe tiếng kêu lạc loài . Chị rùng mình nhớ lại Năm đói kém từ lâu Chị mới năm tuổi đầu Liếm lá khoai giữa chợ Chạy vùng ra phía ngõ Dắt em bé vào nhà Nắm cơm dành chiều qua Bẻ cho em một nửa . Chị bần cố nông cốt cán Ứa nước mắt quay đi : -- " Nó là con địa-chủ Bé bỏng đã biết gì Hôm em cho bát cháo Chịu ba ngày hỏi truy " Chị đội bỗng lùi lại Nhìn đưá bé mồ côi Cố tìm vết thù địch Chỉ thấy một con người Em bé đã ăn no Nằm lăn ra đất ngủ Chị nghĩ : " sau lấy chồng Sinh con hồng bụ sữa " . III Chị phải đình công tác Vì câu chuyện trên kia Buồng tối lạnh đêm khuya Thắp đèn lên kiểm thảo Do cái lưỡi không xương Nên nhiều đường lắt léo Do con mắt bé tẻo Chẳng nhìn xa chân trời Do bộ óc chây lười Chỉ một màu sắt rỉ, Đã lâu năm ngủ kỹ Trên trang sách im lìm Do mấy con người máy Đầy gân thiếu trái tim IV Nào " liên quan ********* " " Mất cảnh giác lập trường " Mấy đêm khóc ròng rã Ngọn đèn soi tù mù Lòng vặn lòng câu hỏi : " Sao thương con kẻ thù ? Giá ghét được đứa bé Lòng thảnh thơi bao nhiêu !"